Người ta nói thời gian trôi đi rất nhanh, cuộc sống này ngắn ngủi lắm nên phải sống vội vàng một chút. anh và nó yêu nhau thời gian bên cạnh nhau còn không có thì lấy đâu ra thời gian để tiếp tục hờn dỗi, đấy là Lãnh phong nghĩ thế, bản thân anh khi bình tĩnh lại cũng cảm thấy nếu vì chuyện cỏn con này mà giận hờn thì quả thật quá trẻ con nhưng lãnh phong lại không biết một điều rằng tình yêu vốn dĩ là vậy, biến con người ta thành một người khác hoàn toàn không còn là chính mình.
mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trời cũng đã về khuya Lãnh phong nê bước về phòng thiên băng trong đầu vẫn suy nghĩ rất nhiều không biết nên mở lời thế nào,
"cạch!" cánh cửa mở nhẹ vì anh sợ nó đã ngủ nhưng làm sao thiên băng có thể ngủ trong tình trạng này được, nếu bình thường người ta sẽ vờ như đã ngủ để trốn tránh nhưng nó thì khác vẫn lặng lẽ ngồi trên giường hướng ánh mắt nhìn lãnh phong, bởi nó muốn đối diện với sự thật
lãnh phong đến gần thiên băng:
- em vẫn chưa ngủ sao?
- anh vẫn chưa về?_nó đáp bằng câu hỏi ngược lại
- chuyện vừa rồi là do anh quá nóng vội
thiên băng im lặng nó không quá trẻ con để không hiểu anh đang muốn gì, càng không quá nhỏ nhen để bụng chuyện vừa rồi
- anh muốn gì_nó hỏi lãnh phong
- anh muốn chúng ta đừng giận nhau nữa,anh chỉ là cảm thấy khó chịu khi em bị thương mà người bên cạnh em không phải là anh
thiên băng kéo lãnh phong ngồi xuống giường; "em hiểu, có lẽ thời gian này chúng ta đều có những lý do riêng khiến bản thân quá nhạy cảm"
lãnh phong đưa tay vuốt tóc nó, anh bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng chỉ cần nghĩ đến thời khắc nó gặp nguy hiểm mà mình lại bên cạnh một cô gái khác, suy nghĩ về một cô gái khác càng làm cho anh khó chịu hơn nữa.
________________________________________________________________________________________
tia sáng len lỏi qua từng bóng tối thắp sáng nhân gian nhưng bầu trời vẫn là một màu xám tro, trời hôm nay lại mưa rả rích cái lạnh đan xen cùng gió mưa làm người ta lạnh thấu tim, trong phòng của thiên băng có tiếng khóc đánh động cả đất trời
"hu hu thiên băng em không chứ? ngay từ đầu đã thấy có gì đó không ổn rồi, huhu cũng may là giờ chị đã tìm thấy em"_ trịnh khả mới sáng đã tìm đến bệnh viện này rồi ôm nó mà khóc nức nở
"không sao, chưa chết được! làm gì mà khóc như nhà có tang thế?"_ thiên băng vờ khó chịu đẩy khả khả ra một phần cũng ngăn cái máy phát thanh này lại, bây giờ nhìn khả khả ai dám bảo cô là một siêu mẫu nổi tiếng chứ, ai dám bảo cô hơn nó một tuổi chứ
có lẽ vì đến đây quá vội mà khả khả còn chưa kịp chải tóc, chưa kịp trang điểm, quần áo xộc xệch mặc chẳng đủ ấm, nó vội tặc lưỡi
- đây có phải là khả khả mà tôi quen không vậy?
- (khả khả ngừng khóc, nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới thân mình) có gì không đúng sao?
- hôm nay không trang điểm sao?
- hừ! vội vã đến đây người ta lo lắng muốn chết, lấy đâu thời gian mà chỉnh chu chứ
thiên băng bật cười, khả khả lại tiếp: "nhìn xấu xí lắm sao?"
nó lắc đầu:"không rất xinh đẹp"
khả khả cười mãn nguyện:" đương nhiên, chị đây rất tự tin về mặt mộc của mình"
thiên băng nheo mắt:
- sao hôm nay lại xưng hô là chị rồi
- thì chị lớn hơn em mà
thường ngày khả khả luôn trang điểm không nhiều thì cũng ít điều đó khiến cô trông già dặn và mặn mà hơn rất nhiều nhưng hôm nay để mặt mộc nên cảm thấy không quen mắt bởi vì mặt mộc của khả khả rất dễ thương giống y với cái tên của cô vậy.
- hôm qua em ở đây một mình sao?_khả khả nhìn quanh chép miệng_ ở đây chẳng tốt gì cả, để chị chuyển bệnh viện mới cho em
- không sao, cũng sắp xuất viện rồi
nó định nói thêm điều gì đó nhưng điện thoại lại đổ chuông, người gọi đến chỉ có thể là Âu Dương Kỳ
- alo
- em khỏe chưa?
- ổn rồi
- tốt, Thanh Hoa đã trở về em có muốn cô ấy đến chỗ em không?
- (nó nhếch mép tạo thành một đường cong bán nguyệt) để cô ấy đến
- được, anh sẽ cho người làm ngay
thiên băng tắt điện thoại, đôi mắt vẫn tràn ngập ý cười
"ai gọi cho em vậy"/ "cạch"_ khả khả vừa hỏi nó thì đột nhiên Lãnh phong từ bên ngoài cũng bước vào
biểu hiện của mọi người đều không có gì thay đổi
"lãnh phong anh cũng đến thăm thiên băng sao?"_khả khả cất tiếng hỏi nhưng lãnh phong im lặng không trả lời
nó hờ hững đáp thay anh:"không phải là đến thăm, anh ấy ở đây từ tối qua"
"ừm"_ khả khả gật đầu hiểu chuyện
"đồ ăn sáng của em đây"_ lãnh phong đưa cho nó một tô cháo
thiên băng mỉm cười: "cảm ơn anh" nó liếc nhìn khả khả và Lãnh phong: "lát nữa em có người cần gặp riêng, lãnh phong anh có thể đưa khả khả về không?"
"được"_ lãnh phong đồng ý ngay vì anh biết một khi nó đã mở miệng thì chắc chắn là việc riêng tư, anh không nên can thiệp quá sâu,
đối với khả khả cô là bạn tâm giao của thiên băng nên tất nhiên cũng ngộ ra điều này vì thế cũng chấp thuận không chối cãi, nếu như bình thường cô tuyệt đối sẽ không đi sớm như vậy ít nhất cũng phải ngủ cùng nó đêm nay.
15" sau Lãnh phong và trịnh khả khả rời đi, trên đường trở về không ai nói ai một câu nào không khí trầm tĩnh và ngột ngạt mỗi người đều tự chạy theo suy nghĩ của riêng mình, trái tim lãnh phong chưa bao giờ là nguội lạnh nó vẫn rộn ràng và sôi sục nhưng anh vẫn điều khiển được tâm trí mình.
Thiên băng đứng trước cửa sổ ánh mắt nhìn về một phía xa xa, trời vẫn mưa phùn gió vẫn không ngừng thổi, nó đang xắp xếp một kế hoạch trong đầu mình làm sao để Thanh hao có thể thuận lợi thược hiện được dự định của mình
"cạch" cách cửa lại một lần nữa mở ra thiên băng không quay đầu lại
có tiếng giày cao gót va chạm vào nề đá hoa tạo thành những tiếng bước chân rõ ràng
người vừa bước vào là một cô gái có thân hình nóng bỏng, dáng người cao ráo ngực cúp D, mông cong, nàn da nâu quyến rũ, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao cao và bờ môi dày gợi cảm
cô ta mặc trên mình một bộ đồ thiếu vải phô diễn hết đường cơ thể và khoác là một chiếc áo lông vũ sang trọng
- tôi đến rồi chủ nhân_cô gái cất tiếng phá tan sự im lặng
- không cần gọi tôi là chủ nhân_nó vẫn lại lùng không quay đầu nhìn thanh hoa
- cô đã cho tôi một sinh mệnh mới, hãy để tôi xem cô như chủ nhân
- cô đã có kế hoạch của riêng mình?
- đúng vậy tôi muốn vào công ty của nhà họ Đào, tôi muốn phá nát hạnh phúc gia đình họ
- được, tôi sẽ giúp cô vào công ty của họ nhưng không phải với thân phận của một cô thư ký
- vậy tôi sẽ làm gì
- một đối tác làm ăn quan trọng và quyến rũ, cô sẽ đến đó với tư cách là phó giám đốc Tập Đoàn Âu Dương
thiên băng nói rồi nhếch miệng cười, xoay người nhìn đối diện với thanh hoa: "chào mừng cô,Anna!"
- Anna sao?_ thanh hoa tròn mắt ngạc nhiên
- phải! từ bây giờ tên của cô là Anna, phó giám đốc của Tập Đoàn Âu Dương những chuyện cần làm cứ trực tiếp nói với Âu Dương Kỳ
- tôi hiểu rồi
- không còn chuyện gì nữa, cô có thể về
- (Anna ngập ngừng) tại sao cô phải nhập viện vậy?
- không cần biết quá nhiều
- nhưng cô là ân nhân của tôi
- chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, mau ra ngoài đi
nó ra lệnh khiến Anna bắt buộc phải nghe theo, cô bước ra ngoài với tâm trạng khó chịu, nếu để cô biết là ai khiến cho chủ nhân của mình bị thương cô sẽ không tha cho người đó.
ánh mắt nó lạnh lẽo tựa ác quỷ nơi địa ngục tối tăm thiên băng từ từ tháo cúc áo cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân thay vào đó là một bộ đồ da bó sát cho thấy nó chuẩn bị xuất viện.
Biệt thự Nguyễn thị
thiên băng ngồi trong một căn phòng mật trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế lớn mà một màn hình trông như bức tường khổng lồ trên màn hình của chiếc laptop nhỏ nhắn Âu Dương kỳ lạnh lùng nhìn nó
- em xuất viện rồi sao?
- phải
- Lão Đại nói phải lập tức đến Anh quốc
- kết nối với Lão Đại đi, em sẽ trực tiếp báo cáo, ở đây còn vài chuyện cần giải quyết không thể đi được
- Lão Đại sẽ tức giận đấy
- không sao, làm đi
thiên băng thản nhiên rồi xoay chiếc ghế hướng mặt về phía màn hình lớn trong phòng, chiếc màn hình tối om bỗng lập lòe phát sáng rồi hiển thị nên không gian của một căn phòng, giữ căn phòng ấy một người đàn ông ngồi xoay lưng về phía màn hình chiếu nó không thể nhìn thấy khuôn mặt mà chỉ thấy bóng lưng lấp ló sau chiếc ghế chủ tịch
- con muốn nhận nhiệm vụ của ta từ cách này sao?_ giọng nói trầm ổn phát ra từ phía màn hình
- con vừa xuất viện hơn nữa còn có việc cần xử lý
- càng ngày càng ngông cuồng, nên biết sức lực của mình ở vị trí nào
- vâng
- nhiệm vụ lần này có liên quan đến quá khứ của con, Đại Boss! người năm xưa đã bắt cóc con, hắn ta nên phải chừng trị rồi
- không phải năm xưa hắn đã chết rồi sao?
- hắn ta chưa chết, ta để rành mạng sống của hắn ngày hôm nay vốn dĩ là muốn để Thiên Anh tự tay giết hắn nhưng bây giờ thiên anh đã không còn, con cũng nên thay nó làm nhiệm vụ này
- con đã rõ rồi
- mọi thông tin về Đại boss Dương kỳ sẽ gửi đến cho con, nhớ! đừng khinh địch
Thiên băng chưa kịp đáp lại thì màn hình đã vụt tắt, cũng không có gì qua bất ngờ bở nó cũng không định nói thêm điều gì. Nhìn một loại thông tin hiện trên màn laptop nó lặng thinh chìm vào suy nghĩ, thì ra hắn ta vẫn còn sống, hắn chính là căn nguyên của những bi kịch trong đời nó và thiên Anh
đôi mắt tim than ánh lên vài tia sắc nhọn khóe môi xinh đẹp lại khé cong lên tạo thành mổ nụ cười ma mị khiến bầu trời đen tối ngoài kia cũng phải dùng mình e sợ "tôi sẽ khiến từng người một phải trả giả, Đại Boss! chào mừng ông đến với thế giới giết tróc của tôi"
trong căn phòng tối hình bóng của một cô gái nhỏ bé vẫn không ngừng run lên, những tràng cười hả hả khiến người ta rợn tóc gáy
mấy tiếng đồng hồ trôi qua, trời cũng đã về khuya Lãnh phong nê bước về phòng thiên băng trong đầu vẫn suy nghĩ rất nhiều không biết nên mở lời thế nào,
"cạch!" cánh cửa mở nhẹ vì anh sợ nó đã ngủ nhưng làm sao thiên băng có thể ngủ trong tình trạng này được, nếu bình thường người ta sẽ vờ như đã ngủ để trốn tránh nhưng nó thì khác vẫn lặng lẽ ngồi trên giường hướng ánh mắt nhìn lãnh phong, bởi nó muốn đối diện với sự thật
lãnh phong đến gần thiên băng:
- em vẫn chưa ngủ sao?
- anh vẫn chưa về?_nó đáp bằng câu hỏi ngược lại
- chuyện vừa rồi là do anh quá nóng vội
thiên băng im lặng nó không quá trẻ con để không hiểu anh đang muốn gì, càng không quá nhỏ nhen để bụng chuyện vừa rồi
- anh muốn gì_nó hỏi lãnh phong
- anh muốn chúng ta đừng giận nhau nữa,anh chỉ là cảm thấy khó chịu khi em bị thương mà người bên cạnh em không phải là anh
thiên băng kéo lãnh phong ngồi xuống giường; "em hiểu, có lẽ thời gian này chúng ta đều có những lý do riêng khiến bản thân quá nhạy cảm"
lãnh phong đưa tay vuốt tóc nó, anh bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng chỉ cần nghĩ đến thời khắc nó gặp nguy hiểm mà mình lại bên cạnh một cô gái khác, suy nghĩ về một cô gái khác càng làm cho anh khó chịu hơn nữa.
________________________________________________________________________________________
tia sáng len lỏi qua từng bóng tối thắp sáng nhân gian nhưng bầu trời vẫn là một màu xám tro, trời hôm nay lại mưa rả rích cái lạnh đan xen cùng gió mưa làm người ta lạnh thấu tim, trong phòng của thiên băng có tiếng khóc đánh động cả đất trời
"hu hu thiên băng em không chứ? ngay từ đầu đã thấy có gì đó không ổn rồi, huhu cũng may là giờ chị đã tìm thấy em"_ trịnh khả mới sáng đã tìm đến bệnh viện này rồi ôm nó mà khóc nức nở
"không sao, chưa chết được! làm gì mà khóc như nhà có tang thế?"_ thiên băng vờ khó chịu đẩy khả khả ra một phần cũng ngăn cái máy phát thanh này lại, bây giờ nhìn khả khả ai dám bảo cô là một siêu mẫu nổi tiếng chứ, ai dám bảo cô hơn nó một tuổi chứ
có lẽ vì đến đây quá vội mà khả khả còn chưa kịp chải tóc, chưa kịp trang điểm, quần áo xộc xệch mặc chẳng đủ ấm, nó vội tặc lưỡi
- đây có phải là khả khả mà tôi quen không vậy?
- (khả khả ngừng khóc, nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới thân mình) có gì không đúng sao?
- hôm nay không trang điểm sao?
- hừ! vội vã đến đây người ta lo lắng muốn chết, lấy đâu thời gian mà chỉnh chu chứ
thiên băng bật cười, khả khả lại tiếp: "nhìn xấu xí lắm sao?"
nó lắc đầu:"không rất xinh đẹp"
khả khả cười mãn nguyện:" đương nhiên, chị đây rất tự tin về mặt mộc của mình"
thiên băng nheo mắt:
- sao hôm nay lại xưng hô là chị rồi
- thì chị lớn hơn em mà
thường ngày khả khả luôn trang điểm không nhiều thì cũng ít điều đó khiến cô trông già dặn và mặn mà hơn rất nhiều nhưng hôm nay để mặt mộc nên cảm thấy không quen mắt bởi vì mặt mộc của khả khả rất dễ thương giống y với cái tên của cô vậy.
- hôm qua em ở đây một mình sao?_khả khả nhìn quanh chép miệng_ ở đây chẳng tốt gì cả, để chị chuyển bệnh viện mới cho em
- không sao, cũng sắp xuất viện rồi
nó định nói thêm điều gì đó nhưng điện thoại lại đổ chuông, người gọi đến chỉ có thể là Âu Dương Kỳ
- alo
- em khỏe chưa?
- ổn rồi
- tốt, Thanh Hoa đã trở về em có muốn cô ấy đến chỗ em không?
- (nó nhếch mép tạo thành một đường cong bán nguyệt) để cô ấy đến
- được, anh sẽ cho người làm ngay
thiên băng tắt điện thoại, đôi mắt vẫn tràn ngập ý cười
"ai gọi cho em vậy"/ "cạch"_ khả khả vừa hỏi nó thì đột nhiên Lãnh phong từ bên ngoài cũng bước vào
biểu hiện của mọi người đều không có gì thay đổi
"lãnh phong anh cũng đến thăm thiên băng sao?"_khả khả cất tiếng hỏi nhưng lãnh phong im lặng không trả lời
nó hờ hững đáp thay anh:"không phải là đến thăm, anh ấy ở đây từ tối qua"
"ừm"_ khả khả gật đầu hiểu chuyện
"đồ ăn sáng của em đây"_ lãnh phong đưa cho nó một tô cháo
thiên băng mỉm cười: "cảm ơn anh" nó liếc nhìn khả khả và Lãnh phong: "lát nữa em có người cần gặp riêng, lãnh phong anh có thể đưa khả khả về không?"
"được"_ lãnh phong đồng ý ngay vì anh biết một khi nó đã mở miệng thì chắc chắn là việc riêng tư, anh không nên can thiệp quá sâu,
đối với khả khả cô là bạn tâm giao của thiên băng nên tất nhiên cũng ngộ ra điều này vì thế cũng chấp thuận không chối cãi, nếu như bình thường cô tuyệt đối sẽ không đi sớm như vậy ít nhất cũng phải ngủ cùng nó đêm nay.
15" sau Lãnh phong và trịnh khả khả rời đi, trên đường trở về không ai nói ai một câu nào không khí trầm tĩnh và ngột ngạt mỗi người đều tự chạy theo suy nghĩ của riêng mình, trái tim lãnh phong chưa bao giờ là nguội lạnh nó vẫn rộn ràng và sôi sục nhưng anh vẫn điều khiển được tâm trí mình.
Thiên băng đứng trước cửa sổ ánh mắt nhìn về một phía xa xa, trời vẫn mưa phùn gió vẫn không ngừng thổi, nó đang xắp xếp một kế hoạch trong đầu mình làm sao để Thanh hao có thể thuận lợi thược hiện được dự định của mình
"cạch" cách cửa lại một lần nữa mở ra thiên băng không quay đầu lại
có tiếng giày cao gót va chạm vào nề đá hoa tạo thành những tiếng bước chân rõ ràng
người vừa bước vào là một cô gái có thân hình nóng bỏng, dáng người cao ráo ngực cúp D, mông cong, nàn da nâu quyến rũ, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao cao và bờ môi dày gợi cảm
cô ta mặc trên mình một bộ đồ thiếu vải phô diễn hết đường cơ thể và khoác là một chiếc áo lông vũ sang trọng
- tôi đến rồi chủ nhân_cô gái cất tiếng phá tan sự im lặng
- không cần gọi tôi là chủ nhân_nó vẫn lại lùng không quay đầu nhìn thanh hoa
- cô đã cho tôi một sinh mệnh mới, hãy để tôi xem cô như chủ nhân
- cô đã có kế hoạch của riêng mình?
- đúng vậy tôi muốn vào công ty của nhà họ Đào, tôi muốn phá nát hạnh phúc gia đình họ
- được, tôi sẽ giúp cô vào công ty của họ nhưng không phải với thân phận của một cô thư ký
- vậy tôi sẽ làm gì
- một đối tác làm ăn quan trọng và quyến rũ, cô sẽ đến đó với tư cách là phó giám đốc Tập Đoàn Âu Dương
thiên băng nói rồi nhếch miệng cười, xoay người nhìn đối diện với thanh hoa: "chào mừng cô,Anna!"
- Anna sao?_ thanh hoa tròn mắt ngạc nhiên
- phải! từ bây giờ tên của cô là Anna, phó giám đốc của Tập Đoàn Âu Dương những chuyện cần làm cứ trực tiếp nói với Âu Dương Kỳ
- tôi hiểu rồi
- không còn chuyện gì nữa, cô có thể về
- (Anna ngập ngừng) tại sao cô phải nhập viện vậy?
- không cần biết quá nhiều
- nhưng cô là ân nhân của tôi
- chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, mau ra ngoài đi
nó ra lệnh khiến Anna bắt buộc phải nghe theo, cô bước ra ngoài với tâm trạng khó chịu, nếu để cô biết là ai khiến cho chủ nhân của mình bị thương cô sẽ không tha cho người đó.
ánh mắt nó lạnh lẽo tựa ác quỷ nơi địa ngục tối tăm thiên băng từ từ tháo cúc áo cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân thay vào đó là một bộ đồ da bó sát cho thấy nó chuẩn bị xuất viện.
Biệt thự Nguyễn thị
thiên băng ngồi trong một căn phòng mật trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế lớn mà một màn hình trông như bức tường khổng lồ trên màn hình của chiếc laptop nhỏ nhắn Âu Dương kỳ lạnh lùng nhìn nó
- em xuất viện rồi sao?
- phải
- Lão Đại nói phải lập tức đến Anh quốc
- kết nối với Lão Đại đi, em sẽ trực tiếp báo cáo, ở đây còn vài chuyện cần giải quyết không thể đi được
- Lão Đại sẽ tức giận đấy
- không sao, làm đi
thiên băng thản nhiên rồi xoay chiếc ghế hướng mặt về phía màn hình lớn trong phòng, chiếc màn hình tối om bỗng lập lòe phát sáng rồi hiển thị nên không gian của một căn phòng, giữ căn phòng ấy một người đàn ông ngồi xoay lưng về phía màn hình chiếu nó không thể nhìn thấy khuôn mặt mà chỉ thấy bóng lưng lấp ló sau chiếc ghế chủ tịch
- con muốn nhận nhiệm vụ của ta từ cách này sao?_ giọng nói trầm ổn phát ra từ phía màn hình
- con vừa xuất viện hơn nữa còn có việc cần xử lý
- càng ngày càng ngông cuồng, nên biết sức lực của mình ở vị trí nào
- vâng
- nhiệm vụ lần này có liên quan đến quá khứ của con, Đại Boss! người năm xưa đã bắt cóc con, hắn ta nên phải chừng trị rồi
- không phải năm xưa hắn đã chết rồi sao?
- hắn ta chưa chết, ta để rành mạng sống của hắn ngày hôm nay vốn dĩ là muốn để Thiên Anh tự tay giết hắn nhưng bây giờ thiên anh đã không còn, con cũng nên thay nó làm nhiệm vụ này
- con đã rõ rồi
- mọi thông tin về Đại boss Dương kỳ sẽ gửi đến cho con, nhớ! đừng khinh địch
Thiên băng chưa kịp đáp lại thì màn hình đã vụt tắt, cũng không có gì qua bất ngờ bở nó cũng không định nói thêm điều gì. Nhìn một loại thông tin hiện trên màn laptop nó lặng thinh chìm vào suy nghĩ, thì ra hắn ta vẫn còn sống, hắn chính là căn nguyên của những bi kịch trong đời nó và thiên Anh
đôi mắt tim than ánh lên vài tia sắc nhọn khóe môi xinh đẹp lại khé cong lên tạo thành mổ nụ cười ma mị khiến bầu trời đen tối ngoài kia cũng phải dùng mình e sợ "tôi sẽ khiến từng người một phải trả giả, Đại Boss! chào mừng ông đến với thế giới giết tróc của tôi"
trong căn phòng tối hình bóng của một cô gái nhỏ bé vẫn không ngừng run lên, những tràng cười hả hả khiến người ta rợn tóc gáy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook