Cô ta hít sâu một hơi, buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Được rồi, không làm bữa sáng nữa, chị ra ngoài mua cho em được chưa.



Hôm qua cô ta vừa mới hỏi mượn đồng nghiệp ba tệ, vốn định mua chút đồ trang sức nhỏ xinh, bây giờ chỉ có thể dỗ dành Đường Tâm Nhi trước.


Đường Tâm Nhi vừa nghe vậy, cô lập tức vui vẻ đi theo cô ta ra khỏi cửa.


Vừa xuống lầu đã yêu cầu mua bữa sáng trước.


Chu Du Du không còn cách nào khác đành phải mời cô một bữa sáng, sau đó hai người cùng nhau đến điểm hẹn với Tần Thế Diệu.


"Giấy chứng minh nhân dân nộp lên, đợi khi giấy báo kết hôn được gửi xuống, hai người phải đi đăng ký kết hôn, sau này chính trở thành vợ chồng hợp pháp.

" Chu Du Du dường như sợ Đường Tâm Nhi không hiểu chuyện này, bèn cố tình nói với cô.



Đường Tâm Nhi không nói gì, Chu Du Du lại tiếp tục: "Sau khi đã đăng ký kết hôn sẽ được pháp luật bảo vệ, em không thể chạy trốn, cũng không thể ly hôn, nếu không chính là phản bội hôn nhân quân đội, đây là trọng tội phải ngồi tù đấy!"

Chu Du Du kể lại một lượt những gì bản thân nghe được từ bạn học rồi thêm mắm dặm muối.


Chính là muốn hù dọa Đường Tâm Nhi một chút, để cô không có ý định chạy trốn.


Đường Tâm Nhi uể oải đáp lại vài câu.


Ly hôn với quân nhân tuy rất phiền phức, nhưng cũng không đến mức như cô ta nói.


Rõ ràng lời cô ta nói là bịa đặt!

Thôi vậy.

Đường Tâm Nhi lắc đầu nguầy nguậy, quyết định không so đo những chuyện này nữa, dù sao cũng sắp sửa thoát khỏi căn nhà đó rồi, thoát khỏi Chu Du Du, tiểu trà xanh đáng ghét này rồi.


Cô ta muốn nói sao thì nói.


Không biết đã đi bao lâu, đến khi hai chân Đường Tâm Nhi sắp trở thành bánh quai chèo, cô tha thiết yêu cầu được đi xe thì cuối cùng cũng đến được điểm hẹn.


"Kia kìa, anh ta ở kia kìa!"

Chu Du Du đã nhìn thấy người từ xa, bĩu môi về phía Đường Tâm Nhi: "Lát nữa em đừng có mà giở chứng đấy!"

Đường Tâm Nhi không nói gì, chỉ sải bước về phía người đàn ông đội mũ, mặc bộ đồ lao động màu xanh đậm kia.



Cô đi rất nhanh, người đàn ông dường như cũng cảm nhận được, khi cô chỉ còn cách anh hai mét thì anh quay người lại.


Hai người bốn mắt nhìn nhau.


Đường Tâm Nhi nhìn khuôn mặt của Tần Thế Diệu, sau một khoảng thời gian điều trị, khuôn mặt ấy đã không còn đáng sợ như lúc trước cô nhìn thấy ở bệnh viện nữa.


Khuôn mặt đúng là đã bị hủy dung một nửa, gần như toàn bộ bên má trái đều bị bỏng, bề mặt vô cùng nhăn nhúm, có chỗ còn chưa lành hẳn, vẫn còn nhìn ra tơ máu, cứ như máu đang rỉ ra từ mặt vậy.


Ngoài má trái, vùng cổ cũng có tình trạng tương tự.


Điều duy nhất có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt lành lặn có lẽ là nửa bên mặt còn lại chưa bị bỏng.


"Cô…" Thường ngày khi ra ngoài, Tần Thế Diệu đều kéo thấp vành mũ, chính là vì không muốn bộ dạng này của mình dọa những đứa trẻ đang chạy chơi ven đường.


Hôm nay sở dĩ không che giấu là vì anh muốn gặp lại cô vợ sắp cưới bị thay đổi đột ngột này.


Dù sao cũng sắp phải nộp giấy báo cáo kết hôn, anh phải hỏi ý kiến của đối phương mới được.



"Đây là chứng minh nhân dân của em gái tôi.

" Nhìn Đường Tâm Nhi ung dung quan sát Tần Thế Diệu, Chu Du Du ở bên cạnh run lên bần bật.


Tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng bàn tay run rẩy đã bán đứng cảm xúc của cô ta, thỉnh thoảng lại quay đầu đi chỗ khác, rõ ràng cô ta không muốn nhìn thấy Tần Thế Diệu.


Tần Thế Diệu liếc mắt một cái là nhìn ra ngay nhưng anh không để tâm, chỉ đưa tay ra lấy chứng minh nhân dân.


Lúc đưa tay ra, Chu Du Du lại giật bắn mình, bởi vì bàn tay bị bỏng của anh trông như móng vuốt khô héo, trên đó đầy những vết nhăn nheo, cổ tay còn quấn băng gạc dính vết máu.


Tần Thế Diệu vừa mới nhận lấy chứng minh nhân dân, tay cô ta đã nhanh chóng rụt lại, thật sự là nhanh như gắn lò xo.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương