“Dù sao cũng đã chết một lần rồi, chị không sợ!”

Đường Tâm Nhi trực tiếp cứng rắn, Chu Diệu Tổ còn muốn mở miệng nói chuyện, Chu Chí Cương đã đưa tay kéo cậu ta lại, kiên quyết không cho cậu ta nói thêm câu nào nữa.


Đường Tâm Nhi thật sự không muốn để ý đến bọn họ, lại đảo mắt: "Ngoại trừ quỳ xuống, bất kỳ cách xin lỗi nào khác, em đều không chấp nhận!”

“Được!”

Đường Tâm Nhi đoán chừng Chu Du Du nhất định sẽ đồng ý, quả nhiên, cô vừa đi đến cửa, Chu Du Du đã xuống nước.


Mọi người đều kinh ngạc nhìn Chu Du Du, thật sự muốn quỳ sao?

Nghe thấy tiếng Chu Du Du xuống nước, Đường Tâm Nhi quay đầu lại, Chu Du Du cắn chặt răng, quỳ xuống đất: "Chị xin lỗi!"

Vừa quỳ xuống nói lời xin lỗi xong, Chu Du Du lập tức đứng phắt dậy, động tác rất nhanh nhưng đã đủ khiến Đường Tâm Nhi hài lòng.


Mặc dù trong lòng đang hả hê, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ có chút ấm ức: "Chị, chị làm vậy có phải nhanh quá không, lúc nãy chị vu oan cho em cũng đâu có như vậy!"


"Đường Tâm Nhi!"

Chu Du Du tức đến nỗi muốn nổ phổi: "Chị đã xin lỗi em rồi, em còn muốn thế nào nữa? Đừng có ở đây ra vẻ ấm ức, chưa biết chừng chuyện này có liên quan đến em đấy!"

Nếu không phải vì không muốn gả cho Tần Thế Diệu, cô ta tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức này!

"Ồ.

"

Đối mặt với Chu Du Du đang nổi điên, Đường Tâm Nhi lại vô cùng bình tĩnh: "Được rồi, nếu chị đã xin lỗi rồi thì thôi vậy.

"

Mặc dù Chu Du Du vừa rồi quỳ rất nhanh, đứng dậy cũng rất nhanh, nhưng cô đã chứng kiến hết, như vậy là đủ rồi.


Đây là lần đầu tiên Chu Du Du cúi đầu trước mặt cô, nhưng sau này không chừng còn vô số lần như vậy nữa.


Chu Du Du tức giận đến mức hai tay run rẩy, Triệu Mỹ Phương ở bên cạnh cũng kéo Đường Tâm Nhi một cái: "Chuyện đã như vậy rồi, con cũng đã đạt được mục đích của mình, có thể đừng làm loạn nữa được không?"


"Làm loạn?"

Đường Tâm Nhi nghe vậy thì thấy buồn cười: "Đồ đạc bị mất, mọi người không đi tìm đồ, không nghĩ cách mượn tiền cho Chu Diệu Tổ cưới vợ, lại nhắm vào đầu con, còn một mực nói đồ là do con lấy, người làm loạn thật sự là con sao?"

"Bình thường bắt nạt con thì cũng thôi đi, bây giờ con sắp lấy chồng rồi, mọi người còn bắt nạt con, chẳng lẽ muốn bắt nạt con cả đời sao?"

Đường Tâm Nhi thao thao bất tuyệt khiến bọn họ đều không nói nên lời, ngay cả Chu Chí Cương cũng cảm thấy mất mặt.


Đương nhiên điều quan trọng hơn là bọn họ đều cảm thấy, tại sao tính cách của Đường Tâm Nhi lại đột nhiên trở nên như vậy, thật là mất mặt gia đình!

"Câm miệng!" Ông ta cảm thấy rất mất mặt, cộng thêm việc bị mất nhiều đồ như vậy, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu, chỉ có thể quát lên.


Cả nhà ai nấy đều im lặng, sắc mặt Chu Diệu Tổ là khó coi nhất.


Đường Tâm Nhi không nể mặt cậu ta thì thôi đi, tiền trong nhà cũng bị mất, cậu ta lập tức bực bội ngồi phịch xuống ghế sô pha: "Vậy đám cưới của con phải làm sao đây?"

"Chúng ta đã thông báo với mọi người, khách sạn cũng đã đặt, nếu không có tiền, Tiểu Mai chắc chắn sẽ không gả cho con, vậy chẳng phải con sẽ sống kiếp độc thân cả đời sao?" Chu Diệu Tổ càng nói càng bực bội, còn duỗi chân đá vào bàn một cái.


Triệu Mỹ Phương ở bên cạnh ra vẻ đau khổ, Chu Du Du thì lạnh lùng nhìn Đường Tâm Nhi.


Tuy vừa rồi cô ta đã quỳ xuống, nhưng rất nhanh cô ta lại nhớ ra, Đường Tâm Nhi sắp phải gả cho tên bị hủy dung đến mức không nhìn rõ hình dạng Tần Thế Diệu kia rồi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương