Nghe đồng chí cảnh sát nói vậy, bọn họ đều như bị sét đánh ngang tai.
"Đồng chí cảnh sát, thật sự không còn cách nào khác sao?" Triệu Mỹ Phương chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này là chân tay rụng rời.
Viên cảnh sát lắc đầu.
Đây đúng là một vụ án không đầu mối, ngay cả ổ khóa cửa cũng không có dấu hiệu bị cạy phá, chỉ là đồ đạc bị mất, nói thế nào cũng không giống một vụ án.
Cảnh sát vừa đi, Triệu Mỹ Phương nhìn những người hàng xóm xung quanh đang hả hê, "Rầm” một tiếng, bà ta đóng sầm cửa lại, ngồi phịch xuống đất với vẻ mặt tuyệt vọng.
Sau đó lại bắt đầu than thở: "Đồng chí cảnh sát này sao lại vô trách nhiệm như vậy chứ? Toàn bộ số tiền của chúng ta đều bị mất hết rồi, bây giờ phải làm sao đây!"
“Diệu Tổ còn phải lo chuyện cưới hỏi, khách sạn cũng đã đặt rồi, giờ phải lo trả nốt số tiền đó, rồi còn chuyện của Tiểu Mai nữa! ”
Bà ta khóc lóc thảm thiết, Đường Tâm Nhi bên cạnh dù đang rưng rưng nước mắt nhưng trong lòng lại hân hoan như muốn đốt pháo ăn mừng.
Cả nhà chìm trong bầu không khí u ám đến tang thương, chỉ có mình Chu Du Du ngồi trên ghế sô pha, hay tay nắm chặt, ánh mắt chất chứa đầy vẻ khó hiểu.
Không ai để ý đến cô cả, Triệu Mỹ Phương cứ thế khóc nức nở một hồi lâu.
Chu Diệu Tổ bỗng chốc đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha: “Vậy thì phải nghĩ cách chứ! Đám cưới của con và Tiểu Mai đã định ngày rồi! Không lẽ lại hủy bỏ? Nếu vậy thì chắc chắn Tiểu Mai sẽ không gả cho con nữa!”
Chu Diệu Tổ giục giã liên hồi, Chu Chí Cương ngồi bên cạnh đang phì phèo điếu thuốc, bà ta suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt quét về phía Đường Tâm Nhi đang đứng im lìm trong góc, bà ta lập tức đứng bật dậy.
Bà ta lao đến trước mặt Đường Tâm Nhi, dọa cô giật bắn mình.
Bà ta muốn làm gì thế này?
Tiền đã mất, lúc này chẳng phải nên nghĩ cách đi kiếm tiền để lo đám cưới cho Chu Diệu Tổ sao? Với mức độ nuông chiều con trai của bà ta, cho dù có bắt bà ta đi bán máu, bà ta cũng sẽ bằng lòng!
Đường Tâm Nhi còn đang nghĩ ngợi thì bà ta đã nắm chặt tay cô, ánh mắt như thể đặt hết hy vọng vào cô.
“Tâm Nhi, hay là con đi tìm Tần Thế Diệu đi?"
“Con thử nói với cậu ấy về hoàn cảnh của gia đình mình xem, biết đâu cậu ấy sẽ cho con thêm một ít tiền, như vậy chẳng phải là đám cưới của em con có thể tổ chức được rồi sao?"
“Tâm Nhi, con giúp em con một lần đi mà!"
Ánh mắt của cả nhà đồng loạt hướng về phía Đường Tâm Nhi, cô nghe xong suýt nữa thì bật cười.
Cô thật sự không ngờ rằng Triệu Mỹ Phương có thể đối xử với con gái ruột của mình như vậy.
Cái này là muốn vắt kiệt sức lực của cô sao?
“Mẹ! ”
Bà ta nắm chặt tay Đường Tâm Nhi, mồ hôi túa ra trên tay như muốn thấm ướt cả tay cô, Đường Tâm Nhi ghét bỏ gạt ra: “Mẹ, không phải con không muốn giúp, nhưng mẹ thấy việc này có khả thi không?"
Mọi người đều đang nhìn Đường Tâm Nhi, nghe cô nói vậy, Chu Diệu Tổ là người đầu tiên lao đến: “Chị có còn là chị em không thế?"
“Em kết hôn là để nối dõi tông đường cho nhà họ Chu, điều này chị không biết sao? Ngay cả chút chuyện nhỏ này chị cũng không muốn giúp, chị còn mặt mũi nào mà ở lại cái nhà này nữa?" Chu Diệu Tổ tuôn ra một tràng trách móc.
Nghe xong, Đường Tâm Nhi thật sự muốn cho kẻ trước mặt này một cái bạt tai.
Đầu óc suy nghĩ kiểu gì vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook