Thẩm Thanh Dữ nhìn Hứa Nhượng vài giây, tay vẫn đang cầm cốc nước, anh ta đột nhiên cười, còn mang theo một chút ý vị chế giễu.

Thẩm Thanh Dữ đặt cốc nước xuống, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, anh ta nói một câu: “Cậu thật sự cho rằng tôi không dám?”
Bạch Ly:?
Thẩm Thanh Dữ sẽ không thật sự muốn cắn anh đấy chứ! ?
Hình ảnh này quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bạch Ly đang do dự cô có nên ngăn cản hay không, dù sao Hứa Nhượng với Thẩm Thanh Dữ cũng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng, Hứa Nhượng đưa ra yêu cầu này chính là quá đáng.

Thẩm Thanh Dữ đi tới, đứng ở trước mặt Hứa Nhượng, nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lần, trong ngày mùa đông xương quai xanh gợi cảm của người đàn ông lộ ra làm cho người ta nhìn thấy cũng lạnh.

Hứa Nhượng cũng xem như là có làn da trắng.

Nếu vô duyên vô cớ mà đến cắn trên cổ như vậy, không biết vết đỏ rõ ràng đến mức nào.

“Nhưng! ” Thẩm Thanh Dữ nheo mắt lại: “Cho dù cậu có chiếm tiện nghi em gái tôi.


“Cuối cùng cũng không thể chiếm tiện nghi của cả tôi được đâu.


Khóe môi Hứa Nhượng hơi nhếch lên nói: “Cái gì?”
“Tôi để cho anh cắn tôi, có chỗ nào giống như tôi chiếm tiện nghi anh chứ?” Hứa Nhượng nói xong, ánh mắt dừng ở trên cổ Thẩm Thanh Dữ đang được cài kín đáo.

Cúc áo sơ mi của Thẩm Thanh Dữ cài rất chặt, luôn cài đến phần trên cùng, không thể nhìn thấy khe hở.

Được che giấu một cách cẩn thận tỉ mỉ.

Ánh mắt này của Hứa Nhượng làm cho Bạch Ly đứng ở bên cạnh xem đùa giỡn cũng run rẩy, đùa giỡn với đời lại mang theo vài phần ý cười.

Có vẻ như với bộ dạng của anh thì chuyện gì cũng làm ra được.

Bạch Ly im lặng ở bên cạnh nuốt nước miếng, im lặng nhìn vẻ mặt hai người bọn họ.

Bầu không khí thay đổi.

Bạch Ly suýt chút nữa cho rằng Hứa Nhượng sẽ đi qua đưa tay cởi cúc áo của Thẩm Thanh Dữ, cũng cắn lên một cái.

Hình ảnh rất rõ ràng, Bạch Ly cảm thấy có thể là do gần đây mình đọc quá nhiều truyện manga lộn xộn rối loạn trên weibo, nên suy nghĩ cũng trở thành đen tối.

Cô lắc lắc đầu cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.


Không thể tiếp tục suy nghĩ về nó!!!
Thẩm Thanh Dữ đối mặt với Hứa Nhượng như vậy trong vài giây, mùi thuốc súng giữa hai người rất nồng.

Thẩm Thanh Dữ tiến lên từng bước một, đột nhiên đưa tay ra, đặt ngón tay ở trên cổ Hứa Nhượng, cong ngón tay, hung hăng dùng ngón tay véo vài cái như vậy.

Trên cổ Hứa Nhượng rất nhanh xuất hiện vết đỏ giống như trên người Bạch Ly, không chút sơ hở.

Thẩm Thanh Dữ: “Tôi đúng là không có khả năng cắn cậu.


“Nhưng mà cậu đã làm gì em gái tôi, tôi đều phải trả lại cho cậu.


“Đừng cho rằng Tiểu Ly của chúng tôi là không có người che chở.


Hứa Nhượng cũng không tức giận, tùy ý để Thẩm Thanh Dữ véo ra vết đỏ ở trên cổ mình.

Thậm chí anh còn không quên kéo chiếc áo của mình xuống dưới một chút để tạo điều kiện cho Thẩm Thanh Dữ hoạt động.

Bạch Ly:! ! !.

Không hiểu nổi.

Hành động của người đàn ông thật sự là quá khó hiểu.


Thẩm Thanh Dữ ở trong phòng bếp giúp làm bữa sáng, Bạch Ly vẫn còn đang bận rộn với những đồ trên tay, cô thức dậy có chút muộn, còn đột nhiên xảy ra sự việc ngoài ý muốn này xen vào, cũng chưa kịp đi đọc tin nhắn trên điện thoại của mình.

Trong số các sinh viên làm thêm có một cô gái tên là Tư Khả Tâm luôn giúp đỡ Bạch Ly xử lý những chuyện lớn nhỏ trong phòng vẽ tranh.

Tư Khả Tâm năm nay là sinh viên đại học năm bốn, lúc này cũng đang được trường học sắp xếp đi thực tập, có thể ở đây giúp đỡ khá nhiều, cũng xem như là đang nghiêm túc làm việc.

Thông tin tuyển sinh bên kia một mình Bạch Ly làm không hết vì quá nhiều việc, chủ yếu đều là Tư Khả Tâm ở lại giúp đỡ chuẩn bị.

Mọi người đều ở độ tuổi như nhau, giao lưu cũng không có gì khó khăn
Bạch Ly nhìn thấy tin nhắn mà Tư Khả Tâm đã gửi cho mình.

[ Tư Khả Tâm ]: Chị Ly~em đã đến phòng vẽ tranh rồi, bây giờ em đi đánh bảng biểu ra, đã có phụ huynh tham gia hỏi tư vấn về việc đăng ký, khi nào chúng ta bắt đầu tuyển sinh?
[ Bạch Ly ]: Bắt đầu từ tuần sau, thời gian đăng ký tuyển sinh là hai tuần, diện tích phòng vẽ tranh của chúng ta không lớn, bây giờ có thể tuyển học sinh vào cũng không nhiều, căn cứ vào lượng cần tư vấn hiện tại đến xem, hai tuần hẳn là đủ rồi.


Bạch Ly ở bên cạnh trả lời tin nhắn, trước cửa sổ ban công bên kia, có giọng nói trầm thấp, nghiêm túc của người đàn ông truyện đến.

Hứa Nhượng ở bên kia nghe điện thoại.

Anh vẫn chưa đi, thật ra vừa rồi Thẩm Thanh Dữ cũng đã hỏi qua anh, vì sao không đi, sao vẫn còn ở đây.

Hứa Nhượng nhướng mày, vô cùng tùy ý nói: “Tôi ở lại nhà A Ly, hình như không cần thiết phải đi.


Hoàn toàn coi nhà Bạch Ly như nhà mình.

Nhưng mà bỗng nhiên điện thoại gọi đến hình như không quá thân thiện, Hứa Nhượng cau mày nói chuyện điện thoại với người ở đầu dây bên kia.

“Tôi muốn ở đâu đó là tự do của tôi.

” Hứa Nhượng thấp giọng nói, tựa vào trên lan can ban công.

“Con bây giờ tự do rồi, hoàn toàn không cần gia đình chúng ta phải không?” Hứa Minh Đạt bị Hứa Nhượng khiêu khích đến nổi giận.

Thật ra Hứa Nhượng vẫn luôn phản nghịch, từ nhỏ đến lớn không quá gần gũi với gia đình, trước đây Hứa Minh Đạt thường xuyên bận việc riêng của mình, hoàn toàn không để ý tới Hứa Nhượng làm gì ở bên ngoài.

Cho anh tự do, cho phép anh muốn làm gì thì làm, mà Hứa Minh Đạt chỉ cần cho tiền là được.

Hứa Minh Đạt vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ phản nghịch là không sao, đặc biệt là hồi cấp hai cấp ba, đó là giai đoạn phản nghịch của tuổi trẻ, gây ra chút chuyện gì đó cũng rất bình thường.

Cho nên hồi đó nếu như Hứa Nhượng đánh nhau với người ở bên ngoài, có thể gặp phải chuyện gì, anh đều đi tìm người đến giải quyết.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hứa Nhượng đột nhiên thay đổi tính cách, ở trong mắt Hứa Minh Đạt, cậu con trai phản nghịch nhiều năm này cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện rồi.

Mấy năm nay Hứa Nhượng cũng rất nghe lời, anh cũng học cách quan tâm việc trong gia đình và công ty, Hứa Minh Đạt yêu cầu cái gì anh cũng nghe theo.

Thế nhưng không biết làm sao, gần đây Hứa Nhượng lại bắt đầu quay lại bộ dáng trước kia, cũng không phải không quan tâm chuyện trong nhà nữa, Hứa Nhượng đã làm xong công việc nên làm.

Chỉ là, anh không nghe lời giống như mấy năm trước.

Mấy năm trước gần như là Hứa Minh Đạt nói cái gì thì làm cái đó, sẽ không phản kháng hay chống đối, nhưng mà gần đây!.

.


Hứa Nhượng thường xuyên không về nhà.

Lúc đầu Hứa Minh Đạt cũng không để ý như vậy, nhưng chuyện gần đây thật sự là làm cho ông ta không thể không chú ý.

Nhà họ Nhiễm và nhà bọn họ có quan hệ nhiều đời, khi Hứa Minh Đạt còn trẻ tuổi, nhà họ Hứa xảy ra chút vấn đề, chuỗi tài chính đứt gãy.

Vẫn là nhà họ Nhiễm bên kia cầm một khoản tiền ra giúp đỡ bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn.

Tình nghĩa vào sinh ra tử như vậy, đương nhiên Hứa Minh Đạt không có khả năng xem nhẹ nhà họ Nhiễm.

Cô con gái nhà họ, Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn luôn thích Hứa Nhượng, khi còn học mẫu giáo đã thích chạy phía sau Hứa Nhượng, vẫn luôn nhắc đi nhắc lại trưởng thành phải gả cho anh Hứa Nhượng.

Vốn dĩ những điều con nhỏ nói ra không thể cho là thật, nhưng trái lại hai nhà vẫn ghi nhớ trong lòng.

Quan hệ giữa hai nhà bọn họ vốn không tầm thường, nếu như có thể kết thành thông gia thì rất tốt, thân càng thêm thân,cớ sao mà không làm.

Lần này Nhiễm Trúc Nguyệt từ nước ngoài về nước, cha mẹ hai bên đều cảm thấy họ cần “Bồi dưỡng tình cảm”, dù sao hai đứa trẻ đã lâu không tiếp xúc, nên vẫn phải bồi dưỡng một chút.

Nhưng mà! !.

.

Ngày đó Nhiễm Trúc Nguyệt về nước Hứa Nhượng lại không trở về, cho dù lúc đó Hứa Minh Đạt dặn dò đi dặn dò lại bảo Hứa Nhượng ngày đó về nhà sớm một chút, nhưng anh vẫn không trở về.

Chuyện này khiến Hứa Minh Đạt rất tức giận, cuối cùng vẫn là Nhiễm Trúc Nguyệt đến cầu xin, nói bây giờ Hứa Nhượng lớn như vậy rồi cũng có việc của mình, không phải chuyện gì cũng nghe theo sự sắp xếp trong nhà, bản thân anh bây giờ cũng bận việc công ty, làm gì có nhiều tinh lực như vậy.

Có Nhiễm Trúc Nguyệt tự mình cầu xin, Hứa Minh Đạt cũng không tiếp tục trách móc thêm nữa.

Nhưng tối hôm qua, Hứa Minh Đạt đã nói rõ ràng với Hứa Nhượng, đêm giao thừa thì thành thành thật thật ở nhà, Nhiễm Trúc Nguyệt nhất định sẽ gọi điện thoại vào đêm giao thừa, đến lúc đó trò chuyện với em gái nhiều một chút.

Không nghĩ tới, Hứa Nhượng vẫn không có nghe.

“Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chuyện gì con cần phải để ở trong lòng, chuyện gì bản thân cần phải làm ít đi, con bây giờ cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn muốn người cha này tới dạy con làm người sao?” Hứa Minh Đạt tức giận, bộ dạng hoàn toàn không thèm để ý tới một chút nào của Hứa Nhượng, càng khiến ông ta tức giận hơn.

Hứa Nhượng cười khẽ, nhìn dòng người qua lại dưới lầu.

“Cha ơi ơi, ngày đầu tiên năm mới, con có thể được quà tặng không?” Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Con muốn chiếc xe đua mới ra kia.


“Có thể nhé, bây giờ cha đưa con đi mua ngay, đợi lát nữa hai chúng ta mỗi người một cái, trở về chúng ta cùng nhau chơi.


“Oa! !.

.

!” Cậu bé ngạc nhiên mừng rỡ còn chu miệng lên: “Nhưng nếu như mẹ phát hiện hai chúng ta chơi cùng nhau, có thể mẹ sẽ mắng chúng ta không?”
“Không sao đâu, có chuyện gì thì cứ nói là cha làm, cha bảo vệ con!”

Hứa Nhượng nghe hết cuộc trò chuyện của hai cha con bọn họ, nhìn bóng lưng của bọn họ càng lúc càng xa, trong tai vẫn còn truyền đến tiếng chất vấn của Hứa Minh Đạt, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh ấm áp vừa rồi của hai cha con kia.

“Hứa Nhượng, con đừng tưởng rằng bây giờ bản thân phụ trách một phần công, là có thể ngỗ nghịch với ta! Ta là cha con! Đến cả lời nói của ta, con cũng không nghe, bây giờ con muốn một mình lập gia đình sao?”
Hứa Nhượng không nói gì cả chỉ cong môi dưới, cười như không
“Ừ.

” Anh lên tiếng trả lời, nhắm mắt lại: “Nếu như có thể, đương nhiên tôi muốn như vậy.


Hứa Nhượng lấy bật lửa từ trong túi ra, không châm thuốc mà chỉ cầm ở trên tay chơi đùa một cách nhàm chán, anh nói: “Còn có, tôi hai mươi mấy tuổi rồi, không cần ông dạy tôi làm người.


“Nếu ông muốn dạy tôi làm người, mười mấy năm trước nên dạy rồi.


Nụ cười trên môi Hứa Nhượng càng mở rộng, nhưng trong mắt không có một chút cảm xúc, ánh mắt của anh vô cùng lạnh nhạt, không chút để ý nói ra: “Tối hôm qua ông với Tân Hoan của ông lại đi chỗ nào làm? Là biệt thự phía nam hay là khu nhà ở phía tây? Hay là trong nhà Tân Hoan của ông?”
“Hứa Minh Đạt.

” Hứa Nhượng không chút khách khí gọi thẳng tên của ông ta: “Ông cùng với cô gái trẻ của ông trải qua đêm xuân ở bên ngoài, tôi dựa vào đâu mà phải an phận ở nhà, chấp nhận sự sắp xếp của ông?”
“Hứa Nhượng!”
“Bây giờ mày lập tức cút trở về cho ta!”
“Đối đầu phải không?”
“Được.


Trước kia anh “Nghe lời”, cũng chỉ là cho rằng bên ngoài không có thứ gì khiến anh cảm thấy hứng thú, thật ra nói đơn giản một chút chính là nhàm chán.

Nhưng A Ly đã trở lại rồi.

Sau khi Hứa Nhượng cúp điện thoại, anh lập tức đi tới bên cạnh Bạch Ly, Thẩm Thanh Dữ vẫn đang bận việc ở phòng bếp, căn bản không có để ý tình hình phòng khách bên này.

Bạch Ly đang bận trả lời Tư Khả Tâm, sau khi hai người lập kế hoạch việc tuyển sinh, cô thoáng thấy Hứa Nhượng đứng ở bên cạnh mình, có lẽ là nhìn cô một lát, sau đó ngồi xổm xuống, Hứa Nhượng cũng không nhúc nhích, cứ giằng co như vậy.

Bạch Ly trả lời xong một tin nhắn, liếc mắt, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Hứa Nhượng.

Rất lâu rồi cô không nhìn thấy vẻ mặt này của Hứa Nhượng, có chút hoảng hốt.

Bạch Ly đang định mở miệng, Hứa Nhượng lại đột nhiên đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt cô, giọng nói của anh rất nhẹ nhưng cũng rất khàn khàn.

“A Ly.


Bach Ly chớp chớp mắt, nghe anh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

“Tớ sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương