Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê
-
Quyển 1 - Chương 70: Tâm trạng không vui
Vân Lục rất lo lắng cho Lý Nghệ Hoành, cô ngồi xuống tựa lưng vào cửa, hai tay cô ôm đầu gối: Không biết anh hai đã ngủ chưa? Anh ấy có lỡ dẫm phải thủy tinh hay không? Nếu bây giờ không dẫm thì chưa chắc đến sáng đã không dẫm, mảnh thủy tinh mà găm vào chân sẽ nhức lắm.
Vân Lục suy nghĩ những chuyện có thể xảy ra với Lý Nghệ Hoành, cô lo cho anh ta đến rớm nước mắt, cứ sợ anh hai sẽ bị thương, sẽ bị đau. Vân Lục cứ ngồi mãi không chịu về phòng, mái tóc cô xõa dài phủ xuống hai cánh tay, đôi mắt ửng hồng bởi giọt lệ, cô chỉ mong trời mau sáng, anh hai mau mở cửa để cô có thể vào, có thể dọn thủy tinh, có thể thấy anh ấy không sao?
Cả đêm Vân Lục không ngủ, ngồi ở cửa mãi cho đến sáng, đôi mắt cô vì thế mà bị thâm quầng.
Vân Lục ngồi đấy cho đến khi cánh cửa phòng của Lý Nghệ Hoành có chuyển động thì cô vội đứng dậy, vừa nhìn thấy Lý Nghệ Hoành Vân Lục liền vui mừng thốt lên: " Anh hai!"
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên: "Mới sáng em đến phòng anh làm gì?"
Vân Lục thu lại nụ cười: "Em muốn dọn thủy tinh, anh vẫn chưa dẫm trúng đấy chứ?"
Lý Nghệ Hoành quan sát thấy bọng mắt thâm của Vân Lục thì đoán ra được cô ấy đã thức đêm, anh cũng thừa biết cô em gái này rất quan tâm đến anh, đêm qua chắc hẳn đã đứng đợi ở ngoài cửa cho đến sáng, nếu Nghệ Hân mà được như Vân Lục thì tốt biết mấy? Lý Nghệ Hoành buồn bã khi nghĩ đến Lý Nghệ Hân, ánh mắt anh bỗng hạ xuống, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn bình thường.
"Anh không có bị sao hết, thủy tinh thì kêu người làm vô dọn, còn em về phòng mà ngủ đi."
Vân Lục cảm thấy hạnh phúc với câu nói này, có lẽ anh ấy cũng đoán được là cô đã thức đêm, là anh ấy quan tâm đến cô nên mới nói như vậy nhưng cô vẫn muốn đích thân mình có thể dọn dẹp phòng cho anh hai, đối với cô đó là niềm vui là điều rất nên làm: "Em dọn xong phòng cho anh thì sẽ đi ngủ."
Lý Nghệ Hoành nâng ánh mắt, nghiêm nghị với Vân Lục: "Em muốn anh xem em là em gái hay là người giúp việc?"
"Em chỉ là muốn giúp anh thôi mà."
Giọng của Vân Lục nhỏ lại, cảm giác hớn hở bỗng tan biến, đương nhiên cô không muốn anh ấy xem cô là người giúp việc nhưng từ tận đáy lòng lại càng không muốn anh ấy xem cô là em gái.
"Em muốn anh xem em là một người nữ được không?" Vân Lục thầm nghĩ trong tâm.
Lý Nghệ Hoành vẫn giữ thái độ nghiêm túc, thậm chí có phần sa sầm với Vân Lục:
"Anh cần em giúp sao?"
Vân Lục hơi mở cửa miệng định nói nhưng lại không mạnh dạn, Vân Lục cuối đầu xuống, dáng vẻ như là đang mắc lỗi.
Lý Nghệ Hoành cũng không muốn mắng miếc gì Vân Lục nhưng không gắt với em ấy thì xem ra không được.
"Về phòng ngay đi, đừng để anh phải thấy em quẩn quanh ở đây nữa." Lý Nghệ Hoành nói xong thì lạnh lùng đi ngang qua Vân Lục.
Vân Lục đứng sững, đây là lần đầu tiên cô bị anh Nghệ Hoành đuổi đi như vậy, cảm giác rất khó chịu, rất đau lòng, Vân Lục tủi thân, cô bặm môi nước mắt tự nhiên chảy xuống. Vân Lục khóc, dụi mắt một cái cô chạy nhanh về phòng đóng cửa cái đùng.
Lý lão gia nhìn thấy Vân Lục thì ngạc nhiên: " Làm gì mà mới sáng nó khóc vậy nhỉ?"
Ông định gõ cửa để hỏi thăm cô con gái Vân Lục, nhưng thôi, thiết nghĩ khi khóc thì nên để nó yên tĩnh sẽ tốt hơn. Lý lão gia đi xuống lầu lại gặp Lý Nghệ Hoành đang nói chuyện điện thoại ở dưới nhà, ông bước tới chỗ của Lý Nghệ Hoành, lúc anh ta vừa cúp máy xong quay lại thì thấy Lý lão gia: "Ba!" Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Lý lão gia nói: "Lúc nãy ba thấy Vân Lục chạy ra từ hướng phòng của con, nhìn mắt nó đỏ hoe, con đã mắng gì nó à?"
Lý Nghệ Hoành nghe Lý lão gia nói thế thì nhìn lên trên lầu một chút rồi mới nói:
"Con chỉ nhắc nhở em ấy chút việc thôi."
Lý lão gia chậm rãi nói: "Vân Lục nó là em út, con có nói gì thì cũng lựa lời mà nói, đừng có nặng lời làm em nó tủi nó hờn."
Lý Nghệ Hoành cũng không ngờ những lời anh nói lại làm Vân Lục khóc, em ấy nhạy cảm như vậy đến hôm nay anh mới nhận ra, lúc trước đã không hề biết tính cách này của em ấy, có lẽ đối với Vân Lục anh vẫn chưa quan tâm đúng mức.
"Vâng con sẽ ghi nhớ." Lý Nghệ Hoành trả lời với Lý lão gia.
Lát sau.
Lý Nghệ Hoành đến công ty với tâm trạng bức bối, hàng lông mày của chủ tịch Lý không nhìn thấy một điểm thẳng hàng. Nhìn thấy Lý Nghệ Hoành đi ngang qua văn phòng, các nhân viên đều nín thở một nhịp, cảm giác ngày hôm nay sẽ có mây đen bao phủ, thư ký Phi nhìn thấy chủ tịch thì cũng khó hiểu trong lòng, tình hình công ty hiện đang rất tốt sẽ chẳng có vẫn đề gì để khiến chủ tịch phải lo lắng cả, tâm trạng anh ấy không vui có lẽ xuất phát từ gia đình hoặc là một chuyện gì đó mà thư ký Phi không biết.
Khi đến 12 giờ trưa thư ký Phi mang vào phòng của Lý Nghệ Hoành một khay thức ăn kèm theo một món bánh tráng miệng.
Thư ký Phi đặt đồ ăn xuống bàn sau đó quay sang hướng của Lý Nghệ Hoành nói:
"Chủ tịch ăn cơm thôi!"
Lý Nghệ Hoành đang nhìn máy tính thì ừm một tiếng, lúc sau anh đứng dậy đi tới bàn ăn, thư ký Phi vẫn chưa đi ra ngoài. Lý Nghệ Hoành nhìn khay thức ăn nhưng món mà anh chú ý lại là món bánh tráng miệng màu xanh lá hơi sẫm có thoang thoảng vị trà, Lý Nghệ Hoành ngồi xuống ghế, anh ngẩn lên hỏi thư ký Phi: "Bánh này là sao đây?"
Mọi hôm Lý Nghệ Hoành vẫn tráng miệng bằng hoa quả, hôm nay thư ký Phi lại không chuẩn bị như vậy mà lại thay vào món bánh, thói quen của chủ tịch thế nào thì thư ký đặc biệt không thể không hiểu rõ, vì vậy Lý Nghệ Hoành rất thắc mắc với cái đĩa bánh màu xanh kia.
Thư ký Phi mỉm cười: "Tôi nghĩ chủ tịch sẽ cảm thấy vui hơn khi ăn món bánh này, vì thế mới đặc biệt chuẩn bị, hương vị trà xanh cũng là một hương vị giúp người ta có cảm giác thoải mái khi thưởng thức."
Lý Nghệ Hoành kéo một đường cong nhẹ từ khóe miệng: "Em đoán ra tâm trạng của tôi nên mới chuẩn bị những thứ này để tôi vui hơn, nhưng Phi Phi, những thứ này không có tác dụng gì đâu."
Đôi mắt thư ký Phi chớp nhẹ, một chút hụt hẫng liền thoáng qua trong lòng, Lý Nghệ Hoành là người không thích lằng nhằng, anh ấy đã nói không thì tức là không, thư ký Phi có muốn dùng thêm lời lẽ để mời anh ấy ăn món bánh cũng chẳng thể, nhưng món bánh mà thư ký Phi chuẩn bị không đơn giản chỉ là ra ngoài rồi mua, cô đã phải tìm kiếm rất lâu địa chỉ trên mạng, nhờ vả nhiều người để đi đến cửa hàng vô cùng xa xôi ấy, thậm chí cô còn bỏ cả tiền túi để có thể có được món bánh thơm ngon này, vậy mà!
"Chủ tịch dùng cơm đi ạ, tôi xin phép."
Thư ký Phi ra ngoài, cô ngồi xuống ghế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về hướng cửa phòng của chủ tịch, từ lời nói lẫn nụ cười của Lý Nghệ Hoành đều cho cô thấy một tâm trạng rất không tốt của anh ấy, cô cũng rất tò mò, rất muốn biết chủ tịch của cô đang nghĩ gì? Nhưng tính cách của anh ấy không phải là người muốn hỏi thì sẽ nói, anh ấy sẽ tự nói ra nếu như anh ấy muốn, chỉ là không biết anh ấy có muốn nói hay không?
Thư ký Phi thở một hơi dài, cô cầm cây bút lên ghi chép một số tài liệu.
-----------
Trong căn phòng ấm áp, Khương Quyển Nhu vẫn còn đang ngủ, bất giác bàn tay cô sờ qua bên cạnh, cảm thấy có gì đó không đúng, Quyển Nhu mở ánh mắt, cô không nhìn thấy Hàn Minh Vũ thì ngồi dậy. Quyển Nhu ngó tới ngó lui, vô tình nhìn lên bàn cô thấy một tờ giấy.
Quyển Nhu cầm lấy tờ giấy, trên đó viết: "Chiều nay về nhà anh muốn thấy em."
Quyển Nhu mỉm cười, cô leo xuống giường và đi vào phòng tắm, một lúc sau cô đi ra mặc lại quần áo chỉnh tề sau đó thì rời khỏi căn hộ.
Quyển Nhu bắt taxi, cô lên xe nói với anh tài xế: "Cho tôi đến chỗ A."
Anh tài xế nhận được yêu cầu thì cho xe chạy đi, trên đường Quyển Nhu suy nghĩ đến Lý Nghệ Hoành trong lòng thấy chút áy náy, cô cũng không biết làm gì hơn bởi lẽ cô là Khương Quyển Nhu, không phải Lý Nghệ Hân, càng không phải là người mà Lý Nghệ Hoành yêu, Quyển Nhu chỉ yêu Minh Vũ và cô chỉ có thể xin lỗi với Lý Nghệ Hoành.
Một lúc sau chiếc taxi dừng lại trước cổng của Hàn gia. Quyển Nhu bước xuống, cô đưa tiền cho anh tài xế rồi vui vẻ bước vào nhưng chỉ còn một bước nữa là có thể đi vào Hàn gia thì Quyển Nhu bỗng đứng lại, cô cảm thấy chóng mặt, đôi mắt cô cũng hoa đi.
Quyển Nhu vịn tay lên cánh cổng, cố gắng ổn định lại trạng thái.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Anh giữ cổng chạy đến hỏi.
Quyển Nhu nhắm chặt mắt được một chút thì mở ra: "Tôi không sao."
Cơn choáng váng bỗng chốc tan biến, nhưng Quyển Nhu cảm thấy có một cái gì đó rất lạ, rất khác thường, giống như một sự phản kháng từ cơ thể, nhưng cô lại không thể giải thích được rõ ràng.
Quyển Nhu đi vào trong, anh giữ cổng cũng đóng cửa, trong lúc cánh cửa từ từ khép lại, từ phía xa một chiếc xe tải đang ngừng ở bên đường bỗng nổ máy chạy đi, lộ diện một cô gái đứng ở đằng sau, ánh mắt cô ta mở to không chớp nhìn trừng về hướng nhà của Hàn gia. Anh canh cổng nhìn thấy cô gái ấy thì có đôi chút kinh ngạc, đôi mắt cô gái đó thật giống với thiếu phu nhân, anh ta nghĩ nhưng rồi lại cười, chắc anh ta ở xa nên nhìn mới na ná, chứ đôi mắt đẹp như thiếu phu nhân dễ gì mà có ai giống.
Cô gái ấy bỗng xoay lưng, lúc này hàng mi mới chớp một cái, bàn tay kéo chiếc khăn voang màu xanh cao lên một chút để che lấy gương mặt, sau đó thì bỏ đi.
Vân Lục suy nghĩ những chuyện có thể xảy ra với Lý Nghệ Hoành, cô lo cho anh ta đến rớm nước mắt, cứ sợ anh hai sẽ bị thương, sẽ bị đau. Vân Lục cứ ngồi mãi không chịu về phòng, mái tóc cô xõa dài phủ xuống hai cánh tay, đôi mắt ửng hồng bởi giọt lệ, cô chỉ mong trời mau sáng, anh hai mau mở cửa để cô có thể vào, có thể dọn thủy tinh, có thể thấy anh ấy không sao?
Cả đêm Vân Lục không ngủ, ngồi ở cửa mãi cho đến sáng, đôi mắt cô vì thế mà bị thâm quầng.
Vân Lục ngồi đấy cho đến khi cánh cửa phòng của Lý Nghệ Hoành có chuyển động thì cô vội đứng dậy, vừa nhìn thấy Lý Nghệ Hoành Vân Lục liền vui mừng thốt lên: " Anh hai!"
Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên: "Mới sáng em đến phòng anh làm gì?"
Vân Lục thu lại nụ cười: "Em muốn dọn thủy tinh, anh vẫn chưa dẫm trúng đấy chứ?"
Lý Nghệ Hoành quan sát thấy bọng mắt thâm của Vân Lục thì đoán ra được cô ấy đã thức đêm, anh cũng thừa biết cô em gái này rất quan tâm đến anh, đêm qua chắc hẳn đã đứng đợi ở ngoài cửa cho đến sáng, nếu Nghệ Hân mà được như Vân Lục thì tốt biết mấy? Lý Nghệ Hoành buồn bã khi nghĩ đến Lý Nghệ Hân, ánh mắt anh bỗng hạ xuống, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn bình thường.
"Anh không có bị sao hết, thủy tinh thì kêu người làm vô dọn, còn em về phòng mà ngủ đi."
Vân Lục cảm thấy hạnh phúc với câu nói này, có lẽ anh ấy cũng đoán được là cô đã thức đêm, là anh ấy quan tâm đến cô nên mới nói như vậy nhưng cô vẫn muốn đích thân mình có thể dọn dẹp phòng cho anh hai, đối với cô đó là niềm vui là điều rất nên làm: "Em dọn xong phòng cho anh thì sẽ đi ngủ."
Lý Nghệ Hoành nâng ánh mắt, nghiêm nghị với Vân Lục: "Em muốn anh xem em là em gái hay là người giúp việc?"
"Em chỉ là muốn giúp anh thôi mà."
Giọng của Vân Lục nhỏ lại, cảm giác hớn hở bỗng tan biến, đương nhiên cô không muốn anh ấy xem cô là người giúp việc nhưng từ tận đáy lòng lại càng không muốn anh ấy xem cô là em gái.
"Em muốn anh xem em là một người nữ được không?" Vân Lục thầm nghĩ trong tâm.
Lý Nghệ Hoành vẫn giữ thái độ nghiêm túc, thậm chí có phần sa sầm với Vân Lục:
"Anh cần em giúp sao?"
Vân Lục hơi mở cửa miệng định nói nhưng lại không mạnh dạn, Vân Lục cuối đầu xuống, dáng vẻ như là đang mắc lỗi.
Lý Nghệ Hoành cũng không muốn mắng miếc gì Vân Lục nhưng không gắt với em ấy thì xem ra không được.
"Về phòng ngay đi, đừng để anh phải thấy em quẩn quanh ở đây nữa." Lý Nghệ Hoành nói xong thì lạnh lùng đi ngang qua Vân Lục.
Vân Lục đứng sững, đây là lần đầu tiên cô bị anh Nghệ Hoành đuổi đi như vậy, cảm giác rất khó chịu, rất đau lòng, Vân Lục tủi thân, cô bặm môi nước mắt tự nhiên chảy xuống. Vân Lục khóc, dụi mắt một cái cô chạy nhanh về phòng đóng cửa cái đùng.
Lý lão gia nhìn thấy Vân Lục thì ngạc nhiên: " Làm gì mà mới sáng nó khóc vậy nhỉ?"
Ông định gõ cửa để hỏi thăm cô con gái Vân Lục, nhưng thôi, thiết nghĩ khi khóc thì nên để nó yên tĩnh sẽ tốt hơn. Lý lão gia đi xuống lầu lại gặp Lý Nghệ Hoành đang nói chuyện điện thoại ở dưới nhà, ông bước tới chỗ của Lý Nghệ Hoành, lúc anh ta vừa cúp máy xong quay lại thì thấy Lý lão gia: "Ba!" Lý Nghệ Hoành thốt lên.
Lý lão gia nói: "Lúc nãy ba thấy Vân Lục chạy ra từ hướng phòng của con, nhìn mắt nó đỏ hoe, con đã mắng gì nó à?"
Lý Nghệ Hoành nghe Lý lão gia nói thế thì nhìn lên trên lầu một chút rồi mới nói:
"Con chỉ nhắc nhở em ấy chút việc thôi."
Lý lão gia chậm rãi nói: "Vân Lục nó là em út, con có nói gì thì cũng lựa lời mà nói, đừng có nặng lời làm em nó tủi nó hờn."
Lý Nghệ Hoành cũng không ngờ những lời anh nói lại làm Vân Lục khóc, em ấy nhạy cảm như vậy đến hôm nay anh mới nhận ra, lúc trước đã không hề biết tính cách này của em ấy, có lẽ đối với Vân Lục anh vẫn chưa quan tâm đúng mức.
"Vâng con sẽ ghi nhớ." Lý Nghệ Hoành trả lời với Lý lão gia.
Lát sau.
Lý Nghệ Hoành đến công ty với tâm trạng bức bối, hàng lông mày của chủ tịch Lý không nhìn thấy một điểm thẳng hàng. Nhìn thấy Lý Nghệ Hoành đi ngang qua văn phòng, các nhân viên đều nín thở một nhịp, cảm giác ngày hôm nay sẽ có mây đen bao phủ, thư ký Phi nhìn thấy chủ tịch thì cũng khó hiểu trong lòng, tình hình công ty hiện đang rất tốt sẽ chẳng có vẫn đề gì để khiến chủ tịch phải lo lắng cả, tâm trạng anh ấy không vui có lẽ xuất phát từ gia đình hoặc là một chuyện gì đó mà thư ký Phi không biết.
Khi đến 12 giờ trưa thư ký Phi mang vào phòng của Lý Nghệ Hoành một khay thức ăn kèm theo một món bánh tráng miệng.
Thư ký Phi đặt đồ ăn xuống bàn sau đó quay sang hướng của Lý Nghệ Hoành nói:
"Chủ tịch ăn cơm thôi!"
Lý Nghệ Hoành đang nhìn máy tính thì ừm một tiếng, lúc sau anh đứng dậy đi tới bàn ăn, thư ký Phi vẫn chưa đi ra ngoài. Lý Nghệ Hoành nhìn khay thức ăn nhưng món mà anh chú ý lại là món bánh tráng miệng màu xanh lá hơi sẫm có thoang thoảng vị trà, Lý Nghệ Hoành ngồi xuống ghế, anh ngẩn lên hỏi thư ký Phi: "Bánh này là sao đây?"
Mọi hôm Lý Nghệ Hoành vẫn tráng miệng bằng hoa quả, hôm nay thư ký Phi lại không chuẩn bị như vậy mà lại thay vào món bánh, thói quen của chủ tịch thế nào thì thư ký đặc biệt không thể không hiểu rõ, vì vậy Lý Nghệ Hoành rất thắc mắc với cái đĩa bánh màu xanh kia.
Thư ký Phi mỉm cười: "Tôi nghĩ chủ tịch sẽ cảm thấy vui hơn khi ăn món bánh này, vì thế mới đặc biệt chuẩn bị, hương vị trà xanh cũng là một hương vị giúp người ta có cảm giác thoải mái khi thưởng thức."
Lý Nghệ Hoành kéo một đường cong nhẹ từ khóe miệng: "Em đoán ra tâm trạng của tôi nên mới chuẩn bị những thứ này để tôi vui hơn, nhưng Phi Phi, những thứ này không có tác dụng gì đâu."
Đôi mắt thư ký Phi chớp nhẹ, một chút hụt hẫng liền thoáng qua trong lòng, Lý Nghệ Hoành là người không thích lằng nhằng, anh ấy đã nói không thì tức là không, thư ký Phi có muốn dùng thêm lời lẽ để mời anh ấy ăn món bánh cũng chẳng thể, nhưng món bánh mà thư ký Phi chuẩn bị không đơn giản chỉ là ra ngoài rồi mua, cô đã phải tìm kiếm rất lâu địa chỉ trên mạng, nhờ vả nhiều người để đi đến cửa hàng vô cùng xa xôi ấy, thậm chí cô còn bỏ cả tiền túi để có thể có được món bánh thơm ngon này, vậy mà!
"Chủ tịch dùng cơm đi ạ, tôi xin phép."
Thư ký Phi ra ngoài, cô ngồi xuống ghế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về hướng cửa phòng của chủ tịch, từ lời nói lẫn nụ cười của Lý Nghệ Hoành đều cho cô thấy một tâm trạng rất không tốt của anh ấy, cô cũng rất tò mò, rất muốn biết chủ tịch của cô đang nghĩ gì? Nhưng tính cách của anh ấy không phải là người muốn hỏi thì sẽ nói, anh ấy sẽ tự nói ra nếu như anh ấy muốn, chỉ là không biết anh ấy có muốn nói hay không?
Thư ký Phi thở một hơi dài, cô cầm cây bút lên ghi chép một số tài liệu.
-----------
Trong căn phòng ấm áp, Khương Quyển Nhu vẫn còn đang ngủ, bất giác bàn tay cô sờ qua bên cạnh, cảm thấy có gì đó không đúng, Quyển Nhu mở ánh mắt, cô không nhìn thấy Hàn Minh Vũ thì ngồi dậy. Quyển Nhu ngó tới ngó lui, vô tình nhìn lên bàn cô thấy một tờ giấy.
Quyển Nhu cầm lấy tờ giấy, trên đó viết: "Chiều nay về nhà anh muốn thấy em."
Quyển Nhu mỉm cười, cô leo xuống giường và đi vào phòng tắm, một lúc sau cô đi ra mặc lại quần áo chỉnh tề sau đó thì rời khỏi căn hộ.
Quyển Nhu bắt taxi, cô lên xe nói với anh tài xế: "Cho tôi đến chỗ A."
Anh tài xế nhận được yêu cầu thì cho xe chạy đi, trên đường Quyển Nhu suy nghĩ đến Lý Nghệ Hoành trong lòng thấy chút áy náy, cô cũng không biết làm gì hơn bởi lẽ cô là Khương Quyển Nhu, không phải Lý Nghệ Hân, càng không phải là người mà Lý Nghệ Hoành yêu, Quyển Nhu chỉ yêu Minh Vũ và cô chỉ có thể xin lỗi với Lý Nghệ Hoành.
Một lúc sau chiếc taxi dừng lại trước cổng của Hàn gia. Quyển Nhu bước xuống, cô đưa tiền cho anh tài xế rồi vui vẻ bước vào nhưng chỉ còn một bước nữa là có thể đi vào Hàn gia thì Quyển Nhu bỗng đứng lại, cô cảm thấy chóng mặt, đôi mắt cô cũng hoa đi.
Quyển Nhu vịn tay lên cánh cổng, cố gắng ổn định lại trạng thái.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Anh giữ cổng chạy đến hỏi.
Quyển Nhu nhắm chặt mắt được một chút thì mở ra: "Tôi không sao."
Cơn choáng váng bỗng chốc tan biến, nhưng Quyển Nhu cảm thấy có một cái gì đó rất lạ, rất khác thường, giống như một sự phản kháng từ cơ thể, nhưng cô lại không thể giải thích được rõ ràng.
Quyển Nhu đi vào trong, anh giữ cổng cũng đóng cửa, trong lúc cánh cửa từ từ khép lại, từ phía xa một chiếc xe tải đang ngừng ở bên đường bỗng nổ máy chạy đi, lộ diện một cô gái đứng ở đằng sau, ánh mắt cô ta mở to không chớp nhìn trừng về hướng nhà của Hàn gia. Anh canh cổng nhìn thấy cô gái ấy thì có đôi chút kinh ngạc, đôi mắt cô gái đó thật giống với thiếu phu nhân, anh ta nghĩ nhưng rồi lại cười, chắc anh ta ở xa nên nhìn mới na ná, chứ đôi mắt đẹp như thiếu phu nhân dễ gì mà có ai giống.
Cô gái ấy bỗng xoay lưng, lúc này hàng mi mới chớp một cái, bàn tay kéo chiếc khăn voang màu xanh cao lên một chút để che lấy gương mặt, sau đó thì bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook