Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ
-
Chương 18: Gối ôm hình người
Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi
Ở bên ngoài dằn vặt lâu như vậy, tính cả thời gian lái xe, lúc về đến nhà Thiên Lang thì cũng khá muộn rồi. Nếu tính đến tốc độ làm cơm của Ôn Dục Nhiễm thì vừa hay đúng giờ cơm tối.
Đúng thế, Ôn Dục Nhiễm cũng sẽ nấu nướng. Dù sao cha mẹ cũng đã về quê để tránh ồn ào từ lâu, anh ở một mình ít nhiều gì cũng sẽ làm mấy món ăn. Chắc chắn mùi vị không sánh được với Thiên Lang, cũng chỉ là loại bình thường thôi, thế nhưng ăn tạm thì vẫn chấp nhận được. Nhìn bộ dạng Thiên Lang thế này anh cũng không nhẫn tâm bóc lột sức lao động. Không may y ngất trong nhà bếp, thế chẳng phải lại thêm một hồi dằn vặt nữa ư.
Sau khi vào nhà rồi tắm rửa qua loa, Ôn Dục Nhiễm cũng không vội vã vào nhà bếp ngay mà lại dùng điện thoại của Thiên Lang gọi cho Duẫn Mộc trước.
“Alô? Tiểu Ôn, xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa bắt máy đã xổ một câu như vậy, suýt chút nữa Ôn Dục Nhiễm không nói được gì: “Là tao! Mày rất mong tao có chuyện gì hở? Không có gì to tát đâu, tao chỉ muốn báo cáo cho tổ chức một tiếng thôi. Giải quyết xong cả rồi, chỉ là lỡ tay làm rớt điện thoại hư mất tiêu.”
Duẫn Mộc ở đâu bên kia cũng để tài liệu xuống, ngón giữa xoay xoay thưởng thức chữ ký của mình: “Nhanh vậy sao? Không bị thương chứ? Nếu không khoẻ thì xin nghỉ mấy ngày đi.”
“Không cần, tuy rằng con tim mong manh của tao bị tổn thương, nhưng mà mấy vết thương thật thì không nặng lắm. Chỉ là ngày mai tay có thể bị bầm tím một chút, đừng lo.” Cú ngã kia cũng không nhẹ lắm, may mà không bị gãy xương, thế nhưng để lại máu bầm là chắc chắn rồi.
“Vậy thì có chuyện gì lại gọi điện cho tao. Cuối tuần này ăn bữa cơm để an ủi mày đi, tao mời.”
Ôn Dục Nhiễm rót cho mình ly nước, nhấp một miếng thấm giọng, mới cười nói đồng ý: “Ok. Vẫn là ái phi của ta biết thương tiếc người khác, không mấy mày đổi giường trong phòng thành loại giường tầng kia đê, tao nằm trên đó, tiện thể để người lớn nhìn thấy luôn nhở?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, hiển nhiên cũng bị ý tưởng này của anh chọc cười: “Đừng lảm nhảm nữa, đi nghỉ ngơi đi, đã trải qua chuyện thần kỳ gì cuối tuần rồi nói.”
“Ờ, cúp đây.”
Cúp điện thoại xong, Ôn Dục Nhiễm đến bên tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn. Vừa tắm xong Thiên Lang đã lẳng lặng đến bên cạnh anh, vừa định mở miệng gọi anh nghỉ ngơi để y làm việc, thì đã bị Ôn Dục Nhiễm nhấn một cái ngồi xuống ghế sô pha.
“Ngoan ngoãn ngồi đây đừng làm phiền thêm nữa, không có đồ ăn khác để chọn đâu, không ăn thì chỉ chịu đói thôi.”
Sau đó Thiên Lang rất nghe lời mà gật đầu, Ôn Dục Nhiễm xoay người đi vào nhà bếp.
Mà ngay khi anh vừa vào nhà bếp, Thiên Lang cũng không ngồi trên ghế sô pha bao lâu đã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.
Hai tay chống tại hai mép bồn rửa mặt, Thiên Lang ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt mình trong gương. Trên gương còn lưu lại ít hơi nước vừa mới rửa xong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ.
Đó là gương mặt thế nào? Đại khái là lạnh lẽo hệt như người chết, ánh mắt cũng hờ hững vô hồn, nhìn sao cũng khiến người khác ghét, Thiên Lang nghĩ như vậy.
Trong mắt y, bản thân y không phải là người mẫu hay minh tinh vô tri được người người vây quanh tán tụng, cũng không phải kẻ lập dị vừa có tướng mạo tốt lại vừa khéo ăn nói mà Ôn Dục Nhiễm biết. Y biết mình căn bản chẳng là cái thá gì, chỉ là một kẻ tham lam, tàn nhẫn, là kẻ thua cuộc không biết thân biết phận.
Cho dù là như bây giờ, trông thì bình thường đấy nhưng vẻ giả tạo này có thể duy trì được bao lâu? Thiên Lang yên lặng mà nhìn chăm chú vào chính mình. Tay khẽ run, y thật sự rất muốn lập tức đi giết ngay cái kẻ vừa nói chuyện với chủ nhân kia. Giày vò hắn từng chút cho tới chết, dưới ánh mắt tuyệt vọng của đối phương nói: “Chủ nhân chỉ có thể thuộc về y.”
Sau đó thì sao? Sau đó chủ nhân biết được sẽ khiếp sợ mà nhìn y. Có lẽ sẽ sợ hãi không ngừng mà lùi lại, cố gắng chạy trốn, cũng có thể sẽ tức giận muốn báo thù vì người kia. Nhưng bất kể là loại nào đi nữa cũng chẳng sao cả. Bởi vì vào lúc ấy nhất định trong mắt chủ nhân chỉ có mỗi y. Y có thể lấy được toàn bộ sự chú ý của chủ nhân.
Nhưng y lại không thể làm như vậy.
Thiên Lang mở lớp vải quấn trên tay phải ra. Trước khi đi tắm Ôn Dục Nhiễm đã nói qua, vì thế y không mở ra, vết thương tự nhiên cũng không dính nước.
Thế nhưng giờ đây y lại đem vết thương đã khô đưa tới dưới vòi, dùng nước không ngừng tẩy rửa, xoa xà phòng cẩn thận rửa. Miệng vết thương truyền đến từng trận đau nhói, thế nhưng trên mặt Thiên Lang không có biểu cảm gì. Dường như không hề cảm nhận được bất cứ động tác nào. Rửa hết lần này đến lần khác, y lại đặt tay trái lên, ngón tay không chút lưu tình kéo vết thương ra, làm máu tươi chảy ra lần nữa.
Bỏ mặc máu chậm rãi nhỏ vào bồn rửa tay, Thiên Lang rửa sạch sẽ tay trái, cầm lấy miếng vải được Ôn Dục Nhiễm xé từ áo sơ mi. Không thèm quan tâm trên đó còn dính máu, đặt ở dưới cánh mũi hít một hơi thật sâu, không kiềm được mà đưa lưỡi ra liếm một đoạn. Hô hấp từ từ trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tái nhợt cũng ửng hồng, nét lạnh như băng trên mặt dần dần thay thế bằng vẻ say mê.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chủ nhân vẫn có thể dễ dàng lôi y từ trong bóng tối ra. Dù cho sự tồn tại của y dơ bẩn như thế nào, dù cho y vốn là thứ nên bị người khác ghét bỏ.
Thiên Lang vẫn luôn tin rằng, nếu như trên thế giới thật sự có cái gọi là kỳ tích, như vậy Ôn Dục Nhiễm nhất định là kỳ tích xuất hiện trong đời y, còn trở thành tín ngưỡng của y, vị thần duy nhất của y, tình yêu vĩnh cửu của y.
Dùng nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh xào vài món đơn giản. Lúc Ôn Dục Nhiễm bưng đĩa ra thì thấy Thiên Lang đang dựa vào ghế sô pha, cực kỳ chuyên chú nhìn gì đó trong điện thoại.
“Vị đại gia bên kia, ăn cơm thôi, xem cái gì mà nghiêm túc thế?”
Sau khi Thiên Lang nghe thấy tiếng Ôn Dục Nhiễm liền cất điện thoại di động, vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh Ôn Dục Nhiễm vừa trả lời: “Đang xem quá trình làm búp bê vải.”
Y nói như vậy càng khiến người khác không hiểu nổi. Ôn Dục Nhiễm cảm thấy trên đầu mình muốn mọc thêm dấu chấm hỏi: “Anh xem cái đó làm gì?” Hình như người này đâu có tâm hồn thiếu nữ như vậy.
Sau đó Ôn Dục Nhiễm lập tức hối hận. Tại sao cái miệng tiện của mình lại hỏi thêm câu đó chứ: “Ta muốn làm một cái gối ôm hình ngài.” Sau đó mỗi ngày đều có thể ôm cái gối này ngủ. Đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ (☆▽☆)
Đối với chuyện này Ôn Dục Nhiễm không muốn bình luận tí nào, cũng căn bản không muốn biết nếu như làm được gối ôm hình mình thì sẽ được đối xử thế nào. Bây giờ anh chỉ muốn ăn cơm.
Thế nhưng đến ngay cả nguyện vọng đơn giản như vậy cũng bị cướp mất. Bởi vì trước đó anh đã đồng ý cho Thiên Lang đút anh ăn cơm.
Thiên Lang mỉm cười gắp lên một miếng thịt đưa tới bên miệng anh, mà anh vẫn còn muốn thử chống cự lần cuối cùng: “Hay là thôi đi. Anh xem, cổ tay anh bị thương rồi, làm thế như thể tôi đang bắt nạt người bệnh…”
Vốn anh lấy áo xử lý qua loa, Thiên Lang lại tự quấn băng lại lần nữa, thoạt trông thẩm mỹ hơn không ít.
“Không sao, đây chính là phần thưởng ngài đã đáp ứng.” Thiên Lang cười híp mắt nói, tay phải vững vàng mà cầm đũa, ngay cả run cũng chẳng run lấy, tựa như một vòng vải băng kia chỉ là đồ trang sức.
Cuối cùng Ôn Dục Nhiễm vẫn là khuất phục, nhưng anh nhất định phải cường điệu một chút, nội tâm anh đang rơi lệ.
Sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên được người ta ngọt như mật đút từng miếng cơm. Thế nhưng đối phương lại là đực rựa giống mình.
Đau khổ trong đó, không đề cập tới cũng được.
Cơ mà bàn thức ăn đơn giản của anh được ăn hết sạch sành sanh. Sau khi anh không thể ăn thêm được nữa, tất cả cơm nước còn lại đều được Thiên Lang chén. Dễ dàng nhìn ra được Thiên Lang ăn gấp đôi lượng cơm bình thường.
Điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm vì dạ dày của Thiên Lang mà cầu nguyện ba giây.
Bởi vì vẫn chưa quyết định vấn đề nhà cửa, mấy ngày nay Ôn Dục Nhiễm tạm thời ở tại chỗ Thiên Lang.
Kỳ thực anh vốn là có thể đến ở ké Duẫn Mộc. Thế nhưng gần đây dạ dày anh hơi bị chinh phục rồi. Thứ hai là, nếu như Thiên Lang không nói mò, vậy sau này có lẽ anh còn nhìn thấy ma nữa. Còn không bằng sớm thân thiết với Thiên Lang hơn, dù sao thì một người tìm cách cũng không ổn còn chẳng bằng hợp tác trường kỳ cho rồi…
Thật ra ngoại trừ sinh hoạt mỗi ngày đều trở nên quen thuộc hơn, chất lượng sinh hoạt quả thực so với lúc anh ở một mình có một bước tiến dài. Đến ngay cả Ôn Dục Nhiễm cũng khó có thể định nghĩa được nữa là. Hình thức ở chung với Thiên Lang bây giờ là gì? Không thể xem là quá quen thuộc cả xa lạ cũng chẳng phải. Nếu như nói là bạn bè bình thường thì cũng không đúng.
Hôm nay là cuối tuần, giống như đã nói từ trước, Ôn Dục Nhiễm cùng Duẫn Mộc hẹn gặp nhau tại một nhà hàng.
Kể sơ những chuyện đã trải qua trong nhà ma, Ôn Dục Nhiễm lược bỏ đoạn Thiên Lang tự mình cào trầy bản thân. Tuy rằng anh không hiểu cụ thể chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng chẳng may thật sự có ẩn tình gì khó nói… Tùy tiện nói ra ngoài dường như không tốt lắm. Còn chuyện có liên quan với ngọc bội kia nữa, anh cũng lựa chọn che giấu.
“Ít nhất hiện tại người không có chuyện gì là tốt rồi.” Sau khi nghe xong, Duẫn Mộc cũng chỉ có thể cảm thán như thế.
“Đúng thế, tuy rằng bị dính chặt với một người sống sờ sờ, còn đuổi không đi.” Ôn Dục Nhiễm khẽ phụ họa.
Nhắc tới Thiên Lang, trên mặt Duẫn Mộc hiện lên chút vẻ do dự: “Mày và Thiên Lang ở chung có ổn không?”
“Được chứ, anh ta thật ra rất tốt, chỉ có điều sức hấp dẫn của trẫm quá lớn, khiến người khác hâm mộ khóc lóc muốn làm ấm giường.” Ôn Dục Nhiễm thuận miệng cười giỡn nói. Tuy rằng trên thực tế anh thật sự không nắm chắc được Thiên Lang rốt cuộc có ý gì. Sẽ không phải là thật sự có ý trên phương diện kia chứ?
“Sau này mày cần anh ta chiếu cố không ít, quan hệ thân thiết một chút quả thật có chỗ tốt. Thế nhưng bản thân mày cũng chú ý thêm một chút, tao vẫn không yên tâm về anh ta lắm.”
Nghe Duẫn Mộc nói như vậy, Ôn Dục Nhiễm cho là hắn còn nhớ chuyện Thiên Lang dùng lưỡi trái con dao kề cổ anh lần trước: “Thật ra, bình thường không phải bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu anh ta cũng động dao. Ít nhất tao thấy trong sinh hoạt hằng ngày rất bình thường.”
“Ý tao không phải thế.” Duẫn Mộc lắc đầu một cái, bưng nước lên nhấp một ngụm: “Trước đây từng có một tin tức liên quan đến Thiên Lang. Tao cũng không biết là thật hay giả, thế nhưng tao cảm thấy vẫn nên nói với mày một tiếng để trong lòng mày có tính toán.”
Minh tinh có tin tức là chuyện quá bình thường, thế nhưng có thể làm cho Duẫn Mộc cố ý mang ra nói, Ôn Dục Nhiễm biết chắc không phải là chuyện nhảm nhí nghe được cả đống kia, còn rất nghiêm túc mà lắng nghe.
Tiểu kịch trường:
Ôn Dục Nhiễm: Tại sao tôi nghe nhân viên công tác nói anh có thuộc tính bệnh kiều. Bệnh kiều là cái gì?
Thiên Lang: Không ngờ rằng ngài quan tâm đến chuyện của ta như vậy o(////▽////)q
Ôn Dục Nhiễm: À không không không. Tôi chỉ là hỏi một…
Thiên Lang: Ngài không cần xấu hổ, thế nhưng ta có thể hỏi nhỏ, câu đó là ai nói được không? o(////▽////)q
# tổ quay phim cần nhân viên công tác gấp #
# đã là người thứ tư hi sinh lừng lẫy trong tháng này QAQ #
Beta: Vũ Ngư Nhi
Ở bên ngoài dằn vặt lâu như vậy, tính cả thời gian lái xe, lúc về đến nhà Thiên Lang thì cũng khá muộn rồi. Nếu tính đến tốc độ làm cơm của Ôn Dục Nhiễm thì vừa hay đúng giờ cơm tối.
Đúng thế, Ôn Dục Nhiễm cũng sẽ nấu nướng. Dù sao cha mẹ cũng đã về quê để tránh ồn ào từ lâu, anh ở một mình ít nhiều gì cũng sẽ làm mấy món ăn. Chắc chắn mùi vị không sánh được với Thiên Lang, cũng chỉ là loại bình thường thôi, thế nhưng ăn tạm thì vẫn chấp nhận được. Nhìn bộ dạng Thiên Lang thế này anh cũng không nhẫn tâm bóc lột sức lao động. Không may y ngất trong nhà bếp, thế chẳng phải lại thêm một hồi dằn vặt nữa ư.
Sau khi vào nhà rồi tắm rửa qua loa, Ôn Dục Nhiễm cũng không vội vã vào nhà bếp ngay mà lại dùng điện thoại của Thiên Lang gọi cho Duẫn Mộc trước.
“Alô? Tiểu Ôn, xảy ra chuyện gì sao?”
Vừa bắt máy đã xổ một câu như vậy, suýt chút nữa Ôn Dục Nhiễm không nói được gì: “Là tao! Mày rất mong tao có chuyện gì hở? Không có gì to tát đâu, tao chỉ muốn báo cáo cho tổ chức một tiếng thôi. Giải quyết xong cả rồi, chỉ là lỡ tay làm rớt điện thoại hư mất tiêu.”
Duẫn Mộc ở đâu bên kia cũng để tài liệu xuống, ngón giữa xoay xoay thưởng thức chữ ký của mình: “Nhanh vậy sao? Không bị thương chứ? Nếu không khoẻ thì xin nghỉ mấy ngày đi.”
“Không cần, tuy rằng con tim mong manh của tao bị tổn thương, nhưng mà mấy vết thương thật thì không nặng lắm. Chỉ là ngày mai tay có thể bị bầm tím một chút, đừng lo.” Cú ngã kia cũng không nhẹ lắm, may mà không bị gãy xương, thế nhưng để lại máu bầm là chắc chắn rồi.
“Vậy thì có chuyện gì lại gọi điện cho tao. Cuối tuần này ăn bữa cơm để an ủi mày đi, tao mời.”
Ôn Dục Nhiễm rót cho mình ly nước, nhấp một miếng thấm giọng, mới cười nói đồng ý: “Ok. Vẫn là ái phi của ta biết thương tiếc người khác, không mấy mày đổi giường trong phòng thành loại giường tầng kia đê, tao nằm trên đó, tiện thể để người lớn nhìn thấy luôn nhở?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, hiển nhiên cũng bị ý tưởng này của anh chọc cười: “Đừng lảm nhảm nữa, đi nghỉ ngơi đi, đã trải qua chuyện thần kỳ gì cuối tuần rồi nói.”
“Ờ, cúp đây.”
Cúp điện thoại xong, Ôn Dục Nhiễm đến bên tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn. Vừa tắm xong Thiên Lang đã lẳng lặng đến bên cạnh anh, vừa định mở miệng gọi anh nghỉ ngơi để y làm việc, thì đã bị Ôn Dục Nhiễm nhấn một cái ngồi xuống ghế sô pha.
“Ngoan ngoãn ngồi đây đừng làm phiền thêm nữa, không có đồ ăn khác để chọn đâu, không ăn thì chỉ chịu đói thôi.”
Sau đó Thiên Lang rất nghe lời mà gật đầu, Ôn Dục Nhiễm xoay người đi vào nhà bếp.
Mà ngay khi anh vừa vào nhà bếp, Thiên Lang cũng không ngồi trên ghế sô pha bao lâu đã đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.
Hai tay chống tại hai mép bồn rửa mặt, Thiên Lang ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt mình trong gương. Trên gương còn lưu lại ít hơi nước vừa mới rửa xong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khá rõ.
Đó là gương mặt thế nào? Đại khái là lạnh lẽo hệt như người chết, ánh mắt cũng hờ hững vô hồn, nhìn sao cũng khiến người khác ghét, Thiên Lang nghĩ như vậy.
Trong mắt y, bản thân y không phải là người mẫu hay minh tinh vô tri được người người vây quanh tán tụng, cũng không phải kẻ lập dị vừa có tướng mạo tốt lại vừa khéo ăn nói mà Ôn Dục Nhiễm biết. Y biết mình căn bản chẳng là cái thá gì, chỉ là một kẻ tham lam, tàn nhẫn, là kẻ thua cuộc không biết thân biết phận.
Cho dù là như bây giờ, trông thì bình thường đấy nhưng vẻ giả tạo này có thể duy trì được bao lâu? Thiên Lang yên lặng mà nhìn chăm chú vào chính mình. Tay khẽ run, y thật sự rất muốn lập tức đi giết ngay cái kẻ vừa nói chuyện với chủ nhân kia. Giày vò hắn từng chút cho tới chết, dưới ánh mắt tuyệt vọng của đối phương nói: “Chủ nhân chỉ có thể thuộc về y.”
Sau đó thì sao? Sau đó chủ nhân biết được sẽ khiếp sợ mà nhìn y. Có lẽ sẽ sợ hãi không ngừng mà lùi lại, cố gắng chạy trốn, cũng có thể sẽ tức giận muốn báo thù vì người kia. Nhưng bất kể là loại nào đi nữa cũng chẳng sao cả. Bởi vì vào lúc ấy nhất định trong mắt chủ nhân chỉ có mỗi y. Y có thể lấy được toàn bộ sự chú ý của chủ nhân.
Nhưng y lại không thể làm như vậy.
Thiên Lang mở lớp vải quấn trên tay phải ra. Trước khi đi tắm Ôn Dục Nhiễm đã nói qua, vì thế y không mở ra, vết thương tự nhiên cũng không dính nước.
Thế nhưng giờ đây y lại đem vết thương đã khô đưa tới dưới vòi, dùng nước không ngừng tẩy rửa, xoa xà phòng cẩn thận rửa. Miệng vết thương truyền đến từng trận đau nhói, thế nhưng trên mặt Thiên Lang không có biểu cảm gì. Dường như không hề cảm nhận được bất cứ động tác nào. Rửa hết lần này đến lần khác, y lại đặt tay trái lên, ngón tay không chút lưu tình kéo vết thương ra, làm máu tươi chảy ra lần nữa.
Bỏ mặc máu chậm rãi nhỏ vào bồn rửa tay, Thiên Lang rửa sạch sẽ tay trái, cầm lấy miếng vải được Ôn Dục Nhiễm xé từ áo sơ mi. Không thèm quan tâm trên đó còn dính máu, đặt ở dưới cánh mũi hít một hơi thật sâu, không kiềm được mà đưa lưỡi ra liếm một đoạn. Hô hấp từ từ trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tái nhợt cũng ửng hồng, nét lạnh như băng trên mặt dần dần thay thế bằng vẻ say mê.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chủ nhân vẫn có thể dễ dàng lôi y từ trong bóng tối ra. Dù cho sự tồn tại của y dơ bẩn như thế nào, dù cho y vốn là thứ nên bị người khác ghét bỏ.
Thiên Lang vẫn luôn tin rằng, nếu như trên thế giới thật sự có cái gọi là kỳ tích, như vậy Ôn Dục Nhiễm nhất định là kỳ tích xuất hiện trong đời y, còn trở thành tín ngưỡng của y, vị thần duy nhất của y, tình yêu vĩnh cửu của y.
Dùng nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh xào vài món đơn giản. Lúc Ôn Dục Nhiễm bưng đĩa ra thì thấy Thiên Lang đang dựa vào ghế sô pha, cực kỳ chuyên chú nhìn gì đó trong điện thoại.
“Vị đại gia bên kia, ăn cơm thôi, xem cái gì mà nghiêm túc thế?”
Sau khi Thiên Lang nghe thấy tiếng Ôn Dục Nhiễm liền cất điện thoại di động, vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh Ôn Dục Nhiễm vừa trả lời: “Đang xem quá trình làm búp bê vải.”
Y nói như vậy càng khiến người khác không hiểu nổi. Ôn Dục Nhiễm cảm thấy trên đầu mình muốn mọc thêm dấu chấm hỏi: “Anh xem cái đó làm gì?” Hình như người này đâu có tâm hồn thiếu nữ như vậy.
Sau đó Ôn Dục Nhiễm lập tức hối hận. Tại sao cái miệng tiện của mình lại hỏi thêm câu đó chứ: “Ta muốn làm một cái gối ôm hình ngài.” Sau đó mỗi ngày đều có thể ôm cái gối này ngủ. Đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ (☆▽☆)
Đối với chuyện này Ôn Dục Nhiễm không muốn bình luận tí nào, cũng căn bản không muốn biết nếu như làm được gối ôm hình mình thì sẽ được đối xử thế nào. Bây giờ anh chỉ muốn ăn cơm.
Thế nhưng đến ngay cả nguyện vọng đơn giản như vậy cũng bị cướp mất. Bởi vì trước đó anh đã đồng ý cho Thiên Lang đút anh ăn cơm.
Thiên Lang mỉm cười gắp lên một miếng thịt đưa tới bên miệng anh, mà anh vẫn còn muốn thử chống cự lần cuối cùng: “Hay là thôi đi. Anh xem, cổ tay anh bị thương rồi, làm thế như thể tôi đang bắt nạt người bệnh…”
Vốn anh lấy áo xử lý qua loa, Thiên Lang lại tự quấn băng lại lần nữa, thoạt trông thẩm mỹ hơn không ít.
“Không sao, đây chính là phần thưởng ngài đã đáp ứng.” Thiên Lang cười híp mắt nói, tay phải vững vàng mà cầm đũa, ngay cả run cũng chẳng run lấy, tựa như một vòng vải băng kia chỉ là đồ trang sức.
Cuối cùng Ôn Dục Nhiễm vẫn là khuất phục, nhưng anh nhất định phải cường điệu một chút, nội tâm anh đang rơi lệ.
Sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên được người ta ngọt như mật đút từng miếng cơm. Thế nhưng đối phương lại là đực rựa giống mình.
Đau khổ trong đó, không đề cập tới cũng được.
Cơ mà bàn thức ăn đơn giản của anh được ăn hết sạch sành sanh. Sau khi anh không thể ăn thêm được nữa, tất cả cơm nước còn lại đều được Thiên Lang chén. Dễ dàng nhìn ra được Thiên Lang ăn gấp đôi lượng cơm bình thường.
Điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm vì dạ dày của Thiên Lang mà cầu nguyện ba giây.
Bởi vì vẫn chưa quyết định vấn đề nhà cửa, mấy ngày nay Ôn Dục Nhiễm tạm thời ở tại chỗ Thiên Lang.
Kỳ thực anh vốn là có thể đến ở ké Duẫn Mộc. Thế nhưng gần đây dạ dày anh hơi bị chinh phục rồi. Thứ hai là, nếu như Thiên Lang không nói mò, vậy sau này có lẽ anh còn nhìn thấy ma nữa. Còn không bằng sớm thân thiết với Thiên Lang hơn, dù sao thì một người tìm cách cũng không ổn còn chẳng bằng hợp tác trường kỳ cho rồi…
Thật ra ngoại trừ sinh hoạt mỗi ngày đều trở nên quen thuộc hơn, chất lượng sinh hoạt quả thực so với lúc anh ở một mình có một bước tiến dài. Đến ngay cả Ôn Dục Nhiễm cũng khó có thể định nghĩa được nữa là. Hình thức ở chung với Thiên Lang bây giờ là gì? Không thể xem là quá quen thuộc cả xa lạ cũng chẳng phải. Nếu như nói là bạn bè bình thường thì cũng không đúng.
Hôm nay là cuối tuần, giống như đã nói từ trước, Ôn Dục Nhiễm cùng Duẫn Mộc hẹn gặp nhau tại một nhà hàng.
Kể sơ những chuyện đã trải qua trong nhà ma, Ôn Dục Nhiễm lược bỏ đoạn Thiên Lang tự mình cào trầy bản thân. Tuy rằng anh không hiểu cụ thể chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng chẳng may thật sự có ẩn tình gì khó nói… Tùy tiện nói ra ngoài dường như không tốt lắm. Còn chuyện có liên quan với ngọc bội kia nữa, anh cũng lựa chọn che giấu.
“Ít nhất hiện tại người không có chuyện gì là tốt rồi.” Sau khi nghe xong, Duẫn Mộc cũng chỉ có thể cảm thán như thế.
“Đúng thế, tuy rằng bị dính chặt với một người sống sờ sờ, còn đuổi không đi.” Ôn Dục Nhiễm khẽ phụ họa.
Nhắc tới Thiên Lang, trên mặt Duẫn Mộc hiện lên chút vẻ do dự: “Mày và Thiên Lang ở chung có ổn không?”
“Được chứ, anh ta thật ra rất tốt, chỉ có điều sức hấp dẫn của trẫm quá lớn, khiến người khác hâm mộ khóc lóc muốn làm ấm giường.” Ôn Dục Nhiễm thuận miệng cười giỡn nói. Tuy rằng trên thực tế anh thật sự không nắm chắc được Thiên Lang rốt cuộc có ý gì. Sẽ không phải là thật sự có ý trên phương diện kia chứ?
“Sau này mày cần anh ta chiếu cố không ít, quan hệ thân thiết một chút quả thật có chỗ tốt. Thế nhưng bản thân mày cũng chú ý thêm một chút, tao vẫn không yên tâm về anh ta lắm.”
Nghe Duẫn Mộc nói như vậy, Ôn Dục Nhiễm cho là hắn còn nhớ chuyện Thiên Lang dùng lưỡi trái con dao kề cổ anh lần trước: “Thật ra, bình thường không phải bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu anh ta cũng động dao. Ít nhất tao thấy trong sinh hoạt hằng ngày rất bình thường.”
“Ý tao không phải thế.” Duẫn Mộc lắc đầu một cái, bưng nước lên nhấp một ngụm: “Trước đây từng có một tin tức liên quan đến Thiên Lang. Tao cũng không biết là thật hay giả, thế nhưng tao cảm thấy vẫn nên nói với mày một tiếng để trong lòng mày có tính toán.”
Minh tinh có tin tức là chuyện quá bình thường, thế nhưng có thể làm cho Duẫn Mộc cố ý mang ra nói, Ôn Dục Nhiễm biết chắc không phải là chuyện nhảm nhí nghe được cả đống kia, còn rất nghiêm túc mà lắng nghe.
Tiểu kịch trường:
Ôn Dục Nhiễm: Tại sao tôi nghe nhân viên công tác nói anh có thuộc tính bệnh kiều. Bệnh kiều là cái gì?
Thiên Lang: Không ngờ rằng ngài quan tâm đến chuyện của ta như vậy o(////▽////)q
Ôn Dục Nhiễm: À không không không. Tôi chỉ là hỏi một…
Thiên Lang: Ngài không cần xấu hổ, thế nhưng ta có thể hỏi nhỏ, câu đó là ai nói được không? o(////▽////)q
# tổ quay phim cần nhân viên công tác gấp #
# đã là người thứ tư hi sinh lừng lẫy trong tháng này QAQ #
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook