Trúng Thưởng Rồi
-
Chương 2: Năm vạn
Công ty Tần Thù nằm ngay cạnh trung tâm tài chính, phòng làm việc được thuê tiện nghi hơn so với công ty tài chính một chút. Tôi từng tò mò hỏi cô ấy, một công ty nhỏ với chưa đến 80 nhân viên vì sao phải lựa chọn một vị trí có mức giá cao đến thế. Cô ấy vén tóc tôi và nói, để được thường xuyên đi dạo trong khu trung tâm tài chính, ngẫu nhiên gặp một đại gia nào đó, thế là nhảy vào thôi.
Trong cảm nhận của tôi, Tần Thù đúng là một nữ đại gia, không chỉ dung mạo xinh đẹp độc nhất vô nhị mà còn được di truyền gien buôn bán của cha cô ấy, ngay từ hồi đại học cô ấy đã thuần thục vận dụng các mối quan hệ trên mạng xã hội, sau đó không ngừng đầu cơ trục lợi mỹ phẩm theo xu hướng của các ngôi sao, hơn thế cô nàng còn bám sát xu thế thời đại, thành lập một công ty đại diện nổi tiếng trên mạng, tự lên chức làm tổng giám đốc một công ty riêng.
Trong khi đó, tôi là bạn cùng phòng trong bốn năm học đại học của cô ấy, dựa vào mối quan hệ đôi bên mà chứng kiến lịch sử phát tài của cô ấy.
Lúc nhìn thấy tôi, cô nàng lễ tân Hi Hi tuôn ra một tràng thoảng thốt:
- U U tỷ tỷ phát tài rồi! Đây là kính râm hiệu Chanel đấy!
Mặt tôi không chút thay đổi, nói:
- Có thể đừng gọi tớ là tỷ tỷ không, tớ đây mới hai sáu, gọi thế như thể là ba mươi rồi.
- Nhưng em sinh năm 96 nhé, em nhỏ hơn chị rất nhiều tuổi đấy. – Cô nàng này mang khuôn mặt co giãn như collagen, cười hì hì nói: - U U tỷ tỷ mới thăng chức tăng lương à? Kính Chanel mẫu mới nhất, chắc hơn 8 nghìn nhỉ? U U tỷ tỷ đúng là có phẩm vỵ, có thể cho em đây đeo thử được không?
Đi từ sáng đến trưa, cuối cùng cũng có người phát hiện ra cái kính râm của tôi, lại còn tán thưởng mắt thẩm mỹ của tôi nữa chứ.
Tần Thù từ trong phòng làm việc bước ra, từ xa đã giơ tay bưng trán, một ngón tay chỉ chỉ tôi, nói:
- Chu U U, nhanh nhanh gỡ ngay cái kính râm xuống cho tớ, tớ muốn mù mắt luôn rồi.
Tôi đang định gỡ cái kính xuống đưu Hi HI, lại đẩy ngược lên: - Tớ trông không đẹp à? Cái kính này hơn 7000 đô đấy, khảm kim cương mất hơn vạn nữa nhưng tớ không bỏ ra được.
- Mua cũng vô ích, cái kính hơn vạn tệ cũng không thể xứng nổi với cái áo lông và đôi ủng tuyết quê mùa trên người cậu. – Tần Thù mang vẻ mặt ghét bỏ, lôi cái kính râm vứt cho Hi Hi. – Mua cái kính râm như thế mà cũng không bỏ tiền mua nổi một bộ quần áo tử tế mà mặc à?
Tần Thù ân cần dậy bảo tôi thế, tôi đẩy cô ấy ra ngoài, nhỏ giọng nói:
- Tớ mua cái kính râm này đơn giản chỉ để bảo vệ bản thân, nghĩ đến bây giờ có tiền thì xa xỉ một lần, không ngờ một cái kính râm đắt thế, 60 triệu tệ có thể mua được vài chục vạn cặp kính râm đấy…
Tần Thù cười ha hả đến nỗi mỗi sợi tóc xoăn trên đầu đều rung lên, tôi chọc chọc vào eo cô nàng, cô nàng mới im lặng, nhịn cười nói:
- Thế nên chẳng phải tớ đã bảo cậu nhanh nhanh cầm tiền đến gặp chuyên gia quản lý tài sản à? Cầm chi phiếu trong người rất phí phạm đấy, một năm lãi suất có 0.3%, cậu tính xem một ngày lãi là bao nhiêu, tớ tính, một ngày lãi tầm năm vạn… Chu U U, cậu thật sự phát tài rồi, một ngày có thể mua được một cái kính râm khảm kim cương đấy…
- Hai chúng ta sau này không thể thành bạn bè nữa rồi. – Tần Thù lẩm bẩm: - Chênh lệch giàu nghè đúng là quá lớn …
Tôi còn chưa từng tính đến lợi nhuận vài ngày nay, bỗng nhiên cũng thấy thật đáng sợ:
- Người đẹp Tần ơi, tốc độ cậu tính nhẩm đúng là nhanh thật.
Tần Thù nhấn nút thang máy, tôi mới lấy lại tinh thần, nói:
- Không phải xuống tiệm mì dưới công ty cậu à?
- Hôm nay nhất định phải sang nhà hàng đắt tiền nhất tòa nhà Thất Tinh bên cạnh ăn. – Tần Thù nghiến răng nghiến lợi nói: - Ăn thử cái loại hơn một ngàn thì vị nó ra cái loại gì chứ.
Cho đến tận khi ngồi vào phòng ăn, đối mặt với một bàn hạng nhất của New Zealand, gọi đến tôm hùm, Tần Thù vẫn chưa thể hồi phục tinh thần. Trên thực tế, kể từ ngày biết tin mình trúng thưởng đến hôm nay, không lúc nào tôi không như đang ở trong mơ, cảm giác như toàn bộ thế giới đều thay đổi, trước kia không thể tự để mình ăn đủ no, không mua nổi một cái kính râm, bây giờ thì kể cả nằm trong một phòng tổng thống của khách sạn lớn nhất thành phố H thì cũng như nhau, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn. Chỉ sau một đêm, tất cả những phiền não của cái thành phố này vẫn luôn quấy nhiễu tôi tựa như lũ kiến hôi, giờ đều không thành vấn đề.
Có tiền đúng là có thể sai khiến cả ma quỷ.
Tần Thù thở dài:
- Cậu nói thử xem, đồng tiền đáng sợ thật, mỗi ngày tớ chạy đi lôi kéo đầu tư mệt gần chết cũng chẳng kiếm được nhiều lợi nhuận đến thế.
Tôi chỉ chỉ vào mình:
- Bây giờ tớ có tiền rồi, tớ có thể đưa cậu đầu tư. Cậu cứ nhanh đẩy công ty phát triển lên, có thể nhanh chóng thoải mái về tài chính rồi.
- Vậy không được, tớ có yêu tiền đến mấy cũng không thể để bản thân thiệt thòi. – Tần Thù nâng cằm cười rạng rỡ, kỹ năng này cô nàng đã đạt đến level max rồi: - Nhưng mà sau này nhất định cậu phải kéo mình đi ăn nhiều nhiều chút, nếu không mình sẽ ghen tị đến chết mất.
Từ hồi đại học đến giờ, Tần Thù kiếm được tiền cũng không ít lần cho tôi lên mây, tôi móc thẻ ra đập thẳng lên bàn:
- Thoải mái đi! Đại gia hôm nay bao luôn!
- Có thể đừng tỏ cái vẻ nhà giàu mới nổi thế không. – Tần Thù kéo kéo quần áo tôi. – Tớ mà có từng ấy tiền, mỗi ngày có năm vạn, tớ sẽ đi mua ngay một bộ bộ quần áo cho tử tế, còn phải chú ý đến hình tượng của bản thân nữa, đừng nói hôm nay cậu mặc cái bộ này đến công ty IC nhé.
- À ừ. – Tôi gật đầu. – Tớ ở nhà hóa trạch nhiều ngày, phim và tiểu thuyết còn chẳng đọc hết nổi, làm gì có thời gian ra ngoài mua quần áo, mua kính râm cũng là nghịch nghịch trên web đấy.
- Bảo vệ công ty IC có đuổi cậu ra ngoài không? – Sắc mặt tần Thù quả thật vô cùng thê thảm. - Thôi, để lát nữa tớ đưa cậu đi mua vài bộ quần áo. Người bên công ty IC nói thế nào?
Tôi lắc đầu:
- Không đáng tin lắm đâu, cái vị quản lý đầu tư của công ty đó trẻ quá, có cảm giác còn chưa đến ba mươi tuổi, hình như còn thiếu kinh nghiệm lắm, chắc toàn lừa tớ thôi.
- Không thể đâu, cha tớ nói bọn họ rất có khả năng. – Tần Thù hơi ngoài ý muốn. – Nhà tớ cậu cũng biết đấy. Làm ăn cũng kiếm được chút ít tiền, cha tớ cúng mới vừa đủ ngưỡng làm khách hàng đầu tư của công ty đó, ông nói hằng năm lợi nhuận hồi suất đều không tồi đâu, đối với loại khách hàng lớn như cậu có lẽ sẽ rất lớn đấy.
- Con số anh ta đưa ra đúng là không hề thấp, nghe rất hấp dẫn, nhưng nói miệng thì làm gì có lông, làm việc gì chẳng tốn sức chứ. – Tôi nghĩ một lát rồi nói: - Thật ra tớ cũng muốn để tiền ở trong nước, cũng thấy thực tế hơn. Tớ nói để tớ suy nghĩ thêm, hai ngày sau sẽ liên hệ để nói chuyện với anh ta.
Tần Thù gật gật đầu:
- Những việc lớn như thế này đúng là cần phải tìm hiểu rõ ràng hơn chút nữa.
Ăn cơm trưa xong, Tần Thù dắt tôi đi mua quần áo, hơn nữa đi thẳng khu vực dành cho khách hạng sang. Điều này khiến tôi mỗi khi ngắm một bộ trang phục đều trực tiếp lật thẳng phía sau xem giá, mà giá bộ nào thật cũng khiến người mua phá sản luôn, làm Tần Thù phải đánh tôi một cái.
- Mấy cái váy đấy có đẹp mấy thì đẹp cũng đâu biết mặc trong trường hợp nào chứ? – Tôi nhìn người đẹp đang mặc bộ váy đen trong gương, đúng là không thể không nói cái đạo lý người đẹp vì lụa, nhưng mà – Đắt quá, một miếng vải mỏng tanh thế này mà mất tận ba vạn.
- Đập chết cậu bây giờ! – Tần Thù thẳng tay bóp mạnh eo tôi. – Tớ đang giúp cậu mà còn chưa tính đấy. 60 triệu cậu có thể mua 20 vạn bộ, kể cả mỗi ngày mặc một bộ cũng đủ để cậu mặc 500 năm, nếu cậu mà sống được hơn 500 năm tuổi, tớ cũng sẽ lập tức quỳ xuống vái cậu luôn.
Tốc độ tính nhẩm của Tần Thù, tôi đúng là phải phục sát đất rồi.
- Nói nghiêm túc nhé, Chu Tiểu U U. – Tần Thù lại cầm một bộ quần áo thử trên người tôi. – Kể cả bây giờ cậu chỉ có ngồi ăn mà chờ chết cũng hoàn toàn không có vấn đề, nhưng cậu định để mỗi ngày trôi qua như vậy mà không làm gì cả sao?
Đây đúng là một vấn đề, thật ra tôi cũng không biết sau này mình nên làm gì nữa.
- Có thể sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới? Hay làm từ thiện gì đó…. Hay là cứ đi làm đi. Hơn nữa tớ sau này không cần tính đến vấn đề tìm đối tượng nữa, lúc có nhu cầu thì bao nuôi vài anh chàng cơ bắp, rồi thì tiểu bạch kiểm, có khi thành lập cả hậu cung, ôi kích động quá.
Sắc mặt Tần Thù không chút thay đổi nhìn tôi:
- …
Tôi cũng thấy mình rất vô tội:
- Thật ra tớ còn chưa nghĩ đến, hạnh phúc đúng là đến quá đột ngột.
Tần Thù xinh đẹp liếc đôi mắt đào hoa dường như khiến người ta ghen tị, lập tức thở dài:
- Tính ra, tớ thấy trước hết cậu cứ vui chơi một thời gian đã, tớ đoán là cậu sẽ nằm chết trên giường khoảng một tháng đấy.
Dạo phố xong Tần Thù quay lại công ty, còn tôi về nhà tiếp tục nằm quay đơ. Cả buổi chiều, tôi mua được hai bộ trang phục, một đôi giày, mất năm vạn tệ, vậy là mất không lãi một ngày rồi. Nhưng tôi vốn còn có 60 triệu tiền vốn, ngày mai lại có năm vạn, vừa nghĩ đến đây, tôi thấy số tiền năm vạn tôi tiêu hết hôm nay quả thật chỉ như sợi lông bò.
Năm ngoái, công ty tôi tổ chức đi cùng vài đồng nghiệp đến Mỹ tham gia triển lãm giao thương, cũng coi như một phần thưởng vui chơi dành cho mọi người. Vào thời điểm đó, lúc ở New York, tôi rẽ vào một cửa hàng tiện lợi mua nước, và đứng cạnh một biển quảng cáo cao sừng sững viết nói về cơ hội mua vé số trúng thưởng số tiền lên đến 16,3 triệu đô la. Mà hồi đó đi công tác tôi chỉ mang trong người có gần một ngàn, vì vậy tôi mua liền vài tờ, bổ xung cho nỗi tiếc nuối vì vài ngày nay không cống hiến cho xã hội.
Nhưng điều đó lại mở ra một giải thưởng khổng lồ.
Lúc tôi mua vé số, đồng nghiệp cực kỳ tiêu cực can ngăn rằng tôi đang lãng phí tiền, tôi nói rằng chỉ cần tin tưởng và thành tâm thì sẽ được đền đáp, nếu như tôi trúng thưởng, nhất định sẽ chia cho mỗi người một trăm tệ.
Sau đó tôi rất may mắn, may mắn đồng thời cũng rất hào phóng định chia cô ấy một trăm tệ.
Sau này lúc sang năm mới, tôi lại phải bay sang Mỹ một chuyến để làm thủ tục sổ sách ngày đó khiến tôi phát tài, việc đầu tiên tôi làm chính là từ chức. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đó cấp trên ân cần hỏi thăm thôi, có phải tôi có hiềm khích gì không, dù sao trong công ty tôi cũng thuộc hạng tên tuổi có nhiều công trạng. Cô ấy còn tung một chiêu sát thủ rằng nếu tôi không từ chức nữa, cô ấy sẽ giới thiệu cho tôi một đối tượng có xe có nhà có hộ khẩu thành phố.
Tôi rất phối hợp mà biểu diễn mộ vẻ mặt rất nuối tiếc, dưới đôi mắt không tán thưởng của cấp trên, tôi kiên trì từ chối.
Đương nhiên tôi vẫn giữ đúng lời hứa với cô bạn đồng nghiệp kia, mua cho cô ấy một đống đồ ăn vặt, thế nên lúc tôi đi, cô ấy lưu luyến không rời mà khóc lóc với tôi rằng, nếu tôi giàu sang thì đừng quên cô ấy.
Mặc dù sâu thẳm tận thâm tâm tôi cũng hơi hổ thẹn, nhưng rất may tôi không hề nói cho cô ấy chân tướng.
Tần Thù nhắn tin: Về đến nhà chưa? Hôm nay cậu gặp nhà đầu tư quản lý nào đấy, để mình hỏi cha mình xem nào.
Tôi trả lời cô ấy: Tốt quá tốt quá, anh ta tên là Trịnh Dịch
Tôi thấy màn hình hội thoại yên lặng trong giây lát, sau đó có biểu tượng đang gõ, rồi lại thôi, rồi lại có biểu tượng cuộc gọi video. Âm thanh Tần Thù gầm thét truyền tới: Chu U U, cậu có phải ngốc không thế, Trịnh Dịch chính là người sáng lập ra IC. Là kim cương lão ngũ đứng đầu thành phố H này đấy, trước khi cậu đến IC không tìm hiểu gì à?
Tôi: …
Trong cảm nhận của tôi, Tần Thù đúng là một nữ đại gia, không chỉ dung mạo xinh đẹp độc nhất vô nhị mà còn được di truyền gien buôn bán của cha cô ấy, ngay từ hồi đại học cô ấy đã thuần thục vận dụng các mối quan hệ trên mạng xã hội, sau đó không ngừng đầu cơ trục lợi mỹ phẩm theo xu hướng của các ngôi sao, hơn thế cô nàng còn bám sát xu thế thời đại, thành lập một công ty đại diện nổi tiếng trên mạng, tự lên chức làm tổng giám đốc một công ty riêng.
Trong khi đó, tôi là bạn cùng phòng trong bốn năm học đại học của cô ấy, dựa vào mối quan hệ đôi bên mà chứng kiến lịch sử phát tài của cô ấy.
Lúc nhìn thấy tôi, cô nàng lễ tân Hi Hi tuôn ra một tràng thoảng thốt:
- U U tỷ tỷ phát tài rồi! Đây là kính râm hiệu Chanel đấy!
Mặt tôi không chút thay đổi, nói:
- Có thể đừng gọi tớ là tỷ tỷ không, tớ đây mới hai sáu, gọi thế như thể là ba mươi rồi.
- Nhưng em sinh năm 96 nhé, em nhỏ hơn chị rất nhiều tuổi đấy. – Cô nàng này mang khuôn mặt co giãn như collagen, cười hì hì nói: - U U tỷ tỷ mới thăng chức tăng lương à? Kính Chanel mẫu mới nhất, chắc hơn 8 nghìn nhỉ? U U tỷ tỷ đúng là có phẩm vỵ, có thể cho em đây đeo thử được không?
Đi từ sáng đến trưa, cuối cùng cũng có người phát hiện ra cái kính râm của tôi, lại còn tán thưởng mắt thẩm mỹ của tôi nữa chứ.
Tần Thù từ trong phòng làm việc bước ra, từ xa đã giơ tay bưng trán, một ngón tay chỉ chỉ tôi, nói:
- Chu U U, nhanh nhanh gỡ ngay cái kính râm xuống cho tớ, tớ muốn mù mắt luôn rồi.
Tôi đang định gỡ cái kính xuống đưu Hi HI, lại đẩy ngược lên: - Tớ trông không đẹp à? Cái kính này hơn 7000 đô đấy, khảm kim cương mất hơn vạn nữa nhưng tớ không bỏ ra được.
- Mua cũng vô ích, cái kính hơn vạn tệ cũng không thể xứng nổi với cái áo lông và đôi ủng tuyết quê mùa trên người cậu. – Tần Thù mang vẻ mặt ghét bỏ, lôi cái kính râm vứt cho Hi Hi. – Mua cái kính râm như thế mà cũng không bỏ tiền mua nổi một bộ quần áo tử tế mà mặc à?
Tần Thù ân cần dậy bảo tôi thế, tôi đẩy cô ấy ra ngoài, nhỏ giọng nói:
- Tớ mua cái kính râm này đơn giản chỉ để bảo vệ bản thân, nghĩ đến bây giờ có tiền thì xa xỉ một lần, không ngờ một cái kính râm đắt thế, 60 triệu tệ có thể mua được vài chục vạn cặp kính râm đấy…
Tần Thù cười ha hả đến nỗi mỗi sợi tóc xoăn trên đầu đều rung lên, tôi chọc chọc vào eo cô nàng, cô nàng mới im lặng, nhịn cười nói:
- Thế nên chẳng phải tớ đã bảo cậu nhanh nhanh cầm tiền đến gặp chuyên gia quản lý tài sản à? Cầm chi phiếu trong người rất phí phạm đấy, một năm lãi suất có 0.3%, cậu tính xem một ngày lãi là bao nhiêu, tớ tính, một ngày lãi tầm năm vạn… Chu U U, cậu thật sự phát tài rồi, một ngày có thể mua được một cái kính râm khảm kim cương đấy…
- Hai chúng ta sau này không thể thành bạn bè nữa rồi. – Tần Thù lẩm bẩm: - Chênh lệch giàu nghè đúng là quá lớn …
Tôi còn chưa từng tính đến lợi nhuận vài ngày nay, bỗng nhiên cũng thấy thật đáng sợ:
- Người đẹp Tần ơi, tốc độ cậu tính nhẩm đúng là nhanh thật.
Tần Thù nhấn nút thang máy, tôi mới lấy lại tinh thần, nói:
- Không phải xuống tiệm mì dưới công ty cậu à?
- Hôm nay nhất định phải sang nhà hàng đắt tiền nhất tòa nhà Thất Tinh bên cạnh ăn. – Tần Thù nghiến răng nghiến lợi nói: - Ăn thử cái loại hơn một ngàn thì vị nó ra cái loại gì chứ.
Cho đến tận khi ngồi vào phòng ăn, đối mặt với một bàn hạng nhất của New Zealand, gọi đến tôm hùm, Tần Thù vẫn chưa thể hồi phục tinh thần. Trên thực tế, kể từ ngày biết tin mình trúng thưởng đến hôm nay, không lúc nào tôi không như đang ở trong mơ, cảm giác như toàn bộ thế giới đều thay đổi, trước kia không thể tự để mình ăn đủ no, không mua nổi một cái kính râm, bây giờ thì kể cả nằm trong một phòng tổng thống của khách sạn lớn nhất thành phố H thì cũng như nhau, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn. Chỉ sau một đêm, tất cả những phiền não của cái thành phố này vẫn luôn quấy nhiễu tôi tựa như lũ kiến hôi, giờ đều không thành vấn đề.
Có tiền đúng là có thể sai khiến cả ma quỷ.
Tần Thù thở dài:
- Cậu nói thử xem, đồng tiền đáng sợ thật, mỗi ngày tớ chạy đi lôi kéo đầu tư mệt gần chết cũng chẳng kiếm được nhiều lợi nhuận đến thế.
Tôi chỉ chỉ vào mình:
- Bây giờ tớ có tiền rồi, tớ có thể đưa cậu đầu tư. Cậu cứ nhanh đẩy công ty phát triển lên, có thể nhanh chóng thoải mái về tài chính rồi.
- Vậy không được, tớ có yêu tiền đến mấy cũng không thể để bản thân thiệt thòi. – Tần Thù nâng cằm cười rạng rỡ, kỹ năng này cô nàng đã đạt đến level max rồi: - Nhưng mà sau này nhất định cậu phải kéo mình đi ăn nhiều nhiều chút, nếu không mình sẽ ghen tị đến chết mất.
Từ hồi đại học đến giờ, Tần Thù kiếm được tiền cũng không ít lần cho tôi lên mây, tôi móc thẻ ra đập thẳng lên bàn:
- Thoải mái đi! Đại gia hôm nay bao luôn!
- Có thể đừng tỏ cái vẻ nhà giàu mới nổi thế không. – Tần Thù kéo kéo quần áo tôi. – Tớ mà có từng ấy tiền, mỗi ngày có năm vạn, tớ sẽ đi mua ngay một bộ bộ quần áo cho tử tế, còn phải chú ý đến hình tượng của bản thân nữa, đừng nói hôm nay cậu mặc cái bộ này đến công ty IC nhé.
- À ừ. – Tôi gật đầu. – Tớ ở nhà hóa trạch nhiều ngày, phim và tiểu thuyết còn chẳng đọc hết nổi, làm gì có thời gian ra ngoài mua quần áo, mua kính râm cũng là nghịch nghịch trên web đấy.
- Bảo vệ công ty IC có đuổi cậu ra ngoài không? – Sắc mặt tần Thù quả thật vô cùng thê thảm. - Thôi, để lát nữa tớ đưa cậu đi mua vài bộ quần áo. Người bên công ty IC nói thế nào?
Tôi lắc đầu:
- Không đáng tin lắm đâu, cái vị quản lý đầu tư của công ty đó trẻ quá, có cảm giác còn chưa đến ba mươi tuổi, hình như còn thiếu kinh nghiệm lắm, chắc toàn lừa tớ thôi.
- Không thể đâu, cha tớ nói bọn họ rất có khả năng. – Tần Thù hơi ngoài ý muốn. – Nhà tớ cậu cũng biết đấy. Làm ăn cũng kiếm được chút ít tiền, cha tớ cúng mới vừa đủ ngưỡng làm khách hàng đầu tư của công ty đó, ông nói hằng năm lợi nhuận hồi suất đều không tồi đâu, đối với loại khách hàng lớn như cậu có lẽ sẽ rất lớn đấy.
- Con số anh ta đưa ra đúng là không hề thấp, nghe rất hấp dẫn, nhưng nói miệng thì làm gì có lông, làm việc gì chẳng tốn sức chứ. – Tôi nghĩ một lát rồi nói: - Thật ra tớ cũng muốn để tiền ở trong nước, cũng thấy thực tế hơn. Tớ nói để tớ suy nghĩ thêm, hai ngày sau sẽ liên hệ để nói chuyện với anh ta.
Tần Thù gật gật đầu:
- Những việc lớn như thế này đúng là cần phải tìm hiểu rõ ràng hơn chút nữa.
Ăn cơm trưa xong, Tần Thù dắt tôi đi mua quần áo, hơn nữa đi thẳng khu vực dành cho khách hạng sang. Điều này khiến tôi mỗi khi ngắm một bộ trang phục đều trực tiếp lật thẳng phía sau xem giá, mà giá bộ nào thật cũng khiến người mua phá sản luôn, làm Tần Thù phải đánh tôi một cái.
- Mấy cái váy đấy có đẹp mấy thì đẹp cũng đâu biết mặc trong trường hợp nào chứ? – Tôi nhìn người đẹp đang mặc bộ váy đen trong gương, đúng là không thể không nói cái đạo lý người đẹp vì lụa, nhưng mà – Đắt quá, một miếng vải mỏng tanh thế này mà mất tận ba vạn.
- Đập chết cậu bây giờ! – Tần Thù thẳng tay bóp mạnh eo tôi. – Tớ đang giúp cậu mà còn chưa tính đấy. 60 triệu cậu có thể mua 20 vạn bộ, kể cả mỗi ngày mặc một bộ cũng đủ để cậu mặc 500 năm, nếu cậu mà sống được hơn 500 năm tuổi, tớ cũng sẽ lập tức quỳ xuống vái cậu luôn.
Tốc độ tính nhẩm của Tần Thù, tôi đúng là phải phục sát đất rồi.
- Nói nghiêm túc nhé, Chu Tiểu U U. – Tần Thù lại cầm một bộ quần áo thử trên người tôi. – Kể cả bây giờ cậu chỉ có ngồi ăn mà chờ chết cũng hoàn toàn không có vấn đề, nhưng cậu định để mỗi ngày trôi qua như vậy mà không làm gì cả sao?
Đây đúng là một vấn đề, thật ra tôi cũng không biết sau này mình nên làm gì nữa.
- Có thể sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới? Hay làm từ thiện gì đó…. Hay là cứ đi làm đi. Hơn nữa tớ sau này không cần tính đến vấn đề tìm đối tượng nữa, lúc có nhu cầu thì bao nuôi vài anh chàng cơ bắp, rồi thì tiểu bạch kiểm, có khi thành lập cả hậu cung, ôi kích động quá.
Sắc mặt Tần Thù không chút thay đổi nhìn tôi:
- …
Tôi cũng thấy mình rất vô tội:
- Thật ra tớ còn chưa nghĩ đến, hạnh phúc đúng là đến quá đột ngột.
Tần Thù xinh đẹp liếc đôi mắt đào hoa dường như khiến người ta ghen tị, lập tức thở dài:
- Tính ra, tớ thấy trước hết cậu cứ vui chơi một thời gian đã, tớ đoán là cậu sẽ nằm chết trên giường khoảng một tháng đấy.
Dạo phố xong Tần Thù quay lại công ty, còn tôi về nhà tiếp tục nằm quay đơ. Cả buổi chiều, tôi mua được hai bộ trang phục, một đôi giày, mất năm vạn tệ, vậy là mất không lãi một ngày rồi. Nhưng tôi vốn còn có 60 triệu tiền vốn, ngày mai lại có năm vạn, vừa nghĩ đến đây, tôi thấy số tiền năm vạn tôi tiêu hết hôm nay quả thật chỉ như sợi lông bò.
Năm ngoái, công ty tôi tổ chức đi cùng vài đồng nghiệp đến Mỹ tham gia triển lãm giao thương, cũng coi như một phần thưởng vui chơi dành cho mọi người. Vào thời điểm đó, lúc ở New York, tôi rẽ vào một cửa hàng tiện lợi mua nước, và đứng cạnh một biển quảng cáo cao sừng sững viết nói về cơ hội mua vé số trúng thưởng số tiền lên đến 16,3 triệu đô la. Mà hồi đó đi công tác tôi chỉ mang trong người có gần một ngàn, vì vậy tôi mua liền vài tờ, bổ xung cho nỗi tiếc nuối vì vài ngày nay không cống hiến cho xã hội.
Nhưng điều đó lại mở ra một giải thưởng khổng lồ.
Lúc tôi mua vé số, đồng nghiệp cực kỳ tiêu cực can ngăn rằng tôi đang lãng phí tiền, tôi nói rằng chỉ cần tin tưởng và thành tâm thì sẽ được đền đáp, nếu như tôi trúng thưởng, nhất định sẽ chia cho mỗi người một trăm tệ.
Sau đó tôi rất may mắn, may mắn đồng thời cũng rất hào phóng định chia cô ấy một trăm tệ.
Sau này lúc sang năm mới, tôi lại phải bay sang Mỹ một chuyến để làm thủ tục sổ sách ngày đó khiến tôi phát tài, việc đầu tiên tôi làm chính là từ chức. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đó cấp trên ân cần hỏi thăm thôi, có phải tôi có hiềm khích gì không, dù sao trong công ty tôi cũng thuộc hạng tên tuổi có nhiều công trạng. Cô ấy còn tung một chiêu sát thủ rằng nếu tôi không từ chức nữa, cô ấy sẽ giới thiệu cho tôi một đối tượng có xe có nhà có hộ khẩu thành phố.
Tôi rất phối hợp mà biểu diễn mộ vẻ mặt rất nuối tiếc, dưới đôi mắt không tán thưởng của cấp trên, tôi kiên trì từ chối.
Đương nhiên tôi vẫn giữ đúng lời hứa với cô bạn đồng nghiệp kia, mua cho cô ấy một đống đồ ăn vặt, thế nên lúc tôi đi, cô ấy lưu luyến không rời mà khóc lóc với tôi rằng, nếu tôi giàu sang thì đừng quên cô ấy.
Mặc dù sâu thẳm tận thâm tâm tôi cũng hơi hổ thẹn, nhưng rất may tôi không hề nói cho cô ấy chân tướng.
Tần Thù nhắn tin: Về đến nhà chưa? Hôm nay cậu gặp nhà đầu tư quản lý nào đấy, để mình hỏi cha mình xem nào.
Tôi trả lời cô ấy: Tốt quá tốt quá, anh ta tên là Trịnh Dịch
Tôi thấy màn hình hội thoại yên lặng trong giây lát, sau đó có biểu tượng đang gõ, rồi lại thôi, rồi lại có biểu tượng cuộc gọi video. Âm thanh Tần Thù gầm thét truyền tới: Chu U U, cậu có phải ngốc không thế, Trịnh Dịch chính là người sáng lập ra IC. Là kim cương lão ngũ đứng đầu thành phố H này đấy, trước khi cậu đến IC không tìm hiểu gì à?
Tôi: …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook