******

"Không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, tôi đi thưởng thức món ăn ngon của mỹ nam đây!" Leah cười toe toét vẫy vẫy tay liên chạy vào phòng bếp.

Bạch Thấm lúc này mới đến bên cạnh anh dịu dàng hỏi: "Như thế nào, có mệt hay không? Có thể chịu đựng được hay không?" Vừa lấy tay bao lấy tay anh, lo lắng anh có chỗ nào không thoải mái.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nhịn không được thở dài ôm cô vào lòng: "Chỉ là ầm ĩ chút, không có chuyện gì." Tuy rằng tâm tình có chút nóng nảy nhưng anh vẫn có thể khống chế được, hiện tại ôm cô liền an lòng.

Vùi đầu vào vai anh, hai tay vòng qua eo anh: "Tử Thiên, em rất vui!" Anh biết em đang rất rất vui mừng hay không, Tử Thiên!

"Ừ." Môi quét qua cái gáy trắng nõn như ngọc của cô, phát ra giọng mũi.

"Nếu như anh thích nơi này, chúng ta cứ ở lại đây một thời gian đi! Dù sao cũng không nhất định phải đi xem những thắng cảnh nổi tiếng khắp nơi kia, mình thích mới là tốt nhất!" Bạch Thấm bỗng nhiên nói. Dù sao phong cảnh nơi này tốt như vậy, cô nhìn hoài cũng không chán, hếm khi anh cũng không xoi mói.

"Cũng được." Rốt cục hôn lên tai cô, nhẹ nhàng liếm. Ngửi thấy chút hương thơm, ngước mắt lên, một cánh hoa mềm mại vướng trên sợi tóc bên tai cô, cô nhất định vừa chui trong bụi hoa.

Chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, thân thể nhỏ nhắn chui ra từ bụi hoa bên cạnh hắn, trên váy công chúa xinh đẹp còn vương hai chiếc lá xanh biếc, cô không chút để ý vừa đứng lên liền chạy tới bên cạnh anh.

Vành tai là nơi nhạy cảm của Bạch Thấm, bị trêu chọc như vậy liền phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.

"Ưm… Tử Thiên, đừng..." 

Dừng một chút, An Tử Thiên nghe lời dừng động tác. chống lại ánh mắt cô, đột nhiên nhắm chính xác môi cô rồi mạnh mẽ cướp đoạt.

Bạch Thấm thầm cảm thấy may mắn, may là bọn họ ở Hà Lan chứ không phải trong nước, hơn nữa nơi này bốn bề vắng lặng.

Xung quanh là một rừng hoa như gấm, cũng chỉ có hai người lẳng lặng ôm nhau.

"Giày gỗ này đi thật thoải mái nha!" Bạch Thấm hiếu kỳ nhìn giày gỗ trên chân mình. Trước cô luôn cảm thấy cọc gỗ cứng rắn này nếu đi vào nhất định sẽ rất khó chịu, hiện tại không ngờ đi vào cũng không tệ lắm, không biết rốt cuộc làm bằng chất gỗ gì, đi vào còn cảm thấy thoải mái mềm mại, thậm chí so với giày vải đang được nhiều người ưa chuộng hiện nay còn thoải mái hơn.

Leah cười híp mắt ở bên cạnh nhìn: "Bạch, chân cô thật nhỏ, tôi còn lo lắng kích thước này sẽ không vừa chân cô đấy!"

"Không có, rất vừa, tôi rất thích, cám ơn món quà của cô!" Bạch Thấm mỉm cười, đi hai vòng trước mặt Leah.

"Rất đẹp!" Leah tán thưởng nói.

"Cảm ơn, đôi giày rất đẹp!" Đôi giày gỗ này cũng không quá sặc sỡ, vẫn là màu gỗ thông thường có chút hoa văn nhợt nhạt ban đầu, phía trên còn dùng những nét bút màu trắng vẽ mưa bụi, rõ ràng là ở nước ngoài nhưng lại mang theo chút hương vị mưa bụi của Giang Nam.

"Tôi thấy cô mang đôi giày này rất đẹp! Thế nhưng, An, sao anh không mang?" Leah thấy An Tử Thiên không có mang giày gỗ, có chút bất mãn.

An Tử Thiên liếc nhìn đôi giày gỗ có nét bút miêu tả non xanh nước biếc trên mặt đất, có chút ghét bỏ.

"Tử Thiên, anh không thích sao?" Bạch Thấm nhấc đôi giày gỗ lên hỏi. hình dạng này, có chút to, có chút giống thuyền gỗ nhỏ nha! Vừa nghĩ như thế, cô nhịn không được cười ra tiếng.

Thấy Bạch Thấm nhìn chằm chằm giày gỗ một lúc liền cười ra tiếng lại càng không chịu mang vào, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác.

Kỳ thực, Leah tặng cô hai đôi giày gỗ này chắc chắn cách thức sinh hoạt hằng ngày của cô và dân bản xứ không giống nhau, hơn nữa họ cho rằng vật lưu niệm là vật phải mang về nhà. Bây giờ Leah đưa cho cô bởi vì nghe nói cô muốn đi xem máy xay gió, cô ấy  nói không bằng nhập gia tùy tục, mang giày gỗ đi xe đạp, như vậy mới là lạc thú, du lịch mà, nơi nào cũng không quan trọng, đẹp là được rồi!

An Tử Thiên cũng không phải chướng mắt đôi giày gỗ này, quan trọng nhất là đôi giày này làm bằng gỗ, mặt trên còn có hoa văn người khác vẽ lên, không biết đã được bao nhiêu người cầm qua rồi ------thật bẩn!

Được rồi, bệnh sạch sẽ của An thiếu gia lại phát tác rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương