Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
-
Chương 49: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |11|
Cơ Chi hướng Trần Nhạc Thiên ngoắc: “Đi đâu mới về?”
Lỗ tai Trần Nhạc Thiên căn bản vì hành động nhét giấy vào khe cửa mà phiếm hồng, trên mặt lại cố gắng trấn định: “Thắng trận nên rất hưng phấn, tớ đi tìm chỗ lãnh tĩnh một chút.”
Cơ Chi đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của hắn, nhưng cũng không vạch trần: “Lát nữa Khấu Thu sẽ thi đấu.”
Miệng Trần Nhạc Thiên há lớn: “Cậu ấy đăng ký cái gì?”
“Nhảy cao cùng tiếp sức 400m.”
Trần Nhạc Thiên nhìn nhìn chung quanh: “Người đâu?”
Cơ Chi: “Đi phòng thay đồ, thay quần áo.”
Nếu muốn hỏi Khấu Thu vì sao đăng ký nhảy cao cùng chạy tiếp sức, bản thân hắn cho rằng vì mình chân dài và thắt lưng dẻo dai, 400m ngắn.
Cầm số báo danh, đặc biệt là môn nhảy cao, hắn rất có tự tin.
Nhanh chóng thay quần áo, Khấu Thu ngồi xuống kiểm tra dây giày, nhân tiện thắt lại cho chặt.
Khi Khấu Thu trở lại sân vận động, còn 15 phút nữa là bắt đầu thi đấu. Trần Nhạc Thiên chạy qua: “Nhảy cao rất đơn giản nha. Ngẩng đầu, cong người về phía sau, duỗi người thật thẳng, cậu chắc chắn sẽ được giải nhất.”
Cơ Chi cười lạnh: “Nói nhiều cũng không thay đổi được quá khứ cậu ngay cả mức 1m cũng không nhảy qua.”
Khấu Thu nhìn người cùng thi đấu với mình. Lùn hơn hắn, chân ngắn hơn hắn, cười cười tự tin: “Yên tâm, tôi có kinh nghiệm.”
Thời gian tám chuyện trôi qua thật nhanh, tiếng còi vang lên. Khấu Thu giãn cơ đến giữa sân, xếp hàng cuối cùng.
Bảy người phía trước nhảy xong, đến lượt Khấu Thu.
Phóng viên ở cạnh đó nhanh chóng chụp ảnh, cố ý chụp Khấu Thu nhiều thêm vài tấm. Ngay cả trọng tài cũng rất coi trọng Khấu Thu, dáng người cao lớn, tỉ lệ phải nói là vô cùng hoàn mỹ. Chân dài, eo thon, vừa thấy chính là vì nhảy cao mà sinh.
Khấu Thu dùng toàn bộ lực chú ý tập trung trên cột đà, chạy đà, nhảy lấy đà, bay lên không… liền mạch lưu loát, giống như cá chép nhảy long môn, tư thế xinh đẹp cực kỳ.
Chờ hắn hoàn mỹ rơi xuống đất, người chung quanh đều bị chấn kinh.
Năm mươi giây sau, Khấu Thu, Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên theo đường cũ trở về.
Trần Nhạc Thiên: “Ách… thật ra… chỉ là sai sót một tí tẹo mà thôi.”
Cơ Chi cũng khuyên giải an ủi: “Không sao… cố hết sức là được rồi.”
Khấu Thu thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái: “Muốn cười thì cười đi.”
Giây tiếp theo —
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Hai người ôm bụng, Trần Nhạc Thiên trực tiếp cười gục xuống đất, thở hổn hển: “Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người dùng sức nhảy dưới cột!”
Cơ Chi bổ sung: “Đúng là thần. Ít nhất tư thế tiêu chuẩn, ai cũng không ngờ cậu lại ở dưới cột đà phóng qua. Nhớ tới ánh mắt giám khảo, tựa như nhìn thấy đại lục mới vậy.”
Sau đó khi thi tiếp sức 400m, Khấu Thu phát huy trình độ siêu nhân. Tuy nói nguyên nhân là do có một đồng tiền rớt xuống sân, vừa lúc dính dưới đế giày người đằng trước, vì thế hắn một đường phấn khởi đuổi theo.
Tiếp sức là hạng mục cuối, tiếp theo là thống kê điểm số. Đại hội thể dục thể thao chia ra 3 mức thưởng, ban A vẫn như trước đứng thứ nhất toàn khối.
Nghi lễ bế mạc tuyên bố đại hội thể dục thể thao năm nay kết thúc hoàn mỹ.
Khấu Thu tận lực xem nhẹ kỳ thi học kỳ cùng cuộc họp phụ huynh sắp tới.
Thật ra không cần hắn cố ý quên đi, trước đó đã có một chuyện càng thêm sốt ruột xảy ra: Cha của Khấu Quý Dược, cũng chính là ông nội của hắn sắp đến.
Nói đến cũng kỳ quái, từng có rất nhiều nữ nhân nghĩ mọi cách bò lên giường Khấu Quý Dược. Không từ thủ đoạn muốn có con với hắn, mẹ Khấu Manh Trân chính là ví dụ điển hình. Nhưng cha của Khấu Quý Dược lại chỉ độc nhất không thể tiếp thu mẹ Khấu Thu – Bạch Mộng Thu.
Liên lụy đến sự tồn tại của Khấu Thu cũng vô cùng chán ghét.
Sau kì đại hội thể dục thể thao, chương trình học tập càng ngày càng khẩn trương. Tiết thể dục bị hủy thay thế bằng tiết tự học, ôn tập.
Thêm một tiếng tự học, không nghĩ ra vài phương pháp thiêu thân quả thực thực xin lỗi chính mình.
Cơ Chi tạo một QQ kéo Khấu Thu, Trần Nhạc Thiên còn có Trần Văn Tĩnh vào. Bốn người dãy cuối tán gẫu khí thế ngất trời.
Tán gẫu đến hăng say, mày Khấu Thu bỗng nhiên nhăn lại, màn hình di động hiện lên tin nhắn:
|Biểu tình lúc ngươi cúi đầu chơi di động quả thật rất đẹp, thật muốn liếm một cái.|
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét quanh bốn phía. Bạn học bên cạnh đều cúi đầu làm chuyện của mình, nhìn qua có vẻ bình thường.
Di động lần thứ hai run lên:
|Dù là cúi đầu, ta cũng có thể đoán được ngươi đang làm gì.|
Khấu Thu có thể khẳng định, người nhắn tin cho hắn đang ở gần đó.
Nhóm QQ:
Cơ Chi: Khấu Thu, sao cậu không trả lời.
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: không có gì, mới vừa bị người quấy rầy húng thú.
Trần Nhạc Thiên: Móa! Cậu tự nhiên lại sửa tên, tớ cũng muốn.
Thực nhanh, ‘Trần Nhạc Thiên’ thành công biến thân thành ‘Vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân.’
Vùng khỉ ho cò gáy xuất điêu dân: mấy ngày nữa là thi học kỳ, mọi người ôn tập thế nào rồi?
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: hận không thể biến 1 phút thành 10 phút, nhưng hiện nay chỉ có thể biến 10 phút thành 1 phút.
Cơ Chi: tục ngữ nói đúng a. Có người dù có chết cũng không để cho người khác sống yên ổn. Ví dụ như: Newton, Leibniz, Joseph-Louis Lagrange…
Trần Văn Tĩnh: tuy nói đề tài hiện tại rất là lãng nhách, nhưng tớ thấy GVCN xuyên qua cửa thủy tinh đang nhìn chúng ta.
Vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân: … Tớ cũng thấy. Chắc 1 phút sau chúng ta sẽ bị kêu đến phòng giáo viên răn dạy. Mọi người cẩn thận nha.
Cơ Chi: Một phút ngoại trừ nói chuyện vô nghĩa, chúng ta còn có thể làm gì?
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: cố gắng tám nhiều nhất có thể, nhớ tắt 3G đi.
Ba người kia: đúng nha.
Ngay khi vừa tắt 3G, tiểu đội bốn người lần lượt bị An Minh kêu vào văn phòng.
Bốn cái đầu nhỏ rũ xuống, rất có thái độ nhận sai hối cải.
An Minh: “Nói vậy cũng không cần tôi nhiều lời, các em cũng biết vì cái gì tôi lại gọi các em đến đây.”
Như dự kiến, cả bọn trầm mặc.
“Sắp thi rồi, các em hẳn nên biết hiện tại bản thân nên làm gì.”
Cả bọn hoặc nhiều hoặc ít nhẹ nhàng thở ra. Ý tứ này chính là không so đo, vốn còn tưởng 30 phút sau sẽ không ra khỏi phòng này.
“Các em có thể đi, Khấu Thu ở lại.”
Cơ Chi mở miệng: “Khấu Thu không phải đầu têu, là…”
“Tôi biết.” An Minh đánh gãy hắn: “Tôi có chuyện muốn nói với em ấy, các em về lớp đi.”
Cơ Chi lo lắng nhìn Khấu Thu, Khấu Thu nhìn bọn họ gật đầu, ý bảo đi trước.
Ba người vừa đi. Trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại có An Minh cùng Khấu Thu.
An Minh đẩy gọng kính, thản nhiên nói: “Đừng giả bộ.”
Khác với thái độ nhận sai cúi đầu hối cải ban đầu, Khấu Thu ngẩng đầu đối diện với An Minh.
“Nghe nói lão nhân Khấu gia sắp về.”
Thình lình thốt lên một câu làm Khấu Thu giật mình. Ở trường An Minh luôn giải quyết việc công, đối với ai cũng bình đẳng. Hắn dường như quên mất đối phương còn có thân phận là em trai An Lôi.
“Có lẽ là vì đại thọ 70 tuổi.”
An Minh kiểm tra bài tập học sinh, ánh mắt dưới cặp gọng kính chợt lóe: “Thế mà lại sống đến 70.”
An Minh chỉnh chỉnh lại đống vở bài tập: “Nói gì thì nói gần 70 rồi, cách cái chết cũng không xa.”
Ánh mắt Khấu Thu mị mị, xem ra An Minh cũng không thích Khấu Trấn.
Hắn nhìn Khấu Thu: “Biết ta kêu ngươi đến có mục đích gì không?”
Khấu Thu không biết, đơn giản không mở miệng, chờ hắn nói tiếp.
An Minh lấy hai cuốn tập mở ra.
Khấu Thu nhận ra, trong đó có một cuốn là của hắn.
“Đây là chép bài.” Hắn nói thực khẳng định.
Cũng không phải trình bày hay phân tích, Khấu Thu không biết làm sao hắn thấy được.
“Chép sai.”
Khấu Thu nhìn kỹ một chút, quả nhiên sai.
An Minh khép cuốn tập lại, để qua một bên.
“Từ ý nghĩa nào đó mà nói. An Lôi, Khấu Trấn thiếu ta một mạng. Đám hỏi hai nhà Khấu – An vốn không gì phá nổi. Mười mấy năm trước, mẹ ngươi lại quậy thành một bãi nước đục, làm liên lụy đến cuộc sống của ngươi thì gian nan, mà thân phận lại xấu hổ.”
An Minh đặt hai tay lên bàn: “Mà ta, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Những thứ An Lôi, Khấu Trấn thiếu ta, ta đều phải lấy lại.”
Khấu Thu nhíu mày: “Thầy muốn tôi liên thủ với thầy?”
An Minh nghiêm mặt nói: “Là ngươi làm việc cho ta.” Hắn chỉ chỉ cuốn bài tập trên bàn: “Làm lần nữa, hai lần.”
Hắn nhìn chằm chằm Khấu Thu: “Giấc mộng thuở bé của ta là trở thành một giáo viên, hiện tại ta làm được. Về phần trả thù, đương nhiên cũng sẽ làm, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến bước đi của ta.”
Khấu Thu hiểu. Biết đối phương không muốn nói thêm về vấn đề của mình: “Tôi biết rồi.”
An Minh: “Ngươi thực thông minh, ta cũng không muốn nhiều lời. Tuổi của ngươi không nên quá quan tâm đến những thứ này. Về những người hại ngươi, hạ nhục ngươi, không cần phải quá để ý.”
Người trước mắt quả thật quá thông thấu, còn chưa kịp suy nghĩ gì, chợt nghe An Minh tiếp tục nói: “Cứ nhớ đến thời khắc mấu chốt đâm họ một dao là được.”
Khấu Thu bật cười: “Cám ơn.” Những lời này là thật lòng.
An Minh gật đầu: “Có báo đáp là được.”
Khấu Thu có loại một dự cảm không tốt.
An Minh kéo ngăn kéo ra, lấy một tờ giấy: “Ta đã nghiên cứu qua thành tích của ngươi, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp.”
Khấu Thu nhìn tờ giấy kia, liền đau đầu.
“Đây là yêu cầu với ngươi.” An Minh lật tờ giấy ra: “Bên trên liệt kê những điểm số ngươi phải đạt được.”
Khấu Thu tính tính, mỗi một môn phải trên 70 điểm.
“Không có khả năng.”
An Minh vỗ ‘rầm’ một tiếng lên bàn: “Kiến thức không đủ thì học. Dù thế nào ngươi phải đạt được yêu cầu này cho ta!”
Năm phút sau, Khấu Thu cầm tập đứng trước cửa văn phòng, không nói nên lời. Trước tiên giảng nhiều đạo lý với hắn như vậy là để hắn không được kéo thành tích của lớp đi xuống đúng không?
Trong phòng làm việc.
Trong mắt An Minh tinh quang chợt lóe. Làm một chủ nhiệm lớp ưu tú ngàn vạn lần không thể chết trên tay một học sinh được.
Lỗ tai Trần Nhạc Thiên căn bản vì hành động nhét giấy vào khe cửa mà phiếm hồng, trên mặt lại cố gắng trấn định: “Thắng trận nên rất hưng phấn, tớ đi tìm chỗ lãnh tĩnh một chút.”
Cơ Chi đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của hắn, nhưng cũng không vạch trần: “Lát nữa Khấu Thu sẽ thi đấu.”
Miệng Trần Nhạc Thiên há lớn: “Cậu ấy đăng ký cái gì?”
“Nhảy cao cùng tiếp sức 400m.”
Trần Nhạc Thiên nhìn nhìn chung quanh: “Người đâu?”
Cơ Chi: “Đi phòng thay đồ, thay quần áo.”
Nếu muốn hỏi Khấu Thu vì sao đăng ký nhảy cao cùng chạy tiếp sức, bản thân hắn cho rằng vì mình chân dài và thắt lưng dẻo dai, 400m ngắn.
Cầm số báo danh, đặc biệt là môn nhảy cao, hắn rất có tự tin.
Nhanh chóng thay quần áo, Khấu Thu ngồi xuống kiểm tra dây giày, nhân tiện thắt lại cho chặt.
Khi Khấu Thu trở lại sân vận động, còn 15 phút nữa là bắt đầu thi đấu. Trần Nhạc Thiên chạy qua: “Nhảy cao rất đơn giản nha. Ngẩng đầu, cong người về phía sau, duỗi người thật thẳng, cậu chắc chắn sẽ được giải nhất.”
Cơ Chi cười lạnh: “Nói nhiều cũng không thay đổi được quá khứ cậu ngay cả mức 1m cũng không nhảy qua.”
Khấu Thu nhìn người cùng thi đấu với mình. Lùn hơn hắn, chân ngắn hơn hắn, cười cười tự tin: “Yên tâm, tôi có kinh nghiệm.”
Thời gian tám chuyện trôi qua thật nhanh, tiếng còi vang lên. Khấu Thu giãn cơ đến giữa sân, xếp hàng cuối cùng.
Bảy người phía trước nhảy xong, đến lượt Khấu Thu.
Phóng viên ở cạnh đó nhanh chóng chụp ảnh, cố ý chụp Khấu Thu nhiều thêm vài tấm. Ngay cả trọng tài cũng rất coi trọng Khấu Thu, dáng người cao lớn, tỉ lệ phải nói là vô cùng hoàn mỹ. Chân dài, eo thon, vừa thấy chính là vì nhảy cao mà sinh.
Khấu Thu dùng toàn bộ lực chú ý tập trung trên cột đà, chạy đà, nhảy lấy đà, bay lên không… liền mạch lưu loát, giống như cá chép nhảy long môn, tư thế xinh đẹp cực kỳ.
Chờ hắn hoàn mỹ rơi xuống đất, người chung quanh đều bị chấn kinh.
Năm mươi giây sau, Khấu Thu, Cơ Chi cùng Trần Nhạc Thiên theo đường cũ trở về.
Trần Nhạc Thiên: “Ách… thật ra… chỉ là sai sót một tí tẹo mà thôi.”
Cơ Chi cũng khuyên giải an ủi: “Không sao… cố hết sức là được rồi.”
Khấu Thu thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái: “Muốn cười thì cười đi.”
Giây tiếp theo —
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Hai người ôm bụng, Trần Nhạc Thiên trực tiếp cười gục xuống đất, thở hổn hển: “Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người dùng sức nhảy dưới cột!”
Cơ Chi bổ sung: “Đúng là thần. Ít nhất tư thế tiêu chuẩn, ai cũng không ngờ cậu lại ở dưới cột đà phóng qua. Nhớ tới ánh mắt giám khảo, tựa như nhìn thấy đại lục mới vậy.”
Sau đó khi thi tiếp sức 400m, Khấu Thu phát huy trình độ siêu nhân. Tuy nói nguyên nhân là do có một đồng tiền rớt xuống sân, vừa lúc dính dưới đế giày người đằng trước, vì thế hắn một đường phấn khởi đuổi theo.
Tiếp sức là hạng mục cuối, tiếp theo là thống kê điểm số. Đại hội thể dục thể thao chia ra 3 mức thưởng, ban A vẫn như trước đứng thứ nhất toàn khối.
Nghi lễ bế mạc tuyên bố đại hội thể dục thể thao năm nay kết thúc hoàn mỹ.
Khấu Thu tận lực xem nhẹ kỳ thi học kỳ cùng cuộc họp phụ huynh sắp tới.
Thật ra không cần hắn cố ý quên đi, trước đó đã có một chuyện càng thêm sốt ruột xảy ra: Cha của Khấu Quý Dược, cũng chính là ông nội của hắn sắp đến.
Nói đến cũng kỳ quái, từng có rất nhiều nữ nhân nghĩ mọi cách bò lên giường Khấu Quý Dược. Không từ thủ đoạn muốn có con với hắn, mẹ Khấu Manh Trân chính là ví dụ điển hình. Nhưng cha của Khấu Quý Dược lại chỉ độc nhất không thể tiếp thu mẹ Khấu Thu – Bạch Mộng Thu.
Liên lụy đến sự tồn tại của Khấu Thu cũng vô cùng chán ghét.
Sau kì đại hội thể dục thể thao, chương trình học tập càng ngày càng khẩn trương. Tiết thể dục bị hủy thay thế bằng tiết tự học, ôn tập.
Thêm một tiếng tự học, không nghĩ ra vài phương pháp thiêu thân quả thực thực xin lỗi chính mình.
Cơ Chi tạo một QQ kéo Khấu Thu, Trần Nhạc Thiên còn có Trần Văn Tĩnh vào. Bốn người dãy cuối tán gẫu khí thế ngất trời.
Tán gẫu đến hăng say, mày Khấu Thu bỗng nhiên nhăn lại, màn hình di động hiện lên tin nhắn:
|Biểu tình lúc ngươi cúi đầu chơi di động quả thật rất đẹp, thật muốn liếm một cái.|
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét quanh bốn phía. Bạn học bên cạnh đều cúi đầu làm chuyện của mình, nhìn qua có vẻ bình thường.
Di động lần thứ hai run lên:
|Dù là cúi đầu, ta cũng có thể đoán được ngươi đang làm gì.|
Khấu Thu có thể khẳng định, người nhắn tin cho hắn đang ở gần đó.
Nhóm QQ:
Cơ Chi: Khấu Thu, sao cậu không trả lời.
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: không có gì, mới vừa bị người quấy rầy húng thú.
Trần Nhạc Thiên: Móa! Cậu tự nhiên lại sửa tên, tớ cũng muốn.
Thực nhanh, ‘Trần Nhạc Thiên’ thành công biến thân thành ‘Vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân.’
Vùng khỉ ho cò gáy xuất điêu dân: mấy ngày nữa là thi học kỳ, mọi người ôn tập thế nào rồi?
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: hận không thể biến 1 phút thành 10 phút, nhưng hiện nay chỉ có thể biến 10 phút thành 1 phút.
Cơ Chi: tục ngữ nói đúng a. Có người dù có chết cũng không để cho người khác sống yên ổn. Ví dụ như: Newton, Leibniz, Joseph-Louis Lagrange…
Trần Văn Tĩnh: tuy nói đề tài hiện tại rất là lãng nhách, nhưng tớ thấy GVCN xuyên qua cửa thủy tinh đang nhìn chúng ta.
Vùng khỉ ho cò gáy xuất hiện điêu dân: … Tớ cũng thấy. Chắc 1 phút sau chúng ta sẽ bị kêu đến phòng giáo viên răn dạy. Mọi người cẩn thận nha.
Cơ Chi: Một phút ngoại trừ nói chuyện vô nghĩa, chúng ta còn có thể làm gì?
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: cố gắng tám nhiều nhất có thể, nhớ tắt 3G đi.
Ba người kia: đúng nha.
Ngay khi vừa tắt 3G, tiểu đội bốn người lần lượt bị An Minh kêu vào văn phòng.
Bốn cái đầu nhỏ rũ xuống, rất có thái độ nhận sai hối cải.
An Minh: “Nói vậy cũng không cần tôi nhiều lời, các em cũng biết vì cái gì tôi lại gọi các em đến đây.”
Như dự kiến, cả bọn trầm mặc.
“Sắp thi rồi, các em hẳn nên biết hiện tại bản thân nên làm gì.”
Cả bọn hoặc nhiều hoặc ít nhẹ nhàng thở ra. Ý tứ này chính là không so đo, vốn còn tưởng 30 phút sau sẽ không ra khỏi phòng này.
“Các em có thể đi, Khấu Thu ở lại.”
Cơ Chi mở miệng: “Khấu Thu không phải đầu têu, là…”
“Tôi biết.” An Minh đánh gãy hắn: “Tôi có chuyện muốn nói với em ấy, các em về lớp đi.”
Cơ Chi lo lắng nhìn Khấu Thu, Khấu Thu nhìn bọn họ gật đầu, ý bảo đi trước.
Ba người vừa đi. Trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại có An Minh cùng Khấu Thu.
An Minh đẩy gọng kính, thản nhiên nói: “Đừng giả bộ.”
Khác với thái độ nhận sai cúi đầu hối cải ban đầu, Khấu Thu ngẩng đầu đối diện với An Minh.
“Nghe nói lão nhân Khấu gia sắp về.”
Thình lình thốt lên một câu làm Khấu Thu giật mình. Ở trường An Minh luôn giải quyết việc công, đối với ai cũng bình đẳng. Hắn dường như quên mất đối phương còn có thân phận là em trai An Lôi.
“Có lẽ là vì đại thọ 70 tuổi.”
An Minh kiểm tra bài tập học sinh, ánh mắt dưới cặp gọng kính chợt lóe: “Thế mà lại sống đến 70.”
An Minh chỉnh chỉnh lại đống vở bài tập: “Nói gì thì nói gần 70 rồi, cách cái chết cũng không xa.”
Ánh mắt Khấu Thu mị mị, xem ra An Minh cũng không thích Khấu Trấn.
Hắn nhìn Khấu Thu: “Biết ta kêu ngươi đến có mục đích gì không?”
Khấu Thu không biết, đơn giản không mở miệng, chờ hắn nói tiếp.
An Minh lấy hai cuốn tập mở ra.
Khấu Thu nhận ra, trong đó có một cuốn là của hắn.
“Đây là chép bài.” Hắn nói thực khẳng định.
Cũng không phải trình bày hay phân tích, Khấu Thu không biết làm sao hắn thấy được.
“Chép sai.”
Khấu Thu nhìn kỹ một chút, quả nhiên sai.
An Minh khép cuốn tập lại, để qua một bên.
“Từ ý nghĩa nào đó mà nói. An Lôi, Khấu Trấn thiếu ta một mạng. Đám hỏi hai nhà Khấu – An vốn không gì phá nổi. Mười mấy năm trước, mẹ ngươi lại quậy thành một bãi nước đục, làm liên lụy đến cuộc sống của ngươi thì gian nan, mà thân phận lại xấu hổ.”
An Minh đặt hai tay lên bàn: “Mà ta, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Những thứ An Lôi, Khấu Trấn thiếu ta, ta đều phải lấy lại.”
Khấu Thu nhíu mày: “Thầy muốn tôi liên thủ với thầy?”
An Minh nghiêm mặt nói: “Là ngươi làm việc cho ta.” Hắn chỉ chỉ cuốn bài tập trên bàn: “Làm lần nữa, hai lần.”
Hắn nhìn chằm chằm Khấu Thu: “Giấc mộng thuở bé của ta là trở thành một giáo viên, hiện tại ta làm được. Về phần trả thù, đương nhiên cũng sẽ làm, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến bước đi của ta.”
Khấu Thu hiểu. Biết đối phương không muốn nói thêm về vấn đề của mình: “Tôi biết rồi.”
An Minh: “Ngươi thực thông minh, ta cũng không muốn nhiều lời. Tuổi của ngươi không nên quá quan tâm đến những thứ này. Về những người hại ngươi, hạ nhục ngươi, không cần phải quá để ý.”
Người trước mắt quả thật quá thông thấu, còn chưa kịp suy nghĩ gì, chợt nghe An Minh tiếp tục nói: “Cứ nhớ đến thời khắc mấu chốt đâm họ một dao là được.”
Khấu Thu bật cười: “Cám ơn.” Những lời này là thật lòng.
An Minh gật đầu: “Có báo đáp là được.”
Khấu Thu có loại một dự cảm không tốt.
An Minh kéo ngăn kéo ra, lấy một tờ giấy: “Ta đã nghiên cứu qua thành tích của ngươi, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp.”
Khấu Thu nhìn tờ giấy kia, liền đau đầu.
“Đây là yêu cầu với ngươi.” An Minh lật tờ giấy ra: “Bên trên liệt kê những điểm số ngươi phải đạt được.”
Khấu Thu tính tính, mỗi một môn phải trên 70 điểm.
“Không có khả năng.”
An Minh vỗ ‘rầm’ một tiếng lên bàn: “Kiến thức không đủ thì học. Dù thế nào ngươi phải đạt được yêu cầu này cho ta!”
Năm phút sau, Khấu Thu cầm tập đứng trước cửa văn phòng, không nói nên lời. Trước tiên giảng nhiều đạo lý với hắn như vậy là để hắn không được kéo thành tích của lớp đi xuống đúng không?
Trong phòng làm việc.
Trong mắt An Minh tinh quang chợt lóe. Làm một chủ nhiệm lớp ưu tú ngàn vạn lần không thể chết trên tay một học sinh được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook