Trùng Sinh Vân Thiển Y
-
Chương 2: Hà Đình là Vân Thiển Y
Một hồi đàn chẳng ra tâm tình. Hà Đình dựa theo một bản nhạc phổ mà chơi nhạc, không dùng tâm mà đánh, bởi vì nàng tò mò, đánh cầm có hay hay không, nhưng nàng có hơi chút thất vọng, vì bản nhạc phổ này là một hồi mộng yêu một nam nhân. Có hơi buồn bi thương. Và nàng chán cảm giác này.
Hà Đình đứng lên nhìn Vân Nguyệt các, mái vòm cong vút khúc đuôi là tẩm phòng nghỉ ngơi của nàng, những lát gạch xanh đen chồng chồng lớp lớp đan xen nhau, một hồi lấp lấp lánh lánh dưới ánh mặt trời, trước viện hoa viên đua nở, thi nhau khoe sắc tỏa hương, một hồi như vậy làm nàng luôn có cảm giác thật kỳ diệu. Rồi nàng lại tò mò, Vân Thiển Y sẽ đi đâu sau khi đã giúp nàng trọng sinh. Một oán linh như Vân Thiển Y còn có năng lực này làm nàng vô cùng ấn tượng.
Vân Thiển Y lúc đó nói với nàng, quảng đời của nàng ta luôn làm việc sai trái, hãy cho phép nàng ta sai một lần nữa, dùng tất cả những gì bản thân có bù đắp, nàng ta đã sai rồi, nên nàng ta không xứng đáng đem lại hạnh phúc cho họ. Cho nên cầu xin nàng hãy làm những việc mà nàng ta không thể. Một lời cầu xin đáng trân trọng.
Nhưng Hà Đình biết để đánh đối nàng ta phải trả giá một cái giá vô cùng đắt. Hà Đình không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, bởi vì không đợi nàng suy nghỉ thì linh hồn Vân Thiển Y đã biến mất, còn nàng lại được đầu thai, cùng lúc với Vân Tâm Nhược đến thế giới này.
Hà Đình có một chút không thể tin. Có khi nào thế giới chính là như vậy? Luôn tồn tại những điều làm người ta phải kinh ngạc như bây giờ?
Đúng là thế giới này không cho phép sự hiểu biết của con người đụng chạm vào chúng. Bởi vì những lúc như vậy, những lúc như đã chạm đến những điều siêu nhiên thì luôn phát sinh một chuyện ngăn cản dòng suy nghĩ của họ.
Vân Tâm Nhược và Tử Y đến làm cho Hà Đình rất bất ngờ. Tri Dung hoàng kim giá y cùng Tri Hạ hồng phấn nhạt màu cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy Vân Tâm Nhược, một dòng suy nghĩ vô tri vô thức hiện lên trong đầu Hà Đình - Nữ tử trước mắt thập phần gầy , gió thổi qua , nhìn càng thêm cô đơn , trên tóc không có trang sức gì , làn da trắng nõn tới trong suốt , dưới da từng mạch máu đều có thể thấy được , ngũ quan tinh xảo thanh tú , nhất là đôi mắt , như biển cả , sâu không thấy đáy , nhìn vào cảm giác như có vài phần đau thương chảy qua , tinh tế, nhợt nhạt . Khí chất vô nhiễm bụi trần , toàn thân phát ra một loại hơi thở lạnh lùng
Vân Thiển Y đúng là Vân Thiển Y. Những lời này vô cùng chuẩn xác khi nói về Vân Tâm Nhược. Hà Đình nhớ, lúc này nếu là Vân Thiển Y, nàng ta sẽ kéo tay thân thiết với Vân Tâm Nhược, sau đó bị nàng ta đọc thấu suy nghĩ ích kỷ trong lòng, rồi bỏ đi, coi như không quen biết.
Nhưng mà hiện tại là nàng, là Vân Thiển Y với linh hồn là Hà Đình.
“Tam muội, hảo” Hà Đình cười nhẹ, rất bình thường, không thân thiết nắm tay, vì nàng có chút kiêng kị nàng ta, không biết đối với mình có thể dụng đọc tâm thuật hay không. Cẩn thận không bao giờ là dư thừa cả.
Vân Tâm Nhược có chút không biết làm sao nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt. Mi như thúy vũ, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không sai. Hảo một cái nữ tử tuyệt sắc. Nữ tử cười lên thản nhiên, hấp dẫn vô cùng, thực sự nàng có chút bị mê hoặc.
Tử Y đứng bên cạnh cũng ngẩn ngươi với nụ cười của Vân Thiển Y. Đại tiểu thư Vân gia không chỉ đẹp, mà cười lên lại càng say ngất lòng người. Nàng rốt cuộc hiểu thế nào là Đệ nhật mỹ nhân rồi.
Thấy bọn họ sửng sốt thật lâu, Hà Đình cũng không muốn tiếp tục bắt chuyện với bọn họ. Vân Tâm Nhược không nằm trong danh sách những người được bù đắp của Vân Thiển Y. Trong trí nhớ của Vân Thiển Y thì mỗi lần nàng ta đến thân thiết với Vân Tâm NHược thì đều bị Vân Tâm Nhược lạnh nhạt cự tuyệt. Dán mặt nóng vào mông lạnh, nàng từ trước đến giớ không phải loại người này. Cho đến bây giờ dù đã đầu thai nàng cũng sẽ không thay đổi. Tương lai có bị biến dạng cũng không đến phiên nàng phải quan tâm. Bởi vì hiện tại nàng có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ. Vả lại, đối với chủ nhân phá nguyệt này nên để cho nam nhân kia đến chăm sóc đi.
“Tạm muội nếu đã đến đây đi dạo thì nên ngắm lâu một chút. Đời người có mấy ai có cơ hội được chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Ngày ngày trong phòng sẽ khiến bản thân mình thêm ngột ngạt đấy.” Hà Đình nói, sau đó quay sang Tri Dung, Tri Hạ: “Chúng ta cũng về thôi”
“Cáo từ” Hà Đình cười, gật đầu coi như chào. Một tiếng tam muội nghe qua hảo thân thiết, nhưng mấy ai biết nó có bao nhiêu xa cách. Một ranh giới ở đây cũng được mở ra giữa hai người bọn họ.
“A, Đại tiểu thư đi thong thả” Tử Y áy náy gật đầu chào. Thực là, tiểu thư nhà nàng luôn làm những chuyện không ai ngờ. Tốt xấu gì đó cũng là Đại tiểu thư, người ta có thành ý chào hỏi lại không nói hay cười một cái. Thật là. “Đại tiểu thư đi rồi, Tiểu thư người nói gì đi, tại sao lại im lặng vậy?”
Vân Tâm Nhược không để ý lời Tử Y, quay mặt đi về hướng ngược lại. Không ai nhìn thấy nàng, đôi mắt đột nhiên sinh ra một chút buồn bã, ở khóe mắt giọt lệ trào ra, trong suốt vô cùng.
Lôi ca ca, thực xin lỗi, hôm này Tiểu Nhược không thể mang ngươi đi xem hoa sen.
Mỗi người đều có cách sống của mình. Hoặc yêu hoặc si, hoặc bi hoặc hỉ, chỉ có chính mình mới biết.
Hà Đình đứng lên nhìn Vân Nguyệt các, mái vòm cong vút khúc đuôi là tẩm phòng nghỉ ngơi của nàng, những lát gạch xanh đen chồng chồng lớp lớp đan xen nhau, một hồi lấp lấp lánh lánh dưới ánh mặt trời, trước viện hoa viên đua nở, thi nhau khoe sắc tỏa hương, một hồi như vậy làm nàng luôn có cảm giác thật kỳ diệu. Rồi nàng lại tò mò, Vân Thiển Y sẽ đi đâu sau khi đã giúp nàng trọng sinh. Một oán linh như Vân Thiển Y còn có năng lực này làm nàng vô cùng ấn tượng.
Vân Thiển Y lúc đó nói với nàng, quảng đời của nàng ta luôn làm việc sai trái, hãy cho phép nàng ta sai một lần nữa, dùng tất cả những gì bản thân có bù đắp, nàng ta đã sai rồi, nên nàng ta không xứng đáng đem lại hạnh phúc cho họ. Cho nên cầu xin nàng hãy làm những việc mà nàng ta không thể. Một lời cầu xin đáng trân trọng.
Nhưng Hà Đình biết để đánh đối nàng ta phải trả giá một cái giá vô cùng đắt. Hà Đình không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, bởi vì không đợi nàng suy nghỉ thì linh hồn Vân Thiển Y đã biến mất, còn nàng lại được đầu thai, cùng lúc với Vân Tâm Nhược đến thế giới này.
Hà Đình có một chút không thể tin. Có khi nào thế giới chính là như vậy? Luôn tồn tại những điều làm người ta phải kinh ngạc như bây giờ?
Đúng là thế giới này không cho phép sự hiểu biết của con người đụng chạm vào chúng. Bởi vì những lúc như vậy, những lúc như đã chạm đến những điều siêu nhiên thì luôn phát sinh một chuyện ngăn cản dòng suy nghĩ của họ.
Vân Tâm Nhược và Tử Y đến làm cho Hà Đình rất bất ngờ. Tri Dung hoàng kim giá y cùng Tri Hạ hồng phấn nhạt màu cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy Vân Tâm Nhược, một dòng suy nghĩ vô tri vô thức hiện lên trong đầu Hà Đình - Nữ tử trước mắt thập phần gầy , gió thổi qua , nhìn càng thêm cô đơn , trên tóc không có trang sức gì , làn da trắng nõn tới trong suốt , dưới da từng mạch máu đều có thể thấy được , ngũ quan tinh xảo thanh tú , nhất là đôi mắt , như biển cả , sâu không thấy đáy , nhìn vào cảm giác như có vài phần đau thương chảy qua , tinh tế, nhợt nhạt . Khí chất vô nhiễm bụi trần , toàn thân phát ra một loại hơi thở lạnh lùng
Vân Thiển Y đúng là Vân Thiển Y. Những lời này vô cùng chuẩn xác khi nói về Vân Tâm Nhược. Hà Đình nhớ, lúc này nếu là Vân Thiển Y, nàng ta sẽ kéo tay thân thiết với Vân Tâm Nhược, sau đó bị nàng ta đọc thấu suy nghĩ ích kỷ trong lòng, rồi bỏ đi, coi như không quen biết.
Nhưng mà hiện tại là nàng, là Vân Thiển Y với linh hồn là Hà Đình.
“Tam muội, hảo” Hà Đình cười nhẹ, rất bình thường, không thân thiết nắm tay, vì nàng có chút kiêng kị nàng ta, không biết đối với mình có thể dụng đọc tâm thuật hay không. Cẩn thận không bao giờ là dư thừa cả.
Vân Tâm Nhược có chút không biết làm sao nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt. Mi như thúy vũ, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không sai. Hảo một cái nữ tử tuyệt sắc. Nữ tử cười lên thản nhiên, hấp dẫn vô cùng, thực sự nàng có chút bị mê hoặc.
Tử Y đứng bên cạnh cũng ngẩn ngươi với nụ cười của Vân Thiển Y. Đại tiểu thư Vân gia không chỉ đẹp, mà cười lên lại càng say ngất lòng người. Nàng rốt cuộc hiểu thế nào là Đệ nhật mỹ nhân rồi.
Thấy bọn họ sửng sốt thật lâu, Hà Đình cũng không muốn tiếp tục bắt chuyện với bọn họ. Vân Tâm Nhược không nằm trong danh sách những người được bù đắp của Vân Thiển Y. Trong trí nhớ của Vân Thiển Y thì mỗi lần nàng ta đến thân thiết với Vân Tâm NHược thì đều bị Vân Tâm Nhược lạnh nhạt cự tuyệt. Dán mặt nóng vào mông lạnh, nàng từ trước đến giớ không phải loại người này. Cho đến bây giờ dù đã đầu thai nàng cũng sẽ không thay đổi. Tương lai có bị biến dạng cũng không đến phiên nàng phải quan tâm. Bởi vì hiện tại nàng có rất nhiều việc cần phải suy nghĩ. Vả lại, đối với chủ nhân phá nguyệt này nên để cho nam nhân kia đến chăm sóc đi.
“Tạm muội nếu đã đến đây đi dạo thì nên ngắm lâu một chút. Đời người có mấy ai có cơ hội được chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Ngày ngày trong phòng sẽ khiến bản thân mình thêm ngột ngạt đấy.” Hà Đình nói, sau đó quay sang Tri Dung, Tri Hạ: “Chúng ta cũng về thôi”
“Cáo từ” Hà Đình cười, gật đầu coi như chào. Một tiếng tam muội nghe qua hảo thân thiết, nhưng mấy ai biết nó có bao nhiêu xa cách. Một ranh giới ở đây cũng được mở ra giữa hai người bọn họ.
“A, Đại tiểu thư đi thong thả” Tử Y áy náy gật đầu chào. Thực là, tiểu thư nhà nàng luôn làm những chuyện không ai ngờ. Tốt xấu gì đó cũng là Đại tiểu thư, người ta có thành ý chào hỏi lại không nói hay cười một cái. Thật là. “Đại tiểu thư đi rồi, Tiểu thư người nói gì đi, tại sao lại im lặng vậy?”
Vân Tâm Nhược không để ý lời Tử Y, quay mặt đi về hướng ngược lại. Không ai nhìn thấy nàng, đôi mắt đột nhiên sinh ra một chút buồn bã, ở khóe mắt giọt lệ trào ra, trong suốt vô cùng.
Lôi ca ca, thực xin lỗi, hôm này Tiểu Nhược không thể mang ngươi đi xem hoa sen.
Mỗi người đều có cách sống của mình. Hoặc yêu hoặc si, hoặc bi hoặc hỉ, chỉ có chính mình mới biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook