Trùng Sinh Trở Về: Thiên Đế Ma Phi
-
Chương 5: Bị đánh
Từ hôm đó trở đi, nàng và tiểu Lân nhi càng thân nhau hơn, mỗi lần không có người để ý, tiểu Lân nhi lại chạy đến chỗ nàng. Hôm nào tiểu Lân nhi không tới, nàng sẽ canh lúc không người tới xem, thấy đại phu nhân cùng những người khác ức hiếp tiểu Lân nhi, mỗi lần như vậy nàng chỉ muốn giết bọn họ.
Nhưng nàng không thể làm vậy, cũng không thể xuất hiện, vì nếu mọi người nhớ sự tồn tại của nàng, tiểu Lân nhi chắc chắn bị nàng liên lụy nhiều hơn. Nó là cái cớ để bọn chúng ức hiếp tiểu Lân nhi hơn nữa, nhưng cứ như vậy, nàng không cam tâm.
Tại sao? Tại sao nàng chỉ có thể nhìn mà lại chẳng làm được gì, trước đây Thủy Tiên Nhi nàng uy vũ, cao cai tại thượng, không gì không làm được, vậy mà giờ. Nhìn xem, ngay cả đệ đệ mình cũng không thể bảo vệ, cũng không thể thay đệ ấy chịu đòn, không thể cho đệ ấy biết mình là tỷ tỷ...nàng, thật thảm hại.
Như đã thành thòi quen, nàng lại tới phòng bếp trộm đồ ăn rồi mang đến cho tiểu lân nhi, nhìn đệ ấy ngoan ngoãn ăn mà nàng càng thấy tự trách hơn.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không ăn ?
Tiểu Lân nhi ngước đôi mắt tròn xoe nhìn nàng. Nàng bật cười, xoa xoa đầu tiểu Lân nhi, dịu giọng nói:
- Tỷ ăn rồi, đệ ăn lẹ đi.
- Dạ!
Nàng không dám nói nàng chưa ăn, vì bây giờ trong phòng bếp phát hiện thức ăn bị trộm rồi, nên canh chừng làm nàng chỉ có thể lấy một ít vừa đủ cho tiểu Lân nhi ăn cũng để họ không phát hiện.
Nhìn tiểu lân Nhi ăn mà mắt nàng thấy cay cay, tuy bụng đói nhưng nàng không quan tâm. Mấy ngày nay tiểu Lân nhi bị ốm, vậy mà vẫn phải nghe đại phu nhân chửi bới làm nàng thấy tức giận cực độ nhưng lại không thể làm gì.
Mấy hôm sau, tiểu Lân nhi tuy đã khỏi bệnh nhưng gầy đi hẳn làm nàng đau lòng. Nhìn bóng dáng nhỏ bé từ ngoài chạy vào lãnh viện nàng không khỏi lắc đầu.
- Mới khỏi bệnh đừng chạy như vậy.
Tiểu Lân nhi híp mắt hưởng thụ nàng lau mồ hôi trên trán, nhanh nhẹn đáp:
- Dạ!
- Được rồi, không ở trong phòng nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì?
- Hì Hì, tỷ, tỷ xem này.
Nói xong tiểu Lân nhi lấy từ trong áo ra một gói giấy, hèn gì nàng ngửi thấy mùi thức ăn, tưởng là tiểu lân nhi vừa ăn xong rồi chạy tới đây chứ, nhưng mà...Thủy Tiên Nhi nhíu mày.
- Đệ lấy ở đâu ?
- Trong phòng bếp đấy tỷ, đệ vừa chốn ra ngoài, đi ngang phóng bếp ngửi thấy mùi thơm quá nên chạy vô xem. Thấy không có ai mà có bánh thơm qua để trên bàn nên đệ lấy mang đến ăn cùng tỷ.
Chưa kịp nói gì, nàng đã nghe từ xa có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, nàng liền mang tiểu Lân nhi vào phòng. Nhìn quanh một vòng, nàng liền bảo:
- Nằ́m xuống gầm giường nhanh lên.
Tuy không hiểu nhưng thấy sắc mặt Thủy Tiên Nhi rất tệ nên tiểu Lân nhi ngoan ngoãn nằm xuống đó.
Lấy gói bánh trong tay tiểu Lân nhi, nàng dặn:
- Nhớ kỹ, lát nữa đệ có nghe thấy gì cũng không được ra ngoài, cũng không được phát ra tiếng động, biết chưa ?
Thấy tiểu Lân nhi định nói gì, nàng liền nghiêm giọng:
- Không được ra ngoài, cũng không được phát tiếng động, đệ nằm im đây cho tỷ, nếu không tỷ không chơi với đệ, cũng không tới chỗ đệ nữa.
Nghe thế, tiểu Lân nhi liền gật đầu. Sau đó nàng đứng lên, cầm gói bánh bước ra ngoài.
Ngồi bệt xuống nền đất, mở gói bánh ra ăn ngấu nghiến. Vừa lúc này, từ ngoài chạy vào khoảng sáu bảy người.
Một ma ma thấy nàng đang ăn bánh thì tức giận chạy đến nắm tóc tát thẳng mặt nàng.
"Chát", Thủy Tiên Nhi bị tát ngã sợ sệt co rúm người, tóc tai bù xù che gần như hết cả khuôn mặt. Thấy thế, bà ta đạp mạnh "bốp" vào người nàng làm nàng đau đớn ôm bụng thở dốc như muốn ngất, vừa đạp vừa mắng:
- Súc sinh, dám ăn trộm thức ăn của tiểu thư, ta đánh chết ngươi.
Bị đánh nằm rạp dưới đất, nhưng nàng cắn răng không rên một tiếng, khóe miệng nàng chảy ra từng giọt máu rồi rơi xuống nền đất.
Thấy nàng không kêu, không la, bà ta càng tức hơn. Vừa rồi làm mất bánh của tứ tiểu thư bà ta đã sợ lắm rồi, tìm được đứa ăn trộm này bà phải trút giận một trận, vậy mà bây giờ đứa súc sinh này lại không khóc không kêu làm bà tức điên hơn nữa.
- Các ngươi còn đứng đó à, còn không mau đánh chết súc sinh không biết trời cao đất rộng này.
Nghe thế, mấy người còn lại cũng tiến lên. Bà ta túm lấy tóc nàng kéo lên, da đầu đau đớn làm nàng cắn chặt môi hơn.
"Chát chát chát" mặt nàng bị đánh đến sưng vù rướm máu. Không dừng lại ở đó, bà ta và mấy người kia ấn đầu nàng xuống đất ngay mấy miếng bánh rơi xuống.
Bà ta chà xát mặt nàng xuống đất, cảm giác đau xót từ trên mặt như muốn lột đi một lớp da của nàng, làm nàng không nhịn được mà kêu một tiếng. Thấy vậy, bà ta như hưng phấn hơn mà kéo đầu nàng lên rồi lại ấn mạnh xuống.
- Ăn đi, ăn đi, không phải ngươi ăn cắp để ăn sao, ta cho ngươi ăn sao ngươi không hả ? Súc sinh, còn không nuốt hết cho ta, nuốt cho ta, nuốt mau...
Bên trong phòng, tiểu Lân nhi cắn môi không phát ra tiếng động nhưng lệ đã rơi đầy mặt. Nghe tiếng mắng chửi và tiếng đánh kia, tiểu Lân nhi biết tỷ tỷ vì giúp hắn mà bị đánh.
Nếu hắn không trộm bánh thì tỷ tỷ đã không bị đánh, hắn muốn ra ngoài, nhưng tỷ tỷ đã nói không được ra nên hắn chỉ có thể ở trong đây. Tiểu Lân nhi cắn môi, nước mắt chảy càng nhiều hơn, thấm ướt cả nền đất cùng áo hắn.
Nhưng nàng không thể làm vậy, cũng không thể xuất hiện, vì nếu mọi người nhớ sự tồn tại của nàng, tiểu Lân nhi chắc chắn bị nàng liên lụy nhiều hơn. Nó là cái cớ để bọn chúng ức hiếp tiểu Lân nhi hơn nữa, nhưng cứ như vậy, nàng không cam tâm.
Tại sao? Tại sao nàng chỉ có thể nhìn mà lại chẳng làm được gì, trước đây Thủy Tiên Nhi nàng uy vũ, cao cai tại thượng, không gì không làm được, vậy mà giờ. Nhìn xem, ngay cả đệ đệ mình cũng không thể bảo vệ, cũng không thể thay đệ ấy chịu đòn, không thể cho đệ ấy biết mình là tỷ tỷ...nàng, thật thảm hại.
Như đã thành thòi quen, nàng lại tới phòng bếp trộm đồ ăn rồi mang đến cho tiểu lân nhi, nhìn đệ ấy ngoan ngoãn ăn mà nàng càng thấy tự trách hơn.
- Tỷ tỷ, sao tỷ không ăn ?
Tiểu Lân nhi ngước đôi mắt tròn xoe nhìn nàng. Nàng bật cười, xoa xoa đầu tiểu Lân nhi, dịu giọng nói:
- Tỷ ăn rồi, đệ ăn lẹ đi.
- Dạ!
Nàng không dám nói nàng chưa ăn, vì bây giờ trong phòng bếp phát hiện thức ăn bị trộm rồi, nên canh chừng làm nàng chỉ có thể lấy một ít vừa đủ cho tiểu Lân nhi ăn cũng để họ không phát hiện.
Nhìn tiểu lân Nhi ăn mà mắt nàng thấy cay cay, tuy bụng đói nhưng nàng không quan tâm. Mấy ngày nay tiểu Lân nhi bị ốm, vậy mà vẫn phải nghe đại phu nhân chửi bới làm nàng thấy tức giận cực độ nhưng lại không thể làm gì.
Mấy hôm sau, tiểu Lân nhi tuy đã khỏi bệnh nhưng gầy đi hẳn làm nàng đau lòng. Nhìn bóng dáng nhỏ bé từ ngoài chạy vào lãnh viện nàng không khỏi lắc đầu.
- Mới khỏi bệnh đừng chạy như vậy.
Tiểu Lân nhi híp mắt hưởng thụ nàng lau mồ hôi trên trán, nhanh nhẹn đáp:
- Dạ!
- Được rồi, không ở trong phòng nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì?
- Hì Hì, tỷ, tỷ xem này.
Nói xong tiểu Lân nhi lấy từ trong áo ra một gói giấy, hèn gì nàng ngửi thấy mùi thức ăn, tưởng là tiểu lân nhi vừa ăn xong rồi chạy tới đây chứ, nhưng mà...Thủy Tiên Nhi nhíu mày.
- Đệ lấy ở đâu ?
- Trong phòng bếp đấy tỷ, đệ vừa chốn ra ngoài, đi ngang phóng bếp ngửi thấy mùi thơm quá nên chạy vô xem. Thấy không có ai mà có bánh thơm qua để trên bàn nên đệ lấy mang đến ăn cùng tỷ.
Chưa kịp nói gì, nàng đã nghe từ xa có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, nàng liền mang tiểu Lân nhi vào phòng. Nhìn quanh một vòng, nàng liền bảo:
- Nằ́m xuống gầm giường nhanh lên.
Tuy không hiểu nhưng thấy sắc mặt Thủy Tiên Nhi rất tệ nên tiểu Lân nhi ngoan ngoãn nằm xuống đó.
Lấy gói bánh trong tay tiểu Lân nhi, nàng dặn:
- Nhớ kỹ, lát nữa đệ có nghe thấy gì cũng không được ra ngoài, cũng không được phát ra tiếng động, biết chưa ?
Thấy tiểu Lân nhi định nói gì, nàng liền nghiêm giọng:
- Không được ra ngoài, cũng không được phát tiếng động, đệ nằm im đây cho tỷ, nếu không tỷ không chơi với đệ, cũng không tới chỗ đệ nữa.
Nghe thế, tiểu Lân nhi liền gật đầu. Sau đó nàng đứng lên, cầm gói bánh bước ra ngoài.
Ngồi bệt xuống nền đất, mở gói bánh ra ăn ngấu nghiến. Vừa lúc này, từ ngoài chạy vào khoảng sáu bảy người.
Một ma ma thấy nàng đang ăn bánh thì tức giận chạy đến nắm tóc tát thẳng mặt nàng.
"Chát", Thủy Tiên Nhi bị tát ngã sợ sệt co rúm người, tóc tai bù xù che gần như hết cả khuôn mặt. Thấy thế, bà ta đạp mạnh "bốp" vào người nàng làm nàng đau đớn ôm bụng thở dốc như muốn ngất, vừa đạp vừa mắng:
- Súc sinh, dám ăn trộm thức ăn của tiểu thư, ta đánh chết ngươi.
Bị đánh nằm rạp dưới đất, nhưng nàng cắn răng không rên một tiếng, khóe miệng nàng chảy ra từng giọt máu rồi rơi xuống nền đất.
Thấy nàng không kêu, không la, bà ta càng tức hơn. Vừa rồi làm mất bánh của tứ tiểu thư bà ta đã sợ lắm rồi, tìm được đứa ăn trộm này bà phải trút giận một trận, vậy mà bây giờ đứa súc sinh này lại không khóc không kêu làm bà tức điên hơn nữa.
- Các ngươi còn đứng đó à, còn không mau đánh chết súc sinh không biết trời cao đất rộng này.
Nghe thế, mấy người còn lại cũng tiến lên. Bà ta túm lấy tóc nàng kéo lên, da đầu đau đớn làm nàng cắn chặt môi hơn.
"Chát chát chát" mặt nàng bị đánh đến sưng vù rướm máu. Không dừng lại ở đó, bà ta và mấy người kia ấn đầu nàng xuống đất ngay mấy miếng bánh rơi xuống.
Bà ta chà xát mặt nàng xuống đất, cảm giác đau xót từ trên mặt như muốn lột đi một lớp da của nàng, làm nàng không nhịn được mà kêu một tiếng. Thấy vậy, bà ta như hưng phấn hơn mà kéo đầu nàng lên rồi lại ấn mạnh xuống.
- Ăn đi, ăn đi, không phải ngươi ăn cắp để ăn sao, ta cho ngươi ăn sao ngươi không hả ? Súc sinh, còn không nuốt hết cho ta, nuốt cho ta, nuốt mau...
Bên trong phòng, tiểu Lân nhi cắn môi không phát ra tiếng động nhưng lệ đã rơi đầy mặt. Nghe tiếng mắng chửi và tiếng đánh kia, tiểu Lân nhi biết tỷ tỷ vì giúp hắn mà bị đánh.
Nếu hắn không trộm bánh thì tỷ tỷ đã không bị đánh, hắn muốn ra ngoài, nhưng tỷ tỷ đã nói không được ra nên hắn chỉ có thể ở trong đây. Tiểu Lân nhi cắn môi, nước mắt chảy càng nhiều hơn, thấm ướt cả nền đất cùng áo hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook