Trùng Sinh Trở Về: Thiên Đế Ma Phi
-
Chương 1: Trùng sinh
Bạch Vân sơn, ngọn núi cao nhất trên thiên giới. Mây trắng lượn lờ như mờ như ảo làm người khác nhìn vào như sắp lạc đến tiên cảnh.
Nhưng lúc này đây, một đám người đang bao vây, hay nói đúng hơn là bảo vệ không cho người khác tới gần đỉnh núi, ai ai cũng mang vẻ mặt lo lắng đầy tức giận nhuộm sát khí.
Khác với bọn họ, trên đỉnh núi là cánh đồng hoa đủ màu sắc cùng những đám mây bao quanh làm người khác say mê. Cảnh đẹp không cách nào dùng từ để miêu tả, chỉ có thể nói đây là tiên cảnh.
Ấy vậy mà, tiên cảnh lúc này lại nhuốm một màu bi thương. Giữa cánh đồng, một hắc y nam tử tựa thiên tiên đang ôm chặt lấy một bạch y nữ tử người nhuốm đầy máu.
Đôi mắt nhu tình đầy đau đớn nhìn nàng, tay hắn nhẹ chạm vào vết thương vẫn đang chảy máu trên mặt nàng.
- Ta...
Lúc này đây, hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lại chẳng nói được gì, cả người hắn run rẩy, tay hắn run run vuốt mặt nàng như muốn lau đi vết máu nhưng lại càng làm nó lem ra.
Nữ tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, một bên mặt bê bết máu, cả người nàng như mờ như ảo có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tuy người nàng nhuốm máu, nhưng lại không làm mất đi vẻ tinh khiết, thanh cao của nàng. Dù mặt nàng đầy máu, một bên mặt bị hủy nhưng vẫn thấy được lúc trước nàng tuyệt sắc khuynh thành, tiên dung mạo cốt như thế nào. Chỉ tiếc...
Nàng suy yếu từ từ mở mắt, nàng chỉ có thể khép hờ mắt nhìn hắn, nàng mệt, nàng mệt lắm rồi. Thấy ánh mắt nhu tình đầy đau lòng của hắn, đôi môi trắng bệch của nàng hơi mỉm cười, nàng mấp máy môi.
- Đồ...ngốc...
Nghe nàng nói hắn "đồ ngốc" hắn chỉ nắm tay nàng chặt hơn, áp bàn tay lạnh băng dính máu của nàng lên mặt hắn.
- Phải, ta ngốc, ta rất ngốc...nên ta sẽ không để nàng biến mất, sẽ không...Thủy Tiên Nhi, nàng sẽ không chết, tin ta...
Nghe được lời hắn nói, trong lòng nành ấm áp. Một người như hắn, người mà nàng không được phép động lòng, vậy mà hắn... Haha đúng là ông trời trêu người.
- Dạ Quân Ly...ta...
- Đừng nói gì cả, nàng sẽ không sao đâu, ta hứa...
Không biết tại sao, lòng nàng vừa vui vừa trào lên một cỗ uất ức cùng chua sót, nàng từ từ nhắm mắt lại. Từ khóe mắt nàng chảy ra một giọt nước mắt, nàng hiểu hơn ai hết tình trạng của mình. Thật không ngờ có một ngày nàng lại bị chính nơi mình bảo hộ phản bội, đã thế người chủ mưu lại là muội muội của nàng.
Haha hủy dung, mất hết tu vi, hồn phách cũng trọng thương, kinh mạch đều đứt...nàng...sẽ hồn phi phách tán. Một đời của nàng, cuối cùng chỉ còn là hư vô, vậy mà hắn...nếu có thể, nàng nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của hắn, cho dù người khác có nói gì, nàng vẫn sẽ nhận, chỉ tiếc...xin lỗi Ly.
Nàng dần mất đi ý thức, sau đó chẳng còn gì, nàng...tan biến rồi.
*****
Bỗng nhiên, Thủy Tiên Nhi mở mắt ra, đây là...
- Phu nhân...đứa...đứa bé...
Tiếng bà vú làm nàng thoát khỏi sự kinh ngạc, nàng nhìn về phía họ. Một phụ nhân đang suy yếu nằm trên giường vẻ mặt chán ghét nhìn nàng. Còn nàng đang nằm trong lòng một bà vú, đây là... Tại sao có thể như vậy?
- Đem bỏ đi. - Phụ nhân lạnh giọng lên tiếng.
Nghe vậy, tay bà vú run rẩy, Lam di nương này...haiz, đứa bé đáng thương.
- Vâng.
Bà vú cụp mắt, tuy trước giờ bà vẫn biết Lam di nương không phải người tốt lành gì, nhưng không ngờ...
Vừa xoay người đi, bên ngoài đã có giọng nói cao vút vọng vào.
- Muội muội, chúc mừng ngươi, thế nào rồi, đứa bé là trai hay gái.
Bước vào cửa là một đám người, dẫn đầu là một phụ nhân xinh đẹp nhưng ánh mắt đã tố cáo đây cũng chẳng phải người tốt lành gì. Phía sau cũng có ,ấy phụ nhân theo sau, ai nấy cũng mang vẻ mặt xem kịch vui.
- Đại phu nhân...- Bà vú định nói gì đó nhưng bị phụ nhân phía sau ngăn lại.
Đại phu nhân dẫn đầu, bước lại gần bà vú nhìn nàng, vẻ mặt đầy chán ghét không chút che dấu, sau đó môi cười lạnh nói với người đang nằm trên giường.
- Ta còn tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn đứa bé như quỷ này ta thật đồng tình với muội muội. Nhưng mà...muội cũng biết đó, dù sao đứa bé cũng là cốt nhục của lão gia, đâu thể nào nói vứt là vứt...
- Ngươi... - Lam di nương trừng mắt nhìn đại phu nhân.
Không để nàng ta nói xong, nàng đã phất tay nói:
- Bà vú, ngươi đem đứa bé đến Lãnh viện đi, nuôi cho tốt, nếu để ta biết đứa bé có việc gì...
- Vâng, nô tỳ hiểu, thưa đại phu nhân.
- Đi đi.
Sau đó bà vú bế nàng vòng vèo mấy lần, cuối cùng cũng đến một nơi hẻo lánh, cỏ mọc um tùm, giữa đám cỏ có một ngôi nhà, không phải nói nó chẳng khác gì cái chòi rách nát. Xem ra nàng sẽ phải ở đây.
Về phía những phụ nhân kia, sau khi bà vú rời đi, đại phu nhân cùng các di nương khác cũng cười khẩy rời đi. Để lại Lam di nương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Súc sinh, sao ta lại sinh ra một đứa người không ra người,quỷ không ra quỷ. Không, chắc chắn là tiện nhân đó hại ta, tiện nhân, tưởng là đại phu nhân thì ta không làm được gì ngươi sao ? Lăng Hinh, tiện nhân, ta nhất định không tha cho ngươi. Còn súc sinh kia, khốn khiếp, biết thế bóp chết còn hơn.
Bước vào cái chòi, bà vú đặt nàng trên chiếc giường cũ rồi ra ngoài. Ngước mắt nhìn trần nhà cũ nát như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Nàng cũng chẳng có tâm trạng quan tâm.
Dạ Quân Ly, đồ ngốc nhà ngươi, tại sao lại cứu nàng ? Hắn có biết, nếu thất bại ngay cả hắn cũng biến mất không ? Có biết cho dù thành công hắn cũng bị thương nghiêm trọng hay không ? Thậm chí trở thành phế vật, hắn biết hay không ?
Tại sao lại vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nàng không đáng. Nghĩ tới đây, lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, hốc mắt cay cay. Dạ Quân Ly, nếu chúng ta gặp lại, nếu ta có thể trở về, ta nhất định sẽ ở bên ngươi, không cần quan tâm bất cứ việc gì, ta chắc chắn sẽ ở bên ngươi.
****
Trong hoàng cung ma giới. Một nam tử tựa trích tiên, thân mặc tử y, đang đi qua đi lại trước cửa một gian phòng.
Sau một lúc lâu, cửa phòng cũng mở ra, thanh y nam tử bước ra ngoài. Nhìn qua nam tử này có thể thấy hai người chắc chắn là huynh đệ.
- Văn, Ly sao rồi ? - Dạ Quân Hiên lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Dạ Quân Văn thở dài một hơi.
- Tu vi mất gần hết, hồn phách bị tổn thương, may mắn là vẫn có thể khôi phục. Chỉ là...
- Chỉ là gì ?
- Không biết đến khi nào nhị ca mới có thể tỉnh lại.
- Vậy...
- Để tự nhiên thôi.
Nghe thế, Dạ Quân Hiên lắc đầu.
- Haiz, cũng vì một chữ tình.
- Đó là lựa chọn của nhị ca, chúng ta không có quyền can thiệp, với lại, Thủy Tiên Nhi cũng có ơn với chúng ta.
- Ta biết, ta chỉ tức là không ngờ một đám tự cho là đúng như Thiên giới lại làm cái trò bỉ ổi hèn hạ này. Hừ, ta nhất định không để chúng yên.
- Muốn làm gì thì cũng đợi nhị ca tỉnh lại rồi quyết định. Việc trước mắt là tìm nơi Thủy Tiên Nhi sống lại kìa.
- Ách, đệ biết ở đâu sao ?
- Không biết, cho nên mới phải đi tìm. - Dạ Quân Văn quăng cho hắn ánh mắt xem thường.
- Tìm thì tìm. - Hắn sờ sờ mũi, có cần nhìn hắn như vậy không, hắn dù sao cũng là đại ca nha.
Nhưng lúc này đây, một đám người đang bao vây, hay nói đúng hơn là bảo vệ không cho người khác tới gần đỉnh núi, ai ai cũng mang vẻ mặt lo lắng đầy tức giận nhuộm sát khí.
Khác với bọn họ, trên đỉnh núi là cánh đồng hoa đủ màu sắc cùng những đám mây bao quanh làm người khác say mê. Cảnh đẹp không cách nào dùng từ để miêu tả, chỉ có thể nói đây là tiên cảnh.
Ấy vậy mà, tiên cảnh lúc này lại nhuốm một màu bi thương. Giữa cánh đồng, một hắc y nam tử tựa thiên tiên đang ôm chặt lấy một bạch y nữ tử người nhuốm đầy máu.
Đôi mắt nhu tình đầy đau đớn nhìn nàng, tay hắn nhẹ chạm vào vết thương vẫn đang chảy máu trên mặt nàng.
- Ta...
Lúc này đây, hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lại chẳng nói được gì, cả người hắn run rẩy, tay hắn run run vuốt mặt nàng như muốn lau đi vết máu nhưng lại càng làm nó lem ra.
Nữ tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, một bên mặt bê bết máu, cả người nàng như mờ như ảo có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tuy người nàng nhuốm máu, nhưng lại không làm mất đi vẻ tinh khiết, thanh cao của nàng. Dù mặt nàng đầy máu, một bên mặt bị hủy nhưng vẫn thấy được lúc trước nàng tuyệt sắc khuynh thành, tiên dung mạo cốt như thế nào. Chỉ tiếc...
Nàng suy yếu từ từ mở mắt, nàng chỉ có thể khép hờ mắt nhìn hắn, nàng mệt, nàng mệt lắm rồi. Thấy ánh mắt nhu tình đầy đau lòng của hắn, đôi môi trắng bệch của nàng hơi mỉm cười, nàng mấp máy môi.
- Đồ...ngốc...
Nghe nàng nói hắn "đồ ngốc" hắn chỉ nắm tay nàng chặt hơn, áp bàn tay lạnh băng dính máu của nàng lên mặt hắn.
- Phải, ta ngốc, ta rất ngốc...nên ta sẽ không để nàng biến mất, sẽ không...Thủy Tiên Nhi, nàng sẽ không chết, tin ta...
Nghe được lời hắn nói, trong lòng nành ấm áp. Một người như hắn, người mà nàng không được phép động lòng, vậy mà hắn... Haha đúng là ông trời trêu người.
- Dạ Quân Ly...ta...
- Đừng nói gì cả, nàng sẽ không sao đâu, ta hứa...
Không biết tại sao, lòng nàng vừa vui vừa trào lên một cỗ uất ức cùng chua sót, nàng từ từ nhắm mắt lại. Từ khóe mắt nàng chảy ra một giọt nước mắt, nàng hiểu hơn ai hết tình trạng của mình. Thật không ngờ có một ngày nàng lại bị chính nơi mình bảo hộ phản bội, đã thế người chủ mưu lại là muội muội của nàng.
Haha hủy dung, mất hết tu vi, hồn phách cũng trọng thương, kinh mạch đều đứt...nàng...sẽ hồn phi phách tán. Một đời của nàng, cuối cùng chỉ còn là hư vô, vậy mà hắn...nếu có thể, nàng nhất định sẽ tiếp nhận tình cảm của hắn, cho dù người khác có nói gì, nàng vẫn sẽ nhận, chỉ tiếc...xin lỗi Ly.
Nàng dần mất đi ý thức, sau đó chẳng còn gì, nàng...tan biến rồi.
*****
Bỗng nhiên, Thủy Tiên Nhi mở mắt ra, đây là...
- Phu nhân...đứa...đứa bé...
Tiếng bà vú làm nàng thoát khỏi sự kinh ngạc, nàng nhìn về phía họ. Một phụ nhân đang suy yếu nằm trên giường vẻ mặt chán ghét nhìn nàng. Còn nàng đang nằm trong lòng một bà vú, đây là... Tại sao có thể như vậy?
- Đem bỏ đi. - Phụ nhân lạnh giọng lên tiếng.
Nghe vậy, tay bà vú run rẩy, Lam di nương này...haiz, đứa bé đáng thương.
- Vâng.
Bà vú cụp mắt, tuy trước giờ bà vẫn biết Lam di nương không phải người tốt lành gì, nhưng không ngờ...
Vừa xoay người đi, bên ngoài đã có giọng nói cao vút vọng vào.
- Muội muội, chúc mừng ngươi, thế nào rồi, đứa bé là trai hay gái.
Bước vào cửa là một đám người, dẫn đầu là một phụ nhân xinh đẹp nhưng ánh mắt đã tố cáo đây cũng chẳng phải người tốt lành gì. Phía sau cũng có ,ấy phụ nhân theo sau, ai nấy cũng mang vẻ mặt xem kịch vui.
- Đại phu nhân...- Bà vú định nói gì đó nhưng bị phụ nhân phía sau ngăn lại.
Đại phu nhân dẫn đầu, bước lại gần bà vú nhìn nàng, vẻ mặt đầy chán ghét không chút che dấu, sau đó môi cười lạnh nói với người đang nằm trên giường.
- Ta còn tưởng mình nghe lầm, nhưng nhìn đứa bé như quỷ này ta thật đồng tình với muội muội. Nhưng mà...muội cũng biết đó, dù sao đứa bé cũng là cốt nhục của lão gia, đâu thể nào nói vứt là vứt...
- Ngươi... - Lam di nương trừng mắt nhìn đại phu nhân.
Không để nàng ta nói xong, nàng đã phất tay nói:
- Bà vú, ngươi đem đứa bé đến Lãnh viện đi, nuôi cho tốt, nếu để ta biết đứa bé có việc gì...
- Vâng, nô tỳ hiểu, thưa đại phu nhân.
- Đi đi.
Sau đó bà vú bế nàng vòng vèo mấy lần, cuối cùng cũng đến một nơi hẻo lánh, cỏ mọc um tùm, giữa đám cỏ có một ngôi nhà, không phải nói nó chẳng khác gì cái chòi rách nát. Xem ra nàng sẽ phải ở đây.
Về phía những phụ nhân kia, sau khi bà vú rời đi, đại phu nhân cùng các di nương khác cũng cười khẩy rời đi. Để lại Lam di nương tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Súc sinh, sao ta lại sinh ra một đứa người không ra người,quỷ không ra quỷ. Không, chắc chắn là tiện nhân đó hại ta, tiện nhân, tưởng là đại phu nhân thì ta không làm được gì ngươi sao ? Lăng Hinh, tiện nhân, ta nhất định không tha cho ngươi. Còn súc sinh kia, khốn khiếp, biết thế bóp chết còn hơn.
Bước vào cái chòi, bà vú đặt nàng trên chiếc giường cũ rồi ra ngoài. Ngước mắt nhìn trần nhà cũ nát như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Nàng cũng chẳng có tâm trạng quan tâm.
Dạ Quân Ly, đồ ngốc nhà ngươi, tại sao lại cứu nàng ? Hắn có biết, nếu thất bại ngay cả hắn cũng biến mất không ? Có biết cho dù thành công hắn cũng bị thương nghiêm trọng hay không ? Thậm chí trở thành phế vật, hắn biết hay không ?
Tại sao lại vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nàng không đáng. Nghĩ tới đây, lòng nàng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, hốc mắt cay cay. Dạ Quân Ly, nếu chúng ta gặp lại, nếu ta có thể trở về, ta nhất định sẽ ở bên ngươi, không cần quan tâm bất cứ việc gì, ta chắc chắn sẽ ở bên ngươi.
****
Trong hoàng cung ma giới. Một nam tử tựa trích tiên, thân mặc tử y, đang đi qua đi lại trước cửa một gian phòng.
Sau một lúc lâu, cửa phòng cũng mở ra, thanh y nam tử bước ra ngoài. Nhìn qua nam tử này có thể thấy hai người chắc chắn là huynh đệ.
- Văn, Ly sao rồi ? - Dạ Quân Hiên lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Dạ Quân Văn thở dài một hơi.
- Tu vi mất gần hết, hồn phách bị tổn thương, may mắn là vẫn có thể khôi phục. Chỉ là...
- Chỉ là gì ?
- Không biết đến khi nào nhị ca mới có thể tỉnh lại.
- Vậy...
- Để tự nhiên thôi.
Nghe thế, Dạ Quân Hiên lắc đầu.
- Haiz, cũng vì một chữ tình.
- Đó là lựa chọn của nhị ca, chúng ta không có quyền can thiệp, với lại, Thủy Tiên Nhi cũng có ơn với chúng ta.
- Ta biết, ta chỉ tức là không ngờ một đám tự cho là đúng như Thiên giới lại làm cái trò bỉ ổi hèn hạ này. Hừ, ta nhất định không để chúng yên.
- Muốn làm gì thì cũng đợi nhị ca tỉnh lại rồi quyết định. Việc trước mắt là tìm nơi Thủy Tiên Nhi sống lại kìa.
- Ách, đệ biết ở đâu sao ?
- Không biết, cho nên mới phải đi tìm. - Dạ Quân Văn quăng cho hắn ánh mắt xem thường.
- Tìm thì tìm. - Hắn sờ sờ mũi, có cần nhìn hắn như vậy không, hắn dù sao cũng là đại ca nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook