Ngày hôm sau khi cô dậy mở mắt ra đã phát hiện mình đang ở trên chiếc phi cơ riêng và bên cạnh là Lam Tư Ninh đang nở nụ cười tươi rói nhìn cô "Chào mừng cậu đã đến với Vương Quốc Anh".
Quân Dao nhìn ra ngòai cửa sổ từ trên cao có thể thấy tòan cảnh phía bên dưới, ở phía bên dưới là những tòa kiến trúc theo hơi hướng của thời xưa, theo kiểu Châu Âu.

Cô thật sự tới Vương Quốc Anh rồi sao? hôm qua sau khi bị đánh ngất cô không nhớ gì cả.

"Cậu đưa tôi tới đây làm gì" cô không biết là Lam Tư Ninh có mục đích gì nhưng chắc chắn thân phận không hề đơn giản.

Lam Tư Ninh cười nhìn ra ngòai cửa sổ nhìn phía bên dưới "Rồi cậu sẽ sớm biết thôi".
Sau khi chiếc máy bay đã có một chiếc xe Cadillac chờ sẵn, cô và Lam Tư Ninh cùng nhau đi lên chiếc xe.

Chiếc xe đi tời một tòa dinh thự to lớn ở bên trong lòng thành phố, Lam Tư Ninh xuống xe và sau đó ở trong nhà có vài người đi ra mở cửa xe cho cô, họ mặc đồ người hầu theo kiểu xưa thường mặc.

Sau đó Lam Tư Ninh dẫn cô tới một căn phòng lớn "Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?" Lam Tư Ninh không trả lời chỉ mỉm cười nhìn cô rồi đóng cửa rời đi.


Cô chạy tới đấm đấm vào cửa "Thả tôi ra ngoài mấy người nghe thấy không" vẫn không một tiếng trả lời cô.

Cô quay người lại phát hiện có một người đang xoay người lại, cô đi tới gần người đó cũng quay đầu lại nhìn cô.

Là một người đàn ông đã trên sáu mươi, đầu tóc có vài sợi tóc bạc gương mặt điềm đạm, không biết vì sao khi cô thấy người ông trước mặt này nhìn rất quen thuộc.

"Dao Dao" cô sửng người nhìn người đàn ông trước mặt ông ta biết tên cô sao? hơn nữa còn gọi cô là "Dao Dao" một cách thân mật như vậy.

"Lâu rồi không gặp" ông tươi cười bước về phía cô, Quân Dao bất giác lùi bước nhìn người đàn ông với vẻ mặt đầy nghi hoặc "Ông rốt cuộc là ai?".
Thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của cô ông dừng bước lại không tiến tới nữa.

Ông nhìn cô với vẻ mặt hiền hòa ôn nhu "Ta là ông ngọai của con".

"Ông ngọai!?" sau trước đây cô không nghe ba cô nhắc tới cô có ông ngọai.

"Trước giờ tôi chưa từng nghe về ông ngọai làm sao tôi tin ông thật sự là ông ngọai của tôi".
Ông thở dài nhìn cô "Con không tin cũng không sao ta sẽ cho con xem thứ này" nói rồi ông đi vào một căn phòng khác, nó có vẻ là thư phòng, ông đi tới chỗ bàn mở ngăn kéo ra lấy ra một tập anbum.

Ông đưa tới tập anbum cho cô, cô lúc đầu còn hơi nghi ngờ nhưng sau đó cũng nhận lấy quyển anbum.

Cô mở quyển anbum ra bên trong là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp và có gương mặt thanh Tú nhìn rất giống cô "Đây là ai?" ông cười nhìn cô "Đây là mẹ con".
"Mẹ!...!" mẹ sao trước giờ cô chưa bao giờ gặp mặt bà ấy, ba cô nói khi cô sinh ra mẹ cô đã mất máu qua đời rồi nên trước giờ cô vốn dĩ chưa gặp mặt bà ấy.

"Phải đây chính là mẹ con, sau khi mẹ con sinh con ra đã không may qua đời".
Là thật sao? bà ấy thật sự là mẹ cô sao!?
"Làm sao tôi tin được trước đây tôi chưa bao giờ gặp bà ấy cả".
"Không sao cả còn đừng vội" ông đứng dậy lấy một quyển anbum khác cô, ông lật anbum ra trong đó có một cô thiếu nữ tầm mười bảy tuổi đang mặc thường phục học sinh là váy ngắn và một chiếc áo sơ mi đang đóng thùng có họa tiết caro màu trắng xanh lá.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương