Vân Du Nhã e thẹn che mặt, cô ta chậm rãi bước đến gần Cố phu nhân, bộ dáng ủy khuất đáng thương nói.

"Cố phu nhân, mong người đừng trách chị ấy, chỉ là giây phút bồng bột nên mới khiến chị làm chuyện động trời thế này!"
Tiếp đến, cô ta lại liếc nhìn Vân Chi Lâm.

"Chị, anh Kiên đã vất vả tìm chị mấy ngày vừa qua, chị hãy trở về với anh ấy đi!"
Vân Chi Lâm thở mạnh, cô nếu không ngăn lại thì đã khiến bản thân bật cười nghiêng ngả rồi, sao Vân Du Nhã có thể mặt dày như thế chứ.

Đời trước còn cố giành giật bản thiết kế của cô, trong khi bản thân cô ta lại rất hợp để tham gia diễn xuất.
"Chi Lâm, anh thật sự không thể rời xa em được, trở về bên anh đi!" Doãn Kiên thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục dùng lời đường mật thuyết phục cô.
"Lách, cách." Lúc này đột nhiên một âm thanh lạnh sống lưng vang lên, Doãn Kiên cảm nhận được phía sau có sát khí, khiến sống lưng của hắn lạnh toát.
Cố Trạch Thần không biết từ lúc nào đã ở đây, bộ dáng mặc quân phục nghiêm trang, toát lên vẻ lãnh đạo đầy kiêu ngạo.

Trên tay anh cầm một khẩu súng ngắn, nòng súng đen ngòm chỉa thẳng vào đầu Doãn Kiên.
"Nói tiếp đi, tôi muốn xem thử giữa cậu và vị hôn thê của tôi có mối quan hệ thế nào! Nhưng nếu lời nói ra không đúng sự thật, thì đầu của cậu sẽ nở hoa đó!" Anh cất giọng trầm thấp, mang theo sự đe doạ đến rợn người.
Doãn Kiên mặt cắt không còn giọt máu, suýt chút nữa thì hắn không cầm được mà tè ra quần rồi.


Rõ ràng hắn chỉ muốn diễn kịch để lấy tiền của Vân Du Nhã, biết nguy hiểm thế này hắn đã không làm rồi.
"A...anh bình tĩnh chút đi, súng đạn không có mắt đâu!" Doãn Kiên mồ hôi lấm tấm đầy trên trán, hắn lắp bắp không thành lời.
Vân Du Nhã lúc này cảm thấy chột dạ, bị uy hiếp thế này cô ta lại sợ Doãn Kiên sẽ khai ra hết thì nguy to.

"Trạch Thần, anh bỏ súng xuống được không? Em biết anh Kiên, anh ấy không phải người xấu đâu, lời anh ấy nói là sự thật."
Vân Chi Lâm và Cố phu nhân lặng yên không nói gì, cả hai cũng khá bất ngờ với hành động của anh.
"Tôi hỏi cô sao? Chúng ta cũng không thân, hãy gọi tôi là Cố thiếu tướng!" Cố Trạch Thần ngay lập tức dội cho cô ta một gáo nước lạnh.
Vân Du Nhã khuôn mặt lập tức sượng sùng, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh.
Tiếp đến anh lại hỏi Doãn Kiên, âm thanh như muốn giết người.

"Nói đi chứ, tôi đang lắng tai nghe đây này!"
"Tôi xin lỗi, anh tha cho tôi đi! Là do tôi hàm hồ, không nên quyến luyến em ấy!" Doãn Kiên không thể chịu nổi uy áp này, hắn ta mếu máo van xin nhưng vẫn chưa muốn khai ra sự thật.
"Tùy ý nói bậy bạ vu khống cho người khác, anh có thể đi tù đó, tôi không ngại tố cáo anh đâu!" Cố Trạch Thần vẫn đe doạ hắn.

Dám động đến bảo bối của anh, anh không ngại khiến hắn phải trả giá.
"Phì!" Đột nhiên từ trong đám đông đang hóng hớt ăn dưa, một tiếng cười đầy cợt nhả vang lên.

"Hoá ra Cố thiếu tướng cũng có sở thích doạ người nhỉ? Dù anh có chức có quyền, thì cũng không thể tùy tiện dùng súng uy hiếp người dân đâu!"
Cố Trạch Thần theo âm thanh quay đầu nhìn, anh khẽ híp mắt lại.

"..."
"Cho dù anh ta đang nói dối, thì tội cũng không đáng chết!"
Kẻ đang đứng trước mặt là kẻ thù truyền kiếp của Cố gia, hắn là con trai trưởng nhà họ Thẩm, tên thường gọi là Thẩm Đại An.

Là một kẻ mưu mô xảo quyệt, nhưng lúc nào hắn cũng tỏ ra là một người tri thức và thông tình đạt lý.
Vân Chi Lâm vừa nhìn đã nhận ra cái tên này, ký ức kiếp trước lại len lỏi vào tâm trí cô, đây là một kẻ nguy hiểm, không hề kém cạnh cái tên cô đã gặp ở triển lãm tranh lần trước.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì ở kiếp trước, hắn ta vì muốn hạ bệ Cố gia mà câu kết với giặc hãm hại Cố Trạch Thần.


Lúc đó Vân Chi Lâm không biết anh là thiếu tướng, giờ thì cô đã hiểu tại sao Thẩm Đại An lại nhắm vào anh rồi.
Hiện tại không nên nhiều lời với kẻ này, cô có một chuyện khác muốn nói với anh.
Vân Chi Lâm tiến lên một bước, cô đưa tay nhẹ nhàng tóm lấy tay áo của anh, nhỏ giọng nói.

"Anh không cần nhiều lời với bọn họ đâu, chúng ta quay về thôi!"
"Sao có thể chứ? Hắn ta dám đặt điều nói xấu em, anh không thể bỏ qua!" Cố Trạch Thần trìu mến nói với cô, khác xa giọng điệu khi nãy.
"Ở đây mọi người đang nhìn nhiều lắm!" Vân Chi Lâm liếc nhìn mấy người đi đường đang hóng chuyện.

"Tiếp tục tranh cãi không hay, tệ nhất có thể gây ra tiếng xấu cho anh và Cố gia! Anh chỉ cần biết là em và hắn không có quan hệ gì cả, như vậy là đủ rồi!"
Cố phu nhân nãy giờ im lặng cũng không thể nhịn thêm, bà ấy lúc này mới đi lên một bước nhìn Doãn Kiên dõng dạc lên tiếng.

"Chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ thay con dâu làm cho ra ngô ra khoai, nếu đúng thật cậu đang vu khống hãm hại con bé, thì tôi nhất định không tha cho cậu đâu!"
"Cố gia tôi trước nay không để ai ức hiếp con cháu của mình, tuyệt nhiên sẽ bắt kẻ đó phải trả giá!"
Vân Du Nhã ở đó tức giận không nói nên lời, rõ ràng cô ta đã lên kịch bản hủy hoại Vân Chi Lâm trước mặt Cố phu nhân, nhưng sao kết cục lại không giống như cô ta tưởng tượng.
Cố Trạch Thần không muốn làm Vân Chi Lâm buồn, anh thu súng lại, rồi nhanh chóng cất nó đi.

"Anh tin em, chúng ta về thôi!" Anh nắm chặt tay cô.
Bữa sáng ngon miệng bị bọn họ làm cho nuốt không trôi, Cố Trạch Thần liền đưa mẹ và Vân Chi Lâm quay về quân doanh.


Trước khi rời đi, anh còn không quên quay lại trừng mắt cảnh cáo Doãn Kiên và Vân Du Nhã.
...
Cố phu nhân là một người mẹ rất hiểu chuyện, bà ấy biết hai người cần nói chuyện riêng, sau khi về quân doanh thì bà ấy liền tìm lý do để đi sang chỗ khác.
Trong phòng còn lại Cố Trạch Thần và Vân Chi Lâm, cô ngại ngùng ngồi xuống giường.
"Cái đó, em và cái tên Doãn Kiên kia không hề quen biết!"
"Anh đã nói là anh tin em mà!" Cố Trạch Thần ngồi xổm xuống, anh nắm lấy bàn tay đang lạnh của cô đáp.
"Còn có Thẩm Đại An, người này anh phải cẩn thận!" Cô mím môi, tiếp tục nói.

"Mùng một tháng sau, anh tuyệt đối không thể dẫn binh đến Khải Uy Dương, ở đó có bẫy!"
Cố Trạch Thần híp đôi mắt hẹp dài nhìn cô, ngay lúc này anh không thể nhìn thấu suy nghĩ xâu xa của cô.

"Làm sao em biết?"
Vân Chi Lâm mím chặt môi.

"Chuyện này tạm thời em chưa thể nói, sau này có cơ hội em sẽ giải thích!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương