Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
-
Chương 42
“Sao vậy?” – Lâm Thục Tĩnh quan tâm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Nói xong tôi quay đầu nhìn một chút, không thấy người đáng nghi nào, chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi, không cần thiết phải khiến mọi người đa nghi theo tôi.
Không ngờ dù là cuối tuần nhưng không có nhiều người trong công viên, nhóm chúng tôi tìm một nơi thoáng đãng, trải thảm dã ngoại xong ba người lớn ngồi xuống, bốn đứa trẻ tùy ý lăn trên bãi cỏ.
“Thật là tốt!” – Lưu Tử Nghiên hít thở sâu không khí trong lành, thỏa mãn mà cảm thán.
“Điều gì tốt?” – Lâm Thục Tĩnh cười mỉm, lười biếng dựa vào gốc cây phía sau.
"Lúc trước tôi thường tưởng tượng, những khi rảnh rỗi có thể cùng bạn bè đưa con đi chơi công viên, mua sắm, nghĩ thôi cũng đã vui rồi; nhưng từ khi Diêu Tông Thịnh ra đời, chỉ mỗi việc chăm sóc con thôi tôi đã thấy mệt lắm rồi, thêm vào đó tôi cũng không bạn bè gì, nên…” – Nói đến đây, cô ấy vội vàng dừng lại – "Đây là lần đầu tiên đó. Môi trường trong công viên thực sự rất thoải mái."
Hai người ngồi nói chuyện phiếm, còn tôi lại có chút không yên lòng. Kể từ khi đoạn video được tung lên mạng, chẳng thấy bóng dáng của Trương Niệm Chi đâu cả, cơ quan công an đã bố trí người đến công ty và nơi ở của anh ta, nhưng người trong công ty nói rằng hai ngày nay Trương Niệm Chi không đến công ty, cũng không ai biết anh ta ở đâu.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn quanh bốn phía, xung quanh có một vài bà mẹ đang chơi đùa với con cái, còn có hai cặp vợ chồng già đang thong thả đi dạo.
Chơi một chút rồi bảo mọi người về vậy, trong lòng tôi thầm nghĩ.
“Hey, Cẩm Du, cầm điện thoại giúp tôi, tôi đi vệ sinh chút.” – Lâm Thục Tĩnh đưa điện thoại cho tôi.
Tôi cầm điện thoại của cô ấy, nhét vào trong túi.
“A? Nghe cô nhắc đến điện thoại mới nhớ, điện thoại của tôi đâu nhỉ?” – Lưu Tử Nghiên mò mẫm xung quanh mình rồi lẩm bẩm.
Sau khi Lâm Thục Tĩnh đi, hai chúng tôi yên lặng ngồi đó, Lưu Tử Nghiên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô.”
“Ừ.” – Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Ở đằng xa, Diêu Tinh Nam lại bắt đầu biểu diễn màn lăn gấu trúc, Diêu Tông Thịnh cũng không chịu thua, ôm lấy bắp chân của mình và bắt đầu lăn. Tiểu Dục và Lý Y Hợp đứng một bên vừa vỗ tay tán thưởng vừa cười lớn.
Lưu Tử Nghiên và tôi lặng lẽ nhìn bọn nhỏ cười nói vui vẻ, làn gió nhẹ thoảng qua, những lo lắng và nghi ngờ của tôi dần bị thổi bay, mọi thứ thật đẹp.
Cho đến một giây trước khi chuông điện thoại vang lên, tôi vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí yên bình này, giây tiếp theo, khói mù nhanh chóng ập đến.
“Là anh.” – Giọng nói của Lý Thanh Yến từ bên kia truyền qua, không phải anh ấy và La Thư Ngữ đang hẹn hò sao? Sao nghe giọng lại có chút tức giận?
“Bây giờ chắc em đang ở công viên nhỉ?” – Anh ấy hỏi.
“Đúng rồi, sao anh biết vậy?”
“Em ra đây một chút, anh đang ở chòi nghỉ mát ngay lối ra của vào công viên.”
“Nhưng mà…” – Tôi vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc có chuyện gì, anh ấy đã trực tiếp cúp máy.
Tôi nhìn màn hình đen kịt, do dự một chút, vẫn nên nói với Lưu Tử Nghiên một tiếng, nói rằng tôi sẽ về sớm. Tôi liếc mắt nhìn đám trẻ phía xa, sau đó xoay người rời đi.
Tôi đi nhanh đến chòi nghỉ mát, từ xa đã thấy Lý Thanh Yến ở đó, chỉ thấy anh ấy sốt ruột đi tới đi lui trong chòi, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như thế này.
“Sao anh biết chúng tôi ở đây?”
“Bảo vệ của tiểu khu nói cho anh, bác ấy nghe bọn em nói chuyện.” – Tốc độ nói của anh ấy rất nhanh, như thể nếu trễ thêm một giây anh ấy sẽ quên mất câu trả lời vậy.
Ồ! Chẳng trách! Thì ra cảm giác vừa nãy là đến từ bảo vệ.
Tôi như trút được gánh nặng, hỏi: “Không phải anh và La…”
“Đó là có ý gì?” – Anh ấy không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Cái gì có ý gì?”
“Em không phải là Tống Cẩm Du! Đó là có ý gì? Em không phải là Tống Cẩm Du thì là ai?!” – Anh ấy hỏi tôi với tốc độ bắn súng – “Đây có phải là một cái cớ mới để từ chối người khác không?”
Thấy anh kích động, tôi muốn mở miệng khuyên giải an ủi, nhưng anh ấy căn bản không cho tôi cơ hội giải thích.
“Cho dù là cái cớ để từ chối anh, tại sao lại do người khác nói cho anh?! Hay là ngay cả dũng khí tự mình từ chối của em cũng không có?!”
“Tôi không phải là Tống Cẩm Du.” – Sau khi anh ấy dứt lời, cuối cùng tôi đã nói câu này – “Bây giờ chính miệng tôi nói với anh, anh có thể tin rồi chứ?”
Đứng đối diện với tôi, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt nửa ngạc nhiên và nửa đau đớn, nhưng cho dù dưới tình huống kích động này, anh vẫn giữ được sự lí trí vốn có của mình.
Anh không hỏi liên tục nữa, môi mấp máy, như thể đang nuốt từng lời nói sắp đến bên miệng xuống.
Nhìn dáng vẻ của anh ấy bây giờ, tôi liền hiểu rằng, có lẽ La Thư Ngữ đã nói với anh ấy tất cả những gì mà tôi đã kể.
Như vậy cũng tốt, cứ cắt đứt suy nghĩ của anh ấy như thế này đi, từ giờ tôi cũng không phải lo lắng về chuyện này nữa, phải không?
Nhưng mà… Khiến anh ấy đau đớn và khó hiểu như vậy… đây có thực sự là điều tôi muốn?
Nhưng mà… Tôi có thể làm gì đây?
Tôi cái gì cũng không làm được…
Sau khi đi qua 60 mùa xuân hạ thu đông, trải qua 60 năm bi hoan ly hợp, tôi tưởng rằng mình đã sớm không còn mong đợi và cảm động gì với thế giới này nữa.
Nhưng không, ông trời không tha cho tôi, ông ấy khiến tôi hồi sinh, khiến tôi có một cuộc sống tươi mới và cơ thể trẻ trung lần nữa!
Sinh mạng có ý nghĩa trở lại, cuộc sống lại có có hy vọng và niềm vui, tinh thần tỉnh táo, cơ thể khỏe mạnh, tất cả những điều đó khiến tôi biết ơn và trông chờ vào một tương lai viên mãn.
Nhưng mà, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi nhận ra được sự đáng sợ của cuộc sống mới này…
Tim của tôi… đang đập mạnh…
Người đàn ông trước mặt rõ ràng chỉ là một cái tên trong trí nhớ, nhưng bây giờ anh ấy đang thực sự đứng trước mặt tôi, không phải tưởng tượng, không phải viển vông, anh ấy là một người bằng xương bằng thịt, có tình cảm, là một người chân thực.
Tôi không thể xem nhẹ nhịp tim của mình khi đối mặt với người đàn ông này.
Nhưng…
“Có lẽ anh đã biết toàn bộ mọi chuyện từ Thư Ngữ rồi, không cần tôi phải nhắc lại đâu nhỉ.” – Giọng tôi bình tĩnh và lạnh lùng, nghe không chút dao động, rất tốt.
“Anh…” – Lý Thanh Yến vội vàng lên tiếng, nhưng giống như bị cái gì chặn lại, đột nhiên im bặt.
“Ước nguyện bây giờ của tôi, là giúp Y Hợp và Tinh Nam lớn lên một cách vui vẻ hạnh phúc, để bọn họ có cuộc sống không giống như kiếp trước. Còn về bác sĩ Lý, vì anh là người rất quan trọng với Lý Y Hợp, tôi hy vọng… anh cũng có thể hạnh phúc.”
“Nếu như anh không hạnh phúc thì sao?” – Anh ấy hơi tức giận hỏi ngược lại.
Tôi cố gắng kìm chế đôi mắt đang cay cay, cố gắng bình tĩnh: “Vậy thì ít nhất, đừng ra nước ngoài.”
“Đừng ra nước ngoài?”
“Đừng hiểu nhầm. Tôi nói như vậy cũng là vì Lý Y Hợp, sau này thằng bé lớn lên, ông bà ngoại không còn nữa, anh đi thì thằng bé sẽ rất buồn, nếu ngay cả anh cũng đi thì nó sẽ không còn một người thân nào nữa.”
Tôi chỉ nói với La Thư Ngữ rằng, kiếp trước Lý Thanh Yến ra nước ngoài sau khi Lý Y Hợp trưởng thành và không bao giờ trở lại, nhưng không nói cho cô ấy biết về kết cục của Thanh Yến.
Đôi mắt anh ấy tìm kiếm trên khuôn mặt tôi một cách cẩn thận, cố gắng tìm ra một kẽ hở cho dù là rất nhỏ. Nhưng cuối cùng anh ấy thất vọng, giọng nói trở nên trầm hơn: “Anh nhất định phải đi!”
“Tại sao…”
Lần đầu tiên tôi nhận ra, lý do anh ấy ra nước ngoài có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ, nhưng chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh ở đằng xa!
Tôi giật mình và bước ra khỏi chòi gần như theo bản năng.
Tiếng la hét không dừng lại mà trở nên gấp rút hơn.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy hai từ "cứu" và "đứa trẻ" xen lẫn trong tiếng la hét. Mí mắt tôi giật điên cuồng, không đợi Lý Thanh Yến kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra tôi đã ngay lập tức chạy về hướng đó, Lý Thanh Yến cũng đi theo.
Tiếng cầu cứu càng ngày càng gần, âm thanh đó… Chính là Lưu Tử Nghiên!
Tôi cảm thấy da đầu mình tê rần, trong đầu chỉ còn tiếng la hét và tiếng kêu cứu lớn của cô ấy. Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi rẽ sang một con đường, cuối cùng cũng nhìn thấy Lưu Tử Nghiên. Cô ấy đang ôm hai đứa nhỏ trong lòng, khóc lớn kêu cứu.
Lâm Thục Tĩnh kéo những người bên cạnh để nhờ sự giúp đỡ: “Cho tôi mượn điện thoại được không!”
“Cho tôi mượn điện thoại được không!”
Nhìn thấy tôi, cô ấy lao đến ngay lập tức, giật túi xách của tôi và lôi điện thoại ra gọi công an ngay tức khắc.
Tôi vẫn còn bàng hoàng, lúc này mới nhìn thấy hai đứa trẻ trong lòng Lưu Tử Nghiên là Diêu Tinh Nam và Diêu Tông Thịnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Tôi vội vàng hỏi Lưu Tử Nghiên.
Diêu Tinh Nam nghe thấy giọng tôi liền nhào ra từ trong lòng Lưu Tử Nghiên: “Mẹ!”
“Tôi không biết! Tôi… tôi vừa lơ đãng một chút thì hai người đàn ông không biết ở đâu chui ra đột nhiên bế Lý Y Hợp và Tiểu Dục chạy đi! Tôi, chỉ có một mình tôi, tôi phải giữ hai đứa nhỏ, bọn họ đã chạy ra cửa sau của công viên rồi!”
“Thằng bé Y Hợp?” – Lý Y Hợp nghe hiểu, ngay lập tức có chút sững sờ.
“Có phải là bọn buôn người không?” – Lưu Tử Nghiên nước mắt chảy dài, kinh sợ nhìn chúng tôi.
Lâm Thục Tĩnh nói rõ địa chỉ của chúng tôi cho công an, cố gắng nói hết những gì bản thân biết cho họ. Sau khi cúp điện thoại, cô ấy tham gia vào cuộc đối thoại của chúng tôi: “Lúc nãy trên đường tôi bị người hâm mộ quấn lấy. Theo tình huống này, hai kẻ đó rất quen thuộc trong việc bắt trộm trẻ em, chắc là bọn buôn người. Công an sẽ sớm hành động. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên chia ra thành bốn nhóm, Tử Nghiên và bọn trẻ ở nguyên chỗ cũ đợi công an, ba người chúng ta sẽ đến ga tàu, bến xe và những nơi khác để tìm người."
Lưu Tử Nghiên và Lý Thanh Yến gần như cùng lúc đồng ý với cách làm này, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ở trong tiểu khu tôi đã bắt đầu có cảm giác bị nhìn chằm chằm, sự lo lắng cả ngày dài, và…
Tầm mắt đột nhiên dừng trên người Diêu Tinh Nam ở trong lòng – Trang phục gấu trúc!
Tất cả những suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi cùng nhau tụ hợp lại một chỗ, một câu trả lời mơ hồ hiện ra!
Tôi đưa Tinh Nam cho Lý Thanh Yến, lấy điện thoại ra.
“Là tôi! Anh có ở công ty không?”
“Thư ký Cao đã về chưa?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Nói xong tôi quay đầu nhìn một chút, không thấy người đáng nghi nào, chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi, không cần thiết phải khiến mọi người đa nghi theo tôi.
Không ngờ dù là cuối tuần nhưng không có nhiều người trong công viên, nhóm chúng tôi tìm một nơi thoáng đãng, trải thảm dã ngoại xong ba người lớn ngồi xuống, bốn đứa trẻ tùy ý lăn trên bãi cỏ.
“Thật là tốt!” – Lưu Tử Nghiên hít thở sâu không khí trong lành, thỏa mãn mà cảm thán.
“Điều gì tốt?” – Lâm Thục Tĩnh cười mỉm, lười biếng dựa vào gốc cây phía sau.
"Lúc trước tôi thường tưởng tượng, những khi rảnh rỗi có thể cùng bạn bè đưa con đi chơi công viên, mua sắm, nghĩ thôi cũng đã vui rồi; nhưng từ khi Diêu Tông Thịnh ra đời, chỉ mỗi việc chăm sóc con thôi tôi đã thấy mệt lắm rồi, thêm vào đó tôi cũng không bạn bè gì, nên…” – Nói đến đây, cô ấy vội vàng dừng lại – "Đây là lần đầu tiên đó. Môi trường trong công viên thực sự rất thoải mái."
Hai người ngồi nói chuyện phiếm, còn tôi lại có chút không yên lòng. Kể từ khi đoạn video được tung lên mạng, chẳng thấy bóng dáng của Trương Niệm Chi đâu cả, cơ quan công an đã bố trí người đến công ty và nơi ở của anh ta, nhưng người trong công ty nói rằng hai ngày nay Trương Niệm Chi không đến công ty, cũng không ai biết anh ta ở đâu.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn quanh bốn phía, xung quanh có một vài bà mẹ đang chơi đùa với con cái, còn có hai cặp vợ chồng già đang thong thả đi dạo.
Chơi một chút rồi bảo mọi người về vậy, trong lòng tôi thầm nghĩ.
“Hey, Cẩm Du, cầm điện thoại giúp tôi, tôi đi vệ sinh chút.” – Lâm Thục Tĩnh đưa điện thoại cho tôi.
Tôi cầm điện thoại của cô ấy, nhét vào trong túi.
“A? Nghe cô nhắc đến điện thoại mới nhớ, điện thoại của tôi đâu nhỉ?” – Lưu Tử Nghiên mò mẫm xung quanh mình rồi lẩm bẩm.
Sau khi Lâm Thục Tĩnh đi, hai chúng tôi yên lặng ngồi đó, Lưu Tử Nghiên nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cô.”
“Ừ.” – Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Ở đằng xa, Diêu Tinh Nam lại bắt đầu biểu diễn màn lăn gấu trúc, Diêu Tông Thịnh cũng không chịu thua, ôm lấy bắp chân của mình và bắt đầu lăn. Tiểu Dục và Lý Y Hợp đứng một bên vừa vỗ tay tán thưởng vừa cười lớn.
Lưu Tử Nghiên và tôi lặng lẽ nhìn bọn nhỏ cười nói vui vẻ, làn gió nhẹ thoảng qua, những lo lắng và nghi ngờ của tôi dần bị thổi bay, mọi thứ thật đẹp.
Cho đến một giây trước khi chuông điện thoại vang lên, tôi vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí yên bình này, giây tiếp theo, khói mù nhanh chóng ập đến.
“Là anh.” – Giọng nói của Lý Thanh Yến từ bên kia truyền qua, không phải anh ấy và La Thư Ngữ đang hẹn hò sao? Sao nghe giọng lại có chút tức giận?
“Bây giờ chắc em đang ở công viên nhỉ?” – Anh ấy hỏi.
“Đúng rồi, sao anh biết vậy?”
“Em ra đây một chút, anh đang ở chòi nghỉ mát ngay lối ra của vào công viên.”
“Nhưng mà…” – Tôi vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc có chuyện gì, anh ấy đã trực tiếp cúp máy.
Tôi nhìn màn hình đen kịt, do dự một chút, vẫn nên nói với Lưu Tử Nghiên một tiếng, nói rằng tôi sẽ về sớm. Tôi liếc mắt nhìn đám trẻ phía xa, sau đó xoay người rời đi.
Tôi đi nhanh đến chòi nghỉ mát, từ xa đã thấy Lý Thanh Yến ở đó, chỉ thấy anh ấy sốt ruột đi tới đi lui trong chòi, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như thế này.
“Sao anh biết chúng tôi ở đây?”
“Bảo vệ của tiểu khu nói cho anh, bác ấy nghe bọn em nói chuyện.” – Tốc độ nói của anh ấy rất nhanh, như thể nếu trễ thêm một giây anh ấy sẽ quên mất câu trả lời vậy.
Ồ! Chẳng trách! Thì ra cảm giác vừa nãy là đến từ bảo vệ.
Tôi như trút được gánh nặng, hỏi: “Không phải anh và La…”
“Đó là có ý gì?” – Anh ấy không đầu không đuôi hỏi một câu.
“Cái gì có ý gì?”
“Em không phải là Tống Cẩm Du! Đó là có ý gì? Em không phải là Tống Cẩm Du thì là ai?!” – Anh ấy hỏi tôi với tốc độ bắn súng – “Đây có phải là một cái cớ mới để từ chối người khác không?”
Thấy anh kích động, tôi muốn mở miệng khuyên giải an ủi, nhưng anh ấy căn bản không cho tôi cơ hội giải thích.
“Cho dù là cái cớ để từ chối anh, tại sao lại do người khác nói cho anh?! Hay là ngay cả dũng khí tự mình từ chối của em cũng không có?!”
“Tôi không phải là Tống Cẩm Du.” – Sau khi anh ấy dứt lời, cuối cùng tôi đã nói câu này – “Bây giờ chính miệng tôi nói với anh, anh có thể tin rồi chứ?”
Đứng đối diện với tôi, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt nửa ngạc nhiên và nửa đau đớn, nhưng cho dù dưới tình huống kích động này, anh vẫn giữ được sự lí trí vốn có của mình.
Anh không hỏi liên tục nữa, môi mấp máy, như thể đang nuốt từng lời nói sắp đến bên miệng xuống.
Nhìn dáng vẻ của anh ấy bây giờ, tôi liền hiểu rằng, có lẽ La Thư Ngữ đã nói với anh ấy tất cả những gì mà tôi đã kể.
Như vậy cũng tốt, cứ cắt đứt suy nghĩ của anh ấy như thế này đi, từ giờ tôi cũng không phải lo lắng về chuyện này nữa, phải không?
Nhưng mà… Khiến anh ấy đau đớn và khó hiểu như vậy… đây có thực sự là điều tôi muốn?
Nhưng mà… Tôi có thể làm gì đây?
Tôi cái gì cũng không làm được…
Sau khi đi qua 60 mùa xuân hạ thu đông, trải qua 60 năm bi hoan ly hợp, tôi tưởng rằng mình đã sớm không còn mong đợi và cảm động gì với thế giới này nữa.
Nhưng không, ông trời không tha cho tôi, ông ấy khiến tôi hồi sinh, khiến tôi có một cuộc sống tươi mới và cơ thể trẻ trung lần nữa!
Sinh mạng có ý nghĩa trở lại, cuộc sống lại có có hy vọng và niềm vui, tinh thần tỉnh táo, cơ thể khỏe mạnh, tất cả những điều đó khiến tôi biết ơn và trông chờ vào một tương lai viên mãn.
Nhưng mà, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi nhận ra được sự đáng sợ của cuộc sống mới này…
Tim của tôi… đang đập mạnh…
Người đàn ông trước mặt rõ ràng chỉ là một cái tên trong trí nhớ, nhưng bây giờ anh ấy đang thực sự đứng trước mặt tôi, không phải tưởng tượng, không phải viển vông, anh ấy là một người bằng xương bằng thịt, có tình cảm, là một người chân thực.
Tôi không thể xem nhẹ nhịp tim của mình khi đối mặt với người đàn ông này.
Nhưng…
“Có lẽ anh đã biết toàn bộ mọi chuyện từ Thư Ngữ rồi, không cần tôi phải nhắc lại đâu nhỉ.” – Giọng tôi bình tĩnh và lạnh lùng, nghe không chút dao động, rất tốt.
“Anh…” – Lý Thanh Yến vội vàng lên tiếng, nhưng giống như bị cái gì chặn lại, đột nhiên im bặt.
“Ước nguyện bây giờ của tôi, là giúp Y Hợp và Tinh Nam lớn lên một cách vui vẻ hạnh phúc, để bọn họ có cuộc sống không giống như kiếp trước. Còn về bác sĩ Lý, vì anh là người rất quan trọng với Lý Y Hợp, tôi hy vọng… anh cũng có thể hạnh phúc.”
“Nếu như anh không hạnh phúc thì sao?” – Anh ấy hơi tức giận hỏi ngược lại.
Tôi cố gắng kìm chế đôi mắt đang cay cay, cố gắng bình tĩnh: “Vậy thì ít nhất, đừng ra nước ngoài.”
“Đừng ra nước ngoài?”
“Đừng hiểu nhầm. Tôi nói như vậy cũng là vì Lý Y Hợp, sau này thằng bé lớn lên, ông bà ngoại không còn nữa, anh đi thì thằng bé sẽ rất buồn, nếu ngay cả anh cũng đi thì nó sẽ không còn một người thân nào nữa.”
Tôi chỉ nói với La Thư Ngữ rằng, kiếp trước Lý Thanh Yến ra nước ngoài sau khi Lý Y Hợp trưởng thành và không bao giờ trở lại, nhưng không nói cho cô ấy biết về kết cục của Thanh Yến.
Đôi mắt anh ấy tìm kiếm trên khuôn mặt tôi một cách cẩn thận, cố gắng tìm ra một kẽ hở cho dù là rất nhỏ. Nhưng cuối cùng anh ấy thất vọng, giọng nói trở nên trầm hơn: “Anh nhất định phải đi!”
“Tại sao…”
Lần đầu tiên tôi nhận ra, lý do anh ấy ra nước ngoài có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ, nhưng chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh ở đằng xa!
Tôi giật mình và bước ra khỏi chòi gần như theo bản năng.
Tiếng la hét không dừng lại mà trở nên gấp rút hơn.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy hai từ "cứu" và "đứa trẻ" xen lẫn trong tiếng la hét. Mí mắt tôi giật điên cuồng, không đợi Lý Thanh Yến kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra tôi đã ngay lập tức chạy về hướng đó, Lý Thanh Yến cũng đi theo.
Tiếng cầu cứu càng ngày càng gần, âm thanh đó… Chính là Lưu Tử Nghiên!
Tôi cảm thấy da đầu mình tê rần, trong đầu chỉ còn tiếng la hét và tiếng kêu cứu lớn của cô ấy. Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi rẽ sang một con đường, cuối cùng cũng nhìn thấy Lưu Tử Nghiên. Cô ấy đang ôm hai đứa nhỏ trong lòng, khóc lớn kêu cứu.
Lâm Thục Tĩnh kéo những người bên cạnh để nhờ sự giúp đỡ: “Cho tôi mượn điện thoại được không!”
“Cho tôi mượn điện thoại được không!”
Nhìn thấy tôi, cô ấy lao đến ngay lập tức, giật túi xách của tôi và lôi điện thoại ra gọi công an ngay tức khắc.
Tôi vẫn còn bàng hoàng, lúc này mới nhìn thấy hai đứa trẻ trong lòng Lưu Tử Nghiên là Diêu Tinh Nam và Diêu Tông Thịnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Tôi vội vàng hỏi Lưu Tử Nghiên.
Diêu Tinh Nam nghe thấy giọng tôi liền nhào ra từ trong lòng Lưu Tử Nghiên: “Mẹ!”
“Tôi không biết! Tôi… tôi vừa lơ đãng một chút thì hai người đàn ông không biết ở đâu chui ra đột nhiên bế Lý Y Hợp và Tiểu Dục chạy đi! Tôi, chỉ có một mình tôi, tôi phải giữ hai đứa nhỏ, bọn họ đã chạy ra cửa sau của công viên rồi!”
“Thằng bé Y Hợp?” – Lý Y Hợp nghe hiểu, ngay lập tức có chút sững sờ.
“Có phải là bọn buôn người không?” – Lưu Tử Nghiên nước mắt chảy dài, kinh sợ nhìn chúng tôi.
Lâm Thục Tĩnh nói rõ địa chỉ của chúng tôi cho công an, cố gắng nói hết những gì bản thân biết cho họ. Sau khi cúp điện thoại, cô ấy tham gia vào cuộc đối thoại của chúng tôi: “Lúc nãy trên đường tôi bị người hâm mộ quấn lấy. Theo tình huống này, hai kẻ đó rất quen thuộc trong việc bắt trộm trẻ em, chắc là bọn buôn người. Công an sẽ sớm hành động. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên chia ra thành bốn nhóm, Tử Nghiên và bọn trẻ ở nguyên chỗ cũ đợi công an, ba người chúng ta sẽ đến ga tàu, bến xe và những nơi khác để tìm người."
Lưu Tử Nghiên và Lý Thanh Yến gần như cùng lúc đồng ý với cách làm này, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ở trong tiểu khu tôi đã bắt đầu có cảm giác bị nhìn chằm chằm, sự lo lắng cả ngày dài, và…
Tầm mắt đột nhiên dừng trên người Diêu Tinh Nam ở trong lòng – Trang phục gấu trúc!
Tất cả những suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi cùng nhau tụ hợp lại một chỗ, một câu trả lời mơ hồ hiện ra!
Tôi đưa Tinh Nam cho Lý Thanh Yến, lấy điện thoại ra.
“Là tôi! Anh có ở công ty không?”
“Thư ký Cao đã về chưa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook