Mục Nhã Huệ là mang theo nhiệm vụ tới thành Vân Đô. Sau khi giải quyết chuyện Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương xong, Mục Nhã Huệ kéo Mạc Như Nghiên vào thư phòng.
“Mạc tỷ tỷ, Hoàng Hậu nương nương bảo muội truyền cho tỷ, nổi gió rồi.” Mục Nhã Huệ cũng không hiểu thâm ý lời này lắm. Tuy loáng thoáng đoán được một chút, nhưng lại không dám nghĩ sâu.
Sắc mặt Mạc Như Nghiên thay đổi, nhìn về phía Mục Nhã Huệ: “Nhã Huệ, Hoàng hậu nương nương có khỏe không? Tình hình ở hậu cung thế nào, có gặp phải uy hiếp gì không?”
“Cái này…” Mục Nhã Huệ do dự một chút, nghĩ một lát rồi vẫn nói, “Kỳ thật muội cũng không rõ lắm. Mạc tỷ tỷ tỷ có biết không, từ hai năm trước hoàng huynh đã chiêu mộ hậu cung, rất nhiều điều đã thay đổi. Muội chỉ có thể xác định một điều là, đến nay, Hoàng Hậu nương nương không có điểm vào để bị hoàng huynh lấy cớ khó dễ cả.”
Đến Nhã Huệ cũng cảm thấy có nguy hiểm, nhắc tới bị làm khó dễ, tình cảnh của Mộ Dung Quân thật sự tốt sao? Mạc Như Nghiên xoay người, ngó ra ngoài cửa sổ, không nhịn được lộ ra nụ cười cười khổ.
Quả nhiên, vẫn không thể kiên trì quá mười năm! Mạc Như Nghiên vốn cho rằng, với giao tình của tân hoàng và Hạ Trăn, có một số việc có thể trì hoãn, ít nhất cũng không đến nhanh như vậy.
Nhưng mà hiện nay, chỉ mới năm năm mà thôi, mưa gió Đế đô, đã tới rồi.
“Còn có, Mạc tỷ tỷ, mục đích lần này muội tới, chủ yếu là phụng mệnh ý chỉ của Thánh Thượng, dẫn Mộ Dung Tể Tướng và Tể tướng phu nhân về Đế đô.” Chuyện này không tính là Mục Nhã Huệ tự động xin đi giết giặc, làm chuyện vô tích sự. Dù sao tân hoàng có suy nghĩ gì, Mục Nhã Huệ căn bản không thể nào biết được, cũng không cầu được cơ hội nào.
Chỉ là, phần công việc này vẫn rơi lên trên đầu Mục Nhã Huệ. Hơn nữa, chỉ có một mình Mục Nhã Huệ đến thành Vân Đô, Hồ Khôn Bạch cũng không thể đi theo.
“Vậy Thánh Thượng khôn nói, sau khi đưa Mộ Dung Tể tướng và phu nhân về, sẽ sắp xếp thế nào không? Là phong quan thêm tước, hay vẫn gác lại?” Không tự giác, trong lời Mạc Như Nghiên nói ra liền mang theo chút châm chọc.
Mục Nhã Huệ dừng lại một chút, lắc đầu: “Muội cũng không biết. Nhưng mà muội nghe Hồ Khôn Bạch nói, gần đây hoàng huynh đang xử lý vây cánh.
“Là xử lý họ ngoại hả!” Vây cánh? Mạc Như Nghiên cười lạnh một tiếng, thật sự không thể chấp nhận lý do thoái thác của Mục Nhã Huệ rồi.
Mục Nhã Huệ cúi đầu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng. Họ ngoại, vĩnh viễn là vấn đề trọng tâm không đổi. Nhưng thật sự muốn xử lý, chỉ có họ ngoại sao?
“Vậy Hồ gia thì sao? Thánh Thượng tính xử lý thế nào?” Bỏ qua Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân không nói, có quan hệ nhất với Mạc Như Nghiên, cũng chỉ có Mục Nhã Huệ thôi.
Làm con dâu Hồ gia, Mạc Như Nghiên quan tâm tới, là Mục Nhã Huệ có thể vì vậy mà chịu liên lụy không.
Mục Nhã Huệ tiếp tục lắc đầu. Nàng cũng không biết. Không phải Hồ Khôn Bạch chưa từng nói với nàng, cũng không phải chính nàng không nghĩ tới. Chỉ là… Lòng vua khó dò, tân hoàng lúc này không phải là vị hoàng huynh kia rồi.
Không nhận được đáp án phía Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên không chút ngoài ý muốn. Như thế, cũng chỉ còn một vấn đề cuối rồi.
“Tiên hoàng đâu? Hiện nay ông ta ở đâu?” Không có bất cứ dự liệu nào, Mạc Như Nghiên xoay người, bình tĩnh hỏi Mục Nhã Huệ.
“Tiên hoàng ông ấy…” Mục Nhã Huệ không phải không biết, vì sao đột nhiên Mạc Như Nghiên hỏi tới Tiên hoàng. Nhưng mà, nàng vẫn trả lời lại, “Tiên hoàng mấy ngày gần đây bệnh nặng, sợ là không chịu được quá nửa tháng. Ngự y cũng bó tay, Thái Hậu nương nương cùng Hoàng thái phi ngày đêm hầu hạ bên cạnh. Nhưng, vẫn không có chuyển biến tốt.”
Không thấy tốt… Thật lâu sau đó, Mạc Như Nghiên gật gật đầu. Lúc xoay người, trên mặt cũng đã nghiêm trọng.
Lúc Mạc Như Nghiên đối diện với Mộ Dung Tể tưởng, trong phòng chỉ có Hạ Trăn. Những người khác, đều để ra ngoài.
Tin tức Mục Nhã Huệ mang đến, hiển nhiên là nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Tể tướng. Nhưng mà, quả thật không vượt ra ngoài ý liệu của hai người.
Nghe xong Mạc Như Nghiên nói lại, Mộ Dung Tể tướng vẫn chưa tỏ thái độ gì, mà trực tiếp nhìn về phía Hạ Trăn: “Hạ tướng quân thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Hạ Trăn, từ khi Mạc Như Nghiên nói câu “Tân hoàng có chỉ”, liền không thay đổi gì. Giờ phút này bị Mộ Dung Tể tướng hỏi liền đăm chiêu suy nghĩ, hắn lắc đầu, không nhiều lời.
Hạ Trăn không nguyện nói, Mộ Dung Tể Tướng cùng không thúc giục. Ngược lại nhìn về phía Mạc Như Nghiên, trầm tư nói: “Vậy tướng quân phu nhân thì sao? Có thể có kế sách ứng đối không?”
“Mộ Dung Tể tướng thật xem trọng ta rồi.” Trên mặt Mạc Như Nghiên lộ ra bất đắc dĩ cùng cười khổ, không chút biểu hiện nàng bất lực với chuyện này, “Tình cảnh của chúng ta, giống như vẫn trong tay người khác. Muốn xoay người vượt qua, sợ là không đơn giản như vậy.”
“Quả thật không đơn giản.” Gật đầu với Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng sờ sờ râu, thở dài, “Nhưng mà không đơn giản cũng phải nghĩ cách đối mặt. Bây giờ, cũng không có Thái Tử điện hạ thứ hai che chở các ngươi.”
Lúc Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tới trước mặt, Mộ Dung Tể tướng không che giấu gì cả. Mà trên thực tế, ông cũng không có chút kiêng kị gì, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Chuyện cực kì tàn khốc, nhưng Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tất phải đối mặt với thực tế. Tân hoàng tuy không phải Tiên hoàng, nhưng bên cạnh bọn họ quả thật sẽ không xuất hiện một vị Thái Tử điện hạ lần thứ hai nữa.
“Trò sẽ hộ tống Thầy cùng sư mẫu về Đế đô.” Hạ Trăn đột nhiên mở miệng, khiến cho Mộ Dung Tể tướng cùng Mạc Như Nghiên sửng sốt.
“Không được.” Mộ Dung Tể tướng lắc đầu, trịnh trọng nhìn Hạ Trăn, “Ai cũng có thể theo lão phu về Đế đô. Chỉ có ngươi, không thể.”
“Nhưng mà Thầy, tân hoàng đã từng hứa với trò…” Hạ Trăn còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Tể tướng ngắt lời.
“Mặc kệ tân hoàng đã từng hứa hẹn với ngươi cái gì, hiện nay cũng không cần tin là thật. Nhớ năm đó tiên hoàng hứa hẹn với lão phu thế nào không, nước không mất, nhà không chết, Mộ Dung gia sẽ không suy bại?” Mộ Dung tể tướng lắc đầu, giọng nói trầm trọng, nhưng cũng mang theo mạnh mẽ làm cho người ta không thể nào bỏ qua, “Cho nên, ai ở thành Vân Đô cũng có thể đến Đế đô. Chỉ có ngươi, Thanh Viễn tướng quân, sống chết phải thủ ở thành Vân Đô, lãnh đạo các tướng sĩ Tây Bắc quân, một bước cũng không bước vào Đế đô.”
Hạ Trăn im lặng. Năm năm nay, hắn chưa từng về Đế đô. Cũng không phải không thể đi, mà là không cần thiết phải đi. Hắn vẫn luôn cho rằng, hắn cùng tân hoàng, sẽ không có khả năng tồn tại những nghi kị kia. Ít nhất lúc hắn còn sống, tân hoàng không có khả năng kiêng kị hắn như tiên hoàng kiêng kị Tây Bắc quân, không có khả năng không chấp nhận được sự tồn tại của Tây Bắc quân.
Cho dù Như Nghiên vẫn nhắc nhở hắn, cho dù Lăng Phong thường xuyên có ý thay đổi suy nghĩ của hắn, nhưng Hạ Trăn vẫn kiên quyết, nhận định lời hứa của hắn cùng tân hoàng lúc đó.
Chỉ là hiện nay, hứa hẹn không còn, tình nghĩa sống chết của hắn cùng tân hoàng, lại tính thế nào?
“Kì thật…” Ngay tại lúc Hạ Trăn im lặng, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên mở miệng, “Để Hạ Trăn đưa Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân về Đế đô, không hẳn là một chuyện tốt.”
“Thanh Viễn tướng quân phu nhân!” Mộ Dung Tể tướng nhíu mày, lạnh lùng quát. Hiện nay không nên nói đùa, thời gian sống còn, sao có thể để Hạ Trăn về Đế đô được?
“Mộ Dung Tể tướng chưa trải qua ngày đó Thái tử điện hạ vì Hạ Trăn, vì Tây Bắc quân, tình nguyện đứng đối đầu với tiên hoàng.” Tuy nói như vậy cực kì vô lý, nhưng Mạc Như Nghiên vẫn mở miệng, “Ngày đó Thái tử điện hạ đã từng cầu xin tiên hoàng, nếu như tiên hoàng đồng ý buông tha Hạ Trăn, hắn có thể không làm Thái Tử, không cần ngôi vị hoàng đế. Lời nói khẩn thiết kiên định tình nghĩa như vậy, ta tin tưởng, hiện giờ tân hoàng cũng không quên.”
Vì lời Mạc Như Nghiên nói, sắc mặt Mộ Dung Tể tướng thay đổi. Dù cho trong lòng biết không thể, lại vẫn không khỏi vì câu nói này mà nghĩ khác. Nếu như lúc trước Thái tử điện hạ có thể vì Hạ Trăn làm đến nước đó, vậy có phải thể hiện, toàn bộ đều có thể con đường sống không?
“Nếu như lúc đó không có Thái tử điện hạ phù hộ, chúng ta sẽ không có khả năng thuận lợi rời khỏi Đế đô. Thái Tử điện hạ vì Hạ Trăn, không tiếc bại lộ con bài chưa lật của mình, động đến cung thủ của tiên hoàng. Cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy, ta không tin, tân hoàng lại không nhớ rõ.” Mạc Như Nghiên nói xong liền nhìn về phía Hạ Trăn, mang theo giọng điệu quyết tâm, nói, “Mà nay, tiên hoàng vẫn còn sống, Hạ Trăn một mình trở về Đế đô, ta muốn cược một lần, xem xem tân hoàng rốt cuộc muốn tính sao.”
“Nếu thua thì sao?” Không thể phủ nhận, Mộ Dung Tể tướng bị lời Mạc Như Nghiên nói cho kinh ngạc rồi. Nhưng muốn nói bị thuyết phục thành công, còn hơi xa.
Mộ Dung Tể tướng đã từng đứng trong hàng quyền thần hơn mười năm, ông hiểu biết rõ quân uy khó dò thế nào hơn bất cứ ai khác. Tâm đế vương, liền giống như đám mây chân trời, sóng gió có thể thay đổi bất ngờ, bọn họ căn bản không thể suy đoán được.
Nếu như hiện nay tân hoàng vẫn là Thái Tử, Mộ Dung Tể tướng không chút do dự sẽ ủng hộ Hạ Trăn về Đế đô. Nhưng, bây giờ Thái Tử đã là tân hoàng, mà còn là tân hoàng đăng cơ hơn năm năm.
Vẫn là câu nói kia, tâm Thánh Thượng, không thể đoán, không thể đoán…
“Thua cũng chỉ là chết.” Đáp lại Mộ Dung Tể tướng, là bộ dáng kiên định của Hạ Trăn, “Nếu như Tây Bắc quân nhất định không thoát khỏi việc này, chết sớm hay chết muộn, có gì khác?”
“Đương nhiên có khác.”Mộ Dung Tể tướng vỗ bàn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Chỉ cần Tây Bắc quân không mất, ngươi liền sống êm đẹp trên đời này. Chỉ cần ngươi không tiến vào Đế đô, liền có thể thủ ở thành Vân Đô này một đời không lo nghĩ. Lão phu nói rõ như vậy, ngươi nghe có hiểu không?”
“Hiểu.” Hạ Trăn gật gật đầu, coi như không thấy Mộ Dung Tể tướng tức giận, lại lắc lắc đầu, “Nhưng học trò không dám gật bừa.”
“Ngươi…” Mộ Dung Tể tướng tức giận trực tiếp đổi mặt, giận đến trừng mắt nhìn Hạ Trăn, “Ngươi có thể bớt cái tính thẳng thắn kia đi, học chút biết ứng biến, biết đưa đẩy chút không? Ngươi có biết, hiện nay không đơn thuần là sống chết của ngươi, sau lưng ngươi còn có hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ.”
“A… đúng rồi, còn có phu nhân ngươi, con ngươi, cha mẹ cùng người nhà bọn họ. Ngươi muốn mang theo bọn họ cùng nhau xuống hoàng tuyền?” Mộ Dung Tể tướng càng nói càng tức giận, chỉ vào Mặc Như Nghiên quát.
Bây giờ, Mạc Như Nghiên không nói gì, bình tĩnh đứng ở đó, đợi Mộ Dung Tể tướng cùng Hạ Trăn tranh cãi xong xuôi.
Hạ Trăn cũng trầm mặc. Không phải không có lời nào để nói, nhưng trong lòng vẫn biết rõ.
“Hạ Trăn à…” Trong phòng im lặng, khiến cho Mộ Dung Tể tướng hạ bớt lửa giận, cũng khiến cho Mộ Dung Tể tướng cảm thán thản nhiên nói ra, “Ngươi có biết vì sao lão phu vẫn luôn ở thành Vân Đô không chịu rời đi không? Chính là vì lão phu tin ngươi, tin Tây Bắc quân. Có các ngươi ở đây, lão phu liền tin tưởng cuộc sống tốt đẹp vẫn còn. Nhưng mà, hiện nay ngươi lại ngồi ở đây nói với lão phu, ngươi không sợ chết, lại còn vội vàng về Đế đô tìm chết?”
“Đúng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nhưng, ngươi thì khác. Thân là Thanh Viễn đại tướng quân được dân chúng kính yêu, cái chết của ngươi không thể nhẹ tựa lông hồng, tất phải nặng như núi Thái Sơn. Mặc kệ là tiên hoàng hay tân hoàng, bọn họ cũng không thể quyết định sống chết của ngươi, cũng khôn có tư cách đó.” Những lời này của Mộ Dung Tể tướng, là đại nghịch bất đạo. Nhưng, ông không sợ, cũng không lo.
Vì Hạ Trăn, vì Tây Bắc quân, vì hi vọng của dân chúng Thanh Vân quốc, Mộ Dung Tể tướng sớm đã không để ý tới sống chết, căn bản không thèm để ý bị Thánh Thượng hỏi tội hoặc là chặt đầu. Ông không sợ!
"Mộ Dung Tể tướng!" Mạc Như Nghiên kinh hô một tiếng, nhìn chung quanh một chút, cẩn thận nghe ngóng ngoài cửa cùng xung quanh mình, xác định không có gì lạ, lúc này mới đè thấp thanh âm khuyên nhủ, "Vẫn mong Mộ Dung Tể tướng cẩn thận lời nói."
"Không thể." Mộ Dung Tể tướng vung tay lên, sang sảng cười to, "Nếu như ở thành Vân Đô, ở phủ Thành Chủ, lão phu không thể nói thoải mái, thì cũng không có nơi khác có thể tùy ý nói chút lời trong lòng rồi."
Đối mặt Mộ Dung Tể tướng không hề che dấu tín nhiệm, Mạc Như Nghiên than nhẹ một tiếng, hướng ra cửa: "Ta vẫn nên đi bên ngoài xem thử thôi! Như vậy Mộ Dung Tể tướng có nói chuyện thế nào, mới có thể an tâm được."
Nhìn Mạc Như Nghiên hành động, Mộ Dung Tể tướng vốn sửng sốt, lập tức nhìn về phía Hạ Trăn: "Phu nhân hiền lương thục đức như vậy, ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn nàng hương tan ngọc nát?"
Hạ Trăn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nắm chặt quả đấm, gằn từng chữ nói: "Nàng sẽ không chết ở trước mặt ta."
"Này cũng chỉ là ngươi mong đợi thôi. Đợi cho ngươi đến đế đô, nàng có chết ở trước mặt ngươi hay không, liền không phải ngươi có thể quyết định cùng nắm chắc rồi." Mộ Dung Tể tướng than nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm, tiến sát vào Hạ Trăn nói, "Có thể chiếm đất làm vua, cần gì phải đi chịu chết? Thành Vân Đô, là nơi ngươi có thể quyết định sống chết của tướng quân phu nhân, cũng là nơi duy nhất."
"Thầy!" Bốn chữ chiếm đất làm vua, sao lại nói đại nghịch bất đạo vậy? Hạ Trăn không dám tin nhìn Mộ Dung Tể tướng.
Mộ Dung Tể tướng không chút phật lòng, nhàn nhã cùng ung dung: "Ngươi nghe không có lầm, lão phu chính là có ý kia."
Cũng có lẽ là người đến lúc sắp chết, rất nhiều suy nghĩ trước kia không dám nghĩ, không dám nói, Mộ Dung Tể tướng đều lạnh nhạt đối mặt rồi.
"Lão phu rất rõ ràng, lần này về đế đô sẽ là cảnh ngộ thế nào. Tân hoàng là muốn mượn từ lão phu, quyền thế để áp chế những ngoại thích trong triều. Cho dù là thăng quan tiến tước cũng được, dù là lao tù cũng được, lão phu cũng phụng bồi. Nhưng Thanh viễn tướng quân ngươi, lão phu không phục, cũng không nhận mệnh." Trên mặt Mộ Dung Tể tướng một vẻ tiêu sái, mang theo ý không để ý sống chết. Nhưng cùng lúc đó, cũng mang theo mong đợi cực kì cao đối với Hạ Trăn.
"Thầy, học trò. . ." Hạ Trăn rất muốn nói, hắn đảm đương không nổi mong đợi cùng kì vọng cao như vậy. Nhưng chống lại ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của Mộ Dung Tể tướng, hắn lại có thế nào cũng nói không nên lời.
"Không cần nhiều lời." Mộ Dung Tể tướng khoát tay, ngăn lời Hạ Trăn định nói, "Nếu như ngươi thật sự lo lắng như vậy, cứ ở lại lão phu đi trước một bước, về đế đô xem xét tình hình, rồi sẽ truyền tin cho ngươi. Đến lúc đó, đã không có lão phu ngăn cản, ngươi muốn khi nào về đế đô, đều là tự do của ngươi. Lão phu không can thiệp được, cũng không quản được, thế nào?"
Này đã là nhượng bộ lớn nhất Mộ Dung Tể tướng có thể làm ra rồi. Trừ lần đó ra, không còn đường sống khác có thể thương lượng.
Cuối cùng, Hạ Trăn vẫn đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Tể tướng, tạm thời từ bỏ ý nghĩ theo Mộ Dung Tể tướng cùng nhau về đế đô.
Mạc Như Nghiên đứng ở ngoài cửa ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng nổi lên nụ cười yếu ớt. Quả nhiên, Mộ Dung Tể tướng trị được Hạ Trăn.
Không sai, Mạc Như Nghiên cũng không nghĩ muốn Hạ Trăn về đế đô. Tuy nàng rất muốn ủng hộ quyết định của Hạ Trăn, cũng rất muốn bảo vệ lòng kiên định của Hạ Trăn. Nhưng với tân hoàng, nàng không thể tín nhiệm toàn bộ.
Vì vậy, như lời Mộ Dung Tể tướng nói, Hạ Trăn không trở về đế đô, mới đúng là hy vọng sống sót lớn nhất của Tây Bắc quân.
Tân hoàng vẫn chưa nghiêm lệnh Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân khi nào đến đế đô, Mục Nhã Huệ cũng không nóng lòng. Liền ở lại thành Vân Đô hơn nửa tháng, lúc này mới lưu luyến mang theo Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân xuất phát.
Một đường tiễn đưa đến ngoại thành Vân Đô, Mộ Dung Tể tướng để lại mojog phong thư cho Mạc Như Nghiên, nói rõ đợi bọn hắn rời đi, mới được lấy mở ra.
Mạc Như Nghiên trịnh trọng gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Tể tướng.
Nhìn theo đoàn người Mục Nhã Huệ biến mất dần ở ngoài thành, Mạc Như Nghiên đem thư trong tay ra. Thậm chí chưa về đến phủ Thành Chủ, liền mở ra trước mặt mọi người.
Thư Mộ Dung Tể tướng để lại rất đơn giản, chỉ có một câu: "Còn sống, mới có thể nói cái khác."
Mạc Như Nghiên bỗng nhiên nở nụ cười. Đem này phong thư gấp lại, mang về phủ Thành Chủ. Sau đó, đặt ở trên án thư của Hạ Trăn.
Hạ Trăn biết được Mộ Dung Tể tướng để lại thư cho Mạc Như Nghiên, lại không nghĩ rằng Mạc Như Nghiên sẽ đặt ở trước mặt hắn như thế.
Đợi cho tới khi vừa mở ra xem, Hạ Trăn không khỏi trầm mặc rồi.
Lăng Phong cũng nghe từ Mạc Như Nghiên biết được tình hình đế đô bây giờ. Không hề nghi ngờ, hắn cùng Mạc Như Nghiên đứng ở cùng một bên, kiên quyết phản đối Hạ Trăn về đế đô.
Mà tân hoàng ở đế đô xa xôi, sau vài ngày, nhận được mật hàm: "Thanh viễn tướng quân không về."
Không về sao. . . Tân hoàng vẫn treo tâm, rốt cục mới hạ xuống.
Kỳ thật hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn. Hi vọng Hạ Trăn tin tưởng hắn, trở về đế đô. Cũng hi vọng Hạ Trăn không tin tưởng hắn, không trở lại.
Trở về, là tin tưởng hắn sẽ không định Hạ Trăn đắc tội, sẽ không nhân cơ hội sát hại Hạ Trăn. Không trở lại, là tin tưởng hắn căn bản hẳn không làm khó dễ với Tây Bắc quân, bọn họ vẫn còn đang tại tuân thủ lời hứa lúc trước.
Đúng, tân hoàng luôn không quên lời hứa lúc trước. Hắn ở đây, Hạ Trăn ở đây, Tây Bắc quân ở đây.
Cho dù, tâm của hắn đã không còn thuần túy như vậy. Nhưng, hắn sẽ cố gắng giữ vững. Chỉ hy vọng, ngày đó vĩnh viễn không cần đến.
Từ thành Vân Đô về đế đô, không hề gần, đoàn người Mục Nhã Huệ đi một chút nghỉ một chút, rốt cục vào gần cuối năm, đã đến đế đô.
Mộ Dung Tể tướng cùng Tể tướng phu nhân được tân hoàng an trí ở tại phủ đệ Mộ Dung phủ mới tinh.
Không treo bảng "Tể Tướng Phủ", mà là ba chữ to "Mộ Dung phủ", coi như là thay đổi cái gì đó, lại coi như cái gì cũng không thay đổi.
Ngày Mộ Dung Tể tướng về đế đô, liền đề xuất muốn yết kiến tân hoàng. Nhưng mà, bị cự tuyệt rồi.
Người được phái đi phụng dưỡng Mộ Dung Tể tướng nói, tân hoàng có khẩu dụ, Mộ Dung Tể tướng lặn lội đường xa, nhất định đã vất vả mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi ở trong phủ trước, ngày mai hẵng yết kiến.
Tân hoàng nói thì nói như vậy, Mộ Dung Tể tướng nào dám chối từ? Gật gật đầu, liền đáp lại vâng.
Còn chuyện của ngày mai, vẫn để ngày mai rồi nói sau! Nghĩ nhiều vô ích, nghĩ nhiều. . . Cũng không thay đổi được cái gì.
Ngày hôm sau, Mộ Dung phu nhân cùng Mộ Dung Tể tướng tiến vào cung. Chỉ khác là, Mộ Dung Tể tướng đến chỗ tân hoàng, Mộ Dung phu nhân thì đi gặp hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Quân.
Ý chỉ của Mộ Dung Quân, là sáng sớm mới đưa đến Mộ Dung phủ. Thông truyền ý chỉ Thánh Thượng thị vệ không ngăn cản, Mộ Dung phu nhân cứ như vậy đường đường chính chính vào cung.
"Nương." Mấy năm không gặp Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Quân rất nhớ. Nếu không phải biết được Mộ Dung phu nhân ở thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên sẽ thay nàng chiếu cố thật tốt, Mộ Dung Quân sợ là đã sớm phái người đi đem Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân mời về đế đô rồi.
"Tiểu Quân." Cho dù ngoài miệng không nói, Mộ Dung phu nhân sao lại không nhớ nữ nhi duy nhất này được. Ôm Mộ Dung Quân vào trong ngực, nước mắt Mộ Dung phu nhân rơi như mưa, là vui vẻ gặp lại nhau, cũng lâu như vậy tới nay đau lòng cùng nhớ nhung.
Hai mẹ con tán gẫu ngắn gọn xong tình hình gần đây, ngay sau đó, liền cắt vào vấn đề chính.
"Tuy không muốn phụ thân cùng nương trở về đế đô chịu khổ, chỉ là bây giờ, nữ nhi thật sự không thể ngăn Thánh Thượng lại." Mộ Dung Quân khẽ cắn môi, vẫn thẳng thắn nói ra, "Mời hai người trở về, là sai lầm của hoàng thái phi bên kia. Thánh Thượng bởi vậy tự so sánh, liền nghĩ tới trên người hai người."
"Không ngại." Vỗ vỗ tay Mộ Dung Quân, Mộ Dung phu nhân ôn hòa trấn an, "Mấy năm nay ở thành Vân Đô rất khá. Phong cảnh bên ngoài hữu tình, cái gì nên xem cũng đều xem xong, là thời điểm nên về rồi."
"Phụ thân cùng nương ở trên, thứ cho nữ nhi bất hiếu, không thể để hai người an hưởng thụ tuổi già, nữ nhi. . ." Mộ Dung Quân rất rõ ràng, ở lại thành Vân Đô mới đúng là lựa chọn tốt nhất đối với Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân. Nhưng mà, nàng không thể thay đổi ý chỉ của tân hoàng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu nàng lần thứ hai lâm vào cảnh nguy cơ bốn phía, thật là áy náy không kể hết.
"Tiểu Quân." Cắt ngang Mộ Dung Quân tự trách, Mộ Dung phu nhân than nhẹ một tiếng, nói, "Con nghĩ làm phụ mẫu không ray rứt sao? Lúc trước quyết định, là phụ mẫu suy xét không kĩ, nghĩ không đủ."
Nếu như được quay lại lần nữa, Mộ Dung phu nhân quyết định không đáp ứng đem Mộ Dung Quân gả vào phủ Thái Tử. Vinh quang Mộ Dung phủ, đâu cần một nữ tử như Mộ Dung Quân gánh vác? Huống chi, hoàng gia vô tình, bọn họ cũng không phải mới biết ngày đầu, sao lại bị quỷ mê tâm hồn, trông mong đem Mộ Dung Quân đưa vào hoàng gia chứ?
"Nương." Mộ Dung Quân lắc đầu, không khỏi đỏ mắt lên, "Hai người không cần áy náy, nữ nhi đã quyết. Cho dù đến ngày nay, nữ nhi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng cũng không hối hận gả cho Thánh Thượng."
"Con đó. . ." Mộ Dung phu nhân sửng sốt, sau bất đắc dĩ khổ cười ra tiếng. Thân là cung phi, kiêng kị nhất chính là đem tình cảm dành cho đế vương. Nhưng nghe ra ý tứ trong lời Tiểu Quân nói, sợ là thật sự không đường lui rồi.
"Nương, thỉnh thoảng nữ nhi cũng nhớ thời gian ở phủ Thái Tử. Nếu là khi đó không có gả cho Thái Tử điện hạ, mà là đợi Thái Tử điện hạ đăng cơ tái giá tới trong cung, chắc chắn lại là một phen suy nghĩ nữa.” Hoàng cung to như vậy, Mộ Dung Quân tìm không thấy người thứ hai nói những lời trong lòng này. Giờ phút này nhìn thấy Mộ Dung phu nhân, mới dám thổ lộ tiếng lòng.
“Mạc tỷ tỷ, Hoàng Hậu nương nương bảo muội truyền cho tỷ, nổi gió rồi.” Mục Nhã Huệ cũng không hiểu thâm ý lời này lắm. Tuy loáng thoáng đoán được một chút, nhưng lại không dám nghĩ sâu.
Sắc mặt Mạc Như Nghiên thay đổi, nhìn về phía Mục Nhã Huệ: “Nhã Huệ, Hoàng hậu nương nương có khỏe không? Tình hình ở hậu cung thế nào, có gặp phải uy hiếp gì không?”
“Cái này…” Mục Nhã Huệ do dự một chút, nghĩ một lát rồi vẫn nói, “Kỳ thật muội cũng không rõ lắm. Mạc tỷ tỷ tỷ có biết không, từ hai năm trước hoàng huynh đã chiêu mộ hậu cung, rất nhiều điều đã thay đổi. Muội chỉ có thể xác định một điều là, đến nay, Hoàng Hậu nương nương không có điểm vào để bị hoàng huynh lấy cớ khó dễ cả.”
Đến Nhã Huệ cũng cảm thấy có nguy hiểm, nhắc tới bị làm khó dễ, tình cảnh của Mộ Dung Quân thật sự tốt sao? Mạc Như Nghiên xoay người, ngó ra ngoài cửa sổ, không nhịn được lộ ra nụ cười cười khổ.
Quả nhiên, vẫn không thể kiên trì quá mười năm! Mạc Như Nghiên vốn cho rằng, với giao tình của tân hoàng và Hạ Trăn, có một số việc có thể trì hoãn, ít nhất cũng không đến nhanh như vậy.
Nhưng mà hiện nay, chỉ mới năm năm mà thôi, mưa gió Đế đô, đã tới rồi.
“Còn có, Mạc tỷ tỷ, mục đích lần này muội tới, chủ yếu là phụng mệnh ý chỉ của Thánh Thượng, dẫn Mộ Dung Tể Tướng và Tể tướng phu nhân về Đế đô.” Chuyện này không tính là Mục Nhã Huệ tự động xin đi giết giặc, làm chuyện vô tích sự. Dù sao tân hoàng có suy nghĩ gì, Mục Nhã Huệ căn bản không thể nào biết được, cũng không cầu được cơ hội nào.
Chỉ là, phần công việc này vẫn rơi lên trên đầu Mục Nhã Huệ. Hơn nữa, chỉ có một mình Mục Nhã Huệ đến thành Vân Đô, Hồ Khôn Bạch cũng không thể đi theo.
“Vậy Thánh Thượng khôn nói, sau khi đưa Mộ Dung Tể tướng và phu nhân về, sẽ sắp xếp thế nào không? Là phong quan thêm tước, hay vẫn gác lại?” Không tự giác, trong lời Mạc Như Nghiên nói ra liền mang theo chút châm chọc.
Mục Nhã Huệ dừng lại một chút, lắc đầu: “Muội cũng không biết. Nhưng mà muội nghe Hồ Khôn Bạch nói, gần đây hoàng huynh đang xử lý vây cánh.
“Là xử lý họ ngoại hả!” Vây cánh? Mạc Như Nghiên cười lạnh một tiếng, thật sự không thể chấp nhận lý do thoái thác của Mục Nhã Huệ rồi.
Mục Nhã Huệ cúi đầu, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng. Họ ngoại, vĩnh viễn là vấn đề trọng tâm không đổi. Nhưng thật sự muốn xử lý, chỉ có họ ngoại sao?
“Vậy Hồ gia thì sao? Thánh Thượng tính xử lý thế nào?” Bỏ qua Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân không nói, có quan hệ nhất với Mạc Như Nghiên, cũng chỉ có Mục Nhã Huệ thôi.
Làm con dâu Hồ gia, Mạc Như Nghiên quan tâm tới, là Mục Nhã Huệ có thể vì vậy mà chịu liên lụy không.
Mục Nhã Huệ tiếp tục lắc đầu. Nàng cũng không biết. Không phải Hồ Khôn Bạch chưa từng nói với nàng, cũng không phải chính nàng không nghĩ tới. Chỉ là… Lòng vua khó dò, tân hoàng lúc này không phải là vị hoàng huynh kia rồi.
Không nhận được đáp án phía Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên không chút ngoài ý muốn. Như thế, cũng chỉ còn một vấn đề cuối rồi.
“Tiên hoàng đâu? Hiện nay ông ta ở đâu?” Không có bất cứ dự liệu nào, Mạc Như Nghiên xoay người, bình tĩnh hỏi Mục Nhã Huệ.
“Tiên hoàng ông ấy…” Mục Nhã Huệ không phải không biết, vì sao đột nhiên Mạc Như Nghiên hỏi tới Tiên hoàng. Nhưng mà, nàng vẫn trả lời lại, “Tiên hoàng mấy ngày gần đây bệnh nặng, sợ là không chịu được quá nửa tháng. Ngự y cũng bó tay, Thái Hậu nương nương cùng Hoàng thái phi ngày đêm hầu hạ bên cạnh. Nhưng, vẫn không có chuyển biến tốt.”
Không thấy tốt… Thật lâu sau đó, Mạc Như Nghiên gật gật đầu. Lúc xoay người, trên mặt cũng đã nghiêm trọng.
Lúc Mạc Như Nghiên đối diện với Mộ Dung Tể tưởng, trong phòng chỉ có Hạ Trăn. Những người khác, đều để ra ngoài.
Tin tức Mục Nhã Huệ mang đến, hiển nhiên là nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Tể tướng. Nhưng mà, quả thật không vượt ra ngoài ý liệu của hai người.
Nghe xong Mạc Như Nghiên nói lại, Mộ Dung Tể tướng vẫn chưa tỏ thái độ gì, mà trực tiếp nhìn về phía Hạ Trăn: “Hạ tướng quân thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Hạ Trăn, từ khi Mạc Như Nghiên nói câu “Tân hoàng có chỉ”, liền không thay đổi gì. Giờ phút này bị Mộ Dung Tể tướng hỏi liền đăm chiêu suy nghĩ, hắn lắc đầu, không nhiều lời.
Hạ Trăn không nguyện nói, Mộ Dung Tể Tướng cùng không thúc giục. Ngược lại nhìn về phía Mạc Như Nghiên, trầm tư nói: “Vậy tướng quân phu nhân thì sao? Có thể có kế sách ứng đối không?”
“Mộ Dung Tể tướng thật xem trọng ta rồi.” Trên mặt Mạc Như Nghiên lộ ra bất đắc dĩ cùng cười khổ, không chút biểu hiện nàng bất lực với chuyện này, “Tình cảnh của chúng ta, giống như vẫn trong tay người khác. Muốn xoay người vượt qua, sợ là không đơn giản như vậy.”
“Quả thật không đơn giản.” Gật đầu với Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Tể tướng sờ sờ râu, thở dài, “Nhưng mà không đơn giản cũng phải nghĩ cách đối mặt. Bây giờ, cũng không có Thái Tử điện hạ thứ hai che chở các ngươi.”
Lúc Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tới trước mặt, Mộ Dung Tể tướng không che giấu gì cả. Mà trên thực tế, ông cũng không có chút kiêng kị gì, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
Chuyện cực kì tàn khốc, nhưng Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên tất phải đối mặt với thực tế. Tân hoàng tuy không phải Tiên hoàng, nhưng bên cạnh bọn họ quả thật sẽ không xuất hiện một vị Thái Tử điện hạ lần thứ hai nữa.
“Trò sẽ hộ tống Thầy cùng sư mẫu về Đế đô.” Hạ Trăn đột nhiên mở miệng, khiến cho Mộ Dung Tể tướng cùng Mạc Như Nghiên sửng sốt.
“Không được.” Mộ Dung Tể tướng lắc đầu, trịnh trọng nhìn Hạ Trăn, “Ai cũng có thể theo lão phu về Đế đô. Chỉ có ngươi, không thể.”
“Nhưng mà Thầy, tân hoàng đã từng hứa với trò…” Hạ Trăn còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Tể tướng ngắt lời.
“Mặc kệ tân hoàng đã từng hứa hẹn với ngươi cái gì, hiện nay cũng không cần tin là thật. Nhớ năm đó tiên hoàng hứa hẹn với lão phu thế nào không, nước không mất, nhà không chết, Mộ Dung gia sẽ không suy bại?” Mộ Dung tể tướng lắc đầu, giọng nói trầm trọng, nhưng cũng mang theo mạnh mẽ làm cho người ta không thể nào bỏ qua, “Cho nên, ai ở thành Vân Đô cũng có thể đến Đế đô. Chỉ có ngươi, Thanh Viễn tướng quân, sống chết phải thủ ở thành Vân Đô, lãnh đạo các tướng sĩ Tây Bắc quân, một bước cũng không bước vào Đế đô.”
Hạ Trăn im lặng. Năm năm nay, hắn chưa từng về Đế đô. Cũng không phải không thể đi, mà là không cần thiết phải đi. Hắn vẫn luôn cho rằng, hắn cùng tân hoàng, sẽ không có khả năng tồn tại những nghi kị kia. Ít nhất lúc hắn còn sống, tân hoàng không có khả năng kiêng kị hắn như tiên hoàng kiêng kị Tây Bắc quân, không có khả năng không chấp nhận được sự tồn tại của Tây Bắc quân.
Cho dù Như Nghiên vẫn nhắc nhở hắn, cho dù Lăng Phong thường xuyên có ý thay đổi suy nghĩ của hắn, nhưng Hạ Trăn vẫn kiên quyết, nhận định lời hứa của hắn cùng tân hoàng lúc đó.
Chỉ là hiện nay, hứa hẹn không còn, tình nghĩa sống chết của hắn cùng tân hoàng, lại tính thế nào?
“Kì thật…” Ngay tại lúc Hạ Trăn im lặng, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên mở miệng, “Để Hạ Trăn đưa Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân về Đế đô, không hẳn là một chuyện tốt.”
“Thanh Viễn tướng quân phu nhân!” Mộ Dung Tể tướng nhíu mày, lạnh lùng quát. Hiện nay không nên nói đùa, thời gian sống còn, sao có thể để Hạ Trăn về Đế đô được?
“Mộ Dung Tể tướng chưa trải qua ngày đó Thái tử điện hạ vì Hạ Trăn, vì Tây Bắc quân, tình nguyện đứng đối đầu với tiên hoàng.” Tuy nói như vậy cực kì vô lý, nhưng Mạc Như Nghiên vẫn mở miệng, “Ngày đó Thái tử điện hạ đã từng cầu xin tiên hoàng, nếu như tiên hoàng đồng ý buông tha Hạ Trăn, hắn có thể không làm Thái Tử, không cần ngôi vị hoàng đế. Lời nói khẩn thiết kiên định tình nghĩa như vậy, ta tin tưởng, hiện giờ tân hoàng cũng không quên.”
Vì lời Mạc Như Nghiên nói, sắc mặt Mộ Dung Tể tướng thay đổi. Dù cho trong lòng biết không thể, lại vẫn không khỏi vì câu nói này mà nghĩ khác. Nếu như lúc trước Thái tử điện hạ có thể vì Hạ Trăn làm đến nước đó, vậy có phải thể hiện, toàn bộ đều có thể con đường sống không?
“Nếu như lúc đó không có Thái tử điện hạ phù hộ, chúng ta sẽ không có khả năng thuận lợi rời khỏi Đế đô. Thái Tử điện hạ vì Hạ Trăn, không tiếc bại lộ con bài chưa lật của mình, động đến cung thủ của tiên hoàng. Cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy, ta không tin, tân hoàng lại không nhớ rõ.” Mạc Như Nghiên nói xong liền nhìn về phía Hạ Trăn, mang theo giọng điệu quyết tâm, nói, “Mà nay, tiên hoàng vẫn còn sống, Hạ Trăn một mình trở về Đế đô, ta muốn cược một lần, xem xem tân hoàng rốt cuộc muốn tính sao.”
“Nếu thua thì sao?” Không thể phủ nhận, Mộ Dung Tể tướng bị lời Mạc Như Nghiên nói cho kinh ngạc rồi. Nhưng muốn nói bị thuyết phục thành công, còn hơi xa.
Mộ Dung Tể tướng đã từng đứng trong hàng quyền thần hơn mười năm, ông hiểu biết rõ quân uy khó dò thế nào hơn bất cứ ai khác. Tâm đế vương, liền giống như đám mây chân trời, sóng gió có thể thay đổi bất ngờ, bọn họ căn bản không thể suy đoán được.
Nếu như hiện nay tân hoàng vẫn là Thái Tử, Mộ Dung Tể tướng không chút do dự sẽ ủng hộ Hạ Trăn về Đế đô. Nhưng, bây giờ Thái Tử đã là tân hoàng, mà còn là tân hoàng đăng cơ hơn năm năm.
Vẫn là câu nói kia, tâm Thánh Thượng, không thể đoán, không thể đoán…
“Thua cũng chỉ là chết.” Đáp lại Mộ Dung Tể tướng, là bộ dáng kiên định của Hạ Trăn, “Nếu như Tây Bắc quân nhất định không thoát khỏi việc này, chết sớm hay chết muộn, có gì khác?”
“Đương nhiên có khác.”Mộ Dung Tể tướng vỗ bàn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Chỉ cần Tây Bắc quân không mất, ngươi liền sống êm đẹp trên đời này. Chỉ cần ngươi không tiến vào Đế đô, liền có thể thủ ở thành Vân Đô này một đời không lo nghĩ. Lão phu nói rõ như vậy, ngươi nghe có hiểu không?”
“Hiểu.” Hạ Trăn gật gật đầu, coi như không thấy Mộ Dung Tể tướng tức giận, lại lắc lắc đầu, “Nhưng học trò không dám gật bừa.”
“Ngươi…” Mộ Dung Tể tướng tức giận trực tiếp đổi mặt, giận đến trừng mắt nhìn Hạ Trăn, “Ngươi có thể bớt cái tính thẳng thắn kia đi, học chút biết ứng biến, biết đưa đẩy chút không? Ngươi có biết, hiện nay không đơn thuần là sống chết của ngươi, sau lưng ngươi còn có hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ.”
“A… đúng rồi, còn có phu nhân ngươi, con ngươi, cha mẹ cùng người nhà bọn họ. Ngươi muốn mang theo bọn họ cùng nhau xuống hoàng tuyền?” Mộ Dung Tể tướng càng nói càng tức giận, chỉ vào Mặc Như Nghiên quát.
Bây giờ, Mạc Như Nghiên không nói gì, bình tĩnh đứng ở đó, đợi Mộ Dung Tể tướng cùng Hạ Trăn tranh cãi xong xuôi.
Hạ Trăn cũng trầm mặc. Không phải không có lời nào để nói, nhưng trong lòng vẫn biết rõ.
“Hạ Trăn à…” Trong phòng im lặng, khiến cho Mộ Dung Tể tướng hạ bớt lửa giận, cũng khiến cho Mộ Dung Tể tướng cảm thán thản nhiên nói ra, “Ngươi có biết vì sao lão phu vẫn luôn ở thành Vân Đô không chịu rời đi không? Chính là vì lão phu tin ngươi, tin Tây Bắc quân. Có các ngươi ở đây, lão phu liền tin tưởng cuộc sống tốt đẹp vẫn còn. Nhưng mà, hiện nay ngươi lại ngồi ở đây nói với lão phu, ngươi không sợ chết, lại còn vội vàng về Đế đô tìm chết?”
“Đúng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nhưng, ngươi thì khác. Thân là Thanh Viễn đại tướng quân được dân chúng kính yêu, cái chết của ngươi không thể nhẹ tựa lông hồng, tất phải nặng như núi Thái Sơn. Mặc kệ là tiên hoàng hay tân hoàng, bọn họ cũng không thể quyết định sống chết của ngươi, cũng khôn có tư cách đó.” Những lời này của Mộ Dung Tể tướng, là đại nghịch bất đạo. Nhưng, ông không sợ, cũng không lo.
Vì Hạ Trăn, vì Tây Bắc quân, vì hi vọng của dân chúng Thanh Vân quốc, Mộ Dung Tể tướng sớm đã không để ý tới sống chết, căn bản không thèm để ý bị Thánh Thượng hỏi tội hoặc là chặt đầu. Ông không sợ!
"Mộ Dung Tể tướng!" Mạc Như Nghiên kinh hô một tiếng, nhìn chung quanh một chút, cẩn thận nghe ngóng ngoài cửa cùng xung quanh mình, xác định không có gì lạ, lúc này mới đè thấp thanh âm khuyên nhủ, "Vẫn mong Mộ Dung Tể tướng cẩn thận lời nói."
"Không thể." Mộ Dung Tể tướng vung tay lên, sang sảng cười to, "Nếu như ở thành Vân Đô, ở phủ Thành Chủ, lão phu không thể nói thoải mái, thì cũng không có nơi khác có thể tùy ý nói chút lời trong lòng rồi."
Đối mặt Mộ Dung Tể tướng không hề che dấu tín nhiệm, Mạc Như Nghiên than nhẹ một tiếng, hướng ra cửa: "Ta vẫn nên đi bên ngoài xem thử thôi! Như vậy Mộ Dung Tể tướng có nói chuyện thế nào, mới có thể an tâm được."
Nhìn Mạc Như Nghiên hành động, Mộ Dung Tể tướng vốn sửng sốt, lập tức nhìn về phía Hạ Trăn: "Phu nhân hiền lương thục đức như vậy, ngươi nguyện ý trơ mắt nhìn nàng hương tan ngọc nát?"
Hạ Trăn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nắm chặt quả đấm, gằn từng chữ nói: "Nàng sẽ không chết ở trước mặt ta."
"Này cũng chỉ là ngươi mong đợi thôi. Đợi cho ngươi đến đế đô, nàng có chết ở trước mặt ngươi hay không, liền không phải ngươi có thể quyết định cùng nắm chắc rồi." Mộ Dung Tể tướng than nhẹ một tiếng, đè thấp thanh âm, tiến sát vào Hạ Trăn nói, "Có thể chiếm đất làm vua, cần gì phải đi chịu chết? Thành Vân Đô, là nơi ngươi có thể quyết định sống chết của tướng quân phu nhân, cũng là nơi duy nhất."
"Thầy!" Bốn chữ chiếm đất làm vua, sao lại nói đại nghịch bất đạo vậy? Hạ Trăn không dám tin nhìn Mộ Dung Tể tướng.
Mộ Dung Tể tướng không chút phật lòng, nhàn nhã cùng ung dung: "Ngươi nghe không có lầm, lão phu chính là có ý kia."
Cũng có lẽ là người đến lúc sắp chết, rất nhiều suy nghĩ trước kia không dám nghĩ, không dám nói, Mộ Dung Tể tướng đều lạnh nhạt đối mặt rồi.
"Lão phu rất rõ ràng, lần này về đế đô sẽ là cảnh ngộ thế nào. Tân hoàng là muốn mượn từ lão phu, quyền thế để áp chế những ngoại thích trong triều. Cho dù là thăng quan tiến tước cũng được, dù là lao tù cũng được, lão phu cũng phụng bồi. Nhưng Thanh viễn tướng quân ngươi, lão phu không phục, cũng không nhận mệnh." Trên mặt Mộ Dung Tể tướng một vẻ tiêu sái, mang theo ý không để ý sống chết. Nhưng cùng lúc đó, cũng mang theo mong đợi cực kì cao đối với Hạ Trăn.
"Thầy, học trò. . ." Hạ Trăn rất muốn nói, hắn đảm đương không nổi mong đợi cùng kì vọng cao như vậy. Nhưng chống lại ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của Mộ Dung Tể tướng, hắn lại có thế nào cũng nói không nên lời.
"Không cần nhiều lời." Mộ Dung Tể tướng khoát tay, ngăn lời Hạ Trăn định nói, "Nếu như ngươi thật sự lo lắng như vậy, cứ ở lại lão phu đi trước một bước, về đế đô xem xét tình hình, rồi sẽ truyền tin cho ngươi. Đến lúc đó, đã không có lão phu ngăn cản, ngươi muốn khi nào về đế đô, đều là tự do của ngươi. Lão phu không can thiệp được, cũng không quản được, thế nào?"
Này đã là nhượng bộ lớn nhất Mộ Dung Tể tướng có thể làm ra rồi. Trừ lần đó ra, không còn đường sống khác có thể thương lượng.
Cuối cùng, Hạ Trăn vẫn đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Tể tướng, tạm thời từ bỏ ý nghĩ theo Mộ Dung Tể tướng cùng nhau về đế đô.
Mạc Như Nghiên đứng ở ngoài cửa ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng nổi lên nụ cười yếu ớt. Quả nhiên, Mộ Dung Tể tướng trị được Hạ Trăn.
Không sai, Mạc Như Nghiên cũng không nghĩ muốn Hạ Trăn về đế đô. Tuy nàng rất muốn ủng hộ quyết định của Hạ Trăn, cũng rất muốn bảo vệ lòng kiên định của Hạ Trăn. Nhưng với tân hoàng, nàng không thể tín nhiệm toàn bộ.
Vì vậy, như lời Mộ Dung Tể tướng nói, Hạ Trăn không trở về đế đô, mới đúng là hy vọng sống sót lớn nhất của Tây Bắc quân.
Tân hoàng vẫn chưa nghiêm lệnh Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân khi nào đến đế đô, Mục Nhã Huệ cũng không nóng lòng. Liền ở lại thành Vân Đô hơn nửa tháng, lúc này mới lưu luyến mang theo Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân xuất phát.
Một đường tiễn đưa đến ngoại thành Vân Đô, Mộ Dung Tể tướng để lại mojog phong thư cho Mạc Như Nghiên, nói rõ đợi bọn hắn rời đi, mới được lấy mở ra.
Mạc Như Nghiên trịnh trọng gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Mộ Dung Tể tướng.
Nhìn theo đoàn người Mục Nhã Huệ biến mất dần ở ngoài thành, Mạc Như Nghiên đem thư trong tay ra. Thậm chí chưa về đến phủ Thành Chủ, liền mở ra trước mặt mọi người.
Thư Mộ Dung Tể tướng để lại rất đơn giản, chỉ có một câu: "Còn sống, mới có thể nói cái khác."
Mạc Như Nghiên bỗng nhiên nở nụ cười. Đem này phong thư gấp lại, mang về phủ Thành Chủ. Sau đó, đặt ở trên án thư của Hạ Trăn.
Hạ Trăn biết được Mộ Dung Tể tướng để lại thư cho Mạc Như Nghiên, lại không nghĩ rằng Mạc Như Nghiên sẽ đặt ở trước mặt hắn như thế.
Đợi cho tới khi vừa mở ra xem, Hạ Trăn không khỏi trầm mặc rồi.
Lăng Phong cũng nghe từ Mạc Như Nghiên biết được tình hình đế đô bây giờ. Không hề nghi ngờ, hắn cùng Mạc Như Nghiên đứng ở cùng một bên, kiên quyết phản đối Hạ Trăn về đế đô.
Mà tân hoàng ở đế đô xa xôi, sau vài ngày, nhận được mật hàm: "Thanh viễn tướng quân không về."
Không về sao. . . Tân hoàng vẫn treo tâm, rốt cục mới hạ xuống.
Kỳ thật hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn. Hi vọng Hạ Trăn tin tưởng hắn, trở về đế đô. Cũng hi vọng Hạ Trăn không tin tưởng hắn, không trở lại.
Trở về, là tin tưởng hắn sẽ không định Hạ Trăn đắc tội, sẽ không nhân cơ hội sát hại Hạ Trăn. Không trở lại, là tin tưởng hắn căn bản hẳn không làm khó dễ với Tây Bắc quân, bọn họ vẫn còn đang tại tuân thủ lời hứa lúc trước.
Đúng, tân hoàng luôn không quên lời hứa lúc trước. Hắn ở đây, Hạ Trăn ở đây, Tây Bắc quân ở đây.
Cho dù, tâm của hắn đã không còn thuần túy như vậy. Nhưng, hắn sẽ cố gắng giữ vững. Chỉ hy vọng, ngày đó vĩnh viễn không cần đến.
Từ thành Vân Đô về đế đô, không hề gần, đoàn người Mục Nhã Huệ đi một chút nghỉ một chút, rốt cục vào gần cuối năm, đã đến đế đô.
Mộ Dung Tể tướng cùng Tể tướng phu nhân được tân hoàng an trí ở tại phủ đệ Mộ Dung phủ mới tinh.
Không treo bảng "Tể Tướng Phủ", mà là ba chữ to "Mộ Dung phủ", coi như là thay đổi cái gì đó, lại coi như cái gì cũng không thay đổi.
Ngày Mộ Dung Tể tướng về đế đô, liền đề xuất muốn yết kiến tân hoàng. Nhưng mà, bị cự tuyệt rồi.
Người được phái đi phụng dưỡng Mộ Dung Tể tướng nói, tân hoàng có khẩu dụ, Mộ Dung Tể tướng lặn lội đường xa, nhất định đã vất vả mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi ở trong phủ trước, ngày mai hẵng yết kiến.
Tân hoàng nói thì nói như vậy, Mộ Dung Tể tướng nào dám chối từ? Gật gật đầu, liền đáp lại vâng.
Còn chuyện của ngày mai, vẫn để ngày mai rồi nói sau! Nghĩ nhiều vô ích, nghĩ nhiều. . . Cũng không thay đổi được cái gì.
Ngày hôm sau, Mộ Dung phu nhân cùng Mộ Dung Tể tướng tiến vào cung. Chỉ khác là, Mộ Dung Tể tướng đến chỗ tân hoàng, Mộ Dung phu nhân thì đi gặp hoàng hậu nương nương, Mộ Dung Quân.
Ý chỉ của Mộ Dung Quân, là sáng sớm mới đưa đến Mộ Dung phủ. Thông truyền ý chỉ Thánh Thượng thị vệ không ngăn cản, Mộ Dung phu nhân cứ như vậy đường đường chính chính vào cung.
"Nương." Mấy năm không gặp Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Quân rất nhớ. Nếu không phải biết được Mộ Dung phu nhân ở thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên sẽ thay nàng chiếu cố thật tốt, Mộ Dung Quân sợ là đã sớm phái người đi đem Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân mời về đế đô rồi.
"Tiểu Quân." Cho dù ngoài miệng không nói, Mộ Dung phu nhân sao lại không nhớ nữ nhi duy nhất này được. Ôm Mộ Dung Quân vào trong ngực, nước mắt Mộ Dung phu nhân rơi như mưa, là vui vẻ gặp lại nhau, cũng lâu như vậy tới nay đau lòng cùng nhớ nhung.
Hai mẹ con tán gẫu ngắn gọn xong tình hình gần đây, ngay sau đó, liền cắt vào vấn đề chính.
"Tuy không muốn phụ thân cùng nương trở về đế đô chịu khổ, chỉ là bây giờ, nữ nhi thật sự không thể ngăn Thánh Thượng lại." Mộ Dung Quân khẽ cắn môi, vẫn thẳng thắn nói ra, "Mời hai người trở về, là sai lầm của hoàng thái phi bên kia. Thánh Thượng bởi vậy tự so sánh, liền nghĩ tới trên người hai người."
"Không ngại." Vỗ vỗ tay Mộ Dung Quân, Mộ Dung phu nhân ôn hòa trấn an, "Mấy năm nay ở thành Vân Đô rất khá. Phong cảnh bên ngoài hữu tình, cái gì nên xem cũng đều xem xong, là thời điểm nên về rồi."
"Phụ thân cùng nương ở trên, thứ cho nữ nhi bất hiếu, không thể để hai người an hưởng thụ tuổi già, nữ nhi. . ." Mộ Dung Quân rất rõ ràng, ở lại thành Vân Đô mới đúng là lựa chọn tốt nhất đối với Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân. Nhưng mà, nàng không thể thay đổi ý chỉ của tân hoàng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu nàng lần thứ hai lâm vào cảnh nguy cơ bốn phía, thật là áy náy không kể hết.
"Tiểu Quân." Cắt ngang Mộ Dung Quân tự trách, Mộ Dung phu nhân than nhẹ một tiếng, nói, "Con nghĩ làm phụ mẫu không ray rứt sao? Lúc trước quyết định, là phụ mẫu suy xét không kĩ, nghĩ không đủ."
Nếu như được quay lại lần nữa, Mộ Dung phu nhân quyết định không đáp ứng đem Mộ Dung Quân gả vào phủ Thái Tử. Vinh quang Mộ Dung phủ, đâu cần một nữ tử như Mộ Dung Quân gánh vác? Huống chi, hoàng gia vô tình, bọn họ cũng không phải mới biết ngày đầu, sao lại bị quỷ mê tâm hồn, trông mong đem Mộ Dung Quân đưa vào hoàng gia chứ?
"Nương." Mộ Dung Quân lắc đầu, không khỏi đỏ mắt lên, "Hai người không cần áy náy, nữ nhi đã quyết. Cho dù đến ngày nay, nữ nhi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng cũng không hối hận gả cho Thánh Thượng."
"Con đó. . ." Mộ Dung phu nhân sửng sốt, sau bất đắc dĩ khổ cười ra tiếng. Thân là cung phi, kiêng kị nhất chính là đem tình cảm dành cho đế vương. Nhưng nghe ra ý tứ trong lời Tiểu Quân nói, sợ là thật sự không đường lui rồi.
"Nương, thỉnh thoảng nữ nhi cũng nhớ thời gian ở phủ Thái Tử. Nếu là khi đó không có gả cho Thái Tử điện hạ, mà là đợi Thái Tử điện hạ đăng cơ tái giá tới trong cung, chắc chắn lại là một phen suy nghĩ nữa.” Hoàng cung to như vậy, Mộ Dung Quân tìm không thấy người thứ hai nói những lời trong lòng này. Giờ phút này nhìn thấy Mộ Dung phu nhân, mới dám thổ lộ tiếng lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook