Hồ Nguyệt Hoa vừa khóc như vậy, trực tiếp liền đem đám người Lăng Phong khóc thành mông muội rồi.
Đám bọn họ đều là động đao động thương không thành vấn đề, nhưng thực muốn chống lại cô nương nhà người ta, vẫn là bó tay.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Lăng Việt giúp bọn họ giải vây: "Hồ tiểu thư cứ khóc, khóc xong xin mời lập tức đứng dậy rời khỏi. Dù sao cả Tây Bắc quân đều là hán tử thô kệch, đối với Hồ tiểu thư sợ là không tốt."
"Ngươi! Ngươi không cần khinh người quá đáng!" Hồ Nguyệt Hoa chính đang khóc thương tâm, bị Lăng Việt vừa nói như vậy, ngược lại khóc không nổi nữa. Tức giận ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Việt.
Vẻ mặt Lăng Việt vô tội nhún nhún vai. Hắn thật sự không thù không oán gì cùng vị Hồ tiểu thư này, nhưng vẫn mong Hồ tiểu thư ngàn vạn đừng quá coi trọng bản thân. Từ đầu đến cuối hắn đều tận lực không quá đáng với Hồ Nguyệt Hoa, cũng không có ý nghĩ khinh người gì.
Mặc kệ nói như thế nào, nếu Hồ Nguyệt Hoa khóc không nổi nữa, đám người Lăng Việt cũng không tính toán tiếp tục phụng bồi nữa. Mỗi người tìm phòng của mình, nhao nhao rời khỏi.
Cuối cùng, cũng chỉ còn lại một mình Hồ Nguyệt Hoa ngồi trên mặt đất ở sảnh dịch trạm, rất chật vật.
Xác định mấy phó tướng hù chết người đều đã rời đi, Hồ Nguyệt Hoa mới hít hít mũi, lau sạch sẽ nước mắt, chống tay vào bàn, run run rẩy rẩy đứng lên.
Hồ Nguyệt Hoa sẽ rời khỏi dịch trạm sao? Đương nhiên sẽ là không. Nàng ta không dễ dàng mới tới được nơi này, cứ như vậy mà về đế đô, quá mất mặt rồi.
Mà còn nghe nói Mục Nhã Huệ đã đáp ứng gả cho ca nàng ta rồi. Này không phải có nghĩa là, sau này nàng ta phải cùng ở cùng Mục Nhã Huệ dưới một mái hiên? Chỉ là nghĩ tới, Hồ Nguyệt Hoa liền cảm thấy khó có thể chịu được.
Mạc Như Nghiên không nghĩ tới nàng vừa mới rời đế đô ngày đầu tiên, liền phải gửi thư về rồi.
So sánh những người khác, Mạc Như Nghiên cuối cùng chọn vẫn lại là Mục Nhã Huệ.
Nếu Mục Nhã Huệ quyết định gả cho Hồ Khôn Bạch, như thế việc xấu trong phủ Hình Bộ Thượng Thư, cũng không cần kiêng dè để cho Mục Nhã Huệ biết được, không phải sao?
Đem mọi chuyện viết thật rõ ràng, Mạc Như Nghiên trực tiếp đem thư đưa cho Hạ Trăn. Còn Hạ Trăn tính tìm ai đưa đi, liền không cần nàng hỏi nhiều rồi.
Mục Nhã Huệ cũng không nghĩ tới, nàng sẽ nhận được thư Mạc Như Nghiên gởi nhanh như vậy.
Mang theo nghi hoặc mở ra thư, vừa thấy nội dung, sắc mặt Mục Nhã Huệ trực tiếp thay đổi.
Không biết xấu hổ! Sao da mặt Hồ Nguyệt Hoa dày như vậy? Mạc tỷ tỷ cũng đã mang thai rồi, Hồ Nguyệt Hoa còn muốn quấn lấy Hạ tướng quân?
Mục Nhã Huệ không nói hai lời, cầm thư đến phủ Hình Bộ Thượng Thư.
Nghe nói Mục Nhã Huệ tìm đến hắn, Hồ Khôn Bạch vốn là sửng sốt, lập tức tràn đầy vui sướng bước nhanh ra nghênh đón Mục Nhã Huệ.
Sau đó, không cần Mục Nhã Huệ nhiều lời, sắc mặt Hồ Khôn Bạch thay đổi, lúc này liền muốn khởi hành đi kéo Hồ Nguyệt Hoa về.
"Ta cũng đi!" Tuy vừa tạm biệt Mạc tỷ tỷ, nhưng Mục Nhã Huệ vẫn không nghĩ ngợi hô lên.
Hồ Khôn Bạch thoáng chần chờ, rồi đáp ứng.
Mục Nhã Huệ biết cưỡi ngựa, Hồ Khôn Bạch cũng không ép nàng, trực tiếp mang theo hộ vệ phủ Thượng Thư cùng Mục Nhã Huệ nhanh như chớp ra khỏi ngoại thành.
Hồ Nguyệt Hoa không rời khỏi dịch trạm, nhưng dịch trạm quả thật không có nhiều phòng trống cho nàng ta ở. Hơn nữa các tướng sĩ Tây Bắc quân cũng không tính thương hương tiếc ngọc, vì thế cứ như vậy để Hồ Nguyệt Hoa một mình ngồi ở sảnh dịch trạm.
Hồ Nguyệt Hoa kỳ thật không tin các tướng sĩ thật sự nhẫn tâm để cho nàng ta một cô nương mềm yếu ngồi ở sảnh cả một đêm. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi Hạ Trăn hoặc là những người khác ra để nàng ta vào phòng thôi.
Ai ngờ đến, nàng không đợi được Hạ Trăn tới, liền chờ thấy Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ đầy phong trần mệt mỏi chạy tới.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ, Hồ Nguyệt Hoa còn tưởng rằng, nàng ta nhìn lầm rồi.
Làm sao có thể? Nơi này là dịch trạm ngoài thành đế đô, không phải vùng ngoại thành đế đô, Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ sao có thể xuất hiện tại nơi này?
Đợi cho Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ đến gần, lúc này Hồ Nguyệt Hoa mới rõ, nàng ta bị ám rồi.
Nàng đã nói vì sao Hạ Trăn vẫn không cho người ta đuổi nàng ta rời đi, mà để cho nàng đi theo sau. Vốn đang cho rằng Hạ Trăn nghĩ tới thân phận của nàng ta, mới cố kỵ. Không lường trước được, Hạ Trăn ở sau lưng. . . Không, khẳng định không phải Hạ Trăn. Là Mạc Như Nghiên, toàn bộ đều là quỷ kế âm hiểm của Mạc Như Nghiên!
"Theo ta trở về!" Nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, sắc mặt Hồ Khôn Bạch nghiêm trọng. Giọng nói cường ngạnh, ánh mắt sắc bén.
"Muội không!" Hồ Khôn Bạch lợi hại, Hồ Nguyệt Hoa cũng không ngại. Vì cái gì nàng ta phải đi về? Nàng ta không dễ dàng mới đuổi theo đến chỗ này.
"Muội không? Muội cho là muội còn có tư cách cò kè mặc cả với ta? Hồ Nguyệt Hoa, muội thân là nữ tử, tự tôn cùng mặt mũi cũng không còn rồi hả? Muội đem phụ thân mẫu thân đặt ở chỗ nào? Đem cả Hồ gia chúng ta ở chỗ nào?" Hồ Khôn Bạch nói như mắng Hồ Nguyệt Hoa. Đủ để thấy giờ phút này hắn bị Hồ Nguyệt Hoa chọc giận không nhẹ, có thể nói là nổi trận lôi đình.
Hồ Nguyệt Hoa đương nhiên biết hành động hiện nay của nàng ta rất không ra thể thống gì. Nhưng là nàng có thể làm sao? Phủ Thượng Thư không ai nguyện ý giúp nàng ta, Hồ Khôn Bạch cái người ca ca này còn ác hơn, trực tiếp cùng Mục Nhã Huệ tới hạ nhục nàng ta! Nàng ta, chẳng lẽ muốn nàng ta mất mặt trước mặt người ngoài, ở trước mặt đối thủ nàng ta?
Mục Nhã Huệ quả thật là tới xem trò cười của Hồ Nguyệt Hoa. Chỉ nhìn Hồ Nguyệt Hoa vừa nghe Hồ Khôn Bạch nói vừa hướng ánh mắt tới bên nàng, Mục Nhã Huệ liền vui.
Mất mặt đến nước này, chỉ sợ Hồ Nguyệt Hoa từ nay về sau cũng sẽ không ngang ngược trước mặt nàng nữa. Mà mặc kệ nàng lấy hay không lấy Hồ Khôn Bạch, sau này Hồ Nguyệt Hoa chỉ cần nhìn thấy nàng, phải thấp hơn nàng một cái đầu.
Cảnh tượng như vậy, chỉ là nghĩ tới, liền cực kì giận!
Cho nên, Mục Nhã Huệ đến dịch trạm xong, cũng không lập tức đi tìm Mạc Như Nghiên, mà là đứng ở bên cạnh Hồ Khôn Bạch, an tĩnh đợi xem trò cười của Hồ Nguyệt Hoa.
Cả người Hồ Nguyệt Hoa đều thấy không vui. Nhất là ánh mắt vui sướng khi người gặp họa không hề che dấu của Mục Nhã Huệ, căn bản chính là cố ý nhìn nàng ta.
Nghĩ tới đây, Hồ Nguyệt Hoa đột nhiên quay đầu, chống lại Mục Nhã Huệ: "Ngươi tới làm gì? Còn chưa gả cho ca ta, đã ra vẻ con dâu phủ Hình Bộ Thượng Thư rồi hả?"
"Coi lời nói này." Nếu là trước đây bị Hồ Nguyệt Hoa châm chọc như này, Mục Nhã Huệ khẳng định tức tới giậm chân. Nhưng Mục Nhã Huệ bây giờ, tâm tình đặc biệt tốt. Hơn nữa bấy lâu nay, Mạc Như Nghiên dạy nàng không hành động theo cảm tình. Do vậy, Mục Nhã Huệ liền ngoan ngoãn nghe lời, "Ta chỉ là nghe nói Hồ tiểu thư một mình trốn đi, cảm thấy rất thú vị, lúc này mới theo tới nhìn một cái."
Bị Mục Nhã Huệ lấy giọng điệu châm chọc chế giễu, Hồ Nguyệt Hoa nổi trận lôi đình. Tức giận chỉ vào Mục Nhã Huệ, ngược lại nhìn về phía Hồ Khôn Bạch: "Ca, loại nữ nhân này, ngươi cũng cần phải lấy về nhà?"
"Tiểu Quận Chúa nói là sự thật. Nếu muội làm, dựa vào đâu không cho người ta nói?" Hồ Khôn Bạch không phải là không hỏi nguyên do chỉ thiên vị Mục Nhã Huệ. Chuyện lần này, quả thật là Hồ Nguyệt Hoa làm sai rồi. Nếu là không cho Hồ Nguyệt Hoa một chút giáo huấn, sợ là sau này Hồ Nguyệt Hoa càng thêm vô pháp vô thiên hơn.
Trước mắt đế đô đã rất loạn rồi. Thái tử đến Tây Bắc quân đều đã bảo hộ không được, hắn làm sao có thể để Hồ Nguyệt Hoa nhảy nhót lung tung được?
Lo lắng trong lòng Hồ Khôn Bạch, không trông mong Hồ Nguyệt Hoa có thể biết, chỉ mong Hồ Nguyệt Hoa đừng tùy hứng nữa.
Hồ Nguyệt Hoa mặc kệ Hồ Khôn Bạch nghĩ như thế nào, nàng ta chỉ biết Hồ Khôn Bạch thiên vị Mục Nhã Huệ trước mặt nàng ta, còn giúp Mục Nhã Huệ xỉ nhục nàng ta.
"Được, được rồi. Mọi người nói cưới nương tử liền quên nương, huynh trưởng đại nhân của ta trái lại rất lợi hại. Phu nhân còn chưa rước vào phủ, liền đến muội muội ruột đã bị làm bàn đạp giẫm lên rồi. Muốn mượn cách chèn ép muội muội ruột để lấy lòng Mục Nhã Huệ? Hồ Khôn Bạch, huynh điên rồi!" Cả khuôn mặt Hồ Nguyệt Hoa đã sung huyết đỏ bừng, hận không thể tiến lên cho Hồ Khôn Bạch một cái tát.
Dù nói thế nào, nàng ta mới là muội muội ruột của Hồ Khôn Bạch. Hồ Khôn Bạch làm sao có thể giúp đỡ người ngoài? Làm sao có thể?
Vì bị Hồ Nguyệt Hoa tức giận lên án, sắc mặt Hồ Khôn Bạch càng thay đổi, thấp giọng trách cứ: "Không được nói bậy!"
"Là ta nói bậy sao? Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng huynh thôi!" Chỉ cảm thấy Hồ Khôn Bạch hoàn toàn không hướng về nàng ta, Hồ Nguyệt Hoa cũng không quan tâm, "Huynh cho rằng làm như vậy, Mục Nhã Huệ liền sẽ thích huynh hả ? Ta nói cho huynh biết, người trong lòng Mục Nhã Huệ là. . ."
"Người trong lòng ta là ai?" Cắt ngang lời Hồ Nguyệt Hoa nói, Mục Nhã Huệ một bộ rất bình thường, thật là đang châm chọc, "Hồ tiểu thư với ta quen biết sao? Vậy mà biết được người trong lòng ta là ai? Nói ra đi, chúng ta rất muốn biết? Thân là trưởng tẩu, hình như ta cần dạy bảo Hồ tiểu thư, như thế nào lễ nghĩa liêm sỉ, như thế nào lại tai họa bất ngờ vì miệng mà ra?"
"Mục Nhã Huệ, ngươi đừng uy hiếp ta, ta không sợ ngươi. Ngươi có Hoàng Hậu nương nương làm chỗ dựa, ta cũng có Hoàng Quý Phi nương nương là cô cô ta!" Hồ Nguyệt Hoa nghiến răng nghiến lợi đáp lại Mục Nhã Huệ.
"Uhm? Vậy cũng thật là bất hạnh. Hoàng Quý Phi nương nương rất nhanh cũng trở thành của cô cô của ta rồi!" Khác với suy nghĩ của Thanh vương phi, Mục Nhã Huệ chẳng những không đem Hoàng Quý Phi là chướng ngại vật lớn nhất, ngược lại tính toán cùng Hoàng Quý Phi ở chung thật tốt, tạo mối quan hệ tốt giữa hai bên.
Này, cũng Mạc Như Nghiên đề nghị cho nàng.
Sau khi Mạc Như Nghiên bày mưu xong, Mục Nhã Huệ vẫn cố ý đi nói với Hoàng Hậu nương nương việc này, lập tức được Hoàng Hậu nương nương tán thành.
Hoàng hậu nương nương thậm chí còn bày tỏ, sau khi gả vào Hồ gia, Mục Nhã Huệ khả dĩ bớt đi số lần vào tẩm cung hoàng hậu, ngược lại chạy tới tẩm cung Hoàng Quý Phi. Dù cho bị người ngoài nói chuyện linh tinh cũng đừng lo, có Thánh Thượng nhìn ra, không sợ không ra chuyện, chỉ sợ sự việc không đủ lớn.
"Ngươi. . ." Đột nhiên trong lúc đó bị Mục Nhã Huệ làm cho á khẩu không trả lời được, Hồ Nguyệt Hoa hơi há mồm, lại đóng lại. Sao nàng ta lại quên, một khi Mục Nhã Huệ gả cho Hồ Khôn Bạch, liền theo chân bọn họ là người một nhà rồi. Đương nhiên, Mục Nhã Huệ cùng Hoàng Quý Phi nương nương cũng. . .
Nhưng, một lát sau, Hồ Nguyệt Hoa lại khẽ cắn môi, lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng ta không tin cô cô sẽ thiệt tình đối đãi với Mục Nhã Huệ. Mục Nhã Huệ là người của Hoàng Hậu nương nương, cô cô cùng Hoàng Hậu nương nương tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, sao có thể hòa nhã nhìn Mục Nhã Huệ được?
Nàng ta chờ xem cảnh tượng cô cô đem Mục Nhã Huệ hung hăng giẫm lên dưới chân! Nghĩ đến đât, mới đặc sắc cùng hết giận.
Không thể không nói, Hồ Nguyệt Hoa thật sự nghĩ quá nhiều. Trước mắt lúc này, căn bản không phải nàng ta chờ xem truyện cười của Mục Nhã Huệ, mà là Mục Nhã Huệ đang tận mắt nhìn thấy trò cười của nàng ta.
"Đủ rồi!" Hồ Khôn Bạch trực tiếp bắt lấy cánh tay Hồ Nguyệt Hoa, túm nàng ta ra ngoài, "Không được làm loạn nữa, theo ta về nhà."
Hồ Khôn Bạch đột nhiên vươn tay tới, Hồ Nguyệt Hoa chưa kịp đề phòng, vừa vặn bị Hồ Khôn Bạch tóm lấy.
Mắt thấy sắp bị Hồ Khôn Bạch kéo ra khỏi trạm dịch, Hồ Nguyệt Hoa đột nhiên ngăn lại, hướng về phía lầu hai hô: "Mạc Như Nghiên! Ngươi đi ra cho ta! Mạc Như Nghiên!"
Hồ Nguyệt Hoa cực kỳ thông minh. Giờ này khắc này kêu Hạ Trăn, Hạ Trăn khẳng định sẽ không để ý tới nàng ta, không chừng còn đưa mấy vị phó tướng dọa người kia tới. Nhưng là nếu là Mạc Như Nghiên liền khác rồi.
Mạc Như Nghiên không phải người của Tây Bắc quân, khẳng định mấy phó tướng kia sẽ không xen vào việc của người khác. Liền ngay cả Hạ Trăn, chỉ sợ cũng phải bởi vậy mà đi tới. . . Đi. . .
Giống như Hồ Nguyệt Hoa dự đoán, Hạ Trăn thật sự đi ra rồi. Cùng với Hạ Trăn, còn có Mạc Như Nghiên, cùng với cửa mấy căn phòng khác mở ra.
"Nói nhao nhao ầm ĩ! Ngươi dầu gì cũng là tiểu thư khuê các, có thể đừng như nữ nhân thô kệch mất mặt ở đây nữa được không?" Vẫn là vị phó tướng tính tình nóng nảy kia, ánh mắt vừa bắn tới, vừa sảng giọng mắng.
Nhưng vừa đứng trên hành lang vừa thấy, nhìn thấy Hồ Khôn Bạch đứng ở phía dưới, phó tướng không khỏi lộ ra vài phần xấu hổ.
Không biết Hồ Nguyệt Hoa, nhưng hắn lại biết Hồ Khôn Bạch. Với giao tình của Thái Tử cùng Hồ Khôn Bạch, giờ phút này ở trước mặt Hồ Khôn Bạch mắng Hồ Nguyệt Hoa là nữ nhân thô kệch, thật có chút không ổn.
Hồ Khôn Bạch lại không để vào trong lòng. Tuy là huynh trưởng của Hồ Nguyệt Hoa, nhưng với đủ chuyện Hồ Nguyệt Hoa làm, hắn cũng rất muốn mắng Hồ Nguyệt Hoa một trận. Giờ phút này có người làm thay, vừa lúc có thể mắng Hồ Nguyệt Hoa tỉnh táo lại.
Hồ Khôn Bạch thật sự nghĩ Hồ Nguyệt Hoa quá đơn giản rồi. Nếu như nàng ta có thể tùy tiện bị mắng mà tỉnh lại, đã sớm không đứng đây làm loạn rồi.
Người chửi nàng ta là vị phó tướng vừa nãy giơ kiếm về phía mình, Hồ Nguyệt Hoa quả thật chịu được kinh hách.
Nhưng ngay sau đó, Hồ Nguyệt Hoa đột nhiên khóc ra thành tiếng, chỉ vào vị phó tướng kia cáo trạng với Hồ Khôn Bạch: "Ca, hắn muốn giết muội!"
"Hồ Nguyệt Hoa, đầu óc ngươi không bị bệnh chứ?" Mục Nhã Huệ thật sự nghe không nổi nữa. Phó tướng cũng chỉ tùy tiện nói hai câu, lại thành muốn giết Hồ Nguyệt Hoa rồi hả?
Thật muốn nói như vậy, nàng cùng Hồ Nguyệt Hoa cãi nhau nhiều như vậy, có phải nàng đã sớm đem Hồ Nguyệt Hoa bầm thây vạn đoạn rồi hay không?
"Ca, muội nói là thật! Trước khi huynh tới, hắn còn rút kiếm giơ về phía muội. Hắn còn nói, nếu muội không rời khỏi, hắn liền giết muội!" Thấy Mục Nhã Huệ không tin lời nàng ta nói, Hồ Nguyệt Hoa kéo kéo tay áo Hồ Khôn Bạch, ra sức giải thích.
"Vậy không phải ngươi vẫn chưa rời nơi này sao, hắn tới giết ngươi rồi hả ?" Mục Nhã Huệ càng cảm thấy buồn cười. Cho dù Hồ Nguyệt Hoa muốn lừa người, có phải cũng nên tìm cái lý do hợp lý hơn không? Lấy cớ như vậy, cũng lừa bọn họ quá rồi?
Hồ Khôn Bạch kỳ thật tin lời Hồ Nguyệt Hoa nói. Nhưng, cũng chỉ là đe dọa ngoài miệng, như thế chắc chắn là Nguyệt Hoa đã chọc giận mấy vị phó tướng, chẳng có gì lạ.
Hồ Khôn Bạch muốn lúc này, chính là mau chóng đem Hồ Nguyệt Hoa mang về đế đô, giam ở nhà không cho phép Hồ Nguyệt Hoa ra ngoài nữa.
"Nhã Huệ, sao muội cũng đến đây?" Giữa bầu không khí cãi nhau, điều Mạc Như Nghiên chú ý đến lại là có Mục Nhã Huệ xuất hiện.
Ở trong thư nàng viết rất rõ ràng, bảo Mục Nhã Huệ chuyển lời thông báo cho người phủ Hình Bộ Thượng Thư. Sao Mục Nhã Huệ chẳng những đem Hồ Khôn Bạch tìm đến đây, mà chính nàng ta cũng đến đây?
"Muội tới gặp Mạc tỷ tỷ một chút thôi!" Đến trước mặt Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ lập tức trở nên nhu thuận, cười hì hì đáp lại.
"Muội a, sau đừng có chạy loạn ra ngoài. Cho dù chỉ ra cửa, cũng phải mang theo người." Đối với Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên lo lắng rất nhiều. Cho dù trước lúc tạm biệt đã dặn dò một lần, giờ phút này vẫn không nhịn được mà dặn lại.
"Ừ, muội sẽ nghe lời." Mục Nhã Huệ lập tức gật đầu, nói xong lại chỉ chỉ Hồ Khôn Bạch, "Lần này là muội theo hắn cùng nhau ra ngoài, không sợ."
"Có Hồ công tử che chở, quả thật không cần lo." Mạc Như Nghiên vui vẻ gật gật đầu, đi tới trước mặt Hồ Khôn Bạch, "Tình tình Nhã Huệ tùy hứng, lại hi vọng Hồ công tử chiếu cố nhiều hơn. Nếu Nhã Huệ làm gì không đúng, cũng mong Hồ công tử thông cảm."
Hồ Khôn Bạch còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp mặt Mạc Như Nghiên cũng là cảnh tượng như vậy. Nhưng khi đó hắn cũng không để Mạc Như Nghiên vào mắt, càng vì Hồ Nguyệt Hoa thoái thác, cũng không hề có thành ý.
Không giống hiện tại, ánh mắt Mạc Như Nghiên nhìn hắn cực kì thật, lời dặn dò cũng đặc biệt trịnh trọng. Mà người kia bị Mạc Như Nghiên giao thác đến trên tay hắn, chính là Mục Nhã Huệ hắn tâm tâm niệm niệm.
Duyên phận quả nhiên trùng hợp như vậy, không phải do người không tin.
Trịnh trọng gật đầu, Hồ Khôn Bạch nghiêm túc, giọng điệu cũng kiên định: "Tướng quân phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ làm được."
Mạc Như Nghiên đương nhiên không có khả năng vì câu đầu tiên của Hồ Khôn Bạch mà thật sự yên tâm. Nhưng chỉ nghe được Hồ Khôn Bạch tỏ thái độ như vậy, nàng vẫn lại là nguyện ý thử tin tưởng Hồ Khôn Bạch một lần.
Xác định Hồ Khôn Bạch hứa hẹn, Mạc Như Nghiên quay đầu tiếp tục dặn dò Mục Nhã Huệ.
Mục Nhã Huệ không có chút không kiên nhẫn nào, một vẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Giờ này khắc này Mục Nhã Huệ, Hồ Khôn Bạch cùng Hồ Nguyệt Hoa đều không nhìn qua Mục Nhã Huệ. Ở trong mắt Hồ Khôn Bạch, càng thích thêm. Mà Hồ Nguyệt Hoa, liền là hoàn toàn tan vỡ rồi.
Đám bọn họ đều là động đao động thương không thành vấn đề, nhưng thực muốn chống lại cô nương nhà người ta, vẫn là bó tay.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Lăng Việt giúp bọn họ giải vây: "Hồ tiểu thư cứ khóc, khóc xong xin mời lập tức đứng dậy rời khỏi. Dù sao cả Tây Bắc quân đều là hán tử thô kệch, đối với Hồ tiểu thư sợ là không tốt."
"Ngươi! Ngươi không cần khinh người quá đáng!" Hồ Nguyệt Hoa chính đang khóc thương tâm, bị Lăng Việt vừa nói như vậy, ngược lại khóc không nổi nữa. Tức giận ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Việt.
Vẻ mặt Lăng Việt vô tội nhún nhún vai. Hắn thật sự không thù không oán gì cùng vị Hồ tiểu thư này, nhưng vẫn mong Hồ tiểu thư ngàn vạn đừng quá coi trọng bản thân. Từ đầu đến cuối hắn đều tận lực không quá đáng với Hồ Nguyệt Hoa, cũng không có ý nghĩ khinh người gì.
Mặc kệ nói như thế nào, nếu Hồ Nguyệt Hoa khóc không nổi nữa, đám người Lăng Việt cũng không tính toán tiếp tục phụng bồi nữa. Mỗi người tìm phòng của mình, nhao nhao rời khỏi.
Cuối cùng, cũng chỉ còn lại một mình Hồ Nguyệt Hoa ngồi trên mặt đất ở sảnh dịch trạm, rất chật vật.
Xác định mấy phó tướng hù chết người đều đã rời đi, Hồ Nguyệt Hoa mới hít hít mũi, lau sạch sẽ nước mắt, chống tay vào bàn, run run rẩy rẩy đứng lên.
Hồ Nguyệt Hoa sẽ rời khỏi dịch trạm sao? Đương nhiên sẽ là không. Nàng ta không dễ dàng mới tới được nơi này, cứ như vậy mà về đế đô, quá mất mặt rồi.
Mà còn nghe nói Mục Nhã Huệ đã đáp ứng gả cho ca nàng ta rồi. Này không phải có nghĩa là, sau này nàng ta phải cùng ở cùng Mục Nhã Huệ dưới một mái hiên? Chỉ là nghĩ tới, Hồ Nguyệt Hoa liền cảm thấy khó có thể chịu được.
Mạc Như Nghiên không nghĩ tới nàng vừa mới rời đế đô ngày đầu tiên, liền phải gửi thư về rồi.
So sánh những người khác, Mạc Như Nghiên cuối cùng chọn vẫn lại là Mục Nhã Huệ.
Nếu Mục Nhã Huệ quyết định gả cho Hồ Khôn Bạch, như thế việc xấu trong phủ Hình Bộ Thượng Thư, cũng không cần kiêng dè để cho Mục Nhã Huệ biết được, không phải sao?
Đem mọi chuyện viết thật rõ ràng, Mạc Như Nghiên trực tiếp đem thư đưa cho Hạ Trăn. Còn Hạ Trăn tính tìm ai đưa đi, liền không cần nàng hỏi nhiều rồi.
Mục Nhã Huệ cũng không nghĩ tới, nàng sẽ nhận được thư Mạc Như Nghiên gởi nhanh như vậy.
Mang theo nghi hoặc mở ra thư, vừa thấy nội dung, sắc mặt Mục Nhã Huệ trực tiếp thay đổi.
Không biết xấu hổ! Sao da mặt Hồ Nguyệt Hoa dày như vậy? Mạc tỷ tỷ cũng đã mang thai rồi, Hồ Nguyệt Hoa còn muốn quấn lấy Hạ tướng quân?
Mục Nhã Huệ không nói hai lời, cầm thư đến phủ Hình Bộ Thượng Thư.
Nghe nói Mục Nhã Huệ tìm đến hắn, Hồ Khôn Bạch vốn là sửng sốt, lập tức tràn đầy vui sướng bước nhanh ra nghênh đón Mục Nhã Huệ.
Sau đó, không cần Mục Nhã Huệ nhiều lời, sắc mặt Hồ Khôn Bạch thay đổi, lúc này liền muốn khởi hành đi kéo Hồ Nguyệt Hoa về.
"Ta cũng đi!" Tuy vừa tạm biệt Mạc tỷ tỷ, nhưng Mục Nhã Huệ vẫn không nghĩ ngợi hô lên.
Hồ Khôn Bạch thoáng chần chờ, rồi đáp ứng.
Mục Nhã Huệ biết cưỡi ngựa, Hồ Khôn Bạch cũng không ép nàng, trực tiếp mang theo hộ vệ phủ Thượng Thư cùng Mục Nhã Huệ nhanh như chớp ra khỏi ngoại thành.
Hồ Nguyệt Hoa không rời khỏi dịch trạm, nhưng dịch trạm quả thật không có nhiều phòng trống cho nàng ta ở. Hơn nữa các tướng sĩ Tây Bắc quân cũng không tính thương hương tiếc ngọc, vì thế cứ như vậy để Hồ Nguyệt Hoa một mình ngồi ở sảnh dịch trạm.
Hồ Nguyệt Hoa kỳ thật không tin các tướng sĩ thật sự nhẫn tâm để cho nàng ta một cô nương mềm yếu ngồi ở sảnh cả một đêm. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi Hạ Trăn hoặc là những người khác ra để nàng ta vào phòng thôi.
Ai ngờ đến, nàng không đợi được Hạ Trăn tới, liền chờ thấy Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ đầy phong trần mệt mỏi chạy tới.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ, Hồ Nguyệt Hoa còn tưởng rằng, nàng ta nhìn lầm rồi.
Làm sao có thể? Nơi này là dịch trạm ngoài thành đế đô, không phải vùng ngoại thành đế đô, Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ sao có thể xuất hiện tại nơi này?
Đợi cho Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ đến gần, lúc này Hồ Nguyệt Hoa mới rõ, nàng ta bị ám rồi.
Nàng đã nói vì sao Hạ Trăn vẫn không cho người ta đuổi nàng ta rời đi, mà để cho nàng đi theo sau. Vốn đang cho rằng Hạ Trăn nghĩ tới thân phận của nàng ta, mới cố kỵ. Không lường trước được, Hạ Trăn ở sau lưng. . . Không, khẳng định không phải Hạ Trăn. Là Mạc Như Nghiên, toàn bộ đều là quỷ kế âm hiểm của Mạc Như Nghiên!
"Theo ta trở về!" Nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, sắc mặt Hồ Khôn Bạch nghiêm trọng. Giọng nói cường ngạnh, ánh mắt sắc bén.
"Muội không!" Hồ Khôn Bạch lợi hại, Hồ Nguyệt Hoa cũng không ngại. Vì cái gì nàng ta phải đi về? Nàng ta không dễ dàng mới đuổi theo đến chỗ này.
"Muội không? Muội cho là muội còn có tư cách cò kè mặc cả với ta? Hồ Nguyệt Hoa, muội thân là nữ tử, tự tôn cùng mặt mũi cũng không còn rồi hả? Muội đem phụ thân mẫu thân đặt ở chỗ nào? Đem cả Hồ gia chúng ta ở chỗ nào?" Hồ Khôn Bạch nói như mắng Hồ Nguyệt Hoa. Đủ để thấy giờ phút này hắn bị Hồ Nguyệt Hoa chọc giận không nhẹ, có thể nói là nổi trận lôi đình.
Hồ Nguyệt Hoa đương nhiên biết hành động hiện nay của nàng ta rất không ra thể thống gì. Nhưng là nàng có thể làm sao? Phủ Thượng Thư không ai nguyện ý giúp nàng ta, Hồ Khôn Bạch cái người ca ca này còn ác hơn, trực tiếp cùng Mục Nhã Huệ tới hạ nhục nàng ta! Nàng ta, chẳng lẽ muốn nàng ta mất mặt trước mặt người ngoài, ở trước mặt đối thủ nàng ta?
Mục Nhã Huệ quả thật là tới xem trò cười của Hồ Nguyệt Hoa. Chỉ nhìn Hồ Nguyệt Hoa vừa nghe Hồ Khôn Bạch nói vừa hướng ánh mắt tới bên nàng, Mục Nhã Huệ liền vui.
Mất mặt đến nước này, chỉ sợ Hồ Nguyệt Hoa từ nay về sau cũng sẽ không ngang ngược trước mặt nàng nữa. Mà mặc kệ nàng lấy hay không lấy Hồ Khôn Bạch, sau này Hồ Nguyệt Hoa chỉ cần nhìn thấy nàng, phải thấp hơn nàng một cái đầu.
Cảnh tượng như vậy, chỉ là nghĩ tới, liền cực kì giận!
Cho nên, Mục Nhã Huệ đến dịch trạm xong, cũng không lập tức đi tìm Mạc Như Nghiên, mà là đứng ở bên cạnh Hồ Khôn Bạch, an tĩnh đợi xem trò cười của Hồ Nguyệt Hoa.
Cả người Hồ Nguyệt Hoa đều thấy không vui. Nhất là ánh mắt vui sướng khi người gặp họa không hề che dấu của Mục Nhã Huệ, căn bản chính là cố ý nhìn nàng ta.
Nghĩ tới đây, Hồ Nguyệt Hoa đột nhiên quay đầu, chống lại Mục Nhã Huệ: "Ngươi tới làm gì? Còn chưa gả cho ca ta, đã ra vẻ con dâu phủ Hình Bộ Thượng Thư rồi hả?"
"Coi lời nói này." Nếu là trước đây bị Hồ Nguyệt Hoa châm chọc như này, Mục Nhã Huệ khẳng định tức tới giậm chân. Nhưng Mục Nhã Huệ bây giờ, tâm tình đặc biệt tốt. Hơn nữa bấy lâu nay, Mạc Như Nghiên dạy nàng không hành động theo cảm tình. Do vậy, Mục Nhã Huệ liền ngoan ngoãn nghe lời, "Ta chỉ là nghe nói Hồ tiểu thư một mình trốn đi, cảm thấy rất thú vị, lúc này mới theo tới nhìn một cái."
Bị Mục Nhã Huệ lấy giọng điệu châm chọc chế giễu, Hồ Nguyệt Hoa nổi trận lôi đình. Tức giận chỉ vào Mục Nhã Huệ, ngược lại nhìn về phía Hồ Khôn Bạch: "Ca, loại nữ nhân này, ngươi cũng cần phải lấy về nhà?"
"Tiểu Quận Chúa nói là sự thật. Nếu muội làm, dựa vào đâu không cho người ta nói?" Hồ Khôn Bạch không phải là không hỏi nguyên do chỉ thiên vị Mục Nhã Huệ. Chuyện lần này, quả thật là Hồ Nguyệt Hoa làm sai rồi. Nếu là không cho Hồ Nguyệt Hoa một chút giáo huấn, sợ là sau này Hồ Nguyệt Hoa càng thêm vô pháp vô thiên hơn.
Trước mắt đế đô đã rất loạn rồi. Thái tử đến Tây Bắc quân đều đã bảo hộ không được, hắn làm sao có thể để Hồ Nguyệt Hoa nhảy nhót lung tung được?
Lo lắng trong lòng Hồ Khôn Bạch, không trông mong Hồ Nguyệt Hoa có thể biết, chỉ mong Hồ Nguyệt Hoa đừng tùy hứng nữa.
Hồ Nguyệt Hoa mặc kệ Hồ Khôn Bạch nghĩ như thế nào, nàng ta chỉ biết Hồ Khôn Bạch thiên vị Mục Nhã Huệ trước mặt nàng ta, còn giúp Mục Nhã Huệ xỉ nhục nàng ta.
"Được, được rồi. Mọi người nói cưới nương tử liền quên nương, huynh trưởng đại nhân của ta trái lại rất lợi hại. Phu nhân còn chưa rước vào phủ, liền đến muội muội ruột đã bị làm bàn đạp giẫm lên rồi. Muốn mượn cách chèn ép muội muội ruột để lấy lòng Mục Nhã Huệ? Hồ Khôn Bạch, huynh điên rồi!" Cả khuôn mặt Hồ Nguyệt Hoa đã sung huyết đỏ bừng, hận không thể tiến lên cho Hồ Khôn Bạch một cái tát.
Dù nói thế nào, nàng ta mới là muội muội ruột của Hồ Khôn Bạch. Hồ Khôn Bạch làm sao có thể giúp đỡ người ngoài? Làm sao có thể?
Vì bị Hồ Nguyệt Hoa tức giận lên án, sắc mặt Hồ Khôn Bạch càng thay đổi, thấp giọng trách cứ: "Không được nói bậy!"
"Là ta nói bậy sao? Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng huynh thôi!" Chỉ cảm thấy Hồ Khôn Bạch hoàn toàn không hướng về nàng ta, Hồ Nguyệt Hoa cũng không quan tâm, "Huynh cho rằng làm như vậy, Mục Nhã Huệ liền sẽ thích huynh hả ? Ta nói cho huynh biết, người trong lòng Mục Nhã Huệ là. . ."
"Người trong lòng ta là ai?" Cắt ngang lời Hồ Nguyệt Hoa nói, Mục Nhã Huệ một bộ rất bình thường, thật là đang châm chọc, "Hồ tiểu thư với ta quen biết sao? Vậy mà biết được người trong lòng ta là ai? Nói ra đi, chúng ta rất muốn biết? Thân là trưởng tẩu, hình như ta cần dạy bảo Hồ tiểu thư, như thế nào lễ nghĩa liêm sỉ, như thế nào lại tai họa bất ngờ vì miệng mà ra?"
"Mục Nhã Huệ, ngươi đừng uy hiếp ta, ta không sợ ngươi. Ngươi có Hoàng Hậu nương nương làm chỗ dựa, ta cũng có Hoàng Quý Phi nương nương là cô cô ta!" Hồ Nguyệt Hoa nghiến răng nghiến lợi đáp lại Mục Nhã Huệ.
"Uhm? Vậy cũng thật là bất hạnh. Hoàng Quý Phi nương nương rất nhanh cũng trở thành của cô cô của ta rồi!" Khác với suy nghĩ của Thanh vương phi, Mục Nhã Huệ chẳng những không đem Hoàng Quý Phi là chướng ngại vật lớn nhất, ngược lại tính toán cùng Hoàng Quý Phi ở chung thật tốt, tạo mối quan hệ tốt giữa hai bên.
Này, cũng Mạc Như Nghiên đề nghị cho nàng.
Sau khi Mạc Như Nghiên bày mưu xong, Mục Nhã Huệ vẫn cố ý đi nói với Hoàng Hậu nương nương việc này, lập tức được Hoàng Hậu nương nương tán thành.
Hoàng hậu nương nương thậm chí còn bày tỏ, sau khi gả vào Hồ gia, Mục Nhã Huệ khả dĩ bớt đi số lần vào tẩm cung hoàng hậu, ngược lại chạy tới tẩm cung Hoàng Quý Phi. Dù cho bị người ngoài nói chuyện linh tinh cũng đừng lo, có Thánh Thượng nhìn ra, không sợ không ra chuyện, chỉ sợ sự việc không đủ lớn.
"Ngươi. . ." Đột nhiên trong lúc đó bị Mục Nhã Huệ làm cho á khẩu không trả lời được, Hồ Nguyệt Hoa hơi há mồm, lại đóng lại. Sao nàng ta lại quên, một khi Mục Nhã Huệ gả cho Hồ Khôn Bạch, liền theo chân bọn họ là người một nhà rồi. Đương nhiên, Mục Nhã Huệ cùng Hoàng Quý Phi nương nương cũng. . .
Nhưng, một lát sau, Hồ Nguyệt Hoa lại khẽ cắn môi, lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng ta không tin cô cô sẽ thiệt tình đối đãi với Mục Nhã Huệ. Mục Nhã Huệ là người của Hoàng Hậu nương nương, cô cô cùng Hoàng Hậu nương nương tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, sao có thể hòa nhã nhìn Mục Nhã Huệ được?
Nàng ta chờ xem cảnh tượng cô cô đem Mục Nhã Huệ hung hăng giẫm lên dưới chân! Nghĩ đến đât, mới đặc sắc cùng hết giận.
Không thể không nói, Hồ Nguyệt Hoa thật sự nghĩ quá nhiều. Trước mắt lúc này, căn bản không phải nàng ta chờ xem truyện cười của Mục Nhã Huệ, mà là Mục Nhã Huệ đang tận mắt nhìn thấy trò cười của nàng ta.
"Đủ rồi!" Hồ Khôn Bạch trực tiếp bắt lấy cánh tay Hồ Nguyệt Hoa, túm nàng ta ra ngoài, "Không được làm loạn nữa, theo ta về nhà."
Hồ Khôn Bạch đột nhiên vươn tay tới, Hồ Nguyệt Hoa chưa kịp đề phòng, vừa vặn bị Hồ Khôn Bạch tóm lấy.
Mắt thấy sắp bị Hồ Khôn Bạch kéo ra khỏi trạm dịch, Hồ Nguyệt Hoa đột nhiên ngăn lại, hướng về phía lầu hai hô: "Mạc Như Nghiên! Ngươi đi ra cho ta! Mạc Như Nghiên!"
Hồ Nguyệt Hoa cực kỳ thông minh. Giờ này khắc này kêu Hạ Trăn, Hạ Trăn khẳng định sẽ không để ý tới nàng ta, không chừng còn đưa mấy vị phó tướng dọa người kia tới. Nhưng là nếu là Mạc Như Nghiên liền khác rồi.
Mạc Như Nghiên không phải người của Tây Bắc quân, khẳng định mấy phó tướng kia sẽ không xen vào việc của người khác. Liền ngay cả Hạ Trăn, chỉ sợ cũng phải bởi vậy mà đi tới. . . Đi. . .
Giống như Hồ Nguyệt Hoa dự đoán, Hạ Trăn thật sự đi ra rồi. Cùng với Hạ Trăn, còn có Mạc Như Nghiên, cùng với cửa mấy căn phòng khác mở ra.
"Nói nhao nhao ầm ĩ! Ngươi dầu gì cũng là tiểu thư khuê các, có thể đừng như nữ nhân thô kệch mất mặt ở đây nữa được không?" Vẫn là vị phó tướng tính tình nóng nảy kia, ánh mắt vừa bắn tới, vừa sảng giọng mắng.
Nhưng vừa đứng trên hành lang vừa thấy, nhìn thấy Hồ Khôn Bạch đứng ở phía dưới, phó tướng không khỏi lộ ra vài phần xấu hổ.
Không biết Hồ Nguyệt Hoa, nhưng hắn lại biết Hồ Khôn Bạch. Với giao tình của Thái Tử cùng Hồ Khôn Bạch, giờ phút này ở trước mặt Hồ Khôn Bạch mắng Hồ Nguyệt Hoa là nữ nhân thô kệch, thật có chút không ổn.
Hồ Khôn Bạch lại không để vào trong lòng. Tuy là huynh trưởng của Hồ Nguyệt Hoa, nhưng với đủ chuyện Hồ Nguyệt Hoa làm, hắn cũng rất muốn mắng Hồ Nguyệt Hoa một trận. Giờ phút này có người làm thay, vừa lúc có thể mắng Hồ Nguyệt Hoa tỉnh táo lại.
Hồ Khôn Bạch thật sự nghĩ Hồ Nguyệt Hoa quá đơn giản rồi. Nếu như nàng ta có thể tùy tiện bị mắng mà tỉnh lại, đã sớm không đứng đây làm loạn rồi.
Người chửi nàng ta là vị phó tướng vừa nãy giơ kiếm về phía mình, Hồ Nguyệt Hoa quả thật chịu được kinh hách.
Nhưng ngay sau đó, Hồ Nguyệt Hoa đột nhiên khóc ra thành tiếng, chỉ vào vị phó tướng kia cáo trạng với Hồ Khôn Bạch: "Ca, hắn muốn giết muội!"
"Hồ Nguyệt Hoa, đầu óc ngươi không bị bệnh chứ?" Mục Nhã Huệ thật sự nghe không nổi nữa. Phó tướng cũng chỉ tùy tiện nói hai câu, lại thành muốn giết Hồ Nguyệt Hoa rồi hả?
Thật muốn nói như vậy, nàng cùng Hồ Nguyệt Hoa cãi nhau nhiều như vậy, có phải nàng đã sớm đem Hồ Nguyệt Hoa bầm thây vạn đoạn rồi hay không?
"Ca, muội nói là thật! Trước khi huynh tới, hắn còn rút kiếm giơ về phía muội. Hắn còn nói, nếu muội không rời khỏi, hắn liền giết muội!" Thấy Mục Nhã Huệ không tin lời nàng ta nói, Hồ Nguyệt Hoa kéo kéo tay áo Hồ Khôn Bạch, ra sức giải thích.
"Vậy không phải ngươi vẫn chưa rời nơi này sao, hắn tới giết ngươi rồi hả ?" Mục Nhã Huệ càng cảm thấy buồn cười. Cho dù Hồ Nguyệt Hoa muốn lừa người, có phải cũng nên tìm cái lý do hợp lý hơn không? Lấy cớ như vậy, cũng lừa bọn họ quá rồi?
Hồ Khôn Bạch kỳ thật tin lời Hồ Nguyệt Hoa nói. Nhưng, cũng chỉ là đe dọa ngoài miệng, như thế chắc chắn là Nguyệt Hoa đã chọc giận mấy vị phó tướng, chẳng có gì lạ.
Hồ Khôn Bạch muốn lúc này, chính là mau chóng đem Hồ Nguyệt Hoa mang về đế đô, giam ở nhà không cho phép Hồ Nguyệt Hoa ra ngoài nữa.
"Nhã Huệ, sao muội cũng đến đây?" Giữa bầu không khí cãi nhau, điều Mạc Như Nghiên chú ý đến lại là có Mục Nhã Huệ xuất hiện.
Ở trong thư nàng viết rất rõ ràng, bảo Mục Nhã Huệ chuyển lời thông báo cho người phủ Hình Bộ Thượng Thư. Sao Mục Nhã Huệ chẳng những đem Hồ Khôn Bạch tìm đến đây, mà chính nàng ta cũng đến đây?
"Muội tới gặp Mạc tỷ tỷ một chút thôi!" Đến trước mặt Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ lập tức trở nên nhu thuận, cười hì hì đáp lại.
"Muội a, sau đừng có chạy loạn ra ngoài. Cho dù chỉ ra cửa, cũng phải mang theo người." Đối với Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên lo lắng rất nhiều. Cho dù trước lúc tạm biệt đã dặn dò một lần, giờ phút này vẫn không nhịn được mà dặn lại.
"Ừ, muội sẽ nghe lời." Mục Nhã Huệ lập tức gật đầu, nói xong lại chỉ chỉ Hồ Khôn Bạch, "Lần này là muội theo hắn cùng nhau ra ngoài, không sợ."
"Có Hồ công tử che chở, quả thật không cần lo." Mạc Như Nghiên vui vẻ gật gật đầu, đi tới trước mặt Hồ Khôn Bạch, "Tình tình Nhã Huệ tùy hứng, lại hi vọng Hồ công tử chiếu cố nhiều hơn. Nếu Nhã Huệ làm gì không đúng, cũng mong Hồ công tử thông cảm."
Hồ Khôn Bạch còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp mặt Mạc Như Nghiên cũng là cảnh tượng như vậy. Nhưng khi đó hắn cũng không để Mạc Như Nghiên vào mắt, càng vì Hồ Nguyệt Hoa thoái thác, cũng không hề có thành ý.
Không giống hiện tại, ánh mắt Mạc Như Nghiên nhìn hắn cực kì thật, lời dặn dò cũng đặc biệt trịnh trọng. Mà người kia bị Mạc Như Nghiên giao thác đến trên tay hắn, chính là Mục Nhã Huệ hắn tâm tâm niệm niệm.
Duyên phận quả nhiên trùng hợp như vậy, không phải do người không tin.
Trịnh trọng gật đầu, Hồ Khôn Bạch nghiêm túc, giọng điệu cũng kiên định: "Tướng quân phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ làm được."
Mạc Như Nghiên đương nhiên không có khả năng vì câu đầu tiên của Hồ Khôn Bạch mà thật sự yên tâm. Nhưng chỉ nghe được Hồ Khôn Bạch tỏ thái độ như vậy, nàng vẫn lại là nguyện ý thử tin tưởng Hồ Khôn Bạch một lần.
Xác định Hồ Khôn Bạch hứa hẹn, Mạc Như Nghiên quay đầu tiếp tục dặn dò Mục Nhã Huệ.
Mục Nhã Huệ không có chút không kiên nhẫn nào, một vẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Giờ này khắc này Mục Nhã Huệ, Hồ Khôn Bạch cùng Hồ Nguyệt Hoa đều không nhìn qua Mục Nhã Huệ. Ở trong mắt Hồ Khôn Bạch, càng thích thêm. Mà Hồ Nguyệt Hoa, liền là hoàn toàn tan vỡ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook