*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy mật hàm này, trong nháy mắt Đại hoàng tử có chút sợ hãi. Ba năm không hề dài, nhưng nó không xác định, phụ hoàng có thâm ý khác không.
Nhưng lúc nhìn thấy Tân hoàng nói sẽ cùng Mộ Dung Quân tới thành Vân đô đón nó, Đại hoàng tử thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Nó tin tưởng phụ hoàng sẽ không lừa gạt nó. Phụ hoàng không có cái gì, cũng không cần làm như vậy.
Cùng lúc đó, Đại hoàng tử cũng nhận được thư Mộ Dung Quân gửi.
Chỉ là dặn dò ngắn gọn hơn Tân hoàng, Mộ Dung Quân gửi thư lời nói nhỏ nhẹ hơn. Trong đó, cũng nhắc đến chuyện tại sao để Đại hoàng tử ở lại thành Vân đô.
Sau khi đọc kĩ thư Mộ Dung Quân giải thích xong, Đại hoàng tử hơi hơi nhếch miệng, cảm thấy quyết định nháy mắt càng rõ ràng hơn rồi.
Đại hoàng tử vốn cực kì thích nghe Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên dạy bảo. Mặc cho là Hạ Trăn hay là Mạc Như Nghiên, đều không chỉ dạy bằng miệng không. Như vậy, đối xử với nó như con cái trong nhà, ánh mắt biểu cảm đều là ấm áp.
Dưới sự dạy bảo của Hạ Trăn, võ học của nó gần đây đã tăng cao. Mạc Như Nghiên dạy bảo lại được ông ngoại cùng phụ hoàng khen ngợi, như vậy mới kéo dài thời hạn thành ba năm ở thành Vân đô.
Đại hoàng tử đem thư Mộ Dung Quân thu lại. Sau đó, cầm mật hàm của Tân hoàng, đi tìm Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.
Cùng với Đại hoàng tử, Hạ Trăn cũng nhận được mật hàm của Tân hoàng. Cũng là để Đại hoàng tử ở lại thành Vân đô ba năm, đồng thời cũng bày tỏ, ba năm sau bọn họ đến đón, không chỉ có Đại hoàng tử, còn có Hạ Tĩnh Du!
Hạ Trăn đối diện với mật hàm đã lạnh mặt, liền thấy Đại hoàng tử đi đến.
Nhận bức mật hàm của Đại hoàng tử đưa cho, Hạ Trăn dừng một lát, cũng đem thư trong tay mình cho Đại hoàng tử xem.
Nội dung cũng không sai biệt lắm, nhưng lại khác nhau ở phần cuối. Hạ Trăn lạnh mặt, Đại hoàng tử thì trực tiếp phát ra ánh sáng.
Mang Tĩnh Du muội muội cùng về Đế đô? Không thể nghi ngờ Đại hoàng tử là vô cùng cao hứng.
Nhưng lặng lẽ lườm sắc mặt của Hạ Trăn một cái, Đại hoàng tử rất nhanh liền đem vui sướng thu lại.
Tuy Đại hoàng tử tuổi không lớn, lại không thẳng thắn như Hạ Vân Đô. Thanh Viễn đại tướng quân tại sao về Đế đô, nó loáng thoáng cũng biết rồi.
Mà nay dù trở về thành Vân đô, Đại hoàng tử cũng không cho rằng, trong mấu chốt cứ như vậy không có. Đến ngay cả nó, cũng sẽ nghĩ thêm, huống chi là Hạ Trăn?
Chuyện ba năm sau Tân hoàng sẽ đến đón Hạ Tĩnh Du, Hạ Trăn không có gạt Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ôm lấy Đại hoàng tử: “Thánh Thượng chơi bài thông minh lanh lợi như vậy. Nhưng mà, chỉ sợ Thánh Thượng là giỏ trúc múc chẳng được gì rồi, còn Đại hoàng tử cũng để cho thành Vân đô chúng ta.”
Đại hoàng tử ngẩn người, thân thể cứng ngắc một hồi, lập tức thả lỏng xuống.
Giống như lần trước được phụ hoàng ôm lấy, giờ phút này được Mạc Như Nghiên ôm, cũng rất ấm áp. Cảm giác như vậy, với Đại hoàng tử mà nói, mỗi lần đều trân trọng.
Hạ Trăn cũng bị hành động của Mạc Như Nghiên làm sững sờ một phen. Phản ứng kịp lại, lúc này gật gật đầu, nói nhỏ: “Vậy thì không đem Đại hoàng tử trả cho Tử Dật nữa.”
Không phải “Thánh Thượng”, mà là “Tử Dật”. Mạc Như Nghiên cong khóe miệng lên, cười thâm sâu.
Đại hoàng tử chớp mắt mấy cái, có chút lờ mờ. Tuy sớm biết phụ hoàng cùng Hạ tướng quân là sống chết có nhau, nhưng Hạ tướng quân có thể gọi thẳng tên phụ hoàng như vậy sao?
Ý nghĩ rất bất kính này, Đại hoàng tử sẽ không tha cho Hạ Trăn. Như thế chỉ có một lời giải thích, Hạ tướng quân có được sự chấp thuận của phụ hoàng.
Nghĩ tới đây, Đại hoàng tử coi như đã hiểu ra cái gì đó rồi.
Ba năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đối với sự thật Đại hoàng tử sẽ phải ở lại, Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đều cực kì vui mừng, cũng cực kì hoan nghênh.
Ngày như gió như nước, nhàn nhạt lại mang theo kinh hỉ. Mang đến hi vọng cho dân chúng, cũng mang cho đám nhỏ cảm xúc khác biệt.
Mắt thấy bọn nhỏ đều lớn lên khỏe mạnh, tâm Mạc Như Nghiên cũng dần dần hạ xuống.
Còn ước hẹn ba năm của Tân hoàng, Tân hoàng một mình định ra, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn cũng không đáp ứng, cũng không tán thành.
Vào ngày mùa đông tuyết bay tán loạn, Mạc Nho xuất hiện ở thành Vân đô.
Rất lâu không gặp Mạc Nho, Mạc Như Nghiên thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm người. Xác định là Mạc Nho xong, Mạc Như Nghiên nâng nâng cằm, mời Mạc Nho vào chính sảnh ngồi.
“Như Nghiên, Hạ tướng quân không ở nhà?” Ngồi ở chính sảnh phủ Thành chủ, Mạc Nho có chút không được tự nhiên. Nhìn xung quanh trái phải một hồi, không nhìn thấy Hạ Trăn, không khỏi hỏi lên.
“Hạ Trăn đến quân doanh rồi.” Mạc Nho ngàn dặm xa xôi đến tìm Hạ Trăn? Mạc Như Nghiên cũng không nhận ra, là chuyện quá nhỏ.
“Vậy sao! Vậy hắn… Khi nào trở về?” Nói thật, Mạc Nho cũng cực kì chần chừ.
Một đường từ huyện Thanh Sơn tới thành Vân đô, Mạc Nho vẫn luôn mâu thuẫn, cũng do dự.
Nếu không phải vì Mạc Như Họa cùng Tô Linh, Mạc Nho nói cái gì cũng sẽ không đến thành Vân đô. Mà nay, lui không thể lui, Mạc Nho đã bị ép không còn đường lui rồi.
“Không biết.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, không lạnh không nhạt đáp lại.
Cảm thấy Mạc Như Nghiên lạnh nhạt, Mạc Nho nhíu nhíu mày. Tuy biết không nên, lại lên tiếng nói: “Vậy phụ thân liền nói với con, nói cho con biết!”
Mạc Như Nghiên thoáng nhìn Mạc Nho, không gật đầu, cũng không lắc đầu. Chỉ là, không mở miệng đuổi người thôi.
“Như Nghiên, nhị nương con cùng muội muội…” Mạc Nho rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên cùng Tô Linh còn có Mạc Như Họa có quan hệ không tốt. Giờ phút này lại nhắc tới Tô Linh cùng Mạc Như Họa với Mạc Như Nghiên, Mạc Nho cũng chột dạ.
Nhưng mà, không nói cũng phải nói, không nên nói cũng phải nói. Giờ khắc này, bất cứ giá nào, Mạc Nho cũng phải xin Mạc Như Nghiên giúp đỡ.
Quả nhiên là vì Tô linh cùng Mạc Như Họa! Chỉ là, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng, Tô Linh đã bị nhốt vào đại lao rồi mà? Nhanh như vậy đã được thả ra rồi?
Tô Linh quả thật đã được thả ra, ngay tại một năm trước, được thả ra, Tô linh trở về huyện Thanh Sơn.
Đối với Tô Linh, Mạc Nho tự nhận đã hết lòng. Sau khi Tô Linh được thả ra xong, mới đưa hưu thư.
Lúc đưa hưu thư cho Tô Linh, Mạc Nho vốn tưởng rằng, Tô Linh sẽ khóc lớn làm náo. Nhưng mà, Tô Linh lại rất bình tĩnh. cầm hưu thư Mạc Nho đưa cho cùng bạc, liền rời khỏi huyện Thanh Sơn.
Lúc đó tuy Mạc Nho không đành lòng, lại cũng không có tính toán khác. Cứ như vậy, nhìn theo Tô Linh rời đi rất xa.
Lần nữa gặp lại Tô Linh, là vào nửa năm trước. Tô Linh cực kì chật vật, cũng cụce kì nghèo khó, là vì… Mạc Như Họa.
Mạc Nho đã từng vì Mạc Như Họa gửi thư cho Mạc Như Nghiên. Là Mạc Như Họa ở Nhạc phủ không được tốt, thật sự không tốt. Đến hạ nhân, cũng không bằng.
Nhưng mà, Mạc Nho không nhận được thư hồi âm của Mạc Như Nghiên.
Sau đó nghe được Mạc Như Chi Nghiên theo Hạ Trăn đến thành Vân đô, bên ngoài loáng thoáng truyền tin, Mạc Nho thiếu chút nữa liền cho rằng, Mạc Như Nghiên sắp bỏ mạng theo Hạ Trăn rồi.
Cũng không phải không nghĩ tới gặp Mạc Như Nghiên sớm hơn, nhưng uy phong Tây Bắc quân ra sao? Nếu cả Thanh Viễn đại tướng quân đều đã chạy không khỏi, một Huyện lệnh như ông ta thì phải làm thế nào đây?
Nghĩ như vậy, Mạc Nho liền không hề động thân tới thành Vân Đô nữa, vẫn luôn tự phòng thân, mãi đến hiện nay.
Kỳ thật, dù Mạc Nho tới hay không, Mạc Như Nghiên, có cảm thấy hứng thú, đáy lòng cũng không có gợn sóng gì lớn.
Tại lúc biết biết được vận mệnh của Nhạc Hành Tri nhất định giống như kiếp trước, Mạc Như Nghiên thậm chí cái gì cũng không cần làm, có thể đoán được Nhạc Hành Tri sắp thất bại rồi.
Kiếp trước Nhạc Hành Tri cũng không hiểu tại sao lại con đường làm quan gặp khó khăn?
Tại lúc biết được Hạ Trăn kỳ thật Thanh Viễn đại tướng quân nổi danh, tại lúc biết được nàng cứ thế trở thành Thanh Viễn đại tướng quân phu nhân, nếu Nhạc Hành Tri đoán không ra vì sao không thể làm được, vậy thì thật là chê cười.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên có thể thề, nàng thật không có nhúng tay vào chuyện của Nhạc Hành Tri.
Hơn nữa, Hạ Trăn cũng không nhúng tay vào. Và, sợ là Hạ Trăn đến Nhạc Hành Tri đến Đế đô năm nào tháng nào, cũng hoàn toàn không biết.
Tới lúc thật sự biết đến Nhạc Hành Tri, là Thái Tử điện hạ lúc trước, giờ là Tân hoàng.
Nếu Mạc Nho thật sự có bản lĩnh khơi thông cho Nhạc Hành Tri, đại có thể, đi tìm Thánh Thượng nói rõ lí lẽ đi. Tìm nàng, tìm Hạ Trăn, đều vô dụng.
Mạc Nho đương nhiên không có bản lĩnh khơi thông cho Nhạc Hành Tri. Nói về bản lĩnh, Nhạc Tri Phủ mạnh hơn ông ta, nhân mạch cũng nhiều hơn cùng hữu dụng hơn.
Mạc Nho tìm đến Mạc Như Nghiên, kì thật là muốn Mạc Như Nghiên có thể giúp Mạc Như Họa nói tốt trước mặt Nhạc Hành Tri vài câu. Hoặc là, mong Hạ Trăn giúp Nhạc Hành Tri, tìm cho hắn ta một chức quan văn trong triều đình.
Mạc Nho tin tưởng, với uy danh Thanh Viễn tướng quân của Hạ Trăn, có thể làm được. Chỉ xem Hạ Trăn có nguyện ý giúp Nhạc Hành Tri hay không thôi, cũng có nguyện ý giúp chút nhân tình này không thôi.
Mà này Hạ Trăn không ở đây, Mạc Nho cũng chỉ có thể nói với Mạc Như Nghiên.
Cầu quan cho Nhạc Hành Tri? Mạc Như Nghiên cười nhạo một tiếng, không nhịn được lạnh lùng nhìn về phía Mạc Nho.
Mạc Nho là ngốc thật, hay là giả ngu? Có một số việc không phải nàng nói được, là có thể qua được. Cũng không phải Hạ Trăn rộng lượng, có quyền làm gì cả.
Ít nhất vị Thánh Thượng cao cao tại thượng kia, thành kiến với Nhạc Hành Tri cũng rất sâu. Cũng không có khả năng quyết định, để Nhạc Hành
Nhìn thấy mật hàm này, trong nháy mắt Đại hoàng tử có chút sợ hãi. Ba năm không hề dài, nhưng nó không xác định, phụ hoàng có thâm ý khác không.
Nhưng lúc nhìn thấy Tân hoàng nói sẽ cùng Mộ Dung Quân tới thành Vân đô đón nó, Đại hoàng tử thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Nó tin tưởng phụ hoàng sẽ không lừa gạt nó. Phụ hoàng không có cái gì, cũng không cần làm như vậy.
Cùng lúc đó, Đại hoàng tử cũng nhận được thư Mộ Dung Quân gửi.
Chỉ là dặn dò ngắn gọn hơn Tân hoàng, Mộ Dung Quân gửi thư lời nói nhỏ nhẹ hơn. Trong đó, cũng nhắc đến chuyện tại sao để Đại hoàng tử ở lại thành Vân đô.
Sau khi đọc kĩ thư Mộ Dung Quân giải thích xong, Đại hoàng tử hơi hơi nhếch miệng, cảm thấy quyết định nháy mắt càng rõ ràng hơn rồi.
Đại hoàng tử vốn cực kì thích nghe Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên dạy bảo. Mặc cho là Hạ Trăn hay là Mạc Như Nghiên, đều không chỉ dạy bằng miệng không. Như vậy, đối xử với nó như con cái trong nhà, ánh mắt biểu cảm đều là ấm áp.
Dưới sự dạy bảo của Hạ Trăn, võ học của nó gần đây đã tăng cao. Mạc Như Nghiên dạy bảo lại được ông ngoại cùng phụ hoàng khen ngợi, như vậy mới kéo dài thời hạn thành ba năm ở thành Vân đô.
Đại hoàng tử đem thư Mộ Dung Quân thu lại. Sau đó, cầm mật hàm của Tân hoàng, đi tìm Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.
Cùng với Đại hoàng tử, Hạ Trăn cũng nhận được mật hàm của Tân hoàng. Cũng là để Đại hoàng tử ở lại thành Vân đô ba năm, đồng thời cũng bày tỏ, ba năm sau bọn họ đến đón, không chỉ có Đại hoàng tử, còn có Hạ Tĩnh Du!
Hạ Trăn đối diện với mật hàm đã lạnh mặt, liền thấy Đại hoàng tử đi đến.
Nhận bức mật hàm của Đại hoàng tử đưa cho, Hạ Trăn dừng một lát, cũng đem thư trong tay mình cho Đại hoàng tử xem.
Nội dung cũng không sai biệt lắm, nhưng lại khác nhau ở phần cuối. Hạ Trăn lạnh mặt, Đại hoàng tử thì trực tiếp phát ra ánh sáng.
Mang Tĩnh Du muội muội cùng về Đế đô? Không thể nghi ngờ Đại hoàng tử là vô cùng cao hứng.
Nhưng lặng lẽ lườm sắc mặt của Hạ Trăn một cái, Đại hoàng tử rất nhanh liền đem vui sướng thu lại.
Tuy Đại hoàng tử tuổi không lớn, lại không thẳng thắn như Hạ Vân Đô. Thanh Viễn đại tướng quân tại sao về Đế đô, nó loáng thoáng cũng biết rồi.
Mà nay dù trở về thành Vân đô, Đại hoàng tử cũng không cho rằng, trong mấu chốt cứ như vậy không có. Đến ngay cả nó, cũng sẽ nghĩ thêm, huống chi là Hạ Trăn?
Chuyện ba năm sau Tân hoàng sẽ đến đón Hạ Tĩnh Du, Hạ Trăn không có gạt Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ôm lấy Đại hoàng tử: “Thánh Thượng chơi bài thông minh lanh lợi như vậy. Nhưng mà, chỉ sợ Thánh Thượng là giỏ trúc múc chẳng được gì rồi, còn Đại hoàng tử cũng để cho thành Vân đô chúng ta.”
Đại hoàng tử ngẩn người, thân thể cứng ngắc một hồi, lập tức thả lỏng xuống.
Giống như lần trước được phụ hoàng ôm lấy, giờ phút này được Mạc Như Nghiên ôm, cũng rất ấm áp. Cảm giác như vậy, với Đại hoàng tử mà nói, mỗi lần đều trân trọng.
Hạ Trăn cũng bị hành động của Mạc Như Nghiên làm sững sờ một phen. Phản ứng kịp lại, lúc này gật gật đầu, nói nhỏ: “Vậy thì không đem Đại hoàng tử trả cho Tử Dật nữa.”
Không phải “Thánh Thượng”, mà là “Tử Dật”. Mạc Như Nghiên cong khóe miệng lên, cười thâm sâu.
Đại hoàng tử chớp mắt mấy cái, có chút lờ mờ. Tuy sớm biết phụ hoàng cùng Hạ tướng quân là sống chết có nhau, nhưng Hạ tướng quân có thể gọi thẳng tên phụ hoàng như vậy sao?
Ý nghĩ rất bất kính này, Đại hoàng tử sẽ không tha cho Hạ Trăn. Như thế chỉ có một lời giải thích, Hạ tướng quân có được sự chấp thuận của phụ hoàng.
Nghĩ tới đây, Đại hoàng tử coi như đã hiểu ra cái gì đó rồi.
Ba năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đối với sự thật Đại hoàng tử sẽ phải ở lại, Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đều cực kì vui mừng, cũng cực kì hoan nghênh.
Ngày như gió như nước, nhàn nhạt lại mang theo kinh hỉ. Mang đến hi vọng cho dân chúng, cũng mang cho đám nhỏ cảm xúc khác biệt.
Mắt thấy bọn nhỏ đều lớn lên khỏe mạnh, tâm Mạc Như Nghiên cũng dần dần hạ xuống.
Còn ước hẹn ba năm của Tân hoàng, Tân hoàng một mình định ra, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn cũng không đáp ứng, cũng không tán thành.
Vào ngày mùa đông tuyết bay tán loạn, Mạc Nho xuất hiện ở thành Vân đô.
Rất lâu không gặp Mạc Nho, Mạc Như Nghiên thiếu chút nữa cho rằng mình nhìn lầm người. Xác định là Mạc Nho xong, Mạc Như Nghiên nâng nâng cằm, mời Mạc Nho vào chính sảnh ngồi.
“Như Nghiên, Hạ tướng quân không ở nhà?” Ngồi ở chính sảnh phủ Thành chủ, Mạc Nho có chút không được tự nhiên. Nhìn xung quanh trái phải một hồi, không nhìn thấy Hạ Trăn, không khỏi hỏi lên.
“Hạ Trăn đến quân doanh rồi.” Mạc Nho ngàn dặm xa xôi đến tìm Hạ Trăn? Mạc Như Nghiên cũng không nhận ra, là chuyện quá nhỏ.
“Vậy sao! Vậy hắn… Khi nào trở về?” Nói thật, Mạc Nho cũng cực kì chần chừ.
Một đường từ huyện Thanh Sơn tới thành Vân đô, Mạc Nho vẫn luôn mâu thuẫn, cũng do dự.
Nếu không phải vì Mạc Như Họa cùng Tô Linh, Mạc Nho nói cái gì cũng sẽ không đến thành Vân đô. Mà nay, lui không thể lui, Mạc Nho đã bị ép không còn đường lui rồi.
“Không biết.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, không lạnh không nhạt đáp lại.
Cảm thấy Mạc Như Nghiên lạnh nhạt, Mạc Nho nhíu nhíu mày. Tuy biết không nên, lại lên tiếng nói: “Vậy phụ thân liền nói với con, nói cho con biết!”
Mạc Như Nghiên thoáng nhìn Mạc Nho, không gật đầu, cũng không lắc đầu. Chỉ là, không mở miệng đuổi người thôi.
“Như Nghiên, nhị nương con cùng muội muội…” Mạc Nho rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên cùng Tô Linh còn có Mạc Như Họa có quan hệ không tốt. Giờ phút này lại nhắc tới Tô Linh cùng Mạc Như Họa với Mạc Như Nghiên, Mạc Nho cũng chột dạ.
Nhưng mà, không nói cũng phải nói, không nên nói cũng phải nói. Giờ khắc này, bất cứ giá nào, Mạc Nho cũng phải xin Mạc Như Nghiên giúp đỡ.
Quả nhiên là vì Tô linh cùng Mạc Như Họa! Chỉ là, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng, Tô Linh đã bị nhốt vào đại lao rồi mà? Nhanh như vậy đã được thả ra rồi?
Tô Linh quả thật đã được thả ra, ngay tại một năm trước, được thả ra, Tô linh trở về huyện Thanh Sơn.
Đối với Tô Linh, Mạc Nho tự nhận đã hết lòng. Sau khi Tô Linh được thả ra xong, mới đưa hưu thư.
Lúc đưa hưu thư cho Tô Linh, Mạc Nho vốn tưởng rằng, Tô Linh sẽ khóc lớn làm náo. Nhưng mà, Tô Linh lại rất bình tĩnh. cầm hưu thư Mạc Nho đưa cho cùng bạc, liền rời khỏi huyện Thanh Sơn.
Lúc đó tuy Mạc Nho không đành lòng, lại cũng không có tính toán khác. Cứ như vậy, nhìn theo Tô Linh rời đi rất xa.
Lần nữa gặp lại Tô Linh, là vào nửa năm trước. Tô Linh cực kì chật vật, cũng cụce kì nghèo khó, là vì… Mạc Như Họa.
Mạc Nho đã từng vì Mạc Như Họa gửi thư cho Mạc Như Nghiên. Là Mạc Như Họa ở Nhạc phủ không được tốt, thật sự không tốt. Đến hạ nhân, cũng không bằng.
Nhưng mà, Mạc Nho không nhận được thư hồi âm của Mạc Như Nghiên.
Sau đó nghe được Mạc Như Chi Nghiên theo Hạ Trăn đến thành Vân đô, bên ngoài loáng thoáng truyền tin, Mạc Nho thiếu chút nữa liền cho rằng, Mạc Như Nghiên sắp bỏ mạng theo Hạ Trăn rồi.
Cũng không phải không nghĩ tới gặp Mạc Như Nghiên sớm hơn, nhưng uy phong Tây Bắc quân ra sao? Nếu cả Thanh Viễn đại tướng quân đều đã chạy không khỏi, một Huyện lệnh như ông ta thì phải làm thế nào đây?
Nghĩ như vậy, Mạc Nho liền không hề động thân tới thành Vân Đô nữa, vẫn luôn tự phòng thân, mãi đến hiện nay.
Kỳ thật, dù Mạc Nho tới hay không, Mạc Như Nghiên, có cảm thấy hứng thú, đáy lòng cũng không có gợn sóng gì lớn.
Tại lúc biết biết được vận mệnh của Nhạc Hành Tri nhất định giống như kiếp trước, Mạc Như Nghiên thậm chí cái gì cũng không cần làm, có thể đoán được Nhạc Hành Tri sắp thất bại rồi.
Kiếp trước Nhạc Hành Tri cũng không hiểu tại sao lại con đường làm quan gặp khó khăn?
Tại lúc biết được Hạ Trăn kỳ thật Thanh Viễn đại tướng quân nổi danh, tại lúc biết được nàng cứ thế trở thành Thanh Viễn đại tướng quân phu nhân, nếu Nhạc Hành Tri đoán không ra vì sao không thể làm được, vậy thì thật là chê cười.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên có thể thề, nàng thật không có nhúng tay vào chuyện của Nhạc Hành Tri.
Hơn nữa, Hạ Trăn cũng không nhúng tay vào. Và, sợ là Hạ Trăn đến Nhạc Hành Tri đến Đế đô năm nào tháng nào, cũng hoàn toàn không biết.
Tới lúc thật sự biết đến Nhạc Hành Tri, là Thái Tử điện hạ lúc trước, giờ là Tân hoàng.
Nếu Mạc Nho thật sự có bản lĩnh khơi thông cho Nhạc Hành Tri, đại có thể, đi tìm Thánh Thượng nói rõ lí lẽ đi. Tìm nàng, tìm Hạ Trăn, đều vô dụng.
Mạc Nho đương nhiên không có bản lĩnh khơi thông cho Nhạc Hành Tri. Nói về bản lĩnh, Nhạc Tri Phủ mạnh hơn ông ta, nhân mạch cũng nhiều hơn cùng hữu dụng hơn.
Mạc Nho tìm đến Mạc Như Nghiên, kì thật là muốn Mạc Như Nghiên có thể giúp Mạc Như Họa nói tốt trước mặt Nhạc Hành Tri vài câu. Hoặc là, mong Hạ Trăn giúp Nhạc Hành Tri, tìm cho hắn ta một chức quan văn trong triều đình.
Mạc Nho tin tưởng, với uy danh Thanh Viễn tướng quân của Hạ Trăn, có thể làm được. Chỉ xem Hạ Trăn có nguyện ý giúp Nhạc Hành Tri hay không thôi, cũng có nguyện ý giúp chút nhân tình này không thôi.
Mà này Hạ Trăn không ở đây, Mạc Nho cũng chỉ có thể nói với Mạc Như Nghiên.
Cầu quan cho Nhạc Hành Tri? Mạc Như Nghiên cười nhạo một tiếng, không nhịn được lạnh lùng nhìn về phía Mạc Nho.
Mạc Nho là ngốc thật, hay là giả ngu? Có một số việc không phải nàng nói được, là có thể qua được. Cũng không phải Hạ Trăn rộng lượng, có quyền làm gì cả.
Ít nhất vị Thánh Thượng cao cao tại thượng kia, thành kiến với Nhạc Hành Tri cũng rất sâu. Cũng không có khả năng quyết định, để Nhạc Hành
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook