Ái nữ độc nhất Mạc Như Nghiên mới vừa tròn một tuổi, nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, rời xa nhân thế.
Khác xa với xuất thân của Mạc Nho và Vu Cẩm Tú, Tô Linh tri huyện phu nhân hiện tại, là biểu tiểu thư bà con xa của nhà tri phủ Trấn Hoài Thủy, sinh cho Mạc Nho một nam một nữ, rất được sủng ái.
Từ xưa đến nay, có mẹ kế liền có cha kế. Mạc Nho thay đổi, là điều không thể tránh khỏi.
Nhiều năm bị Tô Linh bên gối thổi gió như vậy, đại tiểu thư danh chính ngôn thuận Mạc Như Nghiên, ở tri huyện phủ nha địa vị sớm đã không còn. Lúc này tỳ nữ bên người mới có tâm hướng ra ngoài, làm việc cho người khác.
Mạc Như Nghiên đã từng cho rằng, hậu trạch tri huyện phủ nha làm cho người ta tranh giành chẳng qua là đầm rồng hang hổ. Tô Linh đối với nàng không thân, cha cũng chưa từng thật lòng quan tâm nàng. Còn như một đôi đệ muội, càng coi nàng như hổ lang, chỉ mong cách càng xa càng tốt.
Nhưng mà đến khi được như ý nguyện gả vào Nhạc gia trấn Hoài Thủy, Mạc Như Nghiên mới biết được, tại huyện thanh sơn nhỏ bé nàng lớn lên naỳ, chỉ như ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt thật là hẹp hòi thiển cận. Mà hỉ nộ hiện trên mặt Tô Linh, so với những người khác ở hậu trạch Nhạc gia, thì đơn giản rõ ràng hơn nhiều.Cho nên Mạc gia đích trưởng nữ nàng, chẳng những có thể bình bình yên yên trưởng thành đến nay, đến âm mưu và toan tính tối thiểu nhất cũng không học được.
Nhưng mà, một đời này, tất cả sẽ không giống nữa.
Ngồi ở trên giường không nói một lời, Mạc Như Nghiên không đứng dậy, chỉ mắt lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Đào, không hề có ý để Tiểu Đào đứng dậy.
Cùng với thời gian quỳ càng ngày càng dài, trên mặt Tiểu Đào vẻ hững hờ tan đi, tiếp theo đến là một chút thấp thỏm lo âu khó nói nên lời.
Trong mắt hiện lên một chút nôn nóng, Tiểu Đào quy củ cẩn thận ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Mạc Như Nghiên: “Tiểu thư......”
Mạc Như Nghiên không để ý tới Tiểu Đào đáng thương cầu xin tha thứ, sắc mặt lạnh nhạt xuống giường. Vòng qua Tiểu Đào đang quỳ trên mặt đất, tự mình lựa chọn xiêm y.
Trong lòng Tiểu Đào càng thêm lo lắng, không rõ nguyên do nhìn bóng lưng Mạc Như Nghiên. Ngày thường Mạc Như Nghiên tuy rằng cũng kiêu căng ngang ngược, nhưng không giống hôm nay hàn khí bức người.
Tiểu Đào không xác định có phải là ảo giác của nàng hay không, Mạc Như Nghiên trước kia dung mạo chỉ lộ ra vài phần kiêu ngạo, hiện nay Mạc Như Nghiên toàn thân tản ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, làm nàng ta không dám sử dụng mấy mánh khóe nhỏ, trong lòng lo sợ bất an.
Mạc Như Nghiên là thật sự lựa chọn quần áo. Từ màu sắc đến kiểu dáng, từ cổ áo đến tay áo, chọn lựa kỹ càng, khuôn mặt như họa, cử chỉ ưu nhã.
Nhìn thấy động tác Mạc Như Nghiên chậm rì rì, Tiểu Đào đắn đo hơn nửa ngày, nhịn không được bắt đầu sốt ruột: “Tiểu thư, bên kia phu nhân còn chờ......”
Tiểu Đào còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh băng của Mạc Như Nghiên đông lạnh.
Giống như bị nuốt mất tất cả thanh âm, Tiểu Đào toàn thân run rẩy, hoảng sợ cúi đầu.
Không bình thường, quá không bình thường! ý niệm mạnh mẽ ở trong đầu Tiểu Đào lướt qua, nhưng địch không lại được hơi thở lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện của Mạc Như Nghiên, trong lòng Tiểu Đào nén lại tât cả nghi ngờ, vùi xuống tận chỗ sâu nhất.
Cuối cùng Mạc Như Nghiên xuất hiện trước mặt Tô Linh, là non nửa canh giờ sau.
Nhìn Mạc Như Nghiên trang dung tinh xảo chậm rãi bước tới, một hồi lâu mới đến bên cạnh bà ta, Tô Linh không vui trừng mắt nhìn Tiểu Đào phía sau Mạc Như Nghiên: “Không phải bảo gọi tiểu thư nhà ngươi qua đây sớm một chút? Ngươi hầu hạ như thế nào vậy?”
“Hồi phu nhân, Tiểu Đào đã nhắc nhở tiểu thư nhiều lần, nhưng mà tiểu thư nàng......” Nếu là Tiểu Đào trước kia, tất nhiên có chuyện nói chuyện, theo sự thật bẩm báo. Nhưng Mạc Như Nghiên hôm nay, khiến cho Tiểu Đào có chút sợ hãi, khó tránh khỏi chân tay lóng ngóng, ngay cả lời nói cũng rụt rè e sợ.
“Thế nào? Tiểu thư nhà ngươi không muốn lại đây?” Tô Linh cũng không phải là Tiểu Đào, cần phải sợ Mạc Như Nghiên. Chỉ qua một ánh mắt, đã đủ biểu thị bà ta không vui với Mạc Như Nghiên.
Tiểu Đào vô ý thức nhìn thoáng qua Mạc Như Nghiên, cuối cùng vẫn không thể địch được lực uy hiếp của Tô Linh đã tồn tại lâu dài trong lòng nàng ta. Đầu tiên là nhẹ lui về sau một bước, cách xa Mạc Như Nghiên, gật gật đầu: “vâng.”
Tô Linh lập tức cười hài lòng. Tiểu Đào thức thời, làm cho tâm tình bà ta rất tốt.
Về phần một thân cao ngạo nhưng lại không có nửa điểm khôn ngoan của Mạc Như Nghiên, Tô Linh hoàn toàn không để ở trong lòng: “Hôn sự của Đại tiểu thư đã kéo dài hai năm, rốt cuộc dự định khi nào thành hôn?”
“Chỉ đợi tri phủ Nhạc gia tới cửa cầu thân, nữ nhi lập tức xuất giá.” Thản nhiên nhìn thẳng Tô Linh ánh mắt đầy khiêu khích cùng quan sát, vẻ mặt Mạc Như Nghiên đầy chắc chắn, giọng điệu như đinh đóng cột, lời nói mạnh mẽ vang dội, đập vào lòng Tô Linh.
Khác xa với xuất thân của Mạc Nho và Vu Cẩm Tú, Tô Linh tri huyện phu nhân hiện tại, là biểu tiểu thư bà con xa của nhà tri phủ Trấn Hoài Thủy, sinh cho Mạc Nho một nam một nữ, rất được sủng ái.
Từ xưa đến nay, có mẹ kế liền có cha kế. Mạc Nho thay đổi, là điều không thể tránh khỏi.
Nhiều năm bị Tô Linh bên gối thổi gió như vậy, đại tiểu thư danh chính ngôn thuận Mạc Như Nghiên, ở tri huyện phủ nha địa vị sớm đã không còn. Lúc này tỳ nữ bên người mới có tâm hướng ra ngoài, làm việc cho người khác.
Mạc Như Nghiên đã từng cho rằng, hậu trạch tri huyện phủ nha làm cho người ta tranh giành chẳng qua là đầm rồng hang hổ. Tô Linh đối với nàng không thân, cha cũng chưa từng thật lòng quan tâm nàng. Còn như một đôi đệ muội, càng coi nàng như hổ lang, chỉ mong cách càng xa càng tốt.
Nhưng mà đến khi được như ý nguyện gả vào Nhạc gia trấn Hoài Thủy, Mạc Như Nghiên mới biết được, tại huyện thanh sơn nhỏ bé nàng lớn lên naỳ, chỉ như ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt thật là hẹp hòi thiển cận. Mà hỉ nộ hiện trên mặt Tô Linh, so với những người khác ở hậu trạch Nhạc gia, thì đơn giản rõ ràng hơn nhiều.Cho nên Mạc gia đích trưởng nữ nàng, chẳng những có thể bình bình yên yên trưởng thành đến nay, đến âm mưu và toan tính tối thiểu nhất cũng không học được.
Nhưng mà, một đời này, tất cả sẽ không giống nữa.
Ngồi ở trên giường không nói một lời, Mạc Như Nghiên không đứng dậy, chỉ mắt lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Đào, không hề có ý để Tiểu Đào đứng dậy.
Cùng với thời gian quỳ càng ngày càng dài, trên mặt Tiểu Đào vẻ hững hờ tan đi, tiếp theo đến là một chút thấp thỏm lo âu khó nói nên lời.
Trong mắt hiện lên một chút nôn nóng, Tiểu Đào quy củ cẩn thận ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Mạc Như Nghiên: “Tiểu thư......”
Mạc Như Nghiên không để ý tới Tiểu Đào đáng thương cầu xin tha thứ, sắc mặt lạnh nhạt xuống giường. Vòng qua Tiểu Đào đang quỳ trên mặt đất, tự mình lựa chọn xiêm y.
Trong lòng Tiểu Đào càng thêm lo lắng, không rõ nguyên do nhìn bóng lưng Mạc Như Nghiên. Ngày thường Mạc Như Nghiên tuy rằng cũng kiêu căng ngang ngược, nhưng không giống hôm nay hàn khí bức người.
Tiểu Đào không xác định có phải là ảo giác của nàng hay không, Mạc Như Nghiên trước kia dung mạo chỉ lộ ra vài phần kiêu ngạo, hiện nay Mạc Như Nghiên toàn thân tản ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, làm nàng ta không dám sử dụng mấy mánh khóe nhỏ, trong lòng lo sợ bất an.
Mạc Như Nghiên là thật sự lựa chọn quần áo. Từ màu sắc đến kiểu dáng, từ cổ áo đến tay áo, chọn lựa kỹ càng, khuôn mặt như họa, cử chỉ ưu nhã.
Nhìn thấy động tác Mạc Như Nghiên chậm rì rì, Tiểu Đào đắn đo hơn nửa ngày, nhịn không được bắt đầu sốt ruột: “Tiểu thư, bên kia phu nhân còn chờ......”
Tiểu Đào còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh băng của Mạc Như Nghiên đông lạnh.
Giống như bị nuốt mất tất cả thanh âm, Tiểu Đào toàn thân run rẩy, hoảng sợ cúi đầu.
Không bình thường, quá không bình thường! ý niệm mạnh mẽ ở trong đầu Tiểu Đào lướt qua, nhưng địch không lại được hơi thở lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện của Mạc Như Nghiên, trong lòng Tiểu Đào nén lại tât cả nghi ngờ, vùi xuống tận chỗ sâu nhất.
Cuối cùng Mạc Như Nghiên xuất hiện trước mặt Tô Linh, là non nửa canh giờ sau.
Nhìn Mạc Như Nghiên trang dung tinh xảo chậm rãi bước tới, một hồi lâu mới đến bên cạnh bà ta, Tô Linh không vui trừng mắt nhìn Tiểu Đào phía sau Mạc Như Nghiên: “Không phải bảo gọi tiểu thư nhà ngươi qua đây sớm một chút? Ngươi hầu hạ như thế nào vậy?”
“Hồi phu nhân, Tiểu Đào đã nhắc nhở tiểu thư nhiều lần, nhưng mà tiểu thư nàng......” Nếu là Tiểu Đào trước kia, tất nhiên có chuyện nói chuyện, theo sự thật bẩm báo. Nhưng Mạc Như Nghiên hôm nay, khiến cho Tiểu Đào có chút sợ hãi, khó tránh khỏi chân tay lóng ngóng, ngay cả lời nói cũng rụt rè e sợ.
“Thế nào? Tiểu thư nhà ngươi không muốn lại đây?” Tô Linh cũng không phải là Tiểu Đào, cần phải sợ Mạc Như Nghiên. Chỉ qua một ánh mắt, đã đủ biểu thị bà ta không vui với Mạc Như Nghiên.
Tiểu Đào vô ý thức nhìn thoáng qua Mạc Như Nghiên, cuối cùng vẫn không thể địch được lực uy hiếp của Tô Linh đã tồn tại lâu dài trong lòng nàng ta. Đầu tiên là nhẹ lui về sau một bước, cách xa Mạc Như Nghiên, gật gật đầu: “vâng.”
Tô Linh lập tức cười hài lòng. Tiểu Đào thức thời, làm cho tâm tình bà ta rất tốt.
Về phần một thân cao ngạo nhưng lại không có nửa điểm khôn ngoan của Mạc Như Nghiên, Tô Linh hoàn toàn không để ở trong lòng: “Hôn sự của Đại tiểu thư đã kéo dài hai năm, rốt cuộc dự định khi nào thành hôn?”
“Chỉ đợi tri phủ Nhạc gia tới cửa cầu thân, nữ nhi lập tức xuất giá.” Thản nhiên nhìn thẳng Tô Linh ánh mắt đầy khiêu khích cùng quan sát, vẻ mặt Mạc Như Nghiên đầy chắc chắn, giọng điệu như đinh đóng cột, lời nói mạnh mẽ vang dội, đập vào lòng Tô Linh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook