“Vui, đương nhiên là vui.” Nhưng mà 1000000 Euro là bao nhiêu a? Cô trước đây cũng là thứ chó mèo ở ngoài chợ rau. Chưa một lần được đặt chân lên máy bay ra nước ngoài thì nói gì đến biết đơn vị tiền tệ của người ta? Làm ơn cho con số cụ thể trong nước đi nha! Như vậy cô mới biết đường mà vui mừng!

“Cô cao hứng thật sao?” Thiên Thụy nhìn vẻ mặt muốn vui nhưng không vui được của Thiên Tuyết khẳng định hỏi lại. Cô gái này là đang tự cao cùng với hắn hay sao? Lại còn như vậy bày ra vẻ mặt “cái này không đáng là gì” cho hắn xem. Quả nhiên, được một chút lợi ích mặt đã hất lên tới trên trời rồi! Sau này bị đá xuống nhất định rất thê thảm!

“1000000 Euro là bao nhiêu? Tính theo tiền trong nước ấy!” Nhìn thấy Thiên Phó tổng không vui nên Thiên Tuyết cũng mở miệng hỏi. Bằng không hắn hiểu lầm cô có ý nghĩ gì không hay thì tiêu cô rồi!

“Sao cô ngu quá vậy! 150 vạn tiền trong nước!” Thiên Thụy dứt khoát ném ra một con số! Cô gái này so với heo còn muốn ngu hơn một bậc. Như vậy trước đây đi mua sắm cô đều bị người ta lừa sao? Nếu so ra thì Thiên Tuyết làm sao sánh kịp đứa em gái Thiên Điềm kia của hắn chứ! Vừa thông minh, xinh đẹp lại đáng yêu.

“Cậu đang mắng ai vậy? Biết lớn nhỏ một chút! Đừng nghĩ tôi nhịn cậu thì muốn làm gì thì làm. Hừ! Động một chút liền muốn leo lên đầu người ta ngồi sao? Mẹ nó!” Thiên Tuyết thấy hắn mở miệng liền sỉ nhục người, máu trong người cô mau chóng sôi lên. Cô lịch sự nhờ hắn giúp mà. Đâu phải đi xin, không giúp thì thôi, lên tiếng cao giọng như vậy? Cô tự nhận da mặt cô không dày, không thích nghe người khác nói nặng nói nhẹ. Vì vậy đừng động đến cô! Cùng lắm thì trở mặt. Cô sợ uy vũ cái cọng lông ấy!

“Reng…reng…”

Thiên Tuyết nhìn Thiên Thụy một gương mặt ngạc nhiên chưa dứt, bỏ mặt hắn cầm điện thoai qua nơi khác nghe. Nhìn thấy màn hình nổi tín hiệu cô cũng mở chế độ webcam lên.

“Chị…đang ở đâu?” Hoàng Phủ Vệ một thân đồng phục học sinh tiểu học nhìn vào màn hình nghiêm túc hỏi.

“A, Tiểu Vệ, chị đang đi công tác. Tìm chị có việc?” Thiên Tuyết thật vui vẻ khi Hoàng Phủ Vệ nói muốn tìm cô. Nhưng mà chắc chắn nó có việc muốn nhờ cô a. Nếu không cũng sẽ không chủ động như vậy!

“Em muốn đi bệnh viện”

“Ừ, thì đi đi. Có khó khắn sao?” Thiên Tuyết khó hiểu. Nó cũng đã năm tuổi rồi. Gọi cho tài xế kêu ông ta chở nó đi là được. Tại sao nói với cô?

“Nhà trường hạn chế tự do hoạt động bên ngoài của học sinh.”

“Cho nên?” Thiên Tuyết tiếp tục.

“Muốn chị nói với bọn họ em không muốn bị hạn chế. Làm việc gì cũng chưa đến lượt bọn họ quyết định thay em!” Hoàng Phủ Vệ dõng dạc. Đôi mắt tím cũng ánh lên tia không vui.

“Rất có chính kiến! Đựơc rồi, khi nào rãnh chị sẽ tìm họ thương lượng! Như vậy đã ổn?”

“Ừm, cảm ơn. Tạm biệt chị”

Hoàng Phủ Vệ nói xong liền tắt luôn điện thoại. Thiên Tuyết cũng để ý thằng nhóc này luôn luôn tắt máy trước. tuyệt đối không có chuyện nó đợi người khác tắt máy. Đây là cái gì a? Nhưng lâu ngày rồi cũng thành quen, Thiên Tuyết cũng lười sửa lại cho nó.

“Phó tổng… chúng ta có thể quay về?” Thiên Tuyết giống như chưa có chuyện gì xảy ra bình thường hỏi. Cô cũng phải là con nít. Sẽ không ấu trĩ đến mức tức giận liền dỗi luôn người kia. Không qua lại, không nói chuyện? Có thể sao? Cũng may là lúc nãy bọn họ không nói bằng tiếng Anh nha, nếu không đã bị người ta cười rồi!

“Còn có một cuộc họp của tôi ở đây, nếu muốn cô có thể về trước!” Thiên Thụy đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ này của Thiên Tuyết. Hắn tán thành, coi như lúc nãy là chuyện vặt, bỏ qua thì sẽ tốt hơn. Huống hồ hắn cũng tự nhận thái độ mình không tốt. Như vậy đã ổn.

“Vậy thì tôi có thể ở đây mấy ngày không?” Thiên Tuyết háo hức. Đây là Paris a, là thành phố lãng mạn nhất thế giới a!

“Tùy cô.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương