Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
-
Chương 6: Kinh hỉ ngoài ý muốn
Editor: Meimei
Vân Bích rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vân thị và Tô Tâm Ly.
Vân thị cầm tay phải Tô Tâm Ly, vén ống tay áo lên, trên da thịt trắng như tuyết, nổi lên vết thủ cung sa chói mắt làm Vân thị thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tâm Ly biết rõ tính cách của Vân thị, chuyện liên quan đến nàng, nếu như không cho bà một đáp án rõ ràng, bà sẽ không bỏ qua.
Không đợi Vân thị mở miệng, Tô Tâm Ly liền chủ động đem chuyện đi Lạc Diệp tự bị người bắt cóc nói cho Vân thị. Để tránh cho Vân thị lo lắng, nàng cũng không có nói cho bà biết là mình tỉnh lại ở bãi tha ma, hơn nữa trong sạch của mình thiếu chút nữa bị hai gã côn đồ làm hỏng, mà chỉ nói bị một đám hắc y nhân truy sát.
Nàng cũng chỉ hời hợt nói lúc mình bị truy sát thì được một tử y nam nhân cứu, lại được người hầu của hắn đưa về.
Bất quá Vân thị nghe vẫn kinh tâm động phách.
“Nói không chừng là cái Phương di nương kia làm.”
Tô Tâm Ly cười, Vân thị chỉ tiếp xúc Phương di nương vài lần, nhưng nhìn người thật chuẩn.
Nếu như không phải sống lại, biết rõ tính cách của Phương di nương, nàng cũng sẽ không hoài nghi ả, dù sao hàng ngày ở tướng phủ, bọn họ chung đụng vẫn rất tốt.
“Vị tùy tùng của tử y nam nhân này, ta nhất định phải mời hắn đến quý phủ, để ta và ngoại tổ phụ của con cảm tạ hắn.”
Vân thị suy nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện này nhất định không để người ngoài biết, nếu không đối với thanh danh con không tốt, Ly nhi, ta thấy con không cần phải về tướng phủ nữa, sau này hãy sống ở Định Quốc Công phủ, có ta và tổ phụ của con, nhất định sẽ không để cho con bị ủy khuất.”
Lần này may mắn có tử y công tử xuất thủ giúp đỡ, lần sau không biết nữ nhân Phương di nương kia sẽ dùng mưu kế gì đối phó với Ly nhi.
“Ngoại tổ mẫu, con rất nhanh nữa là đến tuổi cập kê, người và ngoại tổ phụ cũng không thể chiếu cố con cả đời, yên tâm, con đã trưởng thành, sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, sẽ không để người khác khi dễ. Nếu có một ngày con không thể ở lại tướng phủ được nữa, con nhất định sẽ không chút do dự tìm người để nương tựa, có điều sẽ không phải là hiện tại.”
Trong lòng Tô Tâm Ly biết, Vân thị là vì nàng mà sốt ruột, lo lắng nàng lại xảy ra chuyện gì. Thế nhưng sự việc lần này chỉ là suy đoán của các nàng, cũng không có chứng cứ chứng minh là Phương di nương làm, Tô Bác Nhiên lại không phải là tội phạm, nàng cứ như vậy tùy tiện vào Định Quốc Công phủ ở, đối với thanh danh của Định Quốc Công phủ cũng không tốt.
Tô Tâm Ly nói một hơi dài như vậy, Vân thị lấy làm kinh ngạc. Từ khi sau khi Lập Tuyết qua đời, đứa ngoại tôn này của bà tính cách ngày càng hướng nội, và đối với Định Quốc Công phủ ngày càng bất hòa.
Trước đây, mỗi lần bà khuyên Ly nhi cách xa Phương di nương thì nàng luôn vì Phương di nương mà biện giải ả có bao nhiêu tốt, thế nhưng ngày hôm nay, bà đem chuyện lớn như vậy đổ hết lên đầu Phương di nương mà Ly nhi cư nhiên không có thay nàng biện giải.
Lại nhìn Tô Tâm Ly lần nữa, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất có thần, băng lãnh nhưng lại lộ ra sự tự tin và kiên định. Chẳng lẽ Ly nhi đã nhận ra bộ mặt thật của ả Phương di nương kia?
“Hôm nay là sinh thần của phụ thân, con thân là đích nữ phủ tướng quân, làm sao lại không tham dự chứ? Nếu truyền đi, mọi người chắc chắn sẽ cho con là bất hiếu.”
Vân thị quan tâm Tô Tâm Ly, người khác nghị luận bà như thế nào cũng được, nhưng không thể nghị luận về cháu gái bà.
“Nhị biểu ca của con, hắn chắc là sắp hạ triều rồi, chuyện lần này, con muốn nhị biểu ca giúp đỡ.”
“Uhm, hắn hạ triều sẽ đến đây vấn an ta, ngoại tổ mẫu sẽ thay con lưu hắn lại, con trước tiên nên đi tắm, đừng để bị cảm lạnh.”
Vân thị là ai, chính là một nữ đại vương uy phong một thời, Tô Tâm Ly vừa hỏi, bà liền lập tức hiểu được ý đồ của nàng.
Trình Dục Phàm - Nhị biểu ca của Tô Tâm Ly - là Binh bộ thị lang, từ Kinh đô cho đến Lạc Diệp tự đều trực thuộc sự quản lý của hắn.
“Biểu ca!”
Tô Tâm Ly tắm xong, thay một thân xiêm y sạch sẽ, bất quá trên gương mặt trắng noãn từng vết trầy dài ngắn lại càng hiện rõ ràng hơn.
Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng tức giận của Trình Dục Phàm, lại thấy trong mắt hắn ấy đầy sự quan tâm, trong lòng liền hiểu là hắn đã biết chuyện gì xảy ra với nàng từ Vân thị.
“Ly nhi, bây giờ muội định làm gì?”
Trình Dục Phàm sau khi biết sự việc đã xảy ra trên người Tô Tâm Ly, triều phục còn chưa kịp thay, liền muốn đến phủ tướng quân tính sổ, nhưng đã bị Vân thị ngăn cản. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tâm Ly, hắn cực kỳ đau lòng.
Hắn chỉ có một muội muội, Trình gia từ trên xuống dưới, người người đều xem nàng là trân bảo, hiện tại lại có người muốn hại nàng, Trình Dục Phàm hận không thể đem người nọ ra thiên đao vạn quả.
Tô Tâm Ly đi đến trước mặt hắn, tiến đến bên tai hắn, cũng không biết nàng nói cái gì, sắc mặt Trình Dục Phàm liền dễ nhìn hơn rất nhiều, lúc nhìn đến Tô Tâm Ly thì đáy mắt hiện lên vô cùng kinh ngạc và tán thưởng.
Vừa nãy nghe tổ mẫu nói hắn còn chưa tin, hiện tại xem ra, đúng là thay đổi rất nhiều, lẽ nào lúc đó vì quá hoảng sợ, lá gan lại trở về, đầu óc cũng thông suốt?
“Huynh thay y phục rồi đi làm ngay.”
Trình Dục Phàm đáp ứng, xoay người rời đi chuẩn bị những việc mà Tô Tâm Ly giao phó.
Trình Dục Phàm vừa mới rời đi, Vân Bích liền trở lại, đi theo sau còn có mấy lão nhân, đều là chị em trước đây cùng vào sinh ra tử với Vân thị.
Tô Tâm Ly thay một bộ váy lụa màu xanh nhạt, Vân Bích và những người khác là giúp nàng trang điểm.
Vừa mới qua giờ mùi (1 giờ chiều đến 3 giờ chiều), Trình Dực Phàm từ bên ngoài trở về đã an bài xong những việc mà Tô Tâm Ly giao phó.
Từ trước đến nay, Vân thị và Trình Bằng đều không nhận định người con rể Tô Bác Nhiên này, sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, họ càng không thích hắn.
Lần sinh thần này của hắn, bọn họ căn bản chỉ chuẩn bị lễ vật, bất quá phát sinh sự việc lần này, Vân thị lo lắng cho Tô Tâm Ly nên bắt Trình Dực Phàm đi theo.
Tô Tâm Ly và Trình Dực Phàm đang chuẩn bị đi đến phủ tướng quân, thì hạ nhân trong phủ bẩm báo trước cửa có người đưa tới vài cái rương lớn, điểm đích danh là gửi cho Tô Tâm Ly.
Hạ nhân trong phủ vốn không biết Tô Tâm Ly đang ở Định Quốc Công phủ, nên hướng đến viện Vân thị bẩm báo.
“Biết là ai đưa đến không?”
Tô Tâm Ly vừa mới bị hại, Vân thị và Trình Dục Phàm tự nhiên đặc biệt cẩn thận.
“Bẩm không biết, người nọ đem đồ vật tới đưa cho tiểu thư, nói rằng tiểu thư nhìn nhất định sẽ hài lòng.”
Thủ vệ nhìn Tô Tâm Ly nói.
Trình Dục Phàm liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, nàng mím môi, chân mày thanh tú hơi cau lại, như đang suy nghĩ điều gì.
“Ta đi xem xem.”
Trình Dục Phàm đi đến đứng trước cái rương lớn, đang muốn mở thì bị Tô Tâm Ly đứng ở phía sau túm lại.
“Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.”
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn hạ nhân đang đứng trong viện, ý bảo bọn họ ly khai.
“Muội biết là có gì trong rương không?”
Tô Tâm Ly gật gật đầu, “Uhm, đã đoán ra được.”
Tô Tâm Ly nói xong, liền tiến lên mở rương.
Bên trong cái rương to tất cả đều hắc y nhân, bọn họ mắt nhắm lại, sắc mặt tái nhợt, dường như không có khí tức.
Trình Dục Phàm tiến lên dò xét mũi bọn họ, tò mò nhìn Tô Tâm Ly, “Đã chết?”
“Ừ. đều đã chết!”
Tô Tâm Ly không quay đầu lại, thanh âm nhàn nhạt, không nóng không lạnh, không có chút tâm tình.
Lúc này, Tô Tâm Ly đang đứng trước một cái rương lớn, bên trong chỉ có hai gã nam nhân không mặc y phục màu đen. Tô Tâm Ly nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn vết thương trên cổ bọn họ, thần sắc bình tĩnh đột nhiên băng lãnh làm cho Vân thị và Trình Dục Phàm giật nảy mình.
Nhiều xác chết như vậy, nàng không sợ sao?
“Biểu ca, đem những cái rương này cùng theo chúng ta đến tướng phủ.”
Lễ vật này nàng quả thực rất vừa ý.
Nếu như sự việc lần này là do Phương di nương làm, cái này, tuyệt đối sẽ cho bà ta cái kinh hỉ.
Vân Bích rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vân thị và Tô Tâm Ly.
Vân thị cầm tay phải Tô Tâm Ly, vén ống tay áo lên, trên da thịt trắng như tuyết, nổi lên vết thủ cung sa chói mắt làm Vân thị thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tâm Ly biết rõ tính cách của Vân thị, chuyện liên quan đến nàng, nếu như không cho bà một đáp án rõ ràng, bà sẽ không bỏ qua.
Không đợi Vân thị mở miệng, Tô Tâm Ly liền chủ động đem chuyện đi Lạc Diệp tự bị người bắt cóc nói cho Vân thị. Để tránh cho Vân thị lo lắng, nàng cũng không có nói cho bà biết là mình tỉnh lại ở bãi tha ma, hơn nữa trong sạch của mình thiếu chút nữa bị hai gã côn đồ làm hỏng, mà chỉ nói bị một đám hắc y nhân truy sát.
Nàng cũng chỉ hời hợt nói lúc mình bị truy sát thì được một tử y nam nhân cứu, lại được người hầu của hắn đưa về.
Bất quá Vân thị nghe vẫn kinh tâm động phách.
“Nói không chừng là cái Phương di nương kia làm.”
Tô Tâm Ly cười, Vân thị chỉ tiếp xúc Phương di nương vài lần, nhưng nhìn người thật chuẩn.
Nếu như không phải sống lại, biết rõ tính cách của Phương di nương, nàng cũng sẽ không hoài nghi ả, dù sao hàng ngày ở tướng phủ, bọn họ chung đụng vẫn rất tốt.
“Vị tùy tùng của tử y nam nhân này, ta nhất định phải mời hắn đến quý phủ, để ta và ngoại tổ phụ của con cảm tạ hắn.”
Vân thị suy nghĩ một chút, lại nói: “Chuyện này nhất định không để người ngoài biết, nếu không đối với thanh danh con không tốt, Ly nhi, ta thấy con không cần phải về tướng phủ nữa, sau này hãy sống ở Định Quốc Công phủ, có ta và tổ phụ của con, nhất định sẽ không để cho con bị ủy khuất.”
Lần này may mắn có tử y công tử xuất thủ giúp đỡ, lần sau không biết nữ nhân Phương di nương kia sẽ dùng mưu kế gì đối phó với Ly nhi.
“Ngoại tổ mẫu, con rất nhanh nữa là đến tuổi cập kê, người và ngoại tổ phụ cũng không thể chiếu cố con cả đời, yên tâm, con đã trưởng thành, sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, sẽ không để người khác khi dễ. Nếu có một ngày con không thể ở lại tướng phủ được nữa, con nhất định sẽ không chút do dự tìm người để nương tựa, có điều sẽ không phải là hiện tại.”
Trong lòng Tô Tâm Ly biết, Vân thị là vì nàng mà sốt ruột, lo lắng nàng lại xảy ra chuyện gì. Thế nhưng sự việc lần này chỉ là suy đoán của các nàng, cũng không có chứng cứ chứng minh là Phương di nương làm, Tô Bác Nhiên lại không phải là tội phạm, nàng cứ như vậy tùy tiện vào Định Quốc Công phủ ở, đối với thanh danh của Định Quốc Công phủ cũng không tốt.
Tô Tâm Ly nói một hơi dài như vậy, Vân thị lấy làm kinh ngạc. Từ khi sau khi Lập Tuyết qua đời, đứa ngoại tôn này của bà tính cách ngày càng hướng nội, và đối với Định Quốc Công phủ ngày càng bất hòa.
Trước đây, mỗi lần bà khuyên Ly nhi cách xa Phương di nương thì nàng luôn vì Phương di nương mà biện giải ả có bao nhiêu tốt, thế nhưng ngày hôm nay, bà đem chuyện lớn như vậy đổ hết lên đầu Phương di nương mà Ly nhi cư nhiên không có thay nàng biện giải.
Lại nhìn Tô Tâm Ly lần nữa, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất có thần, băng lãnh nhưng lại lộ ra sự tự tin và kiên định. Chẳng lẽ Ly nhi đã nhận ra bộ mặt thật của ả Phương di nương kia?
“Hôm nay là sinh thần của phụ thân, con thân là đích nữ phủ tướng quân, làm sao lại không tham dự chứ? Nếu truyền đi, mọi người chắc chắn sẽ cho con là bất hiếu.”
Vân thị quan tâm Tô Tâm Ly, người khác nghị luận bà như thế nào cũng được, nhưng không thể nghị luận về cháu gái bà.
“Nhị biểu ca của con, hắn chắc là sắp hạ triều rồi, chuyện lần này, con muốn nhị biểu ca giúp đỡ.”
“Uhm, hắn hạ triều sẽ đến đây vấn an ta, ngoại tổ mẫu sẽ thay con lưu hắn lại, con trước tiên nên đi tắm, đừng để bị cảm lạnh.”
Vân thị là ai, chính là một nữ đại vương uy phong một thời, Tô Tâm Ly vừa hỏi, bà liền lập tức hiểu được ý đồ của nàng.
Trình Dục Phàm - Nhị biểu ca của Tô Tâm Ly - là Binh bộ thị lang, từ Kinh đô cho đến Lạc Diệp tự đều trực thuộc sự quản lý của hắn.
“Biểu ca!”
Tô Tâm Ly tắm xong, thay một thân xiêm y sạch sẽ, bất quá trên gương mặt trắng noãn từng vết trầy dài ngắn lại càng hiện rõ ràng hơn.
Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng tức giận của Trình Dục Phàm, lại thấy trong mắt hắn ấy đầy sự quan tâm, trong lòng liền hiểu là hắn đã biết chuyện gì xảy ra với nàng từ Vân thị.
“Ly nhi, bây giờ muội định làm gì?”
Trình Dục Phàm sau khi biết sự việc đã xảy ra trên người Tô Tâm Ly, triều phục còn chưa kịp thay, liền muốn đến phủ tướng quân tính sổ, nhưng đã bị Vân thị ngăn cản. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tâm Ly, hắn cực kỳ đau lòng.
Hắn chỉ có một muội muội, Trình gia từ trên xuống dưới, người người đều xem nàng là trân bảo, hiện tại lại có người muốn hại nàng, Trình Dục Phàm hận không thể đem người nọ ra thiên đao vạn quả.
Tô Tâm Ly đi đến trước mặt hắn, tiến đến bên tai hắn, cũng không biết nàng nói cái gì, sắc mặt Trình Dục Phàm liền dễ nhìn hơn rất nhiều, lúc nhìn đến Tô Tâm Ly thì đáy mắt hiện lên vô cùng kinh ngạc và tán thưởng.
Vừa nãy nghe tổ mẫu nói hắn còn chưa tin, hiện tại xem ra, đúng là thay đổi rất nhiều, lẽ nào lúc đó vì quá hoảng sợ, lá gan lại trở về, đầu óc cũng thông suốt?
“Huynh thay y phục rồi đi làm ngay.”
Trình Dục Phàm đáp ứng, xoay người rời đi chuẩn bị những việc mà Tô Tâm Ly giao phó.
Trình Dục Phàm vừa mới rời đi, Vân Bích liền trở lại, đi theo sau còn có mấy lão nhân, đều là chị em trước đây cùng vào sinh ra tử với Vân thị.
Tô Tâm Ly thay một bộ váy lụa màu xanh nhạt, Vân Bích và những người khác là giúp nàng trang điểm.
Vừa mới qua giờ mùi (1 giờ chiều đến 3 giờ chiều), Trình Dực Phàm từ bên ngoài trở về đã an bài xong những việc mà Tô Tâm Ly giao phó.
Từ trước đến nay, Vân thị và Trình Bằng đều không nhận định người con rể Tô Bác Nhiên này, sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, họ càng không thích hắn.
Lần sinh thần này của hắn, bọn họ căn bản chỉ chuẩn bị lễ vật, bất quá phát sinh sự việc lần này, Vân thị lo lắng cho Tô Tâm Ly nên bắt Trình Dực Phàm đi theo.
Tô Tâm Ly và Trình Dực Phàm đang chuẩn bị đi đến phủ tướng quân, thì hạ nhân trong phủ bẩm báo trước cửa có người đưa tới vài cái rương lớn, điểm đích danh là gửi cho Tô Tâm Ly.
Hạ nhân trong phủ vốn không biết Tô Tâm Ly đang ở Định Quốc Công phủ, nên hướng đến viện Vân thị bẩm báo.
“Biết là ai đưa đến không?”
Tô Tâm Ly vừa mới bị hại, Vân thị và Trình Dục Phàm tự nhiên đặc biệt cẩn thận.
“Bẩm không biết, người nọ đem đồ vật tới đưa cho tiểu thư, nói rằng tiểu thư nhìn nhất định sẽ hài lòng.”
Thủ vệ nhìn Tô Tâm Ly nói.
Trình Dục Phàm liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, nàng mím môi, chân mày thanh tú hơi cau lại, như đang suy nghĩ điều gì.
“Ta đi xem xem.”
Trình Dục Phàm đi đến đứng trước cái rương lớn, đang muốn mở thì bị Tô Tâm Ly đứng ở phía sau túm lại.
“Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.”
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn hạ nhân đang đứng trong viện, ý bảo bọn họ ly khai.
“Muội biết là có gì trong rương không?”
Tô Tâm Ly gật gật đầu, “Uhm, đã đoán ra được.”
Tô Tâm Ly nói xong, liền tiến lên mở rương.
Bên trong cái rương to tất cả đều hắc y nhân, bọn họ mắt nhắm lại, sắc mặt tái nhợt, dường như không có khí tức.
Trình Dục Phàm tiến lên dò xét mũi bọn họ, tò mò nhìn Tô Tâm Ly, “Đã chết?”
“Ừ. đều đã chết!”
Tô Tâm Ly không quay đầu lại, thanh âm nhàn nhạt, không nóng không lạnh, không có chút tâm tình.
Lúc này, Tô Tâm Ly đang đứng trước một cái rương lớn, bên trong chỉ có hai gã nam nhân không mặc y phục màu đen. Tô Tâm Ly nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn vết thương trên cổ bọn họ, thần sắc bình tĩnh đột nhiên băng lãnh làm cho Vân thị và Trình Dục Phàm giật nảy mình.
Nhiều xác chết như vậy, nàng không sợ sao?
“Biểu ca, đem những cái rương này cùng theo chúng ta đến tướng phủ.”
Lễ vật này nàng quả thực rất vừa ý.
Nếu như sự việc lần này là do Phương di nương làm, cái này, tuyệt đối sẽ cho bà ta cái kinh hỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook