Trên biển lớn gió êm sóng lặng, giống như một xấp nhung tơ màu xanh đậm cao
cấp, phía trên điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh như những viên kim
cương.
Một con thuyền cỡ trung đang bỏ neo ở trên mặt biển, chậm rãi lên xuống theo sóng biển ban đêm yên tĩnh.
Lúc này đã sớm là đêm khuya, nhưng trên sàn tàu du thuyền đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Mười mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen giống nhau đang im lặng đứng ở trên sàn tàu, bảo vệ xung quanh một người phục nữ mặc váy lễ phục dài màu trắng giống như sao quanh trăng sáng.
Buổi tối gió biển rất lạnh, nhưng trên người cô ta chỉ có một chiếc áo choàng mỏng, mái tóc dài mềm mại buông xuống, lười nhác xõa tung trên đầu vai. Trên cần cổ trắng mịn mang vòng cổ trân châu trong suốt, nếu không nhìn biểu cảm lúc này của cô, toàn thân cô mặc như vậy, ắt mọi người sẽ nghĩ cô rất tốt bụng lại thuần khiết…
Giống như thiên sứ.
Thiên sứ?!...
Mép thuyền bên cạnh đối diện với bọn họ, có một người con gái mặc áo đen dường như không tương xứng với độ xa hoa của du thuyền này.
Khóe miệng của Đường Bội cong lên một nụ cười lạnh không rõ, so với người con gái trước mặt, cô chật vật hơn cô ta nhiều. Trên thân thể cô thậm chí còn có nước nhỏ xuống, mái tóc đen tuyền có chút tán loạn, có vài sợi ướt sũng dán trên gương mặt cô, khiến sắc mặt của cô thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển mấy hơi, thân thể bình tĩnh dựa ở trên mạn thuyền, cô ép buộc chính mình phải dung tốc độ nhanh nhất để khôi phục thể lực, chỉ có như thế mới có thể ứng phó với những chuyện sắp tới.
“Cô nói lại lần nữa xem”.
Những lời đó cơ hồ là rít ra từ giữa kẽ răng, khiến cho sắc mặt của Đường Bội vốn tái nhợt giờ trở nên không có chút máu.
“Tao nói…”
Đứng ở phía đối diện cô, trên mặt Đường Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười xấu xa, càng lúc càng trái ngược với vẻ thiên sứ toát ra từ quần áo mà cô ta đang mặc. Chỉ thấy giọng điệu của cô ta mang theo trào phúng:
“Đứa em trai con hoang giống như mày, hai năm trước đã chết rồi!. Lừa nó ra nước ngoài chữa bệnh, mày thật quá ngây thơ. Đường Bội, sao mày còn có thể hồn nhiên như vậy?”
Đường Bội nắm thật chặt quả đấm bên cạnh, lạnh lung nhìn người con gái có dung nhan tinh xảo như vẽ trước mặt, lộ ra vẻ xinh đẹp không ai sánh được.
Rõ ràng diện mạo của bọn họ có vài phần tương tự, nhưng mà giờ phút này cô cực kì chán ghét gương mặt này. Nếu như không phải vì em trai ốm yếu, cô cũng không bị nhà họ Đường khống chế, làm những việc cô căn bản không muốn làm.
“Đường Phỉ Phỉ”
Đường Bội hầu như gằn từng chữ một, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô tin Đường Phỉ Phỉ không thể nào vẹn nguyên đứng ở trước măt mình.
“Mày còn chưa nghe rõ sao?”
Đường Phỉ Phỉ haha cười lạnh một tiếng, giả vờ có long tốt lặp lại:
“Tao nói, mày với em trai của mày là những đứa con hoang làm bẩn huyết mạch của nhà họ Đường bọn tao, tụi bây nên tới chết đi rồi!. Nó đã chết, chị gái như mày có phải cũng nên đi theo làm bạn với nó không?. Để Đường gia của bọn tao có thể khôi phục sự trong sạch như trước”
Đường Phỉ Phỉ vừa nói, vừa không chút để ý lau lau ngón tay của mình.
Móng tay của cô ta được chăm sóc rất tốt, những hoa văn hoa lệ được vẽ trên móng tay thon dài, bàn tay trắng nõn, vừa nhìn đã biết đó là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng.
Đúng vậy , Đường Phỉ Phỉ là đại tiểu thư từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, cuộc sống hoàn toàn khác biệt với Đường Bội.
Nắm tay của Đường Bội càng nắm chặt hơn.
Ở trước mặt cô, là 10 mấy họng súng tối om, tất cả đều chỉa về môt mình cô. Nếu như không phải như vậy, Đường Phỉ Phỉ một đại tiểu thư trói gà không chặt, tại sao dám kiêu ngạo đứng đó nói chuyện với cô.
“A…Haha…” Tiếng cười trầm thấp lạnh như băng của Đường Bội bỗng nhiên vang lên.
“Chết đến nơi, vậy mà mày vẫn còn cười được?!” Sắc mặt Đường Phỉ Phỉ rốt cuộc trở nên khó coi.
Cô hung tợn nhìn Đường Bội, người em gái cùng cha khác mẹ này vốn nên có cuộc sống an nhàn sung túc ở Đường gia, cô nghĩ đến đây lại lạnh lùng nói:
“Niệm tình mày là em gái của tao, tao cho mày 2 con đường…”
Đường Phỉ Phỉ nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
“Hoặc là mày ở lại, để cho bọn vệ sĩ vất vả bảo vệ tao cả ngày chơi đùa, tao sẽ tha cho mày, thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt bọn vệ sĩ nhìn về phía cô có chút thay đổi.
Đường Bội nắm chặt tay, Đường Phỉ Phỉ trở mặt với cô, cho cô 2 con đường, tuyệt đối đều chỉ là con đường chết.
Một tháng trước, cô bị gia tộc phái đi trộm một vật không thể trộm chọc phải một đại nhân vật nào đó, không ngờ chưa tiếp cận được anh ta thì hệ thống an toàn bên người anh ta phát hiện.
Lánh nạn suốt một tháng, thật vất vả mới trở về du thuyền của nhà họ Đường, chỉ là vận mệnh của kẻ bỏ đi như bây giờ.
Thật ra, cô nên sớm nghĩ đến, Đường gia cũng như người chị cùng cha khác mẹ trước mặt, cho tới bây giờ chưa từng xem cô là một phần tử của nhà họ Đường, chỉ coi cô là công dụ để lợi dụng mà thôi
Nhất là mẹ của Đường Phỉ Phỉ, mẹ của cô ta đã dùng hết thủ đoạn, dồn hết tâm cơ, giở trò lúc mẹ cô đang mang thai em trai, thành công chen vào đoạt mất địa vị của mẹ cô, nếu không xảy ra chuyện như vậy, em trai cô sao phải sinh non, sinh ra sức khỏe đã rất kém!
Hai mẹ con Đường Phỉ Phỉ đương nhiên không tốt với đứa con gái con vợ trước như cô, thật kinh tởm khi cô lại tin tưởng rằng người nhà họ Đường sẽ niệm tin em trai cô là con trai duy nhất của họ, sẽ tân tâm cứu chữa cho nó, nếu không sao cô lại cam tâm tình nguyện đi làm mấy chuyện này!
Đường Bội quay đầu nhìn biển lớn phía sau một chút!
Biển lớn tháng ba, cho dù người có khả năng bơi lội vô cùng tốt, cũng không dám tùy tiện nhảy xuống biển đêm!. Huống chi, bây giờ cả người cô vô lực, nhảy xuống trừ khi có kỳ tích xuất hiên, bằng không, nhất định sẽ chết…
Mà con đường thứ hai…
Đường Bội cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói với Đường Phỉ Phỉ: “Nếu như hôm nay tôi không chết, các người chờ xuống địa ngục đi”
“Mày?!”
Đường Phỉ Phỉ bị lời tuyên chuyến của cô làm cho kinh sợ đan xen, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, môi anh đào hé mở, muốn mở miệng nói chuyện.
Đường Bội không cho cô ta cơ hội, cô xoay người giống như một người cá mạnh mẽ, không chút do dự lướt qua mạn thuyền, nhảy vào biển lớn đen tối lạnh như băng.
Nước biển đắng chat, lạnh như băng, nhanh chóng ngập qua đầu cô, trong đầu Đường Bội hiện lên khuôn mặt thanh tú, ôn hòa của em trai, trong lòng sớm đã bị lửa giận và đau xót nhấn chìm.
Nếu như có kiếp sau, cô thề sẽ dùng hai tay của mình bảo vệ bản thân chu toàn, không dễ dàng tin lời những người họ Đường giống như lang sói ấy!
Một con thuyền cỡ trung đang bỏ neo ở trên mặt biển, chậm rãi lên xuống theo sóng biển ban đêm yên tĩnh.
Lúc này đã sớm là đêm khuya, nhưng trên sàn tàu du thuyền đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Mười mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen giống nhau đang im lặng đứng ở trên sàn tàu, bảo vệ xung quanh một người phục nữ mặc váy lễ phục dài màu trắng giống như sao quanh trăng sáng.
Buổi tối gió biển rất lạnh, nhưng trên người cô ta chỉ có một chiếc áo choàng mỏng, mái tóc dài mềm mại buông xuống, lười nhác xõa tung trên đầu vai. Trên cần cổ trắng mịn mang vòng cổ trân châu trong suốt, nếu không nhìn biểu cảm lúc này của cô, toàn thân cô mặc như vậy, ắt mọi người sẽ nghĩ cô rất tốt bụng lại thuần khiết…
Giống như thiên sứ.
Thiên sứ?!...
Mép thuyền bên cạnh đối diện với bọn họ, có một người con gái mặc áo đen dường như không tương xứng với độ xa hoa của du thuyền này.
Khóe miệng của Đường Bội cong lên một nụ cười lạnh không rõ, so với người con gái trước mặt, cô chật vật hơn cô ta nhiều. Trên thân thể cô thậm chí còn có nước nhỏ xuống, mái tóc đen tuyền có chút tán loạn, có vài sợi ướt sũng dán trên gương mặt cô, khiến sắc mặt của cô thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển mấy hơi, thân thể bình tĩnh dựa ở trên mạn thuyền, cô ép buộc chính mình phải dung tốc độ nhanh nhất để khôi phục thể lực, chỉ có như thế mới có thể ứng phó với những chuyện sắp tới.
“Cô nói lại lần nữa xem”.
Những lời đó cơ hồ là rít ra từ giữa kẽ răng, khiến cho sắc mặt của Đường Bội vốn tái nhợt giờ trở nên không có chút máu.
“Tao nói…”
Đứng ở phía đối diện cô, trên mặt Đường Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười xấu xa, càng lúc càng trái ngược với vẻ thiên sứ toát ra từ quần áo mà cô ta đang mặc. Chỉ thấy giọng điệu của cô ta mang theo trào phúng:
“Đứa em trai con hoang giống như mày, hai năm trước đã chết rồi!. Lừa nó ra nước ngoài chữa bệnh, mày thật quá ngây thơ. Đường Bội, sao mày còn có thể hồn nhiên như vậy?”
Đường Bội nắm thật chặt quả đấm bên cạnh, lạnh lung nhìn người con gái có dung nhan tinh xảo như vẽ trước mặt, lộ ra vẻ xinh đẹp không ai sánh được.
Rõ ràng diện mạo của bọn họ có vài phần tương tự, nhưng mà giờ phút này cô cực kì chán ghét gương mặt này. Nếu như không phải vì em trai ốm yếu, cô cũng không bị nhà họ Đường khống chế, làm những việc cô căn bản không muốn làm.
“Đường Phỉ Phỉ”
Đường Bội hầu như gằn từng chữ một, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô tin Đường Phỉ Phỉ không thể nào vẹn nguyên đứng ở trước măt mình.
“Mày còn chưa nghe rõ sao?”
Đường Phỉ Phỉ haha cười lạnh một tiếng, giả vờ có long tốt lặp lại:
“Tao nói, mày với em trai của mày là những đứa con hoang làm bẩn huyết mạch của nhà họ Đường bọn tao, tụi bây nên tới chết đi rồi!. Nó đã chết, chị gái như mày có phải cũng nên đi theo làm bạn với nó không?. Để Đường gia của bọn tao có thể khôi phục sự trong sạch như trước”
Đường Phỉ Phỉ vừa nói, vừa không chút để ý lau lau ngón tay của mình.
Móng tay của cô ta được chăm sóc rất tốt, những hoa văn hoa lệ được vẽ trên móng tay thon dài, bàn tay trắng nõn, vừa nhìn đã biết đó là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng.
Đúng vậy , Đường Phỉ Phỉ là đại tiểu thư từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, cuộc sống hoàn toàn khác biệt với Đường Bội.
Nắm tay của Đường Bội càng nắm chặt hơn.
Ở trước mặt cô, là 10 mấy họng súng tối om, tất cả đều chỉa về môt mình cô. Nếu như không phải như vậy, Đường Phỉ Phỉ một đại tiểu thư trói gà không chặt, tại sao dám kiêu ngạo đứng đó nói chuyện với cô.
“A…Haha…” Tiếng cười trầm thấp lạnh như băng của Đường Bội bỗng nhiên vang lên.
“Chết đến nơi, vậy mà mày vẫn còn cười được?!” Sắc mặt Đường Phỉ Phỉ rốt cuộc trở nên khó coi.
Cô hung tợn nhìn Đường Bội, người em gái cùng cha khác mẹ này vốn nên có cuộc sống an nhàn sung túc ở Đường gia, cô nghĩ đến đây lại lạnh lùng nói:
“Niệm tình mày là em gái của tao, tao cho mày 2 con đường…”
Đường Phỉ Phỉ nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
“Hoặc là mày ở lại, để cho bọn vệ sĩ vất vả bảo vệ tao cả ngày chơi đùa, tao sẽ tha cho mày, thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt bọn vệ sĩ nhìn về phía cô có chút thay đổi.
Đường Bội nắm chặt tay, Đường Phỉ Phỉ trở mặt với cô, cho cô 2 con đường, tuyệt đối đều chỉ là con đường chết.
Một tháng trước, cô bị gia tộc phái đi trộm một vật không thể trộm chọc phải một đại nhân vật nào đó, không ngờ chưa tiếp cận được anh ta thì hệ thống an toàn bên người anh ta phát hiện.
Lánh nạn suốt một tháng, thật vất vả mới trở về du thuyền của nhà họ Đường, chỉ là vận mệnh của kẻ bỏ đi như bây giờ.
Thật ra, cô nên sớm nghĩ đến, Đường gia cũng như người chị cùng cha khác mẹ trước mặt, cho tới bây giờ chưa từng xem cô là một phần tử của nhà họ Đường, chỉ coi cô là công dụ để lợi dụng mà thôi
Nhất là mẹ của Đường Phỉ Phỉ, mẹ của cô ta đã dùng hết thủ đoạn, dồn hết tâm cơ, giở trò lúc mẹ cô đang mang thai em trai, thành công chen vào đoạt mất địa vị của mẹ cô, nếu không xảy ra chuyện như vậy, em trai cô sao phải sinh non, sinh ra sức khỏe đã rất kém!
Hai mẹ con Đường Phỉ Phỉ đương nhiên không tốt với đứa con gái con vợ trước như cô, thật kinh tởm khi cô lại tin tưởng rằng người nhà họ Đường sẽ niệm tin em trai cô là con trai duy nhất của họ, sẽ tân tâm cứu chữa cho nó, nếu không sao cô lại cam tâm tình nguyện đi làm mấy chuyện này!
Đường Bội quay đầu nhìn biển lớn phía sau một chút!
Biển lớn tháng ba, cho dù người có khả năng bơi lội vô cùng tốt, cũng không dám tùy tiện nhảy xuống biển đêm!. Huống chi, bây giờ cả người cô vô lực, nhảy xuống trừ khi có kỳ tích xuất hiên, bằng không, nhất định sẽ chết…
Mà con đường thứ hai…
Đường Bội cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói với Đường Phỉ Phỉ: “Nếu như hôm nay tôi không chết, các người chờ xuống địa ngục đi”
“Mày?!”
Đường Phỉ Phỉ bị lời tuyên chuyến của cô làm cho kinh sợ đan xen, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, môi anh đào hé mở, muốn mở miệng nói chuyện.
Đường Bội không cho cô ta cơ hội, cô xoay người giống như một người cá mạnh mẽ, không chút do dự lướt qua mạn thuyền, nhảy vào biển lớn đen tối lạnh như băng.
Nước biển đắng chat, lạnh như băng, nhanh chóng ngập qua đầu cô, trong đầu Đường Bội hiện lên khuôn mặt thanh tú, ôn hòa của em trai, trong lòng sớm đã bị lửa giận và đau xót nhấn chìm.
Nếu như có kiếp sau, cô thề sẽ dùng hai tay của mình bảo vệ bản thân chu toàn, không dễ dàng tin lời những người họ Đường giống như lang sói ấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook