Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp
-
Chương 84: Cái chết của Đổng Khiết
Nhìn nam nhân an ổn nằm trên giường Diệp An không khỏi cảm thấy hài lòng, bắt chéo chân chễm chệ ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà nhỏ cô thấp giọng "Nhất Diễm, nếu anh cứ đi đi lại lại nữa mắt của tôi sẽ vì đảo liên tục mà rớt ra đó."
Nhất Diễm mặt mày có chút vết xước nhỏ do xung đột với Diệp An lo lắng nói "Cô chắc chắn ngài ấy sẽ thắng được loại virut tang thi này chứ?"
"Hừm. Hắn ta từng cải tạo thể chất qua động vật biến dị, nếu không chống chọi lại được bệnh độc thì cái danh lão đại vứt đi bón cây sao?" Diệp An bĩu môi lườm người nằm trên giường thỉnh thoảng giãy dụa sắc mặt vẫn tái nhợt có chút thống khổ.
"Nếu ngài ấy không..."
"Chắc chắn sẽ. Hắn ta thích nhất là hiếp đáp người yếu thế, đến mấy con virut bé xíu cũng không ăn lại được thì để em trai hắn lên làm lão đại cho hắn biết thế nào là hối hận"
Nhất Diễm:...
Minh Nhiễm:...
Giang Hạ:...
Cả chuyện này mà cô ta cũng biết?
Nói mạnh miệng vậy chứ suy tính ra sự việc một chút, Diệp An thấy trong ký ức tương lai buổi họp báo ra mắt dự án mới của Nam Cung gia không hề có sự xuất hiện của Nam Cung Lãnh Dịch hay thuộc hạ, thay vào đó là khuôn mặt có vài phần giống hắn của một nam nhân trẻ hơn giữ cương vị Tổng giám đốc tập đoàn.
Không biết lúc đó Nam Cung Lãnh Dịch đang ở đâu, hay là đã thất bại trong cuộc chiến với tang thi giống như hôm nay rồi. Vì cho dù không có sự xuất hiện của cô thì buổi đấu giá vẫn diễn ra, bữa tiệc chào đón 10 kẻ sở hữu khế ước vẫn được sắp đặt. Nếu điều đó là thật, thì ván cược 50:50 này cô phải liều một phen xem sao. Ả đàn bà họ Chu kia.. chắc chắn sẽ không buông tha miếng mồi ngon như Lam Dực để thâu tóm thống nhất bốn Đại Lục đâu. Vậy thì để chặn lại ả cũng như trả được mối thù cô đã hứa với Minh Nhiễm, thì chỉ có thể bắt tay làm đồng minh với Lam Dực và nâng cao dị năng của Nam Cung Lãnh Dịch để nhiệt huyết của đám thuộc hạ khác càng thêm tin tưởng sát cánh.
"Ngài Nhất Diễm, người mà ngài Mộc Tự phái đi bảo vệ Đổng gia đã mang người trở về"
Nhất Diễm thu lại biểu tình trên mặt, nghiêm nghị ra lệnh "Bảo họ mang cô ta đến phòng riêng cuối hành lang đợi tôi"
"Vâng"
Đợi thuộc hạ đi khỏi Nhất Diễm quay lại phía cô gái nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh giường ra vẻ nhàn nhã uống trà, nhưng mắt thì liên tục đảo đến trên người ngài Lãnh Dịch thỉnh thoảng còn phóng tinh thần lực nhu hoà hỗ trợ. Khoé miệng giật giật khắc chế ý cười tránh chọc cô gái xấu hổ, Nhất Diễm gọi "Diệp An, có người muốn gặp cô, đi thôi"
Đang tập trung khai triển tinh thần lực lén giúp Nam Cung Lãnh Dịch, Diệp An không khỏi giật mình hơi xấu hổ sợ bị phát hiện, hắng giọng ho khan một tiếng hỏi lại "Muốn gặp tôi? Anh trai đến đón rồi ư?"
"Không. Đó là cháu gái của Đổng gia"
Diệp An nhíu nhíu mày nghĩ đến hai từ -Đổng gia-,cô có quen ai ở bên đó đâu nhỉ.
Lúc đi theo Nhất Diêm đến căn phòng sắp xếp ổn thoả, vừa bước vào thì đập vào mắt Diệp An là một cô gái trẻ tuổi suy yếu, đang ngồi thụp trên ghế hơi thở có chút mỏng manh, sắc mặt trắng bệch.
Thấy người vào là Diệp An mà mình luôn mong ngóng, Đổng Khiết dồn hết sức bình sinh loạng choạng chạy về phía cô. Những người không liên quan tự động rời khỏi phòng khép cửa lại canh giữ bên ngoài chỉ còn Nhất Diễm nghiêm chỉnh đứng ở một bên phòng chuyện bất trắc.
"Diệp... Diệp An.. Tôi là Đổng Khiết, chắc chắn cô đã xem kỷ vật mẹ cô Hà Vĩnh Cơ để lại rồi đúng chứ...
Gia tộc của tôi giữ chiếc hộp máu cất bùa chú và bà ấy khi còn trẻ đã mang đi... khụ khụ!!"
Nhìn cô gái xa lạ tái nhợt khẩn thiết nắm lấy tay mình Diệp An không tránh khỏi luống cuống.
"Cô bình tĩnh, mau ngồi xuống ghế tôi sẽ gọi y sĩ đến điều trị cho cô rồi từ từ nói"
"Không" Đổng Khiết lập tức từ chối, cô ta gắng gượng giọng run rẩy "Diệp An, Đổng gia đã bị Chu Ái Lan tiêu diệt sạch sẽ rồi.. Là tang thi, cô biết loài đó đúng không...
Chúng đã ăn thịt toàn bộ người thân của tôi... chỉ còn mình tôi thôi... Cái này..."
Nói đoạn, Đổng Khiết giật lấy dây chuyền đeo ở cổ dúi vào tay Diệp An "Đây là ông của tôi giao phó mang đến cho cô... khi ở một mình hãy niệm đi vào.
Diệp An, anh trai Diệp Hoa đã bị Chu Ái Lan thu phục biến thành tang thi rồi, Diệp Hoa cũng đang ở đó... Tuy tôi biết cô ta không tốt đẹp gì nhưng dẫu sao chúng tôi cũng từng là bạn... làm ơn cứu cô ta ra khỏi đó"
Diệp An nhíu mày "Cô nói Diệp Môn đã biến thành tang thi?"
Đổng Khiết ho vài tiếng khó nhọc ra cả máu, không thèm để ý mà nói tiếp.
"Nghe tôi nói, thời gian của tôi đã hết rồi. Linh lực đã cho tôi thấy rất nhiều thứ ở quá khứ và đi đến tận thời đại vừa bắt đầu kỷ nguyên Bóng tối... khụ khụ...
... Diệp An, nếu cô muốn kết thúc chuyện này... thì bên trong mặt ngọc sẽ có thứ cô cần...
Tìm thấy rồi hãy sử dụng nó, bằng máu của thứ sinh ra cô... khụ... nhỏ lên tấm bùa, nó sẽ gọi những người liên quan đến chuyện này quay về thời điểm chưa bắt đầu...
Bà nội của tôi... bà ấy đã dùng chính sinh mạng để làm ra tấm bùa đó... nó rất quan trọng... hãy cố gắng.. khụ khụ khụ!!!"
Nhìn cô gái họ Đổng ho càng lúc càng nhiều máu, Diệp An sợ hãi "Cô bị trúng độc từ không gian, tại sao cô lại hao mòn tuổi thọ để nhìn những thứ cô không có khả năng được phép biết?"
"VÌ ĐÓ LÀ SỐ MỆNH CỦA TÔI...
... Vì cô đã sống lại, nên vận mệnh của rất nhiều người bị thay đổi... trong đó có tôi và Nam Cung gia..
Vì lúc đó cô chết đi, nên người kia mới điên cuồng lập ra kế hoạch này để đem tất cả chôn cùng... khụ..."
Diệp An bàng hoàng, ngây ra một lúc mới thì thào "Cô đang nói cái gì..."
Đổng Khiết tay ôm ngực, cố gắng chút hơi tàn truyền lại "Tôi cũng muốn sống, nhưng nếu cô không kết thúc chuyện này, thì tương lai tôi và cả người thân của tôi không sống lại được...
Nhớ mặt ngọc này cất giữ thứ cô cần... khụ!! Hãy dùng máu kẻ sinh cô ra làm ướt tấm bùa để mở Truyền Tống trận... Đến đó và kết thúc tất cả.. Ở đây cô không làm được gì đâu... Chu gia đã quá mạnh rồi...
Khụ khụ!!"
Nhìn Đổng Khiết mắt bắt đầu mờ đục không tiêu cự, Diệp An cuống lên "Nhất Diễm, giúp tôi gọi y sĩ đến đây ngay"
"Muộn rồi" Nhất Diễm không động trả lời "Mạng của cô ta đã tận"
Diệp An ngây người quay lại nhìn Đổng Khiết đang hấp hối trước mặt mình, tay cô ta run rẩy vẫn bám lấy cô thật chặt.
"Đúng vậy... Diệp An, vì quá gấp nên tôi mới phải đến tận đây gặp cô...
Số mạng những người bị kéo vào chuyện này...
Cô mới chính là người bắt đầu...
Vậy thì... hãy trở lại mà...
...
Kết thúc nó!"
Dứt lời, thân thể Đổng Khiết lập tức ngã xuống sàn nhà, thi thể bắt đầu sa hoá bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chẳng mấy chốc đến mảnh tóc cũng chẳng còn.
Cứ thế mà biến thành cát ngay trước mắt Nhất Diễm và Diệp An.
Nhất Diễm mặt mày có chút vết xước nhỏ do xung đột với Diệp An lo lắng nói "Cô chắc chắn ngài ấy sẽ thắng được loại virut tang thi này chứ?"
"Hừm. Hắn ta từng cải tạo thể chất qua động vật biến dị, nếu không chống chọi lại được bệnh độc thì cái danh lão đại vứt đi bón cây sao?" Diệp An bĩu môi lườm người nằm trên giường thỉnh thoảng giãy dụa sắc mặt vẫn tái nhợt có chút thống khổ.
"Nếu ngài ấy không..."
"Chắc chắn sẽ. Hắn ta thích nhất là hiếp đáp người yếu thế, đến mấy con virut bé xíu cũng không ăn lại được thì để em trai hắn lên làm lão đại cho hắn biết thế nào là hối hận"
Nhất Diễm:...
Minh Nhiễm:...
Giang Hạ:...
Cả chuyện này mà cô ta cũng biết?
Nói mạnh miệng vậy chứ suy tính ra sự việc một chút, Diệp An thấy trong ký ức tương lai buổi họp báo ra mắt dự án mới của Nam Cung gia không hề có sự xuất hiện của Nam Cung Lãnh Dịch hay thuộc hạ, thay vào đó là khuôn mặt có vài phần giống hắn của một nam nhân trẻ hơn giữ cương vị Tổng giám đốc tập đoàn.
Không biết lúc đó Nam Cung Lãnh Dịch đang ở đâu, hay là đã thất bại trong cuộc chiến với tang thi giống như hôm nay rồi. Vì cho dù không có sự xuất hiện của cô thì buổi đấu giá vẫn diễn ra, bữa tiệc chào đón 10 kẻ sở hữu khế ước vẫn được sắp đặt. Nếu điều đó là thật, thì ván cược 50:50 này cô phải liều một phen xem sao. Ả đàn bà họ Chu kia.. chắc chắn sẽ không buông tha miếng mồi ngon như Lam Dực để thâu tóm thống nhất bốn Đại Lục đâu. Vậy thì để chặn lại ả cũng như trả được mối thù cô đã hứa với Minh Nhiễm, thì chỉ có thể bắt tay làm đồng minh với Lam Dực và nâng cao dị năng của Nam Cung Lãnh Dịch để nhiệt huyết của đám thuộc hạ khác càng thêm tin tưởng sát cánh.
"Ngài Nhất Diễm, người mà ngài Mộc Tự phái đi bảo vệ Đổng gia đã mang người trở về"
Nhất Diễm thu lại biểu tình trên mặt, nghiêm nghị ra lệnh "Bảo họ mang cô ta đến phòng riêng cuối hành lang đợi tôi"
"Vâng"
Đợi thuộc hạ đi khỏi Nhất Diễm quay lại phía cô gái nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh giường ra vẻ nhàn nhã uống trà, nhưng mắt thì liên tục đảo đến trên người ngài Lãnh Dịch thỉnh thoảng còn phóng tinh thần lực nhu hoà hỗ trợ. Khoé miệng giật giật khắc chế ý cười tránh chọc cô gái xấu hổ, Nhất Diễm gọi "Diệp An, có người muốn gặp cô, đi thôi"
Đang tập trung khai triển tinh thần lực lén giúp Nam Cung Lãnh Dịch, Diệp An không khỏi giật mình hơi xấu hổ sợ bị phát hiện, hắng giọng ho khan một tiếng hỏi lại "Muốn gặp tôi? Anh trai đến đón rồi ư?"
"Không. Đó là cháu gái của Đổng gia"
Diệp An nhíu nhíu mày nghĩ đến hai từ -Đổng gia-,cô có quen ai ở bên đó đâu nhỉ.
Lúc đi theo Nhất Diêm đến căn phòng sắp xếp ổn thoả, vừa bước vào thì đập vào mắt Diệp An là một cô gái trẻ tuổi suy yếu, đang ngồi thụp trên ghế hơi thở có chút mỏng manh, sắc mặt trắng bệch.
Thấy người vào là Diệp An mà mình luôn mong ngóng, Đổng Khiết dồn hết sức bình sinh loạng choạng chạy về phía cô. Những người không liên quan tự động rời khỏi phòng khép cửa lại canh giữ bên ngoài chỉ còn Nhất Diễm nghiêm chỉnh đứng ở một bên phòng chuyện bất trắc.
"Diệp... Diệp An.. Tôi là Đổng Khiết, chắc chắn cô đã xem kỷ vật mẹ cô Hà Vĩnh Cơ để lại rồi đúng chứ...
Gia tộc của tôi giữ chiếc hộp máu cất bùa chú và bà ấy khi còn trẻ đã mang đi... khụ khụ!!"
Nhìn cô gái xa lạ tái nhợt khẩn thiết nắm lấy tay mình Diệp An không tránh khỏi luống cuống.
"Cô bình tĩnh, mau ngồi xuống ghế tôi sẽ gọi y sĩ đến điều trị cho cô rồi từ từ nói"
"Không" Đổng Khiết lập tức từ chối, cô ta gắng gượng giọng run rẩy "Diệp An, Đổng gia đã bị Chu Ái Lan tiêu diệt sạch sẽ rồi.. Là tang thi, cô biết loài đó đúng không...
Chúng đã ăn thịt toàn bộ người thân của tôi... chỉ còn mình tôi thôi... Cái này..."
Nói đoạn, Đổng Khiết giật lấy dây chuyền đeo ở cổ dúi vào tay Diệp An "Đây là ông của tôi giao phó mang đến cho cô... khi ở một mình hãy niệm đi vào.
Diệp An, anh trai Diệp Hoa đã bị Chu Ái Lan thu phục biến thành tang thi rồi, Diệp Hoa cũng đang ở đó... Tuy tôi biết cô ta không tốt đẹp gì nhưng dẫu sao chúng tôi cũng từng là bạn... làm ơn cứu cô ta ra khỏi đó"
Diệp An nhíu mày "Cô nói Diệp Môn đã biến thành tang thi?"
Đổng Khiết ho vài tiếng khó nhọc ra cả máu, không thèm để ý mà nói tiếp.
"Nghe tôi nói, thời gian của tôi đã hết rồi. Linh lực đã cho tôi thấy rất nhiều thứ ở quá khứ và đi đến tận thời đại vừa bắt đầu kỷ nguyên Bóng tối... khụ khụ...
... Diệp An, nếu cô muốn kết thúc chuyện này... thì bên trong mặt ngọc sẽ có thứ cô cần...
Tìm thấy rồi hãy sử dụng nó, bằng máu của thứ sinh ra cô... khụ... nhỏ lên tấm bùa, nó sẽ gọi những người liên quan đến chuyện này quay về thời điểm chưa bắt đầu...
Bà nội của tôi... bà ấy đã dùng chính sinh mạng để làm ra tấm bùa đó... nó rất quan trọng... hãy cố gắng.. khụ khụ khụ!!!"
Nhìn cô gái họ Đổng ho càng lúc càng nhiều máu, Diệp An sợ hãi "Cô bị trúng độc từ không gian, tại sao cô lại hao mòn tuổi thọ để nhìn những thứ cô không có khả năng được phép biết?"
"VÌ ĐÓ LÀ SỐ MỆNH CỦA TÔI...
... Vì cô đã sống lại, nên vận mệnh của rất nhiều người bị thay đổi... trong đó có tôi và Nam Cung gia..
Vì lúc đó cô chết đi, nên người kia mới điên cuồng lập ra kế hoạch này để đem tất cả chôn cùng... khụ..."
Diệp An bàng hoàng, ngây ra một lúc mới thì thào "Cô đang nói cái gì..."
Đổng Khiết tay ôm ngực, cố gắng chút hơi tàn truyền lại "Tôi cũng muốn sống, nhưng nếu cô không kết thúc chuyện này, thì tương lai tôi và cả người thân của tôi không sống lại được...
Nhớ mặt ngọc này cất giữ thứ cô cần... khụ!! Hãy dùng máu kẻ sinh cô ra làm ướt tấm bùa để mở Truyền Tống trận... Đến đó và kết thúc tất cả.. Ở đây cô không làm được gì đâu... Chu gia đã quá mạnh rồi...
Khụ khụ!!"
Nhìn Đổng Khiết mắt bắt đầu mờ đục không tiêu cự, Diệp An cuống lên "Nhất Diễm, giúp tôi gọi y sĩ đến đây ngay"
"Muộn rồi" Nhất Diễm không động trả lời "Mạng của cô ta đã tận"
Diệp An ngây người quay lại nhìn Đổng Khiết đang hấp hối trước mặt mình, tay cô ta run rẩy vẫn bám lấy cô thật chặt.
"Đúng vậy... Diệp An, vì quá gấp nên tôi mới phải đến tận đây gặp cô...
Số mạng những người bị kéo vào chuyện này...
Cô mới chính là người bắt đầu...
Vậy thì... hãy trở lại mà...
...
Kết thúc nó!"
Dứt lời, thân thể Đổng Khiết lập tức ngã xuống sàn nhà, thi thể bắt đầu sa hoá bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chẳng mấy chốc đến mảnh tóc cũng chẳng còn.
Cứ thế mà biến thành cát ngay trước mắt Nhất Diễm và Diệp An.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook