Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp
-
Chương 80: Bữa tiệc ngon miệng
Khi Diệp An bước vào phòng, tất cả những người khác cảm nhận được khí tức của cô đồng loạt quay lại nhìn mang theo nhiều biểu cảm. Thú vị có, kinh diễm có, suy tư có, thưởng thức có,...
Cô gái vừa bước vào mặc bộ váy xanh nhạt không tay khoe cần cổ trắng nõn thon thả, vài lọn tóc xoăn nhẹ vô ý lướt qua bờ vai làm tăng thêm vài phần quyến rũ. Hai má hiện hai rặng mây hồng mà vẻ mặt cô gái lại vô cùng thản nhiên lạnh nhạt, đôi mắt bạc thờ ơ cụp xuống không nhìn bất cứ ai đưa bàn tay ngọc đặt lên trên cánh tay Nhất Diễm mà nhẹ bước để hắn đưa về chỗ ngồi của mình.
Khi an vị, bấy giờ Diệp An mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn quanh một lượt, cất giọng thanh thuý "Xin chào, tiểu nữ là Diệp An, con gái thứ ba của Diệp Vĩnh Thành chủ tịch Diệp thị chuyên kinh doanh về vốn và bất động sản. May mắn trong bữa tiệc lần trước tại biệt thự cổ Lam Dực tiểu nữ có thu được một khế ước về tay. Ngày hôm nay mong các bậc tiền bối chỉ bảo"
"Ra đây là tam tiểu thư Diệp gia, cô gái duy nhất thu phục được một dị năng hiếm. Lúc đó quá xa chưa kịp chiêm ngưỡng, nay nhìn thấy ở khoảng cách gần thế này quả thực nhan sắc khó ai bì kịp"
"Ha ha ha... ngài Mông Nghị nói đúng lắm. Năm xưa Hà Vĩnh Cơ đã làm điên đảo thủ đô bằng sắc đẹp và tài trí của mình, con gái của bà ấy sao có thể thua kém"
Diệp An nghe xong thầm cười khẩy, hai kẻ này...
"Gia chủ Mông gia, gia chủ Lưu gia. Cảm ơn hai bậc tiền bối quá khen. Tiểu nữ tài mọn sức hèn, chỉ là gặp may mà thôi. Thời gian đã điểm, mời các bậc tiền bối khai tiệc"
Nam Cung Lãnh Dịch từ trong căn phòng khác quan sát nhìn chăm chú cô gái nhỏ đối đáp, khoé miệng cong lên một vòng cung nhỏ khiến Mộc Tự, Tĩnh Sa nhìn thấy sống lưng run lên một chút.
Cái nụ cười này là thể hiện có kẻ bị chủ nhân nhắm trúng. Nên niệm kinh thôi a....
Nam Cung Lãnh Dịch đứng dậy hô nhỏ một câu "Nhất Diễm" sau đó lắc mình biến mất vào bóng đêm theo sau đó là Mộc Tự và Tĩnh Sa.
Nên bắt đầu rồi!!
Trong khung cảnh của ánh sáng màu vàng từ đèn chùm kim cương hoa lệ. Đáng lẽ đây sẽ là bữa tiệc ấm áp đầy ắp tình hữu nghị, nhưng thoang thoảng trong không gian hàn khí lại dần bủa vây, chẳng mấy chốc thân ảnh Nam Cung Lãnh Dịch vô thanh vô thức xuất hiện ngay vị trí chủ toạ của bàn tiệc. Đứng ngay phía sau là Mộc Tự và Tĩnh Sa như hai hộ vệ trung thành không rời 1 tấc.
"Cảm ơn quý vị đã hạ cố ghé biệt thự cổ Lam Dực. Nam Cung Lãnh Dịch tôi có một vài món quà nhỏ. Hy vọng quý vị sẽ cảm thấy thích"
Ngay lập tức, từ phía sau của mỗi ghế ngồi đều có một hầu bàn cầm trên tay một chiếc khay vuông phủ một tấm vải đỏ thẫm, đặt xuống bàn rồi lui lại.
"Xin mời" Theo tiếng nói và ngoắc ngón tay cực nhẹ của Nam Cung Lãnh Dịch, tất cả các tấm vải đều cháy rụi biến mất hoàn toàn kể cả chút tro tàn.
Trước mắt tất cả những người ngồi tại ghế đều hoa lên bởi ánh sáng chói loà của viên tinh hạch tang thi Vương đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng bên trong lại cuồn cuộn năng lượng khiến tất cả những kẻ đang sở hữu khế ước đều hưng phấn suýt nữa thì nhỏ dãi.
Ở bữa tiệc họ phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì một viên tinh hạch tang thi Vương Lam Dực đấu giá. Ở đây lại có những 10 viên. Mà còn là tặng mỗi người một viên.
Đại thiếu Tô gia tuy rất giỏi nhưng còn quá trẻ tuổi, hắn kìm lòng không đậu cầm viên tinh hạch lên cẩn thận hỏi "Nam Cung đại thiếu, thứ quý giá này quả thực là ngài tặng cho chúng tôi sao?"
Nam Cung Lãnh Dịch mỉm cười xã giao cúi đầu nhanh xuống một góc 5 độ thay câu trả lời.
Diệp An mắt không thèm liếc lấy một cái. Lườm thoáng Nam Cung Lãnh Dịch. Tinh hạch tôi có cả một vali, thành ý như này đối với Diệp An tôi hơi bị ít nha =_=
Thấy Tô Trạch Á cầm lên trước mà không xảy ra tình trạng gì, bấy giờ tất cả mới không kiêng kị mà đụng vào viên tinh hạch trước mắt mình.
Ngắm đến muốn nổ con mắt họ rất nóng lòng muốn chạm vào rồi a....
Tất cả đều đang vô cùng bình thường nâng viên tinh hạch lên suýt xoa cảm thán, bỗng nhiên có 2 viên tinh hạch đang toả ánh sáng rực rỡ lập tức tắt ngúm biến thành viên thuỷ tinh đen sì bẩn thỉu.
Chưa kịp để ai lên tiếng giải thích hay thắc mắc bất kỳ điều gì. Mộc Tự và Tĩnh Sa không chậm trễ lập tức xuất kích về phía hai kẻ bị phát hiện không phải là con người kia.
Không gian căn phòng như bị rơi vào Hội pháp sư Diệp An thường thấy trên tivi đang dần xoay chuyển biến đổi kiến trúc, không ngừng mở rộng và biến đổi bằng khung cảnh khác.
Hàng vạn chi tiết bị thay thế khiến con người rơi vào ảo giác vô cùng chóng mặt.
Diệp An ngay từ lúc cảm nhận sự biến hoá đã không tiếp tục ngồi lại nữa mà bật lên thật nhanh về phía hai kẻ Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm. Trong lúc bọn chúng đang hoang mang khai triển dị năng cho an tâm thì tầm nhìn bị thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Một căn phòng tối đen không có điểm chạm lấy hai kẻ đó làm trung tâm mà ban cho chút ánh sáng, đang tỏ rõ có một thứ đáng sợ ẩn trong bóng tối chậm rãi quan sát.
Bàn chân thon đã vứt bỏ đôi cao gót từ lúc nào, đi từng bước nhẹ nhàng như một con báo nhỏ đang săn mồi sẵn sàng lao ra cắn chết kẻ có ý định phản kháng. Dùng giọng nói không mang chút độ ấm Diệp An nói bâng quơ.
"Sợ sao??
Ta là người có thù tất báo.
Đừng hòng nghĩ ta sẽ bỏ qua."
Theo hướng phát ra âm thanh Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm quay đầu sang thì thấy gương mặt của cô gái duy nhất trong buổi tiệc đang nửa sáng nửa tối nhìn bọn họ như nhìn một vật chết.
"Có phải các ngươi thắc mắc ta có dị năng gì lại thu phục được khế ước?"
Rõ ràng trước mắt là một cô gái độ tuổi còn nhỏ hơn cả con của họ. Nhưng có một lực uy áp vô hình bao trùm khiến Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm hoàn toàn không thể cử động.
Là Vực. Cô ta mở được Vực?
Đã là dị năng giả qua cấp 4 nhưng đứng trước cô gái nhìn có vẻ vô hại này họ lại chỉ có thể buông bỏ làm cá chết mặc người định đoạt mà thôi.
Diệp An cười cười. Nụ cười run run trong mắt Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm y hệt ác quỷ địa ngục.
"Vậy thì để ta cho các ngươi thấy"
Vừa dứt lời, thân ảnh đang đứng cách xa 5m nhanh như thiểm điện di chuyển đến trước mặt hai kẻ xấu số. Bàn tay ngọc bóp lấy trán của chúng rồi ánh sáng màu vàng nhạt dần dần bộc lộ. Đôi mắt chúng trợn to không thể tin cảm nhận lực tinh thần đang bị rút cạn.
"Ký ức sao? Thứ ghê tởm của các người để ta xem một chút"
Cô gái vừa bước vào mặc bộ váy xanh nhạt không tay khoe cần cổ trắng nõn thon thả, vài lọn tóc xoăn nhẹ vô ý lướt qua bờ vai làm tăng thêm vài phần quyến rũ. Hai má hiện hai rặng mây hồng mà vẻ mặt cô gái lại vô cùng thản nhiên lạnh nhạt, đôi mắt bạc thờ ơ cụp xuống không nhìn bất cứ ai đưa bàn tay ngọc đặt lên trên cánh tay Nhất Diễm mà nhẹ bước để hắn đưa về chỗ ngồi của mình.
Khi an vị, bấy giờ Diệp An mới ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn quanh một lượt, cất giọng thanh thuý "Xin chào, tiểu nữ là Diệp An, con gái thứ ba của Diệp Vĩnh Thành chủ tịch Diệp thị chuyên kinh doanh về vốn và bất động sản. May mắn trong bữa tiệc lần trước tại biệt thự cổ Lam Dực tiểu nữ có thu được một khế ước về tay. Ngày hôm nay mong các bậc tiền bối chỉ bảo"
"Ra đây là tam tiểu thư Diệp gia, cô gái duy nhất thu phục được một dị năng hiếm. Lúc đó quá xa chưa kịp chiêm ngưỡng, nay nhìn thấy ở khoảng cách gần thế này quả thực nhan sắc khó ai bì kịp"
"Ha ha ha... ngài Mông Nghị nói đúng lắm. Năm xưa Hà Vĩnh Cơ đã làm điên đảo thủ đô bằng sắc đẹp và tài trí của mình, con gái của bà ấy sao có thể thua kém"
Diệp An nghe xong thầm cười khẩy, hai kẻ này...
"Gia chủ Mông gia, gia chủ Lưu gia. Cảm ơn hai bậc tiền bối quá khen. Tiểu nữ tài mọn sức hèn, chỉ là gặp may mà thôi. Thời gian đã điểm, mời các bậc tiền bối khai tiệc"
Nam Cung Lãnh Dịch từ trong căn phòng khác quan sát nhìn chăm chú cô gái nhỏ đối đáp, khoé miệng cong lên một vòng cung nhỏ khiến Mộc Tự, Tĩnh Sa nhìn thấy sống lưng run lên một chút.
Cái nụ cười này là thể hiện có kẻ bị chủ nhân nhắm trúng. Nên niệm kinh thôi a....
Nam Cung Lãnh Dịch đứng dậy hô nhỏ một câu "Nhất Diễm" sau đó lắc mình biến mất vào bóng đêm theo sau đó là Mộc Tự và Tĩnh Sa.
Nên bắt đầu rồi!!
Trong khung cảnh của ánh sáng màu vàng từ đèn chùm kim cương hoa lệ. Đáng lẽ đây sẽ là bữa tiệc ấm áp đầy ắp tình hữu nghị, nhưng thoang thoảng trong không gian hàn khí lại dần bủa vây, chẳng mấy chốc thân ảnh Nam Cung Lãnh Dịch vô thanh vô thức xuất hiện ngay vị trí chủ toạ của bàn tiệc. Đứng ngay phía sau là Mộc Tự và Tĩnh Sa như hai hộ vệ trung thành không rời 1 tấc.
"Cảm ơn quý vị đã hạ cố ghé biệt thự cổ Lam Dực. Nam Cung Lãnh Dịch tôi có một vài món quà nhỏ. Hy vọng quý vị sẽ cảm thấy thích"
Ngay lập tức, từ phía sau của mỗi ghế ngồi đều có một hầu bàn cầm trên tay một chiếc khay vuông phủ một tấm vải đỏ thẫm, đặt xuống bàn rồi lui lại.
"Xin mời" Theo tiếng nói và ngoắc ngón tay cực nhẹ của Nam Cung Lãnh Dịch, tất cả các tấm vải đều cháy rụi biến mất hoàn toàn kể cả chút tro tàn.
Trước mắt tất cả những người ngồi tại ghế đều hoa lên bởi ánh sáng chói loà của viên tinh hạch tang thi Vương đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng bên trong lại cuồn cuộn năng lượng khiến tất cả những kẻ đang sở hữu khế ước đều hưng phấn suýt nữa thì nhỏ dãi.
Ở bữa tiệc họ phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán vì một viên tinh hạch tang thi Vương Lam Dực đấu giá. Ở đây lại có những 10 viên. Mà còn là tặng mỗi người một viên.
Đại thiếu Tô gia tuy rất giỏi nhưng còn quá trẻ tuổi, hắn kìm lòng không đậu cầm viên tinh hạch lên cẩn thận hỏi "Nam Cung đại thiếu, thứ quý giá này quả thực là ngài tặng cho chúng tôi sao?"
Nam Cung Lãnh Dịch mỉm cười xã giao cúi đầu nhanh xuống một góc 5 độ thay câu trả lời.
Diệp An mắt không thèm liếc lấy một cái. Lườm thoáng Nam Cung Lãnh Dịch. Tinh hạch tôi có cả một vali, thành ý như này đối với Diệp An tôi hơi bị ít nha =_=
Thấy Tô Trạch Á cầm lên trước mà không xảy ra tình trạng gì, bấy giờ tất cả mới không kiêng kị mà đụng vào viên tinh hạch trước mắt mình.
Ngắm đến muốn nổ con mắt họ rất nóng lòng muốn chạm vào rồi a....
Tất cả đều đang vô cùng bình thường nâng viên tinh hạch lên suýt xoa cảm thán, bỗng nhiên có 2 viên tinh hạch đang toả ánh sáng rực rỡ lập tức tắt ngúm biến thành viên thuỷ tinh đen sì bẩn thỉu.
Chưa kịp để ai lên tiếng giải thích hay thắc mắc bất kỳ điều gì. Mộc Tự và Tĩnh Sa không chậm trễ lập tức xuất kích về phía hai kẻ bị phát hiện không phải là con người kia.
Không gian căn phòng như bị rơi vào Hội pháp sư Diệp An thường thấy trên tivi đang dần xoay chuyển biến đổi kiến trúc, không ngừng mở rộng và biến đổi bằng khung cảnh khác.
Hàng vạn chi tiết bị thay thế khiến con người rơi vào ảo giác vô cùng chóng mặt.
Diệp An ngay từ lúc cảm nhận sự biến hoá đã không tiếp tục ngồi lại nữa mà bật lên thật nhanh về phía hai kẻ Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm. Trong lúc bọn chúng đang hoang mang khai triển dị năng cho an tâm thì tầm nhìn bị thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Một căn phòng tối đen không có điểm chạm lấy hai kẻ đó làm trung tâm mà ban cho chút ánh sáng, đang tỏ rõ có một thứ đáng sợ ẩn trong bóng tối chậm rãi quan sát.
Bàn chân thon đã vứt bỏ đôi cao gót từ lúc nào, đi từng bước nhẹ nhàng như một con báo nhỏ đang săn mồi sẵn sàng lao ra cắn chết kẻ có ý định phản kháng. Dùng giọng nói không mang chút độ ấm Diệp An nói bâng quơ.
"Sợ sao??
Ta là người có thù tất báo.
Đừng hòng nghĩ ta sẽ bỏ qua."
Theo hướng phát ra âm thanh Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm quay đầu sang thì thấy gương mặt của cô gái duy nhất trong buổi tiệc đang nửa sáng nửa tối nhìn bọn họ như nhìn một vật chết.
"Có phải các ngươi thắc mắc ta có dị năng gì lại thu phục được khế ước?"
Rõ ràng trước mắt là một cô gái độ tuổi còn nhỏ hơn cả con của họ. Nhưng có một lực uy áp vô hình bao trùm khiến Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm hoàn toàn không thể cử động.
Là Vực. Cô ta mở được Vực?
Đã là dị năng giả qua cấp 4 nhưng đứng trước cô gái nhìn có vẻ vô hại này họ lại chỉ có thể buông bỏ làm cá chết mặc người định đoạt mà thôi.
Diệp An cười cười. Nụ cười run run trong mắt Mông Nghị và Lưu Mạnh Sâm y hệt ác quỷ địa ngục.
"Vậy thì để ta cho các ngươi thấy"
Vừa dứt lời, thân ảnh đang đứng cách xa 5m nhanh như thiểm điện di chuyển đến trước mặt hai kẻ xấu số. Bàn tay ngọc bóp lấy trán của chúng rồi ánh sáng màu vàng nhạt dần dần bộc lộ. Đôi mắt chúng trợn to không thể tin cảm nhận lực tinh thần đang bị rút cạn.
"Ký ức sao? Thứ ghê tởm của các người để ta xem một chút"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook