Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp
-
Chương 103: Ngoại truyện: Chúng ta đã gặp nhau như thế đấy
Chát!!
Chát!!
Chát!!
"THẰNG RANH CON. CHO MÀY ĂN MÀY CÒN KHÔNG BIẾT ĐIỀU PHẢI KHÔNG? NÀY THÌ BỎ TRỐN NÀY"
CHÁT!!!
CHÁT!!!
"TAO ĐẬP GÃY CHÂN MÀY XEM MÀY CÒN DÁM CHẠY KHÔNG"
CHÁT!!!
Trong góc tối bẩn thỉu sau con hẻm một nhà hàng sang trọng, người đàn bà béo núc ních phấn son dày cộm đang liên tục vụt những vết roi lên lưng cậu bé quần áo đã bị vụi cho rách rưới rướm máu. Cậu thở hắt ra những tiếng nặng nề vì đau đớn nhưng ánh mắt lại bình thản, khuôn miệng cũng chẳng thèm mở ra một câu xin lỗi nào.
"Dừng lại"
Bỗng nhiên có một giọng nói trẻ con trong trẻo cất lên. "Bà không thể đánh đập con trai của mình tàn nhẫn như vậy được, như vậy là phạm pháp"
Người đàn bà béo núc quay lưng lại, ôm bụng ngửa mặt lên cười hô hố như thể vừa nghe phải câu nói buồn cười nhất thế gian "Tiểu thư nhỏ, tuy có luật cấm cha mẹ hành hung con cái, nhưng mà không hề có luật cấm hành hung nô lệ nha. Vì vậy tiểu thư mau đi khỏi đây không bùn đất sẽ làm bẩn hết đôi giày trắng tinh của cô đó"
Cô bé mỉm cười, quay lưng lại nói với nữ hầu "Ta muốn mua cậu bé này, mau đưa cho bà ấy 3000 kim tinh"
(3000 kim tinh tương đương 300 triệu VNĐ)
Nữ hầu nhanh nhẹn lấy một túi vải thượng hạng, mở miệng ra sau đó rót tiền xuống từ trong nhẫn không gian. Tiếng kim tinh trắng loá rơi xuống ting tang vang vọng cả ngõ hẻm bẩn thỉu. Rót xong, người nữ hầu vẻ mặt vô cảm ném chuẩn xác về phía trước.
Người đàn bà thấy túi tiền thảy về phía mình liền vứt ngay cây roi xuống đất hồ hởi đón lấy, xóc xóc một chút ước lượng nghĩ rằng đã vớ phải con mồi béo bở, bà ta híp đôi mắt 1 mí béo núc cười cười "Tiểu thư nhỏ, thằng bé này ta nuôi nó tốn không ít cơm gạo, với lại nó vừa làm vỡ cái bình quý của ta nên cái giá này vẫn còn hơi thấp một chút"
Nữ hầu nhìn thoáng thái độ chủ nhân, liền đi lên phía trước rút roi ra ở hông quất một đạo kình phong cực mạnh khiến bà ta chưa kịp phản ứng đã lập tức bị mất đi bàn tay phải. Gió sắc chém đứt túi vải đựng tiền nên 3000 kim tinh cứ thế rơi xuống đổ tràn ra mặt đất. Bà ta hét lên đau đớn quỳ gối xuống van xin tha mạng, không biết nên nhặt tay trước hay nhặt tiền trước nên cứ quỳ ở đó thắt cổ tay lại cho máu khỏi chảy, chân quàng qua quàng lại sợ ai nhìn thấy cướp mất.
Mặc kệ người đàn bà kia có bao nhiêu đau đớn, cô bé đi qua bà ta cúi xuống người con trai vừa chống tay ngồi dậy, ánh mắt ôn nhu "Tự đi được chứ? Từ giờ ngươi là người của ta. Đi theo ta nào"
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Lăng Cảnh Sinh và Chu Ái Lan. Lúc đó Chu Ái Lan vẫn còn là một cô bé 12 tuổi. Cô chuẩn bị đến kỳ kiểm trắc dị năng xem có linh căn trong cơ thể hay không, tất cả những anh chị em khác ở Chu gia đều thức tỉnh dị năng từ rất sớm, muộn nhất là 9 tuổi đã xúc phát rồi ấy vậy mà cô chậm chạp mãi chưa có biến hoá gì cả dù đã cố gắng khai triển tinh thần lực theo lời của ông ngoại.
Ở Chu gia, bất cứ ai kém cỏi đều sẽ bị đem ra làm trò cười và bêu riếu dù đó là công khai hay giấu diếm, chuyện bị đánh sẽ diễn ra như cơm bữa, kể cả ngươi có đang là đại tiểu thư dòng chính hay bất kỳ ai.
Chu Ái Lan trời sinh cơ thể yếu ớt, nhỏ bé, cô chỉ có mái tóc đỏ rượu dài óng hơi gợn xoăn là thứ phát triển tốt nhất mà thôi. Nhiều cô gái trong Chu gia ghen ghét đều cố tình nhằm mái tóc của cô bé mà giật, mà cắt bằng dị năng cho hả hê, ai có thấy cũng chỉ chậc lưỡi mắt nhắm mắt mở cho qua chẳng buồn báo lại cho cha mẹ cô làm gì.
Ai bảo khả năng kém cỏi.
Lăng Cảnh Sinh đi phía sau cô bé vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy một vài vết thương ở cánh tay mà áo rộng không thể che hết, cái mái tóc đỏ óng lọn ngắn lọn dài được túm sau gáy cũng không thể nói rằng là do chủ nhân mái tóc không chăm sóc kỹ được.
Lăng Cảnh Sinh thuận lợi tiến vào nhà chính Chu gia, rất nhiều con mắt giễu cợt nhìn chằm chằm khi bọn họ đi qua.
Bất chợt thân ảnh cậu loé lên, trên hông thủ sẵn một con dao găm bén nhọn, kề vào cổ một kẻ đang cười cợt. Đó là anh họ xa của Chu Ái Lan, 7 tuổi đã xúc phát dị năng Hoả hệ mạnh mẽ nên chuyên môn tác quai tác quái không xem ai ra gì.
Nhìn thằng ăn mày lem luốc vô lễ với mình, hắn liền nổi sung "Con mẹ nó ai cho phép mày dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào tao? Có tin mày sẽ không thể sống nổi qua ngày mai bởi tay tao không?"
"Tôi không quan tâm lúc nào mình chết. Tôi chỉ biết anh đã từng làm chủ nhân tôi bị thương. Đáng đánh"
"Hả? Mày nói cái *** *** gì vậy???"
Lăng Cảnh Sinh không nói nhiều, hạ đao xuống tà áo hắn rạch một đường cực nhanh và chuẩn rơi cả mảnh vải xuống đất. Lộ ra bên trong là một lọn tóc đỏ rượu thơm ngát buộc nơ kỹ càng.
Hắn ta lập tức biến sắc, vội vàng cúi xuống giật lấy nhưng tốc độ đã chậm hơn Lăng Cảnh Sinh. Cậu giơ lọn tóc lên ở tầm tất cả mọi người đều nhìn thấy sau đó điềm tĩnh nói "Đây là tóc của tiểu thư tôi, anh đã giật đứt lại còn mang theo mình thế này. Còn gì để chối là không đả thương hả?"
Thẹn đến đỏ bừng cả mặt, hắn ta lắp bắp chửi đổng vài câu rồi chạy mất. Chu Ái Lan tròn mắt ngạc nhiên nhưng hảo cảm dành cho Lăng Cảnh Sinh tăng lên rất nhiều, hình như cô nhặt được bảo bối rồi. Vui vẻ gọi cậu lại sau đó tiến về phía dãy phòng của mình chuẩn bị tắm rửa dùng bữa tối với đại gia đình.
Suốt 2 năm đi bên cạnh và hết lòng phục vụ, cùng Chu Ái Lan học tập và phản kháng lại những anh chị em hay bắt nạt mình, tình cảm của cả hai càng lúc càng thân thiết như ranh giới thân phận đã bị xoá bỏ hoàn toàn.
"Lăng ca... em không sao. Một người yếu ớt như em không xứng đáng được ứng cử vị trí kế thừa Chu gia. Họ ưu tú hơn em, ghen tị là điều tất nhiên"
Lăng Cảnh Sinh đang phủi bụi đất trên váy cô do vừa nãy bị xô ngã. Cậu nhíu mày lại, gương mặt vì không vui mà nghiêm nghị, già dặn hẳn lên, cô bé Chu Ái Lan liền cuống quýt áp hai bàn tay vào má cậu gấp gáp nói như sợ lát nữa cậu lại đi tìm họ tính sổ "Lăng ca... em không sao thật mà.. anh đừng nóng, có được không. Anh xem, đây cũng là một cách rèn luyện cơ thể khi em chưa xúc phát dị năng mà"
Lăng Cảnh Sinh nhìn đôi mắt màu đỏ rượu tràn ngập bối rối cùng hai gò má ửng hồng, có chút đau lòng đành mỉm cười xoa đầu cô ý bảo cô bé an tâm.
Nhưng rồi một ngày, nữ hầu của Chu Ái Lan chết.
Người nữ hầu này đã theo cô từ khi cô mới 5 tuổi, chăm sóc và bảo vệ cô như một người chị gái. Cô ấy chết vì đỡ thay Chu Ái Lan 3 đạo Phong Tiễn, dập toàn bộ nội tạng mà kết thúc mạng sống không nhắm mắt. Còn Lăng Cảnh Sinh cũng bị đánh hội đồng thê thảm vô cùng, chân tay suýt nữa thì gãy vì bọn chúng sử dụng trùng độc để cậu không cử động được
Suốt 3 ngày sau cô bé nhốt mình trong phòng không ăn uống, tự trách bản thân vô dụng nên đã không cản được bọn họ. Lăng Cảnh Sinh khá lên một chút cũng túc trực bên cạnh an ủi vỗ về cô, cậu nhẹ giọng
"Không sao cả, rồi em sẽ có dị năng, có sức mạnh để bảo vệ những thứ quan trọng và vốn dĩ thuộc về em. Anh sẽ giúp em"
Chu Ái Lan ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậc nước hoe đỏ cố gắng mở to nhìn Lăng Cảnh Sinh vết thương chằng chịt trên mặt "Thật sao Lăng ca... em sẽ có thể trả thù cho chị ấy và bảo vệ anh chứ?"
"Cho dù ngươi không để ta gặp con bé đó, nó cũng sẽ chết. Không sớm thì muộn, ngươi không đủ mạnh để ngăn cản cái chết tìm đến nó"
Như nhớ lại cái gì khiến cậu ngừng lại một chút, Lăng Cảnh Sinh vuốt nhẹ lên đầu cô, ôn nhu vô cùng "Ái Lan, chúng ta cùng đến Nam Đại Lục. Ở đó có người sẽ giúp em"
...
"Con bé thế nào?"
"Đầu tháng sau đã có thể xuất phát thưa Hi tiểu thư"
Hà Vĩnh Cơ ngồi trong thư phòng đọc sách, tay mân mê quả cầu kiểm trắc dị năng hài lòng nở nụ cười. Nghe tin tốt từ Đông Đại Lục, bà không thể không vui cho được.
"Vậy thì ta bắt đầu kế hoạch được rồi. Ngươi hãy đến bệnh viện trung tâm thủ đô, ta ở đó chờ ngươi"
Lăng Cảnh Sinh gật đầu "Thuộc hạ đã rõ"
Hà Vĩnh Cơ đặt sách xuống bàn, đứng lên di chuyển về phía cửa sổ nhìn xuống khoảng sân vườn mà con gái và con trai đang đùa nghịch, bà cong khoé môi "Như ta đã nói trước, nếu cơ thể con bé do ta tuỳ ý sử dụng, thì không chỉ tính mạng và địa vị của nó được giữ, mà tất cả những kẻ ngáng đường. Ta sẽ diệt sạch...
Lăng"
"Có thuộc hạ"
"Ngay lần đầu gặp con bé mấy năm trước ta đã biết sẽ cho nó dị năng gì rồi. Ngươi tò mò không?"
Lăng Cảnh Sinh trầm mặc không nói gì, Hà Vĩnh Cơ phấn khích cười khẽ nhìn ba người con đang quơ quơ tay về phía mình.
"Yên tâm. Ta đã sắp đặt xong xuôi cả.
Tình yêu. Màu đỏ rượu. Thật là đẹp nhỉ"
Chát!!
Chát!!
"THẰNG RANH CON. CHO MÀY ĂN MÀY CÒN KHÔNG BIẾT ĐIỀU PHẢI KHÔNG? NÀY THÌ BỎ TRỐN NÀY"
CHÁT!!!
CHÁT!!!
"TAO ĐẬP GÃY CHÂN MÀY XEM MÀY CÒN DÁM CHẠY KHÔNG"
CHÁT!!!
Trong góc tối bẩn thỉu sau con hẻm một nhà hàng sang trọng, người đàn bà béo núc ních phấn son dày cộm đang liên tục vụt những vết roi lên lưng cậu bé quần áo đã bị vụi cho rách rưới rướm máu. Cậu thở hắt ra những tiếng nặng nề vì đau đớn nhưng ánh mắt lại bình thản, khuôn miệng cũng chẳng thèm mở ra một câu xin lỗi nào.
"Dừng lại"
Bỗng nhiên có một giọng nói trẻ con trong trẻo cất lên. "Bà không thể đánh đập con trai của mình tàn nhẫn như vậy được, như vậy là phạm pháp"
Người đàn bà béo núc quay lưng lại, ôm bụng ngửa mặt lên cười hô hố như thể vừa nghe phải câu nói buồn cười nhất thế gian "Tiểu thư nhỏ, tuy có luật cấm cha mẹ hành hung con cái, nhưng mà không hề có luật cấm hành hung nô lệ nha. Vì vậy tiểu thư mau đi khỏi đây không bùn đất sẽ làm bẩn hết đôi giày trắng tinh của cô đó"
Cô bé mỉm cười, quay lưng lại nói với nữ hầu "Ta muốn mua cậu bé này, mau đưa cho bà ấy 3000 kim tinh"
(3000 kim tinh tương đương 300 triệu VNĐ)
Nữ hầu nhanh nhẹn lấy một túi vải thượng hạng, mở miệng ra sau đó rót tiền xuống từ trong nhẫn không gian. Tiếng kim tinh trắng loá rơi xuống ting tang vang vọng cả ngõ hẻm bẩn thỉu. Rót xong, người nữ hầu vẻ mặt vô cảm ném chuẩn xác về phía trước.
Người đàn bà thấy túi tiền thảy về phía mình liền vứt ngay cây roi xuống đất hồ hởi đón lấy, xóc xóc một chút ước lượng nghĩ rằng đã vớ phải con mồi béo bở, bà ta híp đôi mắt 1 mí béo núc cười cười "Tiểu thư nhỏ, thằng bé này ta nuôi nó tốn không ít cơm gạo, với lại nó vừa làm vỡ cái bình quý của ta nên cái giá này vẫn còn hơi thấp một chút"
Nữ hầu nhìn thoáng thái độ chủ nhân, liền đi lên phía trước rút roi ra ở hông quất một đạo kình phong cực mạnh khiến bà ta chưa kịp phản ứng đã lập tức bị mất đi bàn tay phải. Gió sắc chém đứt túi vải đựng tiền nên 3000 kim tinh cứ thế rơi xuống đổ tràn ra mặt đất. Bà ta hét lên đau đớn quỳ gối xuống van xin tha mạng, không biết nên nhặt tay trước hay nhặt tiền trước nên cứ quỳ ở đó thắt cổ tay lại cho máu khỏi chảy, chân quàng qua quàng lại sợ ai nhìn thấy cướp mất.
Mặc kệ người đàn bà kia có bao nhiêu đau đớn, cô bé đi qua bà ta cúi xuống người con trai vừa chống tay ngồi dậy, ánh mắt ôn nhu "Tự đi được chứ? Từ giờ ngươi là người của ta. Đi theo ta nào"
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Lăng Cảnh Sinh và Chu Ái Lan. Lúc đó Chu Ái Lan vẫn còn là một cô bé 12 tuổi. Cô chuẩn bị đến kỳ kiểm trắc dị năng xem có linh căn trong cơ thể hay không, tất cả những anh chị em khác ở Chu gia đều thức tỉnh dị năng từ rất sớm, muộn nhất là 9 tuổi đã xúc phát rồi ấy vậy mà cô chậm chạp mãi chưa có biến hoá gì cả dù đã cố gắng khai triển tinh thần lực theo lời của ông ngoại.
Ở Chu gia, bất cứ ai kém cỏi đều sẽ bị đem ra làm trò cười và bêu riếu dù đó là công khai hay giấu diếm, chuyện bị đánh sẽ diễn ra như cơm bữa, kể cả ngươi có đang là đại tiểu thư dòng chính hay bất kỳ ai.
Chu Ái Lan trời sinh cơ thể yếu ớt, nhỏ bé, cô chỉ có mái tóc đỏ rượu dài óng hơi gợn xoăn là thứ phát triển tốt nhất mà thôi. Nhiều cô gái trong Chu gia ghen ghét đều cố tình nhằm mái tóc của cô bé mà giật, mà cắt bằng dị năng cho hả hê, ai có thấy cũng chỉ chậc lưỡi mắt nhắm mắt mở cho qua chẳng buồn báo lại cho cha mẹ cô làm gì.
Ai bảo khả năng kém cỏi.
Lăng Cảnh Sinh đi phía sau cô bé vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy một vài vết thương ở cánh tay mà áo rộng không thể che hết, cái mái tóc đỏ óng lọn ngắn lọn dài được túm sau gáy cũng không thể nói rằng là do chủ nhân mái tóc không chăm sóc kỹ được.
Lăng Cảnh Sinh thuận lợi tiến vào nhà chính Chu gia, rất nhiều con mắt giễu cợt nhìn chằm chằm khi bọn họ đi qua.
Bất chợt thân ảnh cậu loé lên, trên hông thủ sẵn một con dao găm bén nhọn, kề vào cổ một kẻ đang cười cợt. Đó là anh họ xa của Chu Ái Lan, 7 tuổi đã xúc phát dị năng Hoả hệ mạnh mẽ nên chuyên môn tác quai tác quái không xem ai ra gì.
Nhìn thằng ăn mày lem luốc vô lễ với mình, hắn liền nổi sung "Con mẹ nó ai cho phép mày dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào tao? Có tin mày sẽ không thể sống nổi qua ngày mai bởi tay tao không?"
"Tôi không quan tâm lúc nào mình chết. Tôi chỉ biết anh đã từng làm chủ nhân tôi bị thương. Đáng đánh"
"Hả? Mày nói cái *** *** gì vậy???"
Lăng Cảnh Sinh không nói nhiều, hạ đao xuống tà áo hắn rạch một đường cực nhanh và chuẩn rơi cả mảnh vải xuống đất. Lộ ra bên trong là một lọn tóc đỏ rượu thơm ngát buộc nơ kỹ càng.
Hắn ta lập tức biến sắc, vội vàng cúi xuống giật lấy nhưng tốc độ đã chậm hơn Lăng Cảnh Sinh. Cậu giơ lọn tóc lên ở tầm tất cả mọi người đều nhìn thấy sau đó điềm tĩnh nói "Đây là tóc của tiểu thư tôi, anh đã giật đứt lại còn mang theo mình thế này. Còn gì để chối là không đả thương hả?"
Thẹn đến đỏ bừng cả mặt, hắn ta lắp bắp chửi đổng vài câu rồi chạy mất. Chu Ái Lan tròn mắt ngạc nhiên nhưng hảo cảm dành cho Lăng Cảnh Sinh tăng lên rất nhiều, hình như cô nhặt được bảo bối rồi. Vui vẻ gọi cậu lại sau đó tiến về phía dãy phòng của mình chuẩn bị tắm rửa dùng bữa tối với đại gia đình.
Suốt 2 năm đi bên cạnh và hết lòng phục vụ, cùng Chu Ái Lan học tập và phản kháng lại những anh chị em hay bắt nạt mình, tình cảm của cả hai càng lúc càng thân thiết như ranh giới thân phận đã bị xoá bỏ hoàn toàn.
"Lăng ca... em không sao. Một người yếu ớt như em không xứng đáng được ứng cử vị trí kế thừa Chu gia. Họ ưu tú hơn em, ghen tị là điều tất nhiên"
Lăng Cảnh Sinh đang phủi bụi đất trên váy cô do vừa nãy bị xô ngã. Cậu nhíu mày lại, gương mặt vì không vui mà nghiêm nghị, già dặn hẳn lên, cô bé Chu Ái Lan liền cuống quýt áp hai bàn tay vào má cậu gấp gáp nói như sợ lát nữa cậu lại đi tìm họ tính sổ "Lăng ca... em không sao thật mà.. anh đừng nóng, có được không. Anh xem, đây cũng là một cách rèn luyện cơ thể khi em chưa xúc phát dị năng mà"
Lăng Cảnh Sinh nhìn đôi mắt màu đỏ rượu tràn ngập bối rối cùng hai gò má ửng hồng, có chút đau lòng đành mỉm cười xoa đầu cô ý bảo cô bé an tâm.
Nhưng rồi một ngày, nữ hầu của Chu Ái Lan chết.
Người nữ hầu này đã theo cô từ khi cô mới 5 tuổi, chăm sóc và bảo vệ cô như một người chị gái. Cô ấy chết vì đỡ thay Chu Ái Lan 3 đạo Phong Tiễn, dập toàn bộ nội tạng mà kết thúc mạng sống không nhắm mắt. Còn Lăng Cảnh Sinh cũng bị đánh hội đồng thê thảm vô cùng, chân tay suýt nữa thì gãy vì bọn chúng sử dụng trùng độc để cậu không cử động được
Suốt 3 ngày sau cô bé nhốt mình trong phòng không ăn uống, tự trách bản thân vô dụng nên đã không cản được bọn họ. Lăng Cảnh Sinh khá lên một chút cũng túc trực bên cạnh an ủi vỗ về cô, cậu nhẹ giọng
"Không sao cả, rồi em sẽ có dị năng, có sức mạnh để bảo vệ những thứ quan trọng và vốn dĩ thuộc về em. Anh sẽ giúp em"
Chu Ái Lan ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậc nước hoe đỏ cố gắng mở to nhìn Lăng Cảnh Sinh vết thương chằng chịt trên mặt "Thật sao Lăng ca... em sẽ có thể trả thù cho chị ấy và bảo vệ anh chứ?"
"Cho dù ngươi không để ta gặp con bé đó, nó cũng sẽ chết. Không sớm thì muộn, ngươi không đủ mạnh để ngăn cản cái chết tìm đến nó"
Như nhớ lại cái gì khiến cậu ngừng lại một chút, Lăng Cảnh Sinh vuốt nhẹ lên đầu cô, ôn nhu vô cùng "Ái Lan, chúng ta cùng đến Nam Đại Lục. Ở đó có người sẽ giúp em"
...
"Con bé thế nào?"
"Đầu tháng sau đã có thể xuất phát thưa Hi tiểu thư"
Hà Vĩnh Cơ ngồi trong thư phòng đọc sách, tay mân mê quả cầu kiểm trắc dị năng hài lòng nở nụ cười. Nghe tin tốt từ Đông Đại Lục, bà không thể không vui cho được.
"Vậy thì ta bắt đầu kế hoạch được rồi. Ngươi hãy đến bệnh viện trung tâm thủ đô, ta ở đó chờ ngươi"
Lăng Cảnh Sinh gật đầu "Thuộc hạ đã rõ"
Hà Vĩnh Cơ đặt sách xuống bàn, đứng lên di chuyển về phía cửa sổ nhìn xuống khoảng sân vườn mà con gái và con trai đang đùa nghịch, bà cong khoé môi "Như ta đã nói trước, nếu cơ thể con bé do ta tuỳ ý sử dụng, thì không chỉ tính mạng và địa vị của nó được giữ, mà tất cả những kẻ ngáng đường. Ta sẽ diệt sạch...
Lăng"
"Có thuộc hạ"
"Ngay lần đầu gặp con bé mấy năm trước ta đã biết sẽ cho nó dị năng gì rồi. Ngươi tò mò không?"
Lăng Cảnh Sinh trầm mặc không nói gì, Hà Vĩnh Cơ phấn khích cười khẽ nhìn ba người con đang quơ quơ tay về phía mình.
"Yên tâm. Ta đã sắp đặt xong xuôi cả.
Tình yêu. Màu đỏ rượu. Thật là đẹp nhỉ"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook