Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp
-
Chương 101: Quái vật đổ bộ
[...]
Giao Long nhìn hàng người tỏa ra mùi dị năng ngon lành, nó chợt thả chậm cước bộ gầm nhẹ một tiếng nhường đường cho mấy con Thủy Độc Xà quăng mình lên phía trước phá trận địa con người bày ra.
RẦM RẦM!!!
Sở Niệm Hàn đang ra lệnh các đội ngũ tiếp tục củng cố phòng tuyến, chuẩn bị tường lửa thì bỗng nhiên một tiếng nổ to đùng từ xa truyền đến. Ông lập tức căng mắt nhìn ra phía cuối đường cao tốc, thì thấy có vô số điểm nhỏ màu sắc sặc sỡ nhanh chóng tiếp cận. Khi bọn chúng hoàn toàn bại lộ hình dáng, Sở Niệm Hàn mới nhìn ra đó là một đàn Thủy Độc Xà to lớn bằng 10 tầng tòa nhà đang trườn rất nhanh, tất cả những chỗ chúng đi qua đều bị càn quét tan hoang và sụp đổ. Sở Niệm Hàn hô vào tinh cầu "Đàn Thuỷ Độc Xà này đã biến dị. Đội 7, đội 8 và đội 12 lưu ý vảy của chúng rất chắc chắn vũ khí bình thường không thể xuyên qua. Nhắm vào dưới hàm nó"
Sau đó quay sang phụ tá bên cạnh "Mau nói với Mạc trung tá cùng dị năng cường hoá đề cao Hoả hệ làm loạn nhiệt giác của chúng đi"
Người phụ tá chấp hành mệnh lệnh xong lập tức biến mất.
Sở Niệm Hàn bắt đầu thao tác nhanh trên bảng điều khiển, phóng ra vô số những quả đạn pháo mang hơi nóng khủng khiếp về lũ rắn. Chúng là loài bò sát nhạy cảm về nhiệt, chỉ có dùng lửa mới có thể đánh lừa được thị giác của chúng mà tấn công.
Đàn Thuỷ Độc Xà bị Hoả Đạn chọc tức, cái lưỡi dài dính đầy dịch axit thò ra thụt vào, cặp đồng tử giận giữ đỏ ngầu dựng đứng nhiễm đầy sát khí. Cái miệng mở lớn lổm chổm răng nanh bén nhọn chứa kịch độc, phóng thẳng nhanh như chớp về phía Hoả Đạn cực nóng như chẳng quan tâm đến mấy cái thứ vặt vãnh này, rồi quét một đường dài xuống mặt đất. Vung cái đuôi lớn to khoẻ về phía mấy chấm đen như chấy rận cứ loe ngoe phía bụng nó, rồi đập xuống cực mạnh gần chục cái khiến mặt đất lõm xuống những hố sâu hoắm, nứt toác.
Toàn đội 7 và 8 bị diệt.
Đội 12 phía sau nhìn đồng đội hi sinh trong chớp mắt, hẳn còn chưa kịp cảm nhận chút đau đớn nào đã nát bét xương cốt dưới lớp vảy kia rồi.
Cái lớp vảy chỉ huy đã nhắc nhở kia phản chiếu kim quang dưới ánh mặt trời rực rỡ, toả ra hắc khí và sự chắc chắn không thể phá vỡ.
Mạc Khải Thiên nhìn biến hoá trước mắt, ra lệnh 5 cường hoá giả gia tăng thể chất và dị năng của anh lên gấp 5 lần, sau đó chạy cực nhanh về phía sau đội 12. Nén dị hoả cầu thể tích đại xuống diện tích nhỏ bằng lòng bàn tay, hơi nóng cuồn cuộn xoáy mạnh khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo, Mạc Khải Thiên bật lên cao tốc độ như đạn pháo về phía con Thuỷ Độc Xà gần nhất, rồi vung Hoả Cầu Đạn vào dưới hàm nó.
Tiếng nổ lớn vang lên, cằm của con quái lập tức vỡ nát dưới sức mạnh nặng như núi giáng lên, đầu không tự chủ được ngã đổ về sau lên mấy con Thuỷ Độc Xà khác.
Các đội trưởng khác thấy vậy cũng không chậm trễ lập tức lao về trước sau khi đã được cường hoá dị năng, giải quyết nốt những con cự xà còn lại.
Lớp vảy sặc sỡ cứng rắn va chạm với dị năng nén cực hạn, ma sát toé lửa trên không trung, những cái đầu rắn liên tục bị phản lực nện mạnh xuống mặt đất tạo hố sâu vạn trượng. Chưa kịp ngóc đầu lên đã bị nắm đấm của dị năng giả cường hoá đấm liên tiếp khiến hàm của chúng lõm xuống, suýt rụng rời.
Các binh sĩ khác thấy tình cảnh như vậy, ý chí chiến đấu sục sôi hô hào đồng đội quyết tử.
Chẳng mấy chốc khói bụi xung quanh mù mịt, tiếng đạn pháo, tiếng quái thú gào thét ầm ầm vang dội cả một vùng, báo hiệu trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
------
Trong khu vườn dưới hầm biệt thự cổ ở bên bờ suối nhân tạo, mặt nước đang lăn tăn yên lặng bỗng nhiên xảy ra dị trạng. Từ dưới đó chợt trồi lên thân ảnh của một cô gái có nước da trắng ngần nổi bần bật dưới nền mái tóc đen nhánh mềm mại, cô nhảy ra khỏi mặt nước thở dốc "Ông nội, cái nơi đó là nơi nào vậy??? Cháu vừa bước vào di tích cổ đã bị mấy kẻ canh giữ đuổi một trận bán sống bán chết rồi không kịp lấy bảo vật gì cả"
Diệp Chính đứng quay lưng lại với cô, lẩm nhẩm một chút mới trả lời "Cái di tích đó ta xem trong sách thì đã có niên sử 4 vạn năm. Bọn họ cũng gặp phải kiếp nạn mạt thế dẫn đến toàn bộ con người loài vật biến mất, ta nghĩ có thể họ sẽ để lại cái gì đó cứu giúp thế hệ sau nên mới cho con đi"
Diệp An mặt đen thui giọng ấm ức "Ông không biết họ cao lớn thế nào đâu, như alien vậy đó. Người kỷ nguyên trước đều dị như vậy sao?"
Diệp Chính cầm cây gậy hướng ra sau cốc đầu cô một cái "Con thôi ngay sử dụng mấy cái cụm từ vô nghĩa ở thời đại của con cho ta nghe đi. Giờ thì mau theo ta lên trên. Nhanh"
Diệp An đầy dấu hỏi nghi hoặc, tuy vậy vẫn cất bước theo ông "Ông nội, sao tự nhiên lại lên trên, không phải ông nói con chưa qua cửa được di tích này sẽ không được lên ăn cơm sao?"
Diệp Chính vẫn thong dong đứng vào vị trí khiên di chuyển, để cô ồn ào một hồi kể khổ mới nói tiếp "Con đã lĩnh ngộ được nguồn gốc của mình, bước chân vào di lích kỷ nguyên văn minh đã bị tuyệt diệt, sử dụng pháp bảo Đổng gia để lại. Ta đoán, dù bây giờ con còn rất mông lung, nhưng khi con gặp được -nó-, con sẽ hiểu thôi"
Diệp An trầm mặc, quả thực cô không ngờ rằng trong những tài liệu ghi chép trong mặt ngọc Đổng gia, lại tồn tại một nền văn minh đã bị dòng lũ lịch sử nhấn chìm sâu dưới lòng đại dương. Ở nền văn minh đó còn tiến hoá vượt trội hơn thời không này rất nhiều, thậm chí đã xuất hiện được cả "thần", những người là "thần" đó bao bọc xung quanh cơ thể một vầng sáng nhàn nhạt, tạo hình cũng tựa tựa như những vị tối cao trong thần thoại Hy Lạp mà cô hay đọc. Ghi chép nói rằng, khi nền văn minh đã đạt đến ngưỡng cao nhất trong tiến hoá, tự khắc thiên nhiên sẽ biến đổi để bắt con người phải trả lại sự nguyên thuỷ ban đầu cho đất mẹ. Sinh sôi, phát triển rồi bài trừ.
Đó là tuần hoàn sự sống ở hành tinh này.
"Diệp An"
Diệp Chính thấy cháu gái lâm vào trầm tư liền nhắc nhở, khiên di chuyển đã đứng lại trên mặt đất, ông quay người lại nói với cô "Từ giờ con hãy cố gắng, những gì ta dạy con không được phép quên... Diệp An, dù con có từng là ai, con cũng sẽ mãi là cháu gái của Diệp Chính này...."
Ông nở nụ cười hiền từ
"Cháu gái ngoan"
Sau đó ngã xuống. Bấy giờ Diệp An mới chú ý có một đạo vết thương dài và sâu từ ngực phải xuống bụng ông đang bị dị năng cầm cự không chảy máu, trái tim và nội tạng khác bị rạch thành vệt nói lên Diệp Chính đã phải gắng gồng thế nào để xuống gặp cô. Diệp An hoảng hốt ngồi thụp xuống đỡ đầu ông dậy "Ông nội... ông nội.... ông bị sao thế này??
Luống cuống không biết phải làm gì để chữa trị, Diệp An hét lớn "CÓ AI KHÔNG? Ở ĐÂY CÓ NGƯỜI BỊ THƯƠNG...
HOẮC LỆ... HOẮC LỆ"
Diệp An gọi cô hầu nữ của mình đáng lẽ luôn thành thành thật thật đứng ở vị trí cô dễ dàng thấy nhất thì bây giờ đến một bóng người ở khu vực rộng lớn này cũng không thấy đâu.
Diệp An lệ nóng quanh tròng ôm lấy thi thể Diệp Chính đang dần nguội lạnh, run giọng "Ông nội... trong lúc con đang ở di tích thì người đi đâu vậy hả?? Sao người lại bị thế này??
Trời ơi... ít ra ông phải nói với con ông bị thương do cái gì chứ.. ông điềm tĩnh như vậy cho ai xem hả...???"
Diệp An để ý thấy nơi Diệp Chính đưa cô đến là bìa ngoài phía Tây của biệt thự, cô quay đầu lại, liền thấy có rất nhiều quái vật đang bao vây Lan Dực, chúng liên tục dùng dị năng và sức mạnh đào sâu xuống hòng tiếp cận căn hầm.
Diệp An bần thần, sống lưng lạnh toát, vòng tay vẫn ôm lấy thi thể Diệp Chính. Cô chợt nhận ra khi người dẫn dắt cô chết đi, cô chẳng còn biết phương hướng mình nên đi thế nào nữa. Như người đi trên sa mạc bị lạc lối dù có cố gắng thế nào cũng không hề thấy được ảo ảnh ốc đảo, huống hồ là một ngọn cỏ khô. Diệp An run rẩy lẩm bẩm "Ông nội... ông nội"
Cô ghì chặt người vào lòng, không quan tâm máu đang dần thấm ướt áo, nước mắt cứ thế trào ra chảy lên mái tóc bạc của Diệp Chính, rơi xuống đất.
"Biết ngay là ở đây"
Nghe thấy giọng nam xa lạ, Diệp An chợt nhận ra trên đầu cô có một con Bằng Điểu rất lớn đậm mùi tử khí sà xuống. Nam tử cưỡi trên lưng nó chậm rãi tiếp đất, đi đến trước mặt cô. Ánh mắt hắn lạnh băng.
"Chém ông ta một nhát tưởng sẽ chết, ai ngờ lại chạy được ra tận đây"
Diệp An siết chặt tay, máu nóng trong người sôi sục, cô cảm nhận khí tức quen thuộc từ người hắn phát ra, nhìn sâu vào đôi mắt bạc giống hệt mình, gằn giọng "Làm ông ấy bị thương...
Tiếp tay Minh Hi quay lưng lại với con người.
Dẫn quái vật tiêu diệt Nam Đại Lục.
Thậm chí giết cả một sinh vật vô tội chưa chào đời để đoạt sức mạnh.
...
Thật ghê tởm... cho dù mục đích làm vậy có là gì. Nó đã quá ghê tởm rồi.
Anh trai. Phải chứ?"
Giao Long nhìn hàng người tỏa ra mùi dị năng ngon lành, nó chợt thả chậm cước bộ gầm nhẹ một tiếng nhường đường cho mấy con Thủy Độc Xà quăng mình lên phía trước phá trận địa con người bày ra.
RẦM RẦM!!!
Sở Niệm Hàn đang ra lệnh các đội ngũ tiếp tục củng cố phòng tuyến, chuẩn bị tường lửa thì bỗng nhiên một tiếng nổ to đùng từ xa truyền đến. Ông lập tức căng mắt nhìn ra phía cuối đường cao tốc, thì thấy có vô số điểm nhỏ màu sắc sặc sỡ nhanh chóng tiếp cận. Khi bọn chúng hoàn toàn bại lộ hình dáng, Sở Niệm Hàn mới nhìn ra đó là một đàn Thủy Độc Xà to lớn bằng 10 tầng tòa nhà đang trườn rất nhanh, tất cả những chỗ chúng đi qua đều bị càn quét tan hoang và sụp đổ. Sở Niệm Hàn hô vào tinh cầu "Đàn Thuỷ Độc Xà này đã biến dị. Đội 7, đội 8 và đội 12 lưu ý vảy của chúng rất chắc chắn vũ khí bình thường không thể xuyên qua. Nhắm vào dưới hàm nó"
Sau đó quay sang phụ tá bên cạnh "Mau nói với Mạc trung tá cùng dị năng cường hoá đề cao Hoả hệ làm loạn nhiệt giác của chúng đi"
Người phụ tá chấp hành mệnh lệnh xong lập tức biến mất.
Sở Niệm Hàn bắt đầu thao tác nhanh trên bảng điều khiển, phóng ra vô số những quả đạn pháo mang hơi nóng khủng khiếp về lũ rắn. Chúng là loài bò sát nhạy cảm về nhiệt, chỉ có dùng lửa mới có thể đánh lừa được thị giác của chúng mà tấn công.
Đàn Thuỷ Độc Xà bị Hoả Đạn chọc tức, cái lưỡi dài dính đầy dịch axit thò ra thụt vào, cặp đồng tử giận giữ đỏ ngầu dựng đứng nhiễm đầy sát khí. Cái miệng mở lớn lổm chổm răng nanh bén nhọn chứa kịch độc, phóng thẳng nhanh như chớp về phía Hoả Đạn cực nóng như chẳng quan tâm đến mấy cái thứ vặt vãnh này, rồi quét một đường dài xuống mặt đất. Vung cái đuôi lớn to khoẻ về phía mấy chấm đen như chấy rận cứ loe ngoe phía bụng nó, rồi đập xuống cực mạnh gần chục cái khiến mặt đất lõm xuống những hố sâu hoắm, nứt toác.
Toàn đội 7 và 8 bị diệt.
Đội 12 phía sau nhìn đồng đội hi sinh trong chớp mắt, hẳn còn chưa kịp cảm nhận chút đau đớn nào đã nát bét xương cốt dưới lớp vảy kia rồi.
Cái lớp vảy chỉ huy đã nhắc nhở kia phản chiếu kim quang dưới ánh mặt trời rực rỡ, toả ra hắc khí và sự chắc chắn không thể phá vỡ.
Mạc Khải Thiên nhìn biến hoá trước mắt, ra lệnh 5 cường hoá giả gia tăng thể chất và dị năng của anh lên gấp 5 lần, sau đó chạy cực nhanh về phía sau đội 12. Nén dị hoả cầu thể tích đại xuống diện tích nhỏ bằng lòng bàn tay, hơi nóng cuồn cuộn xoáy mạnh khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo, Mạc Khải Thiên bật lên cao tốc độ như đạn pháo về phía con Thuỷ Độc Xà gần nhất, rồi vung Hoả Cầu Đạn vào dưới hàm nó.
Tiếng nổ lớn vang lên, cằm của con quái lập tức vỡ nát dưới sức mạnh nặng như núi giáng lên, đầu không tự chủ được ngã đổ về sau lên mấy con Thuỷ Độc Xà khác.
Các đội trưởng khác thấy vậy cũng không chậm trễ lập tức lao về trước sau khi đã được cường hoá dị năng, giải quyết nốt những con cự xà còn lại.
Lớp vảy sặc sỡ cứng rắn va chạm với dị năng nén cực hạn, ma sát toé lửa trên không trung, những cái đầu rắn liên tục bị phản lực nện mạnh xuống mặt đất tạo hố sâu vạn trượng. Chưa kịp ngóc đầu lên đã bị nắm đấm của dị năng giả cường hoá đấm liên tiếp khiến hàm của chúng lõm xuống, suýt rụng rời.
Các binh sĩ khác thấy tình cảnh như vậy, ý chí chiến đấu sục sôi hô hào đồng đội quyết tử.
Chẳng mấy chốc khói bụi xung quanh mù mịt, tiếng đạn pháo, tiếng quái thú gào thét ầm ầm vang dội cả một vùng, báo hiệu trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
------
Trong khu vườn dưới hầm biệt thự cổ ở bên bờ suối nhân tạo, mặt nước đang lăn tăn yên lặng bỗng nhiên xảy ra dị trạng. Từ dưới đó chợt trồi lên thân ảnh của một cô gái có nước da trắng ngần nổi bần bật dưới nền mái tóc đen nhánh mềm mại, cô nhảy ra khỏi mặt nước thở dốc "Ông nội, cái nơi đó là nơi nào vậy??? Cháu vừa bước vào di tích cổ đã bị mấy kẻ canh giữ đuổi một trận bán sống bán chết rồi không kịp lấy bảo vật gì cả"
Diệp Chính đứng quay lưng lại với cô, lẩm nhẩm một chút mới trả lời "Cái di tích đó ta xem trong sách thì đã có niên sử 4 vạn năm. Bọn họ cũng gặp phải kiếp nạn mạt thế dẫn đến toàn bộ con người loài vật biến mất, ta nghĩ có thể họ sẽ để lại cái gì đó cứu giúp thế hệ sau nên mới cho con đi"
Diệp An mặt đen thui giọng ấm ức "Ông không biết họ cao lớn thế nào đâu, như alien vậy đó. Người kỷ nguyên trước đều dị như vậy sao?"
Diệp Chính cầm cây gậy hướng ra sau cốc đầu cô một cái "Con thôi ngay sử dụng mấy cái cụm từ vô nghĩa ở thời đại của con cho ta nghe đi. Giờ thì mau theo ta lên trên. Nhanh"
Diệp An đầy dấu hỏi nghi hoặc, tuy vậy vẫn cất bước theo ông "Ông nội, sao tự nhiên lại lên trên, không phải ông nói con chưa qua cửa được di tích này sẽ không được lên ăn cơm sao?"
Diệp Chính vẫn thong dong đứng vào vị trí khiên di chuyển, để cô ồn ào một hồi kể khổ mới nói tiếp "Con đã lĩnh ngộ được nguồn gốc của mình, bước chân vào di lích kỷ nguyên văn minh đã bị tuyệt diệt, sử dụng pháp bảo Đổng gia để lại. Ta đoán, dù bây giờ con còn rất mông lung, nhưng khi con gặp được -nó-, con sẽ hiểu thôi"
Diệp An trầm mặc, quả thực cô không ngờ rằng trong những tài liệu ghi chép trong mặt ngọc Đổng gia, lại tồn tại một nền văn minh đã bị dòng lũ lịch sử nhấn chìm sâu dưới lòng đại dương. Ở nền văn minh đó còn tiến hoá vượt trội hơn thời không này rất nhiều, thậm chí đã xuất hiện được cả "thần", những người là "thần" đó bao bọc xung quanh cơ thể một vầng sáng nhàn nhạt, tạo hình cũng tựa tựa như những vị tối cao trong thần thoại Hy Lạp mà cô hay đọc. Ghi chép nói rằng, khi nền văn minh đã đạt đến ngưỡng cao nhất trong tiến hoá, tự khắc thiên nhiên sẽ biến đổi để bắt con người phải trả lại sự nguyên thuỷ ban đầu cho đất mẹ. Sinh sôi, phát triển rồi bài trừ.
Đó là tuần hoàn sự sống ở hành tinh này.
"Diệp An"
Diệp Chính thấy cháu gái lâm vào trầm tư liền nhắc nhở, khiên di chuyển đã đứng lại trên mặt đất, ông quay người lại nói với cô "Từ giờ con hãy cố gắng, những gì ta dạy con không được phép quên... Diệp An, dù con có từng là ai, con cũng sẽ mãi là cháu gái của Diệp Chính này...."
Ông nở nụ cười hiền từ
"Cháu gái ngoan"
Sau đó ngã xuống. Bấy giờ Diệp An mới chú ý có một đạo vết thương dài và sâu từ ngực phải xuống bụng ông đang bị dị năng cầm cự không chảy máu, trái tim và nội tạng khác bị rạch thành vệt nói lên Diệp Chính đã phải gắng gồng thế nào để xuống gặp cô. Diệp An hoảng hốt ngồi thụp xuống đỡ đầu ông dậy "Ông nội... ông nội.... ông bị sao thế này??
Luống cuống không biết phải làm gì để chữa trị, Diệp An hét lớn "CÓ AI KHÔNG? Ở ĐÂY CÓ NGƯỜI BỊ THƯƠNG...
HOẮC LỆ... HOẮC LỆ"
Diệp An gọi cô hầu nữ của mình đáng lẽ luôn thành thành thật thật đứng ở vị trí cô dễ dàng thấy nhất thì bây giờ đến một bóng người ở khu vực rộng lớn này cũng không thấy đâu.
Diệp An lệ nóng quanh tròng ôm lấy thi thể Diệp Chính đang dần nguội lạnh, run giọng "Ông nội... trong lúc con đang ở di tích thì người đi đâu vậy hả?? Sao người lại bị thế này??
Trời ơi... ít ra ông phải nói với con ông bị thương do cái gì chứ.. ông điềm tĩnh như vậy cho ai xem hả...???"
Diệp An để ý thấy nơi Diệp Chính đưa cô đến là bìa ngoài phía Tây của biệt thự, cô quay đầu lại, liền thấy có rất nhiều quái vật đang bao vây Lan Dực, chúng liên tục dùng dị năng và sức mạnh đào sâu xuống hòng tiếp cận căn hầm.
Diệp An bần thần, sống lưng lạnh toát, vòng tay vẫn ôm lấy thi thể Diệp Chính. Cô chợt nhận ra khi người dẫn dắt cô chết đi, cô chẳng còn biết phương hướng mình nên đi thế nào nữa. Như người đi trên sa mạc bị lạc lối dù có cố gắng thế nào cũng không hề thấy được ảo ảnh ốc đảo, huống hồ là một ngọn cỏ khô. Diệp An run rẩy lẩm bẩm "Ông nội... ông nội"
Cô ghì chặt người vào lòng, không quan tâm máu đang dần thấm ướt áo, nước mắt cứ thế trào ra chảy lên mái tóc bạc của Diệp Chính, rơi xuống đất.
"Biết ngay là ở đây"
Nghe thấy giọng nam xa lạ, Diệp An chợt nhận ra trên đầu cô có một con Bằng Điểu rất lớn đậm mùi tử khí sà xuống. Nam tử cưỡi trên lưng nó chậm rãi tiếp đất, đi đến trước mặt cô. Ánh mắt hắn lạnh băng.
"Chém ông ta một nhát tưởng sẽ chết, ai ngờ lại chạy được ra tận đây"
Diệp An siết chặt tay, máu nóng trong người sôi sục, cô cảm nhận khí tức quen thuộc từ người hắn phát ra, nhìn sâu vào đôi mắt bạc giống hệt mình, gằn giọng "Làm ông ấy bị thương...
Tiếp tay Minh Hi quay lưng lại với con người.
Dẫn quái vật tiêu diệt Nam Đại Lục.
Thậm chí giết cả một sinh vật vô tội chưa chào đời để đoạt sức mạnh.
...
Thật ghê tởm... cho dù mục đích làm vậy có là gì. Nó đã quá ghê tởm rồi.
Anh trai. Phải chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook