Trùng Sinh Nông Thôn Hảo Tức Phụ
Chương 11: Chương 11


Trương Ninh còn ở trong chăn cân nhắc chuyện hồi môn ngày mai đâu, Tống Kiến Quốc cũng đã vào phòng, nhanh chóng đóng cửa chui vào trong chăn.
Lòng bàn tay hắn thực thô ráp, lúc từ trong quần áo sờ tiến vào, làm Trương Ninh cả người một trận run rẩy.
Có lẽ là có lần đầu tiên, cho nên lần thứ hai này, Tống Kiến Quốc nhưng thật ra rất thành thục, một lát liền làm Trương Ninh không còn có thời gian tự hỏi.
Lăn lộn tới nửa đêm cho đến sáng, Tống Kiến Quốc nhớ tới nương hắn buổi tối nhắc nhở hắn, Trương Ninh vẫn là tân hôn, thân mình chịu không được lăn lộn như vậy, cho nên cũng không có lại nháo, đứng dậy lấy cho nàng nước ấm lau khô, liền ôm Trương Ninh đang choáng váng bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau buổi sáng, Tống Kiến Quốc nhưng thật ra so Trương Ninh tỉnh sớm hơn.

Hắn mặc xong quần áo rồi, Trương Ninh mới mơ mơ màng màng mở mắt.

Liên tục hai buổi tối lăn lộn, đã làm nàng có chút tinh bì lực tẫn[*].
[*]Tinh bì lực tẫn: Sức cùng lực kiệt!
Tống Kiến Quốc thấy nàng tỉnh, cầm quần áo nàng lại đây, lại đem tiền mặt trong ngăn kéo cầm lại đây.
Trương Ninh chưa mặc quần áo xong đâu, liền nhìn thấy gối đầu bên cạnh chính mình nhiều tiền như vậy, sắp xếp chỉnh tề, hình như có hơn hai trăm đồng.
Tống Kiến Quốc nói: “Đây là ta lúc này lấy tiền về, lúc trước đều là đưa cho cha giữ, hiện tại kết hôn, cha ngày hôm qua đều đưa cho ta, về sau đều giao cho ngươi.”
“Về sau đều cho ta quản?” Trương Ninh kinh ngạc nói, không thể không nói, nàng hai đời này, vẫn là lần đầu hưởng thụ được loại đãi ngộ này.

Loại cảm giác này không thể nghi ngờ là mới mẻ.

Đời trước, cả nhà đều cùng nàng duỗi tay đòi tiền, Trương Bân càng là chưa cho qua nàng một phân tiền.

Không nghĩ tới cùng Tống Kiến Quốc mới kết hôn đâu, liền nắm giữ quyền to về kinh tế.
Nàng trong lòng có một loại cảm giác dị dạng, trong lòng lại là vui sướng, lại là chua xót cảm động.
“Trên người của ngươi có tiền không, ở bên ngoài nhưng cũng không thể chính mình không có tiền.”
“Có, ta chính mình để lại ngày thường chi tiêu, hơn nữa đi trở về cũng có phát trợ cấp.” Đối với sự săn sóc của tức phụ chính mình, Tống Kiến Quốc cảm thấy thực hưởng thụ.


Ở bên ngoài vất vả nhưng thật ra không gì, mấu chốt là trong nhà có người nhớ thương, có thể biết được xa cách và nhớ nhung là được.
Trương Ninh cũng không hàm hồ, đem tiền thu lên, nàng đang chuẩn bị làm buôn bán đó, chuyện này không có tiền vốn không thể được.

Vừa lúc trong tay còn có hơn bốn trăm đồng tiền, hơn nữa cùng số tiền này, làm tiền vốn cho buôn bán nhỏ nhưng thật ra có.
Thời điểm khi ăn cơm sáng, Tống mẫu liền nhắc tới chuyện hồi môn.
Ngày hôm qua Trương Ninh chuẩn bị thịt, nàng để lại hai cân, cá cũng để lại hai con xuống dưới.

Tống mẫu hiện tại rối rắm chính là, rốt cuộc lúc này môn đi nhà Lý Đại Hồng, hay là về Trương gia thôn bên kia.
Tuy nói trước khi kết hôn nháo lớn, nhưng tốt xấu cũng là thân khuê nữ, cũng không thể cả đời không lui tới.
“Ta đi trước nhà dì cả nhìn xem đi.” Trương Ninh nhưng thật ra cũng không có nhiều lời, nàng thật ra không nghĩ về Trương gia thôn bên kia.

Đời trước nàng cũng nghĩ rốt cuộc là người một nhà, cảm tình khẳng định là có, nhưng hiện tại còn chưa tới thời điểm đâu.

Cho nên xuất phát từ nội tâm trẻ con đối bọn họ.
Kết quả đến khi nàng đã chết, mới hiểu rõ, cái gọi là người nhà đó, đối với nàng là hoàn toàn không tình cảm.

Chỉ sợ khi nàng chết, cũng là nhớ thương tiền của nàng.
Nàng cũng đã mở miệng, Tống mẫu tự nhiên cũng không nói cái gì.

Dù sao mặc kệ thông gia bên kia thế nào, chỉ cần tức phụ có thể ở trong nhà chính mình sống tốt là được.
Cơm nước xong, Trương Ninh liền cùng Tống Kiến Quốc cùng nhau mang theo thịt cá đi nhà dì cả.
“Các ngươi lại đây mang đồ vật đến làm gì nha?” Lý Đại Hồng nhìn Trương Ninh cùng Tống Kiến Quốc tới, cực kì vui vẻ.
“Dì cả.” Tống Kiến Quốc đi theo Trương Ninh cùng nhau kêu một tiếng, Lý Đại Hồng nghe xong vẻ mặt cao hứng, “Ai, về sau cần phải hảo hảo đối tốt với Ninh Ninh chúng ta.”
Tống Kiến Quốc gật đầu, trịnh trọng nói: “Ta sẽ.”
Lý Đại Hồng có chuyện muốn cùng Trương Ninh nói, bảo nhi tử chính mình Tống Đại Trụ tiếp đón Tống Kiến Quốc, chính mình lôi kéo cháu ngoại gái vào trong phòng.

“Kiến Quốc đối với ngươi như thế nào?”
“Rất không tồi.” Trương Ninh cảm thấy Tống Kiến Quốc hai ngày nay biểu hiện đã thực không tồi.

Lời nói tuy ít, nhưng lại làm không ít.
Lý Đại Hồng nghe vậy liền an tâm rồi, “Vậy là tốt rồi, ngươi đem tâm tình thoáng một chút.

Chuyện trước kia của hắn cũng không thể trách hắn, về sau ngươi cũng không thể miên man suy nghĩ.”
“Dì cả, ta sẽ không suy nghĩ lung tung, người ai lại không có lúc nhìn lầm người.” Nàng là tràn đầy tự tin.
“Được, ngươi nghĩ như vậy, ta liền an tâm rồi.” Lý Đại Hồng vỗ vỗ tay nàng, lại nói: “Đợi lát nữa ngươi đem đồ vật về cho cha nương ngươi bên kia đi thôi, ngươi hiện tại đều kết hôn, bọn họ lại sinh khí cũng không thể tiếp tục như thế nào.

Kiến Quốc cũng khó được trở về, dù sao cũng phải cho cha nương ngươi nhìn xem con rể chứ.”
Trương Ninh lại mở miệng lắc lắc đầu, “Về sau rồi nói sau, lần trước ở bên này, cha ta đều có thể dùng đòn gánh đuổi theo ta đánh, cũng không sợ người chế giễu.

Nếu như đi trở về, không chừng lại muốn nháo một hồi đâu.

Ta không nghĩ làm Kiến Quốc thấy bộ dáng trong nhà làm ầm ĩ.”
“Ai, này cũng khó làm.” Lý Đại Hồng trong lòng cũng không dễ chịu.

Hảo hảo hỉ sự, đại muội phu thế nào cũng phải muốn nháo như vậy.

Nếu không phải người Tống gia thật thành, chỉ sợ Ninh Ninh gả qua, còn phải làm người bị xem nhẹ đâu.
Việc về Trương gia thôn tự nhiên cũng như vậy buông xuống.
Giữa trưa Lý Đại Hồng đem thịt cùng cá Trương Ninh mang lại đây đều dùng tới, làm một bàn đồ ăn phong phú, thiết đãi cái tân ra lò ngoại sinh nữ tế này.
Tống Đại Trụ cùng Tống Kiến Quốc là lão bằng hữu, vừa uống vừa nói chuyện, dì cả lại thường thường quan tâm một hai câu, trên bàn cơm nhưng thật ra không có tẻ ngắt.

Ăn cơm xong, Trương Ninh mới cùng Tống Kiến Quốc cùng nhau trở về nhà.
“Trước khi kết hôn, ta cùng người trong nhà có mâu thuẫn với nhau cho nên mới không trở về.

Chờ lần sau ngươi trở về, chúng ta lại đi.” Trên đường trở về, Trương Ninh lo lắng Tống Kiến Quốc suy nghĩ lung tung, liền giải thích một câu.
Tống Kiến Quốc đã nghe muội hắn nói đến việc này, cũng biết người nhà nương đẻ Trương Ninh bên kia tựa hồ có chút không dễ sống chung, hơn nữa lần trước Trương Ninh cũng nói trong nhà bắt nàng gả cho một người nàng không xem trọng.
Hắn không nói chuyện, chỉ là duỗi tay nắm tay Trương Ninh.
Buổi chiều Trương Ninh lại đem hạt đậu ngày hôm qua ngâm tốt lấy ra tới, làm một chao đậu hoa lan.

(cái này mình cũng không rõ là gì nữa ^.^)
Tống mẫu nếm mấy viên, lập tức lại nắm lấy một đống, thả vào trong túi để ăn vặt ăn.

Ngày hôm qua thịt khô kia cũng ăn ngon, nhưng lại quá quý giá, nàng không nỡ ăn, hôm nay cây đậu này liền không giống nhau, trong nhà còn có thật nhiều đó.
Ngay cả Tống lão đầu sau khi ăn mấy viên, cũng kêu Trương Ninh cho hắn giữ lại một ít, về sau dùng nhắm rượu.
“Cha, ngài yên tâm, nếu là ngài thích, về sau ta còn phải làm đó.”
“Đừng để ý đến hắn, một đống tuổi, ai thèm cãi lại đâu.” Tống mẫu đang tự mình ăn đậu, nói đến Tống lão đầu nhưng thật ra đúng lý hợp tình.
Tống lão đầu sờ sờ cái mũi, lại lấy một lần nữa, mới xoay người đi ra cửa.

Dù sao con dâu hắn còn phải làm, hắn nhưng không lo lắng không có ăn nữa.
Lần này Trương Ninh giúp Tống Kiến Quốc chuẩn bị không ít đồ vật, trừ bỏ hoa lan đậu, còn có tạc cá cùng thịt khô, đồ vật sắp xếp xong cũng đã đầy hơn phân nửa cái túi da rắn rồi.
“Hoa lan đậu cùng tạc cá có thể lấy ra chia cho mọi người, còn thịt khô kia, ngươi lấy một bộ phận ra cho mọi người nếm thử mới mẻ là được, còn lại chính mình lưu trữ.

Các ngươi người nhiều thịt ít, liền tính dù lấy ra toàn bộ cũng không được việc.

Đồ vật kia nhưng có thể dùng, ngày thường huấn luyện nặng nhọc, mỗi ngày ăn một khối, bổ sung dinh dưỡng.”
Trương Ninh một bên giúp Tống Kiến Quốc sửa sang lại, một bên dặn dò hắn, nàng chính là lo lắng tâm nam nhân này quá lớn, cái gì đều lấy ra phân chia, đến lúc đó chính mình cực cực khổ khổ làm nhưng nam nhân của mình một ngụm cũng không ăn, thật sự quá mệt mỏi nha.
Tống Kiến Quốc ngồi ở một bên nhìn nàng, nghe nàng lải nhải nói chuyện, trong lòng âm thầm vui sướng không thôi.
Gương mặt hơi đen có phần cương ngạnh của hắn nhu hòa đi rất nhiều, một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào tức phụ chính mình, cảm thấy dù nhìn thế nào như thế nào đều không đủ.
Trương Ninh nói một hồi lâu, thấy người bên cạnh không phản ứng, bất mãn nhìn qua, liền thấy ánh mắt nóng hầm hập kia của Tống Kiến Quốc.


Nàng trong lòng căng thẳng, suy nghĩ nam nhân này tinh lực cũng thật tràn đầy, vừa đến tối liền nghĩ đến việc này.
Tống Kiến Quốc nhìn nàng bộ dáng mặt mày khẽ nhúc nhích, nơi nào còn cầm giữ được, vươn một đôi cánh tay, liền đem người đè trên giường.
“Ai nha, còn phải thu thập đó.” Trương Ninh giãy giụa, bất đắc dĩ sức lực quá nhỏ, có một loại cảm giác như muốn cự tuyệt lại như muốn nghênh đón.
Tống Kiến Quốc đem cánh tay nàng giữ lấy, môi dán lên, vừa gặm cắn, vừa nói: “Ngày mai hãy thu thập, đêm nay bồi thường trước một chút.” Hắn hiện tại vừa đi, cũng không biết khi nào có thể lại bế tức phụ đâu.
“Ngươi, người này……” Trương Ninh nhìn hắn không có biện pháp nào đành tùy ý hắn lăn lộn.
Cả đêm làm ầm ĩ, Trương Ninh nhớ đến việc Tống Kiến Quốc ngày hôm sau phải đi, cũng không dám ngủ say, miễn cho ngủ quên mất, không đuổi kịp đưa cho hắn.

Nam nhân rời xa nhà, chính mình làm tức phụ nằm ở trên giường, giống cái gì đây?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Kiến Quốc nhưng thật ra thần thanh khí sảng[*] ra khỏi cửa phòng.
[*]Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái, thanh tỉnh.
Tống mẫu thấy con nàng bộ dáng mặt mày hồng hào, liền biết hai vợ chồng này cảm tình rất tốt.

Hiện tại sau khi kết hôn nhi tử tâm tình tốt lên, trên mặt tươi cười cũng nhiều, nàng làm nương cũng cao hứng theo.
Lúc trước nhi tử tâm tình không thoải mái, nàng cũng lo lắng nhi tử đến lúc đó ở bên ngoài huấn luyện, trong lòng cất giấu tâm sự, suy nghĩ lung tung xảy ra chuyện gì là hỏng rồi.

Hiện tại xem ra, là hoàn toàn không cần lo lắng.
“Ninh Ninh đâu, sao không ra ăn cơm sáng?”
Tống Kiến Quốc nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, “Ở bên trong trang điểm.”
Hắn ngày hôm qua lăn lộn kích động chút, đem cằm cùng trên mặt nàng đều tạo thành dấu vết hiện ra ngoài, mới nãy còn không muốn ra cửa đó, còn đem hắn đuổi ra ngoài.
Tống gia cơm sáng đều đã bưng lên bàn, Trương Ninh mới từ trong phòng bước ra, trên mặt dùng cái khăn vải vây quanh lại, nhưng thật ra muốn đem vết đỏ trên mặt che khuất đi.
“Tẩu tử, ngươi sao trang điểm như vậy, không nóng sao?” Thời điểm Tống Xuân Lan bưng bánh bột bắp tiến vào, nhìn thấy nàng trang điểm quái dị liền kinh ngạc nói.
Tống mẫu nhưng thật ra trong lòng hiểu rõ, liếc mắt nhi tử chính mình một cái, lại đối chính mình khuê nữ nói: “Ăn cơm đi, còn quản đến chuyện của tẩu tử ngươi.”
Tống Xuân Lan bĩu môi, cũng không dám hỏi nhiều.
Ngồi ở bàn bên cạnh, Tống Kiến Quốc có nề nếp ăn bữa sáng, liếc mắt một cái cũng không nhìn lại đây.
Trương Ninh nhìn bộ dáng đứng đắn này của hắn, nhớ tới buổi tối qua bộ dáng không đứng đắn của hắn, tức giận cắn răng.

Trang điểm như vậy, thật là xém chết người!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương