Sáng hôm sau, Như Nguyệt nhận được một tin nhắn nói muốn gặp cô ở quán cà phê gần trường học của bọn trẻ. Cô vốn không định gặp nhưng lại thấy hắn nhắc đến Đồng Đồng và Bối Bối cô vội đến.

Hôm nay là chủ nhật nên cô không đánh thức Đồng Đồng, Bối Bối. Nhưng cô đâu biết Đồng Đồng đã lén lẻn vào ô tô.

Hôm qua cậu thấy tin nhắn ở máy mẹ, mà còn nhắc đến cậu và Bối Bối. Cậu đương nhiên phải đi xem sao.

Vừa bước vào quán cà phê, Như Nguyệt thấy một bóng dáng rất quen thuộc, nhưng vì người ấy quay lưng nên không thấy rõ mặt.

Cô vội đi vào bàn ở trong góc khuất, khi vừa nhìn mặt người đó, túi xách của cô rơi xuống. Đồng Đồng ngồi trong xe nhìn ra, thấy thế liền đoán được đây là ai. Nhưng không thể biết được bọn họ đang nói chuyện gì.

“Em đến rồi. Ngồi đi. Hôm nay anh hẹn em đến đây là có chuyện muốn nói.”

“Tôi nghĩ giữa tôi và anh không còn gì nữa rồi.” Như Nguyệt cố nén nước mắt nói. Người đàn ông này vẫn như vậy... Vẫn lạnh lùng, ít cười như xưa. Như Nguyệt lắc đầu, cầm túi xách lên định đi về thì:

“Sao không dẫn Đồng Đồng và Bối Bối đến?”

Như Nguyệt mặt tái nhợt, không thể nào. Tại sao hắn lại biết được chuyện này?

Hạ Vũ Kình nói:

“Em ngồi xuống đi.”

Như Nguyệt ngồi xuông. Hạ Vũ Kình quan sát cô, đã lâu không gặp, cô không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp như khi nào, chỉ là có thêm sự dịu dàng của người mẹ và sự nghiêm túc của một người phụ nữ thôi.

“Anh tìm tôi làm gì?”

“Anh muốn thỏa thuận một chuyện.”

Như Nguyệt nhìn hắn, hắn nói tiếp:

“Đồng Đồng và Bối Bối sẽ do anh nuôi, em đừng lo. Anh sẽ cho em một căn nhà ở gần anh, mỗi ngày anh đều sẽ đến vơi mẹ con em.”

Hắn vừa nói xong đã bị Như Nguyệt hất li nước lạnh vào mặt, Như Nguyệt tức giận nói:

“Anh xem tôi là cái gì vậy? Đồ chơi à? Hay là dụng cụ phát tiết?”

Hạ Vũ Kình lấy tay lau mặt nói:

“Nếu không đồng ý, anh đành phải ra tòa dành quyền nuôi con rồi.”

Như Nguyệt nghe thế cười khinh bỉ nói:

“Anh đừng quên, chính anh đã ruồng bỏ mẹ con tôi. Hơn nữa, vợ anh – Mộc Thiên Nhu cùng con gái bảo bối của anh sẽ để yên cho Đồng Đồng và Bối Bối sao? Nực cười, tôi nói cho anh biết, nếu anh muốn ra tòa, cứ tự nhiên. Hơn nữa, anh có thể bị bắt về tội ngoại tình. Đương nhiên, việc ấy không ảnh hưởng gì đến tôi. Vì anh và Mộc Thiên Nhu chính là người có lỗi.” Như Nguyệt nói xong liền bỏ đi.

Hạ Vũ Kình thẫn thờ ngồi đó, đúng thế. Chính hắn là người đã ruồng bỏ bọn họ trước, hắn không có tư cách nuôi Đồng Đồng và Bối Bối...

Đồng Đồng thấy Như Nguyệt đi ra vội cúi người xuống. Như Nguyệt vừa mới vào xe, nước mắt đã không nhịn được mà trào ra.

Cô đã tự nhủ không được khóc, nhưng không được...

“Hạ Vũ Kình.. t..ôi không có phép anh cướp... Đồng Đông và Bối... Bối đâu. Không bao giờ.” Như Nguyệt vừa khóc vừa nói.

Đây là loại kính đặc biệt, ở bên trong có thể nhìn ra phía bên ngoài chứ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong nên Như Nguyệt mới có thể khóc như thế.

Đồng Đồng nghe thế liền hiểu được bọn họ đã nói những chuyện gì. Người đàn ông này sao lại có thể vô sỉ như vậy? Ông ta nghĩ cậu cùng Bối Bối sẽ đồng ý sao? Nực cười =))))

.

.

.

Như Nguyệt trở về nhà liền nằm xuống ngủ. Đồng Đồng lấy điện thoại của Như Nguyệt ra, lưu số vào máy mình rồi gọivào số Hạ Vũ Kình, nói muốn gặp mặt hắn.

Hạ Vũ Kình kích động, Đồng Đồng biết hắn là ba của cậu rồi sao?

~~~

Đồng Đồng nhìn Hạ Vũ Kình một lúc rồi mới nói:

“Lúc nãy ông đã hẹn mẹ tôi để nói chuyện dành quyền nuôi con?”

“Đồng Đồng, nghe ba nói...”

“Ba? Tôi có ba sao? Tôi có ba mà mẹ tôi phải một mình dẫn chúng tôi đi khám thai, một mình mua đồ cho bọn tôi, một mình chăm sóc chúng tôi sao? Ông đừng mơ tôi sẽ đồng ý. Có lẽ ông có thể dụ được Bối Bối, nhưng đối với tôi thì không. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn có ý định đó nữa. Đừng trách tôi.”

Sau khi nói xong Đồng Đồng liền đứng dậy, đi vào xe, bảo tài xế lái nhanh. Không thèm quay đầu lại nhìn Hạ Vũ Kình...

...

Câu nói của Đồng Đồng cứ quay đi quay lại trong đầu Hạ Vũ Kình. Đúng vậy, hắn không có tư cách làm chồng cô, không có tư cách làm ba của Đồng Đồng và Bối Bối.

Một giọt nước mắt rơi xuống. Đây là lần đầu tiên hắn khóc, lúc nhỏ, cho dù có làm gì, hắn vẫn giữ cái tính kiêu ngạo, không sợ ai... Thật không ngờ, bây giờ hắn lại khóc...

.

.

.

Đồng Đồng về đến nhà, Như Nguyệt vẫn chưa dậy, cậu chạy xuống tìm ông cố. Cậu kể hết cho ông cố nghe.

“Đồng Đồng, tuy trước nay ta không biết chuyện của mẹ con và ba con. Nhưng ta có thể chắc rằng, ba mẹ con vẫn còn rất thương yêu nhau. Chỉ là có một vài lí do nên mới xảy ra chuyện như vậy thôi. Con đừng nên nói vậy, ba con sẽ đau lòng.” Hàn lão gia thở dài nói.

“Nhưng ông cố, con vẫn sẽ không chấp nhận ông ta.” Đồng Đồng cứng đầu nói.

“Con không hiểu sao? Bao nhiêu năm qua có rất nhiều theo đuổi mẹ con, nhưng mẹ con đều từ chối. Điều đó chứng tỏ, mẹ con vẫn còn rất yêu ba con.”

“Không phải như vậy. Hôm nay con sẽ bảo chú Đỗ đến đây ăn trưa.”

Hàn lão gia thở dài nhìn Đồng Đồng bỏ đi. Ông sắp đi rồi, một mình Nguyệt nhi có thể trông chừng hai đứa bé không chứ?

“Giám đ,... lão gia, đã đặt vé máy bay, 4h chiều ngày 3/8 sẽ xuất phát.” Thư kí Hoàng nói.

“Ừ, tôi biết rồi...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương