Trùng Sinh Như Nguyệt
-
Chương 23
2 tháng sau:
“Đau quá. A!!!”
“Cô chủ * cố gắng, tiểu thiếu gia cùng tiểu thư sắp chào đời rồi, một chút nữa thôi.” Vương Tâm Khiết nói. Cô lấy khăn lau mồ hôi trên trán Như Nguyệt.
• Từ bây giờ Vương tâm Khiết sẽ gọi Như Nguyệt là cô chủ, để tránh trùng lặp khi gọi con gái của Như Nguyệt.
“Chúc mừng, chúc mừng cô, là 1 bé trai khỏe mạnh.” Bác sĩ cười nói. Tiếng khóc của con trai làm cho bên ngoài choáng váng. Hàn lão gia kích động đứng dậy.
Đỗ Mạc Thần cũng thế. Từ sau khi vụ tai nạn đó, hắn được mọi người trong Hàn gia quý trọng, mang ơn như 1 vị chúa.
Như Nguyệt mỉm cười dịu dàng nhưng cơn đau lại ập đến, bác sĩ đưa đứa bé cho y tá. Tiếp tục đứa thứ 2.
.
.
.
Cùng lúc đó...
“A, đau quá, mẹ con chịu không nổi nữa rồi, đau quá.” Mộc Thiên Nhu hét lên.
“Thiên Nhu, con chờ 1 chút, sắp đến bệnh viện rồi.” Hạ phu nhân nói, sau đó hố tài xế:
“Anh đi nhanh lên. Con dâu tôi sắp sinh rồi.”
“Vâng.”
Mộc Thiên Nhu bây giờ mới chỉ 7 tháng, vốn dĩ cô sinh non là vì...
~ Flash Back ~
“Thiếu phu nhân, có người gửi cái này cho cô.”
Mộc Thiên Nhu đóng cửa phòng lại, là 1 bức thư sao? Cô mở ra, chữ được viết bằng mực đỏ. Cô nhíu mày, bắt đầu đọc:
“Mộc Thiên Nhu~ Cô còn nhớ tôi không? Tôi rất nhớ cô đấy. Cô lên đây chơi với tôi đi. À mà không, loại người như cô không xứng để ở thiên đường, cô chắc chắn phải xuống địa ngục. Nhưng không sao, tôi chắc chắn sẽ tìm được cô, rồi chúng ta lại tiếp tục làm bạn nhé... Tôi đang chờ cô.”
Mộc Thiên Nhu đọc xong, mặt tái nhợt, vội đốt bức thư này, khi vừa đốt xong, bụng cô bắt đầu đau. Cô hét lên.
May có Hạ phu nhân phát hiện kịp thời rồi đem đến bênh viện.
Hạ Vũ Kình nhận được tin lập tức bỏ công ty đến bệnh viện.
~ kết thúc Flash Back ~
Hạ phu nhân ngồi ở ngoài đợi, còn Mộc phu nhân thì vào bên trong chăm sóc con gái cưng.
“AAA”
Tiếng của Mộc Thiên Nhu lớn đến nỗi mấy phòng khác đều nghe thấy.
Đỗ Mạc Thần nghe tin Mộc Thiên Nhu đang sinh thì tức tốc chạy đến. Công nhận 2 người này rất có duyên, sinh cùng 1 bệnh viện, còn sinh cùng 1 ngày nữa.
Hạ Vũ Kình thấy Đỗ Mạc Thần hỏi:
“Hôm nay chủ nhật mà, sao em lại đến đây?”
“À, em đến xử lí vài chuyện thôi. Sao chị dâu sinh sớm vậy? Không phải mới 7 tháng sao?” Đỗ Mạc Thần nói đại, hắn không thể để cho Hạ Vũ Kình biết Hàn Như Nguyệt đang sinh ở chính cái bệnh viện này được.
Mà hắn mà nói, cô chắc chắn cũng không gặp lại Hạ Vũ Kình. Với lại, cách đây đúng 2 tháng, cô đã nhờ hắn làm giấy báo tử. Hàn Như Nguyệt cũ đã chết rồi, bây giờ là 1 Hàn Như Nguyệt mới.
“Anh cũng không biết nữa. Tự nhiên cô ấy nói đau bụng, muốn sinh, bác sĩ nói là do kích động, mà anh cũng không biết kích động chuyện gì nữa.” Hạ Vũ Kình thở dài.
“Oe oe” Tiếng khóc yếu ớt vang lên. Mộc phu nhân chạy ra nói:
“Là 1 bé gái, nhưng không sao, lần sau còn sinh được nữa mà.”
“Rất tiếc là không thể, lần này, do sinh non nên khiến thiếu phu nhân không thể mang thai được nữa, nếu tiếp tục mang thai, lúc sinh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Dù sinh thường hay mổ.” Bác sĩ bước ra nói.
Không khí liền trầm mặc, khi đứa bé khóc mọi người mới bắt đầu nói chuyện lại.
.
.
.
Bên kia, Như Nguyệt vừa tỉnh lại. Bây giờ cô đã được chuyển sang phòng riêng.
Cô vừa mở mắt đã thấy Hàn lão gia cười nói vui vẻ với chắt gải của mình.
“Ông ngoại.” Như Nguyệt yếu ớt nói.
“Nguyệt nhi con tỉnh rồi hả? Bà Vương, mau đưa chắt trai của tôi đến đây.” Hàn lão gia cười nói, Gương mặt đầy nết nhăn đầy ý cười.
“Vâng.” Bà Vương đưa bé đến cho Như Nguyệt ôm.
Như Nguyệt cười dịu dàng, nhận lấy con trai mình từ tay bà Vương. Hàn lão gia cười hỏi:
“Con đã nghĩ ra tên chưa?”
“Rồi ạ. Nam là Hàn Vũ Phong, nhũ danh là Đồng Đồng. Nữ là Hàn Như Tuyết nhũ danh là Bối Bối. Tên tiếng anh của Đồng Đồng là Michael. Còn Bối Bố là Mia.” Tên tiếng anh của 2 đứa bé, cô lấy từ trong phim Princess’s Diary. Còn tên cùng nhũ danh, cô đã suy nghĩ từ khi biết mình mang thai, định nữ thì dùng Hàn Như Tuyết, nam thì dùng Hàn Vũ Phong. Ai ngờ là cặp long phượng.
“Rất hay, con cứ ở lại đây đã, đến khi nào bọn nó 3 tháng tuổi rồi hẵng đi.” Hàn lão gia thở dài nói.
“Vâng.”
“Bây giờ con nghỉ ngơi đi, ông cùng bà Vương về nhà lấy đồ.”
“Vâng.”
Như Nguyệt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kình à, con của chúng ta đã ra đời rồi.
Cô cười nhẹ, lắc đầu 1 cái, bây giờ cô không phải Hàn Như Nguyệt cũ nữa rồi. Cô không được phép khóc nữa. Phải thật mạnh mẽ mới có thể bảo vệ cho con của mình.
Chiếc xe gây ra tai nạn cho cô, dù đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào. Nhưng không sao, cô đã biết người lái chiếc xe. Vốn dĩ, cô không nói cho ông ngoại biết là vì muốn tự tay trả thù.
Cô đã nhờ Đỗ Mạc Thần làm giấy bảo tử, nhưng đó chỉ là giấy giả. Cô gửi cho Mộc Thiên Nhu bức thư như thế, là muốn Mộc Thiên Nhu hoảng sợ, sau đó kích động, có thể sinh non.
Cô làm thế có ác quá không? Không hề! Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Cô muốn tự tay khiến cho Mộc Thiên Nhu không còn mặt mũi nào nhìn người khác. Bị người khác chê cười. Nhất định!!
.
.
.
Sau khi Mộc Thiên Nhu tỉnh dậy, biết mình không thể sinh con được nữa, trầm mặc 1 hồi. Sau đó mới bình tĩnh lại.
Dù không thể sinh con nữa, nhưng dù gì cũng có con gái của cô đây rồi. Toàn bộ tài sản sẽ thuộc về con bé. Không thể là ai khác.
Ả tiện nhân Hàn Như Nguyệt mang thai con của Kình thì sao chứ? Không phải cũng bị cô giết chết đó sao? Bây giờ, chỉ cần chú tâm chăm sóc con gái của cô là được rồi.
‘Cạch.’ Hạ Vũ Kình bước vào, cười nói:
“Di Di vẫn chưa dậy sao?”
“Di Di?” Mộc Thiên Nhu khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, con gái chúng ta tên là Hạ Thiên Di, Di Di là nhũ danh của con bé.” Hạ Vũ Kình cười giải thích, mắt dính chặt vào ‘con gái’ của hắn.
Mộc Thiên Nhu cười, may mắn hắn cũng thích đứa bé này. Như thế thì ổn rồi.
.
.
.
“Khinh, Mộc Thiên Nhu đã sinh rồi.” Mộc Thiên Mai nằm trong lòng Bạch Khinh nói.
“Vậy sao? Trai hay gái?” Mắt Bạch Khinh lóa lên.
“Gái! Nhưng nghe nói sau này chị ta không thể sinh con được nữa.”
“Vậy sao?” Bạch Khinh cười khẩy 1 cái, hắn không nói chuyện đứa bé của Mộc Thiên Nhu là của hắn. Bởi vì... hắn không thể tin được ai cả.
“Đau quá. A!!!”
“Cô chủ * cố gắng, tiểu thiếu gia cùng tiểu thư sắp chào đời rồi, một chút nữa thôi.” Vương Tâm Khiết nói. Cô lấy khăn lau mồ hôi trên trán Như Nguyệt.
• Từ bây giờ Vương tâm Khiết sẽ gọi Như Nguyệt là cô chủ, để tránh trùng lặp khi gọi con gái của Như Nguyệt.
“Chúc mừng, chúc mừng cô, là 1 bé trai khỏe mạnh.” Bác sĩ cười nói. Tiếng khóc của con trai làm cho bên ngoài choáng váng. Hàn lão gia kích động đứng dậy.
Đỗ Mạc Thần cũng thế. Từ sau khi vụ tai nạn đó, hắn được mọi người trong Hàn gia quý trọng, mang ơn như 1 vị chúa.
Như Nguyệt mỉm cười dịu dàng nhưng cơn đau lại ập đến, bác sĩ đưa đứa bé cho y tá. Tiếp tục đứa thứ 2.
.
.
.
Cùng lúc đó...
“A, đau quá, mẹ con chịu không nổi nữa rồi, đau quá.” Mộc Thiên Nhu hét lên.
“Thiên Nhu, con chờ 1 chút, sắp đến bệnh viện rồi.” Hạ phu nhân nói, sau đó hố tài xế:
“Anh đi nhanh lên. Con dâu tôi sắp sinh rồi.”
“Vâng.”
Mộc Thiên Nhu bây giờ mới chỉ 7 tháng, vốn dĩ cô sinh non là vì...
~ Flash Back ~
“Thiếu phu nhân, có người gửi cái này cho cô.”
Mộc Thiên Nhu đóng cửa phòng lại, là 1 bức thư sao? Cô mở ra, chữ được viết bằng mực đỏ. Cô nhíu mày, bắt đầu đọc:
“Mộc Thiên Nhu~ Cô còn nhớ tôi không? Tôi rất nhớ cô đấy. Cô lên đây chơi với tôi đi. À mà không, loại người như cô không xứng để ở thiên đường, cô chắc chắn phải xuống địa ngục. Nhưng không sao, tôi chắc chắn sẽ tìm được cô, rồi chúng ta lại tiếp tục làm bạn nhé... Tôi đang chờ cô.”
Mộc Thiên Nhu đọc xong, mặt tái nhợt, vội đốt bức thư này, khi vừa đốt xong, bụng cô bắt đầu đau. Cô hét lên.
May có Hạ phu nhân phát hiện kịp thời rồi đem đến bênh viện.
Hạ Vũ Kình nhận được tin lập tức bỏ công ty đến bệnh viện.
~ kết thúc Flash Back ~
Hạ phu nhân ngồi ở ngoài đợi, còn Mộc phu nhân thì vào bên trong chăm sóc con gái cưng.
“AAA”
Tiếng của Mộc Thiên Nhu lớn đến nỗi mấy phòng khác đều nghe thấy.
Đỗ Mạc Thần nghe tin Mộc Thiên Nhu đang sinh thì tức tốc chạy đến. Công nhận 2 người này rất có duyên, sinh cùng 1 bệnh viện, còn sinh cùng 1 ngày nữa.
Hạ Vũ Kình thấy Đỗ Mạc Thần hỏi:
“Hôm nay chủ nhật mà, sao em lại đến đây?”
“À, em đến xử lí vài chuyện thôi. Sao chị dâu sinh sớm vậy? Không phải mới 7 tháng sao?” Đỗ Mạc Thần nói đại, hắn không thể để cho Hạ Vũ Kình biết Hàn Như Nguyệt đang sinh ở chính cái bệnh viện này được.
Mà hắn mà nói, cô chắc chắn cũng không gặp lại Hạ Vũ Kình. Với lại, cách đây đúng 2 tháng, cô đã nhờ hắn làm giấy báo tử. Hàn Như Nguyệt cũ đã chết rồi, bây giờ là 1 Hàn Như Nguyệt mới.
“Anh cũng không biết nữa. Tự nhiên cô ấy nói đau bụng, muốn sinh, bác sĩ nói là do kích động, mà anh cũng không biết kích động chuyện gì nữa.” Hạ Vũ Kình thở dài.
“Oe oe” Tiếng khóc yếu ớt vang lên. Mộc phu nhân chạy ra nói:
“Là 1 bé gái, nhưng không sao, lần sau còn sinh được nữa mà.”
“Rất tiếc là không thể, lần này, do sinh non nên khiến thiếu phu nhân không thể mang thai được nữa, nếu tiếp tục mang thai, lúc sinh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Dù sinh thường hay mổ.” Bác sĩ bước ra nói.
Không khí liền trầm mặc, khi đứa bé khóc mọi người mới bắt đầu nói chuyện lại.
.
.
.
Bên kia, Như Nguyệt vừa tỉnh lại. Bây giờ cô đã được chuyển sang phòng riêng.
Cô vừa mở mắt đã thấy Hàn lão gia cười nói vui vẻ với chắt gải của mình.
“Ông ngoại.” Như Nguyệt yếu ớt nói.
“Nguyệt nhi con tỉnh rồi hả? Bà Vương, mau đưa chắt trai của tôi đến đây.” Hàn lão gia cười nói, Gương mặt đầy nết nhăn đầy ý cười.
“Vâng.” Bà Vương đưa bé đến cho Như Nguyệt ôm.
Như Nguyệt cười dịu dàng, nhận lấy con trai mình từ tay bà Vương. Hàn lão gia cười hỏi:
“Con đã nghĩ ra tên chưa?”
“Rồi ạ. Nam là Hàn Vũ Phong, nhũ danh là Đồng Đồng. Nữ là Hàn Như Tuyết nhũ danh là Bối Bối. Tên tiếng anh của Đồng Đồng là Michael. Còn Bối Bố là Mia.” Tên tiếng anh của 2 đứa bé, cô lấy từ trong phim Princess’s Diary. Còn tên cùng nhũ danh, cô đã suy nghĩ từ khi biết mình mang thai, định nữ thì dùng Hàn Như Tuyết, nam thì dùng Hàn Vũ Phong. Ai ngờ là cặp long phượng.
“Rất hay, con cứ ở lại đây đã, đến khi nào bọn nó 3 tháng tuổi rồi hẵng đi.” Hàn lão gia thở dài nói.
“Vâng.”
“Bây giờ con nghỉ ngơi đi, ông cùng bà Vương về nhà lấy đồ.”
“Vâng.”
Như Nguyệt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Kình à, con của chúng ta đã ra đời rồi.
Cô cười nhẹ, lắc đầu 1 cái, bây giờ cô không phải Hàn Như Nguyệt cũ nữa rồi. Cô không được phép khóc nữa. Phải thật mạnh mẽ mới có thể bảo vệ cho con của mình.
Chiếc xe gây ra tai nạn cho cô, dù đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào. Nhưng không sao, cô đã biết người lái chiếc xe. Vốn dĩ, cô không nói cho ông ngoại biết là vì muốn tự tay trả thù.
Cô đã nhờ Đỗ Mạc Thần làm giấy bảo tử, nhưng đó chỉ là giấy giả. Cô gửi cho Mộc Thiên Nhu bức thư như thế, là muốn Mộc Thiên Nhu hoảng sợ, sau đó kích động, có thể sinh non.
Cô làm thế có ác quá không? Không hề! Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Cô muốn tự tay khiến cho Mộc Thiên Nhu không còn mặt mũi nào nhìn người khác. Bị người khác chê cười. Nhất định!!
.
.
.
Sau khi Mộc Thiên Nhu tỉnh dậy, biết mình không thể sinh con được nữa, trầm mặc 1 hồi. Sau đó mới bình tĩnh lại.
Dù không thể sinh con nữa, nhưng dù gì cũng có con gái của cô đây rồi. Toàn bộ tài sản sẽ thuộc về con bé. Không thể là ai khác.
Ả tiện nhân Hàn Như Nguyệt mang thai con của Kình thì sao chứ? Không phải cũng bị cô giết chết đó sao? Bây giờ, chỉ cần chú tâm chăm sóc con gái của cô là được rồi.
‘Cạch.’ Hạ Vũ Kình bước vào, cười nói:
“Di Di vẫn chưa dậy sao?”
“Di Di?” Mộc Thiên Nhu khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, con gái chúng ta tên là Hạ Thiên Di, Di Di là nhũ danh của con bé.” Hạ Vũ Kình cười giải thích, mắt dính chặt vào ‘con gái’ của hắn.
Mộc Thiên Nhu cười, may mắn hắn cũng thích đứa bé này. Như thế thì ổn rồi.
.
.
.
“Khinh, Mộc Thiên Nhu đã sinh rồi.” Mộc Thiên Mai nằm trong lòng Bạch Khinh nói.
“Vậy sao? Trai hay gái?” Mắt Bạch Khinh lóa lên.
“Gái! Nhưng nghe nói sau này chị ta không thể sinh con được nữa.”
“Vậy sao?” Bạch Khinh cười khẩy 1 cái, hắn không nói chuyện đứa bé của Mộc Thiên Nhu là của hắn. Bởi vì... hắn không thể tin được ai cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook