Trùng Sinh Muôn Vàn Sủng Ái
-
Chương 1
Edit: Frenalis
Thẩm Hồng Lương đưa cho người gác cửa một tấm thiệp mời, cùng con gái Thẩm Ninh bước vào đại sảnh tiệc tối sang trọng của một khách sạn năm sao.
Nơi đây đang diễn ra một buổi tiệc đấu giá từ thiện.
Ban ngày, khi tham gia triển lãm trang sức, Thẩm Hồng Lương đã chú ý đến khu vực từ thiện quyên góp tiền cho các hoạt động.
Ông thấy chỉ có một số người quyên góp nhận được thiệp mời tham dự buổi tiệc tối từ thiện, trong khi những người khác thì không.
Sau khi hỏi thăm, ông mới biết chỉ những ai quyên góp một số tiền nhất định mới nhận được thiệp mời.
Thẩm Hồng Lương thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để kết giao với những người quyền lực và mở rộng tầm nhìn.
Thế nên ông mới cắn răng quyên góp một khoản tiền lớn.
Thẩm Hồng Lương là một doanh nhân tự thân lập nghiệp trong lĩnh vực nguyên liệu đá quý.
Khi còn trẻ, ông từng là một nhân viên ngân hàng nhỏ bé.
Một lần may mắn, ông đã dốc hết vốn liếng cùng bạn bè đầu tư vào lĩnh vực nguyên liệu đá quý và dần dần xây dựng công ty có quy mô lớn.
Trong vài năm qua, ông luôn ấp ủ ý định mở rộng quy mô và thành lập một tập đoàn.
Cũng chính vì vậy mà ông thường xuyên tham dự các triển lãm trang sức để tìm kiếm cảm hứng.
Nhìn vào ban tổ chức buổi tiệc đấu giá từ thiện, Thẩm Hồng Lương biết những người tham dự đa phần là những đại thương nhân đá quý hoặc những nhân vật xuất sắc trong các ngành nghề khác.
Ông hiểu bản thân không có nhiều mối quan hệ với những người này trong lĩnh vực đá quý, nhưng ông tin càng có nhiều cơ hội thì càng có nhiều khả năng thành công.
Ông cũng có một lý do quan trọng khác để tham dự buổi tiệc, đó là vì con gái mình - Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh là con gái duy nhất của ông, năm nay 23 tuổi.
Trước đây cô từng tham gia quân đội, nhưng hai tháng trước, cô đột ngột trở về nhà trong tình trạng kích động và ôm chầm lấy mẹ Bùi Tuệ mà khóc nức nở.
Thẩm Hồng Lương thực sự lo lắng cho con gái.
Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình như thế nào hay sao? Bình thường rất khó để nhìn thấy cô rơi một giọt nước mắt, nhưng giờ đây lại khóc đến đứt từng khúc ruột, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp.
Truyện được dịch bởi Frenalis
và chỉ post tại
Bất kể họ hỏi Thẩm Ninh như thế nào, cô cũng tuyệt nhiên không mở miệng, chỉ khóc đến trời đất u ám, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Mãi sau, họ mới biết được Thẩm Ninh đã đào được một miếng ngọc bội đen trong lúc tập luyện ở địa phương.
Khi nhìn thấy nó, cô khóc đến mức không thể kiểm soát được.
Các đồng đội của cô không biết phải làm gì, họ nghĩ cô bị thương hoặc bị ma ám nên vội vàng liên lạc với đội y tế đưa cô về căn cứ kiểm tra.
Nào ngờ Thẩm Ninh chỉ kêu đau bụng, đội y tế tìm không ra nguyên nhân nên muốn đưa cô về bệnh viện thành phố kiểm tra, nhưng con bé đã trốn về nhà.
Việc này đương nhiên là vi phạm kỷ luật quân đội.
Nhưng khi nhìn thấy con gái mình như vậy, vợ chồng Thẩm thị cho rằng con gái đã bị ngược đãi ở quân đội nên không dám để con gái quay lại.
Thẩm Ninh không rời mẹ mình nửa bước, cô không muốn quay lại quân đội.
Thẩm Hồng Lương đã phải tốn rất nhiều công sức để cho Thẩm Ninh xuất ngũ sớm.
Nhưng dù họ hỏi Thẩm Ninh như thế nào về chuyện gì đã xảy ra, họ cũng không thể moi được một câu trả lời từ miệng cô.
Hơn nữa, sau khi trở về nhà, hành vi cử chỉ của Thẩm Ninh trở nên hoàn toàn khác so với trước đây.
Khi thì đi tiệm cắt tóc nhuộm tóc đủ mọi màu, khi thì bám theo ba mẹ không rời, và khi nói chuyện còn luôn ấp úng.
Bùi Tuệ cho là con gái mình nhất định đã bị kích thích mạnh nên mới trở nên thiếu cảm giác an toàn như vậy.
Bà nghĩ cần phải tìm cách để con gái vui vẻ, bà nghĩ có lẽ các cô gái trẻ đều thích những bữa tiệc, hơn nữa trong bữa tiệc sẽ có những người cùng lứa tuổi, có thể sẽ làm cô vui vẻ hơn?
Ba Thẩm cùng vợ về nhà bàn bạc, vất vả khuyên nhủ con gái đi dự tiệc.
“Con gái ngoan, lát nữa nếu con thích thứ gì đẹp, cứ nói với ba, ba mua cho con!” Thẩm Hồng Lương hào phóng nói.
“Nếu ba mua cho con một chiếc váy đẹp như vậy, con sẽ rất vui.
Chúng ta đi xem những thứ náo nhiệt nào...!Đi thôi.” Thẩm Ninh ấn ấn mái tóc giả trên đầu - mái tóc ngắn đủ màu của cô thực sự không thể đáp ứng được sở thích mua váy thục nữ của ba, nên cô chỉ có thể tạm thời mua một mái tóc giả dài ngang vai đội lên.
Thẩm Hồng Lương vỗ vỗ tay cô, “Lát nữa còn có vũ hội, con có thể vui chơi thoải mái.”
Thẩm Ninh nhẹ nhàng cười.
Đi theo người phục vụ dẫn đường bước vào sảnh tiệc, Thẩm Ninh nhìn xung quanh một vòng.
Những ly cốc chân dài trên bàn lấp lánh dưới ánh đèn chói chang khiến cô nheo mắt.
Như thể để điều chỉnh thị lực, cô đảo mắt nhìn khắp căn phòng.
Trên sân khấu không có bóng người, dưới đài bày mười chiếc bàn tròn mỗi bàn cho mười người, đã kín chỗ bởi những quý ông mặc tây trang giày da và những quý bà váy áo lộng lẫy.
Thẩm Ninh chớp mắt bàng hoàng, hình ảnh vạn người quỳ bái trong cung điện hiện lên trong đầu.
Thẩm Hồng Lương nhìn về một hướng khác, ông nhìn vào bàn tròn số một, nơi có một người đàn ông khoảng 50 tuổi, tóc vuốt keo ngược, đeo kính gọng vàng đang tươi cười trò chuyện với một người phụ nữ trung niên.
Ông biết đó là Kỷ Duật Vĩ, con trai cả của chủ tịch tập đoàn VK, đồng thời cũng là tổng giám đốc công ty trang sức VK.
Truyện được dịch bởi Frenalis
và chỉ post tại
Tập đoàn VK là một tập đoàn đa ngành niêm yết trên sàn chứng khoán, hoạt động trong lĩnh vực tài chính, giải trí, khách sạn, ẩm thực...!Chủ tịch tập đoàn hiện tại là Kỷ Đại Thành, người sáng lập tập đoàn VK.
Ông ấy đã trải qua ba cuộc hôn nhân, hai người vợ trước đã sinh cho ông ấy năm con trai một con gái, người vợ thứ ba chỉ sinh một con trai.
Hiện giờ, trừ đứa con út, cả sáu người con đều đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong các lĩnh vực của VK.
Thẩm Hồng Lương thầm nghĩ, nếu có thể nhấc lên quan hệ cùng với Kỷ gia, thì mình có thể dễ dàng mua được bất cứ thứ gì ở nơi này cho con gái.
Ông âm thầm cảm thán trong lòng, sau đó quyết định điều chỉnh mục tiêu, tìm chỗ ngồi xuống.
Ông nhấp một ngụm nước, nghiêng tai lắng nghe hai người đàn ông trung niên bên cạnh đang trò chuyện.
Ai ngờ hai vị đại gia này lại đang bàn tán chuyện phiếm, “Nhiều thiên kim tiểu thư xinh đẹp như vậy, ý nghĩa của buổi tiệc tối từ thiện này chắc chắn là vì các cô gái đẹp chứ không phải vì rượu.”
“Ông nói bậy gì vậy, gia thế của những thiên kim tiểu thư này chỉ sợ còn cao hơn chúng ta.”
“Ông mới là người nói vớ vẩn, tôi nói là đây không giống như một buổi tiệc từ thiện, mà giống như một buổi tiệc giới thiệu hôn nhân.”
“Giới thiệu hôn nhân, giới thiệu ai với ai?”
Một người hất cằm, người kia cùng Thẩm Hồng Lương nhìn về phía sân khấu.
Lúc này trên sân khấu có hai người đang đứng, một người mặc tây trang lịch lãm, một người mặc quần áo lao động.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là đang nói đến ai.
Thẩm Hồng Lương nheo mắt nhìn kỹ chàng trai trẻ tuấn tú trên sân khấu, lại nghe thấy người bên cạnh nói: “Đó là con trai út của Kỷ đại gia, du học nước ngoài, tôi nghe nói vừa mới về nước, tuổi tác này không phải rất hợp để giới thiệu hôn nhân sao?”
Lúc này một người đàn ông đầu trọc trong cuộc trò chuyện liếc thấy cha con nhà họ Thẩm, chạm vai bạn đồng hành.
Người đàn ông mũi to, tóc cắt ngắn quay đầu lại, Thẩm Hồng Lương mỉm cười chào hỏi họ, giới thiệu Thẩm Ninh.
Mấy người trao đổi danh thiếp, người đàn ông mũi to với tâm hồn bát quái vẫn chưa tắt, dứt khoát nói: “Thẩm tiên sinh, hai chúng tôi là những người lão làng, chúng tôi chỉ muốn biết các ông đều mang theo con gái đến đây, có phải thực sự là muốn tìm kiếm đối tượng không?”
Thẩm Hồng Lương xua tay, “Chúng tôi thuần tuý đến để tham gia náo nhiệt mà thôi, nhưng tôi thấy tình hình này khá giống.” Nhưng mà, chàng trai trẻ kia lớn lên rất đẹp trai, rất xứng đôi với con gái ngoan của ông.
Ông lặng lẽ hướng Thẩm Ninh nhìn lên khán đài.
Truyện được dịch bởi Frenalis
và chỉ post tại
Thẩm Ninh theo lời nhìn lại, nhìn mãi mà không biết nhìn gì.
Trên sân khấu, một anh chàng đẹp trai mặc tây trang trắng ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt của cô.
Cô mỉm cười nhẹ gật đầu.
Anh chàng hơi ngạc nhiên, cũng mỉm cười và gật đầu đáp lại.
"Ba, ba bảo con nhìn gì ạ?"
"..." Thẩm Hồng Lương không biết nên trả lời con gái thế nào.
Là một người đàn ông trưởng thành, ông cũng cảm thấy Kỷ thiếu gia này trẻ tuổi lại rất đẹp trai, vậy mà con gái mình, một thiếu nữ thanh xuân, lại có thể tê liệt như vậy?
Hai người đàn ông bên cạnh lại tò mò tiếp tục bàn tán, "Kỷ gia muốn giới thiệu hôn nhân cũng không phải chỉ có cậu ta đâu.
Theo tôi thấy, Kỷ lão gia lo nhất vẫn là chuyện hôn nhân của cậu con trai thứ bảy."
Truyện được dịch bởi Frenalis
và chỉ post tại
Kỷ Thất Gia, nổi tiếng hơn cả sáu người anh chị em, Thẩm Hồng Lương cũng từng nghe qua.
Tuy nhiên, nổi tiếng không phải vì tài năng hay thông minh, mà hoàn toàn ngược lại.
Kỷ Thất Gia còn có một biệt danh, gọi là "Tán Tài Thất Gia".
Anh là một tay chơi trác táng chính hiệu.
Từ khi sinh ra đến năm 36 tuổi, chưa bao giờ làm một ngày công việc đứng đắn nào.
Nói đúng hơn, chưa bao giờ anh làm việc được một ngày.
Mỗi ngày anh ta chỉ biết ăn nhậu chơi bời, tiêu tiền như nước, vung tiền như rác.
Anh không chỉ tiêu tiền cho bản thân mà còn hoang phí và "tán tài" cho người khác.
Thẩm Hồng Lương có người bạn làm ăn.
Cậu ta kể ngày trước làm người nhặt bóng ở sân golf, tình cờ được tiếp đón Kỷ Thất Gia cùng bạn bè.
Do vô tình làm đổ nước lên giày của Thất Gia, cậu ta hoảng sợ và bịa ra một lời nói dối nửa thật nửa giả để xin lỗi.
Ai ngờ, Thất Gia không những không trách móc mà còn mềm lòng, lập tức viết chi phiếu cho cậu ta để khởi nghiệp.
Số tiền trong chi phiếu đó lên tới hai mươi vạn!
Thẩm Hồng Lương nghe xong như nghe chuyện cổ tích, thầm nghĩ quả nhiên là người có tiền không biết chỗ tiêu, tuỳ tiện cũng có thể cho một người không quen biết hai mươi vạn.
Nghe nói đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, "Tán Tài Thất Gia" quả nhiên danh bất hư truyền.
Theo lẽ thường, con trai mà không chịu làm việc tử tế sẽ không được lòng cha mẹ, nhưng kỳ lạ là, Kỷ Đại Thành lại vô cùng yêu quý đứa con trai này.
Ông ta không chỉ chuyển hết cổ phần của tập đoàn kiếm được cho anh, mà còn tự mình lo liệu chu đáo mọi việc cho anh.
Người cha liều mạng kiếm tiền, người con liều mạng tiêu tiền, quả thực là táng tận lương tâm.
Chỉ có thể nói, có những người trời sinh đã có mệnh phú quý.
Thẩm Ninh không quan tâm đến tất cả những chuyện này, cũng không muốn tìm hiểu xem vị "Thất Gia" này là ai.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy mọi người xung quanh đang xôn xao, ánh mắt đều nhìn về một hướng, cô cũng theo đám đông quay đầu nhìn về phía cửa phòng tiệc.
Truyện được dịch bởi Frenalis
và chỉ post tại
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook