Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu
-
Chương 3-2: Bùi Dực, chúng ta đi lấy đăng ký kết hôn (2)
"Ha, tôi cứ cảm thấy kỳ lạ là không biết ai lại dám gõ cửa nhà chúng tôi, hóa ra là cô dâu nhảy xuống biển của nhà chúng ta, Tô đại tiểu thư!" Người công tử ăn mặc anh tuấn lạnh lẽo cười, "Tô đại tiểu thư có phải là đến nhầm chỗ rồi không."
Tô Tử Bảo quét mắt một cái, nhìn qua những người bạn lộ ra vẻ chẳng tốt đẹp gì của Bùi Dực, bên cạnh công tử nhà giàu hiển nhiên chẳng thiếu gì đám đại thiếu gia lắm tiền và một đống mỹ nữ.
"Tôi đến tìm Bùi Dực, để lấy giấy đăng ký kết hôn." Tô Tử Bảo nhìn Bùi Dực, nói năng mạnh mẽ.
"Phốc!" Tống Anh Kiệt phun một ngụm rượu vang ra, "Có phải là tôi nghe nhầm rồi không? Lấy giấy đăng ký kết hôn? Cô cũng đã thà chết không cưới rồi, giờ còn lấy cái gì mà lấy, hôm nay cô đã làm mất mặt Bùi tam thiếu đến như vậy rồi, vậy mà vẫn còn dám đến?"
Tô Tử Bảo hít sâu một hơi, bình tĩnh mà đi tới trước mặt Bùi Dực, "Hôm nay chúng ta kết hôn, bây giờ đi lấy giấy đăng ký kết hôn!"
Bởi vì trước đây Tô Tử Bảo sống chết chống lại cuộc hôn nhân này, vì vậy bọn họ vẫn chưa kịp lấy giấy kết hôn. Nhưng mà chỉ vì thiệp mời đã phát ra ngoài rồi không tiện đổi lại ngày, cho nên mới định hôm nay vừa kết hôn vừa đi lấy giấy đăng ký.
Kết quả mới sáng sớm Tô Tử Bảo vì muốn trốn khỏi cuộc hôn nhân mà nhảy xuống biển, bây giờ thái độ của Bùi gia đã trở nên không rõ ràng.
"Tam thiếu, có phải cô ta nhảy xuống biển nên nước tràn vào não rồi không? Sao lại nói nhảm gì nữa vậy?" Tống Anh Kiệt vẻ mặt hoài nghi.
Tô Tử Bảo quay đầu nhìn cậu ta, lộ ra bộ dạng tươi cười, "Tống thiếu đã hiểu lầm rồi, hôm lúc tôi đang ngắm cảnh thì vô ý trượt chân rơi xuống biển, không biết vì sao mà lại bị người ta đồn thành vì không muốn kết hôn mà nhảy xuống biển. Nhưng mà tôi sớm đã ái mộ Bùi tam thiếu, cực kỳ hài lòng về chuyện kết hôn với tam thiếu, tại sao có thể thà chết không theo chứ? Hơn nữa, Hải Thành có biết bao nhiêu người muốn gả cho tam thiếu, tôi không có ngốc!"
Lúc trước không phải cô rất ngốc sao? Tống Anh Kiệt trong lòng nói thầm
Tống Anh Kiệt vừa từ nước ngoài trở về, đối với việc cô theo đuổi tình yêu thật sự mà cự tuyệt hôn nhân sắp đặt cũng chỉ là nghe đồn, trừ Tô gia ra, thì không có nhiều người biết được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
"Không phải nhảy xuống biển? Là trượt chân?" Tống Anh Kiệt vẻ mặt hoài nghi.
"Tống thiếu nên biết, có những người chỉ chờ để được xem trò của của hai nhà Bùi Tô. Vì vậy, vì sao lại truyền ra ngoài loại chuyện này, có thể lý giải rồi chứ?" Tô Tử Bảo thản nhiên nói xong, liền nhìn Bùi Dực, ánh mắt sáng lên, "Cho em 10 phút, nếu như anh vẫn không để ý đến em, thì em sẽ đi ngay."
Trong mắt Bùi Dực hiện lên một vẻ kinh ngạc, Tô Tử Bảo này, cùng với cái người trong trí nhớ của anh kỳ thực kém hơn rất nhiều.
Thanh âm trầm thấp vang lên, "Mọi người ra ngoài trước đi."
Tô Tử Bảo quét mắt một cái, nhìn qua những người bạn lộ ra vẻ chẳng tốt đẹp gì của Bùi Dực, bên cạnh công tử nhà giàu hiển nhiên chẳng thiếu gì đám đại thiếu gia lắm tiền và một đống mỹ nữ.
"Tôi đến tìm Bùi Dực, để lấy giấy đăng ký kết hôn." Tô Tử Bảo nhìn Bùi Dực, nói năng mạnh mẽ.
"Phốc!" Tống Anh Kiệt phun một ngụm rượu vang ra, "Có phải là tôi nghe nhầm rồi không? Lấy giấy đăng ký kết hôn? Cô cũng đã thà chết không cưới rồi, giờ còn lấy cái gì mà lấy, hôm nay cô đã làm mất mặt Bùi tam thiếu đến như vậy rồi, vậy mà vẫn còn dám đến?"
Tô Tử Bảo hít sâu một hơi, bình tĩnh mà đi tới trước mặt Bùi Dực, "Hôm nay chúng ta kết hôn, bây giờ đi lấy giấy đăng ký kết hôn!"
Bởi vì trước đây Tô Tử Bảo sống chết chống lại cuộc hôn nhân này, vì vậy bọn họ vẫn chưa kịp lấy giấy kết hôn. Nhưng mà chỉ vì thiệp mời đã phát ra ngoài rồi không tiện đổi lại ngày, cho nên mới định hôm nay vừa kết hôn vừa đi lấy giấy đăng ký.
Kết quả mới sáng sớm Tô Tử Bảo vì muốn trốn khỏi cuộc hôn nhân mà nhảy xuống biển, bây giờ thái độ của Bùi gia đã trở nên không rõ ràng.
"Tam thiếu, có phải cô ta nhảy xuống biển nên nước tràn vào não rồi không? Sao lại nói nhảm gì nữa vậy?" Tống Anh Kiệt vẻ mặt hoài nghi.
Tô Tử Bảo quay đầu nhìn cậu ta, lộ ra bộ dạng tươi cười, "Tống thiếu đã hiểu lầm rồi, hôm lúc tôi đang ngắm cảnh thì vô ý trượt chân rơi xuống biển, không biết vì sao mà lại bị người ta đồn thành vì không muốn kết hôn mà nhảy xuống biển. Nhưng mà tôi sớm đã ái mộ Bùi tam thiếu, cực kỳ hài lòng về chuyện kết hôn với tam thiếu, tại sao có thể thà chết không theo chứ? Hơn nữa, Hải Thành có biết bao nhiêu người muốn gả cho tam thiếu, tôi không có ngốc!"
Lúc trước không phải cô rất ngốc sao? Tống Anh Kiệt trong lòng nói thầm
Tống Anh Kiệt vừa từ nước ngoài trở về, đối với việc cô theo đuổi tình yêu thật sự mà cự tuyệt hôn nhân sắp đặt cũng chỉ là nghe đồn, trừ Tô gia ra, thì không có nhiều người biết được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
"Không phải nhảy xuống biển? Là trượt chân?" Tống Anh Kiệt vẻ mặt hoài nghi.
"Tống thiếu nên biết, có những người chỉ chờ để được xem trò của của hai nhà Bùi Tô. Vì vậy, vì sao lại truyền ra ngoài loại chuyện này, có thể lý giải rồi chứ?" Tô Tử Bảo thản nhiên nói xong, liền nhìn Bùi Dực, ánh mắt sáng lên, "Cho em 10 phút, nếu như anh vẫn không để ý đến em, thì em sẽ đi ngay."
Trong mắt Bùi Dực hiện lên một vẻ kinh ngạc, Tô Tử Bảo này, cùng với cái người trong trí nhớ của anh kỳ thực kém hơn rất nhiều.
Thanh âm trầm thấp vang lên, "Mọi người ra ngoài trước đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook