Trùng Sinh Làm Cô Dâu Hờ
-
Chương 3-1: Bốn năm gặp lại
Edit - Beta: Xích Liên Nhi
Mặt trời mọc lên, từng tia sáng bình minh chíu rọi khắp nơi, từng cành cây đong đưa giọt sương mai, tiếng chim hót hoà nguyện với tia nắng ấm, dòng người tấp nập đi trên đường, từng chiếc xe vội vàng chạy, tạo khung cảnh ấm áp lại vội vàng. Trên một con đường, có một cô gái khả ái dễ thương tuy không phải xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng lại cho cảm giác lành lạnh, khoé môi lại treo nụ cười nhàn nhạt làm cho khác cảm thấy ấm áp làm người khác muốn đến gần nhưng lại như có một tấm chắn vô hình cản ở bên ngoài, lúc gần lúc xa, khí chất mâu thuẫn như vậy nhưng lại thấy hoà hợp vô cùng. Vâng, người con gái đó chính là Mai Lệ Ảnh.
Mai Lệ Ảnh đang đi đến trường đại học S, tuy là sinh viên năm nhất nhưng đã giữ chức phó hội trưởng hội sinh viên, mọi thành tích của cô đều đứng đầu bảng tân sinh, hiện đang theo hai khoa, khoa công nghệ thông tin và khoa y học, là người duy nhất học hai khoa, với điểm thi tuyển cao chót vót, tuy cô không xinh đẹp nhưng khả ái dễ thương với chiếc răng khểnh và hai núm đồng tiền và là đối tượng theo đuổi của rất nhiều nam sinh.
Cô đi vào sân trường, nhẹ bước nhìn mọi người xung quanh nở nụ cười nhẹ, ai nhìn đều muốn nựng má một cái.
“Phó hội trưởng sáng tốt.” Một nam sinh đi lại mỉm cười chào hỏi.
“Đàn anh cũng vậy.” Mai Lệ Ảnh cười nhẹ, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, không gần cũng không xa lạ, nhưng khá thân thiện với nam sinh này.
“Em định học lớp nào?” Thanh Tùng Vân vẫn mỉm cười nói, không cảm thấy gì, vẫn thân thiện cười nói, nói đúng hơn là không ai cảm nhận được sự lạnh nhạt giữ khoảng cách của Mai Lệ Ảnh, có thể thấy, cô che giấu rất giỏi.
“Lớp công nghệ thông tin ạ.”Mai Lệ Ảnh vừa đi vừa, cũng cùng mọi người chào hỏi, có thể thấy, cảm tình của cô và mọi người rất tốt.
“Còn y học thì sao?” Thanh Tùng Vân cũng đi theo.
“À, em học rồi, tạm ổn.” Mai Lệ Ảnh vẫn duy trì thái độ, rất thoải mái cùng hắn nói chuyện.
“Ừ, sắp tới thi rồi, em cố gắng một chút, đừng để tụt.” Thanh Tùng Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu, cũng nhắc nhở cô về kì thi.
“Vâng, em biết mà. Thôi, tới phòng rồi, tạm biệt anh.” Mai Lệ Ảnh mỉm cười nhìn Thanh Tùng Vân chào tạm biệt.
Thanh Tùng Vân nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, quả thật đã tới, anh cười nói: “Em học tốt nha, anh đi đây, đến giờ ăn, anh tìm em.”
“Vâng.” Mai Lệ Ảnh cười gật đầu tạm biệt.
Thanh Tùng Vân, sinh viên năm hai, khoa mỹ thuật, là đàn anh khi còn năm ba với cô, tình cảm cũng rất tốt, hay bảo vệ che chở cho cô, cũng là anh nuôi của cô. Lần cô theo Tùng Vân đến nhà chơi, gặp ba mẹ anh, nói chuyện rất hợp ý nên nhận cô làm con nuôi. Tình cảm của cô với người anh nuôi này đã thân càng thêm thân.
Mai Lệ Ảnh đi vào phòng, mọi người đều nhìn cô cười chào hỏi nhau, khoa công nghệ thông tin này, đa số là nam sinh, chỉ có tám nữ sinh, nên các nữ sinh trong khoa rất được quan tâm, các nữ sinh này đều dễ thương cả, mỗi người mỗi nét đẹp mỗi cá tính và cô là đầu lĩnh của nữ sinh trong lớp, ai cũng công nhận và cũng tính một nữa đầu lĩnh của nam sinh, không vì gì cả, chỉ vì cô thông minh tài trí, tài thao tác máy tính tuyệt mĩ, với một đều là, người đứng đầu nam sinh là bạn thân của anh nuôi cô - Lam Diệp, tính cách cũng rất được, là người thẳng thắn, công tư phân minh nên cảm tình cũng rất tốt. Thêm một điều, cả khoa (bao gồm lớp cô) công nghệ thông tin đều chơi game chung, cùng một sever, cùng một bang hội, hội trưởng là Lam Diệp - Lam Sơn Tuyết Thiên, hội phó là cô - Xích Hải Thiên Ngạo, bang chúng là các thành viên trong khoa, nên tình cảm đã tốt càng thêm tốt. Trong bảng xếp hạng cao thủ thì cô đứng thứ 4, Lam Diệp đứng thứ 12. Còn lại trong top 500 đều chiếm hơn phân nửa là thành viên bang cô.
“Lệ Ảnh, hôm nay cậu đến học à?” Một cô gái có khuôn mặt tròn tròn hơi mập, điển hình của loli, rất khả ái, vui vẻ chạy đến hỏi.
“Ừ. Sao? Không hoan nghênh à?” Mai Lệ Ảnh cười nhẹ nói.
“Nào có, nào có, mong còn không được nữa là, sao dám không hoan nghênh chứ!? Cậu cứ đùa.” Trình Phùng vội vàng nói, nếu cô dám nói phải thì hôm nay cô bị hành rồi. Để thần tượng toàn bộ khoa (và lớp) bỏ đi sang khoa y học, cô không bị mọi người hận chết mới lạ.
“Ha ha... Cần gì phải nóng vội chứ, tuần này chắc học bên đây. Yên tâm, mình không chạy mất đâu.” Cô cười khẽ nói, liếc nhìn mọi người.
“A, hay quá, Lệ Ảnh học cùng chúng ta kìa.” Một cô gái khác, có khuôn mặt nhỏ nhắn, má hồng môi đỏ da trắng, mái tóc dài đến eo uốn lượn, mặc một chiếc váy vàng nhạt dài đến gối, nhìn trong rất thục nữ dịu dàng, nhưng đừng để vẻ bề ngoài lừa gạt, vì cô nàng này rất táo bạo, bao che thành viên trong lớp cũng biết võ, mỹ danh là “Mỹ nhân bạo lực” - Lộ Mễ Ái.
“Lệ Ảnh, mấy hôm nay cậu không đến, tụi này sắp bị các cô nàng này hành chết rồi.” Một nam sinh tóc nâu đeo kính đi đến than thở nói.
“Nghi Di, cậu nói gì đó?” Lộ Mễ Ái chọi một cuốn sách qua, trợn mắt trắng mắt nói.
“Ơ, tớ có nói gì tới cậu à? Là cậu tự nhận, sau trách tớ chứ? Đúng không mọi người?” Nghi Di nhếch mép cười hỏi mọi người xung quanh, cho cậu tức chết, cho cậu bạo hành, cho cậu sai xử tớ nè, hừ hừ...
Sau đó là một đám con trai nhào ra nói quyết liệt....
“Đúng đó, Nghi Di có nói gì cậu đâu.”
“Đúng, đúng, mấy hôm nay bọn con trai tụi tớ thật khổ mà.”
“Không sai, không sai, hôm nay Lệ Ảnh tới, phải cáo trạng mấy hôm nay các cậu bắt nạt tụi tớ.”
“Lệ Ảnh, Lệ Ảnh, mấy hôm nay các cô nàng này đày ải tụi tớ lắm, còn bắt quét lớp dọn vệ sinh, còn bắt đi mua cơm nữa.”
.......
“Lệ Ảnh, cậu đừng tin bọn họ nói.” Một cô gái mặt quần đùi áo thun, cuộc tóc đôi ngực nhìn rất hoạt bát nói, còn hung hăng trợn mắt với bọn con trai. Cô gái này gọi là Ưng Liên, một hacker tài rất giỏi.
“Đúng đó, cậu đừng tin, bọn họ toàn bịa đặt không hà.” Một cô gái mặc quần jean dài áo sơ mi trắng xoắn tay áo lên, cũng lườm đi lườm lại bọn con trai, tên là Mạch San San, cô gái rất trầm tĩnh nhưng lại thích vui đùa với các bạn cùng lớp.
.......
“Khụ khụ.....” Mai Lệ Ảnh giả bộ ho nhẹ, để giảm bớt tiếng ồn ào tranh cãi mới nói tiếp: “Di mỹ nhân và các bạn học khác, đừng trêu chọc các bạn nữ nữa, đều bạn cùng lớp, vả lại lớp chúng ta có 48 người nhưng chỉ có 8 bạn nữ thôi, đừng để các nàng chạy sang lớp khác rồi hối hận. Còn các bạn nữ, đừng có sai bảo các bạn nam, muốn gì thì lên Mộng Ảo Chiến Thần giải quyết.”
“Lệ Ảnh, cậu đang giúp hay đang hại tụi này đó?” Một nam sinh khá đẹp trai xông ra lớn tiếng nói, lên Mộng Ảo Chiến Thần giải quyết?? Không lẽ ngày nào cũng nhận lời khiêu chiến rồi đi đấu trường pk à? Vậy sao cậu có thể đi xoát quái thăng cấp chứ? Còn thú cưng nữa kìa, cậu còn muốn nó thăng cấp cao đi đánh phụ bản nữa!!! Cậu bạn này chính là Lâm Gia Triệt, rất thích game nhưng cũng có chừng mực.
“Lệ Ảnh, đã bảo cậu đừng kêu mình là 'Di mỹ nhân' nữa mà.” Nghi Di ỉu xìu nói, cậu rất bực mình đó, tạo sao lại thêm chữ “mỹ nhân” sau tên cậu hoài chứ, cũng tại mẹ nữa, tên gì không đặt lại đặt tên đầy nữ tính thế kia!?
________________
Mặt trời mọc lên, từng tia sáng bình minh chíu rọi khắp nơi, từng cành cây đong đưa giọt sương mai, tiếng chim hót hoà nguyện với tia nắng ấm, dòng người tấp nập đi trên đường, từng chiếc xe vội vàng chạy, tạo khung cảnh ấm áp lại vội vàng. Trên một con đường, có một cô gái khả ái dễ thương tuy không phải xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng lại cho cảm giác lành lạnh, khoé môi lại treo nụ cười nhàn nhạt làm cho khác cảm thấy ấm áp làm người khác muốn đến gần nhưng lại như có một tấm chắn vô hình cản ở bên ngoài, lúc gần lúc xa, khí chất mâu thuẫn như vậy nhưng lại thấy hoà hợp vô cùng. Vâng, người con gái đó chính là Mai Lệ Ảnh.
Mai Lệ Ảnh đang đi đến trường đại học S, tuy là sinh viên năm nhất nhưng đã giữ chức phó hội trưởng hội sinh viên, mọi thành tích của cô đều đứng đầu bảng tân sinh, hiện đang theo hai khoa, khoa công nghệ thông tin và khoa y học, là người duy nhất học hai khoa, với điểm thi tuyển cao chót vót, tuy cô không xinh đẹp nhưng khả ái dễ thương với chiếc răng khểnh và hai núm đồng tiền và là đối tượng theo đuổi của rất nhiều nam sinh.
Cô đi vào sân trường, nhẹ bước nhìn mọi người xung quanh nở nụ cười nhẹ, ai nhìn đều muốn nựng má một cái.
“Phó hội trưởng sáng tốt.” Một nam sinh đi lại mỉm cười chào hỏi.
“Đàn anh cũng vậy.” Mai Lệ Ảnh cười nhẹ, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định, không gần cũng không xa lạ, nhưng khá thân thiện với nam sinh này.
“Em định học lớp nào?” Thanh Tùng Vân vẫn mỉm cười nói, không cảm thấy gì, vẫn thân thiện cười nói, nói đúng hơn là không ai cảm nhận được sự lạnh nhạt giữ khoảng cách của Mai Lệ Ảnh, có thể thấy, cô che giấu rất giỏi.
“Lớp công nghệ thông tin ạ.”Mai Lệ Ảnh vừa đi vừa, cũng cùng mọi người chào hỏi, có thể thấy, cảm tình của cô và mọi người rất tốt.
“Còn y học thì sao?” Thanh Tùng Vân cũng đi theo.
“À, em học rồi, tạm ổn.” Mai Lệ Ảnh vẫn duy trì thái độ, rất thoải mái cùng hắn nói chuyện.
“Ừ, sắp tới thi rồi, em cố gắng một chút, đừng để tụt.” Thanh Tùng Vân gật đầu tỏ vẻ hiểu, cũng nhắc nhở cô về kì thi.
“Vâng, em biết mà. Thôi, tới phòng rồi, tạm biệt anh.” Mai Lệ Ảnh mỉm cười nhìn Thanh Tùng Vân chào tạm biệt.
Thanh Tùng Vân nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn, quả thật đã tới, anh cười nói: “Em học tốt nha, anh đi đây, đến giờ ăn, anh tìm em.”
“Vâng.” Mai Lệ Ảnh cười gật đầu tạm biệt.
Thanh Tùng Vân, sinh viên năm hai, khoa mỹ thuật, là đàn anh khi còn năm ba với cô, tình cảm cũng rất tốt, hay bảo vệ che chở cho cô, cũng là anh nuôi của cô. Lần cô theo Tùng Vân đến nhà chơi, gặp ba mẹ anh, nói chuyện rất hợp ý nên nhận cô làm con nuôi. Tình cảm của cô với người anh nuôi này đã thân càng thêm thân.
Mai Lệ Ảnh đi vào phòng, mọi người đều nhìn cô cười chào hỏi nhau, khoa công nghệ thông tin này, đa số là nam sinh, chỉ có tám nữ sinh, nên các nữ sinh trong khoa rất được quan tâm, các nữ sinh này đều dễ thương cả, mỗi người mỗi nét đẹp mỗi cá tính và cô là đầu lĩnh của nữ sinh trong lớp, ai cũng công nhận và cũng tính một nữa đầu lĩnh của nam sinh, không vì gì cả, chỉ vì cô thông minh tài trí, tài thao tác máy tính tuyệt mĩ, với một đều là, người đứng đầu nam sinh là bạn thân của anh nuôi cô - Lam Diệp, tính cách cũng rất được, là người thẳng thắn, công tư phân minh nên cảm tình cũng rất tốt. Thêm một điều, cả khoa (bao gồm lớp cô) công nghệ thông tin đều chơi game chung, cùng một sever, cùng một bang hội, hội trưởng là Lam Diệp - Lam Sơn Tuyết Thiên, hội phó là cô - Xích Hải Thiên Ngạo, bang chúng là các thành viên trong khoa, nên tình cảm đã tốt càng thêm tốt. Trong bảng xếp hạng cao thủ thì cô đứng thứ 4, Lam Diệp đứng thứ 12. Còn lại trong top 500 đều chiếm hơn phân nửa là thành viên bang cô.
“Lệ Ảnh, hôm nay cậu đến học à?” Một cô gái có khuôn mặt tròn tròn hơi mập, điển hình của loli, rất khả ái, vui vẻ chạy đến hỏi.
“Ừ. Sao? Không hoan nghênh à?” Mai Lệ Ảnh cười nhẹ nói.
“Nào có, nào có, mong còn không được nữa là, sao dám không hoan nghênh chứ!? Cậu cứ đùa.” Trình Phùng vội vàng nói, nếu cô dám nói phải thì hôm nay cô bị hành rồi. Để thần tượng toàn bộ khoa (và lớp) bỏ đi sang khoa y học, cô không bị mọi người hận chết mới lạ.
“Ha ha... Cần gì phải nóng vội chứ, tuần này chắc học bên đây. Yên tâm, mình không chạy mất đâu.” Cô cười khẽ nói, liếc nhìn mọi người.
“A, hay quá, Lệ Ảnh học cùng chúng ta kìa.” Một cô gái khác, có khuôn mặt nhỏ nhắn, má hồng môi đỏ da trắng, mái tóc dài đến eo uốn lượn, mặc một chiếc váy vàng nhạt dài đến gối, nhìn trong rất thục nữ dịu dàng, nhưng đừng để vẻ bề ngoài lừa gạt, vì cô nàng này rất táo bạo, bao che thành viên trong lớp cũng biết võ, mỹ danh là “Mỹ nhân bạo lực” - Lộ Mễ Ái.
“Lệ Ảnh, mấy hôm nay cậu không đến, tụi này sắp bị các cô nàng này hành chết rồi.” Một nam sinh tóc nâu đeo kính đi đến than thở nói.
“Nghi Di, cậu nói gì đó?” Lộ Mễ Ái chọi một cuốn sách qua, trợn mắt trắng mắt nói.
“Ơ, tớ có nói gì tới cậu à? Là cậu tự nhận, sau trách tớ chứ? Đúng không mọi người?” Nghi Di nhếch mép cười hỏi mọi người xung quanh, cho cậu tức chết, cho cậu bạo hành, cho cậu sai xử tớ nè, hừ hừ...
Sau đó là một đám con trai nhào ra nói quyết liệt....
“Đúng đó, Nghi Di có nói gì cậu đâu.”
“Đúng, đúng, mấy hôm nay bọn con trai tụi tớ thật khổ mà.”
“Không sai, không sai, hôm nay Lệ Ảnh tới, phải cáo trạng mấy hôm nay các cậu bắt nạt tụi tớ.”
“Lệ Ảnh, Lệ Ảnh, mấy hôm nay các cô nàng này đày ải tụi tớ lắm, còn bắt quét lớp dọn vệ sinh, còn bắt đi mua cơm nữa.”
.......
“Lệ Ảnh, cậu đừng tin bọn họ nói.” Một cô gái mặt quần đùi áo thun, cuộc tóc đôi ngực nhìn rất hoạt bát nói, còn hung hăng trợn mắt với bọn con trai. Cô gái này gọi là Ưng Liên, một hacker tài rất giỏi.
“Đúng đó, cậu đừng tin, bọn họ toàn bịa đặt không hà.” Một cô gái mặc quần jean dài áo sơ mi trắng xoắn tay áo lên, cũng lườm đi lườm lại bọn con trai, tên là Mạch San San, cô gái rất trầm tĩnh nhưng lại thích vui đùa với các bạn cùng lớp.
.......
“Khụ khụ.....” Mai Lệ Ảnh giả bộ ho nhẹ, để giảm bớt tiếng ồn ào tranh cãi mới nói tiếp: “Di mỹ nhân và các bạn học khác, đừng trêu chọc các bạn nữ nữa, đều bạn cùng lớp, vả lại lớp chúng ta có 48 người nhưng chỉ có 8 bạn nữ thôi, đừng để các nàng chạy sang lớp khác rồi hối hận. Còn các bạn nữ, đừng có sai bảo các bạn nam, muốn gì thì lên Mộng Ảo Chiến Thần giải quyết.”
“Lệ Ảnh, cậu đang giúp hay đang hại tụi này đó?” Một nam sinh khá đẹp trai xông ra lớn tiếng nói, lên Mộng Ảo Chiến Thần giải quyết?? Không lẽ ngày nào cũng nhận lời khiêu chiến rồi đi đấu trường pk à? Vậy sao cậu có thể đi xoát quái thăng cấp chứ? Còn thú cưng nữa kìa, cậu còn muốn nó thăng cấp cao đi đánh phụ bản nữa!!! Cậu bạn này chính là Lâm Gia Triệt, rất thích game nhưng cũng có chừng mực.
“Lệ Ảnh, đã bảo cậu đừng kêu mình là 'Di mỹ nhân' nữa mà.” Nghi Di ỉu xìu nói, cậu rất bực mình đó, tạo sao lại thêm chữ “mỹ nhân” sau tên cậu hoài chứ, cũng tại mẹ nữa, tên gì không đặt lại đặt tên đầy nữ tính thế kia!?
________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook