Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
-
Chương 47: Vu oan
một tháng sau, vào lúc trời hoàng hôn đang mưa to, Chỉ huy sứ cẩm y vệ Cố Viêm Sinh tự áp giải một người đưa đến Càn Thanh Cung.
Thắp lên ánh đèn rực rỡ, Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, Ngụy Bảo đứng ngoài hành lang trước điện, thấy trận mưa như trút nước này thì rùng mình một cái.
Lúc đó, bên trong Càn Thanh Cung truyền đến tiếng gào khóc.
"Phụ hoàng, nhi thần bị oan - - "
Nước mưa bị gió thổi tạt vào bên trong hành lang, làm mũ quan và áo mãng bào của Ngụy Bảo bị thấm ướt hết, Ngụy Bảo nhịn không được nhích vài bước lại gần sát bên trong cửa điện.
- -
Đông cung, Mộ Khanh Hoàng đang ngồi trên giường thêu đồ cưới, đa số những hoa văn trên giá y đều do tú nương thêu, nàng chỉ cần thêu lên vài chỗ nhỏ như ống tay với cổ áo, vậy coi như đồ cưới là nàng tự tay thêu.
Nàng không hề thích thêu hoa, nhưng một vài kỹ xảo thêu nên học nàng cũng vẫn biết, chỉ là không thuần thục, khi xe chỉ luồn kim thì sợi tơ lúc nào cũng bị thắt lại.
Chợt kim đâm vào đầu ngón tay làm Mộ Khanh Hoàng "ai da" một tiếng, Ngọc Khinh ngồi ở bên cạnh nghe tiếng liền gấp rút để khăn trùm đầu đang thêu long phượng trình tường xuống rồi móc khăn tay ra bao lấy đầu ngón tay Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa không sao chứ?"
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu.
Lúc đó mưa gió đập vào cửa sổ, Mộ Khanh Hoàng bắt đầu ngồi ngây ngốc, lẩm bẩm nói: "hiện tại là tháng tám, Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốn đã qua được hơn nửa năm rồi." Mà Kiến Nguyên năm thứ hai mươi lăm sắp đến, nàng lại không có biện pháp cầm chân Mộ Kiêu tại Bắc Bình xa xôi kia.
"Đúng vậy." Ngọc Khinh gật đầu, thấy Mộ Khanh Hoàng không bị sao cả, nàng mới trở lại trên ghế ngồi tiếp tục thêu lông đuôi của con chim phượng hoàng trên khăn trùm đầu.
Nghĩ tới năm thứ hai mươi lăm phụ thân bệnh mà chết, Mộ Khanh Hoàng trong lòng có hơi lo sợ, nàng để đồ cưới xuống đứng dậy nhân tiện nói: "Ngọc Loan, đi với ta một chuyến đến Đôn Bổn điện, canh giờ này có lẽ phụ thân đã trở về."
Ngọc Loan đang cùng Ngọc Châu chơi với Tây Thi, nghe vậy lập tức “vâng” một tiếng đi theo.
Trông giữ Đôn Bổn Điện là Mạnh Đức Siêu, thấy Mộ Khanh Hoàng bất chấp trời mưa đi đến đây, gấp rút lấy ô tiến lên đón, "Quận chúa có chuyện gì thì cho người đến là được, mưa lớn như vậy sao ngài lại tự mình đến."
"Cha ta trở về chưa?"
"Thái tử điện hạ còn chưa quay lại, vẫn còn ở Càn Thanh Cung, hôm nay mưa lớn như vậy chắc bệ hạ sẽ giữ thái tử điện hạ ở lại Càn Thanh Cung nghỉ ngơi cũng chưa biết chừng."
"không cần lo lắng, ta ở chỗ này chờ một chút, nếu chờ không được ta sẽ trở về, ta... chỉ là đột nhiên rất nhớ phụ thân." Mộ Khanh Hoàng thấp giọng nói.
"Quận chúa sắp xuất giá nên không xa được thái tử phải không." Mạnh Đức Siêu lý giải cười một cái, "Quận chúa mau vào, trời mưa quá lớn."
- -
Càn Thanh Cung, Tần vương Mộ Thuật mặt đầy lên án, "Phụ hoàng, là thái tử hãm hại nhi thần, nhi thần bị oan mà."
Kiến Nguyên Đế ngồi ở trên ghế rồng mặt trầm như nước, "Ngươi nói xong chưa?"
Mộ Thuật ngẩn người, lập tức nổi giận, chỉ vào thái tử đứng bên cạnh Kiến Nguyên Đế nói: "Phụ hoàng, người muốn bao che cho thái tử sao?"
"Ngươi nói xong liền câm miệng." Kiến Nguyên Đế lạnh lùng khiển trách một tiếng, nhìn về phía Cố Viêm Sinh đứng ở một bên, vạt áo nhỏ giọt tạo thành một bãi nước mưa, "Cố ái khanh ngươi nói đi."
Cố Viêm Sinh bước ra khỏi hàng chắp tay, tỉ mỉ trình bày về những chuyện mà mình tra ra được, “Tâu bệ hạ, Chiêm sự phủ chủ bộ Vương Kỳ đúng là xuất từ nhà họ Vương tại Tây An phủ, là đích huynh của Vương Kinh - trượng phu của Tôn thị đã mất. Lúc thần đến Tây An phủ, Tần vương điện hạ đã bắt hết toàn bộ mọi người trong phủ nhà họ Vương, Tần vương điện hạ còn dùng cực hình với Vương Kinh, lời khai cùng thư tín mà Vương Kỳ viết cho Vương Kinh đều nằm trong tay của điện hạ."
Kiến Nguyên Đế lạnh mặt nhìn về phía Mộ Thuật, Mộ Thuật vội vàng móc bản khẩu cung cùng thư tín giấu kỹ trong người ra, hai tay dâng lên cho Kiến Nguyên Đế.
Kiến Nguyên Đế đọc nhanh như gió hết một lượt rồi tiện tay đưa cho thái tử, "Ngươi xem một chút."
trên mặt Thái tử đến giờ vẫn không có vẻ gì là kinh hoảng, không hề khác lúc bình thường khi cùng Kiến Nguyên Đế triệu kiến quan lại hạ thần, nghiêm túc âm trầm lạnh nhạt, thành thạo.
"Vâng."
Lúc thái tử đưa tay tới tiếp lá thư, Kiến Nguyên Đế liếc thái tử một cái, thái tử không để ý chỉ rủ mắt xuống đọc thư.
Tần vương quay lại chỗ cũ quỳ lần nữa thấy vậy thì lòng tràn đầy phẫn uất, cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn.
"Người đâu, cho mời Chiêm sự phủ chủ bộ Vương Kỳ tiến cung."
Ngụy Bảo vào nghe ý chỉ lại đi ra ngoài an bài thái giám truyền chỉ đi mời.
Kiến Nguyên Đế lại nói: "Cố ái khanh nói tiếp đi, trẫm muốn biết tại sao một phụ nhân hậu trạch lại bị nhi tử Tần vương con ta vừa ý rồi cưỡng hiếp, Tây An phủ nào phải mảnh đất nhỏ bé, đi dạo lung tung cũng có thể chạm mặt nhau.”
"Vâng. Lúc trước thần ở Tây An vì không muốn làm kinh động Tần vương nên đã bí mật điều tra nghe ngóng, biết được Vương Kinh là Hữu trường sử thuộc Trường sử ty trong Tần Vương phủ, sau đó lại từ trong miệng dân chúng biết được, Tần vương phi mở tiệc sinh thần chiêu đãi Tôn thị, sau khi Tôn thị về nhà liền thắt cổ tự tử, nhà họ Vương làm ầm lên, nói là Tôn thị ở Tần Vương phủ bị Tần vương cưỡng hiếp, sau đó thần cầm lấy thánh chỉ đi tìm Tần vương điện hạ, Tần vương điện hạ thấy thánh chỉ như gặp bệ hạ chưa từng chống lại lệnh bắt giam, ngược lại kể rõ nỗi oan của mình với thần, để thần tự mình đi thẩm vấn đám người Vương Kinh. Sau khi Vương Kinh biết được thân phận của thần đã mật báo cho thần một chỗ, ở bên trong đó thần tìm được huyết thư mà Tôn thị viết lại trước khi chết."
nói xong Cố Viêm Sinh từ trong lòng móc ra một thứ gì đó được dùng giấy dầu bọc lại đem nộp lên.
Kiến Nguyên Đế mở ra đọc, trên huyết thư viết rõ quá trình Tần vương cưỡng hiếp Tôn thị thế nào, nỗi oán hận thấu trời của Tôn thị như thông qua huyết thư truyền đến.
Kiến Nguyên Đế lại giao huyết thư cho thái tử.
Mộ Thuật nóng nảy, vội nói: "Phụ hoàng, Tôn thị nói dối, rõ ràng là Tôn thị câu dẫn nhi thần, nàng ta nói cái gì mà hâm mộ nhi thần đã lâu nguyện cùng nhi thần yêu thương không cầu danh phận, nhi thần cùng với người phụ nữ tên Tôn thị đó rõ ràng là ngươi tình ta nguyện, ai biết tiện nhân kia về nhà một chuyến đã thắt cổ chết còn vu oan nhi thần cưỡng hiếp nàng ta. Tiện nhân kia rõ ràng là kỹ nữ mà, phụ hoàng người xem lá thư do Vương Kỳ viết cho Vương Kinh đi, trong thư kia rõ ràng viết để Vương Kinh tìm kẽ hở hãm hại nhi thần, đây là thủ đoạn của Vương Kinh đối phó với nhi thần. Phụ hoàng, nhi thần bị lừa mà, cầu xin phụ hoàng vì nhi thần làm chủ."
Mộ Thuật lại giận dữ trách móc thái tử, "Đại ca, uổng công ta đối với ngươi kính trọng có thừa, vì sao ngươi lại sai thuộc hạ hãm hại ta? Ta ở phía Tây An xa xôi kia chẳng lẽ đối với vị trí thái tử của ngươi cũng tạo thành uy hiếp sao, ngươi nói đi!"
Thái tử lắc đầu, "cô chưa từng sai sử Vương Kỳ, sự việc hoàng đệ cưỡng hiếp phụ nữ có chồng, cô cùng phụ hoàng đều đồng thời biết được, sau đó phụ hoàng lập tức sai Cố Chỉ huy sứ dẫn người đi Tây An áp giải ngươi hồi kinh, ngươi lại trực tiếp bắt toàn bộ mọi người trong phủ của Vương Kinh, không có người báo tin đến Kinh thành, đến nay Vương Kỳ chắc cũng không biết trong nhà hắn xảy ra việc lớn như vậy."
"Câm miệng hết đi." Kiến Nguyên Đế nhàn nhạt nói một câu, Mộ Thuật cùng thái tử đều dừng lời lại.
"Lão Nhị, ngươi nói là Tôn thị câu dẫn ngươi, ai có thể chứng minh cho ngươi?"
Mộ Thuật cứng họng, lẩm bẩm nói: "Có ai yêu đương vụng trộm lại để cho người ngoài biết đâu."
Kiến Nguyên Đế liên tục cười lạnh, cầm cái chặn giấy hình đầu rồng ném xuống đầu Mộ Thuật, Mộ Thuật cũng không dám tránh né, chỉ thoáng chốc đầu đã u lên một cục, "Tên khốn kiếp nhà ngươi, biết rõ ngươi háo sắc, nhưng ta lại không ngờ ngươi to gan lớn mật như vậy, mặn nhạt đều không chê, lão bà của người khác thơm như vậy sao, ngươi thiếu nữ nhân đến mức như vậy ư?"
Mặt mũi Mộ Thuật đỏ bừng lại cứng cổ không chịu cúi đầu.
Kiến Nguyên Đế nhìn thấy lại tức, dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.
Lại qua một lúc lâu, Ngụy Bảo tiến vào, phía sau hắn lại không có dẫn theo Chiêm sự phủ chủ bộ Vương Kỳ.
Tim Thái tử bỗng đập thình thịch, trong lòng ý thức được đây là có người cố ý vu oan hắn.
"Người đâu?" Kiến Nguyên Đế mặt lạnh hỏi.
"Tâu bệ hạ, thái giám truyền chỉ trở lại nói toàn bộ người trong phủ họ Vương đều đã chết."
Lúc đó, trong bầu trời đêm chợt bổ xuống một tia chớp, kèm theo đó là tiếng sấm đì đùng vang lên, làm da đầu thái tử chấn động tê dại.
"Chết? Chết như thế nào?" Kiến Nguyên Đế mặt không biến sắc.
"Thái giám truyền chỉ nói rằng sau khi kêu rất nhiều lần nhưng không thấy có ai ra mở cửa, cẩm y vệ bèn phá cửa vào, liền nhìn thấy trong phòng gác, người gác cổng và gã sai vặt đều đã chết, là một đao cắt cổ, tất cả những người còn lại đều chết theo cách này."
"Hay, hay lắm. Dưới chân thiên tử mà cả nhà lại bị im hơi lặng tiếng giết chết, thật đúng là có bản lĩnh."
Mộ Thuật đứng lên kêu gào, "Ai có thể có bản lãnh như vậy, không phải thái tử thì ai có thể làm được như vậy. Dù sao không phải là con giết người diệt khẩu, từ năm hai mươi tuổi con đã chuyển đến Tây An phủ, ở kinh đô cũng không có thế lực lớn như vậy."
trên mặt Thái tử vẫn như cũ không có chút rung động nào, còn có tâm tư tự giễu, "Vương Kỳ chết, cô xem như rửa không sạch hiềm nghi. Thủ đoạn vu oan này thật đúng là cao siêu."
Tiếng sấm ầm ầm, mưa sa gió giật, Kiến Nguyên Đế liếc thái tử một cái, "Người đâu, đem Tần vương nhốt vào Tông nhân phủ, không có lệnh của trẫm không được phép cho người thăm hỏi."
Mộ Thuật kinh hãi, càng thêm phẫn nộ, "Phụ hoàng, ý của người là một lòng bao che cho thái tử?"
"Cút đi."
Hai Kim Ngô vệ Tướng quân (1) vào điện trực tiếp kéo Mộ Thuật xuống.
(1) Kim Ngô vệ: một vệ thống lĩnh quân đội, giống với Cẩm y vệ. Kim Ngô vệ Tướng quân là một chức quan trong Kim Ngô vệ.
"Con không phục, con không phục - -" Mộ Thuật kêu to.
"Cố Viêm Sinh, ngươi tiếp tục điều tra kỹ chuyện này cho ta."
"Thần lĩnh mệnh."
"đi xuống đi."
"Thần cáo lui."
Đến khi trong điện chỉ còn lại hai người Kiến Nguyên Đế cùng thái tử, thái tử cũng không thỉnh tội mà là thành khẩn nói một câu, "Phụ hoàng, không phải là nhi thần làm."
“Chỉ còn có một tháng nữa là đến ngày đại hôn của Triều Dương, là đại hỷ sự, trẫm không muốn làm mất vui, chờ sau đại hôn của Triều Dương trẫm tự có định đoạt. Sắc trời không còn sớm, ngươi trở về đi."
Thái tử chắp tay, "Dạ"
Kiến Nguyên Đế cứ thế nhìn chằm chằm thái tử rời đi, cho đến khi thái tử rời khỏi Càn Thanh Cung vẫn còn mơ hồ cảm thấy như có một đôi mắt hổ sắc bén nhìn chằm chằm mình, mặc dù có thái giám bung dù che trên đầu, nhưng trên người lại ra một tầng mồ hôi lạnh, mưa gió thổi vào người, thái tử rùng mình một cái.
Đến khi nhìn thấy hai ngọn đèn lồng treo trước cửa đông cung, thái tử bỗng dưng buông lỏng hai đấm đang nắm chặt ra, ở trong mưa lại hắt hơi một cái, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt của hắn.
Đôn Bổn điện đèn đuốc sáng trưng, biết được thái tử hồi cung, Mộ Khanh Hoàng tự mình lấy ô ra ngoài đón, cười gọi một tiếng, "Phụ thân."
"đã trễ thế này sao hoàng nhi còn chưa ngủ." trên mặt Thái tử mang theo nụ cười từ ái, tiếp nhận cái ô trong tay nữ nhi, ôm nữ nhi vào dưới bờ vai dày rộng của mình, hai cha con cùng nhau trở về Đôn Bổn điện.
"Chỉ là đột nhiên rất nhớ ngài nên đến thăm ngài."
Trông thấy thái giám cung nữ Đôn Bổn điện phân công tự động tiến lên đây hầu hạ, Mộ Khanh Hoàng liền đứng ở một bên để không thêm phiền.
Chỉ chốc lát sau thái tử liền đổi một bộ y phục sạch sẽ mặc ở nhà đi ra ngồi vào chỗ của mình, sau đó Mạnh Đức Siêu liền dâng lên một chén canh gừng.
Thấy giữa lông mày phụ thân hiện vẻ mệt mỏi, Mộ Khanh Hoàng không dám ở lại lâu, nói vài câu thương nhớ cùng chú ý thân thể rồi rời đi.
Mộ Khanh Hoàng vừa đi, thái tử ngồi trên bảo tọa nho nhỏ khắc hình con đàn cháu đống bắt đầu ngây ngẩn, trong đầu chỉ chứ duy nhất một suy nghĩ, ai ở phía sau màn vu oan hắn?
Càn Thanh Cung.
Được Ngụy Bảo hầu hạ, Kiến Nguyên Đế ngả mình xuống giường nghỉ ngơi, nhưng đêm nay ông lại không buồn ngủ.
"Bảo đệ, ngươi cảm thấy thái tử là người tính tình như thế nào?"
Xưng hô thế này làm trong lòng Ngụy Bảo cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên, nhấc cái ghế nhỏ ngồi ở dưới giường, cười nói: "Chuyện này tiểu nô đã từng nói rồi.”
Kiến Nguyên Đế cười một cái, "nói đi, chúng ta là tình cảm từ nhỏ, thật tâm mà nói, ta tin ngươi hơn cả thái tử."
Ngụy Bảo lại cảm động, chầm chậm cất tiếng: "Thái tử cơ trí, trầm ổn, nhân từ, lại là một đứa con rất hiếu thuận."
"Bây giờ hắn đã không còn là hài tử, con hắn một tháng nữa sẽ xuất giá, tính ra Mộ Vinh đã làm thái tử bao nhiêu năm, mà cái thân này của trẫm vẫn còn chắc khỏe cường tráng cường tráng như xưa."
Ngụy Bảo căng thẳng trong lòng, cả người đều hơi cứng ngắc, vì sợ bị nhìn ra nên vội vàng mượn việc phủ chăn mỏng cho Kiến Nguyên Đế để mau trầm tĩnh lại, "Ngài nói như vậy là ý gì, ngài khỏe mạnh trường thọ mới là phúc của Đại Tấn."
Kiến Nguyên Đế lạnh lùng cong cong khóe môi đầy nếp nhăn, chế giễu cười một tiếng.
"Trẫm giết nhiều tham quan ô lại như vậy, lại lập ra các bộ luật hình sự mà trong mắt rất nhiều người là quá mức nghiêm khắc, có rất nhiều người hàng đêm nguyền rủa trẫm mau chết đi. Việc của Lão Nhị lần này không đơn giản..."
Kiến Nguyên Đế không muốn nói thêm nữa, phất phất tay, nằm xuống nói: "Tắt đèn đi."
"Dạ."
Thắp lên ánh đèn rực rỡ, Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, Ngụy Bảo đứng ngoài hành lang trước điện, thấy trận mưa như trút nước này thì rùng mình một cái.
Lúc đó, bên trong Càn Thanh Cung truyền đến tiếng gào khóc.
"Phụ hoàng, nhi thần bị oan - - "
Nước mưa bị gió thổi tạt vào bên trong hành lang, làm mũ quan và áo mãng bào của Ngụy Bảo bị thấm ướt hết, Ngụy Bảo nhịn không được nhích vài bước lại gần sát bên trong cửa điện.
- -
Đông cung, Mộ Khanh Hoàng đang ngồi trên giường thêu đồ cưới, đa số những hoa văn trên giá y đều do tú nương thêu, nàng chỉ cần thêu lên vài chỗ nhỏ như ống tay với cổ áo, vậy coi như đồ cưới là nàng tự tay thêu.
Nàng không hề thích thêu hoa, nhưng một vài kỹ xảo thêu nên học nàng cũng vẫn biết, chỉ là không thuần thục, khi xe chỉ luồn kim thì sợi tơ lúc nào cũng bị thắt lại.
Chợt kim đâm vào đầu ngón tay làm Mộ Khanh Hoàng "ai da" một tiếng, Ngọc Khinh ngồi ở bên cạnh nghe tiếng liền gấp rút để khăn trùm đầu đang thêu long phượng trình tường xuống rồi móc khăn tay ra bao lấy đầu ngón tay Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa không sao chứ?"
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu.
Lúc đó mưa gió đập vào cửa sổ, Mộ Khanh Hoàng bắt đầu ngồi ngây ngốc, lẩm bẩm nói: "hiện tại là tháng tám, Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốn đã qua được hơn nửa năm rồi." Mà Kiến Nguyên năm thứ hai mươi lăm sắp đến, nàng lại không có biện pháp cầm chân Mộ Kiêu tại Bắc Bình xa xôi kia.
"Đúng vậy." Ngọc Khinh gật đầu, thấy Mộ Khanh Hoàng không bị sao cả, nàng mới trở lại trên ghế ngồi tiếp tục thêu lông đuôi của con chim phượng hoàng trên khăn trùm đầu.
Nghĩ tới năm thứ hai mươi lăm phụ thân bệnh mà chết, Mộ Khanh Hoàng trong lòng có hơi lo sợ, nàng để đồ cưới xuống đứng dậy nhân tiện nói: "Ngọc Loan, đi với ta một chuyến đến Đôn Bổn điện, canh giờ này có lẽ phụ thân đã trở về."
Ngọc Loan đang cùng Ngọc Châu chơi với Tây Thi, nghe vậy lập tức “vâng” một tiếng đi theo.
Trông giữ Đôn Bổn Điện là Mạnh Đức Siêu, thấy Mộ Khanh Hoàng bất chấp trời mưa đi đến đây, gấp rút lấy ô tiến lên đón, "Quận chúa có chuyện gì thì cho người đến là được, mưa lớn như vậy sao ngài lại tự mình đến."
"Cha ta trở về chưa?"
"Thái tử điện hạ còn chưa quay lại, vẫn còn ở Càn Thanh Cung, hôm nay mưa lớn như vậy chắc bệ hạ sẽ giữ thái tử điện hạ ở lại Càn Thanh Cung nghỉ ngơi cũng chưa biết chừng."
"không cần lo lắng, ta ở chỗ này chờ một chút, nếu chờ không được ta sẽ trở về, ta... chỉ là đột nhiên rất nhớ phụ thân." Mộ Khanh Hoàng thấp giọng nói.
"Quận chúa sắp xuất giá nên không xa được thái tử phải không." Mạnh Đức Siêu lý giải cười một cái, "Quận chúa mau vào, trời mưa quá lớn."
- -
Càn Thanh Cung, Tần vương Mộ Thuật mặt đầy lên án, "Phụ hoàng, là thái tử hãm hại nhi thần, nhi thần bị oan mà."
Kiến Nguyên Đế ngồi ở trên ghế rồng mặt trầm như nước, "Ngươi nói xong chưa?"
Mộ Thuật ngẩn người, lập tức nổi giận, chỉ vào thái tử đứng bên cạnh Kiến Nguyên Đế nói: "Phụ hoàng, người muốn bao che cho thái tử sao?"
"Ngươi nói xong liền câm miệng." Kiến Nguyên Đế lạnh lùng khiển trách một tiếng, nhìn về phía Cố Viêm Sinh đứng ở một bên, vạt áo nhỏ giọt tạo thành một bãi nước mưa, "Cố ái khanh ngươi nói đi."
Cố Viêm Sinh bước ra khỏi hàng chắp tay, tỉ mỉ trình bày về những chuyện mà mình tra ra được, “Tâu bệ hạ, Chiêm sự phủ chủ bộ Vương Kỳ đúng là xuất từ nhà họ Vương tại Tây An phủ, là đích huynh của Vương Kinh - trượng phu của Tôn thị đã mất. Lúc thần đến Tây An phủ, Tần vương điện hạ đã bắt hết toàn bộ mọi người trong phủ nhà họ Vương, Tần vương điện hạ còn dùng cực hình với Vương Kinh, lời khai cùng thư tín mà Vương Kỳ viết cho Vương Kinh đều nằm trong tay của điện hạ."
Kiến Nguyên Đế lạnh mặt nhìn về phía Mộ Thuật, Mộ Thuật vội vàng móc bản khẩu cung cùng thư tín giấu kỹ trong người ra, hai tay dâng lên cho Kiến Nguyên Đế.
Kiến Nguyên Đế đọc nhanh như gió hết một lượt rồi tiện tay đưa cho thái tử, "Ngươi xem một chút."
trên mặt Thái tử đến giờ vẫn không có vẻ gì là kinh hoảng, không hề khác lúc bình thường khi cùng Kiến Nguyên Đế triệu kiến quan lại hạ thần, nghiêm túc âm trầm lạnh nhạt, thành thạo.
"Vâng."
Lúc thái tử đưa tay tới tiếp lá thư, Kiến Nguyên Đế liếc thái tử một cái, thái tử không để ý chỉ rủ mắt xuống đọc thư.
Tần vương quay lại chỗ cũ quỳ lần nữa thấy vậy thì lòng tràn đầy phẫn uất, cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn.
"Người đâu, cho mời Chiêm sự phủ chủ bộ Vương Kỳ tiến cung."
Ngụy Bảo vào nghe ý chỉ lại đi ra ngoài an bài thái giám truyền chỉ đi mời.
Kiến Nguyên Đế lại nói: "Cố ái khanh nói tiếp đi, trẫm muốn biết tại sao một phụ nhân hậu trạch lại bị nhi tử Tần vương con ta vừa ý rồi cưỡng hiếp, Tây An phủ nào phải mảnh đất nhỏ bé, đi dạo lung tung cũng có thể chạm mặt nhau.”
"Vâng. Lúc trước thần ở Tây An vì không muốn làm kinh động Tần vương nên đã bí mật điều tra nghe ngóng, biết được Vương Kinh là Hữu trường sử thuộc Trường sử ty trong Tần Vương phủ, sau đó lại từ trong miệng dân chúng biết được, Tần vương phi mở tiệc sinh thần chiêu đãi Tôn thị, sau khi Tôn thị về nhà liền thắt cổ tự tử, nhà họ Vương làm ầm lên, nói là Tôn thị ở Tần Vương phủ bị Tần vương cưỡng hiếp, sau đó thần cầm lấy thánh chỉ đi tìm Tần vương điện hạ, Tần vương điện hạ thấy thánh chỉ như gặp bệ hạ chưa từng chống lại lệnh bắt giam, ngược lại kể rõ nỗi oan của mình với thần, để thần tự mình đi thẩm vấn đám người Vương Kinh. Sau khi Vương Kinh biết được thân phận của thần đã mật báo cho thần một chỗ, ở bên trong đó thần tìm được huyết thư mà Tôn thị viết lại trước khi chết."
nói xong Cố Viêm Sinh từ trong lòng móc ra một thứ gì đó được dùng giấy dầu bọc lại đem nộp lên.
Kiến Nguyên Đế mở ra đọc, trên huyết thư viết rõ quá trình Tần vương cưỡng hiếp Tôn thị thế nào, nỗi oán hận thấu trời của Tôn thị như thông qua huyết thư truyền đến.
Kiến Nguyên Đế lại giao huyết thư cho thái tử.
Mộ Thuật nóng nảy, vội nói: "Phụ hoàng, Tôn thị nói dối, rõ ràng là Tôn thị câu dẫn nhi thần, nàng ta nói cái gì mà hâm mộ nhi thần đã lâu nguyện cùng nhi thần yêu thương không cầu danh phận, nhi thần cùng với người phụ nữ tên Tôn thị đó rõ ràng là ngươi tình ta nguyện, ai biết tiện nhân kia về nhà một chuyến đã thắt cổ chết còn vu oan nhi thần cưỡng hiếp nàng ta. Tiện nhân kia rõ ràng là kỹ nữ mà, phụ hoàng người xem lá thư do Vương Kỳ viết cho Vương Kinh đi, trong thư kia rõ ràng viết để Vương Kinh tìm kẽ hở hãm hại nhi thần, đây là thủ đoạn của Vương Kinh đối phó với nhi thần. Phụ hoàng, nhi thần bị lừa mà, cầu xin phụ hoàng vì nhi thần làm chủ."
Mộ Thuật lại giận dữ trách móc thái tử, "Đại ca, uổng công ta đối với ngươi kính trọng có thừa, vì sao ngươi lại sai thuộc hạ hãm hại ta? Ta ở phía Tây An xa xôi kia chẳng lẽ đối với vị trí thái tử của ngươi cũng tạo thành uy hiếp sao, ngươi nói đi!"
Thái tử lắc đầu, "cô chưa từng sai sử Vương Kỳ, sự việc hoàng đệ cưỡng hiếp phụ nữ có chồng, cô cùng phụ hoàng đều đồng thời biết được, sau đó phụ hoàng lập tức sai Cố Chỉ huy sứ dẫn người đi Tây An áp giải ngươi hồi kinh, ngươi lại trực tiếp bắt toàn bộ mọi người trong phủ của Vương Kinh, không có người báo tin đến Kinh thành, đến nay Vương Kỳ chắc cũng không biết trong nhà hắn xảy ra việc lớn như vậy."
"Câm miệng hết đi." Kiến Nguyên Đế nhàn nhạt nói một câu, Mộ Thuật cùng thái tử đều dừng lời lại.
"Lão Nhị, ngươi nói là Tôn thị câu dẫn ngươi, ai có thể chứng minh cho ngươi?"
Mộ Thuật cứng họng, lẩm bẩm nói: "Có ai yêu đương vụng trộm lại để cho người ngoài biết đâu."
Kiến Nguyên Đế liên tục cười lạnh, cầm cái chặn giấy hình đầu rồng ném xuống đầu Mộ Thuật, Mộ Thuật cũng không dám tránh né, chỉ thoáng chốc đầu đã u lên một cục, "Tên khốn kiếp nhà ngươi, biết rõ ngươi háo sắc, nhưng ta lại không ngờ ngươi to gan lớn mật như vậy, mặn nhạt đều không chê, lão bà của người khác thơm như vậy sao, ngươi thiếu nữ nhân đến mức như vậy ư?"
Mặt mũi Mộ Thuật đỏ bừng lại cứng cổ không chịu cúi đầu.
Kiến Nguyên Đế nhìn thấy lại tức, dứt khoát không thèm nhìn hắn nữa.
Lại qua một lúc lâu, Ngụy Bảo tiến vào, phía sau hắn lại không có dẫn theo Chiêm sự phủ chủ bộ Vương Kỳ.
Tim Thái tử bỗng đập thình thịch, trong lòng ý thức được đây là có người cố ý vu oan hắn.
"Người đâu?" Kiến Nguyên Đế mặt lạnh hỏi.
"Tâu bệ hạ, thái giám truyền chỉ trở lại nói toàn bộ người trong phủ họ Vương đều đã chết."
Lúc đó, trong bầu trời đêm chợt bổ xuống một tia chớp, kèm theo đó là tiếng sấm đì đùng vang lên, làm da đầu thái tử chấn động tê dại.
"Chết? Chết như thế nào?" Kiến Nguyên Đế mặt không biến sắc.
"Thái giám truyền chỉ nói rằng sau khi kêu rất nhiều lần nhưng không thấy có ai ra mở cửa, cẩm y vệ bèn phá cửa vào, liền nhìn thấy trong phòng gác, người gác cổng và gã sai vặt đều đã chết, là một đao cắt cổ, tất cả những người còn lại đều chết theo cách này."
"Hay, hay lắm. Dưới chân thiên tử mà cả nhà lại bị im hơi lặng tiếng giết chết, thật đúng là có bản lĩnh."
Mộ Thuật đứng lên kêu gào, "Ai có thể có bản lãnh như vậy, không phải thái tử thì ai có thể làm được như vậy. Dù sao không phải là con giết người diệt khẩu, từ năm hai mươi tuổi con đã chuyển đến Tây An phủ, ở kinh đô cũng không có thế lực lớn như vậy."
trên mặt Thái tử vẫn như cũ không có chút rung động nào, còn có tâm tư tự giễu, "Vương Kỳ chết, cô xem như rửa không sạch hiềm nghi. Thủ đoạn vu oan này thật đúng là cao siêu."
Tiếng sấm ầm ầm, mưa sa gió giật, Kiến Nguyên Đế liếc thái tử một cái, "Người đâu, đem Tần vương nhốt vào Tông nhân phủ, không có lệnh của trẫm không được phép cho người thăm hỏi."
Mộ Thuật kinh hãi, càng thêm phẫn nộ, "Phụ hoàng, ý của người là một lòng bao che cho thái tử?"
"Cút đi."
Hai Kim Ngô vệ Tướng quân (1) vào điện trực tiếp kéo Mộ Thuật xuống.
(1) Kim Ngô vệ: một vệ thống lĩnh quân đội, giống với Cẩm y vệ. Kim Ngô vệ Tướng quân là một chức quan trong Kim Ngô vệ.
"Con không phục, con không phục - -" Mộ Thuật kêu to.
"Cố Viêm Sinh, ngươi tiếp tục điều tra kỹ chuyện này cho ta."
"Thần lĩnh mệnh."
"đi xuống đi."
"Thần cáo lui."
Đến khi trong điện chỉ còn lại hai người Kiến Nguyên Đế cùng thái tử, thái tử cũng không thỉnh tội mà là thành khẩn nói một câu, "Phụ hoàng, không phải là nhi thần làm."
“Chỉ còn có một tháng nữa là đến ngày đại hôn của Triều Dương, là đại hỷ sự, trẫm không muốn làm mất vui, chờ sau đại hôn của Triều Dương trẫm tự có định đoạt. Sắc trời không còn sớm, ngươi trở về đi."
Thái tử chắp tay, "Dạ"
Kiến Nguyên Đế cứ thế nhìn chằm chằm thái tử rời đi, cho đến khi thái tử rời khỏi Càn Thanh Cung vẫn còn mơ hồ cảm thấy như có một đôi mắt hổ sắc bén nhìn chằm chằm mình, mặc dù có thái giám bung dù che trên đầu, nhưng trên người lại ra một tầng mồ hôi lạnh, mưa gió thổi vào người, thái tử rùng mình một cái.
Đến khi nhìn thấy hai ngọn đèn lồng treo trước cửa đông cung, thái tử bỗng dưng buông lỏng hai đấm đang nắm chặt ra, ở trong mưa lại hắt hơi một cái, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt của hắn.
Đôn Bổn điện đèn đuốc sáng trưng, biết được thái tử hồi cung, Mộ Khanh Hoàng tự mình lấy ô ra ngoài đón, cười gọi một tiếng, "Phụ thân."
"đã trễ thế này sao hoàng nhi còn chưa ngủ." trên mặt Thái tử mang theo nụ cười từ ái, tiếp nhận cái ô trong tay nữ nhi, ôm nữ nhi vào dưới bờ vai dày rộng của mình, hai cha con cùng nhau trở về Đôn Bổn điện.
"Chỉ là đột nhiên rất nhớ ngài nên đến thăm ngài."
Trông thấy thái giám cung nữ Đôn Bổn điện phân công tự động tiến lên đây hầu hạ, Mộ Khanh Hoàng liền đứng ở một bên để không thêm phiền.
Chỉ chốc lát sau thái tử liền đổi một bộ y phục sạch sẽ mặc ở nhà đi ra ngồi vào chỗ của mình, sau đó Mạnh Đức Siêu liền dâng lên một chén canh gừng.
Thấy giữa lông mày phụ thân hiện vẻ mệt mỏi, Mộ Khanh Hoàng không dám ở lại lâu, nói vài câu thương nhớ cùng chú ý thân thể rồi rời đi.
Mộ Khanh Hoàng vừa đi, thái tử ngồi trên bảo tọa nho nhỏ khắc hình con đàn cháu đống bắt đầu ngây ngẩn, trong đầu chỉ chứ duy nhất một suy nghĩ, ai ở phía sau màn vu oan hắn?
Càn Thanh Cung.
Được Ngụy Bảo hầu hạ, Kiến Nguyên Đế ngả mình xuống giường nghỉ ngơi, nhưng đêm nay ông lại không buồn ngủ.
"Bảo đệ, ngươi cảm thấy thái tử là người tính tình như thế nào?"
Xưng hô thế này làm trong lòng Ngụy Bảo cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên, nhấc cái ghế nhỏ ngồi ở dưới giường, cười nói: "Chuyện này tiểu nô đã từng nói rồi.”
Kiến Nguyên Đế cười một cái, "nói đi, chúng ta là tình cảm từ nhỏ, thật tâm mà nói, ta tin ngươi hơn cả thái tử."
Ngụy Bảo lại cảm động, chầm chậm cất tiếng: "Thái tử cơ trí, trầm ổn, nhân từ, lại là một đứa con rất hiếu thuận."
"Bây giờ hắn đã không còn là hài tử, con hắn một tháng nữa sẽ xuất giá, tính ra Mộ Vinh đã làm thái tử bao nhiêu năm, mà cái thân này của trẫm vẫn còn chắc khỏe cường tráng cường tráng như xưa."
Ngụy Bảo căng thẳng trong lòng, cả người đều hơi cứng ngắc, vì sợ bị nhìn ra nên vội vàng mượn việc phủ chăn mỏng cho Kiến Nguyên Đế để mau trầm tĩnh lại, "Ngài nói như vậy là ý gì, ngài khỏe mạnh trường thọ mới là phúc của Đại Tấn."
Kiến Nguyên Đế lạnh lùng cong cong khóe môi đầy nếp nhăn, chế giễu cười một tiếng.
"Trẫm giết nhiều tham quan ô lại như vậy, lại lập ra các bộ luật hình sự mà trong mắt rất nhiều người là quá mức nghiêm khắc, có rất nhiều người hàng đêm nguyền rủa trẫm mau chết đi. Việc của Lão Nhị lần này không đơn giản..."
Kiến Nguyên Đế không muốn nói thêm nữa, phất phất tay, nằm xuống nói: "Tắt đèn đi."
"Dạ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook