Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch
-
Chương 64-1: Hát cho anh nghe (1)
Editor: shizuka nguyễn
Diệp Thiên Phong xám xịt rời đi, hắn vốn là không muốn đi, nếu như ở loại thời điểm này cứ như vậy rời đi, như vậy nếu bị truyền đi, mặt mũi lớn nhỏ Diệp gia của hắn cũng sẽ không muốn dùng.
Thế nhưng khi Lạc U không chút khách khí muốn gọi bảo vệ lại đây đưa hắn ra ngoài, Diệp Thiên Phong là không thể không rời đi, tuy rằng muốn lưu lại vài câu xã giao, nhưng nghĩ đến thân phận của Lạc U, nên cái gì cũng không dám nói, xám xịt rời đi.
Sau khi Diệp Thiên Phong rời khỏi, sắc mặt của Lạc U liền trở nên dịu đi rất nhiều, bắt đầu cùng Triệu Duyệt và Lưu Phàm trò chuyện, tính cách của hai người kia đều rất thẳng thắn, chỉ trò chuyện vài câu, để cho Lạc U rất có hảo cảm, mà Lạc U tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng ứng đối thích hợp, làm cho người cảm thấy rất chân thành, hơn nữa phong thái của bản thân làm cho người ta không thể sao lãng được, cũng làm cho hai người Triệu Duyệt cùng Lưu Phàm rất có hảo cảm, hơn nữa trong đó vừa có Tang Dư Ninh bôi trơn, quan hệ của bốn người rất nhanh liền trở nên thân thiện, thậm chí tại thời điểm tách ra, còn hẹn sẵn muốn cùng nhau tụ họp, hiển nhiên đều có ý tứ muốn gặp gỡ, mà cái này cũng là cơ sở để tương lai bọn họ tương lai phát triển xa hơn.
Sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, Lạc U liền giao mọi việc cho chủ cửa hàng lo liệu, đem chuyện của công ty trang sức toàn quyền giao cho Tang Dư Ninh phụ trách, mà mình cũng lần nữa tập trung tinh thần vào quay phim Thiên kim hắc đạo trong đoàn làm phim.
Việc quay phimThiên kim hắc đạo đã hoàn thành được một nửa, dự tính sẽ ở tuần cuối giữa tháng mười hai sẽ kết thúc toàn bộ việc quay phim, Lạc U lần nữa tiến vào trong việc khẩn trương quay phim, trạng thái tốt đẹp, tâm tình nặng nề cũng biến thành dễ dàng rất nhiều.
Cảnh quay ngày hôm nay của Lạc U chính là cảnh của một cuộc chạy trốn ở bên ngoài, toàn bộ đoàn làm phim đều chuyển đến một mảnh trong rừng núi.
Sau khi Lạc U hóa trang thật tốt xong liền xuất hiện ở trước mặt mọi người với dáng vẻ vô cùng chật vật, nhưng mà cho dù trang phục nhếch nhác, trên mặt còn có tro bụi màu đen, nhưng cả người khí chất ưu nhã cũng không giảm nửa phần, mỗi cái giơ tay nhấc chân xóa không được sự thong dong càng làm cho người ta phải cảm thán.
Nhưng mà trong nháy mắt khi Trần Dục hô bắt đầu, khí chất cả người Lạc U liền hoàn toàn thay đổi, cả người trong nháy mắt trở nên sắc bén, tuy rằng sắc mặt còn mang theo một chút kinh hoảng, nhưng lại càng nhiều hơn là sự tàn nhẫn quyết tâm quả cảm kiên nghị.
Đây chính là cátính của Phượng Ninh trong Thiên kim hắc đạo, một người con gái bướng bỉnh, mạnh mẽ lại kiên cường, một thiên kim hắc đạo bị cuộc sống bắt buộc không thể không để cho mình phải trở nên lãnh khốc.
Lạc U lại một lần nữa rất hoàn mỹ diễn suất một màn này, mỗi một một biểu cảm đặc biệt đều vô cùng hoàn mỹ làm cho Trần Dục tán thưởng không thôi.
Diễn viên như vậy thực sự rất xuất sắc, tuyệt đối không kém bất luận một nhân vật ảnh đế và ảnh hậu thành danh đã lâu nào, bộ phim này có thể mời được Lạc U tới làm nữ nhân vật chính, tuyệt đối là quyết đúng đắn nhất mà lại vinh hạnh nhất.
"Tiểu U, cảnh quay kế tiếp là diễn cháu từ nơi này rơi xuống phía dưới, tuy rằng bị trọng thương, nhưng là thành công tránh khỏi đuổi giết, độ dốc của sườn núi khá là thoải, nhưng cũng có tính nguy hiểm nhất định, cháu xác định không cần diễn viên đóng thế sao?"
Trần Dục có chút lo lắng hỏi, thật ra làm như một đạo diễn mà nói, anh thật sự không thể nào thích có diễn viên đóng thế đến diễn thay, nhưng an toàn của diễn viên cũng được đặt ở vị đầu tiên, nhất là tiểu diễn viên Lạc U này, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, anh thật sự không kham nổi trách nhiệm a.
"Không cần, bắt đầu đi."
Lạc U khoát tay đứng ngay ngắn vị trí của mình, động tác như vậy đối với cô mà nói căn bản không phải vấn đề gì, cô ở Cổ Sát huấn luyện cũng không phải là luyện không, hơn nữa kiếp trước có một chút trụ cột, tuyệt đối không có vấn đề.
Bắt đầu quay phim, động tác của Lạc U được gọi là vô cùng dứt khoát, một chút do dự cũng không có liền trực tiếp từ trên sườn núi ngã xuống, sau đó một đường lăn lộn đến địa điểm đã được chỉ định, trên cả người tất cả đều là lá cây khô, mọi người nhìn mà trong lòng run sợ.
"OK, tiểu U, thế nào?"
Trần Dục là người đầu tiên chạy tới, Lý Hoành Vũ cùng Tiếu Tiêu đã sớm chờ ở một bên, trước tiên đều đến gần tới kiểm tra tình huống.
Thời điểm Lạc U nghe Trần Dục hô qua, cũng đã xoay người đứng lên, động tác dứt khoát, làm cho rất nhiều người nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bọn họ rốt cuộc phát hiện ưu thế của Lạc U, tiểu nha đầu này rõ ràng cho thấy đã được luyện qua a.
"Tiểu U, cháu đã từng học qua?"
Trần Dục cũng nhìn ra một ít manh mối, cuối cùng cũng yên tâm.
"Vâng, cảnh quay này đã qua đi?"
Lạc U không thèm để ý gật đầu, loại chuyện này đối với cô mà nói thật không tính là gì.
"Đương nhiên là qua, diễn suất của cháu so với diễn viên đóng thế còn tốt hơn, cháu nghỉ ngơi trước đi, chú quay cảnh kế tiếp."
Trần Dục tán thưởng Lạc U một câu, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp, cảnh kế tiếp cũng là ở trong khu rừng cây này, Lục Đình diễn vai thuộc hạ cũng bởi vì bị tách ra khỏi Lạc U mà một thân một mình ở trong rừng rậm chạy thoát thân, nhưng mà kết quả lại thê thảm hơn so với Lạc U, không có tránh được sự truy nã mà bị bắt trở lại.
Năng lực học tập của Lục Đình rất mạnh, hơn nữa lại rất khắc khổ, cũng không có bởi vì mọi người khen ngợi cậu mà trở nên kiêu ngạo, ngược lại vẫn thận trọng cố gắng làm việc của bản thân như trước, cố hết sức để cho mình thể hiện tốt.
Diễn suất của Lục Đình cũng ngày càng thuần thục hơn, tuy rằng có chỗ còn thiếu sót, nhưng miễn cưỡng vẫn là có thể làm cho vị đạo diễn Trần Dục hay xoi mói này hài lòng.
Mà hôm nay quay một cảnh này, Lục Đình là phải ăn chút khổ sở, ở trong rừng rậm chạy trốn, thỉnh thoảng còn phải té ngã leo cây, ngược lại Lục Đình có chút chật vật, trong đó cũng có mấy lần, Trần Dục cũng không có khách khí trực tiếp hô to chỗ này không được, Lục Đình khiêm tốn học tập lập tức sửa lại, quay vài lần cũng đã được qua.
Mà cảnh quay cuối cùng là Lục Đình từ trên cây ngã xuống ở trong rừng rậm, Trần Dục cũng hỏi thăm qua có cần diễn viên đóng thế hay không, nhưng bị Lục Đình từ chối.
Có lẽ cậu còn chưa đủ xuất sắc chưa đủ tốt, có lẽ cậu căn bản cũng không thể so sánh được với cô, nhưng mà cậu cũng nghĩ phải cố gắng muốn liều mạng đuổi theo, không hẳn nhất định phải đi đến đứng ngang bằng với cô, nhưng dù cho chỉ là cách cô gần một chút cũng tốt.
Trong lòng Lục Đình có một bí mật không muốn để cho người khác biết, bí mật này chỉ có một mình cậu biết, một bí mật xa hoa không thiết thực lại làm cho người ta rung động lại có chút đau lòng, cậu thích một cô gái, một cô gái như ánh sáng chói mắt, một cô gái làm cho cậu nghĩ cả đời mình đều không thể theo đuổi được!
Diễn suất của Lục Đình rất tốt, vẻ mặt khi từ trên cây rơi xuống đều rất hoàn mỹ, trong kinh hoảng mang theo sự kiên định, mọi người xem đều cảm thấy không sai, mà trong nháy mắt khi mà mọi người không có chú ý tới đó, thời điểm Lục Đình từ dưới đất bò dậy, trong mắt Lục Đình lại chỉ có một bóng hình, mà khi đó cậu chờ mong, cũng chỉ là vẻ mặt khẳng định của người kia.
Lạc U đối với diễn suất của Lục Đình xem như là hài lòng, dù sao Lục Đình vẫn chỉ là một cậu bé, cho nên thời điểm cô nhìn thấy Lục Đình thành công diễn được một cảnh kia, liền không nhịn được gật đầu, cuối cùng thừa nhận biểu hiện của Lục Đình.
Mà thời điểm Lục Đình nhìn Lạc U, đúng lúc thấy được là một màn này, xong trong nháy mắt Lục Đình liền lộ ra một nụ cười sung sướng.
Có thể được người trong lòng của mình thừa nhận, loại cảm giác này thực sự rất tốt.
Cuối tuần tháng mười một, trước sinh nhật của Lạc U một ngày, ba Lạc và mẹ Lạc cùng các trưởng bối của Lạc gia và Tô gia đều gọi điện thoại đến cho Lạc U, hỏi xem có muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hay không, dù sao Lạc U cũng đã mười sáu tuổi.
Nhưng bị Lạc U lấy lý do công việc bận rộn mà cự tuyệt, cô bây giờ thật sự không có tâm tư đâu mà nghĩ tới sinh nhật, cũng không phải là đứa nhỏ, bận rộn đến mức không có thời gian mà nghỉ ngơi, còn nghĩ cái gì mà sinh nhật a.
Truyện chỉ được đăng tại - editor: shizuka nguyễn.
Bởi vì đoàn làm phim vẫn luôn muốn đuổi kịp tiến độ, mấy ngày nay Lạc U thật sự bề bộn nhiều việc, thật ra các trưởng bối của Lạc U cũng biết điều này, lúc bị Lạc U từ chối liền cũng không có cưỡng cầu nữa, chỉ là bảo Lạc U phải chăm sóc thật tốt cho chính mình, không nên quá cực khổ.
Cùng ngày Lạc U sinh nhật, từ thời điểm rất sớm Tào Viêm Hi cùng Tiếu Tiêu liền đưa Lạc U đến phim trường, sinh nhật của Lạc U không có công khai, tất nhiên sẽ không có người nào biết, vẫn quay phim đến trưa, cũng không có xảy ra tình huống khác biệt gì, nhưng mà sau khi ăn xong cơm trưa, thời điểm Lạc U sắp phải tiếp tục quay phim, Tiếu Tiêu lại đưa điện thoại qua.
"Tiểu thư, Diệp thiếu gia Diệp Vẫn Thần gọi điện tới, cô có muốn nhận không?"
Trong ánh mắt của Tiếu Tiêu mang theo lau một chút hiếu kỳ, thiếu niên này là Lạc U tự mình thông báo muốn đưa vào danh sách trực tiếp thông truyền điện thoại, tuy rằng còn chưa từng thấy qua, nhưng cũng đã làm cho những thân vệ theo bên người Lạc U bọn họ rất là tò mò, rốt cuộc là dạng con trai gì đã bắt tâm hồn thiếu nữ của tiểu thư nhà mình thành tù binh đâu?
Giống như suy nghĩ của các trưởng bối Lạc gia cùng Tô gia, thành viên đội thân vệ cũng đem Diệp Vẫn Thần trở thành bạn trai của Lạc U, dù sao quan hệ của hai người thật sự là có chút đặc biệt, bọn họ mặc dù không có gặp qua, nhưng là đã nghe nói qua.
"Nhận."
Lạc U vừa nói xong cũng đã trực tiếp cầm lấy điện thoại, giọng nói mang theo nụ cười mở miệng:
"Đầu gỗ, rốt cục nhớ tới gọi điện thoại cho em?"
Một phong thư, một tảng đá, người đàn ông này đi hơn ba tháng, còn thật sự không có gọi điện thoại tới cho cô đâu.
"... Sinh nhật vui vẻ."
Diệp Vẫn Thần dường như ngây lăng sửng sốt một chút mới phản ứng được, đầu gỗ trong miệng tiểu U hình như là đang gọi mình đi, anh thật sự giống như là đầu gỗ sao?
"Cảm ơn."
Lạc U cũng không nghĩ là đầu gỗ này còn nhớ sinh nhật của mình, trình độ coi trọng của người đàn ông này đối với mình, cô đã sớm lĩnh giáo qua rồi.
"Anh không trở về được, thật xin lỗi."
Giọng nói của Diệp Vẫn Thần có chút kiềm chế, dường như có vẻ rất khó chịu, mà anh thật sự cũng có chút khổ sở, sinh nhật của tiểu U mỗi năm chỉ có một lần anh lại không thể trở lại, thực sự cảm thấy thật không tốt, anh hy vong có thể nhìn thấy tiểu U.
"Đứa ngốc."
Lạc U bất đắc dĩ liếc mắt, người đàn ông này cho dù là đối với cái gì cũng đều đều nghiêm túc như vậy, bộ đội đặc chủng đâu nói là ra liền ra được, cô nơi nào sẽ bởi vì loại chuyện này mà trách anh đâu.
Một đầu khác của điện thoại Diệp Vẫn Thần trầm mặc, có chút rầu rĩ nắm chặt điện thoại, không phải là không muốn mở miệng, mà là không biết nên nói cái gì.
Lạc U cảm thấy được đối phương trầm mặc, có chút nghi ngờ hỏi:
"Tại sao không nói chuyện?"
"Không biết nói cái gì."
Diệp Vẫn Thần ăn ngay nói thật, đối với nghi vấn của Lạc U, cho tới bây giờ anh đều là như vậy.
"Không nói, em cúp máy đây."
Lạc U muốn thở dài, người đàn ông này ở trong quân đội lăn lộn hơn ba tháng, thế nào lại cảm thấy còn ngốc hơn đâu.
"Có thể không cúp máy sao? Anh muốn nghe giọng nói của em một chút."
Giọng nói của Diệp Vẫn Thần trở nên có chút khẩn thiết, rất rõ ràng có ý giữ lại.
Truyện chỉ được đăng tại - editor: shizuka nguyễn.
Cảm ơn các nàng vì đã luôn ủng hộ mình, chúc các nàng có một buổi tối vui vẻ và mơ những giấc mơ đẹp, yêu các nàng...
Diệp Thiên Phong xám xịt rời đi, hắn vốn là không muốn đi, nếu như ở loại thời điểm này cứ như vậy rời đi, như vậy nếu bị truyền đi, mặt mũi lớn nhỏ Diệp gia của hắn cũng sẽ không muốn dùng.
Thế nhưng khi Lạc U không chút khách khí muốn gọi bảo vệ lại đây đưa hắn ra ngoài, Diệp Thiên Phong là không thể không rời đi, tuy rằng muốn lưu lại vài câu xã giao, nhưng nghĩ đến thân phận của Lạc U, nên cái gì cũng không dám nói, xám xịt rời đi.
Sau khi Diệp Thiên Phong rời khỏi, sắc mặt của Lạc U liền trở nên dịu đi rất nhiều, bắt đầu cùng Triệu Duyệt và Lưu Phàm trò chuyện, tính cách của hai người kia đều rất thẳng thắn, chỉ trò chuyện vài câu, để cho Lạc U rất có hảo cảm, mà Lạc U tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng ứng đối thích hợp, làm cho người cảm thấy rất chân thành, hơn nữa phong thái của bản thân làm cho người ta không thể sao lãng được, cũng làm cho hai người Triệu Duyệt cùng Lưu Phàm rất có hảo cảm, hơn nữa trong đó vừa có Tang Dư Ninh bôi trơn, quan hệ của bốn người rất nhanh liền trở nên thân thiện, thậm chí tại thời điểm tách ra, còn hẹn sẵn muốn cùng nhau tụ họp, hiển nhiên đều có ý tứ muốn gặp gỡ, mà cái này cũng là cơ sở để tương lai bọn họ tương lai phát triển xa hơn.
Sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, Lạc U liền giao mọi việc cho chủ cửa hàng lo liệu, đem chuyện của công ty trang sức toàn quyền giao cho Tang Dư Ninh phụ trách, mà mình cũng lần nữa tập trung tinh thần vào quay phim Thiên kim hắc đạo trong đoàn làm phim.
Việc quay phimThiên kim hắc đạo đã hoàn thành được một nửa, dự tính sẽ ở tuần cuối giữa tháng mười hai sẽ kết thúc toàn bộ việc quay phim, Lạc U lần nữa tiến vào trong việc khẩn trương quay phim, trạng thái tốt đẹp, tâm tình nặng nề cũng biến thành dễ dàng rất nhiều.
Cảnh quay ngày hôm nay của Lạc U chính là cảnh của một cuộc chạy trốn ở bên ngoài, toàn bộ đoàn làm phim đều chuyển đến một mảnh trong rừng núi.
Sau khi Lạc U hóa trang thật tốt xong liền xuất hiện ở trước mặt mọi người với dáng vẻ vô cùng chật vật, nhưng mà cho dù trang phục nhếch nhác, trên mặt còn có tro bụi màu đen, nhưng cả người khí chất ưu nhã cũng không giảm nửa phần, mỗi cái giơ tay nhấc chân xóa không được sự thong dong càng làm cho người ta phải cảm thán.
Nhưng mà trong nháy mắt khi Trần Dục hô bắt đầu, khí chất cả người Lạc U liền hoàn toàn thay đổi, cả người trong nháy mắt trở nên sắc bén, tuy rằng sắc mặt còn mang theo một chút kinh hoảng, nhưng lại càng nhiều hơn là sự tàn nhẫn quyết tâm quả cảm kiên nghị.
Đây chính là cátính của Phượng Ninh trong Thiên kim hắc đạo, một người con gái bướng bỉnh, mạnh mẽ lại kiên cường, một thiên kim hắc đạo bị cuộc sống bắt buộc không thể không để cho mình phải trở nên lãnh khốc.
Lạc U lại một lần nữa rất hoàn mỹ diễn suất một màn này, mỗi một một biểu cảm đặc biệt đều vô cùng hoàn mỹ làm cho Trần Dục tán thưởng không thôi.
Diễn viên như vậy thực sự rất xuất sắc, tuyệt đối không kém bất luận một nhân vật ảnh đế và ảnh hậu thành danh đã lâu nào, bộ phim này có thể mời được Lạc U tới làm nữ nhân vật chính, tuyệt đối là quyết đúng đắn nhất mà lại vinh hạnh nhất.
"Tiểu U, cảnh quay kế tiếp là diễn cháu từ nơi này rơi xuống phía dưới, tuy rằng bị trọng thương, nhưng là thành công tránh khỏi đuổi giết, độ dốc của sườn núi khá là thoải, nhưng cũng có tính nguy hiểm nhất định, cháu xác định không cần diễn viên đóng thế sao?"
Trần Dục có chút lo lắng hỏi, thật ra làm như một đạo diễn mà nói, anh thật sự không thể nào thích có diễn viên đóng thế đến diễn thay, nhưng an toàn của diễn viên cũng được đặt ở vị đầu tiên, nhất là tiểu diễn viên Lạc U này, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, anh thật sự không kham nổi trách nhiệm a.
"Không cần, bắt đầu đi."
Lạc U khoát tay đứng ngay ngắn vị trí của mình, động tác như vậy đối với cô mà nói căn bản không phải vấn đề gì, cô ở Cổ Sát huấn luyện cũng không phải là luyện không, hơn nữa kiếp trước có một chút trụ cột, tuyệt đối không có vấn đề.
Bắt đầu quay phim, động tác của Lạc U được gọi là vô cùng dứt khoát, một chút do dự cũng không có liền trực tiếp từ trên sườn núi ngã xuống, sau đó một đường lăn lộn đến địa điểm đã được chỉ định, trên cả người tất cả đều là lá cây khô, mọi người nhìn mà trong lòng run sợ.
"OK, tiểu U, thế nào?"
Trần Dục là người đầu tiên chạy tới, Lý Hoành Vũ cùng Tiếu Tiêu đã sớm chờ ở một bên, trước tiên đều đến gần tới kiểm tra tình huống.
Thời điểm Lạc U nghe Trần Dục hô qua, cũng đã xoay người đứng lên, động tác dứt khoát, làm cho rất nhiều người nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bọn họ rốt cuộc phát hiện ưu thế của Lạc U, tiểu nha đầu này rõ ràng cho thấy đã được luyện qua a.
"Tiểu U, cháu đã từng học qua?"
Trần Dục cũng nhìn ra một ít manh mối, cuối cùng cũng yên tâm.
"Vâng, cảnh quay này đã qua đi?"
Lạc U không thèm để ý gật đầu, loại chuyện này đối với cô mà nói thật không tính là gì.
"Đương nhiên là qua, diễn suất của cháu so với diễn viên đóng thế còn tốt hơn, cháu nghỉ ngơi trước đi, chú quay cảnh kế tiếp."
Trần Dục tán thưởng Lạc U một câu, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp, cảnh kế tiếp cũng là ở trong khu rừng cây này, Lục Đình diễn vai thuộc hạ cũng bởi vì bị tách ra khỏi Lạc U mà một thân một mình ở trong rừng rậm chạy thoát thân, nhưng mà kết quả lại thê thảm hơn so với Lạc U, không có tránh được sự truy nã mà bị bắt trở lại.
Năng lực học tập của Lục Đình rất mạnh, hơn nữa lại rất khắc khổ, cũng không có bởi vì mọi người khen ngợi cậu mà trở nên kiêu ngạo, ngược lại vẫn thận trọng cố gắng làm việc của bản thân như trước, cố hết sức để cho mình thể hiện tốt.
Diễn suất của Lục Đình cũng ngày càng thuần thục hơn, tuy rằng có chỗ còn thiếu sót, nhưng miễn cưỡng vẫn là có thể làm cho vị đạo diễn Trần Dục hay xoi mói này hài lòng.
Mà hôm nay quay một cảnh này, Lục Đình là phải ăn chút khổ sở, ở trong rừng rậm chạy trốn, thỉnh thoảng còn phải té ngã leo cây, ngược lại Lục Đình có chút chật vật, trong đó cũng có mấy lần, Trần Dục cũng không có khách khí trực tiếp hô to chỗ này không được, Lục Đình khiêm tốn học tập lập tức sửa lại, quay vài lần cũng đã được qua.
Mà cảnh quay cuối cùng là Lục Đình từ trên cây ngã xuống ở trong rừng rậm, Trần Dục cũng hỏi thăm qua có cần diễn viên đóng thế hay không, nhưng bị Lục Đình từ chối.
Có lẽ cậu còn chưa đủ xuất sắc chưa đủ tốt, có lẽ cậu căn bản cũng không thể so sánh được với cô, nhưng mà cậu cũng nghĩ phải cố gắng muốn liều mạng đuổi theo, không hẳn nhất định phải đi đến đứng ngang bằng với cô, nhưng dù cho chỉ là cách cô gần một chút cũng tốt.
Trong lòng Lục Đình có một bí mật không muốn để cho người khác biết, bí mật này chỉ có một mình cậu biết, một bí mật xa hoa không thiết thực lại làm cho người ta rung động lại có chút đau lòng, cậu thích một cô gái, một cô gái như ánh sáng chói mắt, một cô gái làm cho cậu nghĩ cả đời mình đều không thể theo đuổi được!
Diễn suất của Lục Đình rất tốt, vẻ mặt khi từ trên cây rơi xuống đều rất hoàn mỹ, trong kinh hoảng mang theo sự kiên định, mọi người xem đều cảm thấy không sai, mà trong nháy mắt khi mà mọi người không có chú ý tới đó, thời điểm Lục Đình từ dưới đất bò dậy, trong mắt Lục Đình lại chỉ có một bóng hình, mà khi đó cậu chờ mong, cũng chỉ là vẻ mặt khẳng định của người kia.
Lạc U đối với diễn suất của Lục Đình xem như là hài lòng, dù sao Lục Đình vẫn chỉ là một cậu bé, cho nên thời điểm cô nhìn thấy Lục Đình thành công diễn được một cảnh kia, liền không nhịn được gật đầu, cuối cùng thừa nhận biểu hiện của Lục Đình.
Mà thời điểm Lục Đình nhìn Lạc U, đúng lúc thấy được là một màn này, xong trong nháy mắt Lục Đình liền lộ ra một nụ cười sung sướng.
Có thể được người trong lòng của mình thừa nhận, loại cảm giác này thực sự rất tốt.
Cuối tuần tháng mười một, trước sinh nhật của Lạc U một ngày, ba Lạc và mẹ Lạc cùng các trưởng bối của Lạc gia và Tô gia đều gọi điện thoại đến cho Lạc U, hỏi xem có muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hay không, dù sao Lạc U cũng đã mười sáu tuổi.
Nhưng bị Lạc U lấy lý do công việc bận rộn mà cự tuyệt, cô bây giờ thật sự không có tâm tư đâu mà nghĩ tới sinh nhật, cũng không phải là đứa nhỏ, bận rộn đến mức không có thời gian mà nghỉ ngơi, còn nghĩ cái gì mà sinh nhật a.
Truyện chỉ được đăng tại - editor: shizuka nguyễn.
Bởi vì đoàn làm phim vẫn luôn muốn đuổi kịp tiến độ, mấy ngày nay Lạc U thật sự bề bộn nhiều việc, thật ra các trưởng bối của Lạc U cũng biết điều này, lúc bị Lạc U từ chối liền cũng không có cưỡng cầu nữa, chỉ là bảo Lạc U phải chăm sóc thật tốt cho chính mình, không nên quá cực khổ.
Cùng ngày Lạc U sinh nhật, từ thời điểm rất sớm Tào Viêm Hi cùng Tiếu Tiêu liền đưa Lạc U đến phim trường, sinh nhật của Lạc U không có công khai, tất nhiên sẽ không có người nào biết, vẫn quay phim đến trưa, cũng không có xảy ra tình huống khác biệt gì, nhưng mà sau khi ăn xong cơm trưa, thời điểm Lạc U sắp phải tiếp tục quay phim, Tiếu Tiêu lại đưa điện thoại qua.
"Tiểu thư, Diệp thiếu gia Diệp Vẫn Thần gọi điện tới, cô có muốn nhận không?"
Trong ánh mắt của Tiếu Tiêu mang theo lau một chút hiếu kỳ, thiếu niên này là Lạc U tự mình thông báo muốn đưa vào danh sách trực tiếp thông truyền điện thoại, tuy rằng còn chưa từng thấy qua, nhưng cũng đã làm cho những thân vệ theo bên người Lạc U bọn họ rất là tò mò, rốt cuộc là dạng con trai gì đã bắt tâm hồn thiếu nữ của tiểu thư nhà mình thành tù binh đâu?
Giống như suy nghĩ của các trưởng bối Lạc gia cùng Tô gia, thành viên đội thân vệ cũng đem Diệp Vẫn Thần trở thành bạn trai của Lạc U, dù sao quan hệ của hai người thật sự là có chút đặc biệt, bọn họ mặc dù không có gặp qua, nhưng là đã nghe nói qua.
"Nhận."
Lạc U vừa nói xong cũng đã trực tiếp cầm lấy điện thoại, giọng nói mang theo nụ cười mở miệng:
"Đầu gỗ, rốt cục nhớ tới gọi điện thoại cho em?"
Một phong thư, một tảng đá, người đàn ông này đi hơn ba tháng, còn thật sự không có gọi điện thoại tới cho cô đâu.
"... Sinh nhật vui vẻ."
Diệp Vẫn Thần dường như ngây lăng sửng sốt một chút mới phản ứng được, đầu gỗ trong miệng tiểu U hình như là đang gọi mình đi, anh thật sự giống như là đầu gỗ sao?
"Cảm ơn."
Lạc U cũng không nghĩ là đầu gỗ này còn nhớ sinh nhật của mình, trình độ coi trọng của người đàn ông này đối với mình, cô đã sớm lĩnh giáo qua rồi.
"Anh không trở về được, thật xin lỗi."
Giọng nói của Diệp Vẫn Thần có chút kiềm chế, dường như có vẻ rất khó chịu, mà anh thật sự cũng có chút khổ sở, sinh nhật của tiểu U mỗi năm chỉ có một lần anh lại không thể trở lại, thực sự cảm thấy thật không tốt, anh hy vong có thể nhìn thấy tiểu U.
"Đứa ngốc."
Lạc U bất đắc dĩ liếc mắt, người đàn ông này cho dù là đối với cái gì cũng đều đều nghiêm túc như vậy, bộ đội đặc chủng đâu nói là ra liền ra được, cô nơi nào sẽ bởi vì loại chuyện này mà trách anh đâu.
Một đầu khác của điện thoại Diệp Vẫn Thần trầm mặc, có chút rầu rĩ nắm chặt điện thoại, không phải là không muốn mở miệng, mà là không biết nên nói cái gì.
Lạc U cảm thấy được đối phương trầm mặc, có chút nghi ngờ hỏi:
"Tại sao không nói chuyện?"
"Không biết nói cái gì."
Diệp Vẫn Thần ăn ngay nói thật, đối với nghi vấn của Lạc U, cho tới bây giờ anh đều là như vậy.
"Không nói, em cúp máy đây."
Lạc U muốn thở dài, người đàn ông này ở trong quân đội lăn lộn hơn ba tháng, thế nào lại cảm thấy còn ngốc hơn đâu.
"Có thể không cúp máy sao? Anh muốn nghe giọng nói của em một chút."
Giọng nói của Diệp Vẫn Thần trở nên có chút khẩn thiết, rất rõ ràng có ý giữ lại.
Truyện chỉ được đăng tại - editor: shizuka nguyễn.
Cảm ơn các nàng vì đã luôn ủng hộ mình, chúc các nàng có một buổi tối vui vẻ và mơ những giấc mơ đẹp, yêu các nàng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook