Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch
Chương 62-2: Tặng bạn một giấc ngủ yên (2)

Editor: shizuka nguyễn

Mà Vân Nham đóng vai huấn luyện viên mang theo hơi thở vô lại cùng tang thương, tại thời điểm huấn luyện Lạc U, lại áp dụng một loại thái độ vô cùng nghiêm khắc.

Kỹ thuật diễn của hai người, cũng có thể đánh giá như của ảnh đế cùng ảnh hậu, Vân Nham nội liễm cường thế diễn xuất tự nhiên, Lạc U lắng đọng lại khí phách hoàn toàn tự nhiên.

Hai người là đang đóng phim, cũng là ở đối kháng cùng va chạm, mỗi một cái ánh mắt, mỗi một cái động tác, không khí giữa hai người, cũng làm cho thành viên đoàn làm phim ở đây tán thưởng không ngớt.

"Diễn xuất của Vân Nham quả nhiên không hổ là ảnh đế a, mà thời điểm Lạc U cùng với Vân Nham diễn cảnh đối thủ, khí thế còn có thể không thua nửa phần, kỹ thuật diễn suất cũng ngang tài ngang sức, thực sự là hậu sinh khả uý(*) a, tôi dám cam đoan, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lạc U nhất định có thể trong vòng năm năm được vinh danh là ảnh hậu."

(*) Hậu sinh khả úy: Người đi sau tài giỏi hơn người đi trước.

Biên kịch Chu Ung vô cùng cảm khái nói, đồng thời cũng nói ra tiếng lòng của rất nhiều người ở đây.

Ảnh hậu tương lai, Lạc U tự tin mười phần chắc chắn bản thân sẽ có được danh hiệu này, mọi người ở đây kinh diễm nhìn diễn xuất của Lạc U, làm sao đều không phải như vậy đâu, chính cái gọi là người thường xem náo nhiệt, đối với người trong nghề xem mà nói, lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, ánh mắt như vậy vẫn là phải có.

"Ảnh hậu là tất nhiên, nhưng mà tôi càng chờ mong danh hiệu người mới xuất sắc nhất năm nay a, phim đệ nhất công chúa của tiểu U cũng không tệ, bộ Thiên kim hắc đạo này của chúng ta lại càng không kém, vật trong lòng bàn tay a vật trong lòng bàn tay."

Về phần rốt cuộc nói cái gì là vật trong lòng bàn tay, tất nhiên là không cần nói cũng biết, đối với ánh mắt của mình Trần Dục tương đối có lòng tin.

Mấy người vây quanh ở bên cạnh Trần Dục cũng không hẹn mà cùng gật đầu, không phải là bọn hắn chém gió thổi phồng, mà là diễn xuất của Lạc U, thật sự là quá mức kinh diễm, đã bao nhiêu năm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy diễn viên có thiên phú như vậy.

Mới mười sáu tuổi cũng đã có thể cùng với diễn viên cấp bậc ảnh đế đối diễn mà không yếu nửa phần, thậm chí càng nổi bật hơn, diễn viên này còn có bối cảnh thâm hậu như vậy, hai cái hỗ trợ lẫn nhau, phải nói là được ông trời ưu đãi a.

Cảnh huấn luyện viên huấn luyện này kết thúc, Lạc U ăn mặc một thân đồ rằn ri đi tới, Tiếu Tiêu đưa qua một chén nước ấm, Lý Hoành Vũ lại có chút hưng phấn đem lời nói của Trần Dục và Chu Ung lặp lại một lần, cuối cùng còn hỏi:

"Tiểu U, cô đối với mình có tự tin không? Dù sao tôi cũng rất là có lòng tin a."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, danh hiệu người mới xuất sắc nhất, trừ cô ra không còn có thể là ai khác."

Vân Nham đứng ở cách đó không xa nghe thấy, cũng vô cùng đồng ý nói.

Truyện chỉ đăng tại -editor: shizuka nguyễn

"Đúng, chị tiểu U là giỏi nhất."

Lục Đình cũng ở một bên dùng sức gật đầu đáp.

Lạc U nhìn một vòng những người đứng xung quanh mình, có chút buồn cười, danh hiệu người mới xuất sắc nhất sao? Cũng không biết cô nhận được danh hiệu người mới xuất sắc nhất này, sẽ có cái dạng cảm giác gì đâu.

Cuối tháng chín, đối với Lạc U mà nói đây là một cái đêm không ngủ, cô đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ của mình, yên lặng nhìn phương xa, ánh mắt có chút bay xa, có chút hư ảo, mang theo một chút lo lắng khó có thể che giấu, cũng có một chút mê man.

Giờ khắc này, Lạc U thật là có chút hoài nghi, thời điểm chuyện có thể biết trước kia đã xảy ra, rốt cuộc là may mắn hay không phải là may mắn, có lẽ là may mắn nhiều hơn một chút đi.

Nhưng rủi ro vẫn là có, giống như cô giờ này khắc này như vậy, theo thời điểm trong trí nhớ từng chút từng chút đến gần, lòng của Lạc U lại càng ngày càng trầm trọng, mất đi sinh mạng vĩnh viễn đều là một chuyện nặng nề nhất, mà biết trước sinh mệnh bị mất đi, cho dù là có liên quan hay không, cô cũng không cách nào có thể thờ ơ.

Thời gian dần dần trôi qua, hơi thở quanh thân Lạc U cũng trở nên trầm trọng, chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, trong nháy mắt Lạc U liền nhận điện thoại.

"Thiếu chủ, động đất, cấp tám!"

"... Tất cả dựa theo kế hoạch hành động."

Quả nhiên, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn dựa theo quỹ tích của lịch sử, vô cùng tiếc nuối, Lạc U cũng chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, hy vọng có thể tận lực giảm bớt thương vong, hy vọng chuyện mình làm, có thể đưa đến dù cho chỉ có một chút tác dụng cũng tốt.

"Vâng!"

Mấy ngày kế tiếp, Lạc U vẫn đều chú ý tới tin tức của trận động đất, mà một loạt bản tin, cũng làm cho Lạc U thoáng yên tâm, không biết có phải là liên quan đến cuộc điện thoại kia của mình hay không, lúc này số lượng thương vong trong báo cáo rõ ràng giảm bớt rất nhiều.

Trong các loại tin tức cũng có đưa tin, nói là trung ương đã sớm chuẩn bị xong lực lượng phòng bị, bộ đội giải nguy cứu tế cũng xuất động cực nhanh, tuy rằng trận tai hoạ này so với dự liệu nghiêm trọng hơn rất nhiều, cũng có rất nhiều người không thể hoặc nên nói là căn bản không kịp rút lui, nhưng tổng thể mà nói, Lạc U vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Mà dưới sự điều khiển của Lạc U, Lạc U sớm mang lượng lớn vật tư thông qua hội quỹ Lạc gia toàn bộ đưa đến trong tay những người đang cần dùng đến, làm cho nạn dân sau trận động đất nhận được một chút an ủi cùng hy vọng.

Toàn quốc khiếp sợ, đều bị đau buồn, người trong giới giải trí bất luận là xuất phát từ mục đích gì, tại thời điểm này cũng trở thành một nhóm người có chút sôi nổi, các loại quyên tiền, các loại biểu diễn để lấy tiền cứu tế, các loại hô hào.

Mà công ty giải trí Tâm Tinh làm lão đại nghề giải trí trong nước, tất nhiên là muốn xông lên phía trước đầu tiên, chỉ cần chỉ là phương diện quyên tiền, công ty giải trí Tâm Tinh liền đạt tới chín con số, hơn nữa hầu như tất cả nghệ sĩ đều đồng thời hướng tới dân chúng hô hào, mong muốn đều có thể vì khu chịu thiên tai dâng lên một phần lực lượng.

Lạc U lấy danh nghĩa cá nhân quyên tiền năm trăm vạn, không nhiều lắm, nhưng lấy thân phận của cô mà nói, cũng tuyệt đối không ít, Lạc U cũng không muốn vào thời điểm này làm ra cái danh tiếng gì, ngược lại lựa chọn một số tiền tầm trung.

Nhưng mà cô Lạc thật ra cũng cùng Lạc U nói qua về chuyện này, nghệ sĩ là nhân vật công chúng, cũng là nhân vật cần có ánh sáng vây quanh, đối với lần quốc nạn này, cô Lạc hy vọng Lạc U đứng ra đại diện ngôi sao mới.

Thật ra Lạc U cũng không bài xích loại chuyện tình như thế này, hoạt động mang tính công ích, có thể ra chút sức lực, cô rất là nguyện ý, thế nhưng lần lựa chọn này Lạc U cự tuyệt, tâm tình của cô thật sự có chút trầm trọng.

Rõ ràng biết trước tai nạn này sẽ phát sinh, nhưng chỉ có thể làm một số việc nhỏ còn lại là mặc cho số phận, gọi điện thoại, đưa chút vật phẩm an ủi, cho dù là cố gắng, nhưng lại vẫn cảm thấy còn ít.

Lạc U đã từng nghĩ tới những chuyện này, tai nạn phát sinh ở khắp nơi trên toàn thế giới, mười năm, quá nhiều ký ức, động đất, ôn dịch, sóng thần, chiến tranh,...

Lạc U từng cho rằng, việc này chỉ cần không xảy ra ở trên người bạn tốt của cô, cô có thể lãnh tâm lãnh tính không đi lưu ý, thế nhưng, khi động đất lần này thực sự xảy ra, Lạc U lại cảm thấy trầm trọng không gì sánh được, nhiều sinh mệnh ở trước mắt của cô mất đi như vậy, làm sao có thể không trầm trọng!

Ai, xem ra chính mình thật ra thì vẫn là một người có lòng đi! Trong lòng Lạc U than nhẹ, luôn cảm thấy mình dường như lại trưởng thành thêm một chút.

Thiên kim hắc đạo tiếp tục quay phim, Lạc U mang theo tâm tình nặng nề tiếp tục quay phim, cũng may tâm tình của cô lúc này cùng nội dung kế tiếp cần quay có chút tương tự, ngược lại có vẻ càng thêm thú vị.

Quay phim rất thuận lợi, vốn Lạc U nên có tâm tình sung sướng, nhưng trên thực tế cũng như vậy, mấy người nói nhiều trong phòng quay phim kia, làm cho cô cảm thấy vừa bị đè nén vừa chán ghét.

"Tiểu U, cực khổ rồi, uống ly trà sữa đi."

Lạc U mới vừa kết thúc một cảnh quay, Hàn Nhạc Dương liền đưa vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời tiến lên đón, đây đã là ngày thứ ba Hàn Nhạc Dương tới nơi này.

Thời điểm ngày đầu tiên Lạc U nhìn thấy Hàn Nhạc Dương còn có thể chào hỏi, thỉnh thoảng nói qua hai câu, dù sao cũng từng hợp tác qua.

Nhưng khi ý đồ theo đuổi cô của Hàn Nhạc Dương càng ngày càng rõ ràng, sở tác sở vi càng ngày càng làm cho cô chán ghét, Lạc U liền trực tiếp lựa chọn thái độ coi nhẹ, giống như là lúc này, Lạc U trực tiếp lướt qua Hàn Nhạc Dương, từ trong tay Tiếu Tiêu nhận lấy một chén nước canh do Tiếu Tiêu tự mình làm ra, vừa có dinh dưỡng vừa mỹ vị.

Khuôn mặt tươi cười của Hàn Nhạc Dương có chút không kiên trì được, thử hỏi ai bị lạnh nhạt ba ngày cũng rất khó lại lộ ra được dáng vẻ tươi cười, nhưng sắc mặt của Hàn Nhạc Dương thay đổi cực nhanh, dáng vẻ tươi cười hoàn mỹ cũng chỉ là biến mất trong nháy mắt, nhanh đến mức làm cho người ta căn bản không có nhận thấy được.

Hàn Nhạc Dương lớn hơn Lạc U bốn năm tuổi, theo lý mà nói Lạc U mười sáu tuổi, cũng không thích hợp để Hàn Nhạc Dương theo đuổi, nhưng bản thân Lạc U luôn mang theo khí chất ưu nhã bẩm sinh, có vẻ có chút thành thục và nội liễm, ngược lại làm cho người ta bỏ quên tuổi cô còn nhỏ.

Hơn nữa quan trọng hơn là, bây giờ Lạc U rất nổi tiếng rất ưu tú, khuôn mặt rất đẹp khí chất rất đặc biệt, hơn nữa hiện tại trong giới giải trí đều đang đồn tin tức Lạc U cùng Lạc gia có liên quan, tất cả cái này cộng lại, thì Hàn Nhạc Dương có quyết định theo đuổi Lạc U, rất có tính hiệu quả và lợi ích, nhưng cũng chính bởi vì vậy, mới làm cho Hàn Nhạc Dương thu liễm tính tình, cho dù bị lạnh nhạt như vậy, cũng không có buông tha.

Trong lúc nghỉ ngơi, Lạc U một mực xem kịch bản, Hàn Nhạc Dương nói hai câu không thấy Lạc U có phản ứng, liền lôi cáighế ngồi ở một bên, thể hiện ra dáng vẻ rất có kiên nhẫn, hắn đây là đi con đường si tình, nghĩ các tiểu cô nương thích nhất loại này, liệt nữ sợ quấn lang, hắn cũng không tin không đả động được Lạc U.

Về phần Lạc U, chỉ cần Hàn Nhạc Dương không nói lời nào cô hoàn toàn có thể cho rằng hắn không tồn tại, nhưng thật ra còn có một số người lúc nào cũng liên tiếp nhìn về phía bên này, mà mấy ngày nay toàn bộ đoàn làm phim cũng đều đồn đại chuyện Hàn Nhạc Dương đang theo đuổi Lạc U, hơn nữa trái ngược với sự khiêm tốn về tình cảm giống các nghệ sĩ khác, Hàn Nhạc Dương dường như một điểm cố kỵ cũng không có, rất nhiều người thậm chí đã bắt đầu suy đoán, về tin tức của Hàn Nhạc Dương cùng Lạc U rốt cuộc đến lúc nào thì đăng lên báo, phải biết rằng, trong giới giải trí không có gì là bí mật.

Trong giới giải trí là không có gì bí mật, cho nên khi Lạc U nhận được điện thoại của cô Lạc, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Tiểu U a, Hàn Nhạc Dương là chuyện gì xảy ra?"

Cô Lạc hỏi hết sức thẳng thắn, trong giọng nói có có mùi vị trêu chọc, không có chút nghiêm túc nào.

"Không có việc gì."

Lạc U trả lời cũng vô cùng thẳng thắn, theo cô, Hàn Nhạc Dương chính là điển hình của không có việc gì làm, nếu như không phải là mình còn có một chút kiên nhẫn như vậy, đã sớm đem Hàn Nhạc Dương đánh ra ngoài, muốn mượn danh tiếng của mình sao, cũng không biết hắn có làm thật tốt chuẩn bị trả giá thật lớn hay không.

Trong ánh mắt Lạc U hiện lên một cái ánh sáng lạnh, cô ghét nhất bị coi như viên đá để kê chân.

"Nga? Cần cô giúp con giải quyết sao?"

Cô Lạc chính là một người vô cùng thông minh, vừa nghe Lạc U nói liền nhiều ít hiểu ý tứ của Lạc U, dù sao ở trong giới giải trí, loại chuyện này cũng không ít thấy, chỉ là không nghĩ tới Hàn Nhạc Dương này vậy mà không có việc gì muốn chết, đánh chủ ý lên Lạc U, cái này có thể làm cho bà có chút mất hứng đâu.

Giống như Lạc U, trong mắt Lạc Học Tâm cũng nhiều thêm một tia lạnh lùng, người của Lạc gia, cho tới bây giờ đều không phải là nhân vật sẽ để người khác khi dễ.

"Không cần, chuyện của con, con sẽ tự mình xử lý, cô yên tâm."

Một Hàn Nhạc Dương nho nhỏ mà thôi, nếu như ngay cả loại chuyện này đều không giải quyết được, cô cũng sẽ không lăn lộn ở trong giới giải trí.

"Ha ha, tất nhiên cô biết tiểu U lợi hại, nhưng đây không phải là sợ con sẽ cảm thấy phiền phức sao, đã như vậy, cô cũng sẽ không nhiều chuyện, quay phim khổ cực, tiểu U phải chú ý nghỉ ngơi."

Cô Lạc cười cười, một lời liền bỏ qua chuyện này.

"Cô cũng vậy."

Lạc U cúp điện thoại, ánh mắt đảo qua, vừa lúc nhìn về phía Hàn Nhạc Dương, mà thời điểm Hàn Nhạc Dương khi nhìn đến ánh mắt Lạc U quét tới, trong nháy mắt liền lộ ra một nụ cười sáng lạn, chỉ là dáng vẻ tươi cười được đông đảo fan hâm mộ gọi là nụ cười vạn người mê, xem ở trong mắt Lạc U, lại chỉ cảm thấy giả tạo.

Vẫn là dáng vẻ tươi cười xấu hổ của tảng đá nhà mình làm cho cô cảm thấy thoải mái a! Trong lòng Lạc U khẽ cảm thán, sau đó không khỏi nghĩ đến thiếu niên còn đang cố gắng trong quân đội kia.

Chẳng biết tại sao, cô dường như có chút nhớ nhung anh đâu, mà loại tư vị tưởng niệm này, đối với Lạc U mà nói, lại là tuyệt đối khó được, ít nhất trong trí nhớ của cô, thì hầu như chưa từng có cảm giác như vậy.

"Tiểu U có phiền toái gì sao? Nếu như có thì nói cho anh biết, chuyện trong giới giải trí, anh nhiều ít còn có thể nói một chút."

Hàn Nhạc Dương tất nhiên nghe thấy lời nói của Lạc U với người trong điện thoại, nhưng mà cũng may hắn không có nghe được nội dung cô Lạc nói, nếu không phải phỏng chừng hiện tại sẽ không phải là loại sắc mặt này.

Lạc U cảm thấy có chút buồn cười, sắc mặt trở nên có chút quái dị, phiền phức? Cô thật ra là có, nhưng mà không phải là bởi người khác, mà chính là cái người ở trước mặt này, cũng không biết hắn sẽ xử lý bản thân như thế nào đâu?

"Nếu có bất luận cái truyền thông nào đưa ra loại tin tức liên quan đến chuyện xấu giữa tôi và anh, tôi sẽ mở cuộc họp chiêu đãi ký giả, nói tôi rất chán ghét anh, sự xuất hiện của anh sẽ ảnh hưởng đến tôi, anh theo đuổi tôi làm tôi thấy rất phiền phức, lúc tôi cự tuyệt anh dây dưa càng làm cho anh chán ghét, anh nghĩ tôi làm như vậy được không?"

Trong tính cách Lạc U, có một loại là thẳng thắn lý trí, giống như là hiện tại, lời nói của cô cũng không phải là cảnh cáo, mà là đang trần thuật một sự thật nào đó.

Chúc các nàng một buổi tối vui vẻ nhé, cảm ơn vì các nàng đã luôn ủng hộ mình,yêu các nàng, moa moa...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương