Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch
-
Chương 19: Bà ngoại Cổ Quỳnh
Bà ngoại Cổ Quỳnh của Lạc U là một người phụ nữ rất giỏi, Cổ Sát bà nắm trong tay là sát thủ toàn cầu cùng tổ chức tình báo, tuy rằng với hắc bang bình thường có một ít khác nhau, nhưng trên thực tế đều thuộc thế lực hắc ngầm, cũng có nhiều điểm giống nhau, mà Lạc U suy nghĩ đến cách huấn luyện Diệp Vẫn Thần, thì tiến cử Diệp Vẫn Thần cho bà ngoại Cổ Quỳnh.
Cổ Quỳnh là bà lão đã hơn sáu mươi tuổi, theo lý mà nói đã sớm về hưu hưởng tuổi già, nhưng trên thực tế lại không tìm được người thích hợp nối nghiệp, bà có một trai một gái, cháu trai không thích hắc đạo mà theo cha lăn lộn trên thương trường, cháu gái càng không thích hắc đạo mà lăn lộn trong thế giới giải trí, mà trong đời thứ ba ngoại trừ Lạc U cũng không có người khác, điều này làm cho bà vì vấn đề nối nghiệp mà mất không ít tâm.
Lạc U chưa bao giờ nghĩ sẽ tham gia vào tổ chức Cổ Sát, dù sao trong lòng cô hắc đạo chỉ là bàng môn tà đạo, lợi hại đến đâu cũng không thể lộ ra, không phải kiểu cuộc sống cô yêu thích, vì lẽ đó cô chưa bao giờ đáp ứng yêu cầu tiếp xúc với Cổ Sát của bà ngoại, nhưng sau khi sống lại, hiển nhiên ý nghĩ của Lạc U có sự khác nhau rất lớn, mà Cổ Sát chính là bước cờ đầu tiên mà Lạc U bố trí.
Lúc Lạc U ở bệnh viện Cổ Quỳnh cũng đã đến thăm hai lần, nhưng sau khi trở về căn hộ vẫn là lần đầu tiên đến, Lạc U không để Diệp Vẫn Thần lánh đi, trực tiếp bàn bạc với Cổ Quỳnh công việc có liên quan đến Cổ Sát.
“Bà ngoại, cháu nghĩ nên để Diệp Vẫn Thần nhận một ít huấn luyện, bà xem sắp xếp như thế nào là thích hợp?” Lạc U hỏi.
Ánh mắt Cổ Quỳnh nhìn qua Diệp Vẫn Thần, ý vị chăm chú có chút dày đặc, im lặng một chút mới không chắc chắn hỏi: “Tiểu nha đầu cháu lại đánh chủ ý gì đây, cháu cần phải biết rằng nơi huấn luyện của ta người bình thường khó có thể tiếp thu được, dường như thiếu gia Diệp gia không có cần thiết việc này.”
“Huấn luyện cái gì cháu đương nhiên biết, nếu như anh ta không thích hợp bà trả anh ta lại, cũng sẽ không quá phiền phức.” Giọng nói của Lạc U vẫn hờ hững như vậy, nhưng lại có cảm giác đã dự tính trước, dường như làm cho người ta không có cách nào từ chối.
Cổ Quỳnh là người già đã thành tinh, nhưng cũng không rõ được ý tứ của Lạc U, ánh mắt chuyển động ở giữa hai người, bỗng nhiên trực tiếp hỏi: “Các cháu đang qua lại?”
Cổ Quỳnh là đại lão đạo thượng, người ta gọi biệt hiệu là lão phật gia, làm người rất phóng khoáng, giảng nghĩa khí, trọng cam kết, thủ đoạn tàn nhẫn, tác phong can đảm. Mặc dù là vấn đề tình cảm của tiểu bối, nhưng cũng không chút do dự hỏi.
Lạc U nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, Diệp Vẫn Thần có chút không dễ chịu cúi đầu thấp xuống, quan hệ của họ nói phức tạp cũng đơn giản, bạn học cộng trên bằng hữu là có thể giải thích, trên thực tế nói đơn giản nhưng cũng óc chút phức tạp, bọn họ không phải đang qua lại, nhưng so với quan hệ qua lại tình nhân thì còn thân mật hơn.
“Bà ngoại, bà không phải đang tìm người nối nghiệp sao, cháu đưa tới một người, bà không muốn có thể sẽ là sự tổn thất của bà nha.” Ở trước mặt trưởng bối, Lạc U có vẻ dí dỏm, nói xong nháy mắt một cái, làm dáng vẻ oán giận.
“Người nối nghiệp? Cậu ta? Thằng nhóc Diệp gia?” Cổ Quỳnh ánh mắt hoài nghi không hề che giấu chút nào, vô cùng ác liệt nhìn Diệp Vẫn Thần!
Diệp Vẫn Thần vẫn yên tĩnh ngồi ở một bên, mà lúc này sóng lưng lại càng thêm thẳng tắp, kiên trì không sợ hãi đón nhận ánh mắt chăm chú của Cổ Quỳnh, hắn không nói gì nhưng dùng hành động để trả lời câu hỏi của Cổ Quỳnh!
Nếu đây là ý nguyện của Lạc U, như vậy hắn sẽ cố gắng làm thật tốt, để bất kì nghi vẫn trong nỗ lực của hắn đều biến mất!
Ánh mắt kiên trì của Diệp Vẫn Thần làm cho Cổ Quỳnh bất ngờ, tâm trạng thoả mãn hơn, kỳ thực bà đối với Diệp Vẫn Thần có chút hiểu rõ, dù sao cũng là thằng nhóc ở bên cạnh cháu gái ngoại nhiều năm, bà làm bà ngoại làm sao không biết, Diệp Vẫn Thần mở cái quán bar tên Tửu Quỷ bà cũng biết, đối với Diệp Vẫn Thần vẫn khá tán thưởng, có điều nếu làm người nối nghiệp của bà, không chỉ đơn giản như vậy là thông qua, xem như Diệp Vẫn Thần có năng lực to lớn, nhưng dù sao vẫn là một người ngoài.
“Cháu tin tưởng anh ta.” Đương nhiên Lạc U biết nghi vấn trong lòng bà ngoại, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa, hiện tại chỉ huấn luyện anh ta, còn sau đó như thế nào, còn cần thời gian quan sát, hiện tại bà ngoại cũng không thể kết luận vội.”
“Tiểu nha đầu cháu cũng không phải không biết bà đang sốt ruột về hưu, đương nhiên thời gian này càng ngắn càng tốt, chỉ là mẹ và cậu của cháu đều không hăng hái tranh giành, hừ, nói đến nên để nha đầu cháu gánh vác tránh nhiệm, bây giờ tìm thằng nhóc khác đến, là chúng ta không ai làm sao.” Cổ Quỳnh rất là bất mãn, cũng là oán khí nhiều năm qua, bọn nhỏ đều có ý nghĩ của chúng, đáng thương một lão bà như bà, già như vậy rồi mà còn phải bận tậm những việc này, tóc bạc cũng mọc nhiều hơn.
“Hì hì, bà ngoại không cần phải dùng chiêu khích tướng đối với cháu, bà không phải là muốn biết quan hệ của ta và Diệp Vẫn Thần à, xem như là qua lại, như vậy có thể không?” Lạc U nở nụ cười nhẹ, cô sao lại không nhìn ra tâm tư của bà ngoại. Tuy rằng cô cùng Diệp Vẫn Thần không phải là quan hệ qua lại, nhưng nếu như có thể thoả mãn bà ngoại, cô cũng không ngại dùng quan hệ như vậy để Diệp Vẫn Thần có thể quang minh chính đại đi vào hai nhà Lạc – Tô.
“Cái gì goi là xem như? Chính là như vậy, không phải thì không phải, hơn nữa xem như là các cháu qua lại thì đã sao, hiện thai bây giờ các cháu đang phổ biến tự do yêu đương, chia chia hợp hợp như là cháu đi thăm ông nội, các cháu chính là có kết hôn bà đều không yên lòng.” Cổ Quỳnh bất mãn nói, nhưng lại không yên lòng, Cổ Sát không phải là sản nghiệp bình thường, tuyệt đối không thể để tuỳ ý người ngoài tiếp xúc.
“Vậy bà muốn như thế nào?” Kỳ thực Lạc U rất tán thành lập luận này của bà ngoại, có điều quan hệ của cô và Diệp Vẫn Thần cũng không có đơn giản như vậy, nhưng cũng không thể giải thích.
“Cháu quản lí, cậu ta phụ trợ, các cháu cùng huấn luyện, tương lai con của các cháu phải lấy họ Cổ, để thằng bé trở thành người nối nghiệp đời tiếp của Cố Sát!” Cổ Quỳnh không chút do dự đưa ra điều kiện, làm Lạc U và Diệp Vẫn Thần đều trợn to mắt, một bộ dáng ngơ ngác.
Điều kiện của Cổ Quỳnh cũng mang cho Lạc U chút bất ngờ, thậm chí còn ở trong dự đoán của cô, thế nhưng điều kiện sau thì làm cho người ta cảm thấy lúng túng, bát tự còn không có, thế nào ngay cả con cái cũng nói ra.
Mà Diệp Vẫn Thần ở một bên lỗ tai càng đỏ, vẻ mặt quái lạ lén lút liếc mắt nhìn Lạc U, đối diện ánh mắt của Lạc U, lập tức ngượng ngùng dời chỗ khác, giống như bàn luận về việc gả cô dâu nhỏ.
Lạc U nhìn phản ứng của Diệp Vẫn Thần, không nói được gì, Cổ Quỳnh nhìn biểu cảm của hai người, cảm thấy khá thú vị, hơn nữa trong rất thoả mãn, quả nhiên thằng nhóc Diệp gia trung khuyển giống trong tư liệu điều tra nói đến, nơi nào còn lòng dạ độc ác, tân quý hắc đạo, quả thực chính là cô dâu nhỏ ôn nhu ngượng ngùng.
Cổ Quỳnh là bà lão đã hơn sáu mươi tuổi, theo lý mà nói đã sớm về hưu hưởng tuổi già, nhưng trên thực tế lại không tìm được người thích hợp nối nghiệp, bà có một trai một gái, cháu trai không thích hắc đạo mà theo cha lăn lộn trên thương trường, cháu gái càng không thích hắc đạo mà lăn lộn trong thế giới giải trí, mà trong đời thứ ba ngoại trừ Lạc U cũng không có người khác, điều này làm cho bà vì vấn đề nối nghiệp mà mất không ít tâm.
Lạc U chưa bao giờ nghĩ sẽ tham gia vào tổ chức Cổ Sát, dù sao trong lòng cô hắc đạo chỉ là bàng môn tà đạo, lợi hại đến đâu cũng không thể lộ ra, không phải kiểu cuộc sống cô yêu thích, vì lẽ đó cô chưa bao giờ đáp ứng yêu cầu tiếp xúc với Cổ Sát của bà ngoại, nhưng sau khi sống lại, hiển nhiên ý nghĩ của Lạc U có sự khác nhau rất lớn, mà Cổ Sát chính là bước cờ đầu tiên mà Lạc U bố trí.
Lúc Lạc U ở bệnh viện Cổ Quỳnh cũng đã đến thăm hai lần, nhưng sau khi trở về căn hộ vẫn là lần đầu tiên đến, Lạc U không để Diệp Vẫn Thần lánh đi, trực tiếp bàn bạc với Cổ Quỳnh công việc có liên quan đến Cổ Sát.
“Bà ngoại, cháu nghĩ nên để Diệp Vẫn Thần nhận một ít huấn luyện, bà xem sắp xếp như thế nào là thích hợp?” Lạc U hỏi.
Ánh mắt Cổ Quỳnh nhìn qua Diệp Vẫn Thần, ý vị chăm chú có chút dày đặc, im lặng một chút mới không chắc chắn hỏi: “Tiểu nha đầu cháu lại đánh chủ ý gì đây, cháu cần phải biết rằng nơi huấn luyện của ta người bình thường khó có thể tiếp thu được, dường như thiếu gia Diệp gia không có cần thiết việc này.”
“Huấn luyện cái gì cháu đương nhiên biết, nếu như anh ta không thích hợp bà trả anh ta lại, cũng sẽ không quá phiền phức.” Giọng nói của Lạc U vẫn hờ hững như vậy, nhưng lại có cảm giác đã dự tính trước, dường như làm cho người ta không có cách nào từ chối.
Cổ Quỳnh là người già đã thành tinh, nhưng cũng không rõ được ý tứ của Lạc U, ánh mắt chuyển động ở giữa hai người, bỗng nhiên trực tiếp hỏi: “Các cháu đang qua lại?”
Cổ Quỳnh là đại lão đạo thượng, người ta gọi biệt hiệu là lão phật gia, làm người rất phóng khoáng, giảng nghĩa khí, trọng cam kết, thủ đoạn tàn nhẫn, tác phong can đảm. Mặc dù là vấn đề tình cảm của tiểu bối, nhưng cũng không chút do dự hỏi.
Lạc U nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, Diệp Vẫn Thần có chút không dễ chịu cúi đầu thấp xuống, quan hệ của họ nói phức tạp cũng đơn giản, bạn học cộng trên bằng hữu là có thể giải thích, trên thực tế nói đơn giản nhưng cũng óc chút phức tạp, bọn họ không phải đang qua lại, nhưng so với quan hệ qua lại tình nhân thì còn thân mật hơn.
“Bà ngoại, bà không phải đang tìm người nối nghiệp sao, cháu đưa tới một người, bà không muốn có thể sẽ là sự tổn thất của bà nha.” Ở trước mặt trưởng bối, Lạc U có vẻ dí dỏm, nói xong nháy mắt một cái, làm dáng vẻ oán giận.
“Người nối nghiệp? Cậu ta? Thằng nhóc Diệp gia?” Cổ Quỳnh ánh mắt hoài nghi không hề che giấu chút nào, vô cùng ác liệt nhìn Diệp Vẫn Thần!
Diệp Vẫn Thần vẫn yên tĩnh ngồi ở một bên, mà lúc này sóng lưng lại càng thêm thẳng tắp, kiên trì không sợ hãi đón nhận ánh mắt chăm chú của Cổ Quỳnh, hắn không nói gì nhưng dùng hành động để trả lời câu hỏi của Cổ Quỳnh!
Nếu đây là ý nguyện của Lạc U, như vậy hắn sẽ cố gắng làm thật tốt, để bất kì nghi vẫn trong nỗ lực của hắn đều biến mất!
Ánh mắt kiên trì của Diệp Vẫn Thần làm cho Cổ Quỳnh bất ngờ, tâm trạng thoả mãn hơn, kỳ thực bà đối với Diệp Vẫn Thần có chút hiểu rõ, dù sao cũng là thằng nhóc ở bên cạnh cháu gái ngoại nhiều năm, bà làm bà ngoại làm sao không biết, Diệp Vẫn Thần mở cái quán bar tên Tửu Quỷ bà cũng biết, đối với Diệp Vẫn Thần vẫn khá tán thưởng, có điều nếu làm người nối nghiệp của bà, không chỉ đơn giản như vậy là thông qua, xem như Diệp Vẫn Thần có năng lực to lớn, nhưng dù sao vẫn là một người ngoài.
“Cháu tin tưởng anh ta.” Đương nhiên Lạc U biết nghi vấn trong lòng bà ngoại, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa, hiện tại chỉ huấn luyện anh ta, còn sau đó như thế nào, còn cần thời gian quan sát, hiện tại bà ngoại cũng không thể kết luận vội.”
“Tiểu nha đầu cháu cũng không phải không biết bà đang sốt ruột về hưu, đương nhiên thời gian này càng ngắn càng tốt, chỉ là mẹ và cậu của cháu đều không hăng hái tranh giành, hừ, nói đến nên để nha đầu cháu gánh vác tránh nhiệm, bây giờ tìm thằng nhóc khác đến, là chúng ta không ai làm sao.” Cổ Quỳnh rất là bất mãn, cũng là oán khí nhiều năm qua, bọn nhỏ đều có ý nghĩ của chúng, đáng thương một lão bà như bà, già như vậy rồi mà còn phải bận tậm những việc này, tóc bạc cũng mọc nhiều hơn.
“Hì hì, bà ngoại không cần phải dùng chiêu khích tướng đối với cháu, bà không phải là muốn biết quan hệ của ta và Diệp Vẫn Thần à, xem như là qua lại, như vậy có thể không?” Lạc U nở nụ cười nhẹ, cô sao lại không nhìn ra tâm tư của bà ngoại. Tuy rằng cô cùng Diệp Vẫn Thần không phải là quan hệ qua lại, nhưng nếu như có thể thoả mãn bà ngoại, cô cũng không ngại dùng quan hệ như vậy để Diệp Vẫn Thần có thể quang minh chính đại đi vào hai nhà Lạc – Tô.
“Cái gì goi là xem như? Chính là như vậy, không phải thì không phải, hơn nữa xem như là các cháu qua lại thì đã sao, hiện thai bây giờ các cháu đang phổ biến tự do yêu đương, chia chia hợp hợp như là cháu đi thăm ông nội, các cháu chính là có kết hôn bà đều không yên lòng.” Cổ Quỳnh bất mãn nói, nhưng lại không yên lòng, Cổ Sát không phải là sản nghiệp bình thường, tuyệt đối không thể để tuỳ ý người ngoài tiếp xúc.
“Vậy bà muốn như thế nào?” Kỳ thực Lạc U rất tán thành lập luận này của bà ngoại, có điều quan hệ của cô và Diệp Vẫn Thần cũng không có đơn giản như vậy, nhưng cũng không thể giải thích.
“Cháu quản lí, cậu ta phụ trợ, các cháu cùng huấn luyện, tương lai con của các cháu phải lấy họ Cổ, để thằng bé trở thành người nối nghiệp đời tiếp của Cố Sát!” Cổ Quỳnh không chút do dự đưa ra điều kiện, làm Lạc U và Diệp Vẫn Thần đều trợn to mắt, một bộ dáng ngơ ngác.
Điều kiện của Cổ Quỳnh cũng mang cho Lạc U chút bất ngờ, thậm chí còn ở trong dự đoán của cô, thế nhưng điều kiện sau thì làm cho người ta cảm thấy lúng túng, bát tự còn không có, thế nào ngay cả con cái cũng nói ra.
Mà Diệp Vẫn Thần ở một bên lỗ tai càng đỏ, vẻ mặt quái lạ lén lút liếc mắt nhìn Lạc U, đối diện ánh mắt của Lạc U, lập tức ngượng ngùng dời chỗ khác, giống như bàn luận về việc gả cô dâu nhỏ.
Lạc U nhìn phản ứng của Diệp Vẫn Thần, không nói được gì, Cổ Quỳnh nhìn biểu cảm của hai người, cảm thấy khá thú vị, hơn nữa trong rất thoả mãn, quả nhiên thằng nhóc Diệp gia trung khuyển giống trong tư liệu điều tra nói đến, nơi nào còn lòng dạ độc ác, tân quý hắc đạo, quả thực chính là cô dâu nhỏ ôn nhu ngượng ngùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook