Trùng Sinh Đồng Kí Ức
-
Chương 5: Bước Vào Thế Giới Của Em
Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, Phó Nghi Ân mơ màng tỉnh dậy, mở mắt nhìn lên trần nhà, cô ngồi dậy xoa tâm mi, có vẻ vì ngủ quá lâu nên tinh thần chưa kịp thích nghi.
Phải đến một lúc sau, cô mới thanh tỉnh nhớ ra hôm nay là sáng thứ hai, đều quan trọng là còn phải đến trường, cô cấp tốc nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
“Hôm qua mình về nhà khi nào nhỉ?, sao chẳng có ấn tượng gì cả"
Cô vừa tự hỏi vừa lấy tuýt sữa rửa mặt tra vào lòng bàn tày xoa nhẹ mát xa mặt, cô thầm ghen tỵ với làn da lúc này của mình, trắng nõn mềm mượt, nghĩ đến kiếp trước không biết chăm chút cho chính mình, chỉ mới hơn hai mươi đã như bà cô già khó tính, vẫn cảm thấy thay đổi tâm tình khiến cuộc sống dễ thở hơn.
Sau khi thay đồng phục, cô sắp xếp sách vở rồi bước ra khỏi phòng.
“Mẹ ơi! con trễ giờ rồi, không ăn sáng đâu ạ”
“Không ăn sáng sao được, đợi lấy phần cơm trưa của con luôn” Mẹ lập tức phản đối
“Sandwich, con không ăn trứng gà đâu” Cô nhíu mày nhìn đồ ăn trên bàn.
“vậy ăn với mứt dâu cũng được đó” Mẹ đưa lọ mức cho cô.
“vâng”
“Hôm qua mấy giờ chúng ta về vậy ạ?” Lấy hộp mứt quết lên mặt bánh cô nhai ngòm ngòm một họng.
“Hơn 6 giờ, mê ngủ đến nỗi mẹ gọi ăn tối cũng chẳng buồn nhút nhích” Mẹ cười
“Chắc đi chơi mệt quá!” cô cười hì hì.
“Ân, đem theo súp canh gà nha con”
“Dạ, nhưng mẹ đừng bỏ cái vào nhà, chỉ cần nước thôi”
“Ừ mẹ biết rồi”
“Con đi học đây, mẹ đi làm cẩn thận ạ” Cô uống ngụm nước, quệt quanh miệng qua loa.
“Ừ, đi nhớ cẩn thận nha con”
-Trà Muộn-truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn-
Phó Nghi Ân bỏ cặp lồng và cơm hộp vào ba lô, mở cửa cổng thì bắt gặp bóng lưng cao ráo có chút quen thuộc.
“Sao mới sáng ra anh lại đứng ở đây?” cô tò mò hỏi
“Tối qua ngủ có ngon không?” Trác Thiệu Ninh cười cười, âm trầm cất giọng
“Ừm, tôi đi học trước đây” cô lách người qua đi thẳng.
Phó Nghi Ân đến trạm chờ xe, vì giờ cao điểm nên có khá đông người đứng đợi, ghế chờ đã chật kín cô đành đứng nép ở phía sau.
“Két…” đoàn người rồng rắn chen nhau lên cửa, cô chật vật suýt chút nữa ngã về phía sau, chân bước loạng choạng.
“Á…” cô hét lên vì người đằng trước cố tình xô ngã.
“Em không sao chứ?” vòng tay siết chặt cô vào lòng, gấp gáp hỏi.
“Không sao, cám ơn anh”
Trong lòng cô lại thầm hỏi "Tại sao anh ấy lại theo đến đây?"
Trác Thiệu Ninh đỡ cô đứng thẳng, nắm chặt tay cô, anh bước lên xe rồi lại mạnh mẽ kéo cô lên, kịp thời xe cũng lăn bánh.
Cô lau mồ hồi, chưa gì cảm giác nóng bức đã xông tới, không khí ngột ngạt, vô cùng khó thở.
Anh đẩy cô lùi vào bên phía cửa sổ, che cho cô khỏi đụng chạm với người khác.
“Anh...sao anh cũng lên xe?” Cô ái ngại nhìn anh, trên người anh tỏa một mùi hương dễ chịu, trên gương mặt điềm tĩnh là nét khôi ngô nam tính, đã bao lâu rồi hai người chưa từng gần nhau như thế này, có lẽ lâu đến mức con người đã dần quên.
“Cùng đường” Anh đáp ngắn gọn
“Vậy hả?” Nói xong cô liền quay mặt đi, đôi khi những người từng thân thiết bỗng trở nên xa lạ, gặp lại rồi mới thấy ngượng ngùng làm sao.
Xeđột ngột phanh thắng dừng lại, cô theo phản xạ chồm người về phía trước lại đập vào ngực ai đó, cô cuống quýt ôm lấy anh.
“Đúng là xấu hổ thật mà!"Mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Thời gian như dừng lại ở thời điểm hiện tại, mọi người xung quanh gấp gáp nhanh chân nhảy xuống xe, cô bị giam trong lồng ngực anh.
Phó Nghi Ân đẩy anh ra
“Tới rồi, mau xuống đi"
Cũng là anh cùng cô bước xuống, theo cô cùng đến tận cổng trường học.
“Cám ơn anh, tạm biệt” Cô đành nóirồi quay bước thật nhanh.
“Nghi Ân”
“Có chuyện gì?” Cô ngoái lại
“À...không có gì, em vào học đi” Anh vẫy tay, một tay đút vào túi quần, ăn vận đơn giản với quần tây áo sơ mi trắng nhưng giữa rừng người vẫn nổi bật thu hút, có mấy tốp nữ sinh cười vui thích cứ ngoái lại nhìn anh che mặt ngượng ngùng.
…
Vừa bước vào lớp, Phó Nghi Ân ngồi xuống bàn đã có một bàn tay nghịch ngợm choàng qua vai cô, cười gian trá.
“Gì mà cười ghê vậy? bộ mặt tớ dính gì hả?” Cô sờ tay lên mặt mình.
“Khà khà, cậu khai mau, soái ca đưa cậu đến trường lúc nãy là ai?” Phương Nhạc lắc lư cái đầu ngộ nghĩnh.
“Ai?” Cô hơi bất ngờ
“Đừng gạt tớ” Phương Nhạc lắc mạnh vai cô, gào lên
“Này, đừng lắc nữa” Cô vội vàng tránh né.
“Hèn gì cậu không thèm để ý Đỗ Gia Minh, thì ra là đã có người trong lòng” Phương Nhạc suy tư chống tay lên cằm gật gù.
“Ai? Đỗ Gia Minh gì ở đây, đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tớ” Cô bĩu môi
“Được rồi, người cùng cậu đến trường hôm nay là ai, khai mau” Phương Nhạc đột kích bất ngờ khiến cô ngã ngửa.
“Á… đừng, chẳng ai cả” Bị cù nhột cô cười khúc khích
“Chỉ là một người anh hàng xóm thôi mà” Cô giơ hai tay đầu hàng, thành thật khai báo.
“Sao chưa từng nghe cậu nói”
“Thì tớ cũng có thường xuyên gặp đâu, hôm nay chỉ tình cờ đi chung chuyến xe thôi” Cô giải thích
“Ồ…” Phương Nhạc gật gù
“Cậu thích anh ấy hả? để về tớ hỏi xem anh ấy có bạn gái chưa sẽ thông báo với cậu” Cô chọc ghẹo, giọng tinh nghịch.
“Thôi đi, ánh mắt người ta dán chặt lên người cậu, tớ có cửa bước vào chắc”
Phương Nhạc cười tủm tỉm
“Cậu nói cái gì vậy?”
“Thật đó, ánh mắt người đó nhất định có vấn đề” Phương Nhạc quả quyết khẳng định
“Cậu chỉ giỏi đoán mò” Cô lắc đầu cười trừ
Chuông vào học cũng reo lên, cả hai liền lập tức ổn định chỗ ngồi ngay ngắn, lấy tập sách ra chuẩn bị bài học.
Hôm nay vì học nguyên ngày ở trường nên đến giờ ăn trưa cô cùng Phương Nhạc tìm một góc yên tĩnh.
“Quào...có mẹ nấu ăn ngon thật sướng, mình ngưỡng mộ cậu” Hai mắt của Phương Nhạc sáng rực nhìn chằm chằm hộp cơm của cô.
“Chia cho cậu một nửa, tớ ăn không hết được”
“Hì hì, tớ cũng san phân nửa cho cậu” Nói là làm, Phương Nhạc mở phần cơm của mình ra, phân làm hai mỗi người một nửa.
Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ!
Phương Nhạc là người bạn thân duy nhất của cô, khi mới lên cấp ba, cùng học chung một lớp, mới đầu chẳng thân cho lắm, thậm chí còn chẳng hay trò chuyện, tính tình cô lạnh nhat khó gần, học hết cấp hai chẳng có lấy một người bạn chơi cùng. Đến khi mùa hè năm lớp mười, tình cờ học cùng lớp tiếng anh ở trung tâm, Phương Nhạc tính tình hòa đồng dễ mến, hay bắt chuyện với cô, từ từ trao đổi qua lại, cả hai thân thiết hơn, nhờ cậu ấy mà cô còn biết đùa giỡn.
Kiếp trước, cô quen Đỗ Gia Minh, giống như cái đuôi theo sau anh ta, bỏ quên mọi thứ, đối với người bạn này cũng thập phần xa cách,tốt nghiệp xong từ đó chẳng bao giờ liên hệ nữa.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất nhiều tình cảm trân quý, người bạn này của cô thật sự rất tốt, chỉ là cô không biết trân trọng, chỉ chạy theo những thứ trước mắt, mù quáng tin vào lòng người hiểm ác. Kết cục vô cùng đau đớn.
“Ăn cái này đi, tớ có mang súp gà nữa đó” Cô gắp con tôm chiên sang cho Phương Nhạc.
“Nghi Ân, cuối tuần này tớ đến nhà cậu chơi được không?” Phương Nhạc dè dặn hỏi.
“Được chứ, cậu cùng nhà tớ đi Núi Thác chơi luôn” cô gật đầu vui vẻ đáp.
“Hả? thật hả” Phương Nhạc như không thể tin được nhìn cô.
“Ừm”
“Nghi Ân, cậu thay đổi” Phương Nhạc nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
"Tớ sao?”
“Đúng vậy, cậu không giống với trước kia”
“Như vậy không tốt à?” Cô bật cười
“Tốt...tốt lắm! cậu nên như thế này. Chứ bình thường lãm đạm đến mức khiến người ta đau lòng” Phương Nhạc làm bộ ôm ngực vẻ mặt bi thương.
“Không đến mức đó chứ?”
Cả hai đang cười đùa hăng say thì bị phá đám, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất lại dây dưa không dứt.
“Nghi Ân, chúng ta nói chuyện được không?”Giọng nói như lạ như quen của Đỗ Gia Minh khiến cô buồn bực không thôi.
“Chúng tôi phải vào học rồi” Cô chẳng thèm liếc anh ta, kéo tay Phương Nhạc lướt qua.
…
Sau tiết thể dục, lớp cô được ra về, vừa bước ra khỏi cổng trường đã bị một bàn tay bịt miệng cô lại, Phó Nghi Ân sợ hãi muốn kêu lên, giãy dụa muốn thoát thân.
“Nghi Ân, chúng ta cần nói chuyện?” Giọng nói không còn kiên nhẫn bên tai.
“Ưm…” cô nhận ra, hắn chính là Đỗ gia Minh, tên này lại muốn cái gì ở cô. cố vùng vẫy nhưng miệng bị hắn bịt chặt.
“Anh muốn cái gì? Đỗ Gia Minh đừng có ép người quá đáng” Cô cắn phập vào tay anh ta.
“Nghi Ân, anh đang muốn nói chuyện tử tế với em, tại sao đột nhiên lại đối xử với anh như vậy?” Đỗ Gia Minh nóng vội siết chặt bả vaikhiến cô đau điếng.
“Buông tôi ra”
“Anh không buông, trừ khi em cho anh câu trả lời thích đáng” Đỗ Gia Minh trừng mắt nhìn cô, hắn ép chặt cô tường.
“Anh thật buồn cười, trước giờ tôi và anh cũng có phải là gì của nhau đâu”
"Em là vì thế mới hờ hững với anh, Nghi Ân, anh đối với em”
“Ngưng...tôi không muốn nghe tiếng những lời ghê tởn của anh” Cô cáu gắt
“Nghi Ân, anh thích em”
Đỗ Gia Minh như phát điên, hắn ôm eo cô, định cúi xuống hôn cô, Phó Nghi Ân vội quay mặt đi, môi bặp chặt.
Một lực mạnh lôi Đỗ Gia Minh ra, đấm vào mặt khiến hắn ngã dúi xuống đất.
“Ầm” Tiếng động vang lên, Phó Nghi Ân e sợ mở mắt ra, thì thấy Đỗ Gia Minh nằm bẹp dưới nền đất bẩn, khóe môi gớm máu.
“Chết tiệt, mày định làm gì em ấy” Trác Thiệu Ninh túm cổ áo Đỗ Gia Minh định cho hắn thêm vài cú đấm.
“Dừng lại….đừng đánh nữa” Cô vội chạy đến ngăn anh lại.
Trác Thiệu Ninh sựng lại, nắm đấm thu lại, buông lỏng, ánh mắt có chút mất mát.
“Em không sao chứ?” Anh kiểm tra quanh người cô.
Phó Nghi Ân bèn lắc đầu đáp:“không sao, cám ơn anh”
Anh nắm tay cô nói:“Đi thôi”
“Tại sao lại ngăn anh lại”
“Đánh loại người đó chỉ tổ làm bẩn tay anh”
“Nghi Ân, em đừng qua lại với cậu ta”
"Tôi không có qua lại với anh ta” cô thở dài buồn bực.
“Mà anh, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Anh đến đón em”
“Hả?”
“Em đi một mình anh không yên tâm” anh thản nhiên đáp
“Trước giờ chẳng phải tôi đều đi bình thường sao?”
“Từ nay sẽ không như vậy nữa”
“Anh nói gì?”
“Không có gì, đi thôi, hôm nay dì gọi anh đến nhà ăn cơm” bàn tay mềm mại của cô bị bao chặt trong lòng bàn tay ấm áp của anh, nhất thời Phó Nghi Ân cũng không bảo anh buông ra, mặc cho anh nắm lấy tay mình.
Phải đến một lúc sau, cô mới thanh tỉnh nhớ ra hôm nay là sáng thứ hai, đều quan trọng là còn phải đến trường, cô cấp tốc nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
“Hôm qua mình về nhà khi nào nhỉ?, sao chẳng có ấn tượng gì cả"
Cô vừa tự hỏi vừa lấy tuýt sữa rửa mặt tra vào lòng bàn tày xoa nhẹ mát xa mặt, cô thầm ghen tỵ với làn da lúc này của mình, trắng nõn mềm mượt, nghĩ đến kiếp trước không biết chăm chút cho chính mình, chỉ mới hơn hai mươi đã như bà cô già khó tính, vẫn cảm thấy thay đổi tâm tình khiến cuộc sống dễ thở hơn.
Sau khi thay đồng phục, cô sắp xếp sách vở rồi bước ra khỏi phòng.
“Mẹ ơi! con trễ giờ rồi, không ăn sáng đâu ạ”
“Không ăn sáng sao được, đợi lấy phần cơm trưa của con luôn” Mẹ lập tức phản đối
“Sandwich, con không ăn trứng gà đâu” Cô nhíu mày nhìn đồ ăn trên bàn.
“vậy ăn với mứt dâu cũng được đó” Mẹ đưa lọ mức cho cô.
“vâng”
“Hôm qua mấy giờ chúng ta về vậy ạ?” Lấy hộp mứt quết lên mặt bánh cô nhai ngòm ngòm một họng.
“Hơn 6 giờ, mê ngủ đến nỗi mẹ gọi ăn tối cũng chẳng buồn nhút nhích” Mẹ cười
“Chắc đi chơi mệt quá!” cô cười hì hì.
“Ân, đem theo súp canh gà nha con”
“Dạ, nhưng mẹ đừng bỏ cái vào nhà, chỉ cần nước thôi”
“Ừ mẹ biết rồi”
“Con đi học đây, mẹ đi làm cẩn thận ạ” Cô uống ngụm nước, quệt quanh miệng qua loa.
“Ừ, đi nhớ cẩn thận nha con”
-Trà Muộn-truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn-
Phó Nghi Ân bỏ cặp lồng và cơm hộp vào ba lô, mở cửa cổng thì bắt gặp bóng lưng cao ráo có chút quen thuộc.
“Sao mới sáng ra anh lại đứng ở đây?” cô tò mò hỏi
“Tối qua ngủ có ngon không?” Trác Thiệu Ninh cười cười, âm trầm cất giọng
“Ừm, tôi đi học trước đây” cô lách người qua đi thẳng.
Phó Nghi Ân đến trạm chờ xe, vì giờ cao điểm nên có khá đông người đứng đợi, ghế chờ đã chật kín cô đành đứng nép ở phía sau.
“Két…” đoàn người rồng rắn chen nhau lên cửa, cô chật vật suýt chút nữa ngã về phía sau, chân bước loạng choạng.
“Á…” cô hét lên vì người đằng trước cố tình xô ngã.
“Em không sao chứ?” vòng tay siết chặt cô vào lòng, gấp gáp hỏi.
“Không sao, cám ơn anh”
Trong lòng cô lại thầm hỏi "Tại sao anh ấy lại theo đến đây?"
Trác Thiệu Ninh đỡ cô đứng thẳng, nắm chặt tay cô, anh bước lên xe rồi lại mạnh mẽ kéo cô lên, kịp thời xe cũng lăn bánh.
Cô lau mồ hồi, chưa gì cảm giác nóng bức đã xông tới, không khí ngột ngạt, vô cùng khó thở.
Anh đẩy cô lùi vào bên phía cửa sổ, che cho cô khỏi đụng chạm với người khác.
“Anh...sao anh cũng lên xe?” Cô ái ngại nhìn anh, trên người anh tỏa một mùi hương dễ chịu, trên gương mặt điềm tĩnh là nét khôi ngô nam tính, đã bao lâu rồi hai người chưa từng gần nhau như thế này, có lẽ lâu đến mức con người đã dần quên.
“Cùng đường” Anh đáp ngắn gọn
“Vậy hả?” Nói xong cô liền quay mặt đi, đôi khi những người từng thân thiết bỗng trở nên xa lạ, gặp lại rồi mới thấy ngượng ngùng làm sao.
Xeđột ngột phanh thắng dừng lại, cô theo phản xạ chồm người về phía trước lại đập vào ngực ai đó, cô cuống quýt ôm lấy anh.
“Đúng là xấu hổ thật mà!"Mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Thời gian như dừng lại ở thời điểm hiện tại, mọi người xung quanh gấp gáp nhanh chân nhảy xuống xe, cô bị giam trong lồng ngực anh.
Phó Nghi Ân đẩy anh ra
“Tới rồi, mau xuống đi"
Cũng là anh cùng cô bước xuống, theo cô cùng đến tận cổng trường học.
“Cám ơn anh, tạm biệt” Cô đành nóirồi quay bước thật nhanh.
“Nghi Ân”
“Có chuyện gì?” Cô ngoái lại
“À...không có gì, em vào học đi” Anh vẫy tay, một tay đút vào túi quần, ăn vận đơn giản với quần tây áo sơ mi trắng nhưng giữa rừng người vẫn nổi bật thu hút, có mấy tốp nữ sinh cười vui thích cứ ngoái lại nhìn anh che mặt ngượng ngùng.
…
Vừa bước vào lớp, Phó Nghi Ân ngồi xuống bàn đã có một bàn tay nghịch ngợm choàng qua vai cô, cười gian trá.
“Gì mà cười ghê vậy? bộ mặt tớ dính gì hả?” Cô sờ tay lên mặt mình.
“Khà khà, cậu khai mau, soái ca đưa cậu đến trường lúc nãy là ai?” Phương Nhạc lắc lư cái đầu ngộ nghĩnh.
“Ai?” Cô hơi bất ngờ
“Đừng gạt tớ” Phương Nhạc lắc mạnh vai cô, gào lên
“Này, đừng lắc nữa” Cô vội vàng tránh né.
“Hèn gì cậu không thèm để ý Đỗ Gia Minh, thì ra là đã có người trong lòng” Phương Nhạc suy tư chống tay lên cằm gật gù.
“Ai? Đỗ Gia Minh gì ở đây, đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tớ” Cô bĩu môi
“Được rồi, người cùng cậu đến trường hôm nay là ai, khai mau” Phương Nhạc đột kích bất ngờ khiến cô ngã ngửa.
“Á… đừng, chẳng ai cả” Bị cù nhột cô cười khúc khích
“Chỉ là một người anh hàng xóm thôi mà” Cô giơ hai tay đầu hàng, thành thật khai báo.
“Sao chưa từng nghe cậu nói”
“Thì tớ cũng có thường xuyên gặp đâu, hôm nay chỉ tình cờ đi chung chuyến xe thôi” Cô giải thích
“Ồ…” Phương Nhạc gật gù
“Cậu thích anh ấy hả? để về tớ hỏi xem anh ấy có bạn gái chưa sẽ thông báo với cậu” Cô chọc ghẹo, giọng tinh nghịch.
“Thôi đi, ánh mắt người ta dán chặt lên người cậu, tớ có cửa bước vào chắc”
Phương Nhạc cười tủm tỉm
“Cậu nói cái gì vậy?”
“Thật đó, ánh mắt người đó nhất định có vấn đề” Phương Nhạc quả quyết khẳng định
“Cậu chỉ giỏi đoán mò” Cô lắc đầu cười trừ
Chuông vào học cũng reo lên, cả hai liền lập tức ổn định chỗ ngồi ngay ngắn, lấy tập sách ra chuẩn bị bài học.
Hôm nay vì học nguyên ngày ở trường nên đến giờ ăn trưa cô cùng Phương Nhạc tìm một góc yên tĩnh.
“Quào...có mẹ nấu ăn ngon thật sướng, mình ngưỡng mộ cậu” Hai mắt của Phương Nhạc sáng rực nhìn chằm chằm hộp cơm của cô.
“Chia cho cậu một nửa, tớ ăn không hết được”
“Hì hì, tớ cũng san phân nửa cho cậu” Nói là làm, Phương Nhạc mở phần cơm của mình ra, phân làm hai mỗi người một nửa.
Bữa cơm trôi qua rất vui vẻ!
Phương Nhạc là người bạn thân duy nhất của cô, khi mới lên cấp ba, cùng học chung một lớp, mới đầu chẳng thân cho lắm, thậm chí còn chẳng hay trò chuyện, tính tình cô lạnh nhat khó gần, học hết cấp hai chẳng có lấy một người bạn chơi cùng. Đến khi mùa hè năm lớp mười, tình cờ học cùng lớp tiếng anh ở trung tâm, Phương Nhạc tính tình hòa đồng dễ mến, hay bắt chuyện với cô, từ từ trao đổi qua lại, cả hai thân thiết hơn, nhờ cậu ấy mà cô còn biết đùa giỡn.
Kiếp trước, cô quen Đỗ Gia Minh, giống như cái đuôi theo sau anh ta, bỏ quên mọi thứ, đối với người bạn này cũng thập phần xa cách,tốt nghiệp xong từ đó chẳng bao giờ liên hệ nữa.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất nhiều tình cảm trân quý, người bạn này của cô thật sự rất tốt, chỉ là cô không biết trân trọng, chỉ chạy theo những thứ trước mắt, mù quáng tin vào lòng người hiểm ác. Kết cục vô cùng đau đớn.
“Ăn cái này đi, tớ có mang súp gà nữa đó” Cô gắp con tôm chiên sang cho Phương Nhạc.
“Nghi Ân, cuối tuần này tớ đến nhà cậu chơi được không?” Phương Nhạc dè dặn hỏi.
“Được chứ, cậu cùng nhà tớ đi Núi Thác chơi luôn” cô gật đầu vui vẻ đáp.
“Hả? thật hả” Phương Nhạc như không thể tin được nhìn cô.
“Ừm”
“Nghi Ân, cậu thay đổi” Phương Nhạc nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
"Tớ sao?”
“Đúng vậy, cậu không giống với trước kia”
“Như vậy không tốt à?” Cô bật cười
“Tốt...tốt lắm! cậu nên như thế này. Chứ bình thường lãm đạm đến mức khiến người ta đau lòng” Phương Nhạc làm bộ ôm ngực vẻ mặt bi thương.
“Không đến mức đó chứ?”
Cả hai đang cười đùa hăng say thì bị phá đám, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất lại dây dưa không dứt.
“Nghi Ân, chúng ta nói chuyện được không?”Giọng nói như lạ như quen của Đỗ Gia Minh khiến cô buồn bực không thôi.
“Chúng tôi phải vào học rồi” Cô chẳng thèm liếc anh ta, kéo tay Phương Nhạc lướt qua.
…
Sau tiết thể dục, lớp cô được ra về, vừa bước ra khỏi cổng trường đã bị một bàn tay bịt miệng cô lại, Phó Nghi Ân sợ hãi muốn kêu lên, giãy dụa muốn thoát thân.
“Nghi Ân, chúng ta cần nói chuyện?” Giọng nói không còn kiên nhẫn bên tai.
“Ưm…” cô nhận ra, hắn chính là Đỗ gia Minh, tên này lại muốn cái gì ở cô. cố vùng vẫy nhưng miệng bị hắn bịt chặt.
“Anh muốn cái gì? Đỗ Gia Minh đừng có ép người quá đáng” Cô cắn phập vào tay anh ta.
“Nghi Ân, anh đang muốn nói chuyện tử tế với em, tại sao đột nhiên lại đối xử với anh như vậy?” Đỗ Gia Minh nóng vội siết chặt bả vaikhiến cô đau điếng.
“Buông tôi ra”
“Anh không buông, trừ khi em cho anh câu trả lời thích đáng” Đỗ Gia Minh trừng mắt nhìn cô, hắn ép chặt cô tường.
“Anh thật buồn cười, trước giờ tôi và anh cũng có phải là gì của nhau đâu”
"Em là vì thế mới hờ hững với anh, Nghi Ân, anh đối với em”
“Ngưng...tôi không muốn nghe tiếng những lời ghê tởn của anh” Cô cáu gắt
“Nghi Ân, anh thích em”
Đỗ Gia Minh như phát điên, hắn ôm eo cô, định cúi xuống hôn cô, Phó Nghi Ân vội quay mặt đi, môi bặp chặt.
Một lực mạnh lôi Đỗ Gia Minh ra, đấm vào mặt khiến hắn ngã dúi xuống đất.
“Ầm” Tiếng động vang lên, Phó Nghi Ân e sợ mở mắt ra, thì thấy Đỗ Gia Minh nằm bẹp dưới nền đất bẩn, khóe môi gớm máu.
“Chết tiệt, mày định làm gì em ấy” Trác Thiệu Ninh túm cổ áo Đỗ Gia Minh định cho hắn thêm vài cú đấm.
“Dừng lại….đừng đánh nữa” Cô vội chạy đến ngăn anh lại.
Trác Thiệu Ninh sựng lại, nắm đấm thu lại, buông lỏng, ánh mắt có chút mất mát.
“Em không sao chứ?” Anh kiểm tra quanh người cô.
Phó Nghi Ân bèn lắc đầu đáp:“không sao, cám ơn anh”
Anh nắm tay cô nói:“Đi thôi”
“Tại sao lại ngăn anh lại”
“Đánh loại người đó chỉ tổ làm bẩn tay anh”
“Nghi Ân, em đừng qua lại với cậu ta”
"Tôi không có qua lại với anh ta” cô thở dài buồn bực.
“Mà anh, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Anh đến đón em”
“Hả?”
“Em đi một mình anh không yên tâm” anh thản nhiên đáp
“Trước giờ chẳng phải tôi đều đi bình thường sao?”
“Từ nay sẽ không như vậy nữa”
“Anh nói gì?”
“Không có gì, đi thôi, hôm nay dì gọi anh đến nhà ăn cơm” bàn tay mềm mại của cô bị bao chặt trong lòng bàn tay ấm áp của anh, nhất thời Phó Nghi Ân cũng không bảo anh buông ra, mặc cho anh nắm lấy tay mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook