Trùng Sinh Đồng Kí Ức
-
Chương 2: Đã lâu không gặp
Hôm nay bỏ ra tận một trăm mốt ngàn tiền taxi, Phó Nghi Ân buồn bực đi bộ vào con hẻm nhỏ dẫn về nhà, giờ mẹ vẫn chưa về, cô hì hục mở cửa, vừa bước vào phòng đã quăng ngay cặp sách xuống sô-pha, rót một ly nước lạnh uống ừng ực, kết quả cô bị sặc nước, lúc này chuông cửa đột nhiên reo vang
“Tới ngay đây” vừa chạy vừa nói vọng ra
…
“Đã lâu không gặp” giọng nói thâm trầm vang lên
“Xin chào, có chuyện gì không ạ?” cô đáp
“Mẹ em có nhà không?”
“Mẹ tôi đi làm rồi”
“À đây là chè trôi nước, mẹ anh bảo mang sang cho”
“Cảm ơn” cô nhận lấy cái hộp rồi quay vào nhà
“Nghi Ân”
“Còn chuyện gì sao?” cô ngoảnh lại nhìn
“Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt”
“Vậy anh về trước, hẹn gặp lại”
Phó Nghi Ân nhìn theo đến khi bóng người khuất ở đằng xa, ngẩn người một lát mới bước vào nhà.
Trác Thiệu Ninh là người anh cùng lớn lên với cô, anh lớn hơn cô bảy tuổi, lúc vẫn còn là đứa nhóc loi choi cô bám theo sau anh cả ngày, có lúc còn ngủ lại nhà anh, cô ăn chực ở nhà anh còn[Trà Muộn- dien dan le quy don] nhiều hơn số lần ăn cơm ở nhà, lúc đó ba mẹ vẫn chưa li hôn, những lần thấy họ cãi vả cô thường trốn đằng sau đám ống bê tông mà cô thường đến, cô bé Nghi Ân hai mắt đỏ hoe má lấm lem nước mắt, cô ngồi lì ở đấy đến khi anh Thiệu Ninh đến đón mình về, cô luôn tin tưởng điều đó.
“Phó Nghi Ân, em lại trốn ở đây hả?”
“Anh hai”
“Đã nói anh không phải là anh hai của em, đừng làm ba mẹ lo lắng nữa, anh dẫn em về nhà” anh nắm lấy bàn tay múp míp của cô bé.
“Không muốn về nhà đâu” cô bé hờn dỗi
“Sao thế? Ai làm em không vui?” anh ân cần xoa đầu cô
“Anh ơi. Anh đã từng nói chỉ cần em ngoan ngoãn thì ba mẹ sẽ vui vẻ, nhưng mà họ lại cãi nhau nữa rồi, có phải Ân chưa đủ ngoan không anh?”
“Không có đâu, Nghi Ân của anh rất ngoan”
“…”
“Anh mua kem cho em nhé?”
“Em không thích về nhà, nhìn ba đáng sợ lắm”
“Vậy thì về nhà anh nhé”
“Dạ” cô vui vẻ trở lại, bàn tay nhỏ nắm chắt tay anh
Trong kí ức của Phó Nghi Ân, anh luôn là một người ân cần, dịu dàng, là một người anh chu đáo, chỉ cần cô không vui, cô cáu khỉnh, anh luôn biết cách làm cô vui trở lại, cô đã từng ước mình có một người anh như thế. Thế nhưng kể từ ngày ba mẹ chính thức li hôn, cô dần dần xa lánh tất cả mọi người, luôn dùng sự thơ ơ và thái độ lạnh nhạt đối với cuộc sống, nụ cười đã mất dần trên gương mặt của một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi.
Kiếp trước, cô đặt hết niềm tin vào Đỗ Gia Minh, chỉ đổi lại một kết cục tàn khốc. Hiện tại, cô không còn là một kẻ ngốc ngếch, cũng chẳng tin tưởng bất cứ ai, ngoài mẹ ra, cô chỉ đặt niềm tin ở chính mình. Một lần bị rắn cắt cả đời sợ dây thừng, vẫn biết trên đời này không phải ai cũng vô liêm sĩ như Đỗ Gia Minh, nhưng cô không dám đánh [Trà Muộn- truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn]cược thêm một lần nữa, cơ hội sống lại! chỉ có duy nhất một lần, cô không muốn mạo hiểm, thà rằng cứ tự bản thân cố gắng, trên cõi đời này mẹ là người thân duy nhất của cô, người cha đó cô đã xem như không có từ lâu rồi.
Phó Nghi Ân đắm chìm trong những kí ức đã qua, cô suy nghĩ về tương lai của chính mình, còn hơn một năm nữa, cô mới tốt nghiệp cấp ba, hiện tại cô cần nghiêm túc nghĩ đến việc mình nên làm là gì? Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học ngành sư phạm, cô dạy học được một thời gian thì xảy ra một sự cố đề thi cô ra bị phát tán trước ngày thi, có người tố cáo cô nhận tiền của phụ huynh học sinh, bản thân lại chẳng biết gì bị người ta hãm hại, cô uất ức muốn làm cho ra lẽ thì Đỗ Gia Minh lại khuyên cô nghỉ việc.
“Tại sao em phải để người ta vu hại được chứ? Nếu giờ em nghỉ ngang chẳng phải là nhận tội hay sao?” cô buồn bực nói
“Anh chỉ không muốn thấy em mệt nhọc vì việc này” Đỗ Gia Minh ôm vai cô an ủi
“Em nghỉ rồi, làm sao có tiền mà sống” cô băn khoăn
“Anh nuôi em”
“Xì, anh nuôi em được bao lâu?” cô bật cười
“Cả đời. Nghi Ân, gả cho anh đi!” Đột nhiên Đỗ Gia Minh lấy từ đâu ra một cái hộp khụy một chân trước mặt cô.
“Lấy anh nhé!” Đỗ Gia Minh lặp lại một lần nữa
“Anh mua nhẫn từ khi nào?” mắt cô ươn ướt, xúc động nói
“Đồng ý nhé?” Đỗ Gia Minh cầu khẩn nâng bàn tay cô lên lấy nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô
“Được, em đồng ý” cô gật đầu lia lịa
Những hình ảnh kiếp trước giống như một cuốn phim quay chậm, từng thước phim lướt qua khiến lòng cô càng trở nên lạnh lẽ. Nó nhắcnhở cô khắc ghi sai lầm của quá khứ, tránh xa suy nghĩ bồng bột, hãy nhớ rằng: cuộc sống là thực tế tàn khốc nhất, hoàng tử không bao giờ tồn tại, còn phải cận lực tránh xa tra nam, những gã tồi đốn nạn lại hại chúng ta. Phó Nghi Ân tự nhủ: “Đỗ Gia Minh, đời này tôi với anh là nước song không phạm nước giếng, tôi không động đến anh, cũng đừng dại mà chọc đến tôi.”
“Tới ngay đây” vừa chạy vừa nói vọng ra
…
“Đã lâu không gặp” giọng nói thâm trầm vang lên
“Xin chào, có chuyện gì không ạ?” cô đáp
“Mẹ em có nhà không?”
“Mẹ tôi đi làm rồi”
“À đây là chè trôi nước, mẹ anh bảo mang sang cho”
“Cảm ơn” cô nhận lấy cái hộp rồi quay vào nhà
“Nghi Ân”
“Còn chuyện gì sao?” cô ngoảnh lại nhìn
“Em sống tốt chứ?”
“Rất tốt”
“Vậy anh về trước, hẹn gặp lại”
Phó Nghi Ân nhìn theo đến khi bóng người khuất ở đằng xa, ngẩn người một lát mới bước vào nhà.
Trác Thiệu Ninh là người anh cùng lớn lên với cô, anh lớn hơn cô bảy tuổi, lúc vẫn còn là đứa nhóc loi choi cô bám theo sau anh cả ngày, có lúc còn ngủ lại nhà anh, cô ăn chực ở nhà anh còn[Trà Muộn- dien dan le quy don] nhiều hơn số lần ăn cơm ở nhà, lúc đó ba mẹ vẫn chưa li hôn, những lần thấy họ cãi vả cô thường trốn đằng sau đám ống bê tông mà cô thường đến, cô bé Nghi Ân hai mắt đỏ hoe má lấm lem nước mắt, cô ngồi lì ở đấy đến khi anh Thiệu Ninh đến đón mình về, cô luôn tin tưởng điều đó.
“Phó Nghi Ân, em lại trốn ở đây hả?”
“Anh hai”
“Đã nói anh không phải là anh hai của em, đừng làm ba mẹ lo lắng nữa, anh dẫn em về nhà” anh nắm lấy bàn tay múp míp của cô bé.
“Không muốn về nhà đâu” cô bé hờn dỗi
“Sao thế? Ai làm em không vui?” anh ân cần xoa đầu cô
“Anh ơi. Anh đã từng nói chỉ cần em ngoan ngoãn thì ba mẹ sẽ vui vẻ, nhưng mà họ lại cãi nhau nữa rồi, có phải Ân chưa đủ ngoan không anh?”
“Không có đâu, Nghi Ân của anh rất ngoan”
“…”
“Anh mua kem cho em nhé?”
“Em không thích về nhà, nhìn ba đáng sợ lắm”
“Vậy thì về nhà anh nhé”
“Dạ” cô vui vẻ trở lại, bàn tay nhỏ nắm chắt tay anh
Trong kí ức của Phó Nghi Ân, anh luôn là một người ân cần, dịu dàng, là một người anh chu đáo, chỉ cần cô không vui, cô cáu khỉnh, anh luôn biết cách làm cô vui trở lại, cô đã từng ước mình có một người anh như thế. Thế nhưng kể từ ngày ba mẹ chính thức li hôn, cô dần dần xa lánh tất cả mọi người, luôn dùng sự thơ ơ và thái độ lạnh nhạt đối với cuộc sống, nụ cười đã mất dần trên gương mặt của một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi.
Kiếp trước, cô đặt hết niềm tin vào Đỗ Gia Minh, chỉ đổi lại một kết cục tàn khốc. Hiện tại, cô không còn là một kẻ ngốc ngếch, cũng chẳng tin tưởng bất cứ ai, ngoài mẹ ra, cô chỉ đặt niềm tin ở chính mình. Một lần bị rắn cắt cả đời sợ dây thừng, vẫn biết trên đời này không phải ai cũng vô liêm sĩ như Đỗ Gia Minh, nhưng cô không dám đánh [Trà Muộn- truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn]cược thêm một lần nữa, cơ hội sống lại! chỉ có duy nhất một lần, cô không muốn mạo hiểm, thà rằng cứ tự bản thân cố gắng, trên cõi đời này mẹ là người thân duy nhất của cô, người cha đó cô đã xem như không có từ lâu rồi.
Phó Nghi Ân đắm chìm trong những kí ức đã qua, cô suy nghĩ về tương lai của chính mình, còn hơn một năm nữa, cô mới tốt nghiệp cấp ba, hiện tại cô cần nghiêm túc nghĩ đến việc mình nên làm là gì? Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học ngành sư phạm, cô dạy học được một thời gian thì xảy ra một sự cố đề thi cô ra bị phát tán trước ngày thi, có người tố cáo cô nhận tiền của phụ huynh học sinh, bản thân lại chẳng biết gì bị người ta hãm hại, cô uất ức muốn làm cho ra lẽ thì Đỗ Gia Minh lại khuyên cô nghỉ việc.
“Tại sao em phải để người ta vu hại được chứ? Nếu giờ em nghỉ ngang chẳng phải là nhận tội hay sao?” cô buồn bực nói
“Anh chỉ không muốn thấy em mệt nhọc vì việc này” Đỗ Gia Minh ôm vai cô an ủi
“Em nghỉ rồi, làm sao có tiền mà sống” cô băn khoăn
“Anh nuôi em”
“Xì, anh nuôi em được bao lâu?” cô bật cười
“Cả đời. Nghi Ân, gả cho anh đi!” Đột nhiên Đỗ Gia Minh lấy từ đâu ra một cái hộp khụy một chân trước mặt cô.
“Lấy anh nhé!” Đỗ Gia Minh lặp lại một lần nữa
“Anh mua nhẫn từ khi nào?” mắt cô ươn ướt, xúc động nói
“Đồng ý nhé?” Đỗ Gia Minh cầu khẩn nâng bàn tay cô lên lấy nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô
“Được, em đồng ý” cô gật đầu lia lịa
Những hình ảnh kiếp trước giống như một cuốn phim quay chậm, từng thước phim lướt qua khiến lòng cô càng trở nên lạnh lẽ. Nó nhắcnhở cô khắc ghi sai lầm của quá khứ, tránh xa suy nghĩ bồng bột, hãy nhớ rằng: cuộc sống là thực tế tàn khốc nhất, hoàng tử không bao giờ tồn tại, còn phải cận lực tránh xa tra nam, những gã tồi đốn nạn lại hại chúng ta. Phó Nghi Ân tự nhủ: “Đỗ Gia Minh, đời này tôi với anh là nước song không phạm nước giếng, tôi không động đến anh, cũng đừng dại mà chọc đến tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook