Mộng Y Băng cứ như vậy mà ôm mẹ mình khóc nức nở, cô không biết rốt cuộc mình khóc vì iều gì, là do tội lỗi cô đã gây ra ở đời trước, do cô tự cao tự đại luôn nghĩ mình làm đúng, do cô chưa bao giờ nghĩ cho ba mẹ mình, do cô không thể phụng dưỡng cho ba mẹ khiến họ mang theo oán hận mà chết, đúng mọi tội lỗi đều là do cô, nhưng nước mắt của cô không phải vì những điều đó mà là sự nhớ nhung.

Đối với bọn họ, cô chỉ không gặp vài tháng, thậm chí là một năm, nhưng đối với cô đã mười mấy năm rồi không được nhìn thấy họ, không được ôm họ như thế này, không được nghe thấy giọng nói dịu dàng của họ, lúc này đây cô mới biết được cô nhớ ba mẹ như thế nào.

Nước mắt cứ rơi không sao ngừng lại được.

Ba mẹ Mộng nhìn cô mà buồn cười không thôi, có phải là con nít đâu chỉ xa nhau chưa bao lâu mà khóc như thế này rồi, nhưng họ không cười nhạo cô lúc này, cũng lâu rồi con gái không làm nũng với họ, nếu cô đã tự động làm nũng vậy thì họ sẽ chiều theo cô, cảm nhận chút thời gian giống như trở lại khi cô chỉ là một đứa nhỏ vài tuổi mà thôi.

Không biết khóc bao lâu cuối cùng Mộng Y Băng cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng cô không dám ngẩn đầu lên, bởi vì quá mất mặt rồi.

Bà Trần cảm nhận được con gái đã nín khóc nhưng vì xấu hổ mà vẫn chôn đầu vào lòng bà liền vui vẻ đùa "Ai ui khóc xong rồi mới ngại ngùng nha, con gái của mẹ sao mà đáng yêu quá vậy.

"
"Ai, con gái vẫn chỉ là đứa nhỏ bé bỏng mà thôi.

" Ông Mộng cũng gật đầu thùa theo.

"
Mộng Y Băng bị ba mẹ trêu chọc mà đỏ bừng mặt, nhưng lần này cô ngước đầu lên nhìn bọn họ bĩu môi nói "Không phải con thấy có lỗi với ba mẹ mới như vậy sao.

"
"Con nhớ hai người thật mà.


"
"Ừ, ừ con gái mẹ là ngon nhất, mau rửa mặt rồi đến ăn cơm, bởi vì không biết con về nên chỉ làm vài món thôi, con ăn tạm trưa mẹ làm nhiều món con thích ăn nhé.

" Bà Trần sờ đầu cô rồi nói, hai mắt bà tuy không khóc nhưng vành mắt vẫn đỏ, bà thật sự rất vui khi con gái chịu về nhà rồi.

"Không sao đâu mẹ, con ăn như vậy cũng được rồi.

" Mộng Y Băng nói rồi buông mẹ mình ra chạy vào nhà bếp rửa mặt.

Ông Mộng nhìn vợ mình rồi ôm lấy vai bà nói "Con gái chúng ta hiểu chuyện rồi.

"
"Đúng vậy, lớn thật rồi.

" Bà Trần gật đầu lâu khóe mắt "Dù nó có thích làm diễn viên đi nữa em cũng không cản nữa, chỉ lo lắng nó không hiểu chuyện rồi bị người khác khi dễ thôi.

"
"Hiên tại chúng ta hậu thuẫn cho nó xem ai dám khi dễ nó đâu.

"
"Em nói đúng, miễn nó vui vẻ là được.

" Ông Mộng đáp lại rồi kéo vợ mình vào nhà ăn "Đi thôi, con gái chúng ta đợi đo.

"
Mộng Y Băng ngồi trên bàn cơm nhìn ba mẹ đi vào liền không khỏi mỉm cười, họ luôn như vậy âu yếm hòa thuận, dù cho tuổi đã cao vẫn một lòng có nhau, chỉ tiết đời này họ cũng chỉ có một đứa con gái là cô, sau khi bị người khác hãm hại không ai gánh vác một tay giúp họ, cô lại là đứa con không hiếu thuận đến khi hối hận đã không còn kịp rồi.

Đời này cô phải chăm sóc cho họ, thay đổi tất cả mọi chuyện, không thể tiếp tục như kiếp trước nữa.

Bữa cơm gia đình trôi qua cực kỳ ấm áp, lâu rồi ba người không cùng nhau dùng bữa, vì vậy trên bàn cơm ba mẹ hỏi thăm tình trạng học tập của cô như thế nào, cô cũng chẳng giấu diếm họ, cũng thể hiện sự yêu mến diễn xuất trước mặt họ cũng như thông báo cho họ đề lịch quay phim của mình.

Ba mẹ cô nghe thấy con gái có vai diễn liền liên tục đảm bảo nếu như phim chiếu sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cảnh chiếu nào của cô, điều này khiến cô cười tít cả mắt.

Dùng cơm xong cô liền đi về phòng, cha mẹ cô thì nhanh chóng chạy ra chợ, bữa sáng vừa xong bọn họ liền gắp gáp chuẩn bị bữa trưa, đúng là nhọc lọc.

Trở lại căn phòng khi xưa khiến cô không khỏi xúc động, rất nhiều thứ mang lại kỹ niệm thân thương của cô, cha mẹ cô luôn để lại rất nhiều món quà vụn vặt mà cô đã từng dùng qua, càng nghĩ sóng mũi cô càng cay, cô càng biết được mình có bao nhiêu ngu ngốc, sai lầm.

Đi dạo xung quanh phòng xong cô liền nằm lên giường, trong lòng không khỏi nặng nề, kiếp này cô phải trả thù, nhưng càng quang trọng hơn là cứu sống những người thân thương nhất của mình, cô sẽ không để bất kỳ ai đụng vào bọn họ.

Ting ting.


Trong lúc suy nghĩ mê mang, điện thoại liền vang lên hai tiếng, Mộng Y Băng quơ tay cầm lấy nó sau đó bật lên xem, hai tin nhắn vừa được gửi đến.

[Băng nhi bên bà sao rồi.

]
[Bên tôi không ổn tí nào, cấp cứu! À không cứu gấp.

]
Đọc hai dòng tin nhắn Mộng Y Băng liền bật cười rồi nhắn tin trả lời.

[Thấy cũng tôi mà tôi cũng kệ.

]
[Tôi phải ở nhà đợi ba mẹ rồi! Chúc bà sống lâu trăm tuổi.

]
Sau khi tin nhắn được gửi qua bên kia liền nhanh chóng trả lời.

[*Gào thét* Bà là đứa bạn vô lương tâm.

]
[Bà không thương tôi, tôi thiệt thương tâm.

]
Mộng Y Băng lại một hình dán ngoảnh mặt làm ngơ sau đó để điện thoại lên giường.

Ngày hôm qua cô bị mất ngủ cả đêm nên hiện tại hai mắt đang không ngừng đánh nhau, sau khi không quan tâm đến điện thoại nữa cô liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ba mẹ cô trở về cũng chẳng hay biết gì, cứ như vậy cô đánh một giấc đến chiều, cơn trưa cũng trôi qua luôn.


Bên ngoài cửa sổ ánh tà dương đang dần tối lại, Mộng Y Băng mở hai mắt nhắm nhem của mình ra mà nhìn bên ngồi.

Vừa nhìn xong cô liền kinh ngạc mà bật dậy, không ngờ cô lại đánh một giấc đến bây giờ, cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi chạy xuống lầu.

Nhìn ba mẹ mình đang ngồi trên phòng khách ôm nhau xem ti vi liền khẽ gọi "Ba, mẹ! Sao hai người không gọi con dậy.

"
Bà Trần nhìn cô rồi cười nói "Do ba mẹ thấy con ngủ ngon quá nên không đành lòng gọi.

"
"Tiểu trư cuối cùng cũng chịu dậy rồi, chúng ta ăn cơm thôi.

" Ông Mộng tắt ti vi sau đó nhìn cô trêu chọc.

"Do hôm qua con không ngủ được.

" Mộng Y Băng ngại ngùng nói sau đó lẽo đẽo theo sau lưng ba mẹ mình vào nhà ăn.

Một ngày cứ như vậy mà trôi qua cực kỳ bình yên, cũng khiến cho Mộng Y Băng biết được mình đã bỏ qua những gì trong cuộc đời ở kiếp trước.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương