Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính
-
Chương 49-2: Phiên ngoại Vu Khởi Văn (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy năm sau, Hongkong, một đồn cảnh sát tại Vượng Giác
"PC129007, Quan Tiểu Nhàn!" Một giọng nói nổ tung ở bên tai Quan Tiểu Nhàn, làm Quan Tiểu Nhàn đang chống cằm ở ngủ gà ngủ gật cả người chấn động, theo bản năng nghiêm nghỉ, làm động tác cúi chào tiêu chuẩn.
"Yes Sir!"
"Phì... Trêu em đó. Em xem em này, nhát đến như vậy." Một nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát trên mặt đều là ý cười giễu, đem một xấp hồ sơ gõ lên đầu Quan Tiểu Nhàn.
Nhìn rõ người vừa tới, Quan Tiểu Nhàn lập tức nhẹ nhõm thở một hơi, cô còn tưởng rằng ngủ gật giờ trực ban lại bị lão đại bắt gặp, ngay sau đó cô nhìn nam nhân vừa doạ mình giận dữ,
"Muốn chết à, có biết làm như vậy là hù chết em không?"
"Anh sao biết đùa em lại vui như vậy, tùy tiện giả vờ em lại nghiêm túc như vậy, cái này là tư liệu case lần trước, em ghi vào máy tính đi."
Quan Tiểu Nhàn lộ ra vẻ không tình nguyện, "Lại là tư liệu, em tới đây hơn nửa năm, sao còn bắt em làm cái sai vặt này a?"
"Không thì sao? Em muốn làm cái gì?" Nam nhân hỏi lại.
"Giết người vứt xác? Cướp đá quý? Liên hoàn bắt cóc... A, anh làm cái gì?" Quan Tiểu Nhàn che lại cái trán bị búng kêu đau.
"Em cho rằng em đang ở tổ trọng án Tây Cửu Long a, em nhìn xem chung quanh, cứ gõ xong tư liệu của em đi!" Sau đó anh ta xoay người đi về phía văn phòng, mới đi được vài bước lại quay trở về,
"Đại lão, còn có chuyện gì a?" Quan Tiểu Nhàn vẻ mặt không kiên nhẫn.
"A Cường với Phì Tử bọn họ hôm nay đi phá một cái câu lạc bộ, một đám vịt trượt băng, đợi chút nữa có lẽ sẽ dẫn người tới đăng ký, em giúp họ một tay."
"Vịt?" Quan Tiểu Nhàn vẻ mặt mê mang.
"Chính là nam kỹ a, em ở trường cảnh sát đọc sách đến choáng váng hả? Haiz......" Nói xong anh ta tỏ vẻ không cứu nổi ngươi, lắc đầu lại đi vào trong.
Quan Tiểu Nhàn quả thật là ở một nghĩa nào đó đúng là ngốc tử, vòng giao lưu xã hội của cô nhỏ đến đáng thương, làm gì có người giúp cô phổ cập loại tri thức này. Cha cô trước kia cũng là cảnh sát, đáng tiếc khi cô còn chưa hiểu chuyện ông đã hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ cô đã sớm đi theo người khác, về sau cô được trạm cứu trợ xã đưa đến Viện phúc lợi, lăn lóc qua mấy cái trường học, cuối cùng vào trường cảnh sát làm nữ cảnh (sát).
Nói là muốn kế thừa y bát* của phụ thân, không bằng nói cô thật sự không biết còn có thể làm gì khác, dù sao cô học hành cũng chỉ bình thường, chuyện gì cũng đều bình thường, cũng không có trưởng bối nào tới dạy cô nên làm đại sự nghiệp gì, công việc cô quen thuộc nhất chính là cảnh sát, cho nên lúc ghi danh cô không hề do dự điền vào trường cảnh sát. Đáng tiếc, cô dường như cũng không phải nữ cảnh anh hùng gì, thành tích các môn ở trường cũng chỉ miễn cưỡng không có trở ngại, bắn súng cũng tạm chấp nhận được. Cuối cùng cô mới bị phân đến phân cục này cả ngày đều ăn không ngồi rồi, chuyện thường làm nhất chính là đánh máy các loại tư liệu, từ khi đi làm tới nay ngay cả một lần ra quân khẩn cấp cũng không có. Làm cô có hơi tiếc nuối, nhưng ưu điểm lớn nhất của Quan Tiểu Nhàn người này chính là được chăng hay chớ, hiểu được thuận theo tự nhiên, cho nên cũng cứ thế lăn lộn qua từng ngày. Ngẫu nhiên cũng sẽ có chút mộng mơ, ảo tưởng bản thân hóa thân thành thiên sứ chính nghĩa cứu vớt người dân, đương nhiên, đây chỉ là một chút ảo tưởng.
*Y bát: quần áo và cái bát đi xin ăn: vốn chỉ việc truyền dạy đạo pháp giữa Thiền tông sư và đồ đệ. Trong các tác phẩm văn học thông thường thường dùng để chỉ quá trình truyền thừa kỹ thuật, tín niệm, mục tiêu vv..
Đang phát ngốc, bên ngoài ồn ào nhốn nháo tiến vào một đám người, xô đẩy lẫn nhau, đều là nam nhân, hơn nữa ăn mặc nhìn vô cùng ngăn nắp. Chẳng lẽ đây là "vịt" mà A Khôn nói? Quan Tiểu Nhàn trong lòng tò mò xao động, bất động thanh sắc đánh giá đám người trong đại sảnh này.
"Ôi, A Sir ơi, chúng tôi không có làm gì hết, sao lại bắt vào vào đây a?"
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ tụ tập cùng nhau uống chút rượu mà thôi, đừng không có tình người như vậy đi."
Mấy người đó ngươi một câu ta một câu, la hét ầm ĩ không chịu được.
Trong đó có mấy nam tử nhìn qua là biết không phải lần đầu tiên vào cục cảnh sát, lôi kéo làm quen người cảnh sát dẫn người trở về, một bên lại chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
"Đừng ồn ào!" Phì Tử dẫn đầu hét lớn một tiếng, đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, "Chờ một chút đi làm kiểm tra nước tiểu, có vấn đề hay không đến lúc đó tự mình xem!"
"Sai lão* chết tiệt." Không biết ai ở trong góc thấp giọng rì rầm một câu.
*Sai lão: 差佬, tiếng HongKong, chỉ cảnh sát. Sai trong từ "sai nha", Lão nghĩa là "thằng cha, gã, lão"
Phì Tử nhìn quanh bốn phía, không thể phân rõ là ai vừa mới câu nói kia, liền bươc vài bước tiến lên chỉ vào nhóm người mắng, "Nói chuyện cẩn thận một chút, nơi này là cục cảnh sát."
A Cường đi đến cạnh bàn Quan Tiểu Nhàn, cà lơ phất phơ nói, "A Nhàn a, em cho những người này làm biên bản đi."
Quan Tiểu Nhàn mở to hai mắt, chỉ vào chính mình, "Chỉ một mình em?"
A Cường hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Xin lỗi, A Khôn nói chờ một chút còn phải ra quân, em làm nhiều một chút."
"Em muốn mì cá trứng A Bà Gia phố bên cạnh."
*Mì cá trứng: 鱼蛋粉
"OK!" A Cường thấy Quan Tiểu Nhàn nhận lời rồi, vui vẻ đồng ý mua đồ ăn khuya giúp cô. Phải nói là tất cả mọi người ở cục cảnh sát đều không muốn làm loại biên bản phiền phức, có một tiểu muội mới vào có thể sai sử thật là tốt.
Không có cách nào, ai bảo chính mình là cảnh sát tay mơ nhất ở đây đâu? Quan Tiểu Nhàn chỉ có thể nhận mệnh, cầm giấy bút dò hỏi từng người một, có nam nhân thấy cô lạ mắt, hiển nhiên là tiểu nữ cảnh mới đến, liền mở miệng đùa giỡn, Quan Tiểu Nhàn cũng không giận, chỉ trưng một khuôn mặt nghiêm túc làm ghi chép, gặp phải kẻ không phối hợp, cô sẽ chỉ chỉ phòng thẩm vấn sau lưng,
"Hay anh muốn đi qua đó? Đi vào rồi thì đi ra không dễ đâu."
Đối phương sắc mặt ngượng ngùng đành phải dừng lại.
Hỏi xong một đám người, Quan Tiểu Nhàn cho rằng bản thân rốt cuộc cũng có thể kết thúc công việc, duỗi duỗi người chuẩn bị tan tầm. Phát hiện trong một góc còn một người nam nhân đang ngồi, tựa lưng vào ghế không biết đã ngủ rồi hay là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Quan Tiểu Nhàn đi qua đi, đẩy đẩy anh ta, không kiên nhẫn hô, "Này, anh, lại đây với tôi làm ghi chép."
Nam nhân nghe thấy thanh âm thì mở đôi mắt, Quan Tiểu Nhàn hoảng sợ.
Đôi mắt kia là mắt đào hoa thật là xinh đẹp a, so với cảnh hoa (hoa khôi trường cảnh sát) trường các cô còn đẹp hơn. Ngay lúc Quan Tiểu Nhàn đang ngốc lăng, nam nhân kia đứng lên, đi đến bàn làm việc của cô.
Quan Tiểu Nhàn lúc này mới chú ý tới anh cao gần một mét tám đi, bản thân chỉ một thước năm tám, không thể không nhìn lên, lại nói nam kỹ bây giờ chất lượng đều tốt như vậy sao? Nhìn một cái dáng người, khuôn mặt này, Quan Tiểu Nhàn trong lòng tấm tắc khen ngợi, nếu cô có tiền cũng nguyện ý trao tiền cùng nam nhân như vậy ngủ một giấc.
Vu Khởi Văn buổi tối có tiệc xã giao, uống một chút rượu, hiện tại hơi say rượu đau đầu. Vừa nãy gặp phải một thằng tiểu tặc, thó mất ví tiền của anh, tiền mặt bên trong không nhiều lắm, thẻ thì không có anh ký tên và mật mã cũng không quẹt được, nhưng mà giấy tờ và một ít đồ vật quan trọng ở trong đó, làm anh vô cùng khó xử, cho nên bất đắc dĩ mới chọn một cục cảnh sát gần nhất tới báo án, kết quả anh không nghĩ tới vừa đi vào bên trong liền thấy đang cãi cọ ồn ào không biết đang làm cái gì, cảnh sát cũng không mấy người, chỉ mỗi một tiểu cô nương ngồi ở đó luôn ở ghi chép thứ gì, anh dựa vào lưng ghế từ từ ngủ quên trong lúc chờ đợi, mãi cho đến khi cô tới đánh thức.
"Tên họ?"
"Vu Khởi Văn."
"Tuổi?"
"30."
"Làm chuyện này bao lâu rồi?"
"......" Vu Khởi Văn đầu óc hơi phát ngốc, cái gì là làm chuyện này? Chuyện nào a?
"Anh với đám người kia một bọn sao?"
"Không phải."
"Hoá ra là một cửa hàng khác a." Tầm mắt Quan Tiểu Nhàn rời khỏi giấy tờ, nhìn người nam nhân diện mạo tuấn tú đang cau mày trước mặt. "Đợi lát nữa anh cũng đi làm kiểm tra nước tiểu đi."
"Sao lại phải làm kiểm tra nước tiểu?" Vu Khởi Văn thật sự hơi không hiểu được tình huống.
"Anh cũng không cần vờ vịt, mặc kệ thế nào cũng phải làm kiểm tra, anh có thể đi vào." Quan Tiểu Nhàn lại cúi đầu, xoạt xoạt viết cái gì trên giấy.
"Tôi tới để báo án."
"?"Quan Tiểu Nhàn nghi hoặc nhìn anh, làm nghề này còn có thể báo án?
"Ví tiền của tôi bị người ta trộm mất."
"Nha," Quan Tiểu Nhàn một bộ bừng tỉnh đại ngộ ta đã hiểu rồi, "Cư nhiên lại có nữ khách thiếu đạo đức như vậy, không sao, tôi sẽ giúp anh đăng ký, nhưng mà anh vẫn phải tới làm kiểm tra nước tiểu."
Vu Khởi Văn quả thực muốn phát rồ, nghĩ đến có một ngày anh- một người cầm hai giấy phép luật sư của Đại Lục, Hongkong- lại bị một nữ cảnh nho nhỏ khiến anh không biết làm sao, cũng coi như là nhân gian kỳ tích.
"Madam, tôi là Kevin Yu, là đại luật sư đã di dân tới Hongkong 5 năm treo biển hành nghề. Hôm nay buổi tối 11 giờ 56 phút, ở phụ cận Vượng Giác Lãng Hào bị kẻ trộm trộm mất ví tiền, tôi tới báo án, tôi không biết pháp luật Hongkong từ khi nào lại yêu cầu báo án thì phải kiểm tra nước tiểu? Chẳng qua tôi hy vọng mau chóng nhận lại giấy tờ cá nhân của tôi, những cái đó rất quan trọng."
"......" Quan Tiểu Nhàn khó có thể tiêu hóa, ngây ngốc buột miệng thốt ra, "Anh không phải là vịt hả?"
Vu Khởi Văn "......"
Quan Tiểu Nhàn là liên tục xin lỗi, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng tiễn Vu Khởi Văn đi, thật là quá lúng túng rồi. Đáy lòng cô âm thầm kêu gào, hai tay dùng sức vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm "Trời ạ, quá mất mặt, Quan Tiểu Nhàn ngươi thật đủ ngu ngốc rồi."
Cô nhìn đơn báo án có ghi thông tin người báo án, nhẹ nhàng dùngtiếng phổ thông cực kỳ không tiêu chuẩn đọc lên ba chữ kia.
"Hoá ra là anh, đại ca ca. Thật sự lại gặp mặt rồi."
Vu Khởi Văn trở lại chung cư, lập tức trúng lạnh, anh chút thói ở sạch, đặc biệt là ở chỗ có đông người ầm ỹ địa phương ngây ngốc một lúc lâu thì toàn thân sẽ không thoải mái. Vừa nãy nghe thấy cô nữ cảnh nhỏ kia giải thích một đám đàn ông đó làm nghề gì xong anh càng cảm thấy toàn thân cần được tiêu độc.
Vu Khởi Văn đứng dưới vòi hoa sen, để mặc nước ấm cọ rửa ở thân hình trên dưới rõ ràng của, cuối cùng cảm thấy sống lại. Nhớ tới hiểu lầm ban nãy, bị coi là nam kỹ khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng sau cô nữ cảnh nhỏ đỏ bừng khuôn mặt, liên tục khom người nói lời xin lỗi, anh lại cảm thấy buồn cười. Anh một người nam nhân tất nhiên không đi so đo với một cảnh sát nhỏ mới bước ra đời như vậy, cuối cùng sau khi làm biên bản rời khỏi đó, anh có chú ý tới giấy chứng nhận cảnh sát của cô,
Tên cô ấy là, Quan Tiểu Nhàn.
Mấy năm sau, Hongkong, một đồn cảnh sát tại Vượng Giác
"PC129007, Quan Tiểu Nhàn!" Một giọng nói nổ tung ở bên tai Quan Tiểu Nhàn, làm Quan Tiểu Nhàn đang chống cằm ở ngủ gà ngủ gật cả người chấn động, theo bản năng nghiêm nghỉ, làm động tác cúi chào tiêu chuẩn.
"Yes Sir!"
"Phì... Trêu em đó. Em xem em này, nhát đến như vậy." Một nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát trên mặt đều là ý cười giễu, đem một xấp hồ sơ gõ lên đầu Quan Tiểu Nhàn.
Nhìn rõ người vừa tới, Quan Tiểu Nhàn lập tức nhẹ nhõm thở một hơi, cô còn tưởng rằng ngủ gật giờ trực ban lại bị lão đại bắt gặp, ngay sau đó cô nhìn nam nhân vừa doạ mình giận dữ,
"Muốn chết à, có biết làm như vậy là hù chết em không?"
"Anh sao biết đùa em lại vui như vậy, tùy tiện giả vờ em lại nghiêm túc như vậy, cái này là tư liệu case lần trước, em ghi vào máy tính đi."
Quan Tiểu Nhàn lộ ra vẻ không tình nguyện, "Lại là tư liệu, em tới đây hơn nửa năm, sao còn bắt em làm cái sai vặt này a?"
"Không thì sao? Em muốn làm cái gì?" Nam nhân hỏi lại.
"Giết người vứt xác? Cướp đá quý? Liên hoàn bắt cóc... A, anh làm cái gì?" Quan Tiểu Nhàn che lại cái trán bị búng kêu đau.
"Em cho rằng em đang ở tổ trọng án Tây Cửu Long a, em nhìn xem chung quanh, cứ gõ xong tư liệu của em đi!" Sau đó anh ta xoay người đi về phía văn phòng, mới đi được vài bước lại quay trở về,
"Đại lão, còn có chuyện gì a?" Quan Tiểu Nhàn vẻ mặt không kiên nhẫn.
"A Cường với Phì Tử bọn họ hôm nay đi phá một cái câu lạc bộ, một đám vịt trượt băng, đợi chút nữa có lẽ sẽ dẫn người tới đăng ký, em giúp họ một tay."
"Vịt?" Quan Tiểu Nhàn vẻ mặt mê mang.
"Chính là nam kỹ a, em ở trường cảnh sát đọc sách đến choáng váng hả? Haiz......" Nói xong anh ta tỏ vẻ không cứu nổi ngươi, lắc đầu lại đi vào trong.
Quan Tiểu Nhàn quả thật là ở một nghĩa nào đó đúng là ngốc tử, vòng giao lưu xã hội của cô nhỏ đến đáng thương, làm gì có người giúp cô phổ cập loại tri thức này. Cha cô trước kia cũng là cảnh sát, đáng tiếc khi cô còn chưa hiểu chuyện ông đã hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ cô đã sớm đi theo người khác, về sau cô được trạm cứu trợ xã đưa đến Viện phúc lợi, lăn lóc qua mấy cái trường học, cuối cùng vào trường cảnh sát làm nữ cảnh (sát).
Nói là muốn kế thừa y bát* của phụ thân, không bằng nói cô thật sự không biết còn có thể làm gì khác, dù sao cô học hành cũng chỉ bình thường, chuyện gì cũng đều bình thường, cũng không có trưởng bối nào tới dạy cô nên làm đại sự nghiệp gì, công việc cô quen thuộc nhất chính là cảnh sát, cho nên lúc ghi danh cô không hề do dự điền vào trường cảnh sát. Đáng tiếc, cô dường như cũng không phải nữ cảnh anh hùng gì, thành tích các môn ở trường cũng chỉ miễn cưỡng không có trở ngại, bắn súng cũng tạm chấp nhận được. Cuối cùng cô mới bị phân đến phân cục này cả ngày đều ăn không ngồi rồi, chuyện thường làm nhất chính là đánh máy các loại tư liệu, từ khi đi làm tới nay ngay cả một lần ra quân khẩn cấp cũng không có. Làm cô có hơi tiếc nuối, nhưng ưu điểm lớn nhất của Quan Tiểu Nhàn người này chính là được chăng hay chớ, hiểu được thuận theo tự nhiên, cho nên cũng cứ thế lăn lộn qua từng ngày. Ngẫu nhiên cũng sẽ có chút mộng mơ, ảo tưởng bản thân hóa thân thành thiên sứ chính nghĩa cứu vớt người dân, đương nhiên, đây chỉ là một chút ảo tưởng.
*Y bát: quần áo và cái bát đi xin ăn: vốn chỉ việc truyền dạy đạo pháp giữa Thiền tông sư và đồ đệ. Trong các tác phẩm văn học thông thường thường dùng để chỉ quá trình truyền thừa kỹ thuật, tín niệm, mục tiêu vv..
Đang phát ngốc, bên ngoài ồn ào nhốn nháo tiến vào một đám người, xô đẩy lẫn nhau, đều là nam nhân, hơn nữa ăn mặc nhìn vô cùng ngăn nắp. Chẳng lẽ đây là "vịt" mà A Khôn nói? Quan Tiểu Nhàn trong lòng tò mò xao động, bất động thanh sắc đánh giá đám người trong đại sảnh này.
"Ôi, A Sir ơi, chúng tôi không có làm gì hết, sao lại bắt vào vào đây a?"
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ tụ tập cùng nhau uống chút rượu mà thôi, đừng không có tình người như vậy đi."
Mấy người đó ngươi một câu ta một câu, la hét ầm ĩ không chịu được.
Trong đó có mấy nam tử nhìn qua là biết không phải lần đầu tiên vào cục cảnh sát, lôi kéo làm quen người cảnh sát dẫn người trở về, một bên lại chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
"Đừng ồn ào!" Phì Tử dẫn đầu hét lớn một tiếng, đại sảnh lập tức yên tĩnh lại, "Chờ một chút đi làm kiểm tra nước tiểu, có vấn đề hay không đến lúc đó tự mình xem!"
"Sai lão* chết tiệt." Không biết ai ở trong góc thấp giọng rì rầm một câu.
*Sai lão: 差佬, tiếng HongKong, chỉ cảnh sát. Sai trong từ "sai nha", Lão nghĩa là "thằng cha, gã, lão"
Phì Tử nhìn quanh bốn phía, không thể phân rõ là ai vừa mới câu nói kia, liền bươc vài bước tiến lên chỉ vào nhóm người mắng, "Nói chuyện cẩn thận một chút, nơi này là cục cảnh sát."
A Cường đi đến cạnh bàn Quan Tiểu Nhàn, cà lơ phất phơ nói, "A Nhàn a, em cho những người này làm biên bản đi."
Quan Tiểu Nhàn mở to hai mắt, chỉ vào chính mình, "Chỉ một mình em?"
A Cường hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Xin lỗi, A Khôn nói chờ một chút còn phải ra quân, em làm nhiều một chút."
"Em muốn mì cá trứng A Bà Gia phố bên cạnh."
*Mì cá trứng: 鱼蛋粉
"OK!" A Cường thấy Quan Tiểu Nhàn nhận lời rồi, vui vẻ đồng ý mua đồ ăn khuya giúp cô. Phải nói là tất cả mọi người ở cục cảnh sát đều không muốn làm loại biên bản phiền phức, có một tiểu muội mới vào có thể sai sử thật là tốt.
Không có cách nào, ai bảo chính mình là cảnh sát tay mơ nhất ở đây đâu? Quan Tiểu Nhàn chỉ có thể nhận mệnh, cầm giấy bút dò hỏi từng người một, có nam nhân thấy cô lạ mắt, hiển nhiên là tiểu nữ cảnh mới đến, liền mở miệng đùa giỡn, Quan Tiểu Nhàn cũng không giận, chỉ trưng một khuôn mặt nghiêm túc làm ghi chép, gặp phải kẻ không phối hợp, cô sẽ chỉ chỉ phòng thẩm vấn sau lưng,
"Hay anh muốn đi qua đó? Đi vào rồi thì đi ra không dễ đâu."
Đối phương sắc mặt ngượng ngùng đành phải dừng lại.
Hỏi xong một đám người, Quan Tiểu Nhàn cho rằng bản thân rốt cuộc cũng có thể kết thúc công việc, duỗi duỗi người chuẩn bị tan tầm. Phát hiện trong một góc còn một người nam nhân đang ngồi, tựa lưng vào ghế không biết đã ngủ rồi hay là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Quan Tiểu Nhàn đi qua đi, đẩy đẩy anh ta, không kiên nhẫn hô, "Này, anh, lại đây với tôi làm ghi chép."
Nam nhân nghe thấy thanh âm thì mở đôi mắt, Quan Tiểu Nhàn hoảng sợ.
Đôi mắt kia là mắt đào hoa thật là xinh đẹp a, so với cảnh hoa (hoa khôi trường cảnh sát) trường các cô còn đẹp hơn. Ngay lúc Quan Tiểu Nhàn đang ngốc lăng, nam nhân kia đứng lên, đi đến bàn làm việc của cô.
Quan Tiểu Nhàn lúc này mới chú ý tới anh cao gần một mét tám đi, bản thân chỉ một thước năm tám, không thể không nhìn lên, lại nói nam kỹ bây giờ chất lượng đều tốt như vậy sao? Nhìn một cái dáng người, khuôn mặt này, Quan Tiểu Nhàn trong lòng tấm tắc khen ngợi, nếu cô có tiền cũng nguyện ý trao tiền cùng nam nhân như vậy ngủ một giấc.
Vu Khởi Văn buổi tối có tiệc xã giao, uống một chút rượu, hiện tại hơi say rượu đau đầu. Vừa nãy gặp phải một thằng tiểu tặc, thó mất ví tiền của anh, tiền mặt bên trong không nhiều lắm, thẻ thì không có anh ký tên và mật mã cũng không quẹt được, nhưng mà giấy tờ và một ít đồ vật quan trọng ở trong đó, làm anh vô cùng khó xử, cho nên bất đắc dĩ mới chọn một cục cảnh sát gần nhất tới báo án, kết quả anh không nghĩ tới vừa đi vào bên trong liền thấy đang cãi cọ ồn ào không biết đang làm cái gì, cảnh sát cũng không mấy người, chỉ mỗi một tiểu cô nương ngồi ở đó luôn ở ghi chép thứ gì, anh dựa vào lưng ghế từ từ ngủ quên trong lúc chờ đợi, mãi cho đến khi cô tới đánh thức.
"Tên họ?"
"Vu Khởi Văn."
"Tuổi?"
"30."
"Làm chuyện này bao lâu rồi?"
"......" Vu Khởi Văn đầu óc hơi phát ngốc, cái gì là làm chuyện này? Chuyện nào a?
"Anh với đám người kia một bọn sao?"
"Không phải."
"Hoá ra là một cửa hàng khác a." Tầm mắt Quan Tiểu Nhàn rời khỏi giấy tờ, nhìn người nam nhân diện mạo tuấn tú đang cau mày trước mặt. "Đợi lát nữa anh cũng đi làm kiểm tra nước tiểu đi."
"Sao lại phải làm kiểm tra nước tiểu?" Vu Khởi Văn thật sự hơi không hiểu được tình huống.
"Anh cũng không cần vờ vịt, mặc kệ thế nào cũng phải làm kiểm tra, anh có thể đi vào." Quan Tiểu Nhàn lại cúi đầu, xoạt xoạt viết cái gì trên giấy.
"Tôi tới để báo án."
"?"Quan Tiểu Nhàn nghi hoặc nhìn anh, làm nghề này còn có thể báo án?
"Ví tiền của tôi bị người ta trộm mất."
"Nha," Quan Tiểu Nhàn một bộ bừng tỉnh đại ngộ ta đã hiểu rồi, "Cư nhiên lại có nữ khách thiếu đạo đức như vậy, không sao, tôi sẽ giúp anh đăng ký, nhưng mà anh vẫn phải tới làm kiểm tra nước tiểu."
Vu Khởi Văn quả thực muốn phát rồ, nghĩ đến có một ngày anh- một người cầm hai giấy phép luật sư của Đại Lục, Hongkong- lại bị một nữ cảnh nho nhỏ khiến anh không biết làm sao, cũng coi như là nhân gian kỳ tích.
"Madam, tôi là Kevin Yu, là đại luật sư đã di dân tới Hongkong 5 năm treo biển hành nghề. Hôm nay buổi tối 11 giờ 56 phút, ở phụ cận Vượng Giác Lãng Hào bị kẻ trộm trộm mất ví tiền, tôi tới báo án, tôi không biết pháp luật Hongkong từ khi nào lại yêu cầu báo án thì phải kiểm tra nước tiểu? Chẳng qua tôi hy vọng mau chóng nhận lại giấy tờ cá nhân của tôi, những cái đó rất quan trọng."
"......" Quan Tiểu Nhàn khó có thể tiêu hóa, ngây ngốc buột miệng thốt ra, "Anh không phải là vịt hả?"
Vu Khởi Văn "......"
Quan Tiểu Nhàn là liên tục xin lỗi, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng tiễn Vu Khởi Văn đi, thật là quá lúng túng rồi. Đáy lòng cô âm thầm kêu gào, hai tay dùng sức vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm "Trời ạ, quá mất mặt, Quan Tiểu Nhàn ngươi thật đủ ngu ngốc rồi."
Cô nhìn đơn báo án có ghi thông tin người báo án, nhẹ nhàng dùngtiếng phổ thông cực kỳ không tiêu chuẩn đọc lên ba chữ kia.
"Hoá ra là anh, đại ca ca. Thật sự lại gặp mặt rồi."
Vu Khởi Văn trở lại chung cư, lập tức trúng lạnh, anh chút thói ở sạch, đặc biệt là ở chỗ có đông người ầm ỹ địa phương ngây ngốc một lúc lâu thì toàn thân sẽ không thoải mái. Vừa nãy nghe thấy cô nữ cảnh nhỏ kia giải thích một đám đàn ông đó làm nghề gì xong anh càng cảm thấy toàn thân cần được tiêu độc.
Vu Khởi Văn đứng dưới vòi hoa sen, để mặc nước ấm cọ rửa ở thân hình trên dưới rõ ràng của, cuối cùng cảm thấy sống lại. Nhớ tới hiểu lầm ban nãy, bị coi là nam kỹ khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng sau cô nữ cảnh nhỏ đỏ bừng khuôn mặt, liên tục khom người nói lời xin lỗi, anh lại cảm thấy buồn cười. Anh một người nam nhân tất nhiên không đi so đo với một cảnh sát nhỏ mới bước ra đời như vậy, cuối cùng sau khi làm biên bản rời khỏi đó, anh có chú ý tới giấy chứng nhận cảnh sát của cô,
Tên cô ấy là, Quan Tiểu Nhàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook