*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ chốc lát sau trong đại sảnh liền vang lên nhạc waltz. Là nhân vật trọng yếu trong tiệc rượu lần này, Tưởng Trọng Lâm và Mục Đình tự nhiên là phải nhảy bài mở màn. Chỉ thấy Tưởng Trọng Lâm vươn tay, dẫn dắt Mục Đình chậm rãi đi vào sân nhảy.

Trước kia, hồi cấp ba thường xuyên có vũ hội tiệc tối gì đó, mức độ phối hợp giữa Tưởng Trọng Lâm và Mục Đình có thể nói là đã đạt được ngưỡng vô cùng ăn ý. Một cử chỉ, một ánh mắt, là có thể hiểu được động tác tiếp theo của đối phương. Dù là người ngoài nghề thì cũng có thể nhìn ra được nhảy được tới nmức độ này tuyệt đối không phải là bạn nhảy vừa gặp mặt.

Cố Nhược Ngu cẩn thận nhớ lại một chút, hình như trong trí nhớ cô còn chưa từng cùng Tưởng Trọng Lâm nhảy với nhau. Lại nhìn anh bây giờ, mỗi tư thế đều ưu nhã chuẩn xác, trong các điệu nhảy xã giao, kỹ thuật người nam có cao siêu hay không rất là quan trọng, bởi vì gần như cả bài nhảy đều do người nam dẫn dắt. Nếu bên nam có kỹ thuật nhảy phi thường, vậy bạn gái cũng dễ dàng phát huy xuất sắc. Nhưng nhìn Tưởng Trọng Lâm cùng Mục Đình, rất khó nhìn ra là ai dẫn dắt ai, cứ như thể hai người bọn họ hiểu rõ động tác tiếp theo của đối phương. Mỗi một bước nhảy đều ăn ý hợp phách.

Cố Nhược Ngu trong lòng tự nhiên là không vui vẻ, không có nữ nhân nào nhìn thấy chồng mình với nữ nhân khác khiêu vũ thân mật lại có thể hoàn toàn không ngại, tuy rằng nói đây là một phần của công việc, thế nhưng trong mắt Cố Nhược Ngu vẫn thấy sao mà chói mắt.

Sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc chính là thời gian tự do hoạt động của mọi người.

Mục Đình nhìn người bên cạnh mình cao lớn đĩnh bạt, dường như có thể trở thành người nam nhân có thể vì ngươi chống đỡ một mảnh trời, gương mặt quen thuộc như vậy, lại cũng xa lạ như vậy. Cô bỗng nhiên trong lòng nảy sinh hối hận, nếu lúc trước cô không rời đi thì hiện tại người có thể chính đại quang minh đứng ở bên người anh hẳn là chính mình, mà không phải cùng một nữ nhân vớ vẩn tới liên hôn không tình yêu.

"A Lâm, có thể chờ lát nữa lại nhảy cùng em một bài không?" Mục Đình khẽ kéo góc áo Tưởng Trọng Lâm, chậm rãi nói.

Tưởng Trọng Lâm không rõ ràng Mục Đình muốn làm cái gì, trực giác có chút muốn chối từ, nhưng nhìn thấy đôi mắt cô đựng đầy chờ mong lại không đành lòng cự tuyệt, rốt cuộc từ trước anh cũng chưa bao giờ cự tuyệt cô điều gì.

Vừa định mở miệng thì Alex vừa đón người xong quay về khách sạn, nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm đứng ở một bên, cũng không chú ý bên cạnh còn có nữ nhân khác, hai ba bước tiến đến, đưa lỗ tai nói nói mấy câu.

Tưởng Trọng Lâm nghe xong, mày nhăn lại, "Cô ấy hiện tại ở đâu?"

Alex cười khổ, "Tôi cũng không biết, đại khái ở trong cái hội trường này đi."

Tưởng Trọng Lâm sắc mặt không vui đem ly champagne vừa mới cầm ở trong tay đưa cho Alex, "Lần sau nhớ nói sớm một chút cho tôi." Sau đó xoay người đi vào chỗ đông người.

Mục Đình nhìn biến cố đột nhiên này có chút phát ngốc, dò hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Alex lúc này mới phát hiện đại biểu của Đông Thịnh cũng ở đây, có chút xấu hổ, "Tổng tài phu nhân tới, tôi quên không nói sớm với anh ấy."

Vợ của anh tới?

Mục Đình trong lòng nảy ra chút nghi vấn, đây không phải tiệc rượu của công ty sao? Vợ của anh vì sao lại đến đây?

Alex nhìn ra cô đang nghi hoặc, ngay sau đó giải thích, "Phu nhân tới đây là có chút công việc, nhìn thấy tổng tài cũng ở đây thì qua đây chơi."

Mục Đình có chút khinh thường, đến đây chơi? Hay là tới giám thị Tưởng Trọng Lâm? Tâm nhãn cũng quá nhỏ. Nếu thật là đến đây chơi chơi thì cũng quá không biết nặng nhẹ, tuy rằng là tiệc rượu nhưng đây cũng là công việc của nam nhân.

Cô nhớ tới gương mặt Cố Nhược Ngu lần đầu tiên gặp, thanh xuân, đường hoàng, ánh mắt không hề sợ hãi, còn mang theo một loại tươi cười cô rất quen thuộc, cái loại tươi cười năm đó ở trường học cô thấy đã nhiều.

Nữ sinh trong trường trừ những đứa thích tới trào phúng cô ra còn có một loại nhìn qua rất thân thiện, cũng sẽ không tới trêu chọc châm chọc cô, nhưng một khi đến gần ngươi sẽ phát hiện khóe miệng những đứa con gái này đều ngậm một tia ý cười. Ý cười như vậy, lúc đó Mục Đình nhìn thấy ý chính là "ngươi còn không xứng để ta chú ý tới".

Cũng vẻ mặt đó, cô cũng gặp qua trên người Tưởng phụ, đó là một loại nhìn từ trên xuống, một loại buồn cười thương hại.

Nghe thấy lời Cố Nhược Ngu hơi mang khiêu khích, cô đại khái đoán được Cố Nhược Ngu có hiểu biết nhất định về thân phận của cô, bằng không cũng sẽ không vừa thấy mặt liền nói loại lời này, nhưng từ trên mặt Cố Nhược Ngu cô không tìm được kinh ngạc cùng khẩn trương. Dường như cô đối với cô ấy mà nói hoàn toàn không phải uy hiếp.

Mục Đình chán ghét vẻ tự tin như vậy.

Lúc Tưởng Trọng Lâm tìm thấy Cố Nhược Ngu đang trốn ở trong góc, cô đang được một cái kem mứt* chữa lành, hương vị ngọt ngào lành lạnh làm cho những tâm tình khiến cô không thoải mái tất cả đều bay đi, cho nên mới nói đồ ngọt trợ giúp nhân loại tìm được suối nguồn vui sướng a.

*Sundae, kem mứt, giống như kem ly, bên trên có mứt hoặc siro hoa quả, có thể cho thêm bánh quế, sprinkles, kem, marshmallows, đậu phộng, anh đào maraschino, hoặc các loại trái cây khác.







Ăn ăn, phát hiện trên cái bàn trước mặt có một bóng đen, cô ngậm muỗng ngẩng đầu, liền thấy được gương mặt vô biểu tình của Tưởng Trọng Lâm.

"Em ăn rất vui vẻ đi?" Nghe không ra cái gì cảm xúc gì.

Cố Nhược Ngu lúc này mới phát hiện bản thân còn đang nắm cái ly kem ở trong tay, vội vàng đặt xuống bàn giống như cục khoai lang phỏng tay.

Tưởng Trọng Lâm luôn không cho phép cô ăn đồ sống lạnh, cô cũng biết ăn xong tới mấy ngày đó sẽ đau muốn chết. Thế nhưng có đôi khi không quản được miệng mình.

Nhìn thần sắc Tưởng Trọng Lâm khó phân biệt, trong lòng Cố Nhược Ngu đánh lên hồi trống, đổi thành vẻ lấy lòng tươi cười, "Em thật sự không ăn mấy miếng đâu, em thề." Nói xong còn dựng thẳng ba ngón tay, ra hình ra dạng chỉ trần nhà.

"Sao em lại đến đây? Không chào hỏi một cái?"

Nghe thấy anh rốt cuộc cũng bỏ qua vấn đề này, ở trong lòng Cố Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra.

"Vu Khởi Văn đến có chút án cần xử lý, em đi theo cậu ấy đến đây, cậu ấy đi làm việc, em thấy các anh ở đây có tiệc rượu liền tiến vào tham gia náo nhiệt."

Nghe được mấy chữ Vu Khởi Văn, Tưởng Trọng Lâm môi căng ra một chút, "Vậy em trước tiên cứ ngồi ở đây, chờ xong xuôi cùng nhau về."

Cố Nhược Ngu gật gật đầu.

Tưởng Trọng Lâm vừa muốn xoay người, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cầm ly kem trước mắt cô đi, "Không được ăn mấy thứ này đó."

Nói xong lưu lại một bóng dáng tuyệt tình rời khỏi.

Tưởng Trọng Lâm tiện tay đặt cái ly lên khay của nhân viên phục vụ, phân phó nói, "Đem kem ly các thứ trên bàn cơm toàn bộ bỏ xuống đi."

Ngồi chốc lát Cố Nhược Ngu mới phát hiện không đúng, đây không phải lời kịch của mình a! Anh tùy tùy tiện tiện cùng bạn gái cũ khiêu vũ bị mình phát hiện xong không phải nên giải thích cầu xin tha thứ sao? Sao lại cuối cùng biến thành mình cầu xin anh tha thứ chứ?

Đã không có đồ ngọt yêu thương, Cố Nhược Ngu đành phải bưng một ly nước chanh ngồi trên sô pha, lấy di động ra chơi trò chơi. Bắt đầu không đến 5 phút, cô liền cảm thấy sô pha đối diện có người ngồi xuống.

Khóe mắt dư quang thoáng nhìn, thế mà lại là Mục Đình!

Cố Nhược Ngu bình tĩnh thoát khỏi trò chơi, bỏ điện thoại thả vào túi xách, cả người tiến vào trạng thái đề phòng.

Ta không đi tìm ngươi ngươi còn dám đưa tới cửa? Lá gan quá lớn đi!? Trong phim truyền hình lúc này hay diễn như thế nào? Cố Nhược Ngu bắt đầu nhớ lại những bộ phim ngôn tình cẩu huyết mà Tưởng Trọng Lâm gọi là sản phẩm rác rưởi đó. Thông thường lúc nữ chính gặp mặt bạn gái cũ lửa bắn tung toé, chẳng lẽ cô ta sẽ tự mình ngã ra đất sau đó làm bộ là mình đẩy?

Giây tiếp theo Cố Nhược Ngu cũng khinh bỉ bản thân quá ngu xuẩn, trong đại sảnh có giám sát khắp nơi này cô ta sao dám. Cô còn đang đau khổ suy tư xem Mục Đình sẽ ra thủ đoạn gì, Mục Đình đối diện bỗng nhiên nở nụ cười.

"Cố tiểu thư, em thật đáng yêu."

"Đáng yêu? Em thường sử dụng tính từ này khi buộc phải khen ngợi những người mà em không thích."

Mục Đình lắc đầu, "Em không cần đề phòng chị như vậy, chị đối với em không có gì uy hiếp."

"Nếu loại này lời nói dùng được, thì Iran và Pakistan cũng không đến mức đánh nhau nhiều năm như vậy."

Mục Đình nhìn Cố Nhược Ngu, dừng một chút, "Em biết quan hệ trước kia của chị và anh ấy?"

"Anh ấy" là ai rất dễ hiểu. Cố Nhược Ngu hào phóng gật đầu nói, "Bạn gái cũ, em biết."

"Nếu thân phận này làm em cảm thấy không thoải mái thì chị thực xin lỗi."

"Không có không có," Cố Nhược Ngu phất tay nói, "Hiện tại là xã hội mở cửa, ai còn để ý tiền nhiệm có mấy người? Anh ấy nếu trước kia ngay cả một cô bạn gái cũng không có, nhiều tuổi như vậy mới thật là đáng sợ."

Không nghĩ tới Cố Nhược Ngu sẽ nói như vậy, ngược lại làm Mục Đình ngây ngẩn cả người.

"Kỳ thật thì thời cấp ba yêu đương gì đó cũng bình thường, xao động tuổi dậy thì, em hiểu được. Những chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi đi." Cố Nhược Ngu cường điệu hai chữ "qua đi".

"A Lâm là người niệm tình cũ, lúc ấy đối với chị cũng rất tốt, chỉ là đáng tiếc..." Mục Đình nói còn chưa dứt lời, ngừng ở nơi đó.

"Không có gì đáng tiếc, tiếc nuối tạo ra vẻ đẹp a, nếu là hai người lúc trước thành đôi, chị chính là hạt cơm trắng, chẳng qua hiện tại chị còn có thể làm một chút ánh trăng sáng." Cố Nhược Ngu ra vẻ truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, nói xong liền móc di động ra ấn một cái phím tắt, điện thoại rất nhanh được nhận.

Mục Đình chỉ nghe thấy cô nói, "Em đây, bụng không thoải mái, em muốn đi về."

Buông điện thoại, Cố Nhược Ngu thần sắc sung sướng đối diện Mục Đình, nhìn Tưởng Trọng Lâm đang nhanh chóng đi tới, gợi lên vẻ tươi cười, cúi người đi qua, nói bên tai Mục Đình, "Chỉ là đáng tiếc, có phiến cửa sổ là tôi đây, ánh trăng sáng sợ là chiếu không vào được đâu."

Tưởng Trọng Lâm vừa đi đến thấy Mục Đình ngồi đối diện Cố Nhược Ngu, rõ ràng sửng sốt, nhưng giây tiếp theo vẫn là thần sắc nôn nóng trước sờ sờ trán cô, hỏi "Sao lại không thoải mái rồi?"

"Chắc là em ăn lạnh lại bị tiêu chảy. Anh xong chưa? Chúng ta có thể đi về chứ?"

Tưởng Trọng Lâm suy tư một chút, chuyện ngày hôm nay đại khái xong rồi, phần còn lại có thể giao cho Alex xử lý, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, "Đi thôi."

Tiếp theo anh xoay người nhìn Mục Đình nói, "Hôm nay chiêu đãi không chu toàn, anh đi trước một bước, hẹn gặp lại tại lễ ký hợp đồng hôm tới."

Cố Nhược Ngu cũng cười hì hì đi phía sau Tưởng Trọng Lâm, "Mục tỷ tỷ hẹn gặp lại nha." cô nghiêng người phất phất tay.

Trên mặt Mục Đình nhìn không ra biểu tình gì, chỉ là ngón tay cầm chén rượu càng ngày càng trở nên trắng.

*Chú thích về "hoa hồng trắng" nè:

Trong "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" Trương Ái Linh có viết thế này: "Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực."

Editor: Mọi người thấy Cố Nhược Ngu nên xưng chị em với Mục Đình hay xưng tôi-cô thì hơn? Ban đầu mình định xưng tôi-cô cho nó hợp không khí, nhưng tuổi tác hai người quá xa nhau, hơn nữa còn kêu Mục tỷ tỷ này nọ, nhưng để chị-em thì nó muôn phần giả tạo, hichic.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương