Trùng Sinh Cùng Anh Trở Về
-
Chương 6: Là ai?
Xung quanh đây có vẻ như là một căn nhà cũ kỹ. Mấy năm trước chính phủ muốn trưng dụng mảnh đất này, liền di dời người dân đi nhưng sau đó không biết vì lý do gì, cho tới nay cũng chưa hề khởi công. Mảnh đất này vô cùng rộng lớn, bản thân cô không thể tự đi ra đường lớn, huống chi Lưu Ly vẫn là một đứa trẻ được nửa tuổi, ngoại trừ dị năng "Di chuyển đồ vật có cự ly nhỏ hơn 50m" thì cũng chỉ có "Quan sát với bán kính 50m". Hai thứ này vốn không có nhiều tác dụng, chẳng lẽ cô thực sự phải chết ở đây sao?
Vân Điệp nhìn lên trên nóc nhà thủng, bầu trời ở đây có vô cùng nhiều sao, có lẽ là ở vùng ngoại ô, quan sát xa 50 m, Lưu Ly cũng không nhìn thấy đường, chỉ có cỏ dại mọc cao vút. Lưu Ly từng nghe tới nơi này, chẳng qua cô không thể ngờ được mình sẽ có một ngày bị bắt cóc tới đây một cách oanh oanh liệt liệt thế này...
Đây vốn là một khu dân cư đang xây dựng, nhưng trước khi thi công xong, chính phủ liền đưa ra quyết định trưng dụng, thế nhưng, cho tới nay, nó vẫn là một mảnh đất bỏ hoang.
Mảnh đất này vô cùng rộng, lại là vùng ngoại ô, khó mà tìm được người giúp, trong tình huống này, Lưu Ly cô là một đứa bé còn chưa đầy một tuổi, căn bản chỉ có thể ở đây chờ chết.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Lưu Ly mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô nhìn thấy, nhìn thấy...
Cung Cẩn Hàn...
____________________________________
Tỉnh dậy, Lưu Ly phát hiện mình đã trở về kiếp trước. Cô lơ lửng bay trên không trung, nhìn xuống phía dưới, nơi nhóm người Đường Lân đang đứng. Đường Lân nhìn xuống phía dưới lan can, phía dưới đó đã máu thịt be bét một mảnh, ghê rợn...
Lưu Ngọc Liên quỳ xuống, điên cuồng cười lớn, trên trời bỗng nổi cuồng phong, những hạt mưa trút xuống, rơi trên người cô ta như muốn trừng phạt.
"Cuối cùng cũng chết. Ha ha ha... Cuối cũng cô ta cũng chết, đồ đê tiện, cô đáng ra nên chết từ lâu rồi"
Đường Lân run rẩy đánh rơi cây súng lục đã không còn đạn, chạy thục mạng về phía cửa ra, hắn bây giờ không còn đường thoát. Người đã chết. Hắn chỉ còn cách trốn thôi, không thể làm ba bị liên lụy. Ba hắn chuẩn bị được xét duyệt làm giáo sư, vốn đi đến bước này, ba hắn đã không dễ dàng gì, nhưng nếu hắn làm sự nghiệp của ba tan vỡ, hắn sẽ là tội đồ của cả gia tộc.
"Đường Lân, anh đứng lại cho tôi" Chu Hân quay đầu lại, chạy thật nhanh, tóm được cổ áo Đường Lân quăng mạnh xuống với tư thế rất chuẩn của người từng luyện tập Taekwondo.
"Chu Hân, cô điên rồi à. Sao cô lại đánh tôi?"Đường lân ngồi dậy, yếu ớt lau máu mũi. Chu Hân lạnh mặt nhìn hắn. Cô ta đã theo Lưu Ngọc Liên nhiều năm, đương nhiên cũng đã liệu đến bước này, bây giờ, có lẽ cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Chu Hân rũ mắt xuống, giờ đây cô ta không cần phải ngụy trang nữa, không cần giúp Lưu Ngọc Liên hại người nữa, có thể,...
"Xoẹt" Chu Hân xé rách cả một lớp da trên mặt, lộ ra một lớp da khác hồng hào trắng mịn và một gương mặt gầy gò, bên má trái có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khóe mi cho đến cằm. Trên mặt Chu Hân nở một nụ cười quái dị, dẫm lên đôi tay trắng trẻo của Đường Lân, bước từng bước về phía Lưu Ngọc Liên, đôi tay trắng mịn xòe ra trước mặt cô ta
"Nhìn lên đi, Ngọc Liên, nhìn vào mắt của tôi đi này, nhìn vào vết sẹo này đi..." Chu Hân mạnh mẽ kéo Lưu Ngọc Liên lên, cô ta bị dọa sợ "A" một tiếng. Gương mặt trở nên trắng bệch."Cô...cô...cô...là...Chu Vân học tỷ"
Đường Lân bị Chu Vân dẫm vào tay đau tới mức nằm xuống đất oa oa kêu lên, nghe đến cái tên Chu Vân liền im bặt, khiếp sợ nhìn."Cô...Cô là...ma..."Mặt hắn trắng bệch đi, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, liên tục dập đầu vào bê-tông lạnh băng, cả trán cũng rớm máu những hắn không dừng lại." Học tỷ! Năm đó không phải là tôi! Cầu xin chị tha cho tôi! Năm đó tất cả đều do Lưu Ngọc Liên bày trò, căn bản tôi chỉ làm theo lệnh. Cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Cầu xin chị thương xót!"
Chu Vân không để ý đến lời cầu xin ngu xuẩn cũ rích của Đường Lân, cô ta bóp chặt đôi tay của Lưu Ngọc Liên, một tay khác lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô ta, Chu Vân khẽ mỉm cười."Năm đó cô mới vào trường, tôi cũng là thương xót cô, nên mới để Cung học đệ tới giúp cô, không ngờ cô lại thuê người phá hủy trong sạch của tôi, còn hủy dung. Cung học đệ không thích cô, cô liền trút giận lên người khác. Năm đó cô nghĩ Cung học đệ vì thích tôi nên mới từ chối cô đúng không. Nhưng mà cô cũng không nên tự lừa dối mình thêm nữa. Mọi thứ vốn dĩ không phải của cô, nó là của cô bé tên Lưu Ly đáng thương kia kìa. Cô quá tham lam rồi"
"không phải! Không phải! Mọi thứ đều là của tôi! Là của tôi!" lưu Ngọc Liên điên cuồng lắc đầu. Chu Vân nhân lúc cô ta đang hỗn loạn, bóp cằm của cô ta rồi nhanh chóng ép một viên thuốc không mùi không vị vào.
"Cô không cần phải chống cự, viên thuốc này sẽ theo cô hết kiếp này đến kiếp khác, cô hãy cùng nó chơi thật vui vẻ đi"
sau đó, cảnh sát tới. Lưu Ngọc Liên bị bắt, Đường Lân chết, Lưu Ngọc Liên liền bị coi thành nghi phạm. Không biết làm thế nào, cô ta lại có thể ngồi tù tới tận 30 năm, cuối cùng, chưa ra tù, cô ta đã bị người ta chơi cho đến chết.
"Y Y, Y Y"
Cung Cẩn Hàn lay Lưu Ly tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, trước mắt là gương mặt mũm mĩm phóng to cực đại của Cung Cẩn Hàn.
Cô thoát rồi sao?
Đưa tay muốn sờ gương mặt của Cung Cẩn Hàn. Hắn ta dường như hiểu ý của cô, đưa gương mặt lại gần. Lưu Ly dùng sức bấm một cái, Cung Cẩn Hàn liền oa oa kêu lên, trông rất buồn cười.
Kiếp trước, mấy người hại cô đã nhận được hậu quả thích đáng như vậy rồi, vậy cô sống lại có ý nghĩa gì cơ chứ?
Kiếp trước, cô cũng chỉ còn một tâm nguyện duy nhất, tâm nguyện đó mang tên
__Cung Cẩn Hàn...
Vân Điệp nhìn lên trên nóc nhà thủng, bầu trời ở đây có vô cùng nhiều sao, có lẽ là ở vùng ngoại ô, quan sát xa 50 m, Lưu Ly cũng không nhìn thấy đường, chỉ có cỏ dại mọc cao vút. Lưu Ly từng nghe tới nơi này, chẳng qua cô không thể ngờ được mình sẽ có một ngày bị bắt cóc tới đây một cách oanh oanh liệt liệt thế này...
Đây vốn là một khu dân cư đang xây dựng, nhưng trước khi thi công xong, chính phủ liền đưa ra quyết định trưng dụng, thế nhưng, cho tới nay, nó vẫn là một mảnh đất bỏ hoang.
Mảnh đất này vô cùng rộng, lại là vùng ngoại ô, khó mà tìm được người giúp, trong tình huống này, Lưu Ly cô là một đứa bé còn chưa đầy một tuổi, căn bản chỉ có thể ở đây chờ chết.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Lưu Ly mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô nhìn thấy, nhìn thấy...
Cung Cẩn Hàn...
____________________________________
Tỉnh dậy, Lưu Ly phát hiện mình đã trở về kiếp trước. Cô lơ lửng bay trên không trung, nhìn xuống phía dưới, nơi nhóm người Đường Lân đang đứng. Đường Lân nhìn xuống phía dưới lan can, phía dưới đó đã máu thịt be bét một mảnh, ghê rợn...
Lưu Ngọc Liên quỳ xuống, điên cuồng cười lớn, trên trời bỗng nổi cuồng phong, những hạt mưa trút xuống, rơi trên người cô ta như muốn trừng phạt.
"Cuối cùng cũng chết. Ha ha ha... Cuối cũng cô ta cũng chết, đồ đê tiện, cô đáng ra nên chết từ lâu rồi"
Đường Lân run rẩy đánh rơi cây súng lục đã không còn đạn, chạy thục mạng về phía cửa ra, hắn bây giờ không còn đường thoát. Người đã chết. Hắn chỉ còn cách trốn thôi, không thể làm ba bị liên lụy. Ba hắn chuẩn bị được xét duyệt làm giáo sư, vốn đi đến bước này, ba hắn đã không dễ dàng gì, nhưng nếu hắn làm sự nghiệp của ba tan vỡ, hắn sẽ là tội đồ của cả gia tộc.
"Đường Lân, anh đứng lại cho tôi" Chu Hân quay đầu lại, chạy thật nhanh, tóm được cổ áo Đường Lân quăng mạnh xuống với tư thế rất chuẩn của người từng luyện tập Taekwondo.
"Chu Hân, cô điên rồi à. Sao cô lại đánh tôi?"Đường lân ngồi dậy, yếu ớt lau máu mũi. Chu Hân lạnh mặt nhìn hắn. Cô ta đã theo Lưu Ngọc Liên nhiều năm, đương nhiên cũng đã liệu đến bước này, bây giờ, có lẽ cũng chỉ có một kết quả mà thôi. Chu Hân rũ mắt xuống, giờ đây cô ta không cần phải ngụy trang nữa, không cần giúp Lưu Ngọc Liên hại người nữa, có thể,...
"Xoẹt" Chu Hân xé rách cả một lớp da trên mặt, lộ ra một lớp da khác hồng hào trắng mịn và một gương mặt gầy gò, bên má trái có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khóe mi cho đến cằm. Trên mặt Chu Hân nở một nụ cười quái dị, dẫm lên đôi tay trắng trẻo của Đường Lân, bước từng bước về phía Lưu Ngọc Liên, đôi tay trắng mịn xòe ra trước mặt cô ta
"Nhìn lên đi, Ngọc Liên, nhìn vào mắt của tôi đi này, nhìn vào vết sẹo này đi..." Chu Hân mạnh mẽ kéo Lưu Ngọc Liên lên, cô ta bị dọa sợ "A" một tiếng. Gương mặt trở nên trắng bệch."Cô...cô...cô...là...Chu Vân học tỷ"
Đường Lân bị Chu Vân dẫm vào tay đau tới mức nằm xuống đất oa oa kêu lên, nghe đến cái tên Chu Vân liền im bặt, khiếp sợ nhìn."Cô...Cô là...ma..."Mặt hắn trắng bệch đi, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, liên tục dập đầu vào bê-tông lạnh băng, cả trán cũng rớm máu những hắn không dừng lại." Học tỷ! Năm đó không phải là tôi! Cầu xin chị tha cho tôi! Năm đó tất cả đều do Lưu Ngọc Liên bày trò, căn bản tôi chỉ làm theo lệnh. Cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Cầu xin chị thương xót!"
Chu Vân không để ý đến lời cầu xin ngu xuẩn cũ rích của Đường Lân, cô ta bóp chặt đôi tay của Lưu Ngọc Liên, một tay khác lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô ta, Chu Vân khẽ mỉm cười."Năm đó cô mới vào trường, tôi cũng là thương xót cô, nên mới để Cung học đệ tới giúp cô, không ngờ cô lại thuê người phá hủy trong sạch của tôi, còn hủy dung. Cung học đệ không thích cô, cô liền trút giận lên người khác. Năm đó cô nghĩ Cung học đệ vì thích tôi nên mới từ chối cô đúng không. Nhưng mà cô cũng không nên tự lừa dối mình thêm nữa. Mọi thứ vốn dĩ không phải của cô, nó là của cô bé tên Lưu Ly đáng thương kia kìa. Cô quá tham lam rồi"
"không phải! Không phải! Mọi thứ đều là của tôi! Là của tôi!" lưu Ngọc Liên điên cuồng lắc đầu. Chu Vân nhân lúc cô ta đang hỗn loạn, bóp cằm của cô ta rồi nhanh chóng ép một viên thuốc không mùi không vị vào.
"Cô không cần phải chống cự, viên thuốc này sẽ theo cô hết kiếp này đến kiếp khác, cô hãy cùng nó chơi thật vui vẻ đi"
sau đó, cảnh sát tới. Lưu Ngọc Liên bị bắt, Đường Lân chết, Lưu Ngọc Liên liền bị coi thành nghi phạm. Không biết làm thế nào, cô ta lại có thể ngồi tù tới tận 30 năm, cuối cùng, chưa ra tù, cô ta đã bị người ta chơi cho đến chết.
"Y Y, Y Y"
Cung Cẩn Hàn lay Lưu Ly tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt, trước mắt là gương mặt mũm mĩm phóng to cực đại của Cung Cẩn Hàn.
Cô thoát rồi sao?
Đưa tay muốn sờ gương mặt của Cung Cẩn Hàn. Hắn ta dường như hiểu ý của cô, đưa gương mặt lại gần. Lưu Ly dùng sức bấm một cái, Cung Cẩn Hàn liền oa oa kêu lên, trông rất buồn cười.
Kiếp trước, mấy người hại cô đã nhận được hậu quả thích đáng như vậy rồi, vậy cô sống lại có ý nghĩa gì cơ chứ?
Kiếp trước, cô cũng chỉ còn một tâm nguyện duy nhất, tâm nguyện đó mang tên
__Cung Cẩn Hàn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook