Trùng Sinh Cùng Anh Trở Về
-
Chương 2: Sống lại lúc sơ sinh
Mở mắt, trong mắt Lưu Ly giờ chỉ còn 1 mảnh lạnh lùng vô cảm, cô đánh giá xung quanh, cả bốn bức tường đều là màu trắng lại có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Cả người cô cảm giác lâng lâng vô lực. Chẳng nhẽ cô lại được cứu?
__Không thể nào!
Tuy Lưu Ly không biết tại sao nhưng bây giờ thần trí của cô vô cùng thanh tỉnh, tuy vẫn có cảm giác mơ hồ nhưng cũng đủ để Lưu Ly suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Đây là 1 chiếc giường bệnh khá mềm, cô nhìn sang bên, không khỏi trợn mắt, nhìn đôi tay mũm mĩm mềm mại của mình, đây... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
[Truyện đăng duy nhất tại diễn đàn LQĐ]
"Cạch" Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người y tá xinh đẹp bước vào, cô ta chậm rãi bế Lưu Ly lên, xoa nhẹ lên cái bớt hình hoa ly của cô, nói."lưu tiểu thư có một cái bớt thật đẹp nha, đáng tiếc..."
Cả cơ thể Lưu Ly căng cứng, cô biết, từ nhỏ cô và Lưu Ngọc Liên đã bị đánh tráo. Ba ruột của Lưu Ly tên Lưu Tuấn, là con trưởng của Lưu gia. Ông vốn cũng không có nhiều tài năng trong việc kinh doanh nhưng Lưu gia thế hệ đó không có ai có thể đảm đương nổi. Vậy nên Lưu Tuấn liền thuận lý thành chương mà trở thành gia chủ. Thế nhưng chú hai của Lưu Ly lại không muốn như vậy. Ông ta không ngăn cản được ba Lưu leo lên vị trí gia chủ nhưng lại có thể làm cho ba Lưu tuyệt tự, như vậy thì vị trí gia chủ có khả năng rất lớn rơi vào ông ta
Cô y tá nhẹ nhàng đặt Lưu Ly vào trong chiếc giỏ trúc rồi phủ vải lên trên. Cô ta cẩn thận đi qua phòng của mẹ Lưu. Chỉ sợ Lưu ly sẽ khóc lên làm ảnh hưởng đến kế hoạch. Cô ta cần tiền, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, có khả năng cô ta sẽ mất mạng, cô ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi...
Cô y tá tự an ủi trong lòng nhưng Lưu Ly nào có để cho cô ta được như ý nguyện. Lưu Ly hít sâu 1 hơi, dùng hết sức lực mà khóc lên.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn LQĐ]
Tiếng khóc của trẻ con thu hút rất nhiều người, nhận ra tiếng khóc phát ra từ trong giỏ trúc đựng đồ ăn, mọi người chặn cô y tá lại.
"Cô y tá, trong giỏ của cô sao lại có tiếng khóc của trẻ con?"
Có người bác sĩ thiện tâm qua hỏi, cô y tá nhất thời mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm sau lưng, lắp bắp nói."Không....Không...Không có gì đâu bác sĩ Đỗ, tôi...tôi....là cái máy ghi âm. Đúng rồi, là cái máy ghi âm tôi để trong giot, là tiếng của đứa cháu tôi ấy mà không biết sao lại tự dưng bật lên...không...không tắt được nữa..."
Cô y tá chột dạ cúi đầu. Cô ta là nhờ vào quan hệ mới vào được bệnh viện cao cấp này, ai cũng không ưa cô ta. nếu bây giờ cô t mà phạm lỗi chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Cô ta không muốn, đành phải xin lỗi đứa bé này...
Ánh mắt bác sĩ Đỗ sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô y tá rồi nở nụ cười."Tiểu Phó, có chuyện gì khó khăn thì có thể nói với chúng tôi, sao lại phải dùng trò bắt cóc này vậy?"
Bác sĩ nhẹ nhàng cầm lấy cái giỏ trúc từ tay cô ta, mở miếng vải ra, bế Lưu Ly lên, vỗ về nhè nhẹ để cô nín khóc rồi đưa lưu Ly cho người phụ tá đằng sau bế cô trở lại phòng của mẹ Lưu.
Lưu Ly thầm thở phào 1 hơi
__Thoát rồi!
Kiếp trước ba nuôi của cô là Lưu Văn, cũng chính là ba ruột của Lưu Ngọc Liên làm việc tại Lưu gia từ nhỏ, tới lúc lớn liền theo họ Lưu, vợ của ông là Nghê Ý, sinh được 1 gái 1 trai thì qua đời. Còn Lưu Văn căn bản là 1 con sâu rượu. Kiếp trước cô còn phải chịu không ít đòn từ ông ta đâu! Lưu Ngọc Linh kiêu ngạo như vậy, thì để cô ta nếm thử một chút đi!
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn LQĐ]
Đột nhiên rơi vào 1 vòng tay ấm áp, còn có thứ gì đó ấm ấm liên tục rơi lên trên mặt, Lưu Ly bất mãn ô ô hai tiếng. Mẹ Lưu yêu thương ôm con gái vào lòng, khóc nấc lên. Ba Lưu mở cửa đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau lòng. Ông đi đến bên cạnh vỗ vai vợ
"Không cần lo lắng nữa, không phải là con gái đã an toàn rồi sao?"
Mẹ Lưu gạt nước mắt, nhìn con gái bé bỏng gầy yếu trong lòng." Sao chú hai lại có thể làm như vậy với con gái của chúng ta? Chúng ta cũng đâu có bạc đãi chú ấy?"
Ba Lưu từ nhỏ đã yêu thương đứa em trai này, cái gì Lưu Tuân thích cũng đều lấy về cho ông ta, dưỡng thành cái tính kiêu ngạo ngu ngốc như bây giờ cũng là 1 phần lỗi của ông. Nhưng ông không tin, em trai chỉ là hơi ngang ngược một chút, hơi hư hỏng một chút, hơi trăng hoa một chút, hơi....Đến bây giờ ngẫm lại, ông mới biết thì ra chính em trai mình cũng không còn đơn giản tùy hứng như ngày xưa nữa...
"Em đừng vu oan cho chú ấy. Anh tin em trai của anh sẽ không làm chuyện...độc ác như vậy."Ba Lưu có chút ít tức giận. Dù sao thì Lưu Tuân cũng là em trai của ông, nhưng ông cũng rất yêu vợ mình. Trong đầu là 1 mớ hỗn độn, thật rắc rối!
Thế nhưng mẹ Lưu không hiểu tâm tư của ông, ôm chặt con gái, nước mắt lã chã rơi xuống."Anh tưởng em không biết gì sao? Em đã nghe y tá Phó khai hết rồi. Anh còn định bao che cho chú ấy đến bao giờ nữa? Anh có biết con gái chúng ta đã suýt mất mạng không? Bây giờ là mùa thu rồi, để con bé ở bờ biển thì làm sao mà sống được. Anh không đau lòng cho con nhưng mà em đau!"
Gân xanh trên trán ba Lưu nhảy lên, ngay lập tức liền đứng dậy, quay đầu đi."Em đừng nói nữa!"
Lưu Ly nhìn người ba của mình, có chút ít thất vọng. Đôi tay nhỏ bé liền vỗ về lòng bàn tay trắng nõn của mẹ Lưu, cười khanh khách lấy lòng lộ ra cái miệng không có chút răng nào, trông vô cùng đáng yêu. Mẹ lưu ôm con trong lòng lại không nhịn được mà rơi thêm nước mắt. Ba Lưu chỉ liếc nhìn con gái một cái, sau đó quay đầu đi. Giá như là 1 đứa con trai thì thật tốt biết bao...
Mẹ Lưu sao lại không hiểu tâm tư của chồng mình? Bà chỉ đau lòng cho con gái, vừa sinh ra đã phải đối mặt với nguy hiểm. từ giờ về sau, bà nhất định phải bảo vệ con gái thật tốt. Bác sĩ đã nói bà rất khó có thể mang thai, sinh ra con gái đã là kỳ tích. Bà cũng không mong mỏi gì hơn nữa. Chỉ mong con gái có 1 cuộc sống hạnh phúc là bà có thể yên tâm rồi.
3 ngày sau.
Cả dòng tộc Lưu gia đều tụ tập về nhà cũ. Nhà cũ Lưu gia là 1 ngôi biệt thự to lớn vô cùng, hôm nay lại trang trí thêm khiến căn biệt thự trở nên vô cùng rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Trong sảnh chính,Lưu lão thái thái mặc một bộ đồ giản dị, ôm Lưu Ly vào lòng, nhìn bộ quần áo của cháu gái mà thích vô cùng. Người già mà, vốn là tuổi thích trẻ con. Con dâu cả khó mang thai, bà biết. Các con khác cũng chậm chạp không có đứa cháu nào cho bà bồng. Bà sắp chết chán rồi đây. Thật may là Lưu Ly sinh hạ bình an, vẻ mặt của 2 ông bà đều nhiễm thêm 1 phần ý cười.
Lưu lão thái thái nhìn sang đứa con dâu cả, cảm thấy vừa lòng không thôi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biết hiếu kính bố mẹ chồng."Tiểu Hinh, con đã chọn được tên cho con gái chưa?"
Tiểu Hinh chính là mẹ Lưu. Bà nguyên bản tên Lăng Hinh, lúc này đang mặc một bộ quần áo đơn giản, mái tóc dài búi lên, ánh mắt nhu hòa nở nụ cười lễ phép đáp lại mẹ chồng."Thưa mẹ, vợ chồng chúng con dự định hôm nay nhờ ba mẹ tìm tên cho cháu. Vợ chồng chúng con không hiểu về lĩnh vực đặt tên. vẫn nên là nhờ ba mẹ thôi ạ"
Câu nói vừa rồi đúng là rất lấy lòng 2 ông bà, cả hai người đều cười tươi, vô cùng hài lòng về đứa con dâu này.
"Ba mẹ đừng chỉ nghe chị dâu nịnh nọt. Con thấy đại khái là trong lòng chị ta đang vô cùng khó chịu mà giả nhân giả nghĩa đấy"
Nói xong lại còn cười lớn. Lưu lão thái thái liếc người vừa nói một cái, lạnh lùng nói."Tôi thấy cô cũng nên học chị dâu của cô đi. Bây giờ nhìn cô xem, cả ngày đều đi chơi với đám người hư hỏng đó còn ra thể thống gì? Đêm nào cô cũng đi quán bar, cô tưởng tôi không biết sao?""
Lưu Ly nghe vậy cũng cười trong lòng. Nói mẹ cô nịnh nọt ông bà vậy chẳng phải là nói ông bà không có tài cán gì sao? Đúng là tát thẳng vào mặt 2 ông bà, thím hai Khâu Đình đúng thật là vẫn như ngày xưa, chanh chua mà ngu ngốc.
Hai người nhìn sang đứa con dâu thứ 2 ăn vận lòe loẹt liền cảm thấy chán ghét, không những cả ngày đi chơi những trò không đâu lại còn là 1 cô con dâu phá của. Nếu để cái nhà này rơi vào tay nó chắc cũng không đủ cho nó tiêu xài.
"Hừ"
Khâu Đình kiêu ngạo hừ lạnh 1 tiếng. Bà ta chỉ nói sự thật thôi mà. Cái loại tiện nhân như Lăng Hinh có gì tốt chứ? Không phải chỉ có chút bối cảnh trong giới chính trị hay sao? Giả thanh cao gì chứ! Hừ!
Bà ta càng nghĩ càng thấy tức, bĩu môi không thèm nói chuyện. Lưu Ly chỉ mong bà ta đừng có lên tiếng, miễn cho không khí lại nhiễm thêm phần vô sỉ của bà ta.
"Mẹ à, không cần tức giận. Không phải hôm nay tới là muốn đặt tên cho con gái của anh hai sao? Không cần tức giận, ảnh hưởng tới thân thể."
Chú ba Lưu Tùng lên tiếng giải thích. Chú ba năm nay mới tốt nghiệp đại học. Nhìn còn khá trẻ, đeo kính, mang theo vài nét nam thần ấm áp.
Lưu lão thái gia lúc này mới lên tiếng. " Ta thấy ở trên tay của cháu gái có 1 cái bớt hình hoa ly. Vậy liền đặt tên là Lưu Ly đi"
"Lưu Ly? Tên thật hay!" Lưu lão thái thái kinh ngạc thốt lên, bấy giờ bà mới phát hiện Lưu Ly có một cái bớt hình hoa ly nha.
Gương mặt mẹ Lưu nhiễm thêm vài phần ý cười, càng làm cho dung nhan của bà xinh đẹp hơn. Đến tối, cả nhà Lưu Ly và chú ba ở lại dùng bữa. Nhà chú hai mang vẻ mặt đen sì lấy cớ có việc rời đi, trên bàn ăn, cũng chẳng có ai nhắc đến họ nữa.Mọi người ăn đến vui vẻ rồi ai về nhà nấy.
__Không thể nào!
Tuy Lưu Ly không biết tại sao nhưng bây giờ thần trí của cô vô cùng thanh tỉnh, tuy vẫn có cảm giác mơ hồ nhưng cũng đủ để Lưu Ly suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Đây là 1 chiếc giường bệnh khá mềm, cô nhìn sang bên, không khỏi trợn mắt, nhìn đôi tay mũm mĩm mềm mại của mình, đây... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
[Truyện đăng duy nhất tại diễn đàn LQĐ]
"Cạch" Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người y tá xinh đẹp bước vào, cô ta chậm rãi bế Lưu Ly lên, xoa nhẹ lên cái bớt hình hoa ly của cô, nói."lưu tiểu thư có một cái bớt thật đẹp nha, đáng tiếc..."
Cả cơ thể Lưu Ly căng cứng, cô biết, từ nhỏ cô và Lưu Ngọc Liên đã bị đánh tráo. Ba ruột của Lưu Ly tên Lưu Tuấn, là con trưởng của Lưu gia. Ông vốn cũng không có nhiều tài năng trong việc kinh doanh nhưng Lưu gia thế hệ đó không có ai có thể đảm đương nổi. Vậy nên Lưu Tuấn liền thuận lý thành chương mà trở thành gia chủ. Thế nhưng chú hai của Lưu Ly lại không muốn như vậy. Ông ta không ngăn cản được ba Lưu leo lên vị trí gia chủ nhưng lại có thể làm cho ba Lưu tuyệt tự, như vậy thì vị trí gia chủ có khả năng rất lớn rơi vào ông ta
Cô y tá nhẹ nhàng đặt Lưu Ly vào trong chiếc giỏ trúc rồi phủ vải lên trên. Cô ta cẩn thận đi qua phòng của mẹ Lưu. Chỉ sợ Lưu ly sẽ khóc lên làm ảnh hưởng đến kế hoạch. Cô ta cần tiền, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, có khả năng cô ta sẽ mất mạng, cô ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi...
Cô y tá tự an ủi trong lòng nhưng Lưu Ly nào có để cho cô ta được như ý nguyện. Lưu Ly hít sâu 1 hơi, dùng hết sức lực mà khóc lên.
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn LQĐ]
Tiếng khóc của trẻ con thu hút rất nhiều người, nhận ra tiếng khóc phát ra từ trong giỏ trúc đựng đồ ăn, mọi người chặn cô y tá lại.
"Cô y tá, trong giỏ của cô sao lại có tiếng khóc của trẻ con?"
Có người bác sĩ thiện tâm qua hỏi, cô y tá nhất thời mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm sau lưng, lắp bắp nói."Không....Không...Không có gì đâu bác sĩ Đỗ, tôi...tôi....là cái máy ghi âm. Đúng rồi, là cái máy ghi âm tôi để trong giot, là tiếng của đứa cháu tôi ấy mà không biết sao lại tự dưng bật lên...không...không tắt được nữa..."
Cô y tá chột dạ cúi đầu. Cô ta là nhờ vào quan hệ mới vào được bệnh viện cao cấp này, ai cũng không ưa cô ta. nếu bây giờ cô t mà phạm lỗi chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Cô ta không muốn, đành phải xin lỗi đứa bé này...
Ánh mắt bác sĩ Đỗ sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô y tá rồi nở nụ cười."Tiểu Phó, có chuyện gì khó khăn thì có thể nói với chúng tôi, sao lại phải dùng trò bắt cóc này vậy?"
Bác sĩ nhẹ nhàng cầm lấy cái giỏ trúc từ tay cô ta, mở miếng vải ra, bế Lưu Ly lên, vỗ về nhè nhẹ để cô nín khóc rồi đưa lưu Ly cho người phụ tá đằng sau bế cô trở lại phòng của mẹ Lưu.
Lưu Ly thầm thở phào 1 hơi
__Thoát rồi!
Kiếp trước ba nuôi của cô là Lưu Văn, cũng chính là ba ruột của Lưu Ngọc Liên làm việc tại Lưu gia từ nhỏ, tới lúc lớn liền theo họ Lưu, vợ của ông là Nghê Ý, sinh được 1 gái 1 trai thì qua đời. Còn Lưu Văn căn bản là 1 con sâu rượu. Kiếp trước cô còn phải chịu không ít đòn từ ông ta đâu! Lưu Ngọc Linh kiêu ngạo như vậy, thì để cô ta nếm thử một chút đi!
[Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn LQĐ]
Đột nhiên rơi vào 1 vòng tay ấm áp, còn có thứ gì đó ấm ấm liên tục rơi lên trên mặt, Lưu Ly bất mãn ô ô hai tiếng. Mẹ Lưu yêu thương ôm con gái vào lòng, khóc nấc lên. Ba Lưu mở cửa đi vào vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau lòng. Ông đi đến bên cạnh vỗ vai vợ
"Không cần lo lắng nữa, không phải là con gái đã an toàn rồi sao?"
Mẹ Lưu gạt nước mắt, nhìn con gái bé bỏng gầy yếu trong lòng." Sao chú hai lại có thể làm như vậy với con gái của chúng ta? Chúng ta cũng đâu có bạc đãi chú ấy?"
Ba Lưu từ nhỏ đã yêu thương đứa em trai này, cái gì Lưu Tuân thích cũng đều lấy về cho ông ta, dưỡng thành cái tính kiêu ngạo ngu ngốc như bây giờ cũng là 1 phần lỗi của ông. Nhưng ông không tin, em trai chỉ là hơi ngang ngược một chút, hơi hư hỏng một chút, hơi trăng hoa một chút, hơi....Đến bây giờ ngẫm lại, ông mới biết thì ra chính em trai mình cũng không còn đơn giản tùy hứng như ngày xưa nữa...
"Em đừng vu oan cho chú ấy. Anh tin em trai của anh sẽ không làm chuyện...độc ác như vậy."Ba Lưu có chút ít tức giận. Dù sao thì Lưu Tuân cũng là em trai của ông, nhưng ông cũng rất yêu vợ mình. Trong đầu là 1 mớ hỗn độn, thật rắc rối!
Thế nhưng mẹ Lưu không hiểu tâm tư của ông, ôm chặt con gái, nước mắt lã chã rơi xuống."Anh tưởng em không biết gì sao? Em đã nghe y tá Phó khai hết rồi. Anh còn định bao che cho chú ấy đến bao giờ nữa? Anh có biết con gái chúng ta đã suýt mất mạng không? Bây giờ là mùa thu rồi, để con bé ở bờ biển thì làm sao mà sống được. Anh không đau lòng cho con nhưng mà em đau!"
Gân xanh trên trán ba Lưu nhảy lên, ngay lập tức liền đứng dậy, quay đầu đi."Em đừng nói nữa!"
Lưu Ly nhìn người ba của mình, có chút ít thất vọng. Đôi tay nhỏ bé liền vỗ về lòng bàn tay trắng nõn của mẹ Lưu, cười khanh khách lấy lòng lộ ra cái miệng không có chút răng nào, trông vô cùng đáng yêu. Mẹ lưu ôm con trong lòng lại không nhịn được mà rơi thêm nước mắt. Ba Lưu chỉ liếc nhìn con gái một cái, sau đó quay đầu đi. Giá như là 1 đứa con trai thì thật tốt biết bao...
Mẹ Lưu sao lại không hiểu tâm tư của chồng mình? Bà chỉ đau lòng cho con gái, vừa sinh ra đã phải đối mặt với nguy hiểm. từ giờ về sau, bà nhất định phải bảo vệ con gái thật tốt. Bác sĩ đã nói bà rất khó có thể mang thai, sinh ra con gái đã là kỳ tích. Bà cũng không mong mỏi gì hơn nữa. Chỉ mong con gái có 1 cuộc sống hạnh phúc là bà có thể yên tâm rồi.
3 ngày sau.
Cả dòng tộc Lưu gia đều tụ tập về nhà cũ. Nhà cũ Lưu gia là 1 ngôi biệt thự to lớn vô cùng, hôm nay lại trang trí thêm khiến căn biệt thự trở nên vô cùng rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Trong sảnh chính,Lưu lão thái thái mặc một bộ đồ giản dị, ôm Lưu Ly vào lòng, nhìn bộ quần áo của cháu gái mà thích vô cùng. Người già mà, vốn là tuổi thích trẻ con. Con dâu cả khó mang thai, bà biết. Các con khác cũng chậm chạp không có đứa cháu nào cho bà bồng. Bà sắp chết chán rồi đây. Thật may là Lưu Ly sinh hạ bình an, vẻ mặt của 2 ông bà đều nhiễm thêm 1 phần ý cười.
Lưu lão thái thái nhìn sang đứa con dâu cả, cảm thấy vừa lòng không thôi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại biết hiếu kính bố mẹ chồng."Tiểu Hinh, con đã chọn được tên cho con gái chưa?"
Tiểu Hinh chính là mẹ Lưu. Bà nguyên bản tên Lăng Hinh, lúc này đang mặc một bộ quần áo đơn giản, mái tóc dài búi lên, ánh mắt nhu hòa nở nụ cười lễ phép đáp lại mẹ chồng."Thưa mẹ, vợ chồng chúng con dự định hôm nay nhờ ba mẹ tìm tên cho cháu. Vợ chồng chúng con không hiểu về lĩnh vực đặt tên. vẫn nên là nhờ ba mẹ thôi ạ"
Câu nói vừa rồi đúng là rất lấy lòng 2 ông bà, cả hai người đều cười tươi, vô cùng hài lòng về đứa con dâu này.
"Ba mẹ đừng chỉ nghe chị dâu nịnh nọt. Con thấy đại khái là trong lòng chị ta đang vô cùng khó chịu mà giả nhân giả nghĩa đấy"
Nói xong lại còn cười lớn. Lưu lão thái thái liếc người vừa nói một cái, lạnh lùng nói."Tôi thấy cô cũng nên học chị dâu của cô đi. Bây giờ nhìn cô xem, cả ngày đều đi chơi với đám người hư hỏng đó còn ra thể thống gì? Đêm nào cô cũng đi quán bar, cô tưởng tôi không biết sao?""
Lưu Ly nghe vậy cũng cười trong lòng. Nói mẹ cô nịnh nọt ông bà vậy chẳng phải là nói ông bà không có tài cán gì sao? Đúng là tát thẳng vào mặt 2 ông bà, thím hai Khâu Đình đúng thật là vẫn như ngày xưa, chanh chua mà ngu ngốc.
Hai người nhìn sang đứa con dâu thứ 2 ăn vận lòe loẹt liền cảm thấy chán ghét, không những cả ngày đi chơi những trò không đâu lại còn là 1 cô con dâu phá của. Nếu để cái nhà này rơi vào tay nó chắc cũng không đủ cho nó tiêu xài.
"Hừ"
Khâu Đình kiêu ngạo hừ lạnh 1 tiếng. Bà ta chỉ nói sự thật thôi mà. Cái loại tiện nhân như Lăng Hinh có gì tốt chứ? Không phải chỉ có chút bối cảnh trong giới chính trị hay sao? Giả thanh cao gì chứ! Hừ!
Bà ta càng nghĩ càng thấy tức, bĩu môi không thèm nói chuyện. Lưu Ly chỉ mong bà ta đừng có lên tiếng, miễn cho không khí lại nhiễm thêm phần vô sỉ của bà ta.
"Mẹ à, không cần tức giận. Không phải hôm nay tới là muốn đặt tên cho con gái của anh hai sao? Không cần tức giận, ảnh hưởng tới thân thể."
Chú ba Lưu Tùng lên tiếng giải thích. Chú ba năm nay mới tốt nghiệp đại học. Nhìn còn khá trẻ, đeo kính, mang theo vài nét nam thần ấm áp.
Lưu lão thái gia lúc này mới lên tiếng. " Ta thấy ở trên tay của cháu gái có 1 cái bớt hình hoa ly. Vậy liền đặt tên là Lưu Ly đi"
"Lưu Ly? Tên thật hay!" Lưu lão thái thái kinh ngạc thốt lên, bấy giờ bà mới phát hiện Lưu Ly có một cái bớt hình hoa ly nha.
Gương mặt mẹ Lưu nhiễm thêm vài phần ý cười, càng làm cho dung nhan của bà xinh đẹp hơn. Đến tối, cả nhà Lưu Ly và chú ba ở lại dùng bữa. Nhà chú hai mang vẻ mặt đen sì lấy cớ có việc rời đi, trên bàn ăn, cũng chẳng có ai nhắc đến họ nữa.Mọi người ăn đến vui vẻ rồi ai về nhà nấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook