Trùng Sinh Chờ Em Lớn
-
Chương 8: Trí nhớ mờ mịt
Edit: Witch _ Fair Play Team
Giờ ăn trưa, khi đang trên đường cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành từ lớp học trở về phòng ngủ thì Hứa Đình Sinh bắt gặp mấy nữ sinh trốn sau lưng bạn mình hô lớn:
- Hứa Đình Sinh, lần sau leo lên tầng thượng uống rượu hát hò thì nhớ kêu mình!
- Hứa Đình Sinh, thế giới lớn như vậy, mình cùng bạn đi xem.
- Hứa Đình Sinh, cố lên.
"..."
Hiện tại Hứa Đình Sinh đang rất thống khổ, những chuyện hôm nay đã làm anh mệt mỏi lắm rồi. "Phong cách" thật sự rất khổ, càng khổ hơn chính có hai người đang lần lượt lao đầu đến nơi này.
Suốt một buổi sáng, Ngô Nguyệt Vi không thể nào tập trung nghe giảng, trong mấy lần thầy giáo gọi cô đứng dậy trả lời đều phải nhờ bạn cùng bàn gọi cô mới kịp phản ứng. Sau khi đứng dậy cũng ngây ngốc không phát biểu gì được.
Tình huống như vậy xảy ra với một học sinh ngoan, giáo viên chỉ hỏi:
- Có phải cơ thể không thoải mái? Ngồi xuống đi, chú ý nghỉ ngơi.
Ngô Nguyệt Vi ngồi xuống nhưng cũng không thể nào tập trung được.
Cô nghĩ đến vết miệng rớm máu của anh, lại nghĩ đến lúc anh đứng trên đài tự kiểm điểm, nghĩ đến câu nói "Thế giới lớn như vậy, em muốn đi nhìn thử".
- Anh ấy vốn không cần như vậy. Vì bảo vệ mình nên mới tình nguyện chịu oan. Thà bị ủy khuất chứ cũng không nói ra sự thật.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Nguyệt Vi và bạn cùng phòng thân cận nhất với cô đang xảy ra bất hòa. Thậm chí cô còn thấy sợ khi tiếp xúc gần với cô bạn kia. Ngô Nguyệt Vi biết rõ người bạn đó nhất định có liên quan với đám người Bảo Minh, cuối cùng làm liên lụy Hứa Đình Sinh.
Ngô Nguyệt Vi nghĩ mãi cũng không hiểu Hứa Đình Sinh làm vậy để làm gì, nhưng cô biết rõ anh là muốn bảo vệ mình, muốn cô thoát khỏi đám người Bảo Minh.
Nếu như không phải Hứa Đình Sinh đã dặn dò cô không được để lộ chuyện này, khẳng định rằng Ngô Nguyệt Vi đã sớm không thể ngồi trong lớp học này nữa rồi. Cô muốn đi tìm Hứa Đình Sinh để nói chuyện.
Giờ ăn trưa, mấy học sinh bên cạnh đang bàn luận về anh, Ngô Nguyệt Vi đang dỏng tai nghe thì cô bạn cùng bàn đột nhiên quay đầu hỏi:
- Người kia chính là anh lớp trên mày chặn lại vào đầu năm phải không?
Ngô Nguyệt Vi ngẩn người ôm lấy bàn cùng bàn vui mừng như điên. Mà người bị ôm thì hoàn toàn khó hiểu.
Ngô Nguyệt Vi cười đến sáng lạn, cô nói:
- Cảm ơn mày, tao đi tìm anh ấy.
Ngô Nguyệt Vi đã nghĩ thông suốt rồi, vốn dĩ cô có thể quang minh chính đại đi tìm anh. Dù sao thì cũng rất nhiều người biết trước đây cô đã từng chặn được anh, biết rõ cô rất thích một anh khóa trên.
Cô bạn cùng bạn thấy vậy lắc đầu:
- Đừng đi. Mày sẽ bị người ta đuổi đi thật phũ đấy. Bị cười còn chưa đủ hay sao.
Ngô Nguyệt Vi nắm chặt bàn tay:
- Mình muốn mặt dày theo đuổi anh ấy.
Người bàn cùng bàn cũng không thèm khuyên nữa, có chút bất đắc dĩ thở dài. Từ ngày đầu vào trường cấp ba Ngô Nguyệt Vi với cô ấy đã là bàn cùng bàn rồi, là bạn bè thân nhất, thế nhưng cô ấy lại có cảm giác mình không đủ hiểu Ngô Nguyệt Vi. Một cô gái ngoan ngoãn trong mắt người khác, cô gái kia vừa đơn thuần, vừa yên tĩnh thậm chí còn có chút nhát gan. Nhưng trái ngược với điều đó lại là rất dũng cảm, điên cuồng, cũng có thể nói là ngu ngốc. Ví dụ như ngày ngày khai giảng, cô gái đó đã đứng trước mặt bao nhiêu người chặn đường một đàn anh khóa trên. Hay là chuyện cô chấp nhận làm "thử nghiệm" vô cùng phi lý của bạn cùng phòng vậy.
Ngô Nguyệt Vi đến phòng y tế mua một hộp thuốc, sau đó đứng ở ven đường chờ Hứa Đình Sinh.
Lúc này Hứa Đình Sinh đang cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành đi đến.
Ngô Nguyệt Vi chặn đường nhỏ giọng nói với hai người kia:
- Cảm ơn các anh.
Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng rất không có nghĩa khí mà bỏ Hứa Đình Sinh lại, từ mình trốn đi trước.
- Em biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa, sẽ nghe lời anh, học tập tốt.
Ngô Nguyệt Vi cúi thấp đầu nói.
Hứa Đình Sinh chỉ cười cười
- Vậy là tốt rồi, thành tích của em về sau ít nhất cũng phải thi đậu đại học Tiệm Hải.
Hứa Đình Sinh lùi lại một bước, tránh cánh tay của cô, nhận hộp thuốc lại nói:
- Cảm ơn, em nhanh đi ăn cơm đi.
Ngô Nguyệt Vi nói:
- Em ăn rồi.
- Nhanh vậy sao? Vừa tan học mà?
- Giờ âm nhạc, tuần trước thầy giáo không lên lớp, tuần này cũng thế. Bạn cùng bàn kéo em trốn ra... Không chỉ có bọn em mà rất nhiều bạn học khác cũng đi ăn trước.
- Ừ. Không cần xếp hàng thật tốt. Vậy anh đi ăn cơm trước.
- Em thích anh, vẫn luôn thích anh.
Ngô Nguyệt Vi đột nhiên nói.
-... Nhưng anh không thích em, hồi cấp hai anh còn chưa hiểu chuyện.
Hứa Đình Sinh hờ hững đáp lời.
Ngô Nguyệt Vi suy nghĩ một chút, nói:
- Anh gạt em.
Hứa Đình Sinh chỉ biết cười khổ:
- Không hề. Thật sự không thích... Em học giỏi, lại xinh đẹp, cố gắng nỗ lực về sau nhất định sẽ có rất nhiều người thích em.
Ngô Nguyệt Vi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hứa Đình Sinh, nói:
- Sẽ không ảnh hưởng đến việc học, em cam đoan.
Hứa Đình Sinh cảm thấy cả cơ thể mình đều như muốn nảy lửa rồi.
Lúc này, Diêu Nhu bước đến, ném một hộp thuốc vào ngực Hứa Đình Sinh còn nói:
- Phó Thành nói hết với mình rồi, làm tốt lắm.
Sau đó cô ấy nhìn lướt qua Ngô Nguyệt Vi.
Cả buổi sáng tâm tình của Diêu Nhu cũng khá bất ổn. Nhất là cô còn nghe nói Hứa Đình Sinh đánh nhau vì một nữ sinh. Diêu Nhu luôn luôn tiêu soái vậy mà cũng có lúc tâm phiền ý loạn.
Cũng may Phó Thành đã giúp cô tháo gỡ khúc mắc.
Phó Thành không ở ký túc xá thé nên không nghe thấy những lời Hứa Đình Sinh nói với Hoàng Á Minh tối qua. Nói cách khác là, anh ta không biết Hứa Đình Sinh đã "thay lòng đổi dạ" với Diêu Nhu rồi. Vì thế, Phó Thành rất nhiệt tình giúp Hứa Đình Sinh giải thích với Diêu Nhu. Tuy rằng tất cả đều xuất phát từ việc bảo vệ Ngô Nguyệt Vi nhưng anh cũng không có cách nào nói rõ ra vụ việc. Thông minh lanh lợi như Diêu Nhu chỉ cần nghe thoáng qua là đã hiểu rồi.
"Hăng hái hành hiệp trượng nghĩa, sau đó vì bảo vệ thanh danh cho cô bé kia mà tình nguyện chịu oan uổng, không phải đã nói ra tình hình thực tế rồi sao?"
Hình tượng của Hứa Đình Sinh trong lòng Diêu Nhu trong nháy mắt tăng vọt. Diêu Nhu cảm thấy, mình với tư cách là bạn gái tương lai của anh, cần phải làm chút gì đó. Vì vậy sau khi tan học cô mới đến phòng y tế mua một hộp thuốc, vừa nhìn thấy Hứa Đình Sinh đã vội giao cho anh.
Với cá tính của cô như vậy đã được xem như là vô cùng ôn nhu quan tâm rồi.
Cô nhìn thấy Ngô Nguyệt Vi, thấy Hứa Đình Sinh đang nói chuyện với cô ấy, nhưng không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, cho nên cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tính cách của cô vốn là như vậy.
Đứng ở góc độ Hứa Đình Sinh, so với Ngô Nguyệt Vi thì Diêu Nhu còn phiền toái hơn. Ví dụ như Hứa Đình Sinh có thể trực tiếp đối diện với Ngô Nguyệt Vi nói anh không thích cô ấy. Nhưng với Diêu Nhu thì không thể. Dù sao thì lúc trước người một mực dây dưa không dứt là anh. Đối phương vừa mới bày tỏ thái độ, ngay lúc này anh lại nói ra những lời kia có thể ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của cô ấy hay không chứ. Dù sao thì chỉ còn hai tháng nữa thôi.
- Đúng rồi, kỳ thi đại học.
Hứa Đình Sinh đột nhiên hạ quyết tâm. Có thể dùng lý do kỳ thi đại học sắp đến rồi để giải quyết. Sau kỳ thi đại học, anh sẽ rời đi, chuyện gì cũng sẽ kết thúc cả.
- Thời gian, còn có rất nhiều thời gian.
Hứa Đình Sinh nghĩ đến Hạng Ngưng. Trong đầu hiện ra hai hình ảnh của cô, một là lúc cô còn là một cô bé nhỏ buộc tóc đuôi sam, hai chính là hình ảnh thanh tú ngọt ngào khi hai người họ yêu đương.
"Cứ như vậy chậm chạp chờ em lớn lên, thật sự là tra tấn người."
Hứa Đình Sinh cầm hai hộp thuộc đi đến nhà ăn tìm Hoàng Á Minh và Phó Thành. Hai người kia đã đi lấy cơm rồi, đang vô cùng bỉ ổi tươi cười nhìn Hứa Đình Sinh.
Hứa Đình Sinh vờ như không thấy, vùi đầu ăn cơm.
Mấy người Bảo Minh đi đến, ngồi xuống ở một bàn gần đó, cứ nhìn chằm chằm ba người Hứa Đình Sinh, thì thầm to nhỏ gì đó, thỉnh thoảng còn lia về bên này một ánh mắt không quá thân thiện.
- Xem ra sớm muộn gì cũng phải làm ra lẽ một lần.
Hoàng Á Minh nói. Phó Thành lại lắc đầu.
- Hắn đang tập trung vào điện thoại của tao.
Hoàng Á Minh suy nghĩ một chút lại nói:
- Có nên nói ảnh chụp đã được gửi lưu lại rồi, cho bọn chúng hết hi vọng hay không?
Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đáp:
- Không nói gì cả. Có một số việc chúng ta nói không bằng để cho chúng tự suy nghĩ. Bọn hắn có lẽ đang nghĩ... Bọn chúng nhìn qua, bọn mình sẽ nhìn lại, bình tĩnh cười một cái là tốt rồi.
Bảo Minh có một cảm giác thật bất lực, hung ác trừng mắt một cái, đối mặt với ba người bị điên ở bàn bên kia đang nhìn mình tươi cười. Nhưng hắn không nhìn thì bên kia sẽ rất vui vẻ ăn cơm nói chuyện phiếm. Tình huống này sao là sao? Có ý gì chứ?
Vốn dĩ hắn đã nghĩ sẽ đi đến bắt đối phương xóa ảnh. Hoặc là mạnh mẽ đoạt điện thoại của Phó Thành. Nhưng bây giờ, người trước mặt lại không hề sợ hãi, Bảo Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ bọn họ đã chuyển lưu mấy tấm ảnh kia rồi.
Như vậy thì... có cần làm gì nữa không? Cảm giác bị người ta túm được điểm yếu thật không tốt, mà chó cùng rứt giậu với đối phương thì càng không sáng suốt hơn.
Hứa Đình Sinh mỉn cười, gật đầu chào Bảo Minh, sau đó mấp máy môi chuyển lời: Người anh em đủ trượng nghĩa chứ?
Bảo Minh có cảm giác mình suýt phát điên rồi: "Đồ điên, bà nội nó điên thật rồi."
****
Sau giờ cơm trưa, cả ba người trốn về phía thao trường ngồi dưới bóng râm bên cạnh thao trường đầy nắng hút thuốc.
Kỳ thật Hứa Đình Sinh rất muốn hỏi Phó Thành và Hoàng Á Minh một chuyện: Bọn họ có tham gia vào vụ uống rượu ca hát trên sân thượng hay không?
Từ đạo lý trên mà nói, nếu như chuyện này thật sự có xảy ra vậy thì chuyện này không tính là chuyện nhỏ trong cuộc đời học sinh nhạt nhẽo của anh. Bản thân anh tuyệt đối không có khả năng ngay một chút ấn tượng cũng không có được.
Nhưng bây giờ, anh đang lục lại trí nhớ của mình, nhưng một chút ấn tượng cũng không có.
Hứa Đình Sinh cảm thấy có lẽ mình bị oan trường học bắt nhầm người. Nhưng anh lại không thể cách nào mở miệng. Nếu như chuyện này thật sự do anh làm, thì sẽ xảy ra không lâu trước đây, vậy thì nếu anh hỏi sẽ là rất kỳ quái. Hoàng Á Minh và Phó Thành e là sẽ sinh nghi.
Một án phạt mà thôi, Hứa Đình Sinh cũng không thèm để ý đến oan uổng nho nhỏ này. Nhưng điều anh canh cấn trong lòng chính là, nếu thật sự an làm ra chuyện này thì tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào? Có lẽ nào trí nhớ ở kiếp trước của anh đã có chút sai lệch? Đây mới là điều đáng sợ, nó sẽ biến tương lai thành một điều không thể biết trước lần nữa.
Ngay lúc Hứa Đình Sinh muốn buông xuôi thì Phó Thành lại rít một hơi, nói:
- Đêm hôm đó người đàn ghi ta kia là mày thật sao?
Người chơi đàn ghi ta là anh sao? Còn nữa đàn ghi ta? Thật sự anh biết chơi rồi hay sao?
Hứa Đình Sinh ngẩn người, bày ra vẻ nhẹ nhõm.
- Là ta.
- Chó má. - Phó Thành nói - Đàn ghi ta của mày mới mua được mấy người có thể chơi dã không tệ rồi. Với tao mà nói thì người chơi đàn hôm đó trình độ rất cao, ít nhất là giỏi hơn tao. Khẳng định không phải mày.
Trong trí nhớ của Hứa Đình Sinh quả thật anh không mạnh về đàn ghi ta. Nhưng anh biết rõ Phó Thành biết chơi, hơn nữa trình độ cũng không tệ. Thời đại học anh ta còn tham gia trận đấu nữa. Vì vậy anh ta nói không phải anh thì nhất định là không phải.
Nhưng Hứa Đình Sinh cũng chỉ cười hì hì:
- Đúng thế. Kỳ thật tao bị oan.
Hoàng Á Minh tiếp lời nói:
- Còn lừa bọn tao. Đêm hôm đó là tao thấy mày ôm đàn ghi ta ra ngoài đấy, hỏi mày làm gì nhưng sống chết cũng không chịu nói. Ca hát tao cũng nghe thấy rồi, là giọng của ngươi. Sau đó hình như hơn hai giờ sáng mày mới về, nhưng cũng không mang đàn về.
- Vì thế rốt cuộc là ai chơi đàn? Giới thiệu cho bạn thân chút nào?
Phó Thành chen vào. Hứa Đình Sinh gẩy tàn thuốc, cố giữ bình tĩnh nói:
- Ha. Không nói cho bọn mày biết. Về thôi. Quay về lớp học, tiếp nhận đau khổ nào.
- Nữ sao? Dựa vào cái gì mà muốn che giấu chứ?
Phó Thành chạy theo phía sau tiếp tục truy hỏi.
Hứa Đình Sinh không nói gì.
"Thật là anh sao? Người chơi đàn của anh là ai? Là nam hay nữ? Vì sao trong trí nhớ của anh lại không có chút ấn tượng nào."
Hứa Đình Sinh có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc. Cơ thể run nhẹ, giống như bị cuốn vào vòng xoáy sâu thẳm, bốn phía là một mảnh đen kịt vậy. Không biết đây cũng là một loại nguy hiểm. Hứa Đình Sinh cố hết sức khống chế cảm giác của mình, nhưng đổi lại cũng chỉ là kinh hoàng và mất định hướng.
Từ buổi học chiều đó, Hứa Đình Sinh bỏ ra hai ngày, tỉ mỉ cẩn thận so sánh trí nhớ của mình với những gì mình đang thấy. Tướng mạo của giáo viên, tính cách đại biểu cho mọi chuyện. Những thứ nhỏ bé chung quanh, bài hát đang lưu hành... Hết thảy đều không có gì sai lệch, đều rất giống với trí nhớ của anh.
- Chỉ có chuyện kia là ngoại lệ sao? Như vậy thì.. Có lẽ cũng không phải vấn đề đâu.
Hứa Đình Sinh tự an ủi mình. Trí nhớ của một người vốn dĩ cũng không đáng tin một trăm phần trăm. Nhiều khi có bị ảnh hưởng mới ý chí chủ quan, mất đi dáng vẻ vốn có.
Nếu như so sánh trí nhớ của một người với đại dương vậy thì cũng không phải tất cả mọi thứ có trong đại dương điển hiển hiện ở trên mặt biển. Những thứ chìm sâu ở đáy biển có lẽ sẽ vĩnh viễn bị chôn dấu, cũng có thể vì một cơ hội nào đó mà nổi lên.
Tựa như đôi khi một câu nói hay một tình cảnh nào đó sẽ đột nhiên làm bạn nhớ đến một chuyện mà bạn tưởng chừng đã lãng quên.
Còn có một số việc có lẽ vĩnh viễn bạn cũng không nhớ đến, tuy rằng nó đã từng xảy ra.
Ví dụ như ở lớp học bạn không giả được một bài kiểm tra nào đó, sau đó bạn cùng bàn nhắc bài cho bạn, vì vậy bạn sẽ nhớ rõ. Kỳ thật một mực cũng không quên, chỉ là chôn sâu trong lòng, hoặc là đặt ở một nơi hẻo lánh nào đó bụi bặm kín mít. Vì vậy con người mới có câu: Học đi đôi với hành.
Hứa Đình Sinh tự nói với mình: Trí nhớ kiếp trước của anh cũng như vậy, số lượng thông tin chằng chịt như vậy, cũng sẽ có nhiều chuyện bị chôn vùi ở đấy biển. Điều này không quan trọng, quan trọng là mình có thể nắm phần lớn thông tin.
Giờ ăn trưa, khi đang trên đường cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành từ lớp học trở về phòng ngủ thì Hứa Đình Sinh bắt gặp mấy nữ sinh trốn sau lưng bạn mình hô lớn:
- Hứa Đình Sinh, lần sau leo lên tầng thượng uống rượu hát hò thì nhớ kêu mình!
- Hứa Đình Sinh, thế giới lớn như vậy, mình cùng bạn đi xem.
- Hứa Đình Sinh, cố lên.
"..."
Hiện tại Hứa Đình Sinh đang rất thống khổ, những chuyện hôm nay đã làm anh mệt mỏi lắm rồi. "Phong cách" thật sự rất khổ, càng khổ hơn chính có hai người đang lần lượt lao đầu đến nơi này.
Suốt một buổi sáng, Ngô Nguyệt Vi không thể nào tập trung nghe giảng, trong mấy lần thầy giáo gọi cô đứng dậy trả lời đều phải nhờ bạn cùng bàn gọi cô mới kịp phản ứng. Sau khi đứng dậy cũng ngây ngốc không phát biểu gì được.
Tình huống như vậy xảy ra với một học sinh ngoan, giáo viên chỉ hỏi:
- Có phải cơ thể không thoải mái? Ngồi xuống đi, chú ý nghỉ ngơi.
Ngô Nguyệt Vi ngồi xuống nhưng cũng không thể nào tập trung được.
Cô nghĩ đến vết miệng rớm máu của anh, lại nghĩ đến lúc anh đứng trên đài tự kiểm điểm, nghĩ đến câu nói "Thế giới lớn như vậy, em muốn đi nhìn thử".
- Anh ấy vốn không cần như vậy. Vì bảo vệ mình nên mới tình nguyện chịu oan. Thà bị ủy khuất chứ cũng không nói ra sự thật.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Nguyệt Vi và bạn cùng phòng thân cận nhất với cô đang xảy ra bất hòa. Thậm chí cô còn thấy sợ khi tiếp xúc gần với cô bạn kia. Ngô Nguyệt Vi biết rõ người bạn đó nhất định có liên quan với đám người Bảo Minh, cuối cùng làm liên lụy Hứa Đình Sinh.
Ngô Nguyệt Vi nghĩ mãi cũng không hiểu Hứa Đình Sinh làm vậy để làm gì, nhưng cô biết rõ anh là muốn bảo vệ mình, muốn cô thoát khỏi đám người Bảo Minh.
Nếu như không phải Hứa Đình Sinh đã dặn dò cô không được để lộ chuyện này, khẳng định rằng Ngô Nguyệt Vi đã sớm không thể ngồi trong lớp học này nữa rồi. Cô muốn đi tìm Hứa Đình Sinh để nói chuyện.
Giờ ăn trưa, mấy học sinh bên cạnh đang bàn luận về anh, Ngô Nguyệt Vi đang dỏng tai nghe thì cô bạn cùng bàn đột nhiên quay đầu hỏi:
- Người kia chính là anh lớp trên mày chặn lại vào đầu năm phải không?
Ngô Nguyệt Vi ngẩn người ôm lấy bàn cùng bàn vui mừng như điên. Mà người bị ôm thì hoàn toàn khó hiểu.
Ngô Nguyệt Vi cười đến sáng lạn, cô nói:
- Cảm ơn mày, tao đi tìm anh ấy.
Ngô Nguyệt Vi đã nghĩ thông suốt rồi, vốn dĩ cô có thể quang minh chính đại đi tìm anh. Dù sao thì cũng rất nhiều người biết trước đây cô đã từng chặn được anh, biết rõ cô rất thích một anh khóa trên.
Cô bạn cùng bạn thấy vậy lắc đầu:
- Đừng đi. Mày sẽ bị người ta đuổi đi thật phũ đấy. Bị cười còn chưa đủ hay sao.
Ngô Nguyệt Vi nắm chặt bàn tay:
- Mình muốn mặt dày theo đuổi anh ấy.
Người bàn cùng bàn cũng không thèm khuyên nữa, có chút bất đắc dĩ thở dài. Từ ngày đầu vào trường cấp ba Ngô Nguyệt Vi với cô ấy đã là bàn cùng bàn rồi, là bạn bè thân nhất, thế nhưng cô ấy lại có cảm giác mình không đủ hiểu Ngô Nguyệt Vi. Một cô gái ngoan ngoãn trong mắt người khác, cô gái kia vừa đơn thuần, vừa yên tĩnh thậm chí còn có chút nhát gan. Nhưng trái ngược với điều đó lại là rất dũng cảm, điên cuồng, cũng có thể nói là ngu ngốc. Ví dụ như ngày ngày khai giảng, cô gái đó đã đứng trước mặt bao nhiêu người chặn đường một đàn anh khóa trên. Hay là chuyện cô chấp nhận làm "thử nghiệm" vô cùng phi lý của bạn cùng phòng vậy.
Ngô Nguyệt Vi đến phòng y tế mua một hộp thuốc, sau đó đứng ở ven đường chờ Hứa Đình Sinh.
Lúc này Hứa Đình Sinh đang cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành đi đến.
Ngô Nguyệt Vi chặn đường nhỏ giọng nói với hai người kia:
- Cảm ơn các anh.
Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng rất không có nghĩa khí mà bỏ Hứa Đình Sinh lại, từ mình trốn đi trước.
- Em biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa, sẽ nghe lời anh, học tập tốt.
Ngô Nguyệt Vi cúi thấp đầu nói.
Hứa Đình Sinh chỉ cười cười
- Vậy là tốt rồi, thành tích của em về sau ít nhất cũng phải thi đậu đại học Tiệm Hải.
Hứa Đình Sinh lùi lại một bước, tránh cánh tay của cô, nhận hộp thuốc lại nói:
- Cảm ơn, em nhanh đi ăn cơm đi.
Ngô Nguyệt Vi nói:
- Em ăn rồi.
- Nhanh vậy sao? Vừa tan học mà?
- Giờ âm nhạc, tuần trước thầy giáo không lên lớp, tuần này cũng thế. Bạn cùng bàn kéo em trốn ra... Không chỉ có bọn em mà rất nhiều bạn học khác cũng đi ăn trước.
- Ừ. Không cần xếp hàng thật tốt. Vậy anh đi ăn cơm trước.
- Em thích anh, vẫn luôn thích anh.
Ngô Nguyệt Vi đột nhiên nói.
-... Nhưng anh không thích em, hồi cấp hai anh còn chưa hiểu chuyện.
Hứa Đình Sinh hờ hững đáp lời.
Ngô Nguyệt Vi suy nghĩ một chút, nói:
- Anh gạt em.
Hứa Đình Sinh chỉ biết cười khổ:
- Không hề. Thật sự không thích... Em học giỏi, lại xinh đẹp, cố gắng nỗ lực về sau nhất định sẽ có rất nhiều người thích em.
Ngô Nguyệt Vi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hứa Đình Sinh, nói:
- Sẽ không ảnh hưởng đến việc học, em cam đoan.
Hứa Đình Sinh cảm thấy cả cơ thể mình đều như muốn nảy lửa rồi.
Lúc này, Diêu Nhu bước đến, ném một hộp thuốc vào ngực Hứa Đình Sinh còn nói:
- Phó Thành nói hết với mình rồi, làm tốt lắm.
Sau đó cô ấy nhìn lướt qua Ngô Nguyệt Vi.
Cả buổi sáng tâm tình của Diêu Nhu cũng khá bất ổn. Nhất là cô còn nghe nói Hứa Đình Sinh đánh nhau vì một nữ sinh. Diêu Nhu luôn luôn tiêu soái vậy mà cũng có lúc tâm phiền ý loạn.
Cũng may Phó Thành đã giúp cô tháo gỡ khúc mắc.
Phó Thành không ở ký túc xá thé nên không nghe thấy những lời Hứa Đình Sinh nói với Hoàng Á Minh tối qua. Nói cách khác là, anh ta không biết Hứa Đình Sinh đã "thay lòng đổi dạ" với Diêu Nhu rồi. Vì thế, Phó Thành rất nhiệt tình giúp Hứa Đình Sinh giải thích với Diêu Nhu. Tuy rằng tất cả đều xuất phát từ việc bảo vệ Ngô Nguyệt Vi nhưng anh cũng không có cách nào nói rõ ra vụ việc. Thông minh lanh lợi như Diêu Nhu chỉ cần nghe thoáng qua là đã hiểu rồi.
"Hăng hái hành hiệp trượng nghĩa, sau đó vì bảo vệ thanh danh cho cô bé kia mà tình nguyện chịu oan uổng, không phải đã nói ra tình hình thực tế rồi sao?"
Hình tượng của Hứa Đình Sinh trong lòng Diêu Nhu trong nháy mắt tăng vọt. Diêu Nhu cảm thấy, mình với tư cách là bạn gái tương lai của anh, cần phải làm chút gì đó. Vì vậy sau khi tan học cô mới đến phòng y tế mua một hộp thuốc, vừa nhìn thấy Hứa Đình Sinh đã vội giao cho anh.
Với cá tính của cô như vậy đã được xem như là vô cùng ôn nhu quan tâm rồi.
Cô nhìn thấy Ngô Nguyệt Vi, thấy Hứa Đình Sinh đang nói chuyện với cô ấy, nhưng không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, cho nên cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều, tính cách của cô vốn là như vậy.
Đứng ở góc độ Hứa Đình Sinh, so với Ngô Nguyệt Vi thì Diêu Nhu còn phiền toái hơn. Ví dụ như Hứa Đình Sinh có thể trực tiếp đối diện với Ngô Nguyệt Vi nói anh không thích cô ấy. Nhưng với Diêu Nhu thì không thể. Dù sao thì lúc trước người một mực dây dưa không dứt là anh. Đối phương vừa mới bày tỏ thái độ, ngay lúc này anh lại nói ra những lời kia có thể ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của cô ấy hay không chứ. Dù sao thì chỉ còn hai tháng nữa thôi.
- Đúng rồi, kỳ thi đại học.
Hứa Đình Sinh đột nhiên hạ quyết tâm. Có thể dùng lý do kỳ thi đại học sắp đến rồi để giải quyết. Sau kỳ thi đại học, anh sẽ rời đi, chuyện gì cũng sẽ kết thúc cả.
- Thời gian, còn có rất nhiều thời gian.
Hứa Đình Sinh nghĩ đến Hạng Ngưng. Trong đầu hiện ra hai hình ảnh của cô, một là lúc cô còn là một cô bé nhỏ buộc tóc đuôi sam, hai chính là hình ảnh thanh tú ngọt ngào khi hai người họ yêu đương.
"Cứ như vậy chậm chạp chờ em lớn lên, thật sự là tra tấn người."
Hứa Đình Sinh cầm hai hộp thuộc đi đến nhà ăn tìm Hoàng Á Minh và Phó Thành. Hai người kia đã đi lấy cơm rồi, đang vô cùng bỉ ổi tươi cười nhìn Hứa Đình Sinh.
Hứa Đình Sinh vờ như không thấy, vùi đầu ăn cơm.
Mấy người Bảo Minh đi đến, ngồi xuống ở một bàn gần đó, cứ nhìn chằm chằm ba người Hứa Đình Sinh, thì thầm to nhỏ gì đó, thỉnh thoảng còn lia về bên này một ánh mắt không quá thân thiện.
- Xem ra sớm muộn gì cũng phải làm ra lẽ một lần.
Hoàng Á Minh nói. Phó Thành lại lắc đầu.
- Hắn đang tập trung vào điện thoại của tao.
Hoàng Á Minh suy nghĩ một chút lại nói:
- Có nên nói ảnh chụp đã được gửi lưu lại rồi, cho bọn chúng hết hi vọng hay không?
Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đáp:
- Không nói gì cả. Có một số việc chúng ta nói không bằng để cho chúng tự suy nghĩ. Bọn hắn có lẽ đang nghĩ... Bọn chúng nhìn qua, bọn mình sẽ nhìn lại, bình tĩnh cười một cái là tốt rồi.
Bảo Minh có một cảm giác thật bất lực, hung ác trừng mắt một cái, đối mặt với ba người bị điên ở bàn bên kia đang nhìn mình tươi cười. Nhưng hắn không nhìn thì bên kia sẽ rất vui vẻ ăn cơm nói chuyện phiếm. Tình huống này sao là sao? Có ý gì chứ?
Vốn dĩ hắn đã nghĩ sẽ đi đến bắt đối phương xóa ảnh. Hoặc là mạnh mẽ đoạt điện thoại của Phó Thành. Nhưng bây giờ, người trước mặt lại không hề sợ hãi, Bảo Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ bọn họ đã chuyển lưu mấy tấm ảnh kia rồi.
Như vậy thì... có cần làm gì nữa không? Cảm giác bị người ta túm được điểm yếu thật không tốt, mà chó cùng rứt giậu với đối phương thì càng không sáng suốt hơn.
Hứa Đình Sinh mỉn cười, gật đầu chào Bảo Minh, sau đó mấp máy môi chuyển lời: Người anh em đủ trượng nghĩa chứ?
Bảo Minh có cảm giác mình suýt phát điên rồi: "Đồ điên, bà nội nó điên thật rồi."
****
Sau giờ cơm trưa, cả ba người trốn về phía thao trường ngồi dưới bóng râm bên cạnh thao trường đầy nắng hút thuốc.
Kỳ thật Hứa Đình Sinh rất muốn hỏi Phó Thành và Hoàng Á Minh một chuyện: Bọn họ có tham gia vào vụ uống rượu ca hát trên sân thượng hay không?
Từ đạo lý trên mà nói, nếu như chuyện này thật sự có xảy ra vậy thì chuyện này không tính là chuyện nhỏ trong cuộc đời học sinh nhạt nhẽo của anh. Bản thân anh tuyệt đối không có khả năng ngay một chút ấn tượng cũng không có được.
Nhưng bây giờ, anh đang lục lại trí nhớ của mình, nhưng một chút ấn tượng cũng không có.
Hứa Đình Sinh cảm thấy có lẽ mình bị oan trường học bắt nhầm người. Nhưng anh lại không thể cách nào mở miệng. Nếu như chuyện này thật sự do anh làm, thì sẽ xảy ra không lâu trước đây, vậy thì nếu anh hỏi sẽ là rất kỳ quái. Hoàng Á Minh và Phó Thành e là sẽ sinh nghi.
Một án phạt mà thôi, Hứa Đình Sinh cũng không thèm để ý đến oan uổng nho nhỏ này. Nhưng điều anh canh cấn trong lòng chính là, nếu thật sự an làm ra chuyện này thì tại sao anh lại không có chút ấn tượng nào? Có lẽ nào trí nhớ ở kiếp trước của anh đã có chút sai lệch? Đây mới là điều đáng sợ, nó sẽ biến tương lai thành một điều không thể biết trước lần nữa.
Ngay lúc Hứa Đình Sinh muốn buông xuôi thì Phó Thành lại rít một hơi, nói:
- Đêm hôm đó người đàn ghi ta kia là mày thật sao?
Người chơi đàn ghi ta là anh sao? Còn nữa đàn ghi ta? Thật sự anh biết chơi rồi hay sao?
Hứa Đình Sinh ngẩn người, bày ra vẻ nhẹ nhõm.
- Là ta.
- Chó má. - Phó Thành nói - Đàn ghi ta của mày mới mua được mấy người có thể chơi dã không tệ rồi. Với tao mà nói thì người chơi đàn hôm đó trình độ rất cao, ít nhất là giỏi hơn tao. Khẳng định không phải mày.
Trong trí nhớ của Hứa Đình Sinh quả thật anh không mạnh về đàn ghi ta. Nhưng anh biết rõ Phó Thành biết chơi, hơn nữa trình độ cũng không tệ. Thời đại học anh ta còn tham gia trận đấu nữa. Vì vậy anh ta nói không phải anh thì nhất định là không phải.
Nhưng Hứa Đình Sinh cũng chỉ cười hì hì:
- Đúng thế. Kỳ thật tao bị oan.
Hoàng Á Minh tiếp lời nói:
- Còn lừa bọn tao. Đêm hôm đó là tao thấy mày ôm đàn ghi ta ra ngoài đấy, hỏi mày làm gì nhưng sống chết cũng không chịu nói. Ca hát tao cũng nghe thấy rồi, là giọng của ngươi. Sau đó hình như hơn hai giờ sáng mày mới về, nhưng cũng không mang đàn về.
- Vì thế rốt cuộc là ai chơi đàn? Giới thiệu cho bạn thân chút nào?
Phó Thành chen vào. Hứa Đình Sinh gẩy tàn thuốc, cố giữ bình tĩnh nói:
- Ha. Không nói cho bọn mày biết. Về thôi. Quay về lớp học, tiếp nhận đau khổ nào.
- Nữ sao? Dựa vào cái gì mà muốn che giấu chứ?
Phó Thành chạy theo phía sau tiếp tục truy hỏi.
Hứa Đình Sinh không nói gì.
"Thật là anh sao? Người chơi đàn của anh là ai? Là nam hay nữ? Vì sao trong trí nhớ của anh lại không có chút ấn tượng nào."
Hứa Đình Sinh có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc. Cơ thể run nhẹ, giống như bị cuốn vào vòng xoáy sâu thẳm, bốn phía là một mảnh đen kịt vậy. Không biết đây cũng là một loại nguy hiểm. Hứa Đình Sinh cố hết sức khống chế cảm giác của mình, nhưng đổi lại cũng chỉ là kinh hoàng và mất định hướng.
Từ buổi học chiều đó, Hứa Đình Sinh bỏ ra hai ngày, tỉ mỉ cẩn thận so sánh trí nhớ của mình với những gì mình đang thấy. Tướng mạo của giáo viên, tính cách đại biểu cho mọi chuyện. Những thứ nhỏ bé chung quanh, bài hát đang lưu hành... Hết thảy đều không có gì sai lệch, đều rất giống với trí nhớ của anh.
- Chỉ có chuyện kia là ngoại lệ sao? Như vậy thì.. Có lẽ cũng không phải vấn đề đâu.
Hứa Đình Sinh tự an ủi mình. Trí nhớ của một người vốn dĩ cũng không đáng tin một trăm phần trăm. Nhiều khi có bị ảnh hưởng mới ý chí chủ quan, mất đi dáng vẻ vốn có.
Nếu như so sánh trí nhớ của một người với đại dương vậy thì cũng không phải tất cả mọi thứ có trong đại dương điển hiển hiện ở trên mặt biển. Những thứ chìm sâu ở đáy biển có lẽ sẽ vĩnh viễn bị chôn dấu, cũng có thể vì một cơ hội nào đó mà nổi lên.
Tựa như đôi khi một câu nói hay một tình cảnh nào đó sẽ đột nhiên làm bạn nhớ đến một chuyện mà bạn tưởng chừng đã lãng quên.
Còn có một số việc có lẽ vĩnh viễn bạn cũng không nhớ đến, tuy rằng nó đã từng xảy ra.
Ví dụ như ở lớp học bạn không giả được một bài kiểm tra nào đó, sau đó bạn cùng bàn nhắc bài cho bạn, vì vậy bạn sẽ nhớ rõ. Kỳ thật một mực cũng không quên, chỉ là chôn sâu trong lòng, hoặc là đặt ở một nơi hẻo lánh nào đó bụi bặm kín mít. Vì vậy con người mới có câu: Học đi đôi với hành.
Hứa Đình Sinh tự nói với mình: Trí nhớ kiếp trước của anh cũng như vậy, số lượng thông tin chằng chịt như vậy, cũng sẽ có nhiều chuyện bị chôn vùi ở đấy biển. Điều này không quan trọng, quan trọng là mình có thể nắm phần lớn thông tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook