Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
-
Chương 4: 4: Bị Thương
"Mày! Mày....!Dương Hy?...!Mày muốn gì?" Lão ta chấn kinh nhìn cậu chằm chằm.
Dương Hy tủm tỉm cười, đôi mắt sáng rực cùng gương mặt thanh tú, nhìn lão ta đầy sát ý: "Ồ....!tôi muốn gì?" Dương Hy cười lớn: "Ông hỏi tôi muốn gì? Đương nhiên là muốn ông tránh xa Lâm gia ra rồi...!À, không phải...Đúng hơn là tránh xa Lâm Nhất ra."
"Mày có ý gì? Tao là cha nó, tao là chủ nhà này.
Mày là khách, bước vào nhà tao còn muốn đuổi tao đi?" Lão ta cười khanh khách: "Thật nực cười!"
Lão quay qua nhìn Lâm Nhất mất kiên nhẫn nói: "Mày còn nhìn cái gì? Mau đuổi thằng chó này ra khỏi nhà! Gia đình nó bị phá sản nên nó cũng muốn Lâm Gia bị phá sản!"
"Mày coi chừng bị nó lừa hết của cải thì khóc không có kịp đâu!"
"Lão quản! Đem nó quăng ra khỏi cửa!"
"Mày nhanh nhanh đưa tiền cho tao đi uống rượu! Hết tiền rồi, đưa đây! Mày làm con đương nhiên phải đưa tiền cho tao rồi ha ha."
"Mày trừng cái gì? Thằng này hỗn láo với cha mày như vậy mà mày còn đứng đó trừng tao? Hôm nay...!Hôm nay, xem tao dạy dỗ mày thế nào!" Lão ta tay đang cầm chai bia rỗng định thuận tay ném vào Lâm Nhất.
Dương Hy nhíu mày, đưa tay đỡ lấy chai bia rỗng đang hướng tới với tốc độ khá nhanh.
"Bụp" Tay trái cậu bị mảnh vỡ ghim trúng chảy rất nhiều máu...!Huyết đỏ rơi xuống sàn hòa vào thảm lông, để lại một vệt đỏ thắm.
"Dương Hy!" Lâm Nhất biến sắc, tay hắn nhanh chóng cầm lấy tay cậu, xé từ áo ra một miếng vải để băng bó.
Hắn trừng mắt nhìn lão, gương mặt lạnh như băng, thần sắc dường như không còn chút lý trí nào, trong đầu hắn hiện tại chỉ hận không thể giết lão ngay tại đây.
"Ông đang làm cái gì vậy hả!" Lâm Nhất mặt đen xì, cả cơ thể toát ra một khí tức lạnh lẽo làm người đối diện run cũng không kịp run.
Đôi mắt màu sâu thẳm không thấy một chút cảm xúc nào nhìn chòng chọc lão: "Cút ra khỏi nhà tôi."
"Mày!..." Lão như sắp phát điên lên rồi.
"Đừng để tôi lặp lại." Lâm Nhất la lớn, hắn cư nhiên tâm trí cũng chẳng bình thường hơn lão bao nhiêu.
Lão bỗng nhiên điên cuồng xông tới: "Tao không có tiền tao sẽ không đi! Nếu mày không đưa tao tiền, mày cũng là thằng vô dụng! Để tao tiễn mày xuống âm phủ một đoạn! Ha ha."
Dương Hy nhíu chặt mày, rút ra khẩu súng để sẵn trong người, nhắm vào lão bắn tới.
Bất quá, viên đạn chỉ sượt qua để lại một vệt máu dài trên mặt lão già.
"Cút xa Lâm Nhất ra." Giọng cậu khàn khàn, máu trên tay vẫn tiếp tục chảy không ngừng làm Lâm Nhất như muốn phát điên.
Dương Hy lắc lư tiến đến gần lão với ánh mắt sắc bén, bỗng lão thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt tàn khốc đó.
Đôi mắt đó như mắt thần chết đang tiến tới lôi sinh mạng của lão về âm phủ.
Lão ta la lớn, không ngừng run rẩy.
Sự sợ hãi lan nhanh khắp toàn thân...!thoáng chốc chân tay như bị gông xích trói chặt, không thể động đậy.
Dương Hy chĩa nòng súng về phía lão.
Cậu tuyệt nhiên sẽ không giết lão già này, như vậy là quá hời rồi.
Cậu nhắm vào những chỗ khiến con người ta khó chết nhất, nhưng chỉ có thể cảm nhận duy nhất một thứ là đau đớn.
Bắn ba phát, lão vẫn chưa thể chết được.
Cậu cười quỷ dị nhìn lão, mở miệng nói với quản gia: "Quản gia, phiền ông dọn dẹp giúp chỗ này.
Không nhanh lão sẽ chết mất."
"Vâng." Lão quản thần sắc chẳng thay đổi nhanh chóng đáp ứng.
Cậu quay lại chỗ Lâm Nhất lôi lôi kéo kéo hắn về phòng, hắn vẫn không có biểu tình gì...!Một chút cũng không.
Lâm Nhất trầm mặc đi theo cậu, vừa đóng cửa phòng cậu đã thấy vành mắt hắn đỏ hoe.
Dương Hy cuống lên, sợ xanh mặt đi tới: "Lâm, Lâm Nhất.
Sao vậy a? Em xin lỗi đã làm như vậy với ba anh trước mặt anh! Đừng, đừng giận em nha!"
Cậu không biết làm sao, bỗng dưng lão công nhà cậu đột nhiên khóc thầm như thế! Khiến cậu chân tay luống cuống không biết làm gì cho phải.
Rõ ràng lúc nãy chính là bộ dáng lạnh lùng, tàn khốc như vậy mà! Sao bây giờ lại khóc rồi!!!!!!
"Lâm Nhất..."
Vốn dĩ hắn không khóc, chỉ là vành mắt có chút đỏ còn nước mắt hắn nuốt ngược vào bụng rồi.
Ở trước mặt cậu sẽ không lộ ra sự mềm yếu đến như vậy, có điều nhìn tay cậu làm hắn không dấu được sự đau lòng...
"Đi vào trong tắm rồi ra đây anh xử lý vết thương!" Lâm Nhất châu mày, bộ dạng rất không vui.
Dương Hy như chợt hiểu ra cái gì "à" một cái rồi lấy đồ vọt vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, lúc cậu bước ra đã thấy Lâm Nhất ngồi ở mép giường cùng với hộp thuốc sát trùng.
Hắn không nói lời nào, chỉ kéo cậu lại gần nhẹ nhàng khử trùng vết thương sau lại băng bó tỉ mỉ.
"Cũng không có nghiêm trọng..."
Lâm Nhất liếc cậu một cái, ngay lập tức cậu ngậm miệng.
"Lâm Nhất....!anh giận sao..."
"Không giận."
"Vậy sao không nói chuyện với em?" Dương Hy căm phẫn, biết hắn ăn mềm không ăn cứng cậu liền giở trò đôi mắt long lanh ngấn nước khóc hu hu.
Lâm Nhất ghét cay ghét đắng làm cậu khóc.
Quả nhiên có hiệu quả!
Hắn thở dài, nhu nhu thái dương: "Em!...!Thật là,...!Lần sau không được để mình bị thương như vậy nghe chưa?"
Dương Hy cười cong mắt, vui vẻ đáp: "Ân, nghe rồi."
Tay đã được băng lại cẩn thận, người cũng ở trước mặt.
Hôm nay ăn không được Lâm Nhất, cậu không mang họ Dương!
"Lâm Nhất,...!anh không có gì muốn làm với em sao?" Cậu bò lên giường, ngồi trên người Lâm Nhất đầy dụ dỗ.
Lâm Nhất ngây người, Dương Hy từ khi nào học hư dụ dỗ người khác như vậy a?
"Bởi vì nhan sắc của Lâm tổng không bình thường chút nào nên hôm nay em đặc biệt..." chưa nói xong câu đã bị Lâm Nhất đè xuống, hôn lấy hôn để.
Hôn từ trán xuống cổ, ngón tay thon dài của hắn vuốt xuống bụng dưới đầy uyển chuyển.
"Ưm..." Dương Hy mặt đỏ tai hồng run lẩy bẩy....
Lần đầu tiên cậu chìm trong khoái cảm tột độ, hạnh phúc nóng bỏng và...!cùng với người cậu yêu thương nhất.
Một đêm nồng cứ vậy lặng lẽ trôi...
"Hmm..." Dương Hy mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh.
Cậu đang được Lâm Nhất ôm chặt vào lòng, mùi hương dịu nhẹ từ hắn làm cậu phi thường an tâm.
Không nhịn được cậu dụi vào lòng hắn cọ cọ.
"Dậy rồi?" Tiếng nói Lâm Nhất khẽ lay động trái tim vốn đang đập bình thường của cậu, triệt để tăng tốc.
"Ân..." Cậu đáp, Lâm Nhất nghe vậy cúi xuống hôn lên trán cậu một cái đầy cưng chiều: "Hôn chào buổi sáng."
Dương Hy cũng chẳng chần chừ, ngước lên hôn vào khóe môi hắn một cái.
Lâm Nhất vỗ vỗ lưng cậu, giọng nói đầy ôn nhu: "Đói chưa? Anh bảo quản gia làm đồ ăn sáng cho em."
"Ưm...!Có chút đói.
Cơ mà, hôm nay anh không đi làm à?" Dương Hy nghi hoặc hắn trốn việc.
Chỉ cần trông coi cho hắn không làm việc quá sức ảnh hưởng đến bệnh tim thì bất luận thế nào cậu cũng phải bắt hắn đến công ty!
"....!Em thật không thương hương tiếc ngọc chút nào cả..." Lâm Nhất ủ rũ: "Anh hôm qua vừa từ bệnh viện về đấy, em thật không đau lòng chút nào sao?"
Dương Hy thở dài, đáy mắt tràn ý cười: "Thương thương, vậy nghỉ ở nhà vài ngày đã!"
Lâm Nhất trốn được việc, vô cùng vui vẻ.
Hắn rất không muốn xa bảo bối của hắn chút nào!
Bên ngoài, mùa đông sắp đến.
Những chiếc lá đã sớm tàn, bay bay khắp các ngõ ngách đường phố.
Từng đợt gió lạnh đua nhau thổi tới làm thân thể thậm chí là tâm người ta càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng mà bất quá, trong tim Lâm Nhất lúc này, mùa xuân đang tràn về,...!đầy ấm áp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook