Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
-
Quyển 1 - Chương 27
Sau khi khai trương, tình hình kinh doanh của chi nhánh bắt đầu đi vào quĩ đạo. Những người phụ trách chủ yếu của chi nhánh đều đã trải qua huấn luyện cho mỗi vị trí, thành tích rất tốt, lại thêm hai tháng thử việc, kết quả tốt mới được giữ lại. Phải quản lý tầng nhân viên này thế nào, Tô Thần đặc biệt tới Hoàn Vũ học hỏi, lúc đó Sheena đã đề nghị giám đốc bộ phận nhân sự tới hướng dẫn cho cậu một lượt. Tô Thần cảm thấy được lợi không ít, cũng đã có một chút khái niệm về nhân tài quản lý. Cậu cũng tiến hành sửa chữa một chút chế độ khảo hạch đã lập trước đây và chế độ thưởng phạt cho nhân viên trong nhà hàng. Sở Thiên Dương xem tới điều lệ của nhân viên cũng đặc biệt xin một bản, bởi Tô Thần lập ra những điều lệ này có bao hàm một ít chi tiết liên quan tới con cháu các nhân viên, lúc này luật lao động còn chưa có phần qui định tường tận yếu tố này, trước đây Tô Thần đã xem qua những qui định pháp luật cho đời con cháu, điều lệ cậu đưa ra là tận lực làm theo những pháp qui đó, cho nên, qui định đối với quyền lợi và nghĩa vụ của nhân viên càng thêm hợp tình hợp lí. Sở Thiên Dương xem xong liền giao cho Sheena copy một bản phát cho bộ phận nhân sự, mà chuyện này Tô Thần hoàn toàn không hay biết, cho tới khi gặp giám đốc bộ phận nhân sự cậu mới hay.
Tô ký đã qua thời kì bận rộn nhất, việc kinh doanh của Húc Nhật cũng từ từ chuyển sang cho Hoàng Du và Lô Du, Tô Thần chỉ làm nhiệm vụ chỉ điểm một chút lúc bọn họ gặp vấn đề băn khoăn, dần dần, thời gian của cậu lại bắt đầu dư dả. Tỉ mỉ cân nhắc lại, Tô Thần thấy tuy vẫn còn nhiều việc có thể kiếm ra tiền nhưng cậu vẫn quyết định tạm thời không làm thêm gì nữa, một là tài chính không cho phép, hai là mình cũng không có năng lực lớn như vậy, cậu muốn đầu tư thêm thời gian vào việc học. Khi chân chính bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cậu mới phát hiện, những vấn đề tưởng như đơn giản lại có bao nhiêu phức tạp, mà tri thức mình có thì ít đến đáng thương. Tuy không muốn nhưng cậu không thể không thừa nhận, không nói Sở Thiên Dương, cho dù lấy bất kì nhân viên quản lí nào của Hoàn Vũ ra so sánh đều có khả năng hơn cậu cả chục lần.
Thấy Tô Thần tình nguyện đầu tư thời gian vào việc học, Tô Kiến Quân vui vẻ như tết đến. Dù sao thì trong quan niệm của ông, sinh viên vẫn nên lấy việc học làm chính, nhà có một người tốt nghiệp đại học không khác gì có một trạng nguyên như thời xưa, nhà họ Tô mấy đời rồi còn chưa từng có người danh giá như thế đâu.
Thế nhưng, có người tựa hồ không thích nhìn cha con họ vui vẻ sinh hoạt, cuộc sống yên tĩnh rồi cuối cùng cũng nhấc lên chút sóng gió ngoài ý muốn.
Hôm nay, Tô Thần vừa từ thư viện đi ra, rất xa đã thấy Từ Quyên mặt đầy lo lắng chạy lại, tới trước mặt cậu, hổn hà hổn hển đến nói không rõ.
“Quyên tử, sao thế?”
“Phù – phù – ” Từ Quyên thở hắt hai hơi thật dài, “Anh Thần, anh, anh về mau!Có người tới cửa hàng quấy rối, còn đánh ông chủ!”
“Cái gì?!”
Tô Thần kinh hãi, sách rơi trên đất cũng không để ý, nhấc chân hướng phía nhà chạy nhanh. Từ Quyên ở phía sau gọi vài tiếng, Tô Thần đã chạy xa rồi.
Chạy tới Tô ký, Tô Thần chỉ thấy ngoài cửa bị người vây thành vòng, đẩy họ ra, bước vào nhà, mắt cậu bỗng trừng lớn, Tô Kiến Quân bị người ta đánh ngã trên đất, ba thanh niên ngồi ở bàn cạnh đó hút thuốc, Lưu Hà nhìn Tô Kiến Quân nằm bất động trên đất, gấp gáp đến phát khóc, nhìn thấy Tô Thần, nước mắt rơi càng mau. Tô Thần chạy vài bước đến trước mặt cha, thấy trên đầu ông xanh tím một khối, trên người còn có áo quần che nên không biết có bị thương ở đâu không, Tô Kiến Quân thấy con, giãy dụa định đứng lên.
“Cha, cha bị thương chỗ nào? Có nặng không?”
“Không việc gì, chỉ bị đạp hai cái, nhất thời không đứng dậy được thôi.”
Nghe Tô Kiến Quân nói thế, Tô Thần liền cảm thấy một ngọn lửa trong lòng phừng phừng cháy lên.
“Các người là ai?! Không biết làm như thế là phạm pháp sao?!”
Nghe Tô Thần nói, ba người nọ đều cười phá lên, một người quay đầu lại, “Phạm pháp? Ông đây không biết cái gì gọi là pháp luật a!” nói rồi còn phun một ngụm khói thuốc về phía Tô Thần.
Tô Thần nhìn một cái, nghĩ người này nhìn rất quen mắt, nhìn lại, ra là Lý Lượng! Cậu từng thấy ảnh hắn ở chỗ Tô Trân.
“Mày là Lý Lượng?”
Lý Lượng gật đầu, “Mệt mày còn nhận ra tao.” Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Tô Thần, chiều cao của hai người không khác là bao, nhưng Tô Thần hơi gầy nên trông Lý Lượng vẫn có vẻ cao hơn chút, “Tao nói cho mày Tô Thần, cha con mày đều là bất nhân bất nghĩa, bắt cha tao bán cửa hàng, cha con mày cũng đừng nghĩ sống khá giả! Thức thời một chút, đưa ra đây mấy vạn đồng cho anh em dùng, bằng không …” Lý Lượng lé mắt nhìn hai người bên cạnh, hai tên đó hừ hừ cười cười, cố ý rung rung chân, “Cửa hàng này nhà mày đừng nghĩ mở lại được nữa.”
Nghe Lý Lượng nói xong, Tô Thần tức đến buồn cười, cha con họ bất nhân bất nghĩa? Bọn họ nhường cả cửa hàng nhà mình cho Lý Đạt Phát rồi, còn muốn bọn họ nhân nghĩa đến thế nào? Cái gì gọi là được voi đòi tiên, ngang ngược không thể nói lí, hôm nay cậu được mở mắt rồi. Tô Thần nâng Tô Kiến Quân ngồi lên ghế, nhìn sắc mặt cha mình tái nhợt thì biết cha bị thương đâu đó nhưng không muốn nói cho mình, nghĩ bảo Lưu Hà gọi điện cho bệnh viện mới phát hiện dây điện thoại bị giật đứt rồi, xem ra bọn họ không phải lần đầu làm chuyện như vậy. Nhìn nhìn đám người vây quanh cửa, cũng chỉ đứng nhìn, không ai có ý tiến đến giúp một tay, Tô Thần khinh thường hừ một tiếng.
“Xem ra, hôm nay không trả lời các người rạch ròi, các người sẽ không đi?”
“Đương nhiên! Anh em không thể về không, đúng không?”
“Tốt!” Tô Thần gật đầu, “Tao cũng không nghĩ để chúng mày cứ thế mà về.”
Lý Lượng cho rằng Tô Thần sợ rồi, nào biết cậu vừa xoay người liền giật một cái ghế hướng về bọn họ đập một nhát, ba người đều không nghĩ Tô Thần dám ra tay, một kẻ đi cùng Lý Lượng bị nện trúng, gào lên một tiếng, đầu liền đổ máu. Tô Thần mắt càng đỏ lên, một cước gạt đổ một chiếc ghế gỗ, hung hăng đạp hai nhát liền đạp gãy chân ghế, cúi người cầm chân ghế lên, vung trong tay ước lượng một chút, cười nói, “Nói, chúng mày dùng chân nào đạp cha tao? Không nói ra, cho chúng mày sáu chân đều bỏ lại đây.”
Hai kẻ Lý Lượng mang đến đều là côn đồ đầu đường xó chợ, bình thường chỉ trộm cắp vặt, bị tóm vài lần vào phường, nhưng đến dao cũng chưa từng sờ tới. Cùng Lý Lượng lăn lộn chưa lâu, chuyện xấu đã làm không ít. Lần này nghe Lý Lượng nói có mồi béo dễ thịt, con mồi là một người què nuôi một sinh viên, mới theo Lý Lượng tới. Không ngờ Tô Thần cũng là tên liều mạng, hai đứa nhìn cái chân ghế trong tay Tô Thần vẫn còn lòi ra mấy cái đinh nhọn hoắt, lại nghe Tô Thần nói thì càng nghĩ càng sợ, hối hận đã theo Lý Lượng tới đây.
Tô ký đã qua thời kì bận rộn nhất, việc kinh doanh của Húc Nhật cũng từ từ chuyển sang cho Hoàng Du và Lô Du, Tô Thần chỉ làm nhiệm vụ chỉ điểm một chút lúc bọn họ gặp vấn đề băn khoăn, dần dần, thời gian của cậu lại bắt đầu dư dả. Tỉ mỉ cân nhắc lại, Tô Thần thấy tuy vẫn còn nhiều việc có thể kiếm ra tiền nhưng cậu vẫn quyết định tạm thời không làm thêm gì nữa, một là tài chính không cho phép, hai là mình cũng không có năng lực lớn như vậy, cậu muốn đầu tư thêm thời gian vào việc học. Khi chân chính bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cậu mới phát hiện, những vấn đề tưởng như đơn giản lại có bao nhiêu phức tạp, mà tri thức mình có thì ít đến đáng thương. Tuy không muốn nhưng cậu không thể không thừa nhận, không nói Sở Thiên Dương, cho dù lấy bất kì nhân viên quản lí nào của Hoàn Vũ ra so sánh đều có khả năng hơn cậu cả chục lần.
Thấy Tô Thần tình nguyện đầu tư thời gian vào việc học, Tô Kiến Quân vui vẻ như tết đến. Dù sao thì trong quan niệm của ông, sinh viên vẫn nên lấy việc học làm chính, nhà có một người tốt nghiệp đại học không khác gì có một trạng nguyên như thời xưa, nhà họ Tô mấy đời rồi còn chưa từng có người danh giá như thế đâu.
Thế nhưng, có người tựa hồ không thích nhìn cha con họ vui vẻ sinh hoạt, cuộc sống yên tĩnh rồi cuối cùng cũng nhấc lên chút sóng gió ngoài ý muốn.
Hôm nay, Tô Thần vừa từ thư viện đi ra, rất xa đã thấy Từ Quyên mặt đầy lo lắng chạy lại, tới trước mặt cậu, hổn hà hổn hển đến nói không rõ.
“Quyên tử, sao thế?”
“Phù – phù – ” Từ Quyên thở hắt hai hơi thật dài, “Anh Thần, anh, anh về mau!Có người tới cửa hàng quấy rối, còn đánh ông chủ!”
“Cái gì?!”
Tô Thần kinh hãi, sách rơi trên đất cũng không để ý, nhấc chân hướng phía nhà chạy nhanh. Từ Quyên ở phía sau gọi vài tiếng, Tô Thần đã chạy xa rồi.
Chạy tới Tô ký, Tô Thần chỉ thấy ngoài cửa bị người vây thành vòng, đẩy họ ra, bước vào nhà, mắt cậu bỗng trừng lớn, Tô Kiến Quân bị người ta đánh ngã trên đất, ba thanh niên ngồi ở bàn cạnh đó hút thuốc, Lưu Hà nhìn Tô Kiến Quân nằm bất động trên đất, gấp gáp đến phát khóc, nhìn thấy Tô Thần, nước mắt rơi càng mau. Tô Thần chạy vài bước đến trước mặt cha, thấy trên đầu ông xanh tím một khối, trên người còn có áo quần che nên không biết có bị thương ở đâu không, Tô Kiến Quân thấy con, giãy dụa định đứng lên.
“Cha, cha bị thương chỗ nào? Có nặng không?”
“Không việc gì, chỉ bị đạp hai cái, nhất thời không đứng dậy được thôi.”
Nghe Tô Kiến Quân nói thế, Tô Thần liền cảm thấy một ngọn lửa trong lòng phừng phừng cháy lên.
“Các người là ai?! Không biết làm như thế là phạm pháp sao?!”
Nghe Tô Thần nói, ba người nọ đều cười phá lên, một người quay đầu lại, “Phạm pháp? Ông đây không biết cái gì gọi là pháp luật a!” nói rồi còn phun một ngụm khói thuốc về phía Tô Thần.
Tô Thần nhìn một cái, nghĩ người này nhìn rất quen mắt, nhìn lại, ra là Lý Lượng! Cậu từng thấy ảnh hắn ở chỗ Tô Trân.
“Mày là Lý Lượng?”
Lý Lượng gật đầu, “Mệt mày còn nhận ra tao.” Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Tô Thần, chiều cao của hai người không khác là bao, nhưng Tô Thần hơi gầy nên trông Lý Lượng vẫn có vẻ cao hơn chút, “Tao nói cho mày Tô Thần, cha con mày đều là bất nhân bất nghĩa, bắt cha tao bán cửa hàng, cha con mày cũng đừng nghĩ sống khá giả! Thức thời một chút, đưa ra đây mấy vạn đồng cho anh em dùng, bằng không …” Lý Lượng lé mắt nhìn hai người bên cạnh, hai tên đó hừ hừ cười cười, cố ý rung rung chân, “Cửa hàng này nhà mày đừng nghĩ mở lại được nữa.”
Nghe Lý Lượng nói xong, Tô Thần tức đến buồn cười, cha con họ bất nhân bất nghĩa? Bọn họ nhường cả cửa hàng nhà mình cho Lý Đạt Phát rồi, còn muốn bọn họ nhân nghĩa đến thế nào? Cái gì gọi là được voi đòi tiên, ngang ngược không thể nói lí, hôm nay cậu được mở mắt rồi. Tô Thần nâng Tô Kiến Quân ngồi lên ghế, nhìn sắc mặt cha mình tái nhợt thì biết cha bị thương đâu đó nhưng không muốn nói cho mình, nghĩ bảo Lưu Hà gọi điện cho bệnh viện mới phát hiện dây điện thoại bị giật đứt rồi, xem ra bọn họ không phải lần đầu làm chuyện như vậy. Nhìn nhìn đám người vây quanh cửa, cũng chỉ đứng nhìn, không ai có ý tiến đến giúp một tay, Tô Thần khinh thường hừ một tiếng.
“Xem ra, hôm nay không trả lời các người rạch ròi, các người sẽ không đi?”
“Đương nhiên! Anh em không thể về không, đúng không?”
“Tốt!” Tô Thần gật đầu, “Tao cũng không nghĩ để chúng mày cứ thế mà về.”
Lý Lượng cho rằng Tô Thần sợ rồi, nào biết cậu vừa xoay người liền giật một cái ghế hướng về bọn họ đập một nhát, ba người đều không nghĩ Tô Thần dám ra tay, một kẻ đi cùng Lý Lượng bị nện trúng, gào lên một tiếng, đầu liền đổ máu. Tô Thần mắt càng đỏ lên, một cước gạt đổ một chiếc ghế gỗ, hung hăng đạp hai nhát liền đạp gãy chân ghế, cúi người cầm chân ghế lên, vung trong tay ước lượng một chút, cười nói, “Nói, chúng mày dùng chân nào đạp cha tao? Không nói ra, cho chúng mày sáu chân đều bỏ lại đây.”
Hai kẻ Lý Lượng mang đến đều là côn đồ đầu đường xó chợ, bình thường chỉ trộm cắp vặt, bị tóm vài lần vào phường, nhưng đến dao cũng chưa từng sờ tới. Cùng Lý Lượng lăn lộn chưa lâu, chuyện xấu đã làm không ít. Lần này nghe Lý Lượng nói có mồi béo dễ thịt, con mồi là một người què nuôi một sinh viên, mới theo Lý Lượng tới. Không ngờ Tô Thần cũng là tên liều mạng, hai đứa nhìn cái chân ghế trong tay Tô Thần vẫn còn lòi ra mấy cái đinh nhọn hoắt, lại nghe Tô Thần nói thì càng nghĩ càng sợ, hối hận đã theo Lý Lượng tới đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook