Zayed lập tức giơ hai tay: “Lạy thánh Allah, đến gà con tôi còn chưa giết qua, tôi sợ máu.”

Đường Kiêu ngay cả khí lực trợn trắng mắt cũng không muốn lãng phí trên người Zayed.

“Thường thì tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện.” Harvey sờ sờ mũi, yếu thanh yếu thế.

——

“Máu chảy quá nhiều, phải lập tức lấy đạn lạc ra.” Diệp Tử Ngọ cau mày, hắn vạch áo Đường Kiêu, trên lưng đối phương có nhiều chỗ bị vỏ đạn vỡ bắn trúng.

“Bác sĩ đâu, Zayed, mau gọi bác sĩ! Tô Mặc bị gãy chân rồi!” Ở băng ghế sau, Harvey giúp Tô Bạch băng bó đơn giản, cũng may trong xe có vài chiếc rương nhỏ, tách ra lấy ván gỗ có thể tạm thời cố định xương chân bị gãy.

“Nơi này là sa mạc, tôi không tài nào tìm được Aladdin nhờ thần đèn biến ra bác sĩ cho anh.” Trên ghế phụ lái, Zayed đập đập cửa kính tiếc hận nói.

“Tôi mạng lớn không chết được, các người đừng ồn nữa.” Đường Kiêu cắn răng, “Ai tới cũng được, lấy dao ra.”

Zayed lập tức giơ hai tay: “Lạy thánh Allah, đến gà con tôi còn chưa giết qua, tôi sợ máu.”

Đường Kiêu ngay cả khí lực trợn trắng mắt cũng không muốn lãng phí trên người Zayed.

“Thường thì tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện.” Harvey sờ sờ mũi, yếu thanh yếu thế.

“Tôi có học qua.” Diệp Tử Ngọ xắn tay áo, thật sự cùng đường cũng chỉ có thể để hắn.

“Đến thị trấn gần nhất còn bao lâu?” Đợi Harvey lo liệu xong chân của Tô Bạch, nam nhân trên mặt không có bao nhiêu biểu tình mở miệng hỏi.

Ngữ khí đặc biệt lãnh tĩnh của Tô Bạch như một chậu nước đá, nhất thời đàn áp trận ầm ĩ trong xe.

“Năm tiếng nữa.” Côn đồ Trung Đông chi tiết trả lời, “Bây giờ chúng ta có hai con đường, một là đánh một vòng trở lại căn cứ tổ chức thành Ác Ma, một là tới địa bàn của tôi.”

“Năm tiếng quá lâu, như vậy sẽ mất rất nhiều máu.” Tô Gia không trông mong ở vùng đất khỉ ho cò gáy này tìm được nhóm máu thích hợp, cho dù tìm được y cũng sợ truyền máu xong Đường Kiêu ngược lại nhiễm thêm quái bệnh khác.

Tô Gia nhìn Đường Kiêu nằm cách đó không xa: “Để ta lấy đạn.”

“Chân anh đang gãy!” Harvey lập tức kinh hô.

“Tôi chỉ gãy chân, tay còn nguyên.”

“Tôi chỉ sợ lỡ như anh run tay hay là……” Bị Tô Gia mắt đao phóng tới, Harvey ngoan ngoãn ngậm miệng.

Diệp Tử Ngọ nhìn hai nam nhân, không góp ý kiến, chỉ mượn Zayed một ít dụng cụ phẫu thuật cơ bản.

“Lúc giải phẫu không ai được quấy rầy tôi, Diệp tử, đỡ tôi qua đó.” Tô Bạch xắn tay áo, đau đớn do gãy xương y còn chịu đựng được, nếu bàn về khoản phẫu thuật này, năm đó y vì nghiên cứu làm thế nào một phát bắn chết người, làm thế nào bắn mấy phát vẫn không đến mức bỏ mạng, còn có làm thế nào tự cứu sau khi bị thương, Tô Gia chuyên môn học suốt nhiều năm.

Đám trẻ bây giờ đều không giống người ở thời của y, chịu khó học tập.

Diệp tử ôm y đến bên cạnh Đường Kiêu, Tô Bạch nói với thanh niên: “Hơ dao kéo một lát để khử trùng.”

Tay vuốt gò má dính máu của Đường Kiêu, Tô Gia nhẹ giọng cười nói: “Trên xe không có thuốc gây tê, chỉ có Mông Cổ đại phu ta thôi.”

“Ngươi lấy đao băm nát ta ta cũng nguyện ý.” Người nào đó bị thương vẫn không quên tán tỉnh.

“Ngươi nát rồi ta tìm đâu ra người đỡ đạn cho ta.” Tô Gia nhận con dao Diệp tử đưa qua, hít nhẹ một hơi, tầm mắt dừng lại ở những vết thương do mảnh đạn vỡ gây trên lưng Đường Kiêu, một nhát rạch xuống, “Đau cứ lên tiếng, ta sẽ không cười ngươi.”

“Tiếp thêm sức mạnh cho ta được không?” Trán đã toát một lớp mồ hôi, Đường Kiêu cắn cắn môi dưới.

Mảnh thứ nhất thuận lợi gắp ra, Tô Bạch vứt qua một bên, cúi đầu khẽ liếm đôi môi hơi khô của Đường Kiêu, hai mắt chăm chú nhìn đối phương, thanh âm hạ cực thấp, thì thầm vài chữ bên tai Đường Kiêu.

“Hiện tại cảm giác thế nào?” Ngồi thẳng lưng lại, Tô Gia không chút lãng phí thời gian, vừa nói vừa điều khiển con dao trong tay, thủ pháp thành thạo khiến Harvey ở một bên xem đến trợn mắt há mồm.

“Lấy bom oanh tạc cũng tạc không chết được ta.” Tay nắm vạt áo Tô Bạch, Đường Kiêu liếm môi mặt đầy xuân quang, hắn biết Tô Bạch đang cố tình nói chuyện để phân tán lực chú ý của hắn.

Zayed nhìn từ kính hậu, nhịn không được lật tròng mắt khinh bỉ Đường Kiêu.

Hai nam nhân cứ thế ngươi một câu ta một câu phóng túng không coi ai ra gì, đại khái nửa giờ sau Tô Bạch lấy hết toàn bộ mảnh đạn vỡ trên lưng Đường Kiêu, những bảy mảnh.

Harvey ở bên cạnh bận rộn cầm máu băng bó, chỉ cần gắp đạn ra ắt không còn vấn đề gì đáng ngại.

“Nghỉ ngơi tí đã.” Đường Kiêu chuẩn bị ngồi dậy, dọa cho Harvey la làng: “Đừng cử động, anh lộn xộn quá, muốn chảy cạn máu sao!”

“Không sao.” Tô Gia khoát tay bảo Harvey im lặng, sau đó nhìn ai kia đang nhích lại gần mình, “Qua đây.”

Đường Kiêu nằm bên cạnh Tô Bạch, một tay ôm eo đối phương, hai người họ hiện tại đều cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

“A Zay, đến thị trấn gần nhất đi.” Tô Gia nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Kiêu.

“Sau đó thế nào, nơi ấy thật ra cũng có khả năng bị người canh gác.” Zayed nhún vai, thông qua kính hậu nhìn vị đương gia Tô gia này, sự tích về Tô Mặc hắn đã nghe khá nhiều.

“Chúng ta có thể đánh điện xin Interpol trợ giúp.” Harvey phát biểu một câu khiến mọi người ê răng trừ Diệp tử.

“Harvey!” Diệp Tử Ngọ trừng tổ phó của mình một cái, trên xe này chỉ có hai người họ thuộc tính là bạch đạo.

Harvey lại ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Tôi có người ở đó.” Tô Bạch nói.

“Được rồi, lời của Tô đương gia tôi tất nhiên tin tưởng.”

Xe chạy chừng hơn bốn tiếng đồng hồ nữa rốt cuộc thấy được bóng dáng thị trấn, Simon và Đường Tạp đã chờ sẵn ở đó.

……

……

Một loạt phần tử vũ trang phi pháp đấu súng với tổ chức thành Ác Ma, không cẩn thận ngộ thương vài đại gia châu Âu, hiện tại khu vực này thập phần hỗn loạn, sân bay phụ cận cơ bản đã bị một số thế lực Trung Đông chiếm đóng, kẻ chủ mưu đứng đằng sau dàn xếp hành động lần này đã bị tra ra, Trần Uyên cho dù rời khỏi Tô gia, nhưng lúc ấy ở sàn đấu giá người người đều chứng kiến Tô Bạch và Trần Uyên ứng xử kỳ quặc, ai biết được trong lòng có suy diễn này nọ hay không.

Còn có một bộ phận cực đoan Trung Đông thừa dịp loạn lạc bắt cóc trùm ma túy và vũ khí đòi tiền chuộc, mặc kệ con tin là ai, vạn nhất rơi vào tay bọn chúng đều thập phần không may.

Lại thêm Diệp Tử Ngọ với thân phận hình cảnh quốc tế đặc thù, Zayed khét tiếng phần tử tội ác bị hoàng gia Ả Rập truy sát, đám người Tô Bạch nhất định không thể tùy tiện tiếp xúc với người lạ.

Tà dương lung linh trải trên biển khơi mênh mông, ánh nắng màu cam rơi xuống mặt nước phẳng lặng, nương theo muôn ngàn con sóng nhỏ mà nhấp nhô lên xuống, sóng nước từng nhịp từng nhịp vỗ vào thuyền, thân thuyền nhẹ nhàng lắc lư.

Trong khung cảnh lãng mạn lại đượm chút bi thương này……

“Ọe –” Đường Tạp hai chân bủn rủn vịn lan can thuyền làm ô nhiễm đại đương.

“Ọe ọe –” Harvey hai mắt ứa sao dựa vào bên cạnh Đường Tạp hợp thành tổ say tàu hai thành viên.

Tại sao phải đi thuyền? Tại sao phải đi thuyền!

Đường Tạp trong lòng mắng xối xả, lên thuyền một giờ đầu hắn còn vui vẻ chạy nhảy, một giờ sau triệt để thành động vật giáp xác.

“Xin chào.” Đội viên say tàu một Đường đại thiếu bắt chuyện với Harvey bên cạnh.

“Harvey.” Đội viên say tàu hai Phó sĩ quan sắc mặt trắng bệch chìa tay hướng Đường Tạp, rất có cảm giác đồng bệnh tương liên, sân bay phụ cận đều không dùng được, bọn họ chỉ có thể đi đường biển đến thành phố gần nhất mới được ngồi máy bay mạnh ai nấy về nhà.

“Đường……” Chữ Tạp còn chưa kịp nói ra, một băng sơn nam tóc vàng mắt xanh đến gần, hai tay ôm eo Đường Tạp, trước thần tình ngây dại của Harvey vác người bỏ đi.

Đường Tạp đã không còn khí lực để giãy.

Harvey thống khổ rên rỉ một tiếng, hắn tuyệt vọng với cái thế giới đầy ắp đồng tính này rồi, chẳng lẽ trên thuyền không có ai giống hắn thích người khác phái sao? Vốn định đi an ủi tổ trưởng thất tình nhà mình, nhưng hắn quyết định trở về nghỉ ngơi, bởi vì chính hắn cũng sắp gục ngã.

……

……

Tại một gian phòng trong khoang thuyền, tịch dương đỏ thẫm tà tà rơi trên sàn, vài bộ quần áo la liệt bên giường, trong buồng tắm truyền đến thanh âm của hai nam nhân.

“Ta muốn ký ở đây.” Trên lưng quấn lớp lớp băng trắng, Đường Kiêu chỉ mặc quần bán ngồi ngoài bồn tắm, tay cầm bút ký tên lên phần chân bó bột của Tô Bạch, lưu loát viết bốn chữ: Đại điểu của gia.

“Khó coi chết đi được.” Nằm trong bồn tắm, Tô Gia liếc nhìn dòng chữ trên thạch cao, nhấc một chân không bị thương đạp vai Đường Kiêu, lực đạo không lớn, ngược lại chỉ khiến hắn cảm thấy nhồn nhột.

Tùy tiện vứt bút qua một bên, Đường Kiêu mỉm cười đứng dậy, khom lưng bế Tô Gia ra khỏi bồn tắm, người này một ngày không tắm không chịu được, bây giờ chân lại bất tiện, hắn làm sao đành lòng để người khác hầu hạ gia nhà hắn.

Tấm lưng còn đẫm nước tiếp xúc lớp drap giường không thể nói là mềm mại, bên chân bó bột được cẩn thận thả xuống, Tô Gia ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trên mình, khóe môi câu lên, đưa tay véo véo cằm Đường Kiêu: “Không sợ miệng vết thương nứt ra?”

“Ngươi ở trên xe đã nói, hôm nay có thể dùng tư thế mặt đối mặt.” Cúi người nhẹ nhàng hôn trán nam nhân, hai má Đường Kiêu chạm vào mái tóc còn ướt của Tô Bạch, lưu lại mấy vệt nước dài mảnh.

Tô Gia liếc nhìn một chân bó bột của mình, cho dù muốn dùng tư thế ngồi cũng không được, niệm tình Đường Kiêu thay y đỡ đạn lạc, thôi thì đành chiều ý con đại điểu này.

“Ta xưa nay luôn giữ lời.” Y giơ một chân hoàn hảo gác lên vai Đường Kiêu, đối phương lập tức có chút động tình vuốt ve cánh tay Tô Bạch.

Cúi đầu trân trọng hôn người hắn vừa vớt lên từ bồn tắm, Đường Kiêu dùng đầu lưỡi từng chút một liếm đi nước trên thân thể Tô Bạch, lưu lại hơi thở và dấu vết thuộc về mình, thuần thục mơn trớn những khu vực nhạy cảm trên người đối phương, làn da trắng muốt của nam nhân rất nhanh nổi lên một lớp hồng nhạt, cho dù không phát ra một tia thanh âm, hô hấp rõ ràng đã trở nên gấp gáp.

Tô Gia ngước mắt nhìn trần phòng, nắng chiều thắm đỏ rọi vào mắt y, cả thế giới trong mắt đều thành một mảnh hoa hồng, theo từng rung động của thân thể, đôi mắt y cũng dần phủ sương.

“Đường Kiêu……” Mu bàn chân chợt căng thẳng, y thấp giọng gọi tên người tình.

……

Một con thuyền hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ “xa hoa”, còn đòi hỏi nó cách âm hiệu quả?

Zayed tự rót một ly rượu, đưa đến miệng mình rồi mới đẩy cho vị hình cảnh quốc tế vẫn luôn xụ mặt ngồi đối diện hắn, tiếu lý tàng đao: “Hai gia hỏa này làm cũng mãnh liệt gớm, anh nói có đúng không?”

Diệp Tử Ngọ nhận ly rượu trút vào miệng hết phân nửa, dịch cồn nóng bỏng thiêu đốt yết hầu và dạ dày, hắn nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sậm trong ly, rượu còn đặc hơn cả hoàng hôn thảm đạm bên ngoài, cực kỳ giống máu.

Sát vách thỉnh thoảng truyền đến âm thanh khiến người tư lự miên man, Diệp Tử Ngọ ngửa đầu uống cạn nửa ly còn lại, bởi vì uống quá nhanh, ngực không ngừng phập phồng lên xuống.

“Chỉ có gia hỏa Đường Kiêu không sợ chết lại mặt dày mày dạn này mới có thể thu phục người của Tô gia trên giường, Diệp cảnh quan anh là người chính trực, gặp phải người của Tô gia tốt nhất nên đi đường vòng,” Zayed một lần nữa rót đầy ly cho Diệp Tử Ngọ, cằm hất hướng phòng cách vách, “Nghe kỹ một chút, nhìn rõ hiện thực, người ta căn bản không thích anh.”

“Ngươi câm miệng!” Diệp tử rống giận với Zayed.

“Quát lên như vậy có tốt hơn không, suốt dọc đường anh cứ trưng bản mặt tử thi khó coi muốn chết.” Zayed cười ha hả, đứng dậy dời mông đến bên Diệp Tử Ngọ, ngửa đầu uống một hớp rượu, thở dài, “Tâm tình khó chịu thì phát tiết ra, cảnh sát các anh chính vì bình thường luôn phải áp chế quá lâu mới dễ thành biến thái, người như bọn tôi sẽ không vậy, thấy ai chướng mắt thì đánh, thích ai liền cướp về, cuộc đời vẫn đẹp sao.”

Diệp tử hai mắt đỏ ngầu bấu Zayed cắn tới, côn đồ Trung Đông đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó một cú trở mình đè đối phương xuống sô pha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương