Trùng Sinh Chi Nhất Thế Hoan
-
Chương 2: Ôn dịch
Edit: Lệ Hy
Trịnh Tú Thanh tự nhiên sẽ không nghe.
Với bất cứ kẻ nào cũng không nghe.
Bởi vì tuổi tác bên ngoài của Khương Lệnh Nghi không có cách nào làm cho người tin phục.
Khương Lệnh Nghi nhìn Trịnh Tú Thanh theo người hầu rời đi. Lần đầu tiên cảm thấy sức lực nhỏ bé của mình thật đáng buồn.
Trong lều, phần lớn người sống sót đều không có người nhà, cho nên chỉ có thể tiếp tục nằm ở trong này dưỡng thương.
Tuy nhiên một đời kia Triệu Thiên Thụy từng nói đến, thân thể nàng tuy gầy yếu, nhưng thuở nhỏ thô sinh thô dưỡng, trái lại thể chất không tệ, nhưng Khương Lệnh Nghi vẫn không dám xem thường, từ vạt áo xé xuống một mảnh vải bịt mũi và miệng. Rời xa mọi người, cuộn mình trong một góc. Ngủ thật say.
Trong lúc ngủ mơ đều là tình cảnh của một đời trước.
Một đời trước, nàng cũng không bị lây ôn dịch, nhưng cô mẫu (chị/em gái của bố) của nàng đến đón lại không may bị lây nhiễm.
Cuối cùng là hắn, trưởng công tử Từ gia Từ Bá Khanh đến tìm tiểu nhi tử của thần y Triệu Thiên Thụy để chữa bệnh cho cô chữa bệnh. Triệu Thiên Thụy đam mê nghiên cứu nghi nan tạp chứng (những chứng bệnh khó), bởi vậy thành danh, cứu trị rất nhiều người bị nhiễm ôn dịch.
Nhưng mà người chết lại vô số, một xe lại một xe thi thể bị kéo đến vùng ngoại ô, thiêu đốt oán khí ngút trời.
Khi đó nàng cực kỳ sợ hãi, canh giữ ở bên cạnh cô, khóc sướt mướt, vừa áy náy vừa thương tâm. Hắn đạp nắng sớm mà đến, y sam đẹp đẽ quý giá, toàn thân lộ ra quý khí, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ bình tĩnh khiến lòng người yên ổn.
Khi đó nàng vừa khô vừa gầy, thật sự là không dám nói có một chút vẻ xinh đjep. Nàng sợ hãi rụt rè nhìn hắn, gần như nhìn một cách hèn mọn, về sau, bóng dáng cao lớn kia liền dừng ở trong lòng nàng. d,d,.l/q/d
Khương Lệnh Nghi từ trong giấc mộng mà giật mình tỉnh giấc, lúc này trời đã sáng.
Một nữ nhân hơn sáu mươi tuổi bị người phát hiện chết trên giường của mình. Thân thể có chút thối rữa, tỏa ra mùi mục nát khiến người buồn nôn. Trong nháy mắt đám người hoảng loạn lên.
Theo tiếng cánh cửa mở ra. Mấy viên binh sĩ cầm trường kiếm chỉ vào mọi người, “Đều đứng yên. Huyện lệnh đại nhân đang ở đây, còn không an tĩnh một chút.”
Một nam nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt mọi người, cầm trong tay một mảnh khăn vải bông che miệng mũi, thấy không rõ vẻ ngoài, chỉ đưa mắt nhìn lướt qua, nhìn một phòng già trẻ lớn bé, quần áo tả tơi chen chúc ở cửa, vội vàng lui về phía sau mấy bước, “Phủ doãn Từ đại nhân tự mình hỏi đến việc này, trưởng công tử Từ gia đã tự mình đi tìm hậu nhân của thần y, bản quan cũng sẽ an bài thỏa đáng, bọn ngươi an tâm ở nơi này, chờ thần y khám và chữa bệnh xong có thể rời đi.”
Có một nữ nhân kêu: “Đại nhân, ta không có bệnh, xin người thả ta ra ngoài, ta không muốn chết ở chỗ này.”
Huyện quan kia cười lạnh nói, “Đừng nói là ngươi, ngay cả thiên kim Trịnh viên ngoại vừa rời đi đã bị cách ly rồi, nếu như thả các ngươi ra ngoài, làm ôn dịch lan ra, đừng nói mũ cánh chuồn của bản quan, tánh mạng của bản quan cũng không giữ được.” Nói xong nhìn chung quanh một vòng, vệ binh vệ binh bên người, “Hôm qua là người nào nói lên chuyện ôn dịch?”
Binh lính kia nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Khương Lệnh Nghi ở trong góc, ngón tay chỉ phía góc, “Bẩm đại nhân, là tiểu cô nương kia.”
Trước đó Khương Lệnh Nghi khuyên giải lão đại phu, Trịnh Tú Thanh lúc đó, binh lính kia đang ở bên ngoài, rất kinh ngạc nhìn lướt qua, cũng không để ở trong lòng, nhưng sự tình liên quan trọng đại, liền nhắc đến trước mặt Huyện lệnh.
Huyện lệnh tự nhiên không để trong lòng, giờ phút này thấy phủ doãn tự mình hỏi đến, bẩm báo sự tình lại nói một hai lời của Khương Lệnh Nghi, trong lòng nhớ lại, chuyện như thế mà truyền vào trong tai phủ doãn, đến cùng là tự gây bất lợi cho mình, nghĩ như vậy liền động ba phần sát tâm.
Huyện lệnh quét mắt nhìn Khương Lệnh Nghi một cái, chỉ là một nha đầu, trong lòng càng khinh thường hơn, “An bài cho nha đầu kia một cái lều riêng.”
Khương Lệnh Nghi cuộn mình ở trong góc, thấy Huyện lệnh nhìn về phía bên này, trong lòng lộp bộp nhảy dựng. Phủ doãn Từ đại nhân xem như là cô phụ (chồng của cô mẫu) của nàng, nếu Từ đại nhân can thiệp vào sớm hơn, sự tình hẳn là sẽ không giống như một đời trước không thể vãn hồi như vậy. Xem ra từ lúc nàng bắt đầu trùng sinh, rất nhiều chuyện liền lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Lòng của nàng vừa mới để xuống một nửa. Liền thấy ánh mắt không có thiện ý của Huyện lệnh.
Dù sao Khương Lệnh Nghi không phải là mười ba tuổi chân chính. Chờ ở Từ gia bảy năm, trong bảy năm ở trong vô số xem thường mà lớn lên, trong ánh mắt một người là thiện hay ác Khương Lệnh Nghi tự nhiên nhìn ra. Nhưng nếu trước khi xuất đầu, lúc này muốn tránh khẳng định là không có đường lui rồi.
Nếu lui không được, cũng chỉ có tiến vào.
Khương Lệnh Nghi chân thành tiến lên, bước đi nhỏ nhắn giống như tiểu thư khuê các. Ưỡng thẳng lồng ngực, ngẩng đầu đi ra cửa.
Đám người tự giác tránh ra một con đường nhỏ. Mọi người đồng thời nhìn tiểu nha đầu diện mạo xấu xí này, vậy mà cảm thấy trong lúc nàng giơ tay nhấc chân tao nhã đẹp mắt không nói nên lời.
Khương Lệnh Nghi đi ra khỏi cửa, theo phương hướng vệ binh chỉ đi vào một gia lều nho nhỏ, bước vào trước cửa liền dừng bước lại, nâng cao giọng nói, “Đại nhân, tiểu nữ có vài thỉnh cầu, thứ nhất, xin đại nhân hạ lệnh giới nghiêm, tất cả những người ra ngoài phải lấy khăn che mặt, thứ hai, chuẩn bị nhiều rượu mạnh hơn, thứ ba, thỉnh đại nhân mau chóng thiêu cỗ thi thể kia, để trừ tai hoạ về sau. Thứ tư, mấy lều này, phải phái trọng binh trông coi, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần.”
Sinh tử chẳng qua chỉ là một ý niệm.
Nhưng đầu óc của Huyện lệnh chuyển đổi rất nhanh, tức khắc sửa lại chủ ý. Nói với vệ binh bên cạnh, “Còn không đi làm theo lời nàng nói.”
Huyện lệnh đi tới, rất nhanh lều bị vây một vòng hàng rào. Vệ binh trông coi chặt chẽ.
Lúc này Khương Lệnh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào lều nhỏ. Lều rất nhỏ, cực kỳ đơn sơ. Nàng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Dựa vào trí nhớ đời trước, nàng sẽ có người đến đón xế chiều hôm nay. Chỉ cần cô không thể đến gần lều, có lẽ sẽ tránh thoát một kiếp cũng không chừng.
Nhớ tới cô, trong lòng Khương Lệnh Nghi hết sức phức tạp. Mặc dù Khương thị nhiễm bệnh dịch được chữa khỏi, cuối cùng bị thương căn bản, quanh năm bệnh tật triền miên trên giường, đã sớm ra đi.
Lúc này bên ngoài lều nghe thấy tiếng vó ngựa.
Khương Lệnh Nghi xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Hai nam tử cưỡi ngựa một trước một sau mà đến. Phía trước là một nam tử y quan (áo mũ) tùy ý, tà tà cưỡi trên ngựa, nhìn như vô câu vô thúc.
Khương Lệnh Nghi mỉm cười, nam tử này chính là Triệu Thiên Thụy. Bên tai phảng phất nghe thấy giọng nam lười nhác: “Xú nha đầu nhà ngươi, không cần đến gần cô ngươi như thế, nếu là lây nhiễm, còn phải cứu ngươi, ngươi muốn ta mệt chết à?”
Tính cách Triệu Thiên Thụy không quá đứng đắn, nói chuyện lại vô cùng thô tục, nhưng đối xử với người ngoài lại thoải mái tự tại. Hắn là ân nhân một đời trước, tuy ở chung không nhiều lắm, Khương Lệnh Nghi lại nhớ kỹ trong lòng.
Con người chính là như vậy, khi ngươi có được càng nhiều, sự để tâm sẽ càng ít, khi ngươi có được càng ít, sự để tâm sẽ lại càng nhiều.
Đối với Triệu Thiên Thụy mà nói, thầy thuốc có tâm như phụ mẫu, mỗi một bệnh nhân hắn đều sẽ đối đãi nghiêm túc.
Đối với Khương Lệnh Nghi mà nói, người đối tốt với nàng quá ít, giống như đại phu Triệu Thiên Thụy trong lúc vô ý nói vài câu không xuôi tai lắm nhưng thân thiết lo lắng, cũng có thể để cho Khương Lệnh Nghi ghi nhớ một đời.
Lúc này, Triệu Thiên Thụy kéo dây cương.
Nam tử phía sau vượt qua Triệu Thiên Thụy, đi tới phía trước.
Khương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại.
Trịnh Tú Thanh tự nhiên sẽ không nghe.
Với bất cứ kẻ nào cũng không nghe.
Bởi vì tuổi tác bên ngoài của Khương Lệnh Nghi không có cách nào làm cho người tin phục.
Khương Lệnh Nghi nhìn Trịnh Tú Thanh theo người hầu rời đi. Lần đầu tiên cảm thấy sức lực nhỏ bé của mình thật đáng buồn.
Trong lều, phần lớn người sống sót đều không có người nhà, cho nên chỉ có thể tiếp tục nằm ở trong này dưỡng thương.
Tuy nhiên một đời kia Triệu Thiên Thụy từng nói đến, thân thể nàng tuy gầy yếu, nhưng thuở nhỏ thô sinh thô dưỡng, trái lại thể chất không tệ, nhưng Khương Lệnh Nghi vẫn không dám xem thường, từ vạt áo xé xuống một mảnh vải bịt mũi và miệng. Rời xa mọi người, cuộn mình trong một góc. Ngủ thật say.
Trong lúc ngủ mơ đều là tình cảnh của một đời trước.
Một đời trước, nàng cũng không bị lây ôn dịch, nhưng cô mẫu (chị/em gái của bố) của nàng đến đón lại không may bị lây nhiễm.
Cuối cùng là hắn, trưởng công tử Từ gia Từ Bá Khanh đến tìm tiểu nhi tử của thần y Triệu Thiên Thụy để chữa bệnh cho cô chữa bệnh. Triệu Thiên Thụy đam mê nghiên cứu nghi nan tạp chứng (những chứng bệnh khó), bởi vậy thành danh, cứu trị rất nhiều người bị nhiễm ôn dịch.
Nhưng mà người chết lại vô số, một xe lại một xe thi thể bị kéo đến vùng ngoại ô, thiêu đốt oán khí ngút trời.
Khi đó nàng cực kỳ sợ hãi, canh giữ ở bên cạnh cô, khóc sướt mướt, vừa áy náy vừa thương tâm. Hắn đạp nắng sớm mà đến, y sam đẹp đẽ quý giá, toàn thân lộ ra quý khí, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ bình tĩnh khiến lòng người yên ổn.
Khi đó nàng vừa khô vừa gầy, thật sự là không dám nói có một chút vẻ xinh đjep. Nàng sợ hãi rụt rè nhìn hắn, gần như nhìn một cách hèn mọn, về sau, bóng dáng cao lớn kia liền dừng ở trong lòng nàng. d,d,.l/q/d
Khương Lệnh Nghi từ trong giấc mộng mà giật mình tỉnh giấc, lúc này trời đã sáng.
Một nữ nhân hơn sáu mươi tuổi bị người phát hiện chết trên giường của mình. Thân thể có chút thối rữa, tỏa ra mùi mục nát khiến người buồn nôn. Trong nháy mắt đám người hoảng loạn lên.
Theo tiếng cánh cửa mở ra. Mấy viên binh sĩ cầm trường kiếm chỉ vào mọi người, “Đều đứng yên. Huyện lệnh đại nhân đang ở đây, còn không an tĩnh một chút.”
Một nam nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi xuất hiện ở trước mặt mọi người, cầm trong tay một mảnh khăn vải bông che miệng mũi, thấy không rõ vẻ ngoài, chỉ đưa mắt nhìn lướt qua, nhìn một phòng già trẻ lớn bé, quần áo tả tơi chen chúc ở cửa, vội vàng lui về phía sau mấy bước, “Phủ doãn Từ đại nhân tự mình hỏi đến việc này, trưởng công tử Từ gia đã tự mình đi tìm hậu nhân của thần y, bản quan cũng sẽ an bài thỏa đáng, bọn ngươi an tâm ở nơi này, chờ thần y khám và chữa bệnh xong có thể rời đi.”
Có một nữ nhân kêu: “Đại nhân, ta không có bệnh, xin người thả ta ra ngoài, ta không muốn chết ở chỗ này.”
Huyện quan kia cười lạnh nói, “Đừng nói là ngươi, ngay cả thiên kim Trịnh viên ngoại vừa rời đi đã bị cách ly rồi, nếu như thả các ngươi ra ngoài, làm ôn dịch lan ra, đừng nói mũ cánh chuồn của bản quan, tánh mạng của bản quan cũng không giữ được.” Nói xong nhìn chung quanh một vòng, vệ binh vệ binh bên người, “Hôm qua là người nào nói lên chuyện ôn dịch?”
Binh lính kia nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trên người Khương Lệnh Nghi ở trong góc, ngón tay chỉ phía góc, “Bẩm đại nhân, là tiểu cô nương kia.”
Trước đó Khương Lệnh Nghi khuyên giải lão đại phu, Trịnh Tú Thanh lúc đó, binh lính kia đang ở bên ngoài, rất kinh ngạc nhìn lướt qua, cũng không để ở trong lòng, nhưng sự tình liên quan trọng đại, liền nhắc đến trước mặt Huyện lệnh.
Huyện lệnh tự nhiên không để trong lòng, giờ phút này thấy phủ doãn tự mình hỏi đến, bẩm báo sự tình lại nói một hai lời của Khương Lệnh Nghi, trong lòng nhớ lại, chuyện như thế mà truyền vào trong tai phủ doãn, đến cùng là tự gây bất lợi cho mình, nghĩ như vậy liền động ba phần sát tâm.
Huyện lệnh quét mắt nhìn Khương Lệnh Nghi một cái, chỉ là một nha đầu, trong lòng càng khinh thường hơn, “An bài cho nha đầu kia một cái lều riêng.”
Khương Lệnh Nghi cuộn mình ở trong góc, thấy Huyện lệnh nhìn về phía bên này, trong lòng lộp bộp nhảy dựng. Phủ doãn Từ đại nhân xem như là cô phụ (chồng của cô mẫu) của nàng, nếu Từ đại nhân can thiệp vào sớm hơn, sự tình hẳn là sẽ không giống như một đời trước không thể vãn hồi như vậy. Xem ra từ lúc nàng bắt đầu trùng sinh, rất nhiều chuyện liền lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Lòng của nàng vừa mới để xuống một nửa. Liền thấy ánh mắt không có thiện ý của Huyện lệnh.
Dù sao Khương Lệnh Nghi không phải là mười ba tuổi chân chính. Chờ ở Từ gia bảy năm, trong bảy năm ở trong vô số xem thường mà lớn lên, trong ánh mắt một người là thiện hay ác Khương Lệnh Nghi tự nhiên nhìn ra. Nhưng nếu trước khi xuất đầu, lúc này muốn tránh khẳng định là không có đường lui rồi.
Nếu lui không được, cũng chỉ có tiến vào.
Khương Lệnh Nghi chân thành tiến lên, bước đi nhỏ nhắn giống như tiểu thư khuê các. Ưỡng thẳng lồng ngực, ngẩng đầu đi ra cửa.
Đám người tự giác tránh ra một con đường nhỏ. Mọi người đồng thời nhìn tiểu nha đầu diện mạo xấu xí này, vậy mà cảm thấy trong lúc nàng giơ tay nhấc chân tao nhã đẹp mắt không nói nên lời.
Khương Lệnh Nghi đi ra khỏi cửa, theo phương hướng vệ binh chỉ đi vào một gia lều nho nhỏ, bước vào trước cửa liền dừng bước lại, nâng cao giọng nói, “Đại nhân, tiểu nữ có vài thỉnh cầu, thứ nhất, xin đại nhân hạ lệnh giới nghiêm, tất cả những người ra ngoài phải lấy khăn che mặt, thứ hai, chuẩn bị nhiều rượu mạnh hơn, thứ ba, thỉnh đại nhân mau chóng thiêu cỗ thi thể kia, để trừ tai hoạ về sau. Thứ tư, mấy lều này, phải phái trọng binh trông coi, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần.”
Sinh tử chẳng qua chỉ là một ý niệm.
Nhưng đầu óc của Huyện lệnh chuyển đổi rất nhanh, tức khắc sửa lại chủ ý. Nói với vệ binh bên cạnh, “Còn không đi làm theo lời nàng nói.”
Huyện lệnh đi tới, rất nhanh lều bị vây một vòng hàng rào. Vệ binh trông coi chặt chẽ.
Lúc này Khương Lệnh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào lều nhỏ. Lều rất nhỏ, cực kỳ đơn sơ. Nàng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Dựa vào trí nhớ đời trước, nàng sẽ có người đến đón xế chiều hôm nay. Chỉ cần cô không thể đến gần lều, có lẽ sẽ tránh thoát một kiếp cũng không chừng.
Nhớ tới cô, trong lòng Khương Lệnh Nghi hết sức phức tạp. Mặc dù Khương thị nhiễm bệnh dịch được chữa khỏi, cuối cùng bị thương căn bản, quanh năm bệnh tật triền miên trên giường, đã sớm ra đi.
Lúc này bên ngoài lều nghe thấy tiếng vó ngựa.
Khương Lệnh Nghi xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Hai nam tử cưỡi ngựa một trước một sau mà đến. Phía trước là một nam tử y quan (áo mũ) tùy ý, tà tà cưỡi trên ngựa, nhìn như vô câu vô thúc.
Khương Lệnh Nghi mỉm cười, nam tử này chính là Triệu Thiên Thụy. Bên tai phảng phất nghe thấy giọng nam lười nhác: “Xú nha đầu nhà ngươi, không cần đến gần cô ngươi như thế, nếu là lây nhiễm, còn phải cứu ngươi, ngươi muốn ta mệt chết à?”
Tính cách Triệu Thiên Thụy không quá đứng đắn, nói chuyện lại vô cùng thô tục, nhưng đối xử với người ngoài lại thoải mái tự tại. Hắn là ân nhân một đời trước, tuy ở chung không nhiều lắm, Khương Lệnh Nghi lại nhớ kỹ trong lòng.
Con người chính là như vậy, khi ngươi có được càng nhiều, sự để tâm sẽ càng ít, khi ngươi có được càng ít, sự để tâm sẽ lại càng nhiều.
Đối với Triệu Thiên Thụy mà nói, thầy thuốc có tâm như phụ mẫu, mỗi một bệnh nhân hắn đều sẽ đối đãi nghiêm túc.
Đối với Khương Lệnh Nghi mà nói, người đối tốt với nàng quá ít, giống như đại phu Triệu Thiên Thụy trong lúc vô ý nói vài câu không xuôi tai lắm nhưng thân thiết lo lắng, cũng có thể để cho Khương Lệnh Nghi ghi nhớ một đời.
Lúc này, Triệu Thiên Thụy kéo dây cương.
Nam tử phía sau vượt qua Triệu Thiên Thụy, đi tới phía trước.
Khương Lệnh Nghi chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook