Trùng Sinh Chi Kế Mẫu
-
Chương 17
"Thiếu gia, nô tài đã đi xác minh, lời phu nhân nói là đều sự thật, người đích thực là Nhược Nguyệt Vân, đại tiểu thư của Nhược gia!"
Thương Hàn trong lòng sớm đã tin tưởng lời nàng nói, thế nên khi nghe xong hắn vẫn bình thản uống một ngụm trà.
"Ngươi đi gọi phu nhân đến đây cho ta."
"Nô tài tuân mệnh."
Một lúc sau, bóng dáng bạch y xinh đẹp của Nhược Nguyệt Vân xuất hiện trước thư phòng của Thương Hàn, nàng buồn bực gõ cửa.
"Ta đến rồi!"
Thương Hàn tên chết tiệt này, như thế nào lại gọi nàng đến đây gặp hắn cứ như nàng là người hầu của hắn không bằng! Nên nhớ nàng là di nương, chính là di nương của hắn đấy!
Nếu có việc cần gặp, làm ơn tự thân đi đến tìm nàng đi! Đi một chút cũng sẽ không chết đâu!
Không ngờ khi vừa dứt lời cánh cửa đã mở ra, thân thể cao lớn thẳng tắp của Thương Hàn đột ngột xuất hiện trước mặt Nhược Nguyệt Vân, khiến nàng giật nảy người, thân thể ngã ngửa về sau.
Thương Hàn nhanh chóng vươn tay bắt lấy vòng eo tinh tế của nàng, giữ chặt nàng trong lòng. Hắn âm thầm thở phào, cũng có chút tự trách mình bất cẩn đã dọa nàng.
Nhược Nguyệt Vân hết hồn bấu víu vào người Thương Hàn, còn tưởng mình sẽ ngã đập đầu xuống nền đất, không chết cũng bị thương nặng. Nàng sợ đến mức tái xanh cả mặt.
"Ngươi có biết là xém dọa chết ta không hả? Ngươi [email protected]!#$%^&*()##...." Hoảng sợ qua đi, Nhược Nguyệt Vân chỉ còn lại tức giận ngút trời, nàng hung hăng quát Thương Hàn một trận.
Thương Hàn không chỉ không sợ nàng mà ngược lại còn cảm thấy bộ dáng khi chửi mắng của nàng rất đáng yêu. Khuôn miệng nhỏ xinh không ngừng hoạt động, lúc thì ngậm lại lúc thì há to. Gò má ửng đỏ. Qúa mức chọc lòng người!
"Nàng tính ôm ta đến khi nào, hử?" Thương Hàn nhíu mi nhìn nàng, thanh âm trầm thấp đầy tà tứ mị hoặc.
Nhược Nguyệt Vân phát giác hành động hiện tại của bản thân lập tức buông hắn ra, gương mặt vốn đỏ vì giận nay lại càng đỏ thêm vì thẹn.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng bỗng chốc rời đi khiến Thương Hàn có chút thất vọng, cảm giác trống trải xa lạ này khiến hắn không thoải mái chút nào.
"Ngươi.... ngươi tìm ta có chuyện gì?" Nàng vội vàng đánh trống lãng.
Thương Hàn bật cười, "Chỉ là muốn nói với nàng ta đã điều tra xong, lời nàng nói là thật."
"Chỉ như thế?"
"Đúng."
≧=ʘ‿ʘ=≦
"Hết rồi?"
"Uh, đã hết."
(◑.◑)
"Thật sự không còn gì nữa?"
"Nàng còn muốn ta nói thêm gì?"
Sao ngươi không đi chết đi!!! (ノಠ益ಠ)ノ
Nhược Nguyệt Vân tức giận đùng đùng, nghiến răng xoay người bước đi.
"Khoan đã." Thương Hàn đột ngột lên tiếng.
Nhược Nguyệt Vân dừng chân, nhưng không quay đầu nhìn hắn.
"Tuy bộ dáng tức giận của nàng rất đáng yêu nhưng tức giận nhiều sẽ không tốt." Xem ra hắn vẫn còn lương tâm, vẫn còn biết lo lắng sức khỏe cho kế mẫu này!
Nhược Nguyệt Vân nguôi giận, nét mặt giãn ra không ít.
"Tức giận nhiều sẽ bị hộc máu chết đấy!"
(◣◢)
Nhược Nguyệt Vân phun máu tươi tại chỗ!
Thương Hàn trong lòng sớm đã tin tưởng lời nàng nói, thế nên khi nghe xong hắn vẫn bình thản uống một ngụm trà.
"Ngươi đi gọi phu nhân đến đây cho ta."
"Nô tài tuân mệnh."
Một lúc sau, bóng dáng bạch y xinh đẹp của Nhược Nguyệt Vân xuất hiện trước thư phòng của Thương Hàn, nàng buồn bực gõ cửa.
"Ta đến rồi!"
Thương Hàn tên chết tiệt này, như thế nào lại gọi nàng đến đây gặp hắn cứ như nàng là người hầu của hắn không bằng! Nên nhớ nàng là di nương, chính là di nương của hắn đấy!
Nếu có việc cần gặp, làm ơn tự thân đi đến tìm nàng đi! Đi một chút cũng sẽ không chết đâu!
Không ngờ khi vừa dứt lời cánh cửa đã mở ra, thân thể cao lớn thẳng tắp của Thương Hàn đột ngột xuất hiện trước mặt Nhược Nguyệt Vân, khiến nàng giật nảy người, thân thể ngã ngửa về sau.
Thương Hàn nhanh chóng vươn tay bắt lấy vòng eo tinh tế của nàng, giữ chặt nàng trong lòng. Hắn âm thầm thở phào, cũng có chút tự trách mình bất cẩn đã dọa nàng.
Nhược Nguyệt Vân hết hồn bấu víu vào người Thương Hàn, còn tưởng mình sẽ ngã đập đầu xuống nền đất, không chết cũng bị thương nặng. Nàng sợ đến mức tái xanh cả mặt.
"Ngươi có biết là xém dọa chết ta không hả? Ngươi [email protected]!#$%^&*()##...." Hoảng sợ qua đi, Nhược Nguyệt Vân chỉ còn lại tức giận ngút trời, nàng hung hăng quát Thương Hàn một trận.
Thương Hàn không chỉ không sợ nàng mà ngược lại còn cảm thấy bộ dáng khi chửi mắng của nàng rất đáng yêu. Khuôn miệng nhỏ xinh không ngừng hoạt động, lúc thì ngậm lại lúc thì há to. Gò má ửng đỏ. Qúa mức chọc lòng người!
"Nàng tính ôm ta đến khi nào, hử?" Thương Hàn nhíu mi nhìn nàng, thanh âm trầm thấp đầy tà tứ mị hoặc.
Nhược Nguyệt Vân phát giác hành động hiện tại của bản thân lập tức buông hắn ra, gương mặt vốn đỏ vì giận nay lại càng đỏ thêm vì thẹn.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng bỗng chốc rời đi khiến Thương Hàn có chút thất vọng, cảm giác trống trải xa lạ này khiến hắn không thoải mái chút nào.
"Ngươi.... ngươi tìm ta có chuyện gì?" Nàng vội vàng đánh trống lãng.
Thương Hàn bật cười, "Chỉ là muốn nói với nàng ta đã điều tra xong, lời nàng nói là thật."
"Chỉ như thế?"
"Đúng."
≧=ʘ‿ʘ=≦
"Hết rồi?"
"Uh, đã hết."
(◑.◑)
"Thật sự không còn gì nữa?"
"Nàng còn muốn ta nói thêm gì?"
Sao ngươi không đi chết đi!!! (ノಠ益ಠ)ノ
Nhược Nguyệt Vân tức giận đùng đùng, nghiến răng xoay người bước đi.
"Khoan đã." Thương Hàn đột ngột lên tiếng.
Nhược Nguyệt Vân dừng chân, nhưng không quay đầu nhìn hắn.
"Tuy bộ dáng tức giận của nàng rất đáng yêu nhưng tức giận nhiều sẽ không tốt." Xem ra hắn vẫn còn lương tâm, vẫn còn biết lo lắng sức khỏe cho kế mẫu này!
Nhược Nguyệt Vân nguôi giận, nét mặt giãn ra không ít.
"Tức giận nhiều sẽ bị hộc máu chết đấy!"
(◣◢)
Nhược Nguyệt Vân phun máu tươi tại chỗ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook